Nhớ tới Cố Diệc Thần giống như một ông già, lúc nửa đêm còn đọc những quyển sách kia, học tập loại kiến thức giới tính, Lăng Bắc Sam không nhịn được cười to ra tiếng, "Cố Diệc Thần, anh thật là đáng yêu. Thật là đáng yêu!” Lăng Bắc Sam ngước đầu, càng không ngừng cười to.
Cô cảm giác mình thật sự đã gặp một người đàn ông cực phẩm, đại cực phẩm! Một người đàn ông cực phẩm như thế làm sao lại để cho cô nhặt được đây, hơn nữa còn rất yêu cô! Cố Diệc Thần mím chặt môi, nhìn cô cười đến cánh hoa cũng loạn chiến, thật muốn ném cô xuống xe! Lại dám cười nhạo anh?
Nhưng ngay cả tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông sẽ vì một cô gái, giữ thân nhiều năm như vậy. Có lẽ, tình cảm của Cố Diệc Thần anh rất sạch sẽ, thân thể cũng rất sạch sẽ, cho nên.... Quan niệm của anh cũng là như thế, yêu một người, cả đời sẽ giữ người đó bên cạnh.
"Cười đã chưa?” Quay đầu, anh đeo kính đen xuống, hờ hững và lạnh lùng hỏi, bộ dáng kia xem ra cực kì nghiêm túc, nghiễm nhiên là một huấn luyện viên ác quỷ trong phim truyền hình, Lăng Bắc Sam vội vàng thu tay lại, nhưng vẫn là không nhịn được che miệng cười trộm.
"Không buồn cười.... ha ha....” nói như vậy xong, lại không nhịn được cười phá lên. Cố Diệc Thần lấy mắt kính xuống, đưa đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm cô, thật muốn bắt cô lại, hung hăng hôn cái miệng của cô!
Lăng Bắc Sam le lưỡi một cái, "Trừng cái gì mà trừng, hiện tại em cũng không sợ anh, có cục cưng làm chỗ dựa cho em!” Lăng Bắc Sam ôm bụng, nhìn anh chằm chằm, sức mạnh tràn đầy nói. Gương mặt hài lòng!
Hai mắt Cố Diệc Thần nhìn thẳng phía trước, sau khi quẹo cua lại nhìn cô một cái, "Vậy em thử một chút đi!” anh cũng hết sức khí phách nói, nhìn dáng vẻ dễ thương của cô trong lòng chảy một dòng nước ấm. Hết sức muốn yêu thương và cưng chiều cô giống như khi còn đi học, kéo cô đến tiếp tục hôn cô, suy nghĩ về những hình ảnh hạnh phúc trong hiện tại, cõi lòng càng thêm vui mừng, ấm áp.
Lăng Bắc Sam liếc nhìn anh một cái, lại lật quyển sách kia ra, đọc sơ những nội dung bên trong, thật đúng là nội dung cấm trẻ em dưới tuổi vị thành niên đọc, nhưng tìm lại cũng có chút kiến thức về sức khỏe.
Lúc đó, bọn họ đã đến bệnh viên quân y, trung tá Lăng mặc một bộ đồ không quân màu xanh, nhảy xuống xe, đi tới tay lái phụ, mở cửa xe cho cô. Lúc cô xuống xe, anh còn đỡ cô xuống. Lăng Bắc Sam cảm động quyệt miệng, vui mừng vì anh đã chăm sóc cô.
"Cố Diệc Thần! Ở đó có bán thức ăn sáng anh đi mua chút để ăn đi!” Lăng Bắc Sam chỉ vào con hẻm nhỏ gần bệnh viện có bán thức ăn sáng, lên tiếng nói.
"Anh không đói bụng.” cảm động vì cô tỉ mỉ chăm sóc anh, trong lòng Cố Diệc Thần ấm áp, nếu là lúc trước cô sẽ không muốn đến nơi đó ăn, còn bây giờ lòng của cô nghĩ đơn giản và không phức tạp nữa, quán bình dân thì có sao...
"Không đói bụng cũng phải ăn!” Lăng Bắc Sam không đồng ý, anh là lính, cuộc sống ở bộ đội làm việc và nghỉ ngơi đều rất quy luật, làm sao lại không ăn sáng.
"Vợ anh còn đói bụng thì ông xã sao có thể ăn được! Đi nhanh lên!” Đeo kính đen vào, lạnh nhạt nói, cố gắng che giấu cặp mắt của mình, che giấu lời nói có chút mất tự nhiên của anh. Lời nói buồn nôn như vậy, đối với anh – một người đàn ông đã sắp ba mươi, một lính bình luôn luôn nghiêm túc mà nói, quả nhiên là xấu hổ chết được.
Nghe Cố Diệc Thần nói thế, Lăng Bắc Sam rất cảm động, liếc anh một cái, sóng vai cùng anh bước vào, trên môi là nụ cười hạnh phúc.
Bởi vì nghi ngờ thời gian có bầu rất ngắn, không có cách nào làm kiểm tra B, chỉ có thể thử máu nhưng nó chính xác hơn que thử thai rất nhiều, vốn là Lăng Bắc Sam còn lo lắng que thử thai không đúng, khi nghe bác sĩ nói cô thật sự đã có thai thì trong lòng cô vẫn rất kích động....
Không nhịn được mà nhảy lên, ôm lấy Cố Diệc Thần đang mặc đồ lính, Cố Diệc Thần cũng không để đến người bác sĩ trước mặt, ôm cô, hai người xoay vòng vòng tại phòng khách, người bác sĩ trung niên cười cười, "Đừng, đừng kích động như thế! Biết cần phải bổ sung và xem trọng dinh dưỡng chứ? Vi-ta-min B11 là thứ không thể thiếu, mỗi ngày phải uống thuốc tránh thai đúng liều! Cũng không cần tẩm bổ gì nhiều, cố gắng tránh những thức ăn có tính hàn, trước khi ăn cần suy nghĩ kỹ chút những gì không thể ăn, hiểu không? Còn có những trái cây quá nóng, quá lạnh....” Bác sĩ căn dặn bọn họ vô cùng chi tiết, Cố Diệc Thần gật đầu, cố gắng nhớ toàn bộ lời bác sĩ nói.
Lăng Bắc Sam cũng ý vị gật đầu, cố gắng ghi nhớ, cho tới bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã mang thai thật sự rồi
Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện, Lăng Bắc Sam lôi kéo Cố Diệc Thần muốn đi mua đồ ăn, Cố Diệc Thần ngăn cản, "Lời bác sĩ dặn em quên rồi hả? Phải không, Sam Sam, em hãy về nhà ở với mẹ đi, một mình em ở nhà anh không yên lòng.” Cố Diệc Thần nghiêm túc nói, cô không biết cái gì cả, nếu như mò mẫm ăn loạn chút thì sao?
"A Thần, anh quá lo lắng rồi.... công ty chúng em còn có rất nhiều người đã có bầu mà đến tháng thứ bảy mới nghỉ ngơi đó....” Lăng Bắc Sam nói lời trấn an anh, Cố Diệc Thần bất đắc dĩ nhìn cô, "Dọn đi về nhà ở, để cho anh an tâm một chút....” Cố Diệc Thần nhỏ giọng mà nói ra, nói xong, lôi cô lên xe.
"Được! Nghe lời anh!” Lăng Bắc Sam lớn tiếng nói, sau khi cùng Cố Diệc Thần lên xe, anh đặt một nụ hôn lên má của cô
Anh mang cô đi đến một quán ăn rất sạch sẽ lại hợp vệ sinh để ăn bữa ăn sáng, "Về sau trước khi ăn cái gì, đều phải suy nghĩ một chút những món mình thích, không được ăn quá nhiều?” Cố Diệc Thần không quên dặn dò cô.
"Em hiểu rồi! Bà mẹ trẻ à, còn dài dòng hơn cả mẹ em nữa! Em không phải là đứa trẻ ba tuổi, anh yên tâm, em nhất định sẽ bình an sinh ra cho anh một bảo bối khỏe mạnh!” Lăng Bắc Sam nặng nề bảo đảm!
Cố Diệc Thần dịu dàng cười cười, hai người về đến nhà, Cố Diệc Thần vội vàng giúp cô thu dọn đồ đạc, nhìn cô dọn về nhà cũ, anh mới thật yên tâm.
Nhìn Cố Diệc Thần đang giúp cô gấp quần áo, Lăng Bắc Sam uống một dòng nước ấm, trong lòng có sự cảm động và ấm áp.
*** Đảo đảo lật lật .
Nghe Lăng Bắc Sam nói muốn trở về ở, mẹ Cố lập tức cho người quét dọn căn phòng Cố Diệc Thần trước kia từng ở, dọn dẹp rất ấm áp, Lăng Bắc Sam vào phòng nhìn lướt một chút. Cô liền ngồi xuống giường của anh, việc này cũng giống như quay lại đoạn thời gian cô mười tuổi.
Cố Diệc Thần mở ngăn kéo ra, cầm một cái rương rỗng, sắp xếp lại đồ vật bên trong, "Sau này em có đồ đạc gì cứ để trong đây...."
"Những thứ kia là cái gì thế? Xem ra đã quá cũ rồi....” Lăng Bắc Sam xuống giường, nhìn photo album trong hộp giấy đã ố màu, cầm lên, nhìn rất kỷ, cái ảnh bìa cũng đã hoen màu, mở ra, cũng là những tấm ảnh quen thuộc....
Mặc dù có một số tấm ảnh đã hư thế nhưng cô vẫn nhìn ra người trong ảnh là ai.... Bị cô nhìn thấy, Cố Diệc Thần có chút vụng về tay chân, "Lần trước chôn nó đi rất kĩ, nhưng còn hơi dơ....” anh cười nói.
"Khốn kiếp....” Lăng Bắc Sam khàn khàn nói, kéo anh đến vùi vào ngực của anh, "Cái tên khốn kiếp này, anh rất xấu! Cái gì anh cũng không nói cho em biết, giúp công ty của em làm nhiều chuyện như vậy, vẫn không nói cho em....” mỗi lần nhìn đến ánh mắt thâm tình của anh, cô đều tự ti mặc cảm, cảm giác mình và anh cũng giống như vừa yêu vừa hận, không cầm lòng được mà khóc ra nước mắt.
"Không phải là em đã nói cho anh biết rồi sao, em không ngờ anh hiểu được những chuyện trên thương trường kia? Sự kiện Âu Dương Trạch kia cũng giống vậy, em cảm thấy anh không hiểu, không muốn làm cho anh phiền lòng....” Lăng Bắc Sam vừa nói, vừa nức nở, Cố Diệc Thần cười cười, vuốt ve ót của cô.
"Lỗi của anh được chứ? Vì sợ em bị hại nên anh nguyện làm người phía sau âm thầm giúp đỡ em, không phải em không có bản lĩnh? Cho nên anh chỉ đứa phía sau giúp đỡ em....” Anh cười nói, cũng không phải trách cứ cô thật, chỉ cảm thấy bọn họ cũng rất ngu ngốc.
Lăng Bắc Sam nện vào ngực anh một cái, mới ngẩng mặt lên, trên gương mặt trong trắng và thuần khiết không có bất kỳ trang điểm nào, nhuộm một giọt nước mắt trong suốt. Cố Diệc Thần dùng ngón tay lau giọt nước mắt trên mặt cô "Cũng đừng nhắc tới những chuyện hư hỏng kia nữa!” anh trầm giọng nói.
Lăng Bắc Sam cũng cười cười, buông anh ra, ngồi xổm xuống. Lại đi đến mở cái gương ra, "Cái bông tai này thật đẹp nó được làm ra từ vỏ đạn thật sao?” Cô cầm một bông hoa tai hình trái tim vô cùng tinh xảo, cô hỏi.
"Đúng vậy, đó là quà sinh nhật lúc em hai mươi sáu tuổi!” Vì cái vật nhỏ kia mà anh đã tốn không ít thời gian, tỉ mỉ điêu khắc, biết rõ sẽ không tặng cô nhưng vẫn muốn hoàn thiện nó.
"Cái này đây? Hai mươi lăm tuổi .... khốn kiếp, đâu phải chuẩn bị đâu....” Là một cái trâm bằng thủy tinh sắc sảo mang theo nét xưa cổ, ra ngoài càng sáng long lanh, hoa văn bên trên cũng được điêu khắc kỹ càng.
Cố Diệc Thần nhận lấy trâm cài tóc này, "Thấy trong một cửa hàng trâm cổ nên mua.” Anh nói nhẹ như nước chảy, trong đôi mắt lại mang theo thâm tình, "Nhất định có câu chuyện đằng sao nó phải không? Nếu không sẽ không mua!" .
"Không có, cảm giác rất đẹp mắt, còn là một vật cổ, cất giấu giá trị, không chừng qua mấy năm nữa giá trị sẽ liên thành, để cho anh trở người đàn ông giàu có....” Anh cười trêu chọc, Lăng Bắc Sam trừng mắt liếc anh một cái, tiếp tục xem những thứ đồ khác.
Cuối cùng, đem những món đồ anh mua cẩn thận từng li từng tí nhét vào trong ngăn kéo, những thứ kia, đối với cô mà nói chính là bảo tàng trân quý nhất.
Hai người ăn cơm ở nhà cũ, ba Cố không ở nhà, gương mặt mẹ Cố rất vui mừng, "A Thần, Sam Sam ở nơi này, con cứ yên tâm làm việc!” Mẹ Cố cất giọng nói.
"Không yên lòng con sẽ không cam tâm để cô ấy ở lại đây?” Cố Diệc Thần cười phản bác.
"Tiểu tử thúi này! Sắp làm rồi cha, còn có bộ dáng không đứng đắn như thế này!” Mẹ Cố nhìn Lăng Bắc Sam nói, Lăng Bắc Sam cười cười, "Ở trước mặt con anh ấy cứ không giữ ý tứ thế....” cô bất mãn nói, gò má nhìn Cố Diệc Thần thoáng đỏ ửng.
Bị hai cô gái càu nhàu nhưng cuối cùng cũng ăn xong bữa trưa; sau khi ăn xong Cố Diệc Thần phải chạy về bộ đội, trước khi đi, bị Lăng Bắc Sam ôm thật lâu, "Hai tuần lễ chớp mắt một cái sẽ qua, nhất định phải vui vẻ có biết không?” Anh dặn dò lần nữa, Lăng Bắc Sam càng không ngừng gật đầu.
"Anh ở bộ đội cũng cận thẩn và chú ý an toàn! Chớ liều sống liều chết, anh là người của quốc gia, của nhân dân nhưng cũng là chồng của Lăng Bắc Sam, cũng là cha của đứa con này! Anh phải có trách nhiệm với em!” Lăng Bắc Sam khàn giọng nói, sửa sang lại cổ áo cho anh như một cô vợ dịu dàng săn sóc chồng mình.
Cố Diệc Thần đứng nghiêm, đứng ngay ngắn, bất thình lình hành nghi lễ của một người lính với cô, Lăng Bắc Sam hơi kinh ngạc, "Hứa với một vị vợ lính, một vị mẹ lính đáng kính trọng!” Cố Diệc Thần trầm giọng nói, có họ làm hẫu thuận anh sẽ cố gắng chiến đấu hơn nữa.
Anh hiểu được phần tình cảm này, Lăng Bắc Sam cảm động gật đầu, "Em cũng sẽ không làm cho anh thất vọng!” Cô nặng nề nói. Sau đó nhìn Cố Diệc Thần lên xe của một chiến sĩ đợi trước, nghênh ngang rời đi, tay của cô đặt lên bụng của mình, khuôn mặt kiêu ngạo và tự hào.
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, từ việc nghi ngờ mang thai bây giờ đã bắt đầu nôn ọe, nôn nghén rất khó chịu, hết sức khổ sở, chỉ một chút mùi vị cũng đã buồn nôn, cũng không còn đến công ty làm nữa. Trong lúc, Cố Diệc Thần đã về thăm cô, nghĩ được hai ngày, bên cạnh cô hai ngày rồi lại trở về bộ đội.
Mặc dù nôn nghén rất nhiều, cô cũng kiên trì ăn cơm, cô cảm thấy làm một người mẹ, những thứ gì chịu được, cô sẽ cắn răng mà chịu đựng vì con của họ. Mẹ chồng cũng chăm sóc cô rất tốt, cẩn thận, quan tâm, mẹ cô cũng thường hay đến đây thăm cô....
"Cố gắng nhịn qua đoạn thời gian này, qua ba tháng đầu sẽ trở lại bình thường không còn nôn nghén nữa....” Hứa Tình Văn lôi kéo tay của con gái, nói lời trấn an. Lăng Bắc Sam gật đầu, hơn hai tháng, còn chưa sao cả "Các người yên tâm đi...."
"Không phải A Thần nói hôm nay sẽ trở về sau? Sao bây giờ còn chưa thấy đâu nữa?” Mẹ cố hỏi, đôi mắt Lăng Bắc Sam lập tức buồn bã, "Buổi sáng anh ấy có gọi điện thoại cho con, đi chống lũ cứu tế ....” Lăng Bắc Sam có chút mất mác nói.
"Là phải đi thôi, năm nay ngập lớn lắm sao...."
"Đúng! Bởi vì nước ngập nghiêm trọng, rất nhiều thùng hàng cứu tế vận chuyển không vào được, chỉ có thể cứu tế bằng máy bay!” Lăng Bắc Sam kích động nói, trong lòng vì Cố Diệc Thần mà cảm thấy tự hào, đồng thời cũng lo lắng cho an nguy của anh.
Lăng Bắc Sam trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn cho Cố Diệc Thần, bảo anh chú ý an toàn, khu vực gặp nạn vẫn còn mưa to chưa hết, thời tiết như vậy không có lợi cho đường bay? Anh là quan chỉ huy, khẳng định là người dẫn đầu hành động....
Không dám đánh điện thoại, chỉ có thể gửi nhắn tin còn gửi cho anh thêm một mặt cười.
Ngày ngày chú ý đến các tin tức và báo cáo về khu vực gặp nạn, Lăng Bắc Sam chỉ có thể tìm tòi tin tức về Cố Diệc Thần trong đám tin tức đó, cũng được biết Lăng Bắc Hàn cũng ở khu vực gặp nạn, còn có Úc Tử Duyệt đi hiện trường lấy tin. Cô chỉ có thể ngồi nhìn màn hình tivi, có lúc hết sức kích động muốn đi tìm anh, nhưng lại không dám.
Cố Diệc Thần vẫn không có gọi điện thoại cho cô, lại lần nữa không nghe thấy bất cứ tin tức gì về Cố Diệc Thần, chỉ tìm anh từ trong báo cáo về những chiếc máy bay mang số hiệu nào vận chuyển thuốc và thực phẩm đến khu vực nguy hiểm ra sao.
Ngày thứ năm không có tin tức của Cố Diệc Thần, Lăng Bắc Sam nóng nảy, có loại suy nghĩ kích động muốn đi tìm anh ngay lập tức, bởi vì nơi đó cách Thủ Đô chỉ có ba giờ lái xe.
Mặc dù biết làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cô không chịu nổi cảm giác ở nhà gian nan đợi chờ tin tức của anh. Cô quả quyết thu dọn chút hành lý đơn giản, sáng sớm nói dối bà nội là đi tìm chị dâu dạo phố, rồi tự mình lái xe ra ngoài.
Cô tính toán sẽ lái xe thẳng đến khu vực gặp nạn, tìm được Cố Diệc Thần rồi về nhà, như vậy dù có ở nhà cũng an tâm hơn nhều. Ra khỏi trạm thu phí Thủ Đô, gọi điện thoại cho Úc Tử Duyệt, phải gọi rất nhiều lần điện thoại mới thông, nghe Lăng Bắc Sam muốn đi đến chỗ bọn họ thì Úc Tử Duyệt nóng nảy
"Bắc Sam! Em phải nghe lời chị, nhanh đi về! Cả thành phố này đang ngập, em căn bản không vào được! Cố Diệc Thần cũng rất có thể không ở bên cạnh bọn chị vào lúc này, em đến rồi chưa chắc có thể tìm được anh ấy! Em cứ ở nhà chờ tin tức bình an, tự chăm sóc mình và bảo bảo thật tốt mới là sự ủng hộ lớn nhất dành cho A Thần!” Úc Tử Duyệt cấp tốc nói, trong ống nghe lẫn rất nhiều tạp âm.
Nghe lời Úc Tử Duyệt nói, Lăng Bắc Sam cũng có chút hối hận, xe dừng ở ven đường, do dự có nên đi tíêp hay trở về.
Phía trước cũng kẹt xe, có rất nhiều xe quân đội chở hàng hóa lái về vùng gặp nạn. Lăng Bắc Sam cảm thấy mình có đến đó cũng chỉ làm loạn lên mà thôi. Giờ phút này, cửa sổ xe bị người ta gõ vài cái, cô kinh ngạc khi bắt gặp gương mặt của Tôn Đại Phi.
Tôn Đại Phi nghe nói Lăng Bắc Sam muốn đi tìm Cố Diệc Thần thì hết sức tức giận, "Chị Sam, chị đây là muốn gây loạn cho A Thần sao? Em sẽ tiễn chị về, chị nên ở nhà chờ đợi thôi?” Tôn Đại Phi và tổ chức Cơ Kim Hội của mình đưa nguyên vật liệu đến vùng gặp nạn, ai ngờ lại gặp Lăng Bắc Sam ở đây.
"Được! Chị nghe lời em! Đại Phi, nếu ở khu vực gặp nạn gặp được Cố Diệc Thần thì hãy khuyên anh ấy nghĩ ngơi thật nhiều, chú ý an toàn biết không?” Lăng Bắc Sam thỏa hiệp, cũng may mắn khi cô bị trạm thu lệ phí ngăn lại....
"Lúc này mới tốt chứ....” Tôn Đại Phi cười nói, vội vàng kêu người tài xế đưa Lăng Bắc Sam trở về.
Lăng Bắc Sam về đến nhà liền cảm mạo nóng sốt, người trong nhà cũng biết cô thiếu chút nữa đã đến vụ gặp nạn, Lăng Bắc Sam thấy mẹ Cố lo lắng thì chỉ biết tự trách mình.
Cố Diệc Thần gặp Tôn Đại Phi ở khu vực gặp nạn, trong lúc vô tình nghe Tôn Đại Phi nói chuyện Lăng Bắc Sam muốn đến đây tìm anh, lúc đó anh bị sợ đến run sợ, sắc mặt cũng thay đổi. "Cô ở đâu?”. Nước vừa rút, khu vực gặp nạn sẽ có rất nhiều bệnh khuẩn, cô đang mang bầu đến đây sẽ loạn thêm thôi? Thấy cô, anh nhất định đánh cô một trận!
"Ngài đừng kích động, cô ấy đi được nửa đường bị em ngăn lại đuổi về rồi!” Tôn Đại Phi nhìn bộ dáng muốn ăn thịt người của Cố Diệc Thần thì vội vàng nói, lúc này Cố Diệc Thần mới an tâm, tìm một nơi có tính hiệu tốt để gọi điện về nhà.
Lăng Bắc Sam đang bị nóng đốt rất khó chịu, thấy Cố Diệc Thần điện tới, kích động cầm điện thoại di động lên, "Lăng Bắc Sam! Em không có đầu óc hay sao thế? Tới đây tìm anh làm gì?” Điện thoại mới bắt máy, lập tức nghe được tiếng mắng chửi như thác đổ của Cố Diệc Thần.
Vốn là cả người Lăng Bắc Sam đang phát sốt, nghe Cố Diệc Thần tức giận mắng, trong lòng càng khổ sở, "Anh tức giận cái gì mà tức giận? Khốn kiếp.... khụ khụ....” gào xong, lại ho một trận kịch liệt, nước mắt cũng rơi xuống ào ào, cô hiểu rõ mình sai rồi, anh còn trách cứ cô!
Nghe được giọng nói khỏe mạnh của anh, những thấp thỏm lo lắng trong lòng cô cũng lắng xuống rất nhiều
Nghe tiếng ho khan của cô, Cố Diệc Thần nóng lòng lại đau lòng, vừa định an ủi cô thì điện thoại di động tự dưng không có tín hiệu. Anh đang đứng trên tảng đá lớn, giơ điện thoại di động khắp nơi tìm tín hiệu nhưng vẫn không tìm được. Lúc này, cũng bắt đầu công tác, anh phải đi làm thôi.
Lăng Bắc Sam nghe trong điện thoại ục ục, trong lòng càng khó chịu, gọi lại cho anh nhưng điện thoại của anh đã khóa máy. Trong lòng càng đau hơn, khóc rất to nhếch nhác nằm đầu giường ói sạch, trong lòng vừa bực vừa hận anh.
Cố Diệc Thần là tên quỷ hẹp hòi! Khốn kiếp! Đáng ghét! Không biết là cô lo lắng cho anh quá nhiều, mới kích động muốn đi tìm anh sao? Trong lòng cô cảm thấy vô cùng uất ức, nhếch nhác nôn ra, giống như là muốn đem tâm can mình ói sạch ra ngoài vậy
Nóng sốt đã ngừng, ho khan ba bốn ngày, mới tốt lên một chút, Lăng Bắc Sam sợ đứa bé bị thương nên kiên quyết không uống thuốc. Nhìn tin tức thông báo ngập lũ đã không còn nữa cô mới an tâm. Nhưng mà Cô Diệc Thần cũng không thèm gọi điện thoại cho cô lấy một lần!
"Biến thái.... quỷ hẹp hòi! Em sẽ không tha thứ cho anh!” Lúc cô đang tức giận không ngừng mắng chửi.
"Cạch....” cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc quần trang, mặt nghiêm túc đứng ở cửa, nhìn đến người này, Lăng Bắc Sam lập tức dừng câu mắng của mình lại. Miệng há ra thật to.
Cố Diệc Thần nghiêm mặt đi vào, nhìn cô mặt như tờ báo dọa người, trong lòng anh rất tức giận, càng thêm đau lòng. Lấy mũ xuống, đặt lên bàn, mặt lạnh đi tới bên giường, nhìn anh bình yên vô sự trở về, sự lo lắng bất ổn trong lòng Lăng Bắc Sam rốt cuộc bình yên hoàn toàn.
Cô nhìn anh chằm chằm, nhớ tới ngày đó anh la mắng cô trong điện thoại, trong lòng cực kì đau đớn, vội vàng nằm xuống, đưa lưng về phía hắn, nhìn cô tức giận lờ anh đi, trong lòng Cố Diệc Thần nóng nảy, "Tự mình phạm sai lầm rồi còn trả lời?” anh cúi xuống, trầm hỏi chất vấn cô.
Cô cảm giác mình thật sự đã gặp một người đàn ông cực phẩm, đại cực phẩm! Một người đàn ông cực phẩm như thế làm sao lại để cho cô nhặt được đây, hơn nữa còn rất yêu cô! Cố Diệc Thần mím chặt môi, nhìn cô cười đến cánh hoa cũng loạn chiến, thật muốn ném cô xuống xe! Lại dám cười nhạo anh?
Nhưng ngay cả tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông sẽ vì một cô gái, giữ thân nhiều năm như vậy. Có lẽ, tình cảm của Cố Diệc Thần anh rất sạch sẽ, thân thể cũng rất sạch sẽ, cho nên.... Quan niệm của anh cũng là như thế, yêu một người, cả đời sẽ giữ người đó bên cạnh.
"Cười đã chưa?” Quay đầu, anh đeo kính đen xuống, hờ hững và lạnh lùng hỏi, bộ dáng kia xem ra cực kì nghiêm túc, nghiễm nhiên là một huấn luyện viên ác quỷ trong phim truyền hình, Lăng Bắc Sam vội vàng thu tay lại, nhưng vẫn là không nhịn được che miệng cười trộm.
"Không buồn cười.... ha ha....” nói như vậy xong, lại không nhịn được cười phá lên. Cố Diệc Thần lấy mắt kính xuống, đưa đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm cô, thật muốn bắt cô lại, hung hăng hôn cái miệng của cô!
Lăng Bắc Sam le lưỡi một cái, "Trừng cái gì mà trừng, hiện tại em cũng không sợ anh, có cục cưng làm chỗ dựa cho em!” Lăng Bắc Sam ôm bụng, nhìn anh chằm chằm, sức mạnh tràn đầy nói. Gương mặt hài lòng!
Hai mắt Cố Diệc Thần nhìn thẳng phía trước, sau khi quẹo cua lại nhìn cô một cái, "Vậy em thử một chút đi!” anh cũng hết sức khí phách nói, nhìn dáng vẻ dễ thương của cô trong lòng chảy một dòng nước ấm. Hết sức muốn yêu thương và cưng chiều cô giống như khi còn đi học, kéo cô đến tiếp tục hôn cô, suy nghĩ về những hình ảnh hạnh phúc trong hiện tại, cõi lòng càng thêm vui mừng, ấm áp.
Lăng Bắc Sam liếc nhìn anh một cái, lại lật quyển sách kia ra, đọc sơ những nội dung bên trong, thật đúng là nội dung cấm trẻ em dưới tuổi vị thành niên đọc, nhưng tìm lại cũng có chút kiến thức về sức khỏe.
Lúc đó, bọn họ đã đến bệnh viên quân y, trung tá Lăng mặc một bộ đồ không quân màu xanh, nhảy xuống xe, đi tới tay lái phụ, mở cửa xe cho cô. Lúc cô xuống xe, anh còn đỡ cô xuống. Lăng Bắc Sam cảm động quyệt miệng, vui mừng vì anh đã chăm sóc cô.
"Cố Diệc Thần! Ở đó có bán thức ăn sáng anh đi mua chút để ăn đi!” Lăng Bắc Sam chỉ vào con hẻm nhỏ gần bệnh viện có bán thức ăn sáng, lên tiếng nói.
"Anh không đói bụng.” cảm động vì cô tỉ mỉ chăm sóc anh, trong lòng Cố Diệc Thần ấm áp, nếu là lúc trước cô sẽ không muốn đến nơi đó ăn, còn bây giờ lòng của cô nghĩ đơn giản và không phức tạp nữa, quán bình dân thì có sao...
"Không đói bụng cũng phải ăn!” Lăng Bắc Sam không đồng ý, anh là lính, cuộc sống ở bộ đội làm việc và nghỉ ngơi đều rất quy luật, làm sao lại không ăn sáng.
"Vợ anh còn đói bụng thì ông xã sao có thể ăn được! Đi nhanh lên!” Đeo kính đen vào, lạnh nhạt nói, cố gắng che giấu cặp mắt của mình, che giấu lời nói có chút mất tự nhiên của anh. Lời nói buồn nôn như vậy, đối với anh – một người đàn ông đã sắp ba mươi, một lính bình luôn luôn nghiêm túc mà nói, quả nhiên là xấu hổ chết được.
Nghe Cố Diệc Thần nói thế, Lăng Bắc Sam rất cảm động, liếc anh một cái, sóng vai cùng anh bước vào, trên môi là nụ cười hạnh phúc.
Bởi vì nghi ngờ thời gian có bầu rất ngắn, không có cách nào làm kiểm tra B, chỉ có thể thử máu nhưng nó chính xác hơn que thử thai rất nhiều, vốn là Lăng Bắc Sam còn lo lắng que thử thai không đúng, khi nghe bác sĩ nói cô thật sự đã có thai thì trong lòng cô vẫn rất kích động....
Không nhịn được mà nhảy lên, ôm lấy Cố Diệc Thần đang mặc đồ lính, Cố Diệc Thần cũng không để đến người bác sĩ trước mặt, ôm cô, hai người xoay vòng vòng tại phòng khách, người bác sĩ trung niên cười cười, "Đừng, đừng kích động như thế! Biết cần phải bổ sung và xem trọng dinh dưỡng chứ? Vi-ta-min B11 là thứ không thể thiếu, mỗi ngày phải uống thuốc tránh thai đúng liều! Cũng không cần tẩm bổ gì nhiều, cố gắng tránh những thức ăn có tính hàn, trước khi ăn cần suy nghĩ kỹ chút những gì không thể ăn, hiểu không? Còn có những trái cây quá nóng, quá lạnh....” Bác sĩ căn dặn bọn họ vô cùng chi tiết, Cố Diệc Thần gật đầu, cố gắng nhớ toàn bộ lời bác sĩ nói.
Lăng Bắc Sam cũng ý vị gật đầu, cố gắng ghi nhớ, cho tới bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã mang thai thật sự rồi
Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện, Lăng Bắc Sam lôi kéo Cố Diệc Thần muốn đi mua đồ ăn, Cố Diệc Thần ngăn cản, "Lời bác sĩ dặn em quên rồi hả? Phải không, Sam Sam, em hãy về nhà ở với mẹ đi, một mình em ở nhà anh không yên lòng.” Cố Diệc Thần nghiêm túc nói, cô không biết cái gì cả, nếu như mò mẫm ăn loạn chút thì sao?
"A Thần, anh quá lo lắng rồi.... công ty chúng em còn có rất nhiều người đã có bầu mà đến tháng thứ bảy mới nghỉ ngơi đó....” Lăng Bắc Sam nói lời trấn an anh, Cố Diệc Thần bất đắc dĩ nhìn cô, "Dọn đi về nhà ở, để cho anh an tâm một chút....” Cố Diệc Thần nhỏ giọng mà nói ra, nói xong, lôi cô lên xe.
"Được! Nghe lời anh!” Lăng Bắc Sam lớn tiếng nói, sau khi cùng Cố Diệc Thần lên xe, anh đặt một nụ hôn lên má của cô
Anh mang cô đi đến một quán ăn rất sạch sẽ lại hợp vệ sinh để ăn bữa ăn sáng, "Về sau trước khi ăn cái gì, đều phải suy nghĩ một chút những món mình thích, không được ăn quá nhiều?” Cố Diệc Thần không quên dặn dò cô.
"Em hiểu rồi! Bà mẹ trẻ à, còn dài dòng hơn cả mẹ em nữa! Em không phải là đứa trẻ ba tuổi, anh yên tâm, em nhất định sẽ bình an sinh ra cho anh một bảo bối khỏe mạnh!” Lăng Bắc Sam nặng nề bảo đảm!
Cố Diệc Thần dịu dàng cười cười, hai người về đến nhà, Cố Diệc Thần vội vàng giúp cô thu dọn đồ đạc, nhìn cô dọn về nhà cũ, anh mới thật yên tâm.
Nhìn Cố Diệc Thần đang giúp cô gấp quần áo, Lăng Bắc Sam uống một dòng nước ấm, trong lòng có sự cảm động và ấm áp.
*** Đảo đảo lật lật .
Nghe Lăng Bắc Sam nói muốn trở về ở, mẹ Cố lập tức cho người quét dọn căn phòng Cố Diệc Thần trước kia từng ở, dọn dẹp rất ấm áp, Lăng Bắc Sam vào phòng nhìn lướt một chút. Cô liền ngồi xuống giường của anh, việc này cũng giống như quay lại đoạn thời gian cô mười tuổi.
Cố Diệc Thần mở ngăn kéo ra, cầm một cái rương rỗng, sắp xếp lại đồ vật bên trong, "Sau này em có đồ đạc gì cứ để trong đây...."
"Những thứ kia là cái gì thế? Xem ra đã quá cũ rồi....” Lăng Bắc Sam xuống giường, nhìn photo album trong hộp giấy đã ố màu, cầm lên, nhìn rất kỷ, cái ảnh bìa cũng đã hoen màu, mở ra, cũng là những tấm ảnh quen thuộc....
Mặc dù có một số tấm ảnh đã hư thế nhưng cô vẫn nhìn ra người trong ảnh là ai.... Bị cô nhìn thấy, Cố Diệc Thần có chút vụng về tay chân, "Lần trước chôn nó đi rất kĩ, nhưng còn hơi dơ....” anh cười nói.
"Khốn kiếp....” Lăng Bắc Sam khàn khàn nói, kéo anh đến vùi vào ngực của anh, "Cái tên khốn kiếp này, anh rất xấu! Cái gì anh cũng không nói cho em biết, giúp công ty của em làm nhiều chuyện như vậy, vẫn không nói cho em....” mỗi lần nhìn đến ánh mắt thâm tình của anh, cô đều tự ti mặc cảm, cảm giác mình và anh cũng giống như vừa yêu vừa hận, không cầm lòng được mà khóc ra nước mắt.
"Không phải là em đã nói cho anh biết rồi sao, em không ngờ anh hiểu được những chuyện trên thương trường kia? Sự kiện Âu Dương Trạch kia cũng giống vậy, em cảm thấy anh không hiểu, không muốn làm cho anh phiền lòng....” Lăng Bắc Sam vừa nói, vừa nức nở, Cố Diệc Thần cười cười, vuốt ve ót của cô.
"Lỗi của anh được chứ? Vì sợ em bị hại nên anh nguyện làm người phía sau âm thầm giúp đỡ em, không phải em không có bản lĩnh? Cho nên anh chỉ đứa phía sau giúp đỡ em....” Anh cười nói, cũng không phải trách cứ cô thật, chỉ cảm thấy bọn họ cũng rất ngu ngốc.
Lăng Bắc Sam nện vào ngực anh một cái, mới ngẩng mặt lên, trên gương mặt trong trắng và thuần khiết không có bất kỳ trang điểm nào, nhuộm một giọt nước mắt trong suốt. Cố Diệc Thần dùng ngón tay lau giọt nước mắt trên mặt cô "Cũng đừng nhắc tới những chuyện hư hỏng kia nữa!” anh trầm giọng nói.
Lăng Bắc Sam cũng cười cười, buông anh ra, ngồi xổm xuống. Lại đi đến mở cái gương ra, "Cái bông tai này thật đẹp nó được làm ra từ vỏ đạn thật sao?” Cô cầm một bông hoa tai hình trái tim vô cùng tinh xảo, cô hỏi.
"Đúng vậy, đó là quà sinh nhật lúc em hai mươi sáu tuổi!” Vì cái vật nhỏ kia mà anh đã tốn không ít thời gian, tỉ mỉ điêu khắc, biết rõ sẽ không tặng cô nhưng vẫn muốn hoàn thiện nó.
"Cái này đây? Hai mươi lăm tuổi .... khốn kiếp, đâu phải chuẩn bị đâu....” Là một cái trâm bằng thủy tinh sắc sảo mang theo nét xưa cổ, ra ngoài càng sáng long lanh, hoa văn bên trên cũng được điêu khắc kỹ càng.
Cố Diệc Thần nhận lấy trâm cài tóc này, "Thấy trong một cửa hàng trâm cổ nên mua.” Anh nói nhẹ như nước chảy, trong đôi mắt lại mang theo thâm tình, "Nhất định có câu chuyện đằng sao nó phải không? Nếu không sẽ không mua!" .
"Không có, cảm giác rất đẹp mắt, còn là một vật cổ, cất giấu giá trị, không chừng qua mấy năm nữa giá trị sẽ liên thành, để cho anh trở người đàn ông giàu có....” Anh cười trêu chọc, Lăng Bắc Sam trừng mắt liếc anh một cái, tiếp tục xem những thứ đồ khác.
Cuối cùng, đem những món đồ anh mua cẩn thận từng li từng tí nhét vào trong ngăn kéo, những thứ kia, đối với cô mà nói chính là bảo tàng trân quý nhất.
Hai người ăn cơm ở nhà cũ, ba Cố không ở nhà, gương mặt mẹ Cố rất vui mừng, "A Thần, Sam Sam ở nơi này, con cứ yên tâm làm việc!” Mẹ Cố cất giọng nói.
"Không yên lòng con sẽ không cam tâm để cô ấy ở lại đây?” Cố Diệc Thần cười phản bác.
"Tiểu tử thúi này! Sắp làm rồi cha, còn có bộ dáng không đứng đắn như thế này!” Mẹ Cố nhìn Lăng Bắc Sam nói, Lăng Bắc Sam cười cười, "Ở trước mặt con anh ấy cứ không giữ ý tứ thế....” cô bất mãn nói, gò má nhìn Cố Diệc Thần thoáng đỏ ửng.
Bị hai cô gái càu nhàu nhưng cuối cùng cũng ăn xong bữa trưa; sau khi ăn xong Cố Diệc Thần phải chạy về bộ đội, trước khi đi, bị Lăng Bắc Sam ôm thật lâu, "Hai tuần lễ chớp mắt một cái sẽ qua, nhất định phải vui vẻ có biết không?” Anh dặn dò lần nữa, Lăng Bắc Sam càng không ngừng gật đầu.
"Anh ở bộ đội cũng cận thẩn và chú ý an toàn! Chớ liều sống liều chết, anh là người của quốc gia, của nhân dân nhưng cũng là chồng của Lăng Bắc Sam, cũng là cha của đứa con này! Anh phải có trách nhiệm với em!” Lăng Bắc Sam khàn giọng nói, sửa sang lại cổ áo cho anh như một cô vợ dịu dàng săn sóc chồng mình.
Cố Diệc Thần đứng nghiêm, đứng ngay ngắn, bất thình lình hành nghi lễ của một người lính với cô, Lăng Bắc Sam hơi kinh ngạc, "Hứa với một vị vợ lính, một vị mẹ lính đáng kính trọng!” Cố Diệc Thần trầm giọng nói, có họ làm hẫu thuận anh sẽ cố gắng chiến đấu hơn nữa.
Anh hiểu được phần tình cảm này, Lăng Bắc Sam cảm động gật đầu, "Em cũng sẽ không làm cho anh thất vọng!” Cô nặng nề nói. Sau đó nhìn Cố Diệc Thần lên xe của một chiến sĩ đợi trước, nghênh ngang rời đi, tay của cô đặt lên bụng của mình, khuôn mặt kiêu ngạo và tự hào.
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, từ việc nghi ngờ mang thai bây giờ đã bắt đầu nôn ọe, nôn nghén rất khó chịu, hết sức khổ sở, chỉ một chút mùi vị cũng đã buồn nôn, cũng không còn đến công ty làm nữa. Trong lúc, Cố Diệc Thần đã về thăm cô, nghĩ được hai ngày, bên cạnh cô hai ngày rồi lại trở về bộ đội.
Mặc dù nôn nghén rất nhiều, cô cũng kiên trì ăn cơm, cô cảm thấy làm một người mẹ, những thứ gì chịu được, cô sẽ cắn răng mà chịu đựng vì con của họ. Mẹ chồng cũng chăm sóc cô rất tốt, cẩn thận, quan tâm, mẹ cô cũng thường hay đến đây thăm cô....
"Cố gắng nhịn qua đoạn thời gian này, qua ba tháng đầu sẽ trở lại bình thường không còn nôn nghén nữa....” Hứa Tình Văn lôi kéo tay của con gái, nói lời trấn an. Lăng Bắc Sam gật đầu, hơn hai tháng, còn chưa sao cả "Các người yên tâm đi...."
"Không phải A Thần nói hôm nay sẽ trở về sau? Sao bây giờ còn chưa thấy đâu nữa?” Mẹ cố hỏi, đôi mắt Lăng Bắc Sam lập tức buồn bã, "Buổi sáng anh ấy có gọi điện thoại cho con, đi chống lũ cứu tế ....” Lăng Bắc Sam có chút mất mác nói.
"Là phải đi thôi, năm nay ngập lớn lắm sao...."
"Đúng! Bởi vì nước ngập nghiêm trọng, rất nhiều thùng hàng cứu tế vận chuyển không vào được, chỉ có thể cứu tế bằng máy bay!” Lăng Bắc Sam kích động nói, trong lòng vì Cố Diệc Thần mà cảm thấy tự hào, đồng thời cũng lo lắng cho an nguy của anh.
Lăng Bắc Sam trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn cho Cố Diệc Thần, bảo anh chú ý an toàn, khu vực gặp nạn vẫn còn mưa to chưa hết, thời tiết như vậy không có lợi cho đường bay? Anh là quan chỉ huy, khẳng định là người dẫn đầu hành động....
Không dám đánh điện thoại, chỉ có thể gửi nhắn tin còn gửi cho anh thêm một mặt cười.
Ngày ngày chú ý đến các tin tức và báo cáo về khu vực gặp nạn, Lăng Bắc Sam chỉ có thể tìm tòi tin tức về Cố Diệc Thần trong đám tin tức đó, cũng được biết Lăng Bắc Hàn cũng ở khu vực gặp nạn, còn có Úc Tử Duyệt đi hiện trường lấy tin. Cô chỉ có thể ngồi nhìn màn hình tivi, có lúc hết sức kích động muốn đi tìm anh, nhưng lại không dám.
Cố Diệc Thần vẫn không có gọi điện thoại cho cô, lại lần nữa không nghe thấy bất cứ tin tức gì về Cố Diệc Thần, chỉ tìm anh từ trong báo cáo về những chiếc máy bay mang số hiệu nào vận chuyển thuốc và thực phẩm đến khu vực nguy hiểm ra sao.
Ngày thứ năm không có tin tức của Cố Diệc Thần, Lăng Bắc Sam nóng nảy, có loại suy nghĩ kích động muốn đi tìm anh ngay lập tức, bởi vì nơi đó cách Thủ Đô chỉ có ba giờ lái xe.
Mặc dù biết làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cô không chịu nổi cảm giác ở nhà gian nan đợi chờ tin tức của anh. Cô quả quyết thu dọn chút hành lý đơn giản, sáng sớm nói dối bà nội là đi tìm chị dâu dạo phố, rồi tự mình lái xe ra ngoài.
Cô tính toán sẽ lái xe thẳng đến khu vực gặp nạn, tìm được Cố Diệc Thần rồi về nhà, như vậy dù có ở nhà cũng an tâm hơn nhều. Ra khỏi trạm thu phí Thủ Đô, gọi điện thoại cho Úc Tử Duyệt, phải gọi rất nhiều lần điện thoại mới thông, nghe Lăng Bắc Sam muốn đi đến chỗ bọn họ thì Úc Tử Duyệt nóng nảy
"Bắc Sam! Em phải nghe lời chị, nhanh đi về! Cả thành phố này đang ngập, em căn bản không vào được! Cố Diệc Thần cũng rất có thể không ở bên cạnh bọn chị vào lúc này, em đến rồi chưa chắc có thể tìm được anh ấy! Em cứ ở nhà chờ tin tức bình an, tự chăm sóc mình và bảo bảo thật tốt mới là sự ủng hộ lớn nhất dành cho A Thần!” Úc Tử Duyệt cấp tốc nói, trong ống nghe lẫn rất nhiều tạp âm.
Nghe lời Úc Tử Duyệt nói, Lăng Bắc Sam cũng có chút hối hận, xe dừng ở ven đường, do dự có nên đi tíêp hay trở về.
Phía trước cũng kẹt xe, có rất nhiều xe quân đội chở hàng hóa lái về vùng gặp nạn. Lăng Bắc Sam cảm thấy mình có đến đó cũng chỉ làm loạn lên mà thôi. Giờ phút này, cửa sổ xe bị người ta gõ vài cái, cô kinh ngạc khi bắt gặp gương mặt của Tôn Đại Phi.
Tôn Đại Phi nghe nói Lăng Bắc Sam muốn đi tìm Cố Diệc Thần thì hết sức tức giận, "Chị Sam, chị đây là muốn gây loạn cho A Thần sao? Em sẽ tiễn chị về, chị nên ở nhà chờ đợi thôi?” Tôn Đại Phi và tổ chức Cơ Kim Hội của mình đưa nguyên vật liệu đến vùng gặp nạn, ai ngờ lại gặp Lăng Bắc Sam ở đây.
"Được! Chị nghe lời em! Đại Phi, nếu ở khu vực gặp nạn gặp được Cố Diệc Thần thì hãy khuyên anh ấy nghĩ ngơi thật nhiều, chú ý an toàn biết không?” Lăng Bắc Sam thỏa hiệp, cũng may mắn khi cô bị trạm thu lệ phí ngăn lại....
"Lúc này mới tốt chứ....” Tôn Đại Phi cười nói, vội vàng kêu người tài xế đưa Lăng Bắc Sam trở về.
Lăng Bắc Sam về đến nhà liền cảm mạo nóng sốt, người trong nhà cũng biết cô thiếu chút nữa đã đến vụ gặp nạn, Lăng Bắc Sam thấy mẹ Cố lo lắng thì chỉ biết tự trách mình.
Cố Diệc Thần gặp Tôn Đại Phi ở khu vực gặp nạn, trong lúc vô tình nghe Tôn Đại Phi nói chuyện Lăng Bắc Sam muốn đến đây tìm anh, lúc đó anh bị sợ đến run sợ, sắc mặt cũng thay đổi. "Cô ở đâu?”. Nước vừa rút, khu vực gặp nạn sẽ có rất nhiều bệnh khuẩn, cô đang mang bầu đến đây sẽ loạn thêm thôi? Thấy cô, anh nhất định đánh cô một trận!
"Ngài đừng kích động, cô ấy đi được nửa đường bị em ngăn lại đuổi về rồi!” Tôn Đại Phi nhìn bộ dáng muốn ăn thịt người của Cố Diệc Thần thì vội vàng nói, lúc này Cố Diệc Thần mới an tâm, tìm một nơi có tính hiệu tốt để gọi điện về nhà.
Lăng Bắc Sam đang bị nóng đốt rất khó chịu, thấy Cố Diệc Thần điện tới, kích động cầm điện thoại di động lên, "Lăng Bắc Sam! Em không có đầu óc hay sao thế? Tới đây tìm anh làm gì?” Điện thoại mới bắt máy, lập tức nghe được tiếng mắng chửi như thác đổ của Cố Diệc Thần.
Vốn là cả người Lăng Bắc Sam đang phát sốt, nghe Cố Diệc Thần tức giận mắng, trong lòng càng khổ sở, "Anh tức giận cái gì mà tức giận? Khốn kiếp.... khụ khụ....” gào xong, lại ho một trận kịch liệt, nước mắt cũng rơi xuống ào ào, cô hiểu rõ mình sai rồi, anh còn trách cứ cô!
Nghe được giọng nói khỏe mạnh của anh, những thấp thỏm lo lắng trong lòng cô cũng lắng xuống rất nhiều
Nghe tiếng ho khan của cô, Cố Diệc Thần nóng lòng lại đau lòng, vừa định an ủi cô thì điện thoại di động tự dưng không có tín hiệu. Anh đang đứng trên tảng đá lớn, giơ điện thoại di động khắp nơi tìm tín hiệu nhưng vẫn không tìm được. Lúc này, cũng bắt đầu công tác, anh phải đi làm thôi.
Lăng Bắc Sam nghe trong điện thoại ục ục, trong lòng càng khó chịu, gọi lại cho anh nhưng điện thoại của anh đã khóa máy. Trong lòng càng đau hơn, khóc rất to nhếch nhác nằm đầu giường ói sạch, trong lòng vừa bực vừa hận anh.
Cố Diệc Thần là tên quỷ hẹp hòi! Khốn kiếp! Đáng ghét! Không biết là cô lo lắng cho anh quá nhiều, mới kích động muốn đi tìm anh sao? Trong lòng cô cảm thấy vô cùng uất ức, nhếch nhác nôn ra, giống như là muốn đem tâm can mình ói sạch ra ngoài vậy
Nóng sốt đã ngừng, ho khan ba bốn ngày, mới tốt lên một chút, Lăng Bắc Sam sợ đứa bé bị thương nên kiên quyết không uống thuốc. Nhìn tin tức thông báo ngập lũ đã không còn nữa cô mới an tâm. Nhưng mà Cô Diệc Thần cũng không thèm gọi điện thoại cho cô lấy một lần!
"Biến thái.... quỷ hẹp hòi! Em sẽ không tha thứ cho anh!” Lúc cô đang tức giận không ngừng mắng chửi.
"Cạch....” cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc quần trang, mặt nghiêm túc đứng ở cửa, nhìn đến người này, Lăng Bắc Sam lập tức dừng câu mắng của mình lại. Miệng há ra thật to.
Cố Diệc Thần nghiêm mặt đi vào, nhìn cô mặt như tờ báo dọa người, trong lòng anh rất tức giận, càng thêm đau lòng. Lấy mũ xuống, đặt lên bàn, mặt lạnh đi tới bên giường, nhìn anh bình yên vô sự trở về, sự lo lắng bất ổn trong lòng Lăng Bắc Sam rốt cuộc bình yên hoàn toàn.
Cô nhìn anh chằm chằm, nhớ tới ngày đó anh la mắng cô trong điện thoại, trong lòng cực kì đau đớn, vội vàng nằm xuống, đưa lưng về phía hắn, nhìn cô tức giận lờ anh đi, trong lòng Cố Diệc Thần nóng nảy, "Tự mình phạm sai lầm rồi còn trả lời?” anh cúi xuống, trầm hỏi chất vấn cô.