Sau ngày đó, cô theo cha mẹ trở về thành phố A, tự nhốt mình trong phòng ba này, mệt mỏi thì đi ngủ, khi tỉnh lại tiếp tục khóc. Không ăn không uống cũng không cảm thấy đói. Chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, cái cảm giác lạnh lẽo đó lan tỏa từ trái tim đến toàn thân.
Chăn bông đã đắp kín nhưng vẫn lạnh như cũ. Sau khi tỉnh lại, trong đầu cô hiện lên toàn hình anh của Lăng Bắc Hàn. Hối hận không? Thật sự hối hận khi đã gặp anh, yêu anh sao? Rốt cuộc là vui vẻ nhiều hơn hay khổ sở nhiều hơn? Chính vì yêu, nên mới nếm mùi vị đau khổ.
Có người nói, đây chính là hương vị tình yêu. Càng yêu, càng đau, càng không thể kiềm chế, giống như là bị bỏ bùa. Cô đối với Lăng Bắc Hàn đúng là như vậy. Lời ngày hôm đó mang theo tức giận, cũng không hối hận khi đã nói ra. Úc Tử Duyệt cô có kiêu ngạo, có tôn nghiêm, không phải là món đồ chơi bị Lăng Bắc Hàn đùa giỡn xong liền tùy tiện vứt đi!
Cô tự nhủ với lòng mình như vậy, nhưng nước mắt nóng hổi vẫn rơi bỏng rát da mặt.
Rốt cuộc trong lòng vẫn là không cam lòng. Anh cho cô rất nhiều sự quan tâm và vui vẻ. Những hạnh phúc vui vẻ kia giống như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm 30…. Sáng chói rồi lại tan biến…….
“Lăng Bắc Hàn......” cô khàn khàn mở miệng gọi tên anh, nước mắt trào ra mãnh liệt, trong lòng quặn đau, đau đến mức không thể hô hấp, tưởng chừng như không thể thở nổi, bàn tay nhỏ bé níu chặt chăn bông. Trong đầu hiện lên lên hình ảnh anh cùng Hạ Tĩnh Sơ đi bên cạnh nhau.
Lúc bên cô, anh trở về nhà thật khó khăn, nhưng lúc cùng Hạ Tĩnh Sơ ở chung một chỗ, anh ít khi trở về bộ đội. Anh luôn nói anh là quân nhân, công việc là số một, nhưng vì Hạ Tĩnh Sơ, thậm chí anh có thể cởi quân trang xuống......
Thì ra cô để ý nhất vẫn là anh có yêu cô hay không.
Đáp án hiển nhiên là, anh vẫn yêu Hạ Tĩnh Sơ.
Lúc càng đau lòng, sẽ lại càng nghĩ đối phương không tốt. Giờ phút này Úc Tử Duyệt chính là như thế, càng nghĩ càng đau lòng, khổ sở. Nghĩ đến việc Lăng Bắc Hàn thường ngày lớn tiếng quát mắng cô, xử phạt cô về mặt thể xác, còn cường bạo cô hai lần, Úc Tử Duyệt càng cảm thấy, cô đối với anh chỉ là một người vợ qua loa.
Sáng sớm ngày hôm sau, dưới con mắt kinh ngạc của cả nhà, Úc Tử Duyệt xuống lầu. Sắc mặt cô trắng bệch, gương mặt nhỏ lại càng gầy hơn, cặp mắt sưng đỏ, đôi môi tái nhợt mím chặt.
“Duyệt Duyệt...... mau, tới đây dùng cơm.....” Tô Mạt Hề chịu đựng đau lòng dịu dàng nói với cô.
“Mẹ, cha, anh, chị Huyên Huyên, mọi người yên tâm, con thật sự không sao! Ba ngày rồi, con đã khôi phục!” Úc Tử Duyệt nở nụ cười, nhìn mọi người trong nhà, cười nói.
Nhìn con gái bỗng nhiên trưởng thành không ít, vợ chồng Úc Trạch Hạo càng thêm đau lòng, “Vậy mới là con gái của Úc Trạch Hạo ta chứ, cầm lên được thì cũng bỏ xuống được!” Úc Trạch Hạo trầm giọng nói.
“Duyệt Duyệt! Em rất tốt, là tên Lăng Bắc Hàn xấu xa, có mắt không tròng!” Úc Tử Mặc tiến lên, ôm lấy bả vai cô, cười nói. Lần này, anh đương nhiên là đứng ở về phía Úc Tử Duyệt! Trước kia, đối với cô hà khắc, bắt bẻ, thật ra cũng chỉ vì muốn tốt cho cô.
“Anh trai! Thật hiếm khi anh không chê bai em, em còn tưởng anh bảo em tùy hứng, đáng đời em nữa chứ!” Úc Tử Duyệt liếc Úc Tử Mặc một cái, tự giễu cười nói, trong tim như bị đao cắt. Ở trong mắt của Lăng Bắc Hàn, cô chẳng phải chính là một người tùy hứng, không hiểu chuyện hay sao?
“Duyệt Duyệt, nhanh ăn cơm đi!” lúc này, Lệ Huyên Huyên mở miệng, giúp Úc Tử Mặc hoà giải.
“Ừ, ăn cơm, lát nữa ai đưa con tới thủ đô? Hôm nay lấy chứng nhận ly hôn đúng không?” Cô ngồi xuống bên bàn ăn, tự nhiên cười nói. Cô như vậy chỉ khiến người Úc gia càng thêm đau lòng hơn.
“Đương nhiên là anh với chị dâu em!” Úc Tử Mặc cười nói, trong lòng Úc Tử Duyệt đau khổ không thôi. Ngày lấy chứng nhận kết hôn cũng là anh trai và chị Huyên Huyên đưa cô đi.... Cuối tháng chín đến đầu tháng ba, mới chỉ ngắn ngủi vài tháng, cô vừa kết hôn đã lại ly hôn.
Trong lúc nhất thời kích động, cũng để cắt đứt niệm tưởng đối với Lệ Mộ Phàm, cô đã yêu Lăng Bắc Hàn, nhưng cũng bị anh vứt bỏ.
Đây chính là cái giá của sự trưởng thành sao? Hay tại vì cô tùy hứng, hay xúc động, hay oán trách?
Nhưng sau khi gả cho Lăng Bắc Hàn, cô có cố gắng thay đổi, cố gắng để được anh yêu, cô không hề hối hận, nhưng rốt cuộc cô đã sai ở đâu chứ?
Ngày ấy, cho dù không có lời nói của cô, anh cũng sẽ đồng ý ly hôn. Cô chỉ có thể hoàn toàn tin rằng anh nối lại tình cũ với Hạ Tĩnh Sơ, như vậy mới có thể “chết tâm” với anh mà rời đi. Cô rời đi rồi, anh cũng có thể yên tâm làm việc.
Ngồi ở trên chiếc giường mà bọn họ đã từng hoan ái, Lăng Bắc Hàn hút thuốc, đôi mắt tĩnh mịch nhìn bức ảnh cưới trên tường kia. Gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống khiến anh rung động, trong lòng quặn đau.
Cô nói hối hận vì đã quen anh, hối hận vì đã yêu anh. Có lẽ là hối hận thật, hiện giờ anh vẫn còn nhớ vẻ mặt tuyệt vọng bi phẫn của cô. Anh biết cô yêu anh cho nên mới tuyệt vọng đau lòng như vậy. Anh cũng yêu cô, anh hy vọng cô có thể vui vẻ không buồn không lo giống như trước đây Nhưng anh cho cô tổn thương còn nhiều hơn vui vẻ!
Tầm mắt chuyển từ tấm ảnh cưới đến cái khăn quàng cổ màu đen “trăm ngàn chỗ hở” đặt trên giường kia, còn có một chiếc cà vạt đậm màu. Bàn tay cầm lấy cái khăn quàng cổ màu đen, ngón tay không kiềm chế được run rẩy.
Chiếc khăn quàng cổ này đã từng cứa cứu anh một mạng, trong bông tuyết trắng xóa, nếu như không có nó, các chiến hữu khó có thể tìm thấy anh bị chôn vùi trong bão tuyết.
Bỏ được sao? Không muốn!
Nhưng Lăng Bắc Hàn, mày không cho được cô ấy thứ mà cô muốn! Để cô tự do đi, như vậy cô có thể sẽ sớm tìm được một bến bờ, một mảnh trời mà cô muốn.
Nghĩ như vậy, trái tim giống như bị bóp chặt, đau đớn không thôi. Không thể nào, cô ấy yêu anh như vậy, không thể nào dễ dàng thay đổi!
Nhưng trong lòng anh vẫn là không tự tin, cô là một người dám yêu dám hận, yêu ghét phân minh. Cô có thể rất nhanh đi ra từ trong bóng ma Lệ Mộ Phàm, cũng có thể rất nhanh đi ra từ trong thương tổn mà anh dành cho cô, phải vậy không?
Dòng suy nghĩ của Lăng Bắc Hàn bị chuông điện thoại di động cắt đứt.
“Hàn thiếu! Lăng tư lệnh bảo tôi đưa anh đến cục dân chính, các loại giấy tờ cũng đã đầy đủ!” là tiểu Lý gọi điện thoại tới, Lăng Bắc Hàn trả lời xong, đi tới cửa sổ, chỉ thấy Tiểu Lý dừng xe dưới lầu.
Sau khi Lăng Bắc Hàn xuống lầu, nhưng chỉ lấy giấy tờ xong liền bảo Tiểu Lý rời đi, tự mình mở xe, đi từ trụ sở bộ đội đến cục dân chính.
Lăng Bắc Hàn đi một chút là tới cục dân chính, ngồi trong xe không ngừng tìm kiếm bóng dáng của cô. Anh ngồi trong xe hút thuốc, rất muốn gặp mặt cô, mặc dù cô đã nói không muốn gặp lại anh.
Xe còn chưa dừng lại, Úc Tử Duyệt ngồi bên cửa sổ đã thấy chiếc Hummer khổng lồ, trong tim đau nhói.
“Chị Huyên Huyên, chị có phấn không?” Nhìn dáng vẻ tiều tụy của mình từ gương chiếu hậu, Úc Tử Duyệt vội vàng xoay người nói với Lệ Huyên Huyên bên cạnh, Lệ Huyên Huyên vội vàng lấy hộp phấn từ trong túi ra.
Không muốn để anh thấy một Úc Tử Duyệt đau khổ tiều tụy, Lệ Huyên Huyên tạm thời giúp cô trang điểm nhàn nhạt, gương mặt được trang điểm hiện lên mười phần sức sống.
Lăng Bắc Hàn! Không có anh, tôi vẫn có thể sống rất tốt!
Lúc xuống xe, cô trong lòng kiêu ngạo nói, cầm trong tay túi giấy anh trai đưa cho cô, bên trong có chứng mình thư cùng hộ khẩu của cô. Cũng giống như ngày nhận chứng nhận kết hôn đó. Chỉ là thời tiết hôm nay ảm đạm khiến người ta muốn khóc.
Thấy một bóng dáng mặc đồ màu trắng từ trên chiếc xe hơi màu đen bước xuống, trái tim Lăng Bắc Hàn run rẩy một hồi, vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay, động tác nhanh chóng nhưng hơi run rẩy. Anh nhìn vào tấm kính trong xe, chỉnh sửa lại quần áo, sau đó mới mở cửa xuống xe.
Bóng dáng cao lớn màu đen từ trên xe bước xuống, trong tay cầm một tập túi giấy, nhìn anh đi từng bước một, dáng vẻ bình tĩnh, trong trái tim có lẽ đang kiềm chế run rẩy.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, phong cách ngọt ngào, mái tóc dài buông xõa. Gương mặt nhỏ trang điểm xinh đẹp ngọt ngào. Không thấy bất kỳ một tia tiều tụy nào, khóe miệng dường như còn mang theo nụ cười, có lẽ cô sống rất tốt.
Cô vốn là một người cởi mở như vậy.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt xông vào hơi thở, mùi hương duy nhất thuộc về anh quanh quẩn bên mũi. Úc Tử Duyệt chuyển tầm mắt, khẽ xoay người, đi về phía đoàn người đang xếp hàng dài trong cục dân chính, Lăng Bắc Hàn cũng đuổi theo.
Anh đứng ngay bên cạnh cô, một câu nói cũng không nói với cô, lặng lẽ chờ đợi.
Trước hôn nhân đã từng nói sẽ không ly hôn. Nhưng sau muốn ly hôn, anh cũng đồng ý......
“Sau này em định thế nào?” anh không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, rốt cuộc mở miệng hỏi. Đồng thời cũng là quan tâm cô!
“A......” cô không ngờ anh sẽ mở miệng, quay đầu nhìn về phía anh, gương mặt đã sớm khắc cốt ghi tâm khiến sống mũi cô cay cay, cô xúc động muốn khóc, rất muốn ôm lấy anh nói, Lăng Bắc Hàn, em không muốn ly hôn! Anh hãy quên Hạ Tĩnh Sơ, hãy chấp nhận em, có được không?
Nhưng cô vẫn nở một nụ cười xa lạ xa cách, dùng ánh mắt nhìn người xa lạ để nhìn anh, cũng rất muốn hỏi, cái này là vẫn quan tâm tới em hay chỉ là khách sáo hàn huyên?
“Tạm thời vẫn đến Tô Thành làm việc tiếp...” cô nhìn anh, nhàn nhạt trả lời, không có oán, không có hận, chỉ là nhàn nhạt, cho anh cảm giác không thương không hận. Phản ứng như vậy nghĩa là đã chết tâm.
Điều này khiến cho Lăng Bắc Hàn không cách nào chịu được!
Anh gật đầu một cái, không nói gì, tay nắm túi giấy. Anh muốn dùng hết sức để có thề kiềm chế tất khổ sở trong lòng mà khó có thể nói thành lời. Anh muốn nói cho cô biết, Úc Tử Duyệt đừng quên anh, đừng để anh phải tiếp nhận khổ sở bị vứt bỏ một lần nữa!
Cô không hề nói gì, cũng không cùng anh chủ động nói chuyện, đoàn người chậm rãi di động, cuối cùng cũng đến phiên bọn họ. Lần này không có tình tiết cẩu huyết bị cúp điện, tất cả đều rất thuận lợi. Cô nhìn Lăng Bắc Hàn đưa một xấp tài liệu đưa cho nhân viên làm việc, “Ơ, lại một đôi nhanh như vậy! Mùng 4 tháng 1 mới kết hôn, còn chưa được hai tháng.... Người trẻ tuổi thật là!” Một dì trung niên nhìn giấy tờ của bọn họ, oán trách nói.
Úc Tử Duyệt chỉ xấu hổ cười cười, Lăng Bắc Hàn vẻ mặt không chút thay đổi , rất nhanh nhận được giấy chứng nhận ly hôn, cũng giống như giấy kết hôn, màu đỏ.
Chỉ một tờ giấy tầm thường nhỏ bé, vậy mà có thể đem tất cả quan hệ của cô và Lăng Bắc Hàn đoạn tuyệt sạch sẽ......
Ra khỏi cục dân chánh, 2 người Úc Tử Mặc không biết đi đâu, Úc Tử Duyệt gọi điện thoại cho anh trai, anh nói thân thể Lệ Huyên Huyên không thoải mái, đưa cô đến bệnh viện rồi, “Vậy để em tự đi!” Úc Tử Duyệt nói trong điện thoại.
“Em đi đâu?” Lăng Bắc Hàn vẫn bảo vệ bên cạnh trầm giọng hỏi.
Chăn bông đã đắp kín nhưng vẫn lạnh như cũ. Sau khi tỉnh lại, trong đầu cô hiện lên toàn hình anh của Lăng Bắc Hàn. Hối hận không? Thật sự hối hận khi đã gặp anh, yêu anh sao? Rốt cuộc là vui vẻ nhiều hơn hay khổ sở nhiều hơn? Chính vì yêu, nên mới nếm mùi vị đau khổ.
Có người nói, đây chính là hương vị tình yêu. Càng yêu, càng đau, càng không thể kiềm chế, giống như là bị bỏ bùa. Cô đối với Lăng Bắc Hàn đúng là như vậy. Lời ngày hôm đó mang theo tức giận, cũng không hối hận khi đã nói ra. Úc Tử Duyệt cô có kiêu ngạo, có tôn nghiêm, không phải là món đồ chơi bị Lăng Bắc Hàn đùa giỡn xong liền tùy tiện vứt đi!
Cô tự nhủ với lòng mình như vậy, nhưng nước mắt nóng hổi vẫn rơi bỏng rát da mặt.
Rốt cuộc trong lòng vẫn là không cam lòng. Anh cho cô rất nhiều sự quan tâm và vui vẻ. Những hạnh phúc vui vẻ kia giống như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm 30…. Sáng chói rồi lại tan biến…….
“Lăng Bắc Hàn......” cô khàn khàn mở miệng gọi tên anh, nước mắt trào ra mãnh liệt, trong lòng quặn đau, đau đến mức không thể hô hấp, tưởng chừng như không thể thở nổi, bàn tay nhỏ bé níu chặt chăn bông. Trong đầu hiện lên lên hình ảnh anh cùng Hạ Tĩnh Sơ đi bên cạnh nhau.
Lúc bên cô, anh trở về nhà thật khó khăn, nhưng lúc cùng Hạ Tĩnh Sơ ở chung một chỗ, anh ít khi trở về bộ đội. Anh luôn nói anh là quân nhân, công việc là số một, nhưng vì Hạ Tĩnh Sơ, thậm chí anh có thể cởi quân trang xuống......
Thì ra cô để ý nhất vẫn là anh có yêu cô hay không.
Đáp án hiển nhiên là, anh vẫn yêu Hạ Tĩnh Sơ.
Lúc càng đau lòng, sẽ lại càng nghĩ đối phương không tốt. Giờ phút này Úc Tử Duyệt chính là như thế, càng nghĩ càng đau lòng, khổ sở. Nghĩ đến việc Lăng Bắc Hàn thường ngày lớn tiếng quát mắng cô, xử phạt cô về mặt thể xác, còn cường bạo cô hai lần, Úc Tử Duyệt càng cảm thấy, cô đối với anh chỉ là một người vợ qua loa.
Sáng sớm ngày hôm sau, dưới con mắt kinh ngạc của cả nhà, Úc Tử Duyệt xuống lầu. Sắc mặt cô trắng bệch, gương mặt nhỏ lại càng gầy hơn, cặp mắt sưng đỏ, đôi môi tái nhợt mím chặt.
“Duyệt Duyệt...... mau, tới đây dùng cơm.....” Tô Mạt Hề chịu đựng đau lòng dịu dàng nói với cô.
“Mẹ, cha, anh, chị Huyên Huyên, mọi người yên tâm, con thật sự không sao! Ba ngày rồi, con đã khôi phục!” Úc Tử Duyệt nở nụ cười, nhìn mọi người trong nhà, cười nói.
Nhìn con gái bỗng nhiên trưởng thành không ít, vợ chồng Úc Trạch Hạo càng thêm đau lòng, “Vậy mới là con gái của Úc Trạch Hạo ta chứ, cầm lên được thì cũng bỏ xuống được!” Úc Trạch Hạo trầm giọng nói.
“Duyệt Duyệt! Em rất tốt, là tên Lăng Bắc Hàn xấu xa, có mắt không tròng!” Úc Tử Mặc tiến lên, ôm lấy bả vai cô, cười nói. Lần này, anh đương nhiên là đứng ở về phía Úc Tử Duyệt! Trước kia, đối với cô hà khắc, bắt bẻ, thật ra cũng chỉ vì muốn tốt cho cô.
“Anh trai! Thật hiếm khi anh không chê bai em, em còn tưởng anh bảo em tùy hứng, đáng đời em nữa chứ!” Úc Tử Duyệt liếc Úc Tử Mặc một cái, tự giễu cười nói, trong tim như bị đao cắt. Ở trong mắt của Lăng Bắc Hàn, cô chẳng phải chính là một người tùy hứng, không hiểu chuyện hay sao?
“Duyệt Duyệt, nhanh ăn cơm đi!” lúc này, Lệ Huyên Huyên mở miệng, giúp Úc Tử Mặc hoà giải.
“Ừ, ăn cơm, lát nữa ai đưa con tới thủ đô? Hôm nay lấy chứng nhận ly hôn đúng không?” Cô ngồi xuống bên bàn ăn, tự nhiên cười nói. Cô như vậy chỉ khiến người Úc gia càng thêm đau lòng hơn.
“Đương nhiên là anh với chị dâu em!” Úc Tử Mặc cười nói, trong lòng Úc Tử Duyệt đau khổ không thôi. Ngày lấy chứng nhận kết hôn cũng là anh trai và chị Huyên Huyên đưa cô đi.... Cuối tháng chín đến đầu tháng ba, mới chỉ ngắn ngủi vài tháng, cô vừa kết hôn đã lại ly hôn.
Trong lúc nhất thời kích động, cũng để cắt đứt niệm tưởng đối với Lệ Mộ Phàm, cô đã yêu Lăng Bắc Hàn, nhưng cũng bị anh vứt bỏ.
Đây chính là cái giá của sự trưởng thành sao? Hay tại vì cô tùy hứng, hay xúc động, hay oán trách?
Nhưng sau khi gả cho Lăng Bắc Hàn, cô có cố gắng thay đổi, cố gắng để được anh yêu, cô không hề hối hận, nhưng rốt cuộc cô đã sai ở đâu chứ?
Ngày ấy, cho dù không có lời nói của cô, anh cũng sẽ đồng ý ly hôn. Cô chỉ có thể hoàn toàn tin rằng anh nối lại tình cũ với Hạ Tĩnh Sơ, như vậy mới có thể “chết tâm” với anh mà rời đi. Cô rời đi rồi, anh cũng có thể yên tâm làm việc.
Ngồi ở trên chiếc giường mà bọn họ đã từng hoan ái, Lăng Bắc Hàn hút thuốc, đôi mắt tĩnh mịch nhìn bức ảnh cưới trên tường kia. Gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống khiến anh rung động, trong lòng quặn đau.
Cô nói hối hận vì đã quen anh, hối hận vì đã yêu anh. Có lẽ là hối hận thật, hiện giờ anh vẫn còn nhớ vẻ mặt tuyệt vọng bi phẫn của cô. Anh biết cô yêu anh cho nên mới tuyệt vọng đau lòng như vậy. Anh cũng yêu cô, anh hy vọng cô có thể vui vẻ không buồn không lo giống như trước đây Nhưng anh cho cô tổn thương còn nhiều hơn vui vẻ!
Tầm mắt chuyển từ tấm ảnh cưới đến cái khăn quàng cổ màu đen “trăm ngàn chỗ hở” đặt trên giường kia, còn có một chiếc cà vạt đậm màu. Bàn tay cầm lấy cái khăn quàng cổ màu đen, ngón tay không kiềm chế được run rẩy.
Chiếc khăn quàng cổ này đã từng cứa cứu anh một mạng, trong bông tuyết trắng xóa, nếu như không có nó, các chiến hữu khó có thể tìm thấy anh bị chôn vùi trong bão tuyết.
Bỏ được sao? Không muốn!
Nhưng Lăng Bắc Hàn, mày không cho được cô ấy thứ mà cô muốn! Để cô tự do đi, như vậy cô có thể sẽ sớm tìm được một bến bờ, một mảnh trời mà cô muốn.
Nghĩ như vậy, trái tim giống như bị bóp chặt, đau đớn không thôi. Không thể nào, cô ấy yêu anh như vậy, không thể nào dễ dàng thay đổi!
Nhưng trong lòng anh vẫn là không tự tin, cô là một người dám yêu dám hận, yêu ghét phân minh. Cô có thể rất nhanh đi ra từ trong bóng ma Lệ Mộ Phàm, cũng có thể rất nhanh đi ra từ trong thương tổn mà anh dành cho cô, phải vậy không?
Dòng suy nghĩ của Lăng Bắc Hàn bị chuông điện thoại di động cắt đứt.
“Hàn thiếu! Lăng tư lệnh bảo tôi đưa anh đến cục dân chính, các loại giấy tờ cũng đã đầy đủ!” là tiểu Lý gọi điện thoại tới, Lăng Bắc Hàn trả lời xong, đi tới cửa sổ, chỉ thấy Tiểu Lý dừng xe dưới lầu.
Sau khi Lăng Bắc Hàn xuống lầu, nhưng chỉ lấy giấy tờ xong liền bảo Tiểu Lý rời đi, tự mình mở xe, đi từ trụ sở bộ đội đến cục dân chính.
Lăng Bắc Hàn đi một chút là tới cục dân chính, ngồi trong xe không ngừng tìm kiếm bóng dáng của cô. Anh ngồi trong xe hút thuốc, rất muốn gặp mặt cô, mặc dù cô đã nói không muốn gặp lại anh.
Xe còn chưa dừng lại, Úc Tử Duyệt ngồi bên cửa sổ đã thấy chiếc Hummer khổng lồ, trong tim đau nhói.
“Chị Huyên Huyên, chị có phấn không?” Nhìn dáng vẻ tiều tụy của mình từ gương chiếu hậu, Úc Tử Duyệt vội vàng xoay người nói với Lệ Huyên Huyên bên cạnh, Lệ Huyên Huyên vội vàng lấy hộp phấn từ trong túi ra.
Không muốn để anh thấy một Úc Tử Duyệt đau khổ tiều tụy, Lệ Huyên Huyên tạm thời giúp cô trang điểm nhàn nhạt, gương mặt được trang điểm hiện lên mười phần sức sống.
Lăng Bắc Hàn! Không có anh, tôi vẫn có thể sống rất tốt!
Lúc xuống xe, cô trong lòng kiêu ngạo nói, cầm trong tay túi giấy anh trai đưa cho cô, bên trong có chứng mình thư cùng hộ khẩu của cô. Cũng giống như ngày nhận chứng nhận kết hôn đó. Chỉ là thời tiết hôm nay ảm đạm khiến người ta muốn khóc.
Thấy một bóng dáng mặc đồ màu trắng từ trên chiếc xe hơi màu đen bước xuống, trái tim Lăng Bắc Hàn run rẩy một hồi, vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay, động tác nhanh chóng nhưng hơi run rẩy. Anh nhìn vào tấm kính trong xe, chỉnh sửa lại quần áo, sau đó mới mở cửa xuống xe.
Bóng dáng cao lớn màu đen từ trên xe bước xuống, trong tay cầm một tập túi giấy, nhìn anh đi từng bước một, dáng vẻ bình tĩnh, trong trái tim có lẽ đang kiềm chế run rẩy.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, phong cách ngọt ngào, mái tóc dài buông xõa. Gương mặt nhỏ trang điểm xinh đẹp ngọt ngào. Không thấy bất kỳ một tia tiều tụy nào, khóe miệng dường như còn mang theo nụ cười, có lẽ cô sống rất tốt.
Cô vốn là một người cởi mở như vậy.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt xông vào hơi thở, mùi hương duy nhất thuộc về anh quanh quẩn bên mũi. Úc Tử Duyệt chuyển tầm mắt, khẽ xoay người, đi về phía đoàn người đang xếp hàng dài trong cục dân chính, Lăng Bắc Hàn cũng đuổi theo.
Anh đứng ngay bên cạnh cô, một câu nói cũng không nói với cô, lặng lẽ chờ đợi.
Trước hôn nhân đã từng nói sẽ không ly hôn. Nhưng sau muốn ly hôn, anh cũng đồng ý......
“Sau này em định thế nào?” anh không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, rốt cuộc mở miệng hỏi. Đồng thời cũng là quan tâm cô!
“A......” cô không ngờ anh sẽ mở miệng, quay đầu nhìn về phía anh, gương mặt đã sớm khắc cốt ghi tâm khiến sống mũi cô cay cay, cô xúc động muốn khóc, rất muốn ôm lấy anh nói, Lăng Bắc Hàn, em không muốn ly hôn! Anh hãy quên Hạ Tĩnh Sơ, hãy chấp nhận em, có được không?
Nhưng cô vẫn nở một nụ cười xa lạ xa cách, dùng ánh mắt nhìn người xa lạ để nhìn anh, cũng rất muốn hỏi, cái này là vẫn quan tâm tới em hay chỉ là khách sáo hàn huyên?
“Tạm thời vẫn đến Tô Thành làm việc tiếp...” cô nhìn anh, nhàn nhạt trả lời, không có oán, không có hận, chỉ là nhàn nhạt, cho anh cảm giác không thương không hận. Phản ứng như vậy nghĩa là đã chết tâm.
Điều này khiến cho Lăng Bắc Hàn không cách nào chịu được!
Anh gật đầu một cái, không nói gì, tay nắm túi giấy. Anh muốn dùng hết sức để có thề kiềm chế tất khổ sở trong lòng mà khó có thể nói thành lời. Anh muốn nói cho cô biết, Úc Tử Duyệt đừng quên anh, đừng để anh phải tiếp nhận khổ sở bị vứt bỏ một lần nữa!
Cô không hề nói gì, cũng không cùng anh chủ động nói chuyện, đoàn người chậm rãi di động, cuối cùng cũng đến phiên bọn họ. Lần này không có tình tiết cẩu huyết bị cúp điện, tất cả đều rất thuận lợi. Cô nhìn Lăng Bắc Hàn đưa một xấp tài liệu đưa cho nhân viên làm việc, “Ơ, lại một đôi nhanh như vậy! Mùng 4 tháng 1 mới kết hôn, còn chưa được hai tháng.... Người trẻ tuổi thật là!” Một dì trung niên nhìn giấy tờ của bọn họ, oán trách nói.
Úc Tử Duyệt chỉ xấu hổ cười cười, Lăng Bắc Hàn vẻ mặt không chút thay đổi , rất nhanh nhận được giấy chứng nhận ly hôn, cũng giống như giấy kết hôn, màu đỏ.
Chỉ một tờ giấy tầm thường nhỏ bé, vậy mà có thể đem tất cả quan hệ của cô và Lăng Bắc Hàn đoạn tuyệt sạch sẽ......
Ra khỏi cục dân chánh, 2 người Úc Tử Mặc không biết đi đâu, Úc Tử Duyệt gọi điện thoại cho anh trai, anh nói thân thể Lệ Huyên Huyên không thoải mái, đưa cô đến bệnh viện rồi, “Vậy để em tự đi!” Úc Tử Duyệt nói trong điện thoại.
“Em đi đâu?” Lăng Bắc Hàn vẫn bảo vệ bên cạnh trầm giọng hỏi.