Lời Cố Diệc Thần nói, làm lòng Lăng Bắc Sam càng khó chịu, cũng không biết nên nói cái gì. Không phải anh nên nói chút lời an ủi cô sao, sẽ cho cô thêm một cơ hội nữa. Không nói lời nào, chỉ nức nở khổ sở, mang theo chút vẻ làm nũng, nhìn rất giống khi còn bé
Đã từng có lúc, khi cô khổ sở hay tức giận, người đàn ông này đến an ủi cô, cho cô trấn an.
"Trước kia tôi cũng nói rất nhiều lời nói có lỗi với anh, anh cũng đừng cho là thật....” Qua một lúc lâu, cô mới buông kiêu ngạo xuống, mượn cơ hội này nói ra. Thật ra cô nên cảm kích anh, cảm kích anh đã từng chăm sóc cô, từng yêu cô. Nhưng cô nói xong thì mới biết đó là quá muộn, anh đã bị cô làm tổn thương đến không có sức lực để yêu cô nữa.
Lời của cô..., để cho anh rất vui mừng, cũng rất hưởng thụ. Cõi lòng bị thương như được an ủi rất nhiều, nhưng bộ dáng của anh làm cho cô không tiếp nhận được. Cô vẫn còn bên cạnh anh, quan sát anh rất kỹ. Cố Diệc Thần cười trộm, không ngờ cô lại chọn cơ hội này để nói với anh những lời đó.
"Tôi hiểu rõ bản tính của cô không hư! Ngủ đi, sáng mai tôi sẽ đưa cô về Thủ Đô.” Cố Diệc Thần kéo cô vào trong ngực mình, nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, trầm giọng nói, sắc mặt vẫn không chút thay đổi.
Lăng Bắc Sam nhìn anh phản ứng như thế, trong lòng cực kì mất mác, cô biết, anh đã tuyệt vọng rồi. Lời cô mới vừa nói, đều là trấn an cô, giống như lúc trước anh từng nói không thương không hận. Quan hệ của hai người nhạt như nước.
Trong lòng hơi lạnh, muốn bắt được anh, nhưng lại không biết bắt bằng cách nào.
Lúc đó, anh đứng dậy, đứng ở bên giường, nhìn sâu vào mắt cô "Sinh nhật vui vẻ.” vẫn là nhịn không được mà nói ra. Trong lòng Lăng Bắc Sam không ngừng rung động, quyệt miệng, cười cười, "Năm nay có quà hay không có quà?” cô nhìn anh, bá đạo hỏi, lòng đau đến khó chịu.
Giờ phút này, cô muốn quà sinh nhật nhưng thật ra điều cô muốn nhất là tình yêu của anh
Canh chừng sắc mặt cô, anh lại đau lòng, nhưng vẫn cố nhịn, lắc đầu một cái, lên trên giường.
Đèn dần tắt, Lăng Bắc Sam càng thêm mất mác, trong lòng lại càng khó chịu, ngồi ở đó không nhúc nhích, cảm giác mình rất mất thể diện. Cố Diệc Thần nằm ở trên giường, tay chạm xuống dưới gối, sờ đến chiếc lắc tay, ấy là chiếc lắc tay cô để mất ở Lạc Thành, trong đầu đều là hình ảnh cô đến văn phòng, hấp tấp, vội vã tìm chiếc lắc tay ấy....
Khi đó, anh nhìn cô quan tâm đến chiếc lắc tay anh tặng, cho là cô cũng rất quan tâm đến anh. Theo dõi cô đi từng con đường một, nhìn cô vượt đèn đỏ kém chút nữa bị xe đụng, anh kịp thời cứu cô, nhưng cô lại hết sức lạnh lùng cao ngạo mà chế nhạo anh.
Một lần lại một lần, cô vốn là như vậy, hành hạ trái tim của anh
Mới vừa rồi, thiếu chút nữa anh đã đem chiếc lắc tay này ra tặng lại cho cô xem như là quà sinh nhật, rồi nói cho cô biết, chỉ cần cô chịu dần dần tiếp nhận anh là chồng, thì anh sẽ quay lại với cô cùng cô bắt đầu lần nữa. Nhưng anh lại sợ sau này cô sẽ không quý trọng anh nữa, thời gian lâu dài, lại chán ghét anh.
Cho dù khẳng định giờ phút này cô rất đau lòng, anh vẫn cố nhịn không có an ủi cô.
Không biết qua bao lâu Lăng Bắc Sam ngủ thật say. Nửa đêm, Cố Diệc Thần khẽ bước xuống giường, vì cô mà đắp chăn, nhìn dáng vẻ lúc ngủ vô cùng an tĩnh của cô, anh dùng tay khẽ vuốt ve vầng trán của cô, cúi đầu, in một nụ hôn khe khẽ lên trán cô.
Động tác vô cùng êm ái, nếu như cô có thể sử dụng một phần mười sự cố gắng và nỗ lực giống như lúc cô đuổi theo Lục Khải Chính để nói thật lòng với anh, anh nhất định sẽ lại tiếp nhận cô....
Coi như đó sẽ là một cuộc kiểm tra với cô đi!
Sau khi Lăng Bắc Sam rời giường, trong ký túc xá chỉ còn một mình cô, từ xa truyền đến hiệu lệnh của những binh sĩ huấn liệc, cô vẫn mặc áo sơ mi của Cố Diệc Thần đi xuống giường, chỉ thấy trên bàn để để sẵn quần áo của cô, nó đã được giặt sạch sẽ, tản ra mùi vị vô cùng thơm mát.
Trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm, hẳn là anh đã giặt giúp cô phải không?
Mặc từng món một vào, bên cạnh bàn còn để sẵn bàn chải đánh răng, kem đánh răng, còn có thau rửa mặt và khăn lông, phía trên in tên binh lính bằng tiếng Trung Quốc. Cô múc ra ít nước để rửa mặt và đánh răng.
Nhìn cặp mắt sưng đỏ khó coi của mình trong gương, thở dài, "Sinh nhật vui vẻ” đối với cô mà nói chỉ thế thôi sao?
Sau khi cô rửa mặt xong, sửa sang lại túi xách, xếp chiếc áo sơ mi của anh lại chỉnh tề, bỏ vào trong tủ treo quần áo của anh, đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve quần áo của anh, bĩu môi, chóp mũi chua xót, đang muốn đóng cửa thì bỗng chốc thấy sau cửa hộc tủ dán một tấm ảnh trái tim, phía trên có rất nhiều ảnh của những đứa bé có cả trai và cả nữ, làm cô không nhịn được mà bịt miệng.
"Sam Sam, chụp một tấm ảnh với tớ đi!"
"Đừng! Không thích chụp với cậu! Chụp ảnh đôi đều là bạn trai bạn gái chụp cùng, tớ và cậu thì không phải!"
"Hôm nay là sinh nhật của tớ, chụp một tấm với tớ có được hay không? Cậu cũng chỉ làm bạn gái của tớ một ngày mà tôi!"
Cô còn mềm lòng mà đáp ứng, cùng anh chụp một tấm ảnh, anh còn đặt một nụ hôn lên gò má phúng phính của cô.... Lăng Bắc Sam vuốt ve tấm ảnh đó, trong lòng xúc động, cổ họng nghẹn ngào. Chợt đóng cửa tủ, cô nắm lấy túi xách muốn rời đi
Cô không đợi anh trở lại, đi thẳng lên xe của mình, cửa quân đội mở ra, một binh lính dùng gạt để kiểm tra, sau khi hành lễ xong thì cho cô rời đi
Mang theo chút đau lòng, chán nản, và cô đơn rời đi.
"Cô ấy đâu?"
"Báo cáo, doanh trưởng phu nhân vừa mới rời đi!"
Đi? trong lòng Cố Diệc Thần lo lắng, sải bước đi ra ngoài, không phải nói để anh đưa cô về sao? Trong lòng có một trận tức giận, nhảy lên một chiếc xe, mang theo một chiến sĩ, nhanh chóng ra khỏi cổng quân đội, cố gắng đuổi theo cô! Ngồi trên xe, vừa gọi điện thoại cho cô, điện thoại của cô cũng đang trong trạng thái trò chuyện.
"Tôi đang trên đường đi về Thủ Đô, hôm qua đến quân đội thăm ông xã.” là điện thoại của Âu Dương Trạch, anh hỏi cô ở đâu, nói tìm rất lâu rồi mà không gặp được cô, Lăng Bắc Sam trả lời như vậy, cố ý tăng thêm hàm súc trong hai chữ ‘ông xã’, cũng cố tỏ vẻ thật ngọt ngào.
Âu Dương Trạch có ý định với cô, không phải là cô không rõ, trước Cố Diệc Thần cũng nói với cô như vậy, cô còn làm phép so sánh giữa bọn họ. Hiện tại tâm tình cô như vậy. Điều cô quan tâm nhất chính là Cố Diệc Thần, điều cô muốn nhất cũng chính là anh.
Không muốn phát sinh những hình ảnh mập mờ với Âu Dương Trạch.
"Buổi trưa hôm nay sẽ có mưa, tôi sẽ qua đón em, một mình em ở núi quân khu, tôi không yên lòng.” Âu Dương Trạch dịu dàng nói, mỗi câu trong mang sự quan tâm nồng đậm.
"Không sao! Không có việc gì, cám ơn anh, vẫn còn đang lái xe, sau này gặp hãy nói đi.” Lăng Bắc Sam mỉm cười nói, nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, chuyên tâm lái xe.
Cơn mưa nhỏ tí tách bắt đầu rơi, cô mở cần gạt nước lên, mưa làm lòng người không nhịn được mà trở nên muộn phiền. Nhưng vào lúc này, một chiếc xe chiến sĩ dừng lại trước xe cô, cô bị sợ đến vội vàng thắng xe lại, tức giận muốn mắng to, chỉ thấy một người mặc trên mình bộ quần áo bộ đội màu xanh nhảy từ trên xe xuống, định thần lại cô nhìn ra người đó chính là Cố Diệc Thần!
Trong lòng Lăng Bắc Sam trở nên kích động, không ngờ anh sẽ đuổi theo cô, ngồi ở trong xe, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Cố Diệc Thần tiến lên, đi thẳng tới bên xe cửa cô, dùng tay mở cửa xe của cô, nói với cô "Không có thời gian sao?” anh cất giọng hỏi.
"Không phải, không muốn ảnh hưởng đến việc huấn luyện của anh!” Cô nhìn anh và lên tiếng, anh có thể đuổi theo, trong lòng cô còn dễ chịu hơn rất nhiều, để cho cô cảm thấy anh còn quan tâm cô.
"Tôi đã nói cũng có việc phải về Thủ Đô!” Cố Diệc Thần tức giận nói, lúc này binh lính trước mặt đã lên xe để trở về quân khu rồi. Cố Diệc Thần xoay người, vẫy vẫy tay với người lính kia, ý bảo anh ta nhanh trở về bộ đội, binh linh ấy gật đầu chào anh một cái, rời đi.
Lúc này Cố Diệc Thần đi vào qua ghế phụ lái, mở cửa, ngồi xuống.
"Không phải anh sắp diễn tập rồi sao? Trở lại Thủ Đô làm gì?” Cô nghi hoặc hỏi.
"Khỏi phải nói nhảm! Lái xe!” Anh nhỏ giọng quát.
"Cố Diệc Thần! Sao anh hung hăng quá vậy? Khốn kiếp!” Cô tức giận phản bác, làm sao mà chịu được giọng điệu ra lệnh của anh mãi như thế, khôi phục lại tính cách trước kia
"Cô đừng nói nữa?” Cố Diệc Thần không thèm để ý đến sự tức giận của cô, mặt lạnh nhìn cô chằm chằm, cất giọng nói.
Lăng Bắc Sam bị vẻ mặt xanh méc của anh hù doạn, trong lòng run rẩy, mang theo uất ức khởi động xe, lúc này Cố Diệc Thần mới hài lòng quay mặt đi. Lăng Bắc Sam cố gắng kìm nén bực bội trong lòng, lái xe, đi ngang qua trạm xăng dầu, cô dừng xe lại.
Cố Diệc Thần ngồi ở trong xe, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không nhúc nhích, Lăng Bắc Sam cũng không biết anh đang nghĩ cái gì.
Lúc này, một chiếc Benz màu đen dừng lại ở trạm xăng dầu, cô nhận ra xe đó là xe của Âu Dương Trạch, Âu Dương Trạch bước từ trên xe xuống, bay thẳng đến xe của cô, thấy được Cố Diệc Thần thì trong mắt phát ra hai đường ánh sáng tàn nhẫn
Lăng Bắc Sam kéo cửa sổ xe xuống, "Sam Sam” Âu Dương Trạch la lớn, giọng nói mang theo sự thân mật và kích động, làm đôi mắt Cố Diệc Thần càng sâu hơn, anh ta giống như không phát hiện sự hiện hữu của anh.
Lăng Bắc Sam có chút xấu hổ, nghĩ xuống xe, "Tôi sợ cô gặp chuyện không may nên đến đây” Âu Dương Trạch lại nói, chứng kiến tới gương mặt phía sau lưng Lăng Bắc Sam thì vội vàng ngừng, ngượng ngùng nhìn Cố Diệc Thần, không ngờ anh cũng ở đây!
Cánh tay Cố Diệc Thần bá đạo vòng qua hông của Lăng Bắc Sam, khóe miệng hiện lên nụ cười, "Rất vui khi được gặp mặt Tổng giám đốc Âu Dương” anh lễ phép nói.
"Chào anh!” Âu Dương Trạch lễ phép trả lời, Lăng Bắc Sam bị kẹp ở giữa, có chút xấu hổ, thân thể cô trở nên cứng ngắc, giờ phút này cánh tay Cố Diệc Thần lại đang thân mật chạm vào hông cô
Sam Sam đổ xăng xong rồi” Cố Diệc Thần đặt môi vào tai Lăng Bắc Sam thì thầm, nhẹ giọng nhắc nhở, lúc này Lăng Bắc Sam mới hoàn hồn, "Âu Dương, cám ơn anh đã quan tâm, tôi đã đỗ xăng xong rồi, lên đường thôi!” Lăng Bắc Sam vội vàng nói.
"Được!” Âu Dương Trạch nói đồng ý xong rời khỏi xe của cô, đi xe của mình.
Cánh tay Cố Diệc Thần vẫn ôm hông của cô, đôi mắt tĩnh mịch nhìn bóng dáng của Âu Dương Trạch, lại quay đầu nhìn đến Lăng Bắc Sam đang ở bên cạnh, "Hắn ta đang theo đuổi cô?” Cố Diệc Thần trực tiếp hỏi, cảm giác quan hệ của bọn họ không đơn giản!
Âu Dương Trạch ân cần với cô hơn mức bình thường, hiện tại anh là chồng cô, thiết nghĩ chuyện này nên quan tâm, đủ để chứng minh người đàn ông này có tâm ý đối với Lăng Bắc Sam? Tại sao lúc bận rộn lại đi tìm cô? Tại sao không cự tuyệt anh ta?
Câu hỏi của Cố Diệc Thần làm Lăng Bắc Sam chột dạ, "Anh nói cái gì đó” Cô quay mặt nói, khởi động xe, đúng là chột dạ, biết rõ Âu Dương Trạch thích cô, còn chưa hoàn toàn đoạn tuyệt qua lại. Chỉ là cô cũng không đứt được, bởi vì quan hệ công việc thì bọn họ vẫn đang hợp tác.
Như thế nào lại phát hiện lòng cô nhiều suy tính như thế, làm cho cõi lòng của Cố Diệc Thần lại có chút tức giận, "Cái người Âu Dương Trạch này thật không bình thường, trước kia có tiền án làm ăn trái phép, tốt nhất cô nên cách xa anh ta một chút” anh tốt bụng mà nhắc nhở, không phải đang hù dọa cô, mà là nói thật.
"Cố Diệc Thần! Coi như anh có ghét anh ta, cũng không cần phải nói lời như vậy chứ?” Cô vội vã phản bác, không tin lời anh nói, cảm giác anh đang hù dọa cô.
Cố Diệc Thần nhìn cô phản ứng kích liệt thế này, chỉ cảm thấy cô đặc biệt tin tưởng Âu Dương Trạch. Quay mặt, nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng dắt lên nụ cười lạnh, anh lừa gạt cô bao giờ cơ chứ? Trước kia cô không hề như thế, tối thiểu, cô nghe lọt những lời anh nói!
Cô cũng từng rất tín nhiệm anh, chưa bao giờ cho rằng anh sẽ tổn thương cô, nhưng bây giờ không giống như thế.
"Tin hay không thì tùy cô” Anh lạnh nhạt nói, lâu ngày biết tâm tánh con người, để cho cô tự mình đi tìm hiểu đi.
Lăng Bắc Sam không nói cái gì nữa, chẳng biết xe của Âu Dương Trạch đã biến mất từ lúc nào, cô thở phào một cái. Tốc độ xe không phải rất nhanh, có anh bên cạnh cô không nghĩ được gì nhiều. Đến trưa hai người cùng về đến Thủ Đô, Cố Diệc Thần bảo cô lái xe trở về nhà của bọn họ.
*** nhà Lăng Bắc Sam
"Tôi đi công ty” thay quần áo xong, Lăng Bắc Sam nhìn Cố Diệc Thần đang ngồi trong phòng khách hút thuốc lá.
"Không được, buổi chiều phải cùng tôi đi gặp gia đình.” dụi tắt tàn thuốc, anh đứng lên, xông tới bên cạnh cô, lên tiếng.
"Vậy tôi cũng phải về công ty một chuyến, anh định mấy giờ sẽ đến gặp người nhà, tôi sẽ đi cùng” Lăng Bắc Sam nhanh chóng nói, dáng vẻ như người không có thời gian.
"Tôi không cho phép cô đến công ty, cô không được đi"
"Tại sao anh… ưml” lời của cô còn chưa nói hết, eo bị anh giữ chặt, tùy ý cưỡng ép nụ hôn của cô, Lăng Bắc Sam không ngờ anh đột nhiên hôn cô, trong lúc nhất thời hơi sững sốt, quên mất phản ứng, bị động, để tùy anh hôn.
Anh vòng tay qua người cô, một tay thủ sẵn trên áo lót của cô. Nhìn cô từ trên cao xuống, môi mỏng như bị anh ngậm lấy, gặm nuốt, trằn trọc, rồi đẩy lên đi vào bên trong, tiến – xâm nhập thẳng vào bên trong, cuồng quét tất cả những ngọt ngào của cô.
Cô phản ứng kịp, tim đập nhanh, vô cùng lợi hại, Cố Diệc Thần đang hôn cô, hôn cô đấy....
Lăng Bắc Sam kích động nghĩ, động tác nhanh chóng vội vàng, ôm anh, bị anh nút mát nặng nề, cô lớn mật cãi lại lời anh, mãnh liệt đáp lại, lưỡi miệng hai người khấy động nhau.
Một hớp rồi lại một ngụm không thể ngăn cản, Cố Diệc Thần ôm cô, một tay hung hăng chạm vào trước, vừa hôn cô vừa luồng tay vào áo ngủ của cô, lý trí Lăng Bắc Sam giải tán dần dần, cũng không để ý tới việc tại sao anh hôn cô, tại sao như vậy, chỉ có cảm giác muốn anh mà thôi.
Có cảm giác với cô.
Cô bị anh đẩy ngã trên giường, áo bị mở ra, dây lưng được giải thoát, cô cũng nhiệt tình cởi quân trang của anh, hai người như củi khô gặp lửa, kích liệt và dây dưa
Hàng loạt sảng khoái tịch tụ trong người, khi Lăng Bắc Sam phát ra một vũng xuân bên dưới, Cố Diệc Thần nâng chân cô lên, đặt ở trên vai, sau đó, nặng nề tiến vào cô! Cô ngửa đầu thét chói tai, mồ hôi trên trán thấm ướt gương mặt, hai gò má ửng hồng, đôi mắt như tơ, môi đỏ mọng khẽ mở, khạc ra từng tiếng kiều mị sau đó là những tiếng thở dốc....
Cô như vậy dụ dỗ anh mê say, anh thay đổi biện pháp lừa gạt chân cô, mỗi một lần đều đi vào nơi sâu nhất, giống như là muốn đụng nát linh hồn cô, để cho hai người hòa tan làm một
"Không.... đừng.... A Thần.... Tôi mệt rồi....” không biết qua bao lâu, Lăng Bắc Sam cơ hồ đã khóc cầu xin sự tha thứ của anh, Cố Diệc Thần căn bản không thả cô, đòi hỏi và hành hạ cô vô độ, cho đến lúc cô bất tỉnh.
Nhìn cô đã bất tỉnh, anh liền đặt một nụ hôn lên gương mặt cô, ôm cô đi vào nhà vệ sinh, giúp cô, cũng giúp anh tắm rửa sạch sẽ sau đó thả cô lại xuống giường, còn anh thì lại mang theo tinh thần sảng khoái để làm cơm, còn mua một cái bánh ngọt.
Tối nay anh phải trở về ....
"Chua....” Lăng Bắc Sam mang theo thân thể đau nhức đứng lên, cau mày, lầu bầu nói. Giùng giằng ngồi dậy, nhìn toàn thân không quần áo, vết đỏ rõ ràng, mặt của cô không khỏi đỏ ửng, nhìn bên cạnh trống không, trong lòng một hồi mất mác, Cố Diệc Thần đâu?
Chẳng lẽ anh lại đi?
Cô vội vã xuống giường, choàng một chiếc áo lên người, lao ra cửa phòng, đi đến phòng khách, thấy được anh.
Một lòng quay đầu lại, ngửi được mùi thơm của thức ăn, mũi cô cay cay, Cố Diệc Thần nhìn cô đi chân trần trên nền nhà, cau mày "Nhanh đi mặc quần áo, ăn cơm!” chịu đựng việc muốn tiến lên ôm cô vào lòng, anh trầm giọng nói.
Lăng Bắc Sam liếc anh một cái, mới đi trở về phòng ngủ.
Anh không đi, cũng may, không đi, còn làm cơm cho cô ăn
Cố Diệc Thần nấu mì và thêm vài món ăn khác, đều là món cô thích ăn, Lăng Bắc Sam nhìn bàn ăn kia, cổ họng nghẹn ngào, chuông cửa vang, chỉ thấy anh để tạp dề xuống, đi mở cửa. Chỉ chốc lát sau, trong tay xách thêm một hộp bánh ngọt, vào cửa, còn có một bó hoa màu xanh đặt cạnh người.
Lăng Bắc Sam nhìn bó hoa kia, trong lòng phức tạp, không hiểu anh có ý gì.
Cố Diệc Thần đem hộp bánh ngọt đặt lên bàn, đem hoa đưa cho cô, nhàn nhạt nói một câu "Sinh nhật vui vẻ.”, Mười hai đóa hoa hồng trang nhã và đơn giản đặt trước mặt cô, nhìn những đóa hồng xanh yêu kiều, Lăng Bắc Sam sững sờ nhận lấy, lạnh nhạt nói "Cám ơn.”, nhìn anh một cái.
"Ăn cơm đi” Cố Diệc Thần nói với cô, còn cứ đứng đó, chuẩn bị mở hộp bánh ngọt ra, một chiếc bánh ngọt xinh xắn, đáng yêu, cao tám tất, trang trí đơn giản xuất hiện trước mặt cô. Đây đối với Lăng Bắc Sam mà nói, đã là tâm tình anh không tệ rồi
Cố Diệc Thần cố ý mua bánh ngọt rất đơn giản, cũng không tặng hoa hồng đỏ mà là hoa hồng xanh, tận lực biểu hiện anh không thèm quan tâm.
"Có muốn đốt nến hay không?” nhàn nhạt hỏi cô
Trong lòng Lăng Bắc Sam bất mãn, lại chịu đựng không phát tiết ra ngoài, "Đốt một cây nến là được rồi.” liếc anh một cái, cô lớn tiếng nói. Cố Diệc Thần thực sự chỉ đốt một cây nến, chen ngay vào chính giữa bánh ngọt, "Cầu nguyện đi!” Cố Diệc Thần không chút để ý nói.
Lăng Bắc Sam vừa liếc anh một cái, hai tay nắm chặt, cùi chỏ chống trên bàn, thấp trán xuống, bắt đầu ước nguyện?
Vậy là hạnh phúc sao! Hy vọng sẽ có thể hạnh phúc bên cạnh Cố Diệc Thần, hy vọng anh cho mình thêm một cơ hội nữa....
"Được rồi!” cô nói xong, dùng sức thổi tắt cây nến. Nhìn mặt không hề có bất cứ cảm xúc nào của anh, nhớ tới trận yêu kịch liệt mới vừa, gương mặt có chút hồn, tim đập hơi nhanh.... Không cấm vậy nghĩa là anh cho cô thêm cơ hội phải không? Nếu không tại sao muốn đụng vào người cô?
Còn tỉ mỉ làm những món ăn trên bàn, vừa bánh ngọt, vừa có hoa hồng màu xanh....
Nghĩ như vậy, lòng của Lăng Bắc Sam rộng mở một màu ánh sáng!
Là cô không tự tin phải không, mới có thể cảm thấy anh chết tâm, nếu như anh chết tâm thật sự thì làm như thế nào cũng sẽ không đụng vào người cô? Cố Diệc Thần à, Cố Diệc Thần, anh rất buồn bực nha....
Đã từng có lúc, khi cô khổ sở hay tức giận, người đàn ông này đến an ủi cô, cho cô trấn an.
"Trước kia tôi cũng nói rất nhiều lời nói có lỗi với anh, anh cũng đừng cho là thật....” Qua một lúc lâu, cô mới buông kiêu ngạo xuống, mượn cơ hội này nói ra. Thật ra cô nên cảm kích anh, cảm kích anh đã từng chăm sóc cô, từng yêu cô. Nhưng cô nói xong thì mới biết đó là quá muộn, anh đã bị cô làm tổn thương đến không có sức lực để yêu cô nữa.
Lời của cô..., để cho anh rất vui mừng, cũng rất hưởng thụ. Cõi lòng bị thương như được an ủi rất nhiều, nhưng bộ dáng của anh làm cho cô không tiếp nhận được. Cô vẫn còn bên cạnh anh, quan sát anh rất kỹ. Cố Diệc Thần cười trộm, không ngờ cô lại chọn cơ hội này để nói với anh những lời đó.
"Tôi hiểu rõ bản tính của cô không hư! Ngủ đi, sáng mai tôi sẽ đưa cô về Thủ Đô.” Cố Diệc Thần kéo cô vào trong ngực mình, nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, trầm giọng nói, sắc mặt vẫn không chút thay đổi.
Lăng Bắc Sam nhìn anh phản ứng như thế, trong lòng cực kì mất mác, cô biết, anh đã tuyệt vọng rồi. Lời cô mới vừa nói, đều là trấn an cô, giống như lúc trước anh từng nói không thương không hận. Quan hệ của hai người nhạt như nước.
Trong lòng hơi lạnh, muốn bắt được anh, nhưng lại không biết bắt bằng cách nào.
Lúc đó, anh đứng dậy, đứng ở bên giường, nhìn sâu vào mắt cô "Sinh nhật vui vẻ.” vẫn là nhịn không được mà nói ra. Trong lòng Lăng Bắc Sam không ngừng rung động, quyệt miệng, cười cười, "Năm nay có quà hay không có quà?” cô nhìn anh, bá đạo hỏi, lòng đau đến khó chịu.
Giờ phút này, cô muốn quà sinh nhật nhưng thật ra điều cô muốn nhất là tình yêu của anh
Canh chừng sắc mặt cô, anh lại đau lòng, nhưng vẫn cố nhịn, lắc đầu một cái, lên trên giường.
Đèn dần tắt, Lăng Bắc Sam càng thêm mất mác, trong lòng lại càng khó chịu, ngồi ở đó không nhúc nhích, cảm giác mình rất mất thể diện. Cố Diệc Thần nằm ở trên giường, tay chạm xuống dưới gối, sờ đến chiếc lắc tay, ấy là chiếc lắc tay cô để mất ở Lạc Thành, trong đầu đều là hình ảnh cô đến văn phòng, hấp tấp, vội vã tìm chiếc lắc tay ấy....
Khi đó, anh nhìn cô quan tâm đến chiếc lắc tay anh tặng, cho là cô cũng rất quan tâm đến anh. Theo dõi cô đi từng con đường một, nhìn cô vượt đèn đỏ kém chút nữa bị xe đụng, anh kịp thời cứu cô, nhưng cô lại hết sức lạnh lùng cao ngạo mà chế nhạo anh.
Một lần lại một lần, cô vốn là như vậy, hành hạ trái tim của anh
Mới vừa rồi, thiếu chút nữa anh đã đem chiếc lắc tay này ra tặng lại cho cô xem như là quà sinh nhật, rồi nói cho cô biết, chỉ cần cô chịu dần dần tiếp nhận anh là chồng, thì anh sẽ quay lại với cô cùng cô bắt đầu lần nữa. Nhưng anh lại sợ sau này cô sẽ không quý trọng anh nữa, thời gian lâu dài, lại chán ghét anh.
Cho dù khẳng định giờ phút này cô rất đau lòng, anh vẫn cố nhịn không có an ủi cô.
Không biết qua bao lâu Lăng Bắc Sam ngủ thật say. Nửa đêm, Cố Diệc Thần khẽ bước xuống giường, vì cô mà đắp chăn, nhìn dáng vẻ lúc ngủ vô cùng an tĩnh của cô, anh dùng tay khẽ vuốt ve vầng trán của cô, cúi đầu, in một nụ hôn khe khẽ lên trán cô.
Động tác vô cùng êm ái, nếu như cô có thể sử dụng một phần mười sự cố gắng và nỗ lực giống như lúc cô đuổi theo Lục Khải Chính để nói thật lòng với anh, anh nhất định sẽ lại tiếp nhận cô....
Coi như đó sẽ là một cuộc kiểm tra với cô đi!
Sau khi Lăng Bắc Sam rời giường, trong ký túc xá chỉ còn một mình cô, từ xa truyền đến hiệu lệnh của những binh sĩ huấn liệc, cô vẫn mặc áo sơ mi của Cố Diệc Thần đi xuống giường, chỉ thấy trên bàn để để sẵn quần áo của cô, nó đã được giặt sạch sẽ, tản ra mùi vị vô cùng thơm mát.
Trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm, hẳn là anh đã giặt giúp cô phải không?
Mặc từng món một vào, bên cạnh bàn còn để sẵn bàn chải đánh răng, kem đánh răng, còn có thau rửa mặt và khăn lông, phía trên in tên binh lính bằng tiếng Trung Quốc. Cô múc ra ít nước để rửa mặt và đánh răng.
Nhìn cặp mắt sưng đỏ khó coi của mình trong gương, thở dài, "Sinh nhật vui vẻ” đối với cô mà nói chỉ thế thôi sao?
Sau khi cô rửa mặt xong, sửa sang lại túi xách, xếp chiếc áo sơ mi của anh lại chỉnh tề, bỏ vào trong tủ treo quần áo của anh, đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve quần áo của anh, bĩu môi, chóp mũi chua xót, đang muốn đóng cửa thì bỗng chốc thấy sau cửa hộc tủ dán một tấm ảnh trái tim, phía trên có rất nhiều ảnh của những đứa bé có cả trai và cả nữ, làm cô không nhịn được mà bịt miệng.
"Sam Sam, chụp một tấm ảnh với tớ đi!"
"Đừng! Không thích chụp với cậu! Chụp ảnh đôi đều là bạn trai bạn gái chụp cùng, tớ và cậu thì không phải!"
"Hôm nay là sinh nhật của tớ, chụp một tấm với tớ có được hay không? Cậu cũng chỉ làm bạn gái của tớ một ngày mà tôi!"
Cô còn mềm lòng mà đáp ứng, cùng anh chụp một tấm ảnh, anh còn đặt một nụ hôn lên gò má phúng phính của cô.... Lăng Bắc Sam vuốt ve tấm ảnh đó, trong lòng xúc động, cổ họng nghẹn ngào. Chợt đóng cửa tủ, cô nắm lấy túi xách muốn rời đi
Cô không đợi anh trở lại, đi thẳng lên xe của mình, cửa quân đội mở ra, một binh lính dùng gạt để kiểm tra, sau khi hành lễ xong thì cho cô rời đi
Mang theo chút đau lòng, chán nản, và cô đơn rời đi.
"Cô ấy đâu?"
"Báo cáo, doanh trưởng phu nhân vừa mới rời đi!"
Đi? trong lòng Cố Diệc Thần lo lắng, sải bước đi ra ngoài, không phải nói để anh đưa cô về sao? Trong lòng có một trận tức giận, nhảy lên một chiếc xe, mang theo một chiến sĩ, nhanh chóng ra khỏi cổng quân đội, cố gắng đuổi theo cô! Ngồi trên xe, vừa gọi điện thoại cho cô, điện thoại của cô cũng đang trong trạng thái trò chuyện.
"Tôi đang trên đường đi về Thủ Đô, hôm qua đến quân đội thăm ông xã.” là điện thoại của Âu Dương Trạch, anh hỏi cô ở đâu, nói tìm rất lâu rồi mà không gặp được cô, Lăng Bắc Sam trả lời như vậy, cố ý tăng thêm hàm súc trong hai chữ ‘ông xã’, cũng cố tỏ vẻ thật ngọt ngào.
Âu Dương Trạch có ý định với cô, không phải là cô không rõ, trước Cố Diệc Thần cũng nói với cô như vậy, cô còn làm phép so sánh giữa bọn họ. Hiện tại tâm tình cô như vậy. Điều cô quan tâm nhất chính là Cố Diệc Thần, điều cô muốn nhất cũng chính là anh.
Không muốn phát sinh những hình ảnh mập mờ với Âu Dương Trạch.
"Buổi trưa hôm nay sẽ có mưa, tôi sẽ qua đón em, một mình em ở núi quân khu, tôi không yên lòng.” Âu Dương Trạch dịu dàng nói, mỗi câu trong mang sự quan tâm nồng đậm.
"Không sao! Không có việc gì, cám ơn anh, vẫn còn đang lái xe, sau này gặp hãy nói đi.” Lăng Bắc Sam mỉm cười nói, nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, chuyên tâm lái xe.
Cơn mưa nhỏ tí tách bắt đầu rơi, cô mở cần gạt nước lên, mưa làm lòng người không nhịn được mà trở nên muộn phiền. Nhưng vào lúc này, một chiếc xe chiến sĩ dừng lại trước xe cô, cô bị sợ đến vội vàng thắng xe lại, tức giận muốn mắng to, chỉ thấy một người mặc trên mình bộ quần áo bộ đội màu xanh nhảy từ trên xe xuống, định thần lại cô nhìn ra người đó chính là Cố Diệc Thần!
Trong lòng Lăng Bắc Sam trở nên kích động, không ngờ anh sẽ đuổi theo cô, ngồi ở trong xe, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Cố Diệc Thần tiến lên, đi thẳng tới bên xe cửa cô, dùng tay mở cửa xe của cô, nói với cô "Không có thời gian sao?” anh cất giọng hỏi.
"Không phải, không muốn ảnh hưởng đến việc huấn luyện của anh!” Cô nhìn anh và lên tiếng, anh có thể đuổi theo, trong lòng cô còn dễ chịu hơn rất nhiều, để cho cô cảm thấy anh còn quan tâm cô.
"Tôi đã nói cũng có việc phải về Thủ Đô!” Cố Diệc Thần tức giận nói, lúc này binh lính trước mặt đã lên xe để trở về quân khu rồi. Cố Diệc Thần xoay người, vẫy vẫy tay với người lính kia, ý bảo anh ta nhanh trở về bộ đội, binh linh ấy gật đầu chào anh một cái, rời đi.
Lúc này Cố Diệc Thần đi vào qua ghế phụ lái, mở cửa, ngồi xuống.
"Không phải anh sắp diễn tập rồi sao? Trở lại Thủ Đô làm gì?” Cô nghi hoặc hỏi.
"Khỏi phải nói nhảm! Lái xe!” Anh nhỏ giọng quát.
"Cố Diệc Thần! Sao anh hung hăng quá vậy? Khốn kiếp!” Cô tức giận phản bác, làm sao mà chịu được giọng điệu ra lệnh của anh mãi như thế, khôi phục lại tính cách trước kia
"Cô đừng nói nữa?” Cố Diệc Thần không thèm để ý đến sự tức giận của cô, mặt lạnh nhìn cô chằm chằm, cất giọng nói.
Lăng Bắc Sam bị vẻ mặt xanh méc của anh hù doạn, trong lòng run rẩy, mang theo uất ức khởi động xe, lúc này Cố Diệc Thần mới hài lòng quay mặt đi. Lăng Bắc Sam cố gắng kìm nén bực bội trong lòng, lái xe, đi ngang qua trạm xăng dầu, cô dừng xe lại.
Cố Diệc Thần ngồi ở trong xe, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không nhúc nhích, Lăng Bắc Sam cũng không biết anh đang nghĩ cái gì.
Lúc này, một chiếc Benz màu đen dừng lại ở trạm xăng dầu, cô nhận ra xe đó là xe của Âu Dương Trạch, Âu Dương Trạch bước từ trên xe xuống, bay thẳng đến xe của cô, thấy được Cố Diệc Thần thì trong mắt phát ra hai đường ánh sáng tàn nhẫn
Lăng Bắc Sam kéo cửa sổ xe xuống, "Sam Sam” Âu Dương Trạch la lớn, giọng nói mang theo sự thân mật và kích động, làm đôi mắt Cố Diệc Thần càng sâu hơn, anh ta giống như không phát hiện sự hiện hữu của anh.
Lăng Bắc Sam có chút xấu hổ, nghĩ xuống xe, "Tôi sợ cô gặp chuyện không may nên đến đây” Âu Dương Trạch lại nói, chứng kiến tới gương mặt phía sau lưng Lăng Bắc Sam thì vội vàng ngừng, ngượng ngùng nhìn Cố Diệc Thần, không ngờ anh cũng ở đây!
Cánh tay Cố Diệc Thần bá đạo vòng qua hông của Lăng Bắc Sam, khóe miệng hiện lên nụ cười, "Rất vui khi được gặp mặt Tổng giám đốc Âu Dương” anh lễ phép nói.
"Chào anh!” Âu Dương Trạch lễ phép trả lời, Lăng Bắc Sam bị kẹp ở giữa, có chút xấu hổ, thân thể cô trở nên cứng ngắc, giờ phút này cánh tay Cố Diệc Thần lại đang thân mật chạm vào hông cô
Sam Sam đổ xăng xong rồi” Cố Diệc Thần đặt môi vào tai Lăng Bắc Sam thì thầm, nhẹ giọng nhắc nhở, lúc này Lăng Bắc Sam mới hoàn hồn, "Âu Dương, cám ơn anh đã quan tâm, tôi đã đỗ xăng xong rồi, lên đường thôi!” Lăng Bắc Sam vội vàng nói.
"Được!” Âu Dương Trạch nói đồng ý xong rời khỏi xe của cô, đi xe của mình.
Cánh tay Cố Diệc Thần vẫn ôm hông của cô, đôi mắt tĩnh mịch nhìn bóng dáng của Âu Dương Trạch, lại quay đầu nhìn đến Lăng Bắc Sam đang ở bên cạnh, "Hắn ta đang theo đuổi cô?” Cố Diệc Thần trực tiếp hỏi, cảm giác quan hệ của bọn họ không đơn giản!
Âu Dương Trạch ân cần với cô hơn mức bình thường, hiện tại anh là chồng cô, thiết nghĩ chuyện này nên quan tâm, đủ để chứng minh người đàn ông này có tâm ý đối với Lăng Bắc Sam? Tại sao lúc bận rộn lại đi tìm cô? Tại sao không cự tuyệt anh ta?
Câu hỏi của Cố Diệc Thần làm Lăng Bắc Sam chột dạ, "Anh nói cái gì đó” Cô quay mặt nói, khởi động xe, đúng là chột dạ, biết rõ Âu Dương Trạch thích cô, còn chưa hoàn toàn đoạn tuyệt qua lại. Chỉ là cô cũng không đứt được, bởi vì quan hệ công việc thì bọn họ vẫn đang hợp tác.
Như thế nào lại phát hiện lòng cô nhiều suy tính như thế, làm cho cõi lòng của Cố Diệc Thần lại có chút tức giận, "Cái người Âu Dương Trạch này thật không bình thường, trước kia có tiền án làm ăn trái phép, tốt nhất cô nên cách xa anh ta một chút” anh tốt bụng mà nhắc nhở, không phải đang hù dọa cô, mà là nói thật.
"Cố Diệc Thần! Coi như anh có ghét anh ta, cũng không cần phải nói lời như vậy chứ?” Cô vội vã phản bác, không tin lời anh nói, cảm giác anh đang hù dọa cô.
Cố Diệc Thần nhìn cô phản ứng kích liệt thế này, chỉ cảm thấy cô đặc biệt tin tưởng Âu Dương Trạch. Quay mặt, nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng dắt lên nụ cười lạnh, anh lừa gạt cô bao giờ cơ chứ? Trước kia cô không hề như thế, tối thiểu, cô nghe lọt những lời anh nói!
Cô cũng từng rất tín nhiệm anh, chưa bao giờ cho rằng anh sẽ tổn thương cô, nhưng bây giờ không giống như thế.
"Tin hay không thì tùy cô” Anh lạnh nhạt nói, lâu ngày biết tâm tánh con người, để cho cô tự mình đi tìm hiểu đi.
Lăng Bắc Sam không nói cái gì nữa, chẳng biết xe của Âu Dương Trạch đã biến mất từ lúc nào, cô thở phào một cái. Tốc độ xe không phải rất nhanh, có anh bên cạnh cô không nghĩ được gì nhiều. Đến trưa hai người cùng về đến Thủ Đô, Cố Diệc Thần bảo cô lái xe trở về nhà của bọn họ.
*** nhà Lăng Bắc Sam
"Tôi đi công ty” thay quần áo xong, Lăng Bắc Sam nhìn Cố Diệc Thần đang ngồi trong phòng khách hút thuốc lá.
"Không được, buổi chiều phải cùng tôi đi gặp gia đình.” dụi tắt tàn thuốc, anh đứng lên, xông tới bên cạnh cô, lên tiếng.
"Vậy tôi cũng phải về công ty một chuyến, anh định mấy giờ sẽ đến gặp người nhà, tôi sẽ đi cùng” Lăng Bắc Sam nhanh chóng nói, dáng vẻ như người không có thời gian.
"Tôi không cho phép cô đến công ty, cô không được đi"
"Tại sao anh… ưml” lời của cô còn chưa nói hết, eo bị anh giữ chặt, tùy ý cưỡng ép nụ hôn của cô, Lăng Bắc Sam không ngờ anh đột nhiên hôn cô, trong lúc nhất thời hơi sững sốt, quên mất phản ứng, bị động, để tùy anh hôn.
Anh vòng tay qua người cô, một tay thủ sẵn trên áo lót của cô. Nhìn cô từ trên cao xuống, môi mỏng như bị anh ngậm lấy, gặm nuốt, trằn trọc, rồi đẩy lên đi vào bên trong, tiến – xâm nhập thẳng vào bên trong, cuồng quét tất cả những ngọt ngào của cô.
Cô phản ứng kịp, tim đập nhanh, vô cùng lợi hại, Cố Diệc Thần đang hôn cô, hôn cô đấy....
Lăng Bắc Sam kích động nghĩ, động tác nhanh chóng vội vàng, ôm anh, bị anh nút mát nặng nề, cô lớn mật cãi lại lời anh, mãnh liệt đáp lại, lưỡi miệng hai người khấy động nhau.
Một hớp rồi lại một ngụm không thể ngăn cản, Cố Diệc Thần ôm cô, một tay hung hăng chạm vào trước, vừa hôn cô vừa luồng tay vào áo ngủ của cô, lý trí Lăng Bắc Sam giải tán dần dần, cũng không để ý tới việc tại sao anh hôn cô, tại sao như vậy, chỉ có cảm giác muốn anh mà thôi.
Có cảm giác với cô.
Cô bị anh đẩy ngã trên giường, áo bị mở ra, dây lưng được giải thoát, cô cũng nhiệt tình cởi quân trang của anh, hai người như củi khô gặp lửa, kích liệt và dây dưa
Hàng loạt sảng khoái tịch tụ trong người, khi Lăng Bắc Sam phát ra một vũng xuân bên dưới, Cố Diệc Thần nâng chân cô lên, đặt ở trên vai, sau đó, nặng nề tiến vào cô! Cô ngửa đầu thét chói tai, mồ hôi trên trán thấm ướt gương mặt, hai gò má ửng hồng, đôi mắt như tơ, môi đỏ mọng khẽ mở, khạc ra từng tiếng kiều mị sau đó là những tiếng thở dốc....
Cô như vậy dụ dỗ anh mê say, anh thay đổi biện pháp lừa gạt chân cô, mỗi một lần đều đi vào nơi sâu nhất, giống như là muốn đụng nát linh hồn cô, để cho hai người hòa tan làm một
"Không.... đừng.... A Thần.... Tôi mệt rồi....” không biết qua bao lâu, Lăng Bắc Sam cơ hồ đã khóc cầu xin sự tha thứ của anh, Cố Diệc Thần căn bản không thả cô, đòi hỏi và hành hạ cô vô độ, cho đến lúc cô bất tỉnh.
Nhìn cô đã bất tỉnh, anh liền đặt một nụ hôn lên gương mặt cô, ôm cô đi vào nhà vệ sinh, giúp cô, cũng giúp anh tắm rửa sạch sẽ sau đó thả cô lại xuống giường, còn anh thì lại mang theo tinh thần sảng khoái để làm cơm, còn mua một cái bánh ngọt.
Tối nay anh phải trở về ....
"Chua....” Lăng Bắc Sam mang theo thân thể đau nhức đứng lên, cau mày, lầu bầu nói. Giùng giằng ngồi dậy, nhìn toàn thân không quần áo, vết đỏ rõ ràng, mặt của cô không khỏi đỏ ửng, nhìn bên cạnh trống không, trong lòng một hồi mất mác, Cố Diệc Thần đâu?
Chẳng lẽ anh lại đi?
Cô vội vã xuống giường, choàng một chiếc áo lên người, lao ra cửa phòng, đi đến phòng khách, thấy được anh.
Một lòng quay đầu lại, ngửi được mùi thơm của thức ăn, mũi cô cay cay, Cố Diệc Thần nhìn cô đi chân trần trên nền nhà, cau mày "Nhanh đi mặc quần áo, ăn cơm!” chịu đựng việc muốn tiến lên ôm cô vào lòng, anh trầm giọng nói.
Lăng Bắc Sam liếc anh một cái, mới đi trở về phòng ngủ.
Anh không đi, cũng may, không đi, còn làm cơm cho cô ăn
Cố Diệc Thần nấu mì và thêm vài món ăn khác, đều là món cô thích ăn, Lăng Bắc Sam nhìn bàn ăn kia, cổ họng nghẹn ngào, chuông cửa vang, chỉ thấy anh để tạp dề xuống, đi mở cửa. Chỉ chốc lát sau, trong tay xách thêm một hộp bánh ngọt, vào cửa, còn có một bó hoa màu xanh đặt cạnh người.
Lăng Bắc Sam nhìn bó hoa kia, trong lòng phức tạp, không hiểu anh có ý gì.
Cố Diệc Thần đem hộp bánh ngọt đặt lên bàn, đem hoa đưa cho cô, nhàn nhạt nói một câu "Sinh nhật vui vẻ.”, Mười hai đóa hoa hồng trang nhã và đơn giản đặt trước mặt cô, nhìn những đóa hồng xanh yêu kiều, Lăng Bắc Sam sững sờ nhận lấy, lạnh nhạt nói "Cám ơn.”, nhìn anh một cái.
"Ăn cơm đi” Cố Diệc Thần nói với cô, còn cứ đứng đó, chuẩn bị mở hộp bánh ngọt ra, một chiếc bánh ngọt xinh xắn, đáng yêu, cao tám tất, trang trí đơn giản xuất hiện trước mặt cô. Đây đối với Lăng Bắc Sam mà nói, đã là tâm tình anh không tệ rồi
Cố Diệc Thần cố ý mua bánh ngọt rất đơn giản, cũng không tặng hoa hồng đỏ mà là hoa hồng xanh, tận lực biểu hiện anh không thèm quan tâm.
"Có muốn đốt nến hay không?” nhàn nhạt hỏi cô
Trong lòng Lăng Bắc Sam bất mãn, lại chịu đựng không phát tiết ra ngoài, "Đốt một cây nến là được rồi.” liếc anh một cái, cô lớn tiếng nói. Cố Diệc Thần thực sự chỉ đốt một cây nến, chen ngay vào chính giữa bánh ngọt, "Cầu nguyện đi!” Cố Diệc Thần không chút để ý nói.
Lăng Bắc Sam vừa liếc anh một cái, hai tay nắm chặt, cùi chỏ chống trên bàn, thấp trán xuống, bắt đầu ước nguyện?
Vậy là hạnh phúc sao! Hy vọng sẽ có thể hạnh phúc bên cạnh Cố Diệc Thần, hy vọng anh cho mình thêm một cơ hội nữa....
"Được rồi!” cô nói xong, dùng sức thổi tắt cây nến. Nhìn mặt không hề có bất cứ cảm xúc nào của anh, nhớ tới trận yêu kịch liệt mới vừa, gương mặt có chút hồn, tim đập hơi nhanh.... Không cấm vậy nghĩa là anh cho cô thêm cơ hội phải không? Nếu không tại sao muốn đụng vào người cô?
Còn tỉ mỉ làm những món ăn trên bàn, vừa bánh ngọt, vừa có hoa hồng màu xanh....
Nghĩ như vậy, lòng của Lăng Bắc Sam rộng mở một màu ánh sáng!
Là cô không tự tin phải không, mới có thể cảm thấy anh chết tâm, nếu như anh chết tâm thật sự thì làm như thế nào cũng sẽ không đụng vào người cô? Cố Diệc Thần à, Cố Diệc Thần, anh rất buồn bực nha....