Nghe lời của cô..., tim Cố Diệc Thần đập nhanh, cũng nhịn không được nữa, bắt đầu động thân, cùng cơ thể cô tạo làm một! Cho tới bây giờ, anh cho là cô còn băn khoăn về Lục Khải Chính, trong lòng cũng âm thầm ghen tỵ, nhưng mà bây giờ, có lời của cô..., rốt cuộc tim của anh đã chịu tin vào thực tế, giống như uất ức những năm này đã tan biến theo thời gian.
Cô chịu đựng và hưởng thụ sự đụng chạm của anh, hai người kích tình quấn lấy nhau, vào giờ phút này, Lăng Bắc Sam quên mất tất cả, trong mắt trong lòng chỉ có Cố Diệc Thần, cô đắm chìm trong sự kích tình, không thể tự thoát ra được. Nhìn hạ thân cô uyển chuyển theo nhịp ra vào, tim của Cố Diệc Thần cũng đập nhanh, cảm giác cô thật sự yêu anh rất sâu đậm
Sau khi hoan ái, cô đã bất tỉnh, Cố Diệc Thần ôm cô đi tắm cho sạch sẽ rồi lại ôm cô trở về phòng ngủ, còn anh đi tới bên ngoài ban công rút một điếu thuốc, như đã đoán trước sẽ có một cuộc điện thoại gọi đến. Cố Diệc Thần bắt máy, là chuyện có liên quan đến Âu Dương Trạch
"Tiếp tục cho người đi theo hắn, nếu có bất kỳ động tác này, tùy thời mà cho tôi biết!” Anh lạnh nhạt nói xong, cúp điện thoại. Dụi tắt tàn thuốc, đi về phòng ngủ. Nhìn cô gái đang ngủ say trên giường thế mà cơ thể cũng mang theo lo lắng làm anh có chút đau lòng. Muốn lập tức nói cho cô biết sự thật kích động này, nhưng vẫn cố kềm chế. Hãy để cho cô ngã nhào, rồi tự bò dậy, nó sẽ làm cô trưởng thành hơn.
"Không, không phải em cố ý đẩy anh"
"Sam Sam?"
Nghe được những lời cô lẩm bẩm trong mộng, Cố Diệc Thần cau mày, dịu dàng gọi, Lăng Bắc Sam không nói chuyện nữa, đưa tay ôm chặt lấy hông của anh, Cố Diệc Thần cưng chiều cười cười, lần đầu tiên nghe được cô nói mớ. Nhìn dáng vẻ của cô vào giờ phút này thật giống với một cô gái nhỏ nhu nhược, mày nhíu lại, cái trán có những đường vân nhàn nhạt, thoạt nhìn có gì đó rất rối rắm..
Anh ôm cô vào trong ngực, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán của cô, động tác yêu thương và dịu dàng như vậy. Vẫn không có cách nào thôi yêu thương cô. Không thể nói là vì lý do gì, cô có một đống bệnh lớn, bá đạo, không nói đạo lý, cao ngạo, không để người khác vào trong mắt....
Những thứ này anh đều nhìn rất rõ, nhưng vẫn là không thể không yêu cô.
Yêu một người, có lẽ chính là mù quáng, không chỉ yêu ưu điểm mà còn yêu tất cả khuyết điểm, yêu những gì thuộc về cô.
Không có gì gọi là đáng giá hay không đáng giá, chỉ là một loại bệnh không có thuốc cứu chữa, hay gọi là sinh mệnh đã định.
Lăng Bắc Sam gặp cơn ác mộng nho nhỏ, nằm mơ thấy mình đẩy Cố Diệc Thần rơi vào trong hồ, cô bị bắt gặp nên chạy đi, sau đó thì có rất nhiều người lớn vây quanh cô, có người chỉa tay về phía cô nói rằng cô hại chết Cố Diệc Thần, cô bị sợ đến nên không ngừng lắc đầu, còn khóc lớn lên.
Ngày suy nghĩ cái gì thì đêm nằm mơ thấy cái đó, đối với việc này, Lăng Bắc Sam vẫn vô cùng áy náy, cũng lo lắng Cố Diệc Thần bởi vì cô cứu anh nên mới đối xử tốt với cô như thế.
Hai người ôm nhau ngủ, sau nửa đêm, Lăng Bắc Sam thoát khỏi cơn mộng ngủ sâu. Cho đến mê mệt tỉnh lại, nhìn Cố Diệc Thần ngủ, anh tồn tại chân thật, nhớ tới giấc mộng kia, lòng của cô thoáng dễ chịu hơn một chút.
Anh không biết, cũng sẽ không biết, cô sẽ đền bù, nhất định sẽ đối xử thật tốt với anh, sẽ không tự dưng lên cơn với anh, nhất định sẽ khắc chế. Ở trong lòng cô không ngừng nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh, miêu tả đường cong trên gương mặt ấy…..
Trên mặt truyền đến cảm giác tê tê dại dại, giống như là có con kiến đang bò, Cố Diệc Thần híp đôi mắt, nhìn hành động mờ ám của Lăng Bắc Sam, trong lòng mềm mại, cũng cảm thấy hạnh phúc giống như vẫn còn đang trong mộng đẹp. Thừa dịp cô không chú ý, một bắt được tay của cô, "A"
Lăng Bắc Sam nhỏ giọng kêu lên, chỉ thấy Cố Diệc Thần đã tỉnh, môi mỏng hôn lên bàn tay của cô, dùng chút sức lực nút mát những ngón tay ấy, cảm giác tê liệt từ lòng bàn tay vọt lên, toàn thân run lên. "Anh” cô nũng nịu, cảm giác anh đang đốt lửa trên người mình.
Cố Diệc Thần hôn một cái mới buông ra, "Em ngủ tiếp một lát đi. Anh đi nấu cơm.” Anh ngồi dậy, chuẩn bị rời giường, Lăng Bắc Sam cũng ngồi dậy, "Em phải đến công ty” nhớ tới chuyện của công ty, trong lòng vô cùng phiền não, không biết hôm nay có thể liên lạc được với Âu Dương Trạch hay không.
Rõ ràng cảm thấy được mọi khi cô nhắc tới chuyện công ty thì có chút không vui, Cố Diệc Thần sáng tỏ, "Vậy mau đi rửa mặt, anh sẽ đưa em đi!” Cố Diệc Thần nói, nhanh chóng đi mặc quần áo. Lăng Bắc Sam gật đầu một cái, rời khỏi phòng ngủ, bỏ qua vẻ mặt chán nản của cô.
Lăng Bắc Sam mang theo tâm sự nặng nề đi rửa mặt sau đó đối mặt với một bàn ăn sáng phong phú, cô chẳng có chút khẩu vị gì để ăn uống cả, chỉ nghĩ đến chuyện của công ty mà thôi.
"Không muốn ăn cũng phải uống hết cốc sữa đậu nành này mới được, buổi trưa anh không thể đến đưa cơm với em, em nhớ phải đi ăn.” Cố Diệc Thần mặc một bộ quân phục màu lam ngồi đối diện với cô, lên tiếng khuyên nhủ cô, anh phải đi họp cả ngày.
"Ừ, anh có việc bận thì cứ lo việc của anh đi.” Lăng Bắc Sam nhắm mắt uống xong cốc sữa đậu nành, sau đó nói.
Cố Diệc Thần nhìn cô như vậy, đau lòng, "Nếu như công ty của em đã xảy ra chuyện gì, anh có thể giúp em.” Anh không nhịn được nói, Lăng Bắc Sam hơi kinh ngạc nhìn anh một cái, nét mặt kia rất giống đang nói..., một người làm lính như anh có thể giúp được gì chứ?
"Không có, nào có chuyện gì!” Cô kiêu ngạo mà nói, không muốn làm cho Cố Diệc Thần cảm thấy cô rất vô dụng. Trong lòng Cố Diệc Thần thoáng chút thất vọng, cũng không còn hỏi nhiều nữa, đứng dậy, đi theo cô ra cửa, giúp cô mặc thêm cái áo khoác rồi anh cũng mặc áo, hai người cùng nhau đi làm.
Anh đưa cô đi công ty, nhìn Dink đã vội vã đến đón cô, tiến vào Offices, trong chốc lát anh như có điều suy nghĩ, lái xe rời đi.
***
"Cái gì? Âu Dương Trạch! Anh đã từng đảm bảo với tôi, nhất định sẽ thu hồi lại khoản tiền này mà!” Lăng Bắc Sam nói với người ở đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lùng, tay cầm ống nghe đang run rẩy, một cái tay khác nắm chặt thành quyền. Ở đầu dây bên kia điện thoại, Âu Dương Trạch dứt khoác nói khoản tiền đầu tư xảy ra vấn đề! .
"Sam Sam, tôi đâu có nói đảm bảo chắc chắn sẽ thành công?” Âu Dương Trạch cất giọng nói, nghe giọng điệu là lạ kia, khiến Lăng Bắc Sam run sợ.
"Âu Dương, nhất định anh phải có biện pháp, chúng ta không cần đưa ra thị trường, chỉ cần xoay như thế nào để hoàn lại khoản tiền vay mượn kia là tốt rồi.” Lăng Bắc Sam hít sâu một cái, nhỏ giọng nói.
"Sam Sam, tôi cũng đang nghĩ biện pháp, có điều là cô ôm hy vọng quá nhiều"
"Âu Dương Trạch! Lời anh nói là có ý gì? Anh đừng hứa hẹn như thế nào! Lập tức nghĩ biện pháp thu hồi tiền về đây cho tôi” Lăng Bắc Sam chợt hiểu đã xảy ra cái gì, kích động lớn tiếng quát, cả người giận đến phát run, cảm giác bị Âu Dương Trạch lừa.
"Không thể nào"
"Này đừng trách tôi trở mặt đi kiện anh nhé! Âu Dương Trạch, anh là cái tên lừa gạt!” Lúc này biết Âu Dương Trạch là kẻ lừa gạt, không trễ cũng không sớm? Lăng Bắc Sam tức giận mà mắng to, lấy việc kiện tụng để uy hiếp anh. Chỉ nghe trong điện thoại Âu Dương Trạch suồng sã cười to....
"Kiện tôi? Cô lấy chứng cớ gì để kiện tôi? Ở bên này tôi có rất nhiều hình ảnh của mỹ nhân không mặc đồ đi tắm, không biết tiểu thư Lăng có muốn xem hay không?” Âu Dương Trạch cười gian nói, trong lúc Lăng Bắc Sam còn chưa hiểu gì thì anh đã cúp điện thoại. Lăng Bắc Sam kinh ngạc đến sững sờ, điện thoại di động truyền đến âm thanh tin nhắn, cô run rẩy mở điện thoại ra.
Trong hình, là một cô gái không mặt quần áo, vóc người này, cách trang trí phòng tắm này, cô không thể quen thuộc hơn được .... Sau đó, lại có thêm một tin nhắn nữa, hình ảnh một cô gái quay đầu đi, nhắm mắt lại, đang cọ rữa cơ thể, đôi tay đang sờ đến bộ ngực, cứ như đang tắm....
Gương mặt đó....
"Ba” điện thoại di động nặng nề rơi xuống đất, phát ra âm thanh trầm thấp, đầu óc Lăng Bắc Sam ông ông, cúi thấp đầu nhìn điện thoại trên sàn nhà, nhìn tấm ảnh khỏa thân của cô trên màn hình! Giờ phút này, một cú điện thoại gọi tới, chính là điện thoại của Âu Dương Trạch.
Cô xem điện thoại như con quái vật đáng sợ không người kêu lên. Một lúc lâu sau, cô mới hốt hoảng ngồi xổm người xuống, nhận điện thoại
"Thấy được chưa, trên tay tôi còn rất nhiều hình ảnh khác nữa, đủ loại tiêu chuẩn, đều là của đại tiểu thư họ Lăng. Nếu như cô dám kiện tôi, ngày mai những tấm ảnh này sẽ nằm ngay trên trang chủ các tờ báo, thế thì danh dự của đại tiểu thư Lăng và mọi người trong nhà họ Lăng, còn cả mặt mũi của chồng cô sẽ như thế nào?"
"Câm miệng!” Lăng Bắc Sam hét lớn một tiếng, thân thể đang run rẩy, "Âu Dương Trạch! Tôi sẽ giết chết anh! Tôi muốn giết chết anh!” Giờ phút này, cô thật hận không thể giết chết Âu Dương Trạch, Lăng Bắc Sam mất khống chế quát.
"Đại tiểu thư Lăng, lời nói này không thể tùy tiện nói, cô mà cứ tùy tiện rống to như thế, thì cô sẽ bị hiềm nghi là tội phạm đó.” Âu Dương Trạch cất giọng nói, giọng nói mang vẻ hài hước.
"Tôi sẽ kiện anh! Âu Dương Trạch! Anh không thể uy hiếp được tôi đâu!” Lăng Bắc Sam tức giận mà rống lên nói, toàn thân run rẩy, nhớ tới những hình kia, trong lòng vô cùng bất lực.
"Được, vậy cô hãy thử một chút đi” Âu Dương Trạch giống như hết sức chắc chắn Lăng Bắc Sam sẽ không kiện anh, hả hê nói xong lại cúp điện thoại, thân thể Lăng Bắc Sam không ngừng run rẩy, rốt cuộc ức chế không được, chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất.
Cô bị gạt, bị Âu Dương Trạch lừa....
Anh thật sự không phải là người tốt, lời nói của Cố Diệc Thần lại vang vọng bên tai cô, toàn thân Lăng Bắc Sam ngồi bệt dưới đất, không nhúc nhích, cõi lòng lạnh lẽo. Vào lúc này điều cô quan tâm nhất, không phải là con số hơn một tỷ, mà là những hình ảnh khỏa thân kia....
Nếu như những hình kia truyền đi, hình như Lăng Bắc Sam cô sẽ bị thất bại hoàn toàn.
Mờ mịt ngồi dưới đất, muốn khóc vì cảm thấy mình vô dụng, trong lòng buồn bực không thôi, cũng khóc không ra nước mắt. Trong đầu nghĩ đến Cố Diệc Thần, không nhịn được mà nghĩ sẽ gọi điện thoại cho anh, số điện thoại vừa thông cô liền ấn phím kết thúc. Nói cho anh biết không phải là nhếch nhác hơn sao?
Bởi ban đầu cô không tin lời nói của anh, hơn nữa, để cho anh thấy những hình ảnh trần trụi không che đẩy kia thì anh sẽ nghĩ cô như thế nào?
Lăng Bắc Sam vô dụng ngồi ở đó, cô cảm thấy mình bị đả kích nặng nề, cõi lòng vừa sợ vừa loạn lại lo lắng.
Nào dám báo cảnh sát, nào dám hành động thiếu suy nghĩ. Một lúc cô bò từ dưới đấy lên, ngồi xuống ghế da, cầm điện thoại di động, xóa tất cả các hình ảnh do Âu Dương Khiêm gửi tới, không muốn để cho người thứ ba thấy. Thoáng tỉnh táo lại, cô chịu đựng đau đầu, cẩn thận nghĩ tới nguồn gốc những hình ảnh ấy.
Là phòng tắm nhà cô, là khi cô tắm bị chụp trộm.
Lăng Bắc Sam nghĩ như vậy, chợt đứng dậy, lao ra phòng làm việc, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dink, cô lao ra khỏi công ty, lái xe thẳng về nhà.
"Rầm” cửa phòng tắm bị mở ra, Lăng Bắc Sam thở hồng hộc nằm ở trên cửa, ngay sau đó vừa thở vừa bắt đầu kiểm tra từng góc cạnh trong phòng tắm, sau khi kiểm tra xong, cũng không còn tìm được bất kỳ công cụ chụp ảnh nào.
Sẽ không có, nếu không thì người lính Cố Diệc Thần đã sớm phát hiện, Lăng Bắc Sam vô lực tựa vào trên tường, trong lòng âm thầm nghĩ. Nước mắt, rốt cuộc đã vỡ đê, chậm rãi rơi xuống, trong đầu vẫn không quên được những tấm ảnh đó....
Hủy, phải hủy
***
Buổi chiều sau khi Cố Diệc Thần tan lớp, đi siêu thị mua thức ăn, sau đó đi đến công ty của cô để đón cô, gọi điện thoại của cô lại không được, vào công ty cô mới biết là buổi trưa cô đã ra ngoài, anh rất kinh ngạc, liên tục gọi điện thoại cho cô, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Trở lại trên xe, anh liền gọi điện thoại đi ra ngoài, quả nhiên nhận được tin tức về Âu Dương Trạch. Nhìn dáng vẻ có lẽ là Âu Dương Trạch đã nói với Lăng Bắc Sam rồi, nên anh không ngừng lo lắng, sợ cô làm chuyện ngu ngốc.
Nghĩ như vậy, trái tim Cố Diệc Thần đau nhói, chỉ sợ Lăng Bắc Sam đi làm việc ngu ngốc, vội vàng bảo mọi người giúp một tay để tìm cô, anh cũng tự mình lái xe ra đường lớn để tìm, một lúc sau mới biết cô đã về nhà. Cố Diệc Thần nhanh chóng chạy về nhà.
"Sam Sam?” mới vừa vào cửa liền hô to, chạy vào phòng khách không thấy cô đâu, chỉ có chiếc túi xách của cô trên Salon. Cố Diệc Thần chạy vào phòng ngủ, anh không nghĩ đến Âu Dương Trạch lại hành động nhanh chóng như thế.
Trong phòng ngủ cũng không có bóng dáng của cô, Cố Diệc Thần vừa muốn rời đi, nghĩ tới điều gì, quả nhiên, vừa kéo cửa phòng tắm ra đã thấy bóng dáng của cô.
"Sam Sam” trong phòng tắm mà một mảng hỗn độn, sữa rửa mặt, lọ lo chai chai rơi đầy trên mặt đất, còn cô dựa vào vách tường, hai tay ôm đầu gối....
Chưa từng thấy cô yếu đuối như thế này, Cố Diệc Thần tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt cô, "Thế nào?” biết rõ còn hỏi.
Lăng Bắc Sam nghe được giọng nói của Cố Diệc Thần, tim co quắp, ngước mắt, chống lại gương mặt anh tuấn của anh, nhớ tới việc kia làm cô không chịu nổi, quất ức đến gần như nghĩ đến cái! Cũng rất muốn cho Cố Diệc Thần biết, cô sai lầm rồi, không nên tin tưởng Âu Dương Trạch, cũng không tin tưởng anh đó thôi!
Lại sợ Cố Diệc Thần biết đi tìm Âu Dương Trạch, Âu Dương Trạch sẽ để lộ ra những tấm ảnh kia, đến lúc đó, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Nhưng cô cũng không biết mình phải làm sao mới đúng, chẳng lẽ lại cứ để mặt cho Âu Dương Trạch uy hiếp? Cô chấp nhận ngậm bồ hòn làm ngọt?
Canh chừng ánh mắt của cô, Cố Diệc Thần hết sức mong đợi cô có thể nói cho anh biết sự thật, sau đó, anh có thể thuận thế an ủi cô, Âu Dương Trạch nắm trong lòng bàn tay của anh, anh sẽ đem khoản tiền kia trở về.
"Em... một chiếc lắc tay của em đã mất rồi, đang tìm đâu” Cô mở miệng, lời cô nói ra làm anh kinh ngạc
Lòng của Cố Diệc Thần co quắp, tức giận cô vẫn còn gạt mình!
"Có thật không?” đôi tay đặt bả vai của cô, Cố Diệc Thần trầm giọng hỏi, hi vọng cô thành thực khai báo.
"Thật mà, sao anh lại về sớm vậy?” Lăng Bắc Sam lại hỏi, nhìn khắp mọi nơi một chút hình như trời sắp tối rồi
"Cái lắc tay kia đáng giá bao nhiêu tiền mà em phải phí nửa ngày để về nhà tìm nó?” Cố Diệc Thần hỏi cô, lại hỏi, cô muốn nói dối cũng không biết nói dối sau cho đúng! Cố Diệc Thần lôi cô, Lăng Bắc Sam tê chân vì ngồi tại chỗ cả buổi, thiếu chút nữa đã đứng không vững, may mà Cố Diệc Thần ôm lấy cô.
"Chính là chiếc lắc tay lần trước anh đưa cho em đó” Lăng Bắc Sam chợt nhớ tới lắc tay kia, tiếp tục nói dối, trong lòng lại co quắp. Còn không biết Cố Diệc Thần đã biết cô là đang nói dối.
"Vậy sao” Cố Diệc Thần không nói chuyện nữa, trong lòng chợt lạnh, tức giận bởi vì cô không xem anh là chồng của cô, làm người thân bên cạnh co, đối mặt với khó khăn lớn như vậy cũng không nói cho anh biết!
"Đúng, anh rất phiền! Anh đi làm cơm đi em đói rồi.” Lăng Bắc Sam đẩy anh ra, căn bản không dám liếc anh một cái. Cố Diệc Thần cau mày, lòng chua xót đi dọn dẹp hỗn độn trong phòng tắm. Mới vừa tìm được túi của mình, tìm điện thoại di động, nhìn tin nhắn uy hiếp như âm hồn bất tan của Âu Dương Trạch, cô vội vã xó bỏ.
Âu Dương Trạch nói, không cho phép nói với bất luận kẻ nào chuyện cô bị anh lừa, nếu không, những hình kia....
Cô chịu đựng và hưởng thụ sự đụng chạm của anh, hai người kích tình quấn lấy nhau, vào giờ phút này, Lăng Bắc Sam quên mất tất cả, trong mắt trong lòng chỉ có Cố Diệc Thần, cô đắm chìm trong sự kích tình, không thể tự thoát ra được. Nhìn hạ thân cô uyển chuyển theo nhịp ra vào, tim của Cố Diệc Thần cũng đập nhanh, cảm giác cô thật sự yêu anh rất sâu đậm
Sau khi hoan ái, cô đã bất tỉnh, Cố Diệc Thần ôm cô đi tắm cho sạch sẽ rồi lại ôm cô trở về phòng ngủ, còn anh đi tới bên ngoài ban công rút một điếu thuốc, như đã đoán trước sẽ có một cuộc điện thoại gọi đến. Cố Diệc Thần bắt máy, là chuyện có liên quan đến Âu Dương Trạch
"Tiếp tục cho người đi theo hắn, nếu có bất kỳ động tác này, tùy thời mà cho tôi biết!” Anh lạnh nhạt nói xong, cúp điện thoại. Dụi tắt tàn thuốc, đi về phòng ngủ. Nhìn cô gái đang ngủ say trên giường thế mà cơ thể cũng mang theo lo lắng làm anh có chút đau lòng. Muốn lập tức nói cho cô biết sự thật kích động này, nhưng vẫn cố kềm chế. Hãy để cho cô ngã nhào, rồi tự bò dậy, nó sẽ làm cô trưởng thành hơn.
"Không, không phải em cố ý đẩy anh"
"Sam Sam?"
Nghe được những lời cô lẩm bẩm trong mộng, Cố Diệc Thần cau mày, dịu dàng gọi, Lăng Bắc Sam không nói chuyện nữa, đưa tay ôm chặt lấy hông của anh, Cố Diệc Thần cưng chiều cười cười, lần đầu tiên nghe được cô nói mớ. Nhìn dáng vẻ của cô vào giờ phút này thật giống với một cô gái nhỏ nhu nhược, mày nhíu lại, cái trán có những đường vân nhàn nhạt, thoạt nhìn có gì đó rất rối rắm..
Anh ôm cô vào trong ngực, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán của cô, động tác yêu thương và dịu dàng như vậy. Vẫn không có cách nào thôi yêu thương cô. Không thể nói là vì lý do gì, cô có một đống bệnh lớn, bá đạo, không nói đạo lý, cao ngạo, không để người khác vào trong mắt....
Những thứ này anh đều nhìn rất rõ, nhưng vẫn là không thể không yêu cô.
Yêu một người, có lẽ chính là mù quáng, không chỉ yêu ưu điểm mà còn yêu tất cả khuyết điểm, yêu những gì thuộc về cô.
Không có gì gọi là đáng giá hay không đáng giá, chỉ là một loại bệnh không có thuốc cứu chữa, hay gọi là sinh mệnh đã định.
Lăng Bắc Sam gặp cơn ác mộng nho nhỏ, nằm mơ thấy mình đẩy Cố Diệc Thần rơi vào trong hồ, cô bị bắt gặp nên chạy đi, sau đó thì có rất nhiều người lớn vây quanh cô, có người chỉa tay về phía cô nói rằng cô hại chết Cố Diệc Thần, cô bị sợ đến nên không ngừng lắc đầu, còn khóc lớn lên.
Ngày suy nghĩ cái gì thì đêm nằm mơ thấy cái đó, đối với việc này, Lăng Bắc Sam vẫn vô cùng áy náy, cũng lo lắng Cố Diệc Thần bởi vì cô cứu anh nên mới đối xử tốt với cô như thế.
Hai người ôm nhau ngủ, sau nửa đêm, Lăng Bắc Sam thoát khỏi cơn mộng ngủ sâu. Cho đến mê mệt tỉnh lại, nhìn Cố Diệc Thần ngủ, anh tồn tại chân thật, nhớ tới giấc mộng kia, lòng của cô thoáng dễ chịu hơn một chút.
Anh không biết, cũng sẽ không biết, cô sẽ đền bù, nhất định sẽ đối xử thật tốt với anh, sẽ không tự dưng lên cơn với anh, nhất định sẽ khắc chế. Ở trong lòng cô không ngừng nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh, miêu tả đường cong trên gương mặt ấy…..
Trên mặt truyền đến cảm giác tê tê dại dại, giống như là có con kiến đang bò, Cố Diệc Thần híp đôi mắt, nhìn hành động mờ ám của Lăng Bắc Sam, trong lòng mềm mại, cũng cảm thấy hạnh phúc giống như vẫn còn đang trong mộng đẹp. Thừa dịp cô không chú ý, một bắt được tay của cô, "A"
Lăng Bắc Sam nhỏ giọng kêu lên, chỉ thấy Cố Diệc Thần đã tỉnh, môi mỏng hôn lên bàn tay của cô, dùng chút sức lực nút mát những ngón tay ấy, cảm giác tê liệt từ lòng bàn tay vọt lên, toàn thân run lên. "Anh” cô nũng nịu, cảm giác anh đang đốt lửa trên người mình.
Cố Diệc Thần hôn một cái mới buông ra, "Em ngủ tiếp một lát đi. Anh đi nấu cơm.” Anh ngồi dậy, chuẩn bị rời giường, Lăng Bắc Sam cũng ngồi dậy, "Em phải đến công ty” nhớ tới chuyện của công ty, trong lòng vô cùng phiền não, không biết hôm nay có thể liên lạc được với Âu Dương Trạch hay không.
Rõ ràng cảm thấy được mọi khi cô nhắc tới chuyện công ty thì có chút không vui, Cố Diệc Thần sáng tỏ, "Vậy mau đi rửa mặt, anh sẽ đưa em đi!” Cố Diệc Thần nói, nhanh chóng đi mặc quần áo. Lăng Bắc Sam gật đầu một cái, rời khỏi phòng ngủ, bỏ qua vẻ mặt chán nản của cô.
Lăng Bắc Sam mang theo tâm sự nặng nề đi rửa mặt sau đó đối mặt với một bàn ăn sáng phong phú, cô chẳng có chút khẩu vị gì để ăn uống cả, chỉ nghĩ đến chuyện của công ty mà thôi.
"Không muốn ăn cũng phải uống hết cốc sữa đậu nành này mới được, buổi trưa anh không thể đến đưa cơm với em, em nhớ phải đi ăn.” Cố Diệc Thần mặc một bộ quân phục màu lam ngồi đối diện với cô, lên tiếng khuyên nhủ cô, anh phải đi họp cả ngày.
"Ừ, anh có việc bận thì cứ lo việc của anh đi.” Lăng Bắc Sam nhắm mắt uống xong cốc sữa đậu nành, sau đó nói.
Cố Diệc Thần nhìn cô như vậy, đau lòng, "Nếu như công ty của em đã xảy ra chuyện gì, anh có thể giúp em.” Anh không nhịn được nói, Lăng Bắc Sam hơi kinh ngạc nhìn anh một cái, nét mặt kia rất giống đang nói..., một người làm lính như anh có thể giúp được gì chứ?
"Không có, nào có chuyện gì!” Cô kiêu ngạo mà nói, không muốn làm cho Cố Diệc Thần cảm thấy cô rất vô dụng. Trong lòng Cố Diệc Thần thoáng chút thất vọng, cũng không còn hỏi nhiều nữa, đứng dậy, đi theo cô ra cửa, giúp cô mặc thêm cái áo khoác rồi anh cũng mặc áo, hai người cùng nhau đi làm.
Anh đưa cô đi công ty, nhìn Dink đã vội vã đến đón cô, tiến vào Offices, trong chốc lát anh như có điều suy nghĩ, lái xe rời đi.
***
"Cái gì? Âu Dương Trạch! Anh đã từng đảm bảo với tôi, nhất định sẽ thu hồi lại khoản tiền này mà!” Lăng Bắc Sam nói với người ở đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lùng, tay cầm ống nghe đang run rẩy, một cái tay khác nắm chặt thành quyền. Ở đầu dây bên kia điện thoại, Âu Dương Trạch dứt khoác nói khoản tiền đầu tư xảy ra vấn đề! .
"Sam Sam, tôi đâu có nói đảm bảo chắc chắn sẽ thành công?” Âu Dương Trạch cất giọng nói, nghe giọng điệu là lạ kia, khiến Lăng Bắc Sam run sợ.
"Âu Dương, nhất định anh phải có biện pháp, chúng ta không cần đưa ra thị trường, chỉ cần xoay như thế nào để hoàn lại khoản tiền vay mượn kia là tốt rồi.” Lăng Bắc Sam hít sâu một cái, nhỏ giọng nói.
"Sam Sam, tôi cũng đang nghĩ biện pháp, có điều là cô ôm hy vọng quá nhiều"
"Âu Dương Trạch! Lời anh nói là có ý gì? Anh đừng hứa hẹn như thế nào! Lập tức nghĩ biện pháp thu hồi tiền về đây cho tôi” Lăng Bắc Sam chợt hiểu đã xảy ra cái gì, kích động lớn tiếng quát, cả người giận đến phát run, cảm giác bị Âu Dương Trạch lừa.
"Không thể nào"
"Này đừng trách tôi trở mặt đi kiện anh nhé! Âu Dương Trạch, anh là cái tên lừa gạt!” Lúc này biết Âu Dương Trạch là kẻ lừa gạt, không trễ cũng không sớm? Lăng Bắc Sam tức giận mà mắng to, lấy việc kiện tụng để uy hiếp anh. Chỉ nghe trong điện thoại Âu Dương Trạch suồng sã cười to....
"Kiện tôi? Cô lấy chứng cớ gì để kiện tôi? Ở bên này tôi có rất nhiều hình ảnh của mỹ nhân không mặc đồ đi tắm, không biết tiểu thư Lăng có muốn xem hay không?” Âu Dương Trạch cười gian nói, trong lúc Lăng Bắc Sam còn chưa hiểu gì thì anh đã cúp điện thoại. Lăng Bắc Sam kinh ngạc đến sững sờ, điện thoại di động truyền đến âm thanh tin nhắn, cô run rẩy mở điện thoại ra.
Trong hình, là một cô gái không mặt quần áo, vóc người này, cách trang trí phòng tắm này, cô không thể quen thuộc hơn được .... Sau đó, lại có thêm một tin nhắn nữa, hình ảnh một cô gái quay đầu đi, nhắm mắt lại, đang cọ rữa cơ thể, đôi tay đang sờ đến bộ ngực, cứ như đang tắm....
Gương mặt đó....
"Ba” điện thoại di động nặng nề rơi xuống đất, phát ra âm thanh trầm thấp, đầu óc Lăng Bắc Sam ông ông, cúi thấp đầu nhìn điện thoại trên sàn nhà, nhìn tấm ảnh khỏa thân của cô trên màn hình! Giờ phút này, một cú điện thoại gọi tới, chính là điện thoại của Âu Dương Trạch.
Cô xem điện thoại như con quái vật đáng sợ không người kêu lên. Một lúc lâu sau, cô mới hốt hoảng ngồi xổm người xuống, nhận điện thoại
"Thấy được chưa, trên tay tôi còn rất nhiều hình ảnh khác nữa, đủ loại tiêu chuẩn, đều là của đại tiểu thư họ Lăng. Nếu như cô dám kiện tôi, ngày mai những tấm ảnh này sẽ nằm ngay trên trang chủ các tờ báo, thế thì danh dự của đại tiểu thư Lăng và mọi người trong nhà họ Lăng, còn cả mặt mũi của chồng cô sẽ như thế nào?"
"Câm miệng!” Lăng Bắc Sam hét lớn một tiếng, thân thể đang run rẩy, "Âu Dương Trạch! Tôi sẽ giết chết anh! Tôi muốn giết chết anh!” Giờ phút này, cô thật hận không thể giết chết Âu Dương Trạch, Lăng Bắc Sam mất khống chế quát.
"Đại tiểu thư Lăng, lời nói này không thể tùy tiện nói, cô mà cứ tùy tiện rống to như thế, thì cô sẽ bị hiềm nghi là tội phạm đó.” Âu Dương Trạch cất giọng nói, giọng nói mang vẻ hài hước.
"Tôi sẽ kiện anh! Âu Dương Trạch! Anh không thể uy hiếp được tôi đâu!” Lăng Bắc Sam tức giận mà rống lên nói, toàn thân run rẩy, nhớ tới những hình kia, trong lòng vô cùng bất lực.
"Được, vậy cô hãy thử một chút đi” Âu Dương Trạch giống như hết sức chắc chắn Lăng Bắc Sam sẽ không kiện anh, hả hê nói xong lại cúp điện thoại, thân thể Lăng Bắc Sam không ngừng run rẩy, rốt cuộc ức chế không được, chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất.
Cô bị gạt, bị Âu Dương Trạch lừa....
Anh thật sự không phải là người tốt, lời nói của Cố Diệc Thần lại vang vọng bên tai cô, toàn thân Lăng Bắc Sam ngồi bệt dưới đất, không nhúc nhích, cõi lòng lạnh lẽo. Vào lúc này điều cô quan tâm nhất, không phải là con số hơn một tỷ, mà là những hình ảnh khỏa thân kia....
Nếu như những hình kia truyền đi, hình như Lăng Bắc Sam cô sẽ bị thất bại hoàn toàn.
Mờ mịt ngồi dưới đất, muốn khóc vì cảm thấy mình vô dụng, trong lòng buồn bực không thôi, cũng khóc không ra nước mắt. Trong đầu nghĩ đến Cố Diệc Thần, không nhịn được mà nghĩ sẽ gọi điện thoại cho anh, số điện thoại vừa thông cô liền ấn phím kết thúc. Nói cho anh biết không phải là nhếch nhác hơn sao?
Bởi ban đầu cô không tin lời nói của anh, hơn nữa, để cho anh thấy những hình ảnh trần trụi không che đẩy kia thì anh sẽ nghĩ cô như thế nào?
Lăng Bắc Sam vô dụng ngồi ở đó, cô cảm thấy mình bị đả kích nặng nề, cõi lòng vừa sợ vừa loạn lại lo lắng.
Nào dám báo cảnh sát, nào dám hành động thiếu suy nghĩ. Một lúc cô bò từ dưới đấy lên, ngồi xuống ghế da, cầm điện thoại di động, xóa tất cả các hình ảnh do Âu Dương Khiêm gửi tới, không muốn để cho người thứ ba thấy. Thoáng tỉnh táo lại, cô chịu đựng đau đầu, cẩn thận nghĩ tới nguồn gốc những hình ảnh ấy.
Là phòng tắm nhà cô, là khi cô tắm bị chụp trộm.
Lăng Bắc Sam nghĩ như vậy, chợt đứng dậy, lao ra phòng làm việc, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dink, cô lao ra khỏi công ty, lái xe thẳng về nhà.
"Rầm” cửa phòng tắm bị mở ra, Lăng Bắc Sam thở hồng hộc nằm ở trên cửa, ngay sau đó vừa thở vừa bắt đầu kiểm tra từng góc cạnh trong phòng tắm, sau khi kiểm tra xong, cũng không còn tìm được bất kỳ công cụ chụp ảnh nào.
Sẽ không có, nếu không thì người lính Cố Diệc Thần đã sớm phát hiện, Lăng Bắc Sam vô lực tựa vào trên tường, trong lòng âm thầm nghĩ. Nước mắt, rốt cuộc đã vỡ đê, chậm rãi rơi xuống, trong đầu vẫn không quên được những tấm ảnh đó....
Hủy, phải hủy
***
Buổi chiều sau khi Cố Diệc Thần tan lớp, đi siêu thị mua thức ăn, sau đó đi đến công ty của cô để đón cô, gọi điện thoại của cô lại không được, vào công ty cô mới biết là buổi trưa cô đã ra ngoài, anh rất kinh ngạc, liên tục gọi điện thoại cho cô, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Trở lại trên xe, anh liền gọi điện thoại đi ra ngoài, quả nhiên nhận được tin tức về Âu Dương Trạch. Nhìn dáng vẻ có lẽ là Âu Dương Trạch đã nói với Lăng Bắc Sam rồi, nên anh không ngừng lo lắng, sợ cô làm chuyện ngu ngốc.
Nghĩ như vậy, trái tim Cố Diệc Thần đau nhói, chỉ sợ Lăng Bắc Sam đi làm việc ngu ngốc, vội vàng bảo mọi người giúp một tay để tìm cô, anh cũng tự mình lái xe ra đường lớn để tìm, một lúc sau mới biết cô đã về nhà. Cố Diệc Thần nhanh chóng chạy về nhà.
"Sam Sam?” mới vừa vào cửa liền hô to, chạy vào phòng khách không thấy cô đâu, chỉ có chiếc túi xách của cô trên Salon. Cố Diệc Thần chạy vào phòng ngủ, anh không nghĩ đến Âu Dương Trạch lại hành động nhanh chóng như thế.
Trong phòng ngủ cũng không có bóng dáng của cô, Cố Diệc Thần vừa muốn rời đi, nghĩ tới điều gì, quả nhiên, vừa kéo cửa phòng tắm ra đã thấy bóng dáng của cô.
"Sam Sam” trong phòng tắm mà một mảng hỗn độn, sữa rửa mặt, lọ lo chai chai rơi đầy trên mặt đất, còn cô dựa vào vách tường, hai tay ôm đầu gối....
Chưa từng thấy cô yếu đuối như thế này, Cố Diệc Thần tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt cô, "Thế nào?” biết rõ còn hỏi.
Lăng Bắc Sam nghe được giọng nói của Cố Diệc Thần, tim co quắp, ngước mắt, chống lại gương mặt anh tuấn của anh, nhớ tới việc kia làm cô không chịu nổi, quất ức đến gần như nghĩ đến cái! Cũng rất muốn cho Cố Diệc Thần biết, cô sai lầm rồi, không nên tin tưởng Âu Dương Trạch, cũng không tin tưởng anh đó thôi!
Lại sợ Cố Diệc Thần biết đi tìm Âu Dương Trạch, Âu Dương Trạch sẽ để lộ ra những tấm ảnh kia, đến lúc đó, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Nhưng cô cũng không biết mình phải làm sao mới đúng, chẳng lẽ lại cứ để mặt cho Âu Dương Trạch uy hiếp? Cô chấp nhận ngậm bồ hòn làm ngọt?
Canh chừng ánh mắt của cô, Cố Diệc Thần hết sức mong đợi cô có thể nói cho anh biết sự thật, sau đó, anh có thể thuận thế an ủi cô, Âu Dương Trạch nắm trong lòng bàn tay của anh, anh sẽ đem khoản tiền kia trở về.
"Em... một chiếc lắc tay của em đã mất rồi, đang tìm đâu” Cô mở miệng, lời cô nói ra làm anh kinh ngạc
Lòng của Cố Diệc Thần co quắp, tức giận cô vẫn còn gạt mình!
"Có thật không?” đôi tay đặt bả vai của cô, Cố Diệc Thần trầm giọng hỏi, hi vọng cô thành thực khai báo.
"Thật mà, sao anh lại về sớm vậy?” Lăng Bắc Sam lại hỏi, nhìn khắp mọi nơi một chút hình như trời sắp tối rồi
"Cái lắc tay kia đáng giá bao nhiêu tiền mà em phải phí nửa ngày để về nhà tìm nó?” Cố Diệc Thần hỏi cô, lại hỏi, cô muốn nói dối cũng không biết nói dối sau cho đúng! Cố Diệc Thần lôi cô, Lăng Bắc Sam tê chân vì ngồi tại chỗ cả buổi, thiếu chút nữa đã đứng không vững, may mà Cố Diệc Thần ôm lấy cô.
"Chính là chiếc lắc tay lần trước anh đưa cho em đó” Lăng Bắc Sam chợt nhớ tới lắc tay kia, tiếp tục nói dối, trong lòng lại co quắp. Còn không biết Cố Diệc Thần đã biết cô là đang nói dối.
"Vậy sao” Cố Diệc Thần không nói chuyện nữa, trong lòng chợt lạnh, tức giận bởi vì cô không xem anh là chồng của cô, làm người thân bên cạnh co, đối mặt với khó khăn lớn như vậy cũng không nói cho anh biết!
"Đúng, anh rất phiền! Anh đi làm cơm đi em đói rồi.” Lăng Bắc Sam đẩy anh ra, căn bản không dám liếc anh một cái. Cố Diệc Thần cau mày, lòng chua xót đi dọn dẹp hỗn độn trong phòng tắm. Mới vừa tìm được túi của mình, tìm điện thoại di động, nhìn tin nhắn uy hiếp như âm hồn bất tan của Âu Dương Trạch, cô vội vã xó bỏ.
Âu Dương Trạch nói, không cho phép nói với bất luận kẻ nào chuyện cô bị anh lừa, nếu không, những hình kia....