Cả người cô vùi trên ghế da, đồng hồ dịch chuyển ba mươi giây, hình ảnh người đàn ông đang đẩy người phụ nữ vào, cô gái cũng đang tận hưởng tư vị hạnh phúc. Giờ phút này, màn dạo đầu kết thúc, chỉ thấy người đàn ông đưa lưng về phía cô gái đang nằm ở trên giường, cô gái mặc chiếc áo lót màu đen đang được cởi xuống. “Ông xã” cô gái hôn vào lỗ tai của người đàn ông, rồi dần di chuyển xuống dưới, chỉ thấy người đàn ông đưa lưng về phía cô gái nằm trên giường, trên người cô gái mặt chiếc áo lót màu đen đầy quyến rũ, cúi người xuống, "Ông xã” cô gái hôn lên vành tai người đàn ông.
Lăng Bắc Sam chuyên tâm xem, tò mò nhìn cô gái kia đang dụ dỗ người đàn ông đó, nhưng không biết Cố Diệc Thần đã lặng lẽ đến gần....
Thấy sự hăng say như thế, Lăng Bắc Sam giật mình khi một bàn tay to dò bên màn ảnh, ngón tay dài nhấn một cái, chiếc tivi trở nên tối đen, hình ảnh bên trong giờ đã được thay thế bằng gương mặt quen thuộc của Cố Diệc Thần!
"À” Lúc này cô mới phản ứng kịp, quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt Cố Diệc Thần không chút cảm xúc nào nhìn cô, khuôn mặt kia bình tĩnh để cho cô thấy mình thật sự thất bại, Lăng Bắc Sam hết sức thất bại, còn tưởng rằng anh sẽ rất tức giận.
"Cô muốn xem thì đeo tai nghe vào, vặn nhỏ xuống đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi!” Cố Diệc Thần trầm giọng nói, ý tứ cô phá giấc ngủ của anh. Giường ghế dịch chuyển đi nơi khác.
"Em nghĩ mở âm lượng như thế này mới có cảm giác!” ngẩng đầu lên, nhìn anh chằm chằm, tức giận nói, lại mở tivi lên: "Ông xã, không nên tức giận nha, người ta pha sữa cho anh uống được không?” Giọng nói kiều mị của cô gái truyền đến, lời nói này làm cho người ta tim đập mặt đỏ.
Chỉ thấy cô gái kia ôm người đàn ông vào trong ngực, rồi lại như một con mèo vùi vào lồng ngực của người đàn ông đó
Đây cũng quá tà ác rồi! Lăng Bắc Sam thở dài trong lòng không nói, không ngờ khẩu vị của Úc Tử Duyệt nặng như vậy, chẳng lẽ cô bình thường cũng âu yếm với chồng như thế sao?
Cố Diệc Thần hết sức kìm chế tâm tình của mình, kiên định xoay người, Lăng Bắc Sam ý thức được anh rời đi, vội vàng nhảy xuống cái ghế, "Anh đừng tức giận, em sẽ tắt âm thanh để không ảnh hưởng đến anh?” cô thỏa hiệp, lớn tiếng nói, liền tranh thủ tắt tiếng tivi.
"Tùy cô!” Cố Diệc Thần cất giọng nói xong, ra khỏi thư phòng.
Lăng Bắc Sam thất bại ngồi xuống, vốn cô chỉ muốn xem một chút mấy cuộn phim mà Úc Tử Duyệt giới thiệu, cô gái sẽ dụ dỗ đàn ông như thế nào? Không ngờ anh cũng nghe và nhìn thấy, sao anh lại có phản ứng như thế kia hả?
Không tức giận cũng không ghen, càng không cầm giữ không đụng chạm cô, chẳng lẽ, Cố Diệc Thần đã không còn muốn cô nữa sao?
Mọi người nói tình yêu có liên quan đến tình dục, đối với người đàn ông tốt mà nói, họ chỉ muốn quan hệ tình dục với người phụ nữ mà họ yêu mến thôi. Bây giờ Cố Diệc Thần đối với cô đã rất rõ ràng rồi.
Nghĩ như vậy, lòng của Lăng Bắc Sam lại lạnh đi, vô tâm nhìn những cuộn phim ấy, mệt mỏi suy tính, không biết nên làm như thế nào anh mới lại yêu cô thêm lần nữa. Cô vốn chính là đã yêu anh si dại, lại theo đuổi Lục Khải Chính nhiều năm như vậy, mãi cho đến khi Lục Chính Khải bỏ rơi cô.
Ra khỏi thư phòng, Lăng Bắc Sam mất hồn đi tới phía phòng ngủ, mới vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, bụng đã đau nhói, sau đó, cô chợt đẩy cửa, vọt vào phòng vệ sinh, "Khàn” không thể nào? Đau bụng thật rồi !
Lăng Bắc Sam ngồi ở trên bồn cầu, ảo não hút không khí, nhớ lại chén sữa bò kia.
Trở lại phòng ngủ, bụng vẫn rất khó chịu, không nhịn được lại muốn đi ngoài, cứ như vậy, lặp đi lặp lại mấy lần, cô thật sự không còn hơi sức rồi, ôm bụng, vô lực đi ra cửa, đến cửa phòng của Cố Diệc Thần, vỗ anh cánh cửa, khổ sở thét lên "A Thần cứu mạng”.
Mặc dù Cố Diệc Thần đã ngủ thiếp đi, nhưng anh là một người lính, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng có thể tỉnh lại, nghe từ ngoài cửa truyền tới giọng nói thống khổ của Lăng Bắc Sam, anh cau mày, trễ như thế cô còn chơi đùa gì nữa hả?
Cảm giác đầu tiên là cô giả bộ, nhưng anh vẫn đi xuống giường, "Lăng Bắc Sam, đừng diễn đừng chơi nữa, giữ sức đi!” tức giận dạy dỗ.
"Không phải, là em đau bụng! Em đau bụng, khốn kiếp!” Tự nhiên lại hoài nghi cô, Lăng Bắc Sam tức giận quát, không chỉ đau bụng, tim cô cũng rất đau, rất là khó chịu. Cố Diệc Thần chợt mở cửa, nhìn cô đang mặc chiếc áo sơ mi màu đen đứng ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch, ôm bụng, chân mày không tự chủ cau chặt.
Nhớ tới ly sữa bò kia, hiểu cô thật không phải giả bộ!
"Đi bệnh viện đi!” Đi tới trước mặt cô, đỡ cô, trầm giọng nói, "Không, lại tới” cô khổ sở nói xong, vọt vào phòng của anh, chạy thẳng tới phòng vệ sinh.
Cố Diệc Thần đứng ở trong phòng ngủ cảm thấy có chút khó khăn, căn nhà này không ai ở đã ba tháng ròi, không có thuốc gì cả....
Nghe tiếng nước, chỉ chốc lát sau, Lăng Bắc Sam ôm bụng đi từ phòng vệ sinh ra, dáng vẻ mệt lả này của cô giống như ngã xuống bất cứ lúc nào, Cố Diệc Thần nhanh chóng tiến lên, đỡ cô, một tay vòng lấy eo cô, ra khỏi phòng ngủ của anh.
"A Thần, cả đầu và trái tim em đều rất khó chịu” tư vị này thật là quá khó chịu, vẫn còn nhớ ngày thi cấp ba cô cũng bị đau bụng như thế một lần, khi đó, ở bên ngoài Cô Diệc Thần coi chừng cô, chăm sóc cô suốt mấy ngày liên tục.
Giờ phút này cô vẫn đau bụng giống như lúc trước, "Đáng đời! Ai bảo cô uống sữa bò đó làm chi!” Cố Diệc Thần tức giận nói, ôm cô trở lại phòng của cô. Khi đi vào phòng ngủ, anh đặt cô lên trên giường, mở rương hành lý của cô ra, tìm quần áo giúp cô.
Nhập mật khẩu 123456, quả nhiên mở được gương hành lý của cô ra, Cố Diệc Thần khẽ lo lắng, làm sao mà anh vẫn còn nhớ được mật mã quen thuộc của cô, cô đã từng nói qua việc mình rất lười nhớ số, nguy hiểm nhất chính là an toàn nhất,123456, nhất định không có tên ăn trộm nào nghĩ đến.
Thói quen này đã đi quá sâu, cho nên vẫn còn nhớ rõ.
Chứng kiến tới cả rương hành lý của cô đều là quần áo mùa hè thì Cố Diệc Thần càng thêm dở khóc dở cười, cô gái này, không ngờ mặc áo sơ mi của anh trọng tâm chính là muốn quyến rũ anh! Không muốn nhiều, tìm quần lót của cô và một bộ quần áo rồi đi tới bên giường, nhìn dáng vẻ nửa chết nửa sống nhưng nhất định không chịu mặc quần áo của Lăng Bắc Sam.
Mặc một cái quần Jean vào cho cô, động tác của anh rất nhẹ và cũng rất quen tay, Lăng Bắc Sam khổ sở mặc cho anh loay hoay, sau khi Cố Diệc Thần mặc xong quần áo vào cho cô, kéo khóa lên rồi ra tay cởi cúc áo sơ mi của anh ra, từng nút, từng nút một, da thịt hoàn mỹ trắng noãn và đầy đặn lộ ra ngoài....
Bất quá động tác anh vẫn rất tự nhiên, hết sức lưu loát giúp cô cởi chiếc áo xuống, sau đó cầm lấy áo ngực của cô, vì cô mà mặc vào, kéo Lăng Bắc Sam đã mệt lã ra ngoài. Anh cũng không kịp suy nghĩ nhiều, kéo cô vào trong ngực để cho cô ấm áp hơn rất nhiều.
Sau khi mặc chiếc áo t-shirt vào giúp cô, rốt cuộc bận rộn xong, sợ cô lạnh, lại đem chiếc áo sơ mi đen của mình mặc vào cho cô, sau đó ôm lấy cô, cầm chăn bọc cô lại, hai người ra khỏi phòng ngủ.
"Kiên nhẫn một chút, hiện tại dẫn cô đi gặp bác sĩ!” chưa từng dịu dàng một chút nào, cô lầu bầu một tiếng, "Anh nhanh lên một chút, em sợ nửa đường lại chết” tim đau đến khó chịu, lại muốn ói, Lăng Bắc Sam khổ sở nói, không còn gì khổ sở hơn chuyện này nữa rồi!
List truyện hiện đại + võng du hoàn.
List truyện dài hoàn + Ebook. Click vào.
Mẹ mạnh mẽ đấu với cha
Lừa gạt cô vợ nhỏ để yêu
Mẹ, đừng đùa với lửa! (đã đọc được)
Cô nàng lính đặc chủng xinh đẹp - Tinh Nhị S
Cuộc thi: Thiết kế Logo cho Box Tiểu Thuyết
Tuyển editor! Xin giúp giùm!!!
[Quân nhân] Cô vợ trẻ con của Lăng thiếu bá đạo - Ức Tích Nhan [Hoàn trọn bộ]
Trả lời đề tài Trang 101/120
[ 599 bài ]
Chuyển đến trang 1 ... 98, 99, 100, 101, 102, 103, 104 ... 120
Theo dõi đề tài | Đánh dấu đề tài | In kết quả | Gởi e-mail Đề tài trước | Bài chưa đọc đầu tiên | Đề tài tiếp theo
Cô vợ trẻ con của Lăng thiếu bá đạo - Ức Tích Nhan [Hoàn trọn bộ]
Có bài mới 29.03.2015, 22:33
Hình đại diện của thành viên
Tịnh Yên
Thượng Thần Lục Vĩ Ma Hồ Bang Cầm Thú
Thượng Thần Lục Vĩ Ma Hồ Bang Cầm Thú
Ngày tham gia: 15.03.2014, 16:13
Tuổi: 22 Nữ
Bài viết: 1207
Được thanks: 8210 lần
Điểm: 10.65
Tài sản riêng:
Trả lời với trích dẫn
Có bài mới Re: [Quân nhân] Cô vợ trẻ con của Lăng thiếu bá đạo - Ức Tích Nhan [NT3 Sam-Thần//trang86] - Điểm: 10
Cố Diệc Thần không trả lời, ôm cô đi xuống lầu, lên xe anh mới phát hiện, mới vừa chỉ lo mặc quần áo vào cho cô, còn anh lại chỉ mặc một chiếc quần cộc, trên chân còn mang flip-flops
Không lo được nhiều như vậy, anh nhanh chóng xuất phát, đi gần đến một bệnh viện, xuống xe, ôm cô chạy thẳng đến phòng cấp cứu.
Giằng co thật lâu, Lăng Bắc Sam tiến vào phòng bệnh, châm cứu, hiện tại lại đang làm cái gì vậy còn nội soi bụng, nhưng người mệt lả, chỉ nằm bẹp trên giường. Nhắm mắt lại, bụng vẫn rất khó chịu, căn bản không ngủ được, trong miệng phát ra tiếng thở dài, Cố Diệc Thần cầm bông băng, thấm nước lau khóe miệng cô.
"Cho em uống nước đi....” cô yếu ớt nói.
"Không thể uống nước, nếu không lại sẽ chết” anh nghiêm túc nói, nhìn dáng vẻ cô đáng chết lại cảm thấy thật đáng thương.
"Nhưng rất khát” không nhịn được lè lưỡi liếm ngoài miệng ướt át, bộ dáng kia xem ra hơi đáng thương, "Ai cho cô ngu xuẩn vậy!” anh dạy dỗ, giống như là dạy dỗ đứa trẻ ba tuổi.
"Không phải là anh sao” Lăng Bắc Sam tức giận nói, lời này giống như trước kia anh nói, cô ngại mình đần, anh luôn nói có anh không sợ.
Có anh cái gì cũng không sợ, nhưng bây giờ không giống thế, cái người đàn ông hư hỏng này, cưng chiều cô lên tận trời xanh, làm cô yêu anh, rồi sau đó lại đem cô vứt bỏ! Lòng Lăng Bắc Sam chua xót mà nghĩ, chỉ là cũng không oán hận anh.
Cố Diệc Thần hiểu ý của cô, cũng nhớ tới lời mình đã nói trước kia, "Ngủ đi, ngồi máy bay lâu như vậy, lại giày vò lâu như vậy” Cố Diệc Thần nhỏ giọng khuyên.
"Vậy anh ngồi bên cạnh giường ngủ luôn đi, chớ em ổn định rồi thì về!” cô săn sóc nói, cũng chỉ sợ anh rời đi, nếu là trước kia nhất định sẽ bảo anh không được rời khỏi mép giường cô dù chị một tấc.
Cố Diệc Thần gật đầu một cái, vì cô mà đắp chăn, đứng dậy thì Lăng Bắc Sam nhìn thấy anh chỉ mặc quần cộc ô vuông thì không nhịn được cười trộm, Cố Diệc Thần liếc cô một cái.
"Cố Diệc Thần, nhìn ra được anh cũng rất quan tâm em, còn vô cùng lo lắng cho em!” cô nhìn về phía anh lớn tiếng nói, nếu không tại sao anh có thể không để ý hình tượng như vậy?
Cố Diệc Thần khẽ cong khóe môi, không lên tiếng, đi tới một bên giường rồi nằm xuống, "Không phải anh đã nói vẫn xem nhau như bạn bè sao” cô suy yếu mà nói, anh vẫn không lên tiếng, Lăng Bắc Sam mừng rỡ. Cố Diệc Thần không phủ nhận mình còn quan tâm cô, bởi vì cái quan tâm này đã ăn sâu bén rễ vào lòng cô, ba tháng này, mặc dù anh rất ít hỏi thăm tin tức của cô, nhưng vẫn là để cho Tôn Đại Phi cử người giúp anh quan sát cô
Đời này Lăng Bắc Sam vĩnh viễn chỉ có thể ở trong lòng bàn tay anh mà thôi, không bỏ được, cũng đã sớm thành miếng thịt trong lòng anh rồi, việc của cô giống như chính là chuyện của anh. Chính là loại cảm giác từng yêu đến tận xương tủy, mặc dù tuyệt vọng rồi, nhưng cô còn ở đằng trước.
Không có hi vọng, kỳ vọng, cũng chưa có thất vọng, lời này chẳng sai chút nào cả.
Người không bao giờ đủ, lấy được một người còn có khát vọng nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn. Không đi cùng cô, không phải vợ chồng, chỉ lặng lẽ quan tâm, không kỳ vọng đáp trả, ngược lại không hiểu tình thương.
Rốt cuộc Lăng Bắc Sam đã từ từ ngủ thiếp đi, giấc ngủ này, ngủ như chết, mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại.
"Cố Diệc Thần!” Mới vừa tỉnh, khôi phục ý thức, cô kêu to, chỉ sợ Cố Diệc Thần rời đi, Cố Diệc Thần vừa mới mua cơm trở vào phòng, nghe được tiếng thét lo lắng của cô, cau mày, bước nhanh đến phía trước.
"Cứ nghĩ là anh đã đi rồi” Lăng Bắc Sam thở một hơi, nói, Cố Diệc Thần chạy tới bên giường, không biết anh đã đổi quần áo từ khi nào, không còn là chiếc quần cụt như tối hơm qua
"Tôi có thể đi đâu! Có đói bụng không?” Anh mở hộp cơm ra, hỏi.
Nghe mùi thức ăn, Lăng Bắc Sam nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu, "Nhưng không được ăn nóng” lại “tiêu chảy” chứ gì? Lăng Bắc Sam chưa này cảm thấy khổ sở như thế.
"Mới vừa rồi bác sĩ bảo cô đi kiểm tra, vi khuẩn dạ dày (virus) đã không còn, có thể ăn chút đồ ăn nhạt.” Cố Diệc Thần nói, đem mấy món đồ ăn mua cho cô đặt lên bàn, mang mấy món đồ ăn nhẹ nhàng khoái khẩu của cô để lên.
"Không còn hơi sức, anh đút em!” Lăng Bắc Sam bá đạo nói, Cố Diệc Thần cũng không còn cự tuyệt, cầm cái muỗng đút cháo cho cô, sau mỗi lần đau bụng thì lúc ăn cơm cũng như thế. Lăng Bắc Sam nhớ tới trước kia, trong lòng cực kì ấm áp, cũng có chua xót.
"Thật ra trước kia em rất thích Cố Diệc Thần anh, quan tâm anh nên không có đuổi anh đi” Lăng Bắc Sam đột ngột mở miệng nói, "Có lẽ anh sẽ không tin, cảm thấy em vì muốn giữ anh ở lại nên mới nói vậy, trước em cũng không tin, nhưng chuyện này đúng sự thật. Khi được đi ăn vặt cùng với anh, trong lòng là cảm thấy ăn rất ngon, nhưng ngoài mặt em luôn ghét bỏ anh” Lăng Bắc Sam thành khẩn nói, những lời này có thể nói ra trước mặt anh, trong lòng thoải mái rất nhiều.
Cố Diệc Thần là kinh ngạc, chưa từng cầu xin sự quan tâm của cô, nhưng thái độ thành khẩn này của cô cũng không giống là giả
"Tựa như cái người Lý Tuấn Thái, ngày ngày cậu ấy đều theo đuổi em, làm những chuyện mà trước kia anh từng làm với em. Nhưng em lại cảm thấy rất ghét, ngày ngày đuổi cậu ta rời đi, bởi vì vị trí quan trọng nhất trong lòng em đã để cho anh, không muốn làm cho bất luận kẻ nào chiếm lĩnh, cho dù là mơ ước!” Cô lại nói.
Động tác Cố Diệc Thần cứng ngắc, "Những lời này, nếu như là trước kia, có lẽ đối với tôi mà nói chính là đáp án đẹp đẽ nhất. Nhưng bây giờ…."
"Bây giờ anh không chấp nhận em sao! Em cũng sẽ cố gắng! Coi như anh đã tuyệt vọng đối với Lăng Bắc Sam trước kia rồi, nhưng Lăng Bắc Sam bây giờ là một người khác, xứng đáng để anh yêu!” Lăng Bắc Sam cắt đứt lời của anh, nhìn mặt của anh, nghiêm túc nói.
Cố Diệc Thần cười cười, "Ăn cơm đi, thuận theo tự nhiên!” Anh nói xong, lại múc một muỗng cháo cho cô.
Thuận theo tự nhiên....
Bốn chữ rất đơn giản lại rất cao thâm, Lăng Bắc Sam âm thầm suy tư, nhưng vẫn hạnh phúc nhận lấy phần cơm anh đưa đến, gương mặt đó vẫn nở ra nụ cười làm say lòng người, không còn dáng vẻ cao ngạo của trước kia.
Buổi chiều xuất viện, được phát rất nhiều thuốc, bác sĩ còn nhắc, trời nóng nực rồi, chú ý ngộ độc thức ăn. Lăng Bắc Sam vừa về đến nhà đã chủ động mở tủ lạnh kiểm tra thức ăn, chủ động xuống lầu đổ rác, xong rồi lôi kéo Cố Diệc Thần đi siêu thị mua đồ.
Cố Diệc Thần không có cự tuyệt, hai người đi đến một siêu thị gần đó, mới vừa xuống xe, Lăng Bắc Sam ngọt ngào khoác cánh tay của anh, Cố Diệc Thần cũng không còn đẩy cô ra, hai người dắt tay vào siêu thị.
"Shan!"
Giọng nói quen thuộc làm sống lưng Lăng Bắc Sam lạnh đi, cô bất đắc dĩ liếc nhìn Cố Diệc Thần, bóng dáng của một người cao lớn xuất hiện trước mặt cô, chính là Lý Tuấn Thái.
"Chào cậu” dắt môi, miễn cưỡng nở ra một nụ cười nói với Lý Tuấn Thái.
Lý Tuấn Thái cũng cười khúc khích với cô, lộ ra hàm răng trắng noãn, "Thật xin lỗi, tôi theo chồng đi dạo siêu thị một chút” Lăng Bắc Sam kéo Cố Diệc Thần tránh qua Lý Tuấn Thái, dùng tay lấy một chiếc xe đẩy, nói xong, vội vàng đi vào siêu thị.
Lý Tuấn Thái muốn đuổi theo, lúc này chỉ thấy Cố Diệc Thần đeo kính đen chặn lại anh, nói một câu tiếng Hàn mà Lăng Bắc Sam hoàn toàn không hiểu gì cả, nói cái gì, chỉ thấy nét mặt Lý Tuấn Thái cứng ngắc, Cố Diệc Thần đi tới bên cạnh Lăng Bắc Sam, ôm bả vai của cô, đẩy xe đi vào siêu thị.
"Anh nói với cậu ta cái gì vậy?” Lăng Bắc Sam hỏi, không ngờ Cố Diệc Thần còn có thể nói tiếng Hàn!
"Xin mời cậu ta đi uống cà phê với tôi.” Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói, nói từ ‘tôi’ chứ không phải là ‘chúng tôi’. Lăng Bắc Sam chỉ cảm thấy có gì đó quái lạ.
Lăng Bắc Sam chuyên tâm xem, tò mò nhìn cô gái kia đang dụ dỗ người đàn ông đó, nhưng không biết Cố Diệc Thần đã lặng lẽ đến gần....
Thấy sự hăng say như thế, Lăng Bắc Sam giật mình khi một bàn tay to dò bên màn ảnh, ngón tay dài nhấn một cái, chiếc tivi trở nên tối đen, hình ảnh bên trong giờ đã được thay thế bằng gương mặt quen thuộc của Cố Diệc Thần!
"À” Lúc này cô mới phản ứng kịp, quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt Cố Diệc Thần không chút cảm xúc nào nhìn cô, khuôn mặt kia bình tĩnh để cho cô thấy mình thật sự thất bại, Lăng Bắc Sam hết sức thất bại, còn tưởng rằng anh sẽ rất tức giận.
"Cô muốn xem thì đeo tai nghe vào, vặn nhỏ xuống đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi!” Cố Diệc Thần trầm giọng nói, ý tứ cô phá giấc ngủ của anh. Giường ghế dịch chuyển đi nơi khác.
"Em nghĩ mở âm lượng như thế này mới có cảm giác!” ngẩng đầu lên, nhìn anh chằm chằm, tức giận nói, lại mở tivi lên: "Ông xã, không nên tức giận nha, người ta pha sữa cho anh uống được không?” Giọng nói kiều mị của cô gái truyền đến, lời nói này làm cho người ta tim đập mặt đỏ.
Chỉ thấy cô gái kia ôm người đàn ông vào trong ngực, rồi lại như một con mèo vùi vào lồng ngực của người đàn ông đó
Đây cũng quá tà ác rồi! Lăng Bắc Sam thở dài trong lòng không nói, không ngờ khẩu vị của Úc Tử Duyệt nặng như vậy, chẳng lẽ cô bình thường cũng âu yếm với chồng như thế sao?
Cố Diệc Thần hết sức kìm chế tâm tình của mình, kiên định xoay người, Lăng Bắc Sam ý thức được anh rời đi, vội vàng nhảy xuống cái ghế, "Anh đừng tức giận, em sẽ tắt âm thanh để không ảnh hưởng đến anh?” cô thỏa hiệp, lớn tiếng nói, liền tranh thủ tắt tiếng tivi.
"Tùy cô!” Cố Diệc Thần cất giọng nói xong, ra khỏi thư phòng.
Lăng Bắc Sam thất bại ngồi xuống, vốn cô chỉ muốn xem một chút mấy cuộn phim mà Úc Tử Duyệt giới thiệu, cô gái sẽ dụ dỗ đàn ông như thế nào? Không ngờ anh cũng nghe và nhìn thấy, sao anh lại có phản ứng như thế kia hả?
Không tức giận cũng không ghen, càng không cầm giữ không đụng chạm cô, chẳng lẽ, Cố Diệc Thần đã không còn muốn cô nữa sao?
Mọi người nói tình yêu có liên quan đến tình dục, đối với người đàn ông tốt mà nói, họ chỉ muốn quan hệ tình dục với người phụ nữ mà họ yêu mến thôi. Bây giờ Cố Diệc Thần đối với cô đã rất rõ ràng rồi.
Nghĩ như vậy, lòng của Lăng Bắc Sam lại lạnh đi, vô tâm nhìn những cuộn phim ấy, mệt mỏi suy tính, không biết nên làm như thế nào anh mới lại yêu cô thêm lần nữa. Cô vốn chính là đã yêu anh si dại, lại theo đuổi Lục Khải Chính nhiều năm như vậy, mãi cho đến khi Lục Chính Khải bỏ rơi cô.
Ra khỏi thư phòng, Lăng Bắc Sam mất hồn đi tới phía phòng ngủ, mới vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, bụng đã đau nhói, sau đó, cô chợt đẩy cửa, vọt vào phòng vệ sinh, "Khàn” không thể nào? Đau bụng thật rồi !
Lăng Bắc Sam ngồi ở trên bồn cầu, ảo não hút không khí, nhớ lại chén sữa bò kia.
Trở lại phòng ngủ, bụng vẫn rất khó chịu, không nhịn được lại muốn đi ngoài, cứ như vậy, lặp đi lặp lại mấy lần, cô thật sự không còn hơi sức rồi, ôm bụng, vô lực đi ra cửa, đến cửa phòng của Cố Diệc Thần, vỗ anh cánh cửa, khổ sở thét lên "A Thần cứu mạng”.
Mặc dù Cố Diệc Thần đã ngủ thiếp đi, nhưng anh là một người lính, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng có thể tỉnh lại, nghe từ ngoài cửa truyền tới giọng nói thống khổ của Lăng Bắc Sam, anh cau mày, trễ như thế cô còn chơi đùa gì nữa hả?
Cảm giác đầu tiên là cô giả bộ, nhưng anh vẫn đi xuống giường, "Lăng Bắc Sam, đừng diễn đừng chơi nữa, giữ sức đi!” tức giận dạy dỗ.
"Không phải, là em đau bụng! Em đau bụng, khốn kiếp!” Tự nhiên lại hoài nghi cô, Lăng Bắc Sam tức giận quát, không chỉ đau bụng, tim cô cũng rất đau, rất là khó chịu. Cố Diệc Thần chợt mở cửa, nhìn cô đang mặc chiếc áo sơ mi màu đen đứng ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch, ôm bụng, chân mày không tự chủ cau chặt.
Nhớ tới ly sữa bò kia, hiểu cô thật không phải giả bộ!
"Đi bệnh viện đi!” Đi tới trước mặt cô, đỡ cô, trầm giọng nói, "Không, lại tới” cô khổ sở nói xong, vọt vào phòng của anh, chạy thẳng tới phòng vệ sinh.
Cố Diệc Thần đứng ở trong phòng ngủ cảm thấy có chút khó khăn, căn nhà này không ai ở đã ba tháng ròi, không có thuốc gì cả....
Nghe tiếng nước, chỉ chốc lát sau, Lăng Bắc Sam ôm bụng đi từ phòng vệ sinh ra, dáng vẻ mệt lả này của cô giống như ngã xuống bất cứ lúc nào, Cố Diệc Thần nhanh chóng tiến lên, đỡ cô, một tay vòng lấy eo cô, ra khỏi phòng ngủ của anh.
"A Thần, cả đầu và trái tim em đều rất khó chịu” tư vị này thật là quá khó chịu, vẫn còn nhớ ngày thi cấp ba cô cũng bị đau bụng như thế một lần, khi đó, ở bên ngoài Cô Diệc Thần coi chừng cô, chăm sóc cô suốt mấy ngày liên tục.
Giờ phút này cô vẫn đau bụng giống như lúc trước, "Đáng đời! Ai bảo cô uống sữa bò đó làm chi!” Cố Diệc Thần tức giận nói, ôm cô trở lại phòng của cô. Khi đi vào phòng ngủ, anh đặt cô lên trên giường, mở rương hành lý của cô ra, tìm quần áo giúp cô.
Nhập mật khẩu 123456, quả nhiên mở được gương hành lý của cô ra, Cố Diệc Thần khẽ lo lắng, làm sao mà anh vẫn còn nhớ được mật mã quen thuộc của cô, cô đã từng nói qua việc mình rất lười nhớ số, nguy hiểm nhất chính là an toàn nhất,123456, nhất định không có tên ăn trộm nào nghĩ đến.
Thói quen này đã đi quá sâu, cho nên vẫn còn nhớ rõ.
Chứng kiến tới cả rương hành lý của cô đều là quần áo mùa hè thì Cố Diệc Thần càng thêm dở khóc dở cười, cô gái này, không ngờ mặc áo sơ mi của anh trọng tâm chính là muốn quyến rũ anh! Không muốn nhiều, tìm quần lót của cô và một bộ quần áo rồi đi tới bên giường, nhìn dáng vẻ nửa chết nửa sống nhưng nhất định không chịu mặc quần áo của Lăng Bắc Sam.
Mặc một cái quần Jean vào cho cô, động tác của anh rất nhẹ và cũng rất quen tay, Lăng Bắc Sam khổ sở mặc cho anh loay hoay, sau khi Cố Diệc Thần mặc xong quần áo vào cho cô, kéo khóa lên rồi ra tay cởi cúc áo sơ mi của anh ra, từng nút, từng nút một, da thịt hoàn mỹ trắng noãn và đầy đặn lộ ra ngoài....
Bất quá động tác anh vẫn rất tự nhiên, hết sức lưu loát giúp cô cởi chiếc áo xuống, sau đó cầm lấy áo ngực của cô, vì cô mà mặc vào, kéo Lăng Bắc Sam đã mệt lã ra ngoài. Anh cũng không kịp suy nghĩ nhiều, kéo cô vào trong ngực để cho cô ấm áp hơn rất nhiều.
Sau khi mặc chiếc áo t-shirt vào giúp cô, rốt cuộc bận rộn xong, sợ cô lạnh, lại đem chiếc áo sơ mi đen của mình mặc vào cho cô, sau đó ôm lấy cô, cầm chăn bọc cô lại, hai người ra khỏi phòng ngủ.
"Kiên nhẫn một chút, hiện tại dẫn cô đi gặp bác sĩ!” chưa từng dịu dàng một chút nào, cô lầu bầu một tiếng, "Anh nhanh lên một chút, em sợ nửa đường lại chết” tim đau đến khó chịu, lại muốn ói, Lăng Bắc Sam khổ sở nói, không còn gì khổ sở hơn chuyện này nữa rồi!
List truyện hiện đại + võng du hoàn.
List truyện dài hoàn + Ebook. Click vào.
Mẹ mạnh mẽ đấu với cha
Lừa gạt cô vợ nhỏ để yêu
Mẹ, đừng đùa với lửa! (đã đọc được)
Cô nàng lính đặc chủng xinh đẹp - Tinh Nhị S
Cuộc thi: Thiết kế Logo cho Box Tiểu Thuyết
Tuyển editor! Xin giúp giùm!!!
[Quân nhân] Cô vợ trẻ con của Lăng thiếu bá đạo - Ức Tích Nhan [Hoàn trọn bộ]
Trả lời đề tài Trang 101/120
[ 599 bài ]
Chuyển đến trang 1 ... 98, 99, 100, 101, 102, 103, 104 ... 120
Theo dõi đề tài | Đánh dấu đề tài | In kết quả | Gởi e-mail Đề tài trước | Bài chưa đọc đầu tiên | Đề tài tiếp theo
Cô vợ trẻ con của Lăng thiếu bá đạo - Ức Tích Nhan [Hoàn trọn bộ]
Có bài mới 29.03.2015, 22:33
Hình đại diện của thành viên
Tịnh Yên
Thượng Thần Lục Vĩ Ma Hồ Bang Cầm Thú
Thượng Thần Lục Vĩ Ma Hồ Bang Cầm Thú
Ngày tham gia: 15.03.2014, 16:13
Tuổi: 22 Nữ
Bài viết: 1207
Được thanks: 8210 lần
Điểm: 10.65
Tài sản riêng:
Trả lời với trích dẫn
Có bài mới Re: [Quân nhân] Cô vợ trẻ con của Lăng thiếu bá đạo - Ức Tích Nhan [NT3 Sam-Thần//trang86] - Điểm: 10
Cố Diệc Thần không trả lời, ôm cô đi xuống lầu, lên xe anh mới phát hiện, mới vừa chỉ lo mặc quần áo vào cho cô, còn anh lại chỉ mặc một chiếc quần cộc, trên chân còn mang flip-flops
Không lo được nhiều như vậy, anh nhanh chóng xuất phát, đi gần đến một bệnh viện, xuống xe, ôm cô chạy thẳng đến phòng cấp cứu.
Giằng co thật lâu, Lăng Bắc Sam tiến vào phòng bệnh, châm cứu, hiện tại lại đang làm cái gì vậy còn nội soi bụng, nhưng người mệt lả, chỉ nằm bẹp trên giường. Nhắm mắt lại, bụng vẫn rất khó chịu, căn bản không ngủ được, trong miệng phát ra tiếng thở dài, Cố Diệc Thần cầm bông băng, thấm nước lau khóe miệng cô.
"Cho em uống nước đi....” cô yếu ớt nói.
"Không thể uống nước, nếu không lại sẽ chết” anh nghiêm túc nói, nhìn dáng vẻ cô đáng chết lại cảm thấy thật đáng thương.
"Nhưng rất khát” không nhịn được lè lưỡi liếm ngoài miệng ướt át, bộ dáng kia xem ra hơi đáng thương, "Ai cho cô ngu xuẩn vậy!” anh dạy dỗ, giống như là dạy dỗ đứa trẻ ba tuổi.
"Không phải là anh sao” Lăng Bắc Sam tức giận nói, lời này giống như trước kia anh nói, cô ngại mình đần, anh luôn nói có anh không sợ.
Có anh cái gì cũng không sợ, nhưng bây giờ không giống thế, cái người đàn ông hư hỏng này, cưng chiều cô lên tận trời xanh, làm cô yêu anh, rồi sau đó lại đem cô vứt bỏ! Lòng Lăng Bắc Sam chua xót mà nghĩ, chỉ là cũng không oán hận anh.
Cố Diệc Thần hiểu ý của cô, cũng nhớ tới lời mình đã nói trước kia, "Ngủ đi, ngồi máy bay lâu như vậy, lại giày vò lâu như vậy” Cố Diệc Thần nhỏ giọng khuyên.
"Vậy anh ngồi bên cạnh giường ngủ luôn đi, chớ em ổn định rồi thì về!” cô săn sóc nói, cũng chỉ sợ anh rời đi, nếu là trước kia nhất định sẽ bảo anh không được rời khỏi mép giường cô dù chị một tấc.
Cố Diệc Thần gật đầu một cái, vì cô mà đắp chăn, đứng dậy thì Lăng Bắc Sam nhìn thấy anh chỉ mặc quần cộc ô vuông thì không nhịn được cười trộm, Cố Diệc Thần liếc cô một cái.
"Cố Diệc Thần, nhìn ra được anh cũng rất quan tâm em, còn vô cùng lo lắng cho em!” cô nhìn về phía anh lớn tiếng nói, nếu không tại sao anh có thể không để ý hình tượng như vậy?
Cố Diệc Thần khẽ cong khóe môi, không lên tiếng, đi tới một bên giường rồi nằm xuống, "Không phải anh đã nói vẫn xem nhau như bạn bè sao” cô suy yếu mà nói, anh vẫn không lên tiếng, Lăng Bắc Sam mừng rỡ. Cố Diệc Thần không phủ nhận mình còn quan tâm cô, bởi vì cái quan tâm này đã ăn sâu bén rễ vào lòng cô, ba tháng này, mặc dù anh rất ít hỏi thăm tin tức của cô, nhưng vẫn là để cho Tôn Đại Phi cử người giúp anh quan sát cô
Đời này Lăng Bắc Sam vĩnh viễn chỉ có thể ở trong lòng bàn tay anh mà thôi, không bỏ được, cũng đã sớm thành miếng thịt trong lòng anh rồi, việc của cô giống như chính là chuyện của anh. Chính là loại cảm giác từng yêu đến tận xương tủy, mặc dù tuyệt vọng rồi, nhưng cô còn ở đằng trước.
Không có hi vọng, kỳ vọng, cũng chưa có thất vọng, lời này chẳng sai chút nào cả.
Người không bao giờ đủ, lấy được một người còn có khát vọng nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn. Không đi cùng cô, không phải vợ chồng, chỉ lặng lẽ quan tâm, không kỳ vọng đáp trả, ngược lại không hiểu tình thương.
Rốt cuộc Lăng Bắc Sam đã từ từ ngủ thiếp đi, giấc ngủ này, ngủ như chết, mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại.
"Cố Diệc Thần!” Mới vừa tỉnh, khôi phục ý thức, cô kêu to, chỉ sợ Cố Diệc Thần rời đi, Cố Diệc Thần vừa mới mua cơm trở vào phòng, nghe được tiếng thét lo lắng của cô, cau mày, bước nhanh đến phía trước.
"Cứ nghĩ là anh đã đi rồi” Lăng Bắc Sam thở một hơi, nói, Cố Diệc Thần chạy tới bên giường, không biết anh đã đổi quần áo từ khi nào, không còn là chiếc quần cụt như tối hơm qua
"Tôi có thể đi đâu! Có đói bụng không?” Anh mở hộp cơm ra, hỏi.
Nghe mùi thức ăn, Lăng Bắc Sam nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu, "Nhưng không được ăn nóng” lại “tiêu chảy” chứ gì? Lăng Bắc Sam chưa này cảm thấy khổ sở như thế.
"Mới vừa rồi bác sĩ bảo cô đi kiểm tra, vi khuẩn dạ dày (virus) đã không còn, có thể ăn chút đồ ăn nhạt.” Cố Diệc Thần nói, đem mấy món đồ ăn mua cho cô đặt lên bàn, mang mấy món đồ ăn nhẹ nhàng khoái khẩu của cô để lên.
"Không còn hơi sức, anh đút em!” Lăng Bắc Sam bá đạo nói, Cố Diệc Thần cũng không còn cự tuyệt, cầm cái muỗng đút cháo cho cô, sau mỗi lần đau bụng thì lúc ăn cơm cũng như thế. Lăng Bắc Sam nhớ tới trước kia, trong lòng cực kì ấm áp, cũng có chua xót.
"Thật ra trước kia em rất thích Cố Diệc Thần anh, quan tâm anh nên không có đuổi anh đi” Lăng Bắc Sam đột ngột mở miệng nói, "Có lẽ anh sẽ không tin, cảm thấy em vì muốn giữ anh ở lại nên mới nói vậy, trước em cũng không tin, nhưng chuyện này đúng sự thật. Khi được đi ăn vặt cùng với anh, trong lòng là cảm thấy ăn rất ngon, nhưng ngoài mặt em luôn ghét bỏ anh” Lăng Bắc Sam thành khẩn nói, những lời này có thể nói ra trước mặt anh, trong lòng thoải mái rất nhiều.
Cố Diệc Thần là kinh ngạc, chưa từng cầu xin sự quan tâm của cô, nhưng thái độ thành khẩn này của cô cũng không giống là giả
"Tựa như cái người Lý Tuấn Thái, ngày ngày cậu ấy đều theo đuổi em, làm những chuyện mà trước kia anh từng làm với em. Nhưng em lại cảm thấy rất ghét, ngày ngày đuổi cậu ta rời đi, bởi vì vị trí quan trọng nhất trong lòng em đã để cho anh, không muốn làm cho bất luận kẻ nào chiếm lĩnh, cho dù là mơ ước!” Cô lại nói.
Động tác Cố Diệc Thần cứng ngắc, "Những lời này, nếu như là trước kia, có lẽ đối với tôi mà nói chính là đáp án đẹp đẽ nhất. Nhưng bây giờ…."
"Bây giờ anh không chấp nhận em sao! Em cũng sẽ cố gắng! Coi như anh đã tuyệt vọng đối với Lăng Bắc Sam trước kia rồi, nhưng Lăng Bắc Sam bây giờ là một người khác, xứng đáng để anh yêu!” Lăng Bắc Sam cắt đứt lời của anh, nhìn mặt của anh, nghiêm túc nói.
Cố Diệc Thần cười cười, "Ăn cơm đi, thuận theo tự nhiên!” Anh nói xong, lại múc một muỗng cháo cho cô.
Thuận theo tự nhiên....
Bốn chữ rất đơn giản lại rất cao thâm, Lăng Bắc Sam âm thầm suy tư, nhưng vẫn hạnh phúc nhận lấy phần cơm anh đưa đến, gương mặt đó vẫn nở ra nụ cười làm say lòng người, không còn dáng vẻ cao ngạo của trước kia.
Buổi chiều xuất viện, được phát rất nhiều thuốc, bác sĩ còn nhắc, trời nóng nực rồi, chú ý ngộ độc thức ăn. Lăng Bắc Sam vừa về đến nhà đã chủ động mở tủ lạnh kiểm tra thức ăn, chủ động xuống lầu đổ rác, xong rồi lôi kéo Cố Diệc Thần đi siêu thị mua đồ.
Cố Diệc Thần không có cự tuyệt, hai người đi đến một siêu thị gần đó, mới vừa xuống xe, Lăng Bắc Sam ngọt ngào khoác cánh tay của anh, Cố Diệc Thần cũng không còn đẩy cô ra, hai người dắt tay vào siêu thị.
"Shan!"
Giọng nói quen thuộc làm sống lưng Lăng Bắc Sam lạnh đi, cô bất đắc dĩ liếc nhìn Cố Diệc Thần, bóng dáng của một người cao lớn xuất hiện trước mặt cô, chính là Lý Tuấn Thái.
"Chào cậu” dắt môi, miễn cưỡng nở ra một nụ cười nói với Lý Tuấn Thái.
Lý Tuấn Thái cũng cười khúc khích với cô, lộ ra hàm răng trắng noãn, "Thật xin lỗi, tôi theo chồng đi dạo siêu thị một chút” Lăng Bắc Sam kéo Cố Diệc Thần tránh qua Lý Tuấn Thái, dùng tay lấy một chiếc xe đẩy, nói xong, vội vàng đi vào siêu thị.
Lý Tuấn Thái muốn đuổi theo, lúc này chỉ thấy Cố Diệc Thần đeo kính đen chặn lại anh, nói một câu tiếng Hàn mà Lăng Bắc Sam hoàn toàn không hiểu gì cả, nói cái gì, chỉ thấy nét mặt Lý Tuấn Thái cứng ngắc, Cố Diệc Thần đi tới bên cạnh Lăng Bắc Sam, ôm bả vai của cô, đẩy xe đi vào siêu thị.
"Anh nói với cậu ta cái gì vậy?” Lăng Bắc Sam hỏi, không ngờ Cố Diệc Thần còn có thể nói tiếng Hàn!
"Xin mời cậu ta đi uống cà phê với tôi.” Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói, nói từ ‘tôi’ chứ không phải là ‘chúng tôi’. Lăng Bắc Sam chỉ cảm thấy có gì đó quái lạ.