Hai người đàn ông này mặc dù ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong đôi mắt của từng người đã sớm cuồn cuộn gợn sóng!
“Duyệt Duyệt, mau mặc vào......” Lúc này, Nhan Tịch cầm áo khoác của Úc Tử Duyệt chạy vào, thấy trước mắt cảnh ba người giằng co, lời nói bị ngưng lại, có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng thâm thúy của người đàn ông mặc áo đen này.
Nghĩ thầm, tình huống này là sao?
Lăng Bắc Hàn hoàn hồn ôm lấy Úc Tử Duyệt đi tới bên cạnh Nhan Tịch, tóm lấy áo khoác trong tay cô, động tác nhanh chóng lưu loát mặc lên người Úc Tử Duyệt, “Về nhà.” Anh trầm giọng nói, trong giọng nói nghe không ra cảm xúc gì.
Úc Tử Duyệt vẫn đang sững sờ cũng sự tỉnh, kinh ngạc nhìn người đàn ông kia, lúc này mới phản ứng được, người đàn ông nhảy cùng mình lại chính là người đàn ông đêm đó cưỡng hôn mình.
“Anh...” Cô mở miệng nói với Tư Đồ Ngạn, nhưng cả người đã bị Lăng Bắc Hàn kéo ra bên ngoài phòng nghỉ.
Nghe thấy cô còn muốn nói gì đó với Tư Đồ Ngạn, Lăng Bắc Hàn tức giận ôm lấy eo cô. Cánh tay dùng sức siết chặt, không cho phép cô phản kháng, dường như cưỡng ép cô ra khỏi khách sạn, lôi kéo cô đi thẳng tới thang máy.
“Lăng Bắc Hàn anh làm gì thế?” Úc Tử Duyệt tức giận phản bác, giùng giằng một đó đã vào thang máy.
“Anh làm gì à? Vậy em đã làm gì? Úc Tử Duyệt, em càng ngày càng không coi air a gì có phải không?” Trong thang máy lúc này chỉ có hai người họ, hai cánh tay Lăng Bắc Hàn chống hai bên người cô, nhìn cô chằm chằm vẻ mặt xám xịt rống lên.
Úc Tử Duyệt có thể cảm nhận rõ trên người Lăng Bắc Hàn tản ra vẻ lạnh lẽo và tức giận bao phủ lấy cô, cô không biết có phải anh tức giận vì điểu nhảy kia hay không, nhưng anh và Hạ Tĩnh Sơ đứng cạnh nhau thì thầm cô cũng không quên!
“Vậy anh làm gì? Anh đừng nghĩ là em không thấy anh nói chuyện cùng với Hạ Tĩnh Sơ!” Úc Tử Duyệt trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng quát. Cô tức giận đến đỏ bừng cả từ mặt đến cổ, bởi vì vừa nhảy xong, mệt còn không kịp thở.
“Đinh…” Tiếng cửa thang máy mở ra, Lăng Bắc Hàn trong lòng đã hạ quyết định, ôm ngang người cô lao ra khỏi thang máy.
“Anh buông em ra!” Úc Tử Duyệt tức giận giãy giụa, may mắn là thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe, vì vậy không ai chứng kiến cảnh này. Xuất thân là lính trinh sát, Lăng Bắc Hàn nhanh nhẹn tránh né camera trong bãi đỗ xe chạy tới một góc.
“Lính thối! Anh muốn làm gì? Thả em xuống!” Úc Tử Duyệt tức giận giãy giụa hét lớn, nhưng vào lúc này, Lăng Bắc Hàn đã đặt cô xuống, một tay bịt miệng cô lại, đè thân thể cô lên một cái cột trong bãi đỗ xe.
“Xoẹt......” Áo khoác lông vũ của cô bị anh dùng sức kéo ra, lộ ra bộ trang phục đỏ rực gợi cảm, Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm, cũng không mở miệng.
Chỉ là đôi mắt kia giống như dao găm, giống như muốn cắt nát bộ lễ phục này thành từng mảnh.
“Xoẹt......” Hành động nhanh hơn suy nghĩ, Lăng Bắc Hàn vung tay lên dùng sức xé ra, dường như muốn xé bộ trang phục rực lửa này làm đôi, cảm giác lạnh xâm nhập vào người khiến cô giật thót người!
“Á..... lạnh....ưmh......” Úc Tử Duyệt kêu to, bàn tay to của anh lại bịt miệng cô lại, cô hoảng sợ nhìn bốn phía, cũng may có xe BMW to lớn che chắn cho bọn họ, sau lưng chính là góc của bãi đỗ xe, ba hướng còn lại đều đã bị che khuất, sẽ không có người đi tới.
“Cho đáng đời em! Úc Tử Duyệt! Dạo gần đây anh đối xử với em quá tốt có phải không?” Đôi mắt sắc bén của anh muốn lăng trì cô, anh hung hăng nói, lúc trước đã nói với cô, không cho cô đến, cô lại nhất định muốn đến.
Tới cũng đã đành, anh nghĩ thầm cũng chỉ là nhảy Latin thôi mà, là mình quá hẹp hòi, nhưng vẫn không yên tâm mang theo vết thương tới tìm cô, chứng kiến cảnh cô cùng người đàn ông kia khiêu vũ trên sân khấu, động tác lớn mật, dáng vẻ gợi tình gọi mời mọc trong khoảnh khắc kia, thân làm chồng như anh sao có thể không quan tâm?
Điều khiến anh không ngờ nhất chính là, người đàn ông kia lại chính là người đã cường hôn cô, Tư Đồ Ngạn!
Điều này khiến anh không thể không liên tưởng nhiều hơn!
Lăng Bắc Hàn gào xong, bàn tay khác dò vào chiếc váy dài của cô, “Xoẹt….” Đem toàn bộ vạt váy cùng quần lót xé nát, giữ chặt người cô bằng một chân và hông của mình, bàn tay che miệng cô buông ra, không để cho cô giãy giụa, đã áp môi mình lên môi cô.
Anh hung hăng chiếm lấy môi của cô, điên cuồng mút lấy, có thể nói là điên cuồng cắn xé, cảm nhận được mùi máu tươi, một tay khác dò vào trong chân cô, “Đã ướt rồi sao? Có phải đã động tình với cái tên Tư Đồ Ngạn đó rồi đúng không?”
“Không....Ưmh......” Cô vừa muốn phản bác, Lăng Bắc Hàn đã lại chiếm lấy mối cô, không để cho cô một cơ hội phản bác nào, ngón tay dài của anh đã đưa ra đưa vào nơi ướt át của cô, một tay khác trừng phạt chiếm lấy nơi đầy đặn trước ngực cô, điên cuồng bóp nắn.
Không để ý sự giãy giụa và đau đớn của cô, cứ thế hung hăng chà đạp! Cô vợ đáng ghét không biết tốt xấu này làm anh phát điên lên rồi!
Anh chặn miệng của cô, cảm giác mình sắp không thở nổi nữa mà anh vẫn không có ý định buông mình ra, Úc Tử Duyệt chỉ có thể dùng mũi để thở, thân thể cũng không thể giãy giụa, đôi tay chặt chẽ chống đỡ bả vai anh, một chân chống đất, một cái chân khác quấn lên hông anh, để mặc ngón tay điên cuồng ra vào trong thân thể mình.
Vừa đau đớn vừa tê dại, cùng cảm giác nhục nhã khiến toàn thân cô nóng ran, một loại kích thích làm người ta hít thở khó khắn khiến cả người cô không ngừng run rẩy và căng thẳng, thân thể càng tiết ra nhiều dịch yêu…..
“Hô......” Lăng Bắc Hàn cuối cùng cũng bỏ qua cho đôi môi của cô, Úc Tử Duyệt giống như một con cá sắp chết hít vào hớp hô hấp, “Hừ hừ.....Ừm......” Nhưng tay của anh vẫn không buông tha cho cô, miệng của anh ngậm lấy nụ hoa mềm mại trước ngực cô, suồng sã gặm nhấm, mút rất thỏa thích, thậm chí còn mang theo kích thích mãnh liệt!
“Bắc....Đừng......” Cô thở hổn hển, yếu ớt hô lên, âm thanh vọng lại trong bãi đỗ xe, cô xấu hổ đưa tay che miệng, không dám phát ra tiếng.
Nếu để cho người ta phát hiện, quả thật là….
Cúi đầu nhìn Lăng Bắc Hàn, chỉ thấy một thân màu đen đang hoành hành trên người mình, cô xấu hổ đỏ mặt, cảm giác trống rỗng cùng tê dại trong thân thể khiến cô muốn rơi nước mắt.
“Ưmh......” Cảm giác không kiềm chế được lan tỏa, cô đã xuất ra ngoài….
Trên mặt đất lưu lại một lượng nước lớn, trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội, lý trí Lăng Bắc Hàn thoáng khôi phục lại, anh ôm lấy cô mở cửa xe, ném cô vào trong, sau đó tự mình cũng lên xe.
Chiếc Hummer rung rinh chấn động làm sắc mặt Hạ Tĩnh Sơ đang đứng trong góc nhỏ lén nhìn trắng bệch, khó thở, mặc dù không nhìn thấy tình hình bên trong xe, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì, nhưng sườn xe rung động khiến cô sao có thể không biết bên đó đang diễn ra cảnh gì?
Hai tay nắm thật chặt, cô cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn chiếc Hummer kia, mặc cho cơn ghen tức thiêu đốt trái tim!
Các người đừng nên ép người quá đáng! Lăng Bắc Hàn! Người đàn ông vô tình này! Úc Tử Duyệt ngoài trừ cắm sừng anh thì còn có cái gì tốt? Trong lòng Hạ Tĩnh Sơ quặn lại, phẫn hận mà nghĩ, hận không thể xông lên phía trước phá hỏng chuyện tốt của bọn họ!
Nhưng cô không thể, không thể sốt ruột để lộ ra sơ hở của mình, còn chưa tới khắc cuối cùng, cây át chủ bài sẽ không thể xuất ra. Lăng Bắc Hàn đã không còn là Lăng Bắc Hàn chung tình với mình vào mười năm trước nữa, cô biết rất rõ điều này!
“Anh buông tôi ra! Khốn kiếp! Không được cưỡng ép tôi!” Trên xe, hai chân của Úc Tử Duyệt gác trên bả vai của Lăng Bắc Hàn, cô nằm ngang trên chiếc ghế da rộng rãi, nhìn anh chằm chằm, tức giận hét to.
Anh bỗng rút ta “Ép buộc? Vậy đây là cái gì?” Lăng Bắc Hàn đưa ngón tay treo sợi nước bạc trừng mắt nhìn cô, tàn nhẫn nói, trong lúc Úc Tử Duyệt sững sờ, ngón tay kia của anh không chút khách khí đưa vào trong miệng cô.
Hương vị ngọt ngào cùng mùi vị chua nồng khiến cô xấu hổ đỏ mặt, mùi vị mằn mặn này, càng làm cô cong người muốn trốn, cô vẫn đang tức Lăng Bắc Hàn, không chú ý tới anh đã lấy của mình ra, đi thẳng vào cô!
“A.....Aau.....Đau quá......” Mặc dù đã đủ ướt, nhưng anh đột nhiên tiến vào như vậy, vật cứng rắn sưng to khiến cô không chịu nổi, khom người thét chói tai, chỉ thấy quần áo trên người Lăng Bắc Hàn còn nguyên, mà quần áo trên người mình đã bị anh xé thành từng mảnh đáng thương giắt trên người mình.
Cảm giác nhục nhã xông lên, cô căn hận nhìn chằm chằm người đàn ông xấu xa ghê tởm này, “Anh cùng Hạ Tĩnh Sơ...... Á..... Ưm......” Tiếng mắng chửi của cô bị động tác của anh đánh tan, đau đến chảy nước mắt, chấp nhận sự chiếm đoạt thú tính của anh.
Điều khiến cô xấu hổ chính là sau khi bị anh ra vào vài cái, từng trận khoái cảm nảy sinh trong người cô, khiến cô chỉ có thể che miêng, không phát ra những tiêng rỉ xấu hổ này!
“Anh và cô ta......” Lăng Bắc Hàn vốn định giải thích, dù vẫn còn bực mình, nhưng trong lòng cũng đã thoải mái hơn, không muốn mở miệng, chỉ có thể dùng hành động trừng phạt người con gái xấu xa này không để chồng trong mắt này!
Hummer không ngừng chấn động, cho đến có tiếng động cơ xe hơi vang lên gần đó, Lăng Bắc Hàn mới kích thích tiết ra, thoáng sửa sang lại quần áo, dời đến ghế lái, chân trái bị thương thỉnh thoảng truyền đến một trận đau đớn.
Nghĩ đến mình mang theo vết thương từ trong bệnh viện ra ngoài tìm cô, lại thấy cô….
Lòng Lăng Bắc Hàn quặn đau, anh đạp chân ga, nhanh chóng rời đi.
Úc Tử Duyệt nằm trên ghế ngồi, dần dần, trong buồng xe dâng lên hơi ấm, khiến cô không còn cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác đau đớn nhè nhẹ cùng nhơm nhớp khiến cô nhíu mày, bất lực nằm trên ghế ngồi, mặc cho chua xót trong lòng đang lên men.
Đồ khốn....Dám đối xử với mình như vậy? Xem mình là công cụ để phát tiết sao?
Úc Tử Duyệt nghĩ như vậy, trong lòng càng đau hơn, cũng không giãy giụa, cứ nằm như vậy, mặc cho nước mắt rơi xuống.
Lăng Bắc Hàn lái xe, không đến bệnh viện mà chạy thẳng tới nhà họ, “Xuống xe!” Khi dừng xe lại, anh ngồi ở ghế lái, lạnh lùng nói cũng không nhìn tới phía sau một cái.
Úc Tử Duyệt mịt mờ nghe lời nói của anh, không nhúc nhích, “Lăng Bắc Hàn, tôi hận anh!” cô khổ sở gầm nhẹ, nhưng chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa “rầm” một cái, sau đó, trong buồng xe một mảnh yên lặng, dần dần, ngay cả hơi ấm cũng không có......
Cô run run ngồi dậy, mới phát hiện trong buồng xe căn bản không có bóng dáng của anh, anh làm xong lại dám bỏ lại cô nhếch nhác một mình xuống xe…..
“Duyệt Duyệt, mau mặc vào......” Lúc này, Nhan Tịch cầm áo khoác của Úc Tử Duyệt chạy vào, thấy trước mắt cảnh ba người giằng co, lời nói bị ngưng lại, có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng thâm thúy của người đàn ông mặc áo đen này.
Nghĩ thầm, tình huống này là sao?
Lăng Bắc Hàn hoàn hồn ôm lấy Úc Tử Duyệt đi tới bên cạnh Nhan Tịch, tóm lấy áo khoác trong tay cô, động tác nhanh chóng lưu loát mặc lên người Úc Tử Duyệt, “Về nhà.” Anh trầm giọng nói, trong giọng nói nghe không ra cảm xúc gì.
Úc Tử Duyệt vẫn đang sững sờ cũng sự tỉnh, kinh ngạc nhìn người đàn ông kia, lúc này mới phản ứng được, người đàn ông nhảy cùng mình lại chính là người đàn ông đêm đó cưỡng hôn mình.
“Anh...” Cô mở miệng nói với Tư Đồ Ngạn, nhưng cả người đã bị Lăng Bắc Hàn kéo ra bên ngoài phòng nghỉ.
Nghe thấy cô còn muốn nói gì đó với Tư Đồ Ngạn, Lăng Bắc Hàn tức giận ôm lấy eo cô. Cánh tay dùng sức siết chặt, không cho phép cô phản kháng, dường như cưỡng ép cô ra khỏi khách sạn, lôi kéo cô đi thẳng tới thang máy.
“Lăng Bắc Hàn anh làm gì thế?” Úc Tử Duyệt tức giận phản bác, giùng giằng một đó đã vào thang máy.
“Anh làm gì à? Vậy em đã làm gì? Úc Tử Duyệt, em càng ngày càng không coi air a gì có phải không?” Trong thang máy lúc này chỉ có hai người họ, hai cánh tay Lăng Bắc Hàn chống hai bên người cô, nhìn cô chằm chằm vẻ mặt xám xịt rống lên.
Úc Tử Duyệt có thể cảm nhận rõ trên người Lăng Bắc Hàn tản ra vẻ lạnh lẽo và tức giận bao phủ lấy cô, cô không biết có phải anh tức giận vì điểu nhảy kia hay không, nhưng anh và Hạ Tĩnh Sơ đứng cạnh nhau thì thầm cô cũng không quên!
“Vậy anh làm gì? Anh đừng nghĩ là em không thấy anh nói chuyện cùng với Hạ Tĩnh Sơ!” Úc Tử Duyệt trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng quát. Cô tức giận đến đỏ bừng cả từ mặt đến cổ, bởi vì vừa nhảy xong, mệt còn không kịp thở.
“Đinh…” Tiếng cửa thang máy mở ra, Lăng Bắc Hàn trong lòng đã hạ quyết định, ôm ngang người cô lao ra khỏi thang máy.
“Anh buông em ra!” Úc Tử Duyệt tức giận giãy giụa, may mắn là thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe, vì vậy không ai chứng kiến cảnh này. Xuất thân là lính trinh sát, Lăng Bắc Hàn nhanh nhẹn tránh né camera trong bãi đỗ xe chạy tới một góc.
“Lính thối! Anh muốn làm gì? Thả em xuống!” Úc Tử Duyệt tức giận giãy giụa hét lớn, nhưng vào lúc này, Lăng Bắc Hàn đã đặt cô xuống, một tay bịt miệng cô lại, đè thân thể cô lên một cái cột trong bãi đỗ xe.
“Xoẹt......” Áo khoác lông vũ của cô bị anh dùng sức kéo ra, lộ ra bộ trang phục đỏ rực gợi cảm, Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm, cũng không mở miệng.
Chỉ là đôi mắt kia giống như dao găm, giống như muốn cắt nát bộ lễ phục này thành từng mảnh.
“Xoẹt......” Hành động nhanh hơn suy nghĩ, Lăng Bắc Hàn vung tay lên dùng sức xé ra, dường như muốn xé bộ trang phục rực lửa này làm đôi, cảm giác lạnh xâm nhập vào người khiến cô giật thót người!
“Á..... lạnh....ưmh......” Úc Tử Duyệt kêu to, bàn tay to của anh lại bịt miệng cô lại, cô hoảng sợ nhìn bốn phía, cũng may có xe BMW to lớn che chắn cho bọn họ, sau lưng chính là góc của bãi đỗ xe, ba hướng còn lại đều đã bị che khuất, sẽ không có người đi tới.
“Cho đáng đời em! Úc Tử Duyệt! Dạo gần đây anh đối xử với em quá tốt có phải không?” Đôi mắt sắc bén của anh muốn lăng trì cô, anh hung hăng nói, lúc trước đã nói với cô, không cho cô đến, cô lại nhất định muốn đến.
Tới cũng đã đành, anh nghĩ thầm cũng chỉ là nhảy Latin thôi mà, là mình quá hẹp hòi, nhưng vẫn không yên tâm mang theo vết thương tới tìm cô, chứng kiến cảnh cô cùng người đàn ông kia khiêu vũ trên sân khấu, động tác lớn mật, dáng vẻ gợi tình gọi mời mọc trong khoảnh khắc kia, thân làm chồng như anh sao có thể không quan tâm?
Điều khiến anh không ngờ nhất chính là, người đàn ông kia lại chính là người đã cường hôn cô, Tư Đồ Ngạn!
Điều này khiến anh không thể không liên tưởng nhiều hơn!
Lăng Bắc Hàn gào xong, bàn tay khác dò vào chiếc váy dài của cô, “Xoẹt….” Đem toàn bộ vạt váy cùng quần lót xé nát, giữ chặt người cô bằng một chân và hông của mình, bàn tay che miệng cô buông ra, không để cho cô giãy giụa, đã áp môi mình lên môi cô.
Anh hung hăng chiếm lấy môi của cô, điên cuồng mút lấy, có thể nói là điên cuồng cắn xé, cảm nhận được mùi máu tươi, một tay khác dò vào trong chân cô, “Đã ướt rồi sao? Có phải đã động tình với cái tên Tư Đồ Ngạn đó rồi đúng không?”
“Không....Ưmh......” Cô vừa muốn phản bác, Lăng Bắc Hàn đã lại chiếm lấy mối cô, không để cho cô một cơ hội phản bác nào, ngón tay dài của anh đã đưa ra đưa vào nơi ướt át của cô, một tay khác trừng phạt chiếm lấy nơi đầy đặn trước ngực cô, điên cuồng bóp nắn.
Không để ý sự giãy giụa và đau đớn của cô, cứ thế hung hăng chà đạp! Cô vợ đáng ghét không biết tốt xấu này làm anh phát điên lên rồi!
Anh chặn miệng của cô, cảm giác mình sắp không thở nổi nữa mà anh vẫn không có ý định buông mình ra, Úc Tử Duyệt chỉ có thể dùng mũi để thở, thân thể cũng không thể giãy giụa, đôi tay chặt chẽ chống đỡ bả vai anh, một chân chống đất, một cái chân khác quấn lên hông anh, để mặc ngón tay điên cuồng ra vào trong thân thể mình.
Vừa đau đớn vừa tê dại, cùng cảm giác nhục nhã khiến toàn thân cô nóng ran, một loại kích thích làm người ta hít thở khó khắn khiến cả người cô không ngừng run rẩy và căng thẳng, thân thể càng tiết ra nhiều dịch yêu…..
“Hô......” Lăng Bắc Hàn cuối cùng cũng bỏ qua cho đôi môi của cô, Úc Tử Duyệt giống như một con cá sắp chết hít vào hớp hô hấp, “Hừ hừ.....Ừm......” Nhưng tay của anh vẫn không buông tha cho cô, miệng của anh ngậm lấy nụ hoa mềm mại trước ngực cô, suồng sã gặm nhấm, mút rất thỏa thích, thậm chí còn mang theo kích thích mãnh liệt!
“Bắc....Đừng......” Cô thở hổn hển, yếu ớt hô lên, âm thanh vọng lại trong bãi đỗ xe, cô xấu hổ đưa tay che miệng, không dám phát ra tiếng.
Nếu để cho người ta phát hiện, quả thật là….
Cúi đầu nhìn Lăng Bắc Hàn, chỉ thấy một thân màu đen đang hoành hành trên người mình, cô xấu hổ đỏ mặt, cảm giác trống rỗng cùng tê dại trong thân thể khiến cô muốn rơi nước mắt.
“Ưmh......” Cảm giác không kiềm chế được lan tỏa, cô đã xuất ra ngoài….
Trên mặt đất lưu lại một lượng nước lớn, trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội, lý trí Lăng Bắc Hàn thoáng khôi phục lại, anh ôm lấy cô mở cửa xe, ném cô vào trong, sau đó tự mình cũng lên xe.
Chiếc Hummer rung rinh chấn động làm sắc mặt Hạ Tĩnh Sơ đang đứng trong góc nhỏ lén nhìn trắng bệch, khó thở, mặc dù không nhìn thấy tình hình bên trong xe, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì, nhưng sườn xe rung động khiến cô sao có thể không biết bên đó đang diễn ra cảnh gì?
Hai tay nắm thật chặt, cô cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn chiếc Hummer kia, mặc cho cơn ghen tức thiêu đốt trái tim!
Các người đừng nên ép người quá đáng! Lăng Bắc Hàn! Người đàn ông vô tình này! Úc Tử Duyệt ngoài trừ cắm sừng anh thì còn có cái gì tốt? Trong lòng Hạ Tĩnh Sơ quặn lại, phẫn hận mà nghĩ, hận không thể xông lên phía trước phá hỏng chuyện tốt của bọn họ!
Nhưng cô không thể, không thể sốt ruột để lộ ra sơ hở của mình, còn chưa tới khắc cuối cùng, cây át chủ bài sẽ không thể xuất ra. Lăng Bắc Hàn đã không còn là Lăng Bắc Hàn chung tình với mình vào mười năm trước nữa, cô biết rất rõ điều này!
“Anh buông tôi ra! Khốn kiếp! Không được cưỡng ép tôi!” Trên xe, hai chân của Úc Tử Duyệt gác trên bả vai của Lăng Bắc Hàn, cô nằm ngang trên chiếc ghế da rộng rãi, nhìn anh chằm chằm, tức giận hét to.
Anh bỗng rút ta “Ép buộc? Vậy đây là cái gì?” Lăng Bắc Hàn đưa ngón tay treo sợi nước bạc trừng mắt nhìn cô, tàn nhẫn nói, trong lúc Úc Tử Duyệt sững sờ, ngón tay kia của anh không chút khách khí đưa vào trong miệng cô.
Hương vị ngọt ngào cùng mùi vị chua nồng khiến cô xấu hổ đỏ mặt, mùi vị mằn mặn này, càng làm cô cong người muốn trốn, cô vẫn đang tức Lăng Bắc Hàn, không chú ý tới anh đã lấy của mình ra, đi thẳng vào cô!
“A.....Aau.....Đau quá......” Mặc dù đã đủ ướt, nhưng anh đột nhiên tiến vào như vậy, vật cứng rắn sưng to khiến cô không chịu nổi, khom người thét chói tai, chỉ thấy quần áo trên người Lăng Bắc Hàn còn nguyên, mà quần áo trên người mình đã bị anh xé thành từng mảnh đáng thương giắt trên người mình.
Cảm giác nhục nhã xông lên, cô căn hận nhìn chằm chằm người đàn ông xấu xa ghê tởm này, “Anh cùng Hạ Tĩnh Sơ...... Á..... Ưm......” Tiếng mắng chửi của cô bị động tác của anh đánh tan, đau đến chảy nước mắt, chấp nhận sự chiếm đoạt thú tính của anh.
Điều khiến cô xấu hổ chính là sau khi bị anh ra vào vài cái, từng trận khoái cảm nảy sinh trong người cô, khiến cô chỉ có thể che miêng, không phát ra những tiêng rỉ xấu hổ này!
“Anh và cô ta......” Lăng Bắc Hàn vốn định giải thích, dù vẫn còn bực mình, nhưng trong lòng cũng đã thoải mái hơn, không muốn mở miệng, chỉ có thể dùng hành động trừng phạt người con gái xấu xa này không để chồng trong mắt này!
Hummer không ngừng chấn động, cho đến có tiếng động cơ xe hơi vang lên gần đó, Lăng Bắc Hàn mới kích thích tiết ra, thoáng sửa sang lại quần áo, dời đến ghế lái, chân trái bị thương thỉnh thoảng truyền đến một trận đau đớn.
Nghĩ đến mình mang theo vết thương từ trong bệnh viện ra ngoài tìm cô, lại thấy cô….
Lòng Lăng Bắc Hàn quặn đau, anh đạp chân ga, nhanh chóng rời đi.
Úc Tử Duyệt nằm trên ghế ngồi, dần dần, trong buồng xe dâng lên hơi ấm, khiến cô không còn cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác đau đớn nhè nhẹ cùng nhơm nhớp khiến cô nhíu mày, bất lực nằm trên ghế ngồi, mặc cho chua xót trong lòng đang lên men.
Đồ khốn....Dám đối xử với mình như vậy? Xem mình là công cụ để phát tiết sao?
Úc Tử Duyệt nghĩ như vậy, trong lòng càng đau hơn, cũng không giãy giụa, cứ nằm như vậy, mặc cho nước mắt rơi xuống.
Lăng Bắc Hàn lái xe, không đến bệnh viện mà chạy thẳng tới nhà họ, “Xuống xe!” Khi dừng xe lại, anh ngồi ở ghế lái, lạnh lùng nói cũng không nhìn tới phía sau một cái.
Úc Tử Duyệt mịt mờ nghe lời nói của anh, không nhúc nhích, “Lăng Bắc Hàn, tôi hận anh!” cô khổ sở gầm nhẹ, nhưng chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa “rầm” một cái, sau đó, trong buồng xe một mảnh yên lặng, dần dần, ngay cả hơi ấm cũng không có......
Cô run run ngồi dậy, mới phát hiện trong buồng xe căn bản không có bóng dáng của anh, anh làm xong lại dám bỏ lại cô nhếch nhác một mình xuống xe…..