Anh ngồi trên giường, một tay giữ chặt gáy cô, cúi đầu bất chấp hôn cô, bàn tay khác cầm khăn lông lau ngực cho cô, thay vì nói là lau, chẳng bằng nói là xoa bóp, nhào nặn. Úc Tử Duyệt cong người lên, đôi tay không tự chủ bắt lấy cổ tay anh.
Ý thức muốn ngăn cản, nhưng động tác lại là giúp đỡ anh, để anh xoa bóp, nhào nặn cô ở biên độ lớn hơn. Cảm giác được sự chủ động của cô, Lăng Bắc Hàn mừng rỡ, đồng thời, cả người càng nóng lên, càng khẩn trương, căng thẳng.
Mà anh lại như không nếm đủ sự ngọt ngào trong miệng cô, nụ hôn lại lần nữa tiến quân thật sâu, mãi đến khi Úc Tử Duyệt cảm thấy không thể hô hấp được, anh mới buông cô đang thở hổn hển ra.
“Ha……..” Vẻ mặt mê man mơ hồ, hai mắt khép hờ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, cô gấp rút thở dốc, trước ngực càng không ngừng phập phồng, Lăng Bắc Hàn nhìn cô mê người, dụ hoặc như vậy, hận không thể lập tức ăn sạch cô!
Ngay lúc anh lại cúi đầu định hôn cô thì cô vội vàng ngăn anh lại: “Đừng!”. Úc Tử Duyệt nhìn anh, lớn tiếng nói. Phản ứng của cô khiến Lăng Bắc Hàn cảm thấy thất bại: “Úc Tử Duyệt! Em đừng quá đáng!” Trừng mắt căm hận nhìn cô, anh tức giận quát, sau đó, bưng thau nước lên, ra khỏi phòng ngủ.
Cô quá đáng sao?
Úc Tử Duyệt ngơ ngẩn, cảm giác được quả thật là mình có chút quá đáng, rõ ràng rất muốn anh, anh cũng rất muốn mình mà cô lại lần nữa…
“Úc Tử Duyệt! Mày làm gì thế? Giả bộ cái gì chứ?” Cô ảo não cào cào tóc, tức giận nhỏ giọng quát.
Nằm xuống, một lúc lâu vẫn chưa thấy Lăng Bắc Hàn đi vào, cô nghĩ thầm, có thể anh đang tức giận thật rồi. Cũng đúng, lòng tự ái của đàn ông đều rất cao, cô cự tuyệt anh như thế, anh tức giận cũng đúng thôi.
Nhưng mà, nếu tiếp tục cùng anh làm nữa, cô sẽ cảm thấy, thứ anh yêu là cơ thể mềm mại của cô! Hơn nữa, càng để anh có được dễ dàng, anh lại càng không biết quý trọng……
Đang do dự xem có nên xuống giường hay không, thì, khiến cho cô cảm động là, Lăng Bắc Hàn rốt cuộc lại bưng một thau nước ấm bước vào.
Anh vừa mới tắm nước lạnh để làm nguội cơn dục vọng đang hừng hực của mình xuống, lúc này, cầm khăn lông ấm đứng ở bên giường, không nói một lời, cúi xuống lau bụng cho cô.
“Úc Tử Duyệt, có phải em có cảm giác anh ở chung với em là vì làm tình?” Anh hỏi ra câu hỏi trong lòng, trong giọng nói theo mang theo vẻ bi thương. Úc Tử Duyệt kinh ngạc nhìn anh, có chút chột dạ.
“Nếu em cho là như thế, anh bảo đảm, trước khi anh và em tái hợp, anh sẽ không động vào em!” Chẳng lẽ trong lòng anh, anh đối với cô chỉ có tình dục? Mặc dù phản ứng đối với cô rất mãnh liệt, nhưng thế cũng có nghĩ là, anh yêu cô rất nhiều!
“Em….. Em không phải có ý đó. Anh đừng tức giận…” Cô vội mở miệng, chột dạ trấn an anh.
“Cho dù em có ý gì, sau này, nếu em không đồng ý, anh sẽ không động vào em!” Anh lại ảo não mở miệng, giữ hai chân cô lại, lấy một cái khăn lông khác đặt lên nơi tư mật của cô, nhẹ nhàng lau.
Anh đã hạ thấp mình đến thế rồi, cô cũng nên vừa lòng rồi chứ?
Lời của anh khiến lòng Úc Tử Duyệt xúc động, cô muốn mở miệng, lại không biết nói thế nào, trầm mặc nhìn anh lau sạch cơ thể cho mình, sau đó lại giúp cô mặc lại áo ngủ, “Anh ra ghế salon trong phòng khách ngủ, có chuyện gìthì gọi anh!” Anh trầm giọng nói, xong bưng thau nước đi ra cửa.
Úc Tử Duyệt rất muốn gọi anh, lại xị mặt ra không gọi được.
[Truyện được đăng chính thức tại diendanlequydon.com]
Hai người chiến tranh lạnh ba bốn ngày, Lăng Bắc Hàn vẫn như ngày thường, cẩn thận chăm sóc cô, cũng nói chuyện bình thường với cô, chỉ không cười, cũng không ôm cô ngủ, mỗi đêm đều ngủ ở trên ghế salon trong phòng khách.
Vết thương của Úc Tử Duyệt sau bốn ngày, cuối cùng cũng tốt lên, cử động, đi lại đã được tự nhiên, cũng không đau nữa.
“Lăng Bắc Hàn, tối nay anh ngủ ở phòng em đi, em ngủ trong phòng chị Nhan, chị ấy chắc phải vài ngày nữa mới về…” Đêm nay, lại thấy Lăng Bắc Hàn nằm trên ghế salon, Úc Tử Duyệt có chút ngượng ngùng nói.
“Không cần.” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt nói, nằm xuống ghế salon, nhắm hai mắt lại.
Cô cũng biết anh đang giận, mấy ngày nay vẫn luôn giận cô! Úc Tử Duyệt thầm nghĩ, lại không muốn bước lên xin lỗi anh.
Chỉ có thể tắt đèn đi về phòng ngủ.
“Đoàng!”
“A…!”
Nửa đêm, Úc Tử Duyệt bị một tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, tia chớp chiếu sáng cả căn phòng, chiếu lên bộ quần áo treo trước cửa tủ quần áo ở phía đối diện, giống như một người đang đứng, cô bị hoảng sợ, hét ầm lên.
“Sao thế?!” Lăng Bắc Hàn nghe tiếng hét vội vọt vào, bật đèn lên, chỉ thấy cô ôm đầu, ngồi trên giường, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ, anh vội chạy đến.
Nhìn thấy anh, Úc Tử Duyệt vội nhào vào ngực anh” “Em… Em sợ sét đánh…” Thì ra đó chính là bộ âu phục của cô, Úc Tử Duyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại làm nũng ôm chặt lấy anh, ra vẻ đáng thương nói.
Lăng Bắc Hàn cưng chiều cười cười, đưa tay sờ đầu cô: “Lớn như vậy rồi, còn sợ sấm sét?” Anh dịu dàng nói.
“Sợ thì sao chứ?... Anh đừng đi, có được không?” Cô lại làm nũng nói, cảm giác mình thật già mồm! Nhưng vậy thì sao chứ, chỉ có như vậy, anh mới chịu ở lại, ôm cô ngủ! Lúc này, cô thật đúng là phải cảm ơn tiếng sấm rền giữa đêm này.
“Được, anh không đi.” Lăng Bắc Hàn dịu dàng dỗ cô nói, xoay người leo lên giường, tiện tay tắt đèn. Sau khi anh nằm xuống, Úc Tử Duyệt vội vàng làm ổ trong lòng anh, ôm chặt lấy anh, ngoài trời tiếng sấm không ngừng vang lên.
“Sao trước kia anh không biết là em sợ sét đánh nhỉ?” Lăng Bắc Hàn cứng ngắc hỏi.
“Là trước kia anh không biết thôi…” Úc Tử Duyệt vội vàng phản bác, cũng phải thôi, cô chính thức ở cùng anh là tháng mười năm ngoái, sau đó lại không có sấm sét.
“Vậy trước kia khi có sấm sét thì em làm thế nào?” Lăng Bắc Hàn ôm lấy cô, đau lòng hỏi.
“Lúc ở nhà, vừa gặp sét thì liền trốn vào lòng chị Huyên Huyên, hoặc là vào phòng ba mẹ. lúc ở đây, những lúc sấm đánh thì trốn vào phòng của chị Nhan, lúc ở một mình, thì núp ở góp tường, không ngủ được…” Úc Tử Duyệt đáng thương nói, thật ra thì, cô cũng không có sợ sấm sét như vậy, nhất là khi ở một mình!
Ra vẻ, ra vẻ mà thôi! [Web đăng truyện chính: diendanlequydon.com]
Lời của cô….. Lăng Bắc Hàn nghe xong, vô cùng đau lòng, ôm chặt cô, cô cũng khẽ cọ cọ trong lòng anh, ra vẻ một cô gái nhỏ yếu đuối.
“Đừng sợ, ngủ đi!” Lăng Bắc Hàn nghiêng người sang, bàn tay phủ lên khuôn mặt nhỏ của cô, dịu dàng nói.
“Ừ…… Bắc Hàn, em không phải muốn chọc anh giận đâu…. Xin lỗi….” Úc Tử Duyệt nằm trong ngực anh, thuận theo hoàn cảnh, nói xin lỗi với anh.
Lăng Bắc Hàn đầu tiên là sững sờ, thoáng hiểu ra cô đang nói cái gì, cười chua xót: “Anh cũng phát hiện, anh đối với em quá cường thế, rất nhiều lần đều là bức ép em…… Sau này, nếu em không muốn, anh không chạm vào em là được. Anh yêu là yêu chính con người em, không phải cơ thể của em.” Trong đêm tối, Lăng Bắc Hàn thấp giọng nói.
Nhấn từng tiếng, gõ vào lòng cô, lồng ngực Úc Tử Duyệt rung động, sau đó, không nhịn được tìm lấy môi anh trong đêm tối, hôn lên.
Lăng Bắc Hàn không ngờ cô sẽ chủ động hôn mình, đầu tiên là cứng đờ, sau đó, cảm nhận được cô đang dùng sức, hơn nữa, cô lại còn mạnh mẽ đẩy anh xuống giường. Sau đó, thân thể nhỏ nhắn của cô lật người một cái, nằm sấp lên người anh, càng không ngừng gấp gáp hôn anh!
Hình như cô đang dùng hành động để nói với anh, cô cũng khát khao anh! Đây là khát vọng mãnh liệt phát ra từ trong sâu thẳm nội tâm, cái lưỡi nhỏ cạy mở hàm răng của anh, tiến vào trong khoang miệng của anh, dây dưa đầu lưỡi của anh, khuấy, mút.
Rốt cuộc Lăng Bắc Hàn cũng hoàn hồn, cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh vui sướng vô cùng, bàn tay to phủ lên gáy của cô, biến bị động thành chủ động, càng hôn sâu.
“Ưm…” Khi buông ra, cả hai người đều thở hổn hển, rồi sau đó, cô lại cúi xuống, cái miệng nhỏ đi thẳng một đường từ cổanh xuống phía dưới……
“Ưm…….” Đổi lấy Lăng Bắc Hàn trầm giọng thở dốc, hơi ngẩng đầu, chỉ thấy cô đang dùng một tay xoa nắn hạt đậu nhỏ trên ngực mình, cái lưỡi nhỏ thì đùa giỡn với hạt đậu khác! Từng đợt khoái cảm từ đỉnh đầu truyền đến, anh không nhịn được mà thở gấp.
Úc Tử Duyệt giạng chân ngồi lên người anh, giống như yêu tinh tận tình phục vụ anh, cuối cùng, cặp mông vểnh lên của cô trượt đến giữa háng anh, hơi nâng cái eo nhỏ lên, tụt quần của anh xuống, nhẹ nhàng mà đưa vào…
“Ừm!” Hưởng thụ cảm giác được cô siết chặt, Lăng Bắc Hàn gầm nhẹ, chỉ thấy khuôn mặt cô mê man, hai tròng mắt khép hờ, chậm rãi ngồi xuống…
Một cuộc hoan ái bắt đầu dưới sự chủ động nhiệt tình của cô, sau đó, hai người kịch liệt quấn lấy nhau, diễn tấu khúc nhạc tình yêu……
“Lăng Bắc Hàn! Em… Em yêu anh…..” Trong khoảnh khắc xúc động, tim đập rộn ràng, cô rên lên.
“Vậy thì tái giá lần nữa với anh!” Anh vừa hôn cô, vừa luật động, kích động nói.
“Em……. Em…… Hiện giờ……. Rất tốt!” Cô chảy nước mắt, thở gấp nói. Cô còn chưa chuẩn bị tốt để bước vào cung điện hôn nhân một lần nữa, lần đầu tiên cô gả vội vàng, nông nổi như thế, kết quả là bị tổn thương như vậy…..
Lần này, cô nhất định phải suy nghĩ thật kỹ!
Anh không ép cô, chỉ ra sức, ra sức lấy lòng cô, để cô và anh cùng nhau hưởng thụ tình yêu tuyệt với của họ, một lần lại một lần tà ác phóng xuất ra tinh hoa vào trong cơ thể cô.
Có lẽ, có một đứa trẻ, sẽ tốt hơn…..
Lăng Bắc Hàn nhận ra, đột nhiên anh rất muốn có một đứa con, suy nghĩ này còn mãnh liệt hơn nhiều so với việc kết hôn!
“Không… Không cần…… Căng…” Cảm giác được anh đã rót đầy vào tử cung cô, Úc Tử Duyệt vô lực cầu xin tha thứ! Anh thật sự là một tên đàn ông không biết tiết chế! Bị anh làm cho cả người vô lực mềm nhũn ra, Úc Tử Duyệt buồn bực nghĩ thầm trong lòng, không khỏi ảo não vì sự chủ động vừa rồi của chính mình!
“Như vậy mới càng dễ có thai!” Lăng Bắc Hàn giơ hai chân của cô lên thật cao, không để cho một chút tinh hoa nào chảy ra, tà ác nói.
“Có thai?” Hồi phục lại khỏi cơn kích tình, Úc Tử Duyệt đỏ mặt nhìn anh, hỏi.
“Sao thế? Không muốn à?” Lăng Bắc Hàn cúi xuống, ôn nhu hỏi, trong lòng có chút khẩn trương. Cô không đồng ý tái giá với anh, hẳn là cũng sẽ không muốn sinh con.
Trong lòng Úc Tử Duyệt rung động, bắt đầu tưởng tượng ra bộ dáng đứa nhỏ của bọn họ, là nam hay nữ? Lớn lên sẽ giống ai hơn?
“Em… Em rất thích….Trẻ con……” Úc Tử Duyệt nhìn anh, đỏ mặt nói.
“A…” Lời của cô vừa thoát ra khỏi miệng chưa được vài giây, Lăng Bắc Hàn lại tiến thẳng vào người cô, nỗ lực cày cấy, gieo giống...
Ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt bị Lăng Bắc Hàn dẫn đến bệnh viện làm kiểm tra phụ khoa, nếu đã quyết định có con, thì cũng cần phải chuẩn bị.
Ý thức muốn ngăn cản, nhưng động tác lại là giúp đỡ anh, để anh xoa bóp, nhào nặn cô ở biên độ lớn hơn. Cảm giác được sự chủ động của cô, Lăng Bắc Hàn mừng rỡ, đồng thời, cả người càng nóng lên, càng khẩn trương, căng thẳng.
Mà anh lại như không nếm đủ sự ngọt ngào trong miệng cô, nụ hôn lại lần nữa tiến quân thật sâu, mãi đến khi Úc Tử Duyệt cảm thấy không thể hô hấp được, anh mới buông cô đang thở hổn hển ra.
“Ha……..” Vẻ mặt mê man mơ hồ, hai mắt khép hờ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, cô gấp rút thở dốc, trước ngực càng không ngừng phập phồng, Lăng Bắc Hàn nhìn cô mê người, dụ hoặc như vậy, hận không thể lập tức ăn sạch cô!
Ngay lúc anh lại cúi đầu định hôn cô thì cô vội vàng ngăn anh lại: “Đừng!”. Úc Tử Duyệt nhìn anh, lớn tiếng nói. Phản ứng của cô khiến Lăng Bắc Hàn cảm thấy thất bại: “Úc Tử Duyệt! Em đừng quá đáng!” Trừng mắt căm hận nhìn cô, anh tức giận quát, sau đó, bưng thau nước lên, ra khỏi phòng ngủ.
Cô quá đáng sao?
Úc Tử Duyệt ngơ ngẩn, cảm giác được quả thật là mình có chút quá đáng, rõ ràng rất muốn anh, anh cũng rất muốn mình mà cô lại lần nữa…
“Úc Tử Duyệt! Mày làm gì thế? Giả bộ cái gì chứ?” Cô ảo não cào cào tóc, tức giận nhỏ giọng quát.
Nằm xuống, một lúc lâu vẫn chưa thấy Lăng Bắc Hàn đi vào, cô nghĩ thầm, có thể anh đang tức giận thật rồi. Cũng đúng, lòng tự ái của đàn ông đều rất cao, cô cự tuyệt anh như thế, anh tức giận cũng đúng thôi.
Nhưng mà, nếu tiếp tục cùng anh làm nữa, cô sẽ cảm thấy, thứ anh yêu là cơ thể mềm mại của cô! Hơn nữa, càng để anh có được dễ dàng, anh lại càng không biết quý trọng……
Đang do dự xem có nên xuống giường hay không, thì, khiến cho cô cảm động là, Lăng Bắc Hàn rốt cuộc lại bưng một thau nước ấm bước vào.
Anh vừa mới tắm nước lạnh để làm nguội cơn dục vọng đang hừng hực của mình xuống, lúc này, cầm khăn lông ấm đứng ở bên giường, không nói một lời, cúi xuống lau bụng cho cô.
“Úc Tử Duyệt, có phải em có cảm giác anh ở chung với em là vì làm tình?” Anh hỏi ra câu hỏi trong lòng, trong giọng nói theo mang theo vẻ bi thương. Úc Tử Duyệt kinh ngạc nhìn anh, có chút chột dạ.
“Nếu em cho là như thế, anh bảo đảm, trước khi anh và em tái hợp, anh sẽ không động vào em!” Chẳng lẽ trong lòng anh, anh đối với cô chỉ có tình dục? Mặc dù phản ứng đối với cô rất mãnh liệt, nhưng thế cũng có nghĩ là, anh yêu cô rất nhiều!
“Em….. Em không phải có ý đó. Anh đừng tức giận…” Cô vội mở miệng, chột dạ trấn an anh.
“Cho dù em có ý gì, sau này, nếu em không đồng ý, anh sẽ không động vào em!” Anh lại ảo não mở miệng, giữ hai chân cô lại, lấy một cái khăn lông khác đặt lên nơi tư mật của cô, nhẹ nhàng lau.
Anh đã hạ thấp mình đến thế rồi, cô cũng nên vừa lòng rồi chứ?
Lời của anh khiến lòng Úc Tử Duyệt xúc động, cô muốn mở miệng, lại không biết nói thế nào, trầm mặc nhìn anh lau sạch cơ thể cho mình, sau đó lại giúp cô mặc lại áo ngủ, “Anh ra ghế salon trong phòng khách ngủ, có chuyện gìthì gọi anh!” Anh trầm giọng nói, xong bưng thau nước đi ra cửa.
Úc Tử Duyệt rất muốn gọi anh, lại xị mặt ra không gọi được.
[Truyện được đăng chính thức tại diendanlequydon.com]
Hai người chiến tranh lạnh ba bốn ngày, Lăng Bắc Hàn vẫn như ngày thường, cẩn thận chăm sóc cô, cũng nói chuyện bình thường với cô, chỉ không cười, cũng không ôm cô ngủ, mỗi đêm đều ngủ ở trên ghế salon trong phòng khách.
Vết thương của Úc Tử Duyệt sau bốn ngày, cuối cùng cũng tốt lên, cử động, đi lại đã được tự nhiên, cũng không đau nữa.
“Lăng Bắc Hàn, tối nay anh ngủ ở phòng em đi, em ngủ trong phòng chị Nhan, chị ấy chắc phải vài ngày nữa mới về…” Đêm nay, lại thấy Lăng Bắc Hàn nằm trên ghế salon, Úc Tử Duyệt có chút ngượng ngùng nói.
“Không cần.” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt nói, nằm xuống ghế salon, nhắm hai mắt lại.
Cô cũng biết anh đang giận, mấy ngày nay vẫn luôn giận cô! Úc Tử Duyệt thầm nghĩ, lại không muốn bước lên xin lỗi anh.
Chỉ có thể tắt đèn đi về phòng ngủ.
“Đoàng!”
“A…!”
Nửa đêm, Úc Tử Duyệt bị một tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, tia chớp chiếu sáng cả căn phòng, chiếu lên bộ quần áo treo trước cửa tủ quần áo ở phía đối diện, giống như một người đang đứng, cô bị hoảng sợ, hét ầm lên.
“Sao thế?!” Lăng Bắc Hàn nghe tiếng hét vội vọt vào, bật đèn lên, chỉ thấy cô ôm đầu, ngồi trên giường, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ, anh vội chạy đến.
Nhìn thấy anh, Úc Tử Duyệt vội nhào vào ngực anh” “Em… Em sợ sét đánh…” Thì ra đó chính là bộ âu phục của cô, Úc Tử Duyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại làm nũng ôm chặt lấy anh, ra vẻ đáng thương nói.
Lăng Bắc Hàn cưng chiều cười cười, đưa tay sờ đầu cô: “Lớn như vậy rồi, còn sợ sấm sét?” Anh dịu dàng nói.
“Sợ thì sao chứ?... Anh đừng đi, có được không?” Cô lại làm nũng nói, cảm giác mình thật già mồm! Nhưng vậy thì sao chứ, chỉ có như vậy, anh mới chịu ở lại, ôm cô ngủ! Lúc này, cô thật đúng là phải cảm ơn tiếng sấm rền giữa đêm này.
“Được, anh không đi.” Lăng Bắc Hàn dịu dàng dỗ cô nói, xoay người leo lên giường, tiện tay tắt đèn. Sau khi anh nằm xuống, Úc Tử Duyệt vội vàng làm ổ trong lòng anh, ôm chặt lấy anh, ngoài trời tiếng sấm không ngừng vang lên.
“Sao trước kia anh không biết là em sợ sét đánh nhỉ?” Lăng Bắc Hàn cứng ngắc hỏi.
“Là trước kia anh không biết thôi…” Úc Tử Duyệt vội vàng phản bác, cũng phải thôi, cô chính thức ở cùng anh là tháng mười năm ngoái, sau đó lại không có sấm sét.
“Vậy trước kia khi có sấm sét thì em làm thế nào?” Lăng Bắc Hàn ôm lấy cô, đau lòng hỏi.
“Lúc ở nhà, vừa gặp sét thì liền trốn vào lòng chị Huyên Huyên, hoặc là vào phòng ba mẹ. lúc ở đây, những lúc sấm đánh thì trốn vào phòng của chị Nhan, lúc ở một mình, thì núp ở góp tường, không ngủ được…” Úc Tử Duyệt đáng thương nói, thật ra thì, cô cũng không có sợ sấm sét như vậy, nhất là khi ở một mình!
Ra vẻ, ra vẻ mà thôi! [Web đăng truyện chính: diendanlequydon.com]
Lời của cô….. Lăng Bắc Hàn nghe xong, vô cùng đau lòng, ôm chặt cô, cô cũng khẽ cọ cọ trong lòng anh, ra vẻ một cô gái nhỏ yếu đuối.
“Đừng sợ, ngủ đi!” Lăng Bắc Hàn nghiêng người sang, bàn tay phủ lên khuôn mặt nhỏ của cô, dịu dàng nói.
“Ừ…… Bắc Hàn, em không phải muốn chọc anh giận đâu…. Xin lỗi….” Úc Tử Duyệt nằm trong ngực anh, thuận theo hoàn cảnh, nói xin lỗi với anh.
Lăng Bắc Hàn đầu tiên là sững sờ, thoáng hiểu ra cô đang nói cái gì, cười chua xót: “Anh cũng phát hiện, anh đối với em quá cường thế, rất nhiều lần đều là bức ép em…… Sau này, nếu em không muốn, anh không chạm vào em là được. Anh yêu là yêu chính con người em, không phải cơ thể của em.” Trong đêm tối, Lăng Bắc Hàn thấp giọng nói.
Nhấn từng tiếng, gõ vào lòng cô, lồng ngực Úc Tử Duyệt rung động, sau đó, không nhịn được tìm lấy môi anh trong đêm tối, hôn lên.
Lăng Bắc Hàn không ngờ cô sẽ chủ động hôn mình, đầu tiên là cứng đờ, sau đó, cảm nhận được cô đang dùng sức, hơn nữa, cô lại còn mạnh mẽ đẩy anh xuống giường. Sau đó, thân thể nhỏ nhắn của cô lật người một cái, nằm sấp lên người anh, càng không ngừng gấp gáp hôn anh!
Hình như cô đang dùng hành động để nói với anh, cô cũng khát khao anh! Đây là khát vọng mãnh liệt phát ra từ trong sâu thẳm nội tâm, cái lưỡi nhỏ cạy mở hàm răng của anh, tiến vào trong khoang miệng của anh, dây dưa đầu lưỡi của anh, khuấy, mút.
Rốt cuộc Lăng Bắc Hàn cũng hoàn hồn, cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh vui sướng vô cùng, bàn tay to phủ lên gáy của cô, biến bị động thành chủ động, càng hôn sâu.
“Ưm…” Khi buông ra, cả hai người đều thở hổn hển, rồi sau đó, cô lại cúi xuống, cái miệng nhỏ đi thẳng một đường từ cổanh xuống phía dưới……
“Ưm…….” Đổi lấy Lăng Bắc Hàn trầm giọng thở dốc, hơi ngẩng đầu, chỉ thấy cô đang dùng một tay xoa nắn hạt đậu nhỏ trên ngực mình, cái lưỡi nhỏ thì đùa giỡn với hạt đậu khác! Từng đợt khoái cảm từ đỉnh đầu truyền đến, anh không nhịn được mà thở gấp.
Úc Tử Duyệt giạng chân ngồi lên người anh, giống như yêu tinh tận tình phục vụ anh, cuối cùng, cặp mông vểnh lên của cô trượt đến giữa háng anh, hơi nâng cái eo nhỏ lên, tụt quần của anh xuống, nhẹ nhàng mà đưa vào…
“Ừm!” Hưởng thụ cảm giác được cô siết chặt, Lăng Bắc Hàn gầm nhẹ, chỉ thấy khuôn mặt cô mê man, hai tròng mắt khép hờ, chậm rãi ngồi xuống…
Một cuộc hoan ái bắt đầu dưới sự chủ động nhiệt tình của cô, sau đó, hai người kịch liệt quấn lấy nhau, diễn tấu khúc nhạc tình yêu……
“Lăng Bắc Hàn! Em… Em yêu anh…..” Trong khoảnh khắc xúc động, tim đập rộn ràng, cô rên lên.
“Vậy thì tái giá lần nữa với anh!” Anh vừa hôn cô, vừa luật động, kích động nói.
“Em……. Em…… Hiện giờ……. Rất tốt!” Cô chảy nước mắt, thở gấp nói. Cô còn chưa chuẩn bị tốt để bước vào cung điện hôn nhân một lần nữa, lần đầu tiên cô gả vội vàng, nông nổi như thế, kết quả là bị tổn thương như vậy…..
Lần này, cô nhất định phải suy nghĩ thật kỹ!
Anh không ép cô, chỉ ra sức, ra sức lấy lòng cô, để cô và anh cùng nhau hưởng thụ tình yêu tuyệt với của họ, một lần lại một lần tà ác phóng xuất ra tinh hoa vào trong cơ thể cô.
Có lẽ, có một đứa trẻ, sẽ tốt hơn…..
Lăng Bắc Hàn nhận ra, đột nhiên anh rất muốn có một đứa con, suy nghĩ này còn mãnh liệt hơn nhiều so với việc kết hôn!
“Không… Không cần…… Căng…” Cảm giác được anh đã rót đầy vào tử cung cô, Úc Tử Duyệt vô lực cầu xin tha thứ! Anh thật sự là một tên đàn ông không biết tiết chế! Bị anh làm cho cả người vô lực mềm nhũn ra, Úc Tử Duyệt buồn bực nghĩ thầm trong lòng, không khỏi ảo não vì sự chủ động vừa rồi của chính mình!
“Như vậy mới càng dễ có thai!” Lăng Bắc Hàn giơ hai chân của cô lên thật cao, không để cho một chút tinh hoa nào chảy ra, tà ác nói.
“Có thai?” Hồi phục lại khỏi cơn kích tình, Úc Tử Duyệt đỏ mặt nhìn anh, hỏi.
“Sao thế? Không muốn à?” Lăng Bắc Hàn cúi xuống, ôn nhu hỏi, trong lòng có chút khẩn trương. Cô không đồng ý tái giá với anh, hẳn là cũng sẽ không muốn sinh con.
Trong lòng Úc Tử Duyệt rung động, bắt đầu tưởng tượng ra bộ dáng đứa nhỏ của bọn họ, là nam hay nữ? Lớn lên sẽ giống ai hơn?
“Em… Em rất thích….Trẻ con……” Úc Tử Duyệt nhìn anh, đỏ mặt nói.
“A…” Lời của cô vừa thoát ra khỏi miệng chưa được vài giây, Lăng Bắc Hàn lại tiến thẳng vào người cô, nỗ lực cày cấy, gieo giống...
Ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt bị Lăng Bắc Hàn dẫn đến bệnh viện làm kiểm tra phụ khoa, nếu đã quyết định có con, thì cũng cần phải chuẩn bị.