Edit: TiêuKhang
Cô ấy nêm hết bao muối vào đây sao? Lăng Bắc Hàn cố che giấu biểu hiện của mình, còn làm ra vẻ rất tâm đắc thưởng thức. Thức ăn này sợ rằng cho heo ăn nó còn chê nữa là…..Vậy mà thỉnh thoảng còn phải ngẩng đầu lên nhìn cô cười lấy lòng!
Thật sự ngon đến vậy sao?
Úc Tử Duyệt cầm đôi đũa lên đưa vào dĩa trứng sốt cà chua gắp định gắp thử một miếng, nhưng còn chưa kịp gắp đã bị đôi đũa của Lăng Bắc Hàn chặn lại, “Không được giành ăn với thủ trưởng!” Anh liếc nhìn cô trầm giọng nói, sau đó lại gắp một món khác cho vào miệng!
Giỏi thật….Món nãy thì mặn chết người, món này thì ngọt chết khiếp! Hơn nữa còn ngọt đến phát ngấy.
Lăng Bắc Hàn ăn một bàn thức ăn đã hoàn toàn bị thay đổi này mà cảm thấy như đang nuốt tất cả đau khổ vào trong bụng, lại còn phải duy trì vẻ mặt bình tĩnh!
“Món trứng sốt cà chua này không đến nỗi tệ chứ?” Nhìn vẻ mặt hết sức tự nhiên mà thưởng thức của anh, cô hơi có chút đắc ý hỏi, khóe miệng còn nở nụ cười hả hê.
Trứng sốt cà chua?
Nhìn một bàn đầy ắp thức ăn đều đã bị nguội lạnh, cà chua ở đâu, trứng ở nơi nào?
“Ừ, không tệ!” Anh nở nụ cười miễn cưỡng nhìn vẻ mặt đang vô cùng đắc ý của cô nói.
“Thật sự không tệ? Thức ăn để lâu bị nguội rồi, ăn sẽ đau bụng đấy!” Úc Tử Duyệt thiếu tự tin hỏi, còn rất quan tâm nhớ ra thức ăn đã bị nguội, nhưng khi nhìn đến những mảnh vỡ của chiếc ly vương vất trên ghế cùng bai rượu đỏ bị bể nát trên sàn nhà, đột nhiên nhớ lại ngày hôm qua bản thân phải chịu khổ sở như thế nào, thì cảm thấy để Lăng Bắc Hàn ăn chút đồ ăn nguội này cũng thật xứng đáng!
“Không sao, khi đi tập huấn luyện dã ngoại, có lúc đói quá cả rễ cỏ và vỏ cây cũng còn ăn được!” Lăng Bắc Hàn thản nhiên nói, nhưng trong bụng thầm nghĩ thà rằng bây giờ mình đi gặm cỏ cây còn hơn!
Nhưng ai bảo hôm qua mình sơ xuất không về nhà làm chi? Cho nên bây giờ mình chỉ có thể cắn răng cố ăn hết những món ăn khó có thể nuốt trôi này, coi như là tự trừng phạt.
“Vậy anh hãy ăn nhiều chút nha!” Úc Tử Duyệt thở khì nói, đứng lên lấy cây chổi quét dọn những mảnh vỡ trên ghế và dưới đất. Lăng Bắc Hàn khổ sở nuốt từng miếng thức ăn, khi thấy hành động đó của cô thì trong lòng càng thêm phiền muộn, không cầm đũa nổi nữa.
Buông chén đũa xuống, đi tới bên cạnh đưa tay giữ lại bàn tay nhỏ bé của cô rồi đoạt lấy cây chổi khẽ khàng nói, “Để anh, đi rửa mặt đi.”
“Không cần!” Úc Tử Duyệt thở mạnh hất anh ra, cố chấp tự mình quét dọn, giống như cũng đang trừng phạt chính mình, vạch trần sẹo của vết thương cũ ra, tự nhắc nhở chính mình, anh đã bỏ lơ không quan tâm tới mình.
Tại sao bỏ lơ không quan tâm?
Bởi vì mình không hấp dẫn, mình không phải là một cô vợ ngoan hiền chăng?
Lăng Bắc Hàn rõ ràng cảm nhận được cô có cái gì đó là lạ, nhìn cô xách cây chổi quét sạch hết miễn bai rượu trên đất rồi đi xuống nhà bếp, chỉ chốc lát sau lại trở ra đi thẳng vào phòng tắm.
Úc Tử Duyệt như bây giờ, nào có phải là cô gái hoạt bát ngây thơ nữa?
Trong khi cô rửa mặt thì anh dọn dẹp sạch sẽ phòng ăn, còn rửa hết chén dĩa, cũng không quên pha cho cô một ly trà giải rượu.
Kéo cô tới ngồi xuống ghế sofa, đưa ly trà giải rượu cho cô, anh bá đạo nói, “Từ nay về sau, không cho phép em được động tới một giọt rượu nào nữa!” Sau đó cầm bàn tay cô qua xử lý miệng vết thương.
“Ai cần anh lo! Em thích thế đó!” Cô tức giận trợn mắt nhìn lại anh phản bác. Uống ừng ực hết một ly trà, lắc lắc đầu, cảm thấy đầu vẫn còn rất đau.
Bị say rượu quả thật không dễ chịu chút nào.
Lăng Bắc Hàn ngước lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào vẻ mặt quật cường của cô. Úc Tử Duyệt bị anh nhìn chăm chú như thế trong lòng liền phát hoảng, thật ra thì từ sau lần anh nói sẽ ly hôn với cô, trong lòng cô luôn cảm thấy có chút xa cách với anh, lúc này cũng vậy.
Rất muốn rút tay về, thế nhưng anh lại kiên quyết nắm chặt.
Cô không cần anh thương hại! Không cần! Nhưng có thật là không cần không?
Úc Tử Duyệt ngơ ngác nhìn nghiêng một bên mặt đang chuyên tâm nghiêm túc sát trùng vết thương, rồi cẩn thận băng bó lại của anh mà nhịp tim không tự chủ được đập nhanh hơn.
“Đừng để dính nước, nếu bị nhiễm trùng là phải đi chích đấy!” Anh đứng dậy, cưng chiều vuốt vuốt tóc cô, “Đi ăn sáng đi!” Nhớ tới cô vẫn chưa có ăn sáng, Lăng Bắc Hàn quan tâm nói.
Úc Tử Duyệt nhìn lên chiếc đồng hồ màu trắng treo trên vách tường: Đã sắp chín giờ rồi!
“Em có chuyện phải ra ngoài!” Nói xong đi vào phòng ngủ lấy túi xách của mình rồi đi ra khỏi cửa.
“Em đi đâu?” Cô thì có chuyện gì chứ?
“Về nhà cũ lấy chút đồ!” Nhắc tới nhà cũ, đột nhiên Úc Tử Duyệt nhớ tới mình ở lại đây cả đêm mà không có báo với người nhà một tiếng, không biết bà nội và người nhà có lo lắng không đây....
Giời mới nghĩ ra mình lại làm một chuyện thiếu suy nghĩ.
“Đúng lúc anh cũng muốn về bên đó.” Lăng Bắc Hàn đi theo cô ra cửa.
Úc Tử Duyệt liếc thấy chiến binh quân sự của anh đỗ ở dưới lầu thì trợn mắt nhìn Lăng Bắc Hàn nói, “Tự đón xe buýt đi, cho đáng đời anh."
“Đại ký giả Úc, xin nương tay cho!” Rất ít khi Lăng Bắc Hàn nói cười đùa giỡn như thế, anh còn chắp hai tay lại thi lễ với cô.
“Vậy anh quay về doanh trại viết kiểm tra đi!” Úc Tử Duyệt mở cửa xe của mình ra, lạnh nhạt nói với anh xong liền bước lên xe. Lăng Bắc Hàn cũng vội vàng bước nhanh lên mở cửa bên ghế phụ ở phía trước rồi cúi người chui vào.
“Anh còn phải đón tết với em nữa mà.....” Thấy cô nghiêm mặt không giống nói giỡn, Lăng Bắc Hàn sượng sùng cười lấy lòng nói, khuôn mặt rám nắng điển trai của anh thoáng ửng hồng.
“Em không cần! Mấy ngày này em cũng phải làm việc!” Úc Tử Duyệt nguýt anh một cái bướng bỉnh nói. Sau đó cho nổ máy, ngoặc tay lái chạy về phương hướng khu cư xá.
“Lão Trình này, bộ định ngược đãi nhân viên sao!” Lăng Bắc Hàn lấy lòng cô nói.
“Không phải! Là em tự nguyện!” Anh đừng tưởng rằng lấy lòng em thì em sẽ xiêu lòng nhá. Tên xấu xa này, em còn một bụng vấn đề vẫn chưa có hỏi anh đâu đấy! Úc Tử Duyệt thầm nói ở trong lòng như thế, nhưng ngoài mặt thì tỏ ra rất lạnh rất ngầu.
Chỉ là, dáng vẻ tỏ ra đáng thương của Lăng Bắc Hàn quả thật nhìn rất buồn cười.
“......” Lăng Bắc Hàn không nói được gì nữa, mặt đen như đáy nồi.
Không lâu sau, chiếc xe nhỏ màu trắng lái vào cổng lớn dừng lại trong khoảng sân rộng. Nhìn thấy bà nội và ba mẹ chồng đang đứng ở ngưỡng cửa, khí thế kiểu này là đang hoan nghênh cả hai về nhà sao? Úc Tử Duyệt nhìn về phía Lăng Bắc Hàn, trông thấy sắc mặt của anh xanh mét thật đáng sợ, có vẻ như rất giận.
“Bà nội...Ba, mẹ, chúc mừng năm mới!” Sau khi bước xuống xe, Úc Tử Duyệt liền tiến lên phía trước nhìn mọi người khẽ mỉm cười chào hỏi.
“Duyệt Duyệt à....Tối qua về nhà mới cũng không nói một tiếng, làm mẹ với ba con lo lắng cả đêm......” Tiếu Dĩnh đột nhiên bước lên kéo lấy tay Úc Tử Duyệt, nhìn cô cười nói khác thường, điệu cười này khiến Úc Tử Duyệt dựng đứng cả lông tơ.
Sao mẹ chồng lại đột ngột tốt với mình như vậy? Chẳng những không trách cả đêm mình không về nhà, mà còn thế này....
Lăng Bắc Hàn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn ai, tự mình bỏ đi vào nhà trước, Úc Tử Duyệt cũng bị Tiếu Dĩnh lôi kéo đi vào trong.
“Duyệt Duyệt, không phải em nói muốn lấy đồ sao?” Lăng Bắc Hàn vươn tay kéo lại Úc Tử Duyệt về phía mình, cúi đầu nhìn cô dịu giọng hỏi, ý bảo cô lên lầu lấy đi.
“À.... Dạ!” Úc Tử Duyệt ngu ngơ đáp lại, cô muốn về nhà là để lấy máy chụp hình, đáp xong cũng vội vàng đi lên lầu.
Lúc này, chỉ còn lại bốn người nhà họ Lăng. Trên mặt bà nội và Lăng Chí Tiêu đều mang vẻ lúng túng. Còn Tiếu Dĩnh thì trên môi vẫn luôn nở nụ cười khó hiểu, bà là người làm ăn, làm việc gì cũng khôn khéo tính trước sau, lòng dạ phức tạp. Không như bà nội và Lăng Chí Tiêu đều cùng xuất thân là quân nhân, tính cách thẳng thắn, có gì cũng đều biểu hiện ra hết ở trên mặt.
Nhìn phản ứng này của mọi người, Lăng Bắc Hàn cũng đoán ra được, có lẽ họ đã biết đêm qua Úc Tử Duyệt đi đâu, chứ không phải cái hạng hư thân mất nết như họ đã nghĩ.
“Thế nào? Thất vọng lắm sao? Có phải cảm thấy trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo hay không?” Lăng Bắc Hàn tái mặt trừng mắt nhìn bà nội và ba mình đang ngồi trên ghế sofa, rồi chuyển sang mẹ mình đang đứng ở bên cạnh.
“Bốp....” Bà nội tức giận vỗ bàn đứng bật dậy, “Lăng Bắc Hàn, cái thằng ranh con này, cháu nói gì đó?” Bà nội gầm lên hỏi.
“Mẹ!” Lăng Chí Tiêu tiến lên kéo mẹ mình lại trầm giọng gọi,.
“Lăng Bắc Hàn! Con câm miệng ẹ!” Tiếu Dĩnh cũng lên tiếng quát nhẹ Lăng Bắc Hàn.
“Mọi ngươi dẫu sao cũng quân khu tư lệnh, gia đình có tiếng khắp cả nước mà ngay cả chút sự khoan dung cũng không có? Không thể châm chước nỗi ột cô gái chỉ mới hai mươi tuổi hay sao? Hơn nữa cô ấy còn là vợ của con, vẫn chưa đến lượt mọi người chỉ tay năm ngón đâu!” Lăng Bắc Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn ba và mẹ mình rống lên nổi cả gân xanh.
Úc Tử Duyệt cầm máy chụp hình vội vã chạy xuống lầu, nhưng còn chưa xuống tới thì chợt nghe được tiếng quát tháo ầm ĩ của Lăng Bắc Hàn khiến cô phải dừng bước.
“Đó chỉ là hiểu lầm!” Lăng Chí Tiêu trừng mắt nhìn Lăng Bắc Hàn giải thích, ông cũng chỉ vừa mới biết được sự việc mẹ mình gọi điện thoại tố cáo với Lăng Bắc Hàn!
“Hiểu lầm? Vậy người mất tích cả đêm, tại sao không thấy ai đi ?” Lăng Bắc Hàn mỉa mai nói, đối mặt với cả đám người không thể chịu nổi trong một căn nhà như thế này, nghĩ tới ngày thường Úc Tử Duyệt phải cam chịu uất ức đến cỡ nào, trái tim như bị ai càu xé.
Rốt cuộc Úc Tử Duyệt cũng hiểu được cả nhà đang thảo luận cái gì, khóe miệng nhếch lên cười khổ, nhưng trong lòng thật sự rất cảm động trước câu nói kia của Lăng Bắc Hàn, chỉ một câu như thế cũng đủ lắm rồi.
“Bắc Hàn, sao nói chuyện lớn tiếng vậy!” Cô xách theo máy chụp hình đi tới, lôi kéo bảo Lăng Bắc Hàn nhỏ tiếng lại, cũng coi như lúc nãy không hề nghe thấy gì, “Bà nội, bà đừng giận, chắc hôm nay anh ấy uống lộn thuốc rồi!”
“Đúng rồi, con đó, mẹ có cũng đi tìm nó suốt cả đêm, đâu có ngờ Duyệt Duyệt nó lại đi tới nhà mới chứ....” Lúc này Tiếu Dĩnh mới vội vàng nói để chuyển đề tài câu chuyện.
“Mẹ, là con không đúng, qua bên kia cũng không gọi điện về báo với mọi người!” Úc Tử Duyệt đỡ bà nội ngồi xuống rồi mới quay sang nhìn Tiếu Dĩnh nói, còn trừng mắt cảnh cáo Lăng Bắc Hàn.
Cách cư xử này của Úc Tử Duyệt khiến cho lòng Lăng Bắc Hàn vô cùng cảm động, cô bé ngốc này, cứ nhẫn nhịn cam chịu như vậy hoài sao?
“Bà nội, ba, mẹ, hôm nay con phải đi làm, không thể ở nhà ăn Tết với mọi người được....”
“Vậy con đi đi!” Tiếu Dĩnh cười nói, sắc mặt của bà nội cũng hơi hòa hoãn lại, “Không phải anh cũng cùng đi với em sao?” Úc Tử Duyệt lôi kéo tay Lăng Bắc Hàn vừa đi vừa nói.
Lúc này Lăng Bắc Hàn mới bừng tỉnh, không nói tiếng nào nắm tay cô đi ra cửa.
Vừa ra khỏi nhà, Úc Tử Duyệt liền cho xe dừng ở ven đường, “Anh có thể xuống rồi...” Cô lạnh lùng nói, đổi lấy ánh mắt kinh ngạc của Lăng Bắc Hàn.
“Nhanh đi, em thật sự có việc gấp!” Úc Tử Duyệt không đợi được nói.
“Em giận sao?” Lăng Bắc Hàn nhìn thấy phản ứng khác thường đó của cô chỉ bình tĩnh hỏi. Vẻ lạnh lùng lúc này của cô hoàn toàn khác hẳn với thái độ đáng ca ngợi khi nãy đã giải vây giúp cho người nhà của anh, khiến anh cảm thấy buồn bực không thôi.
“Anh hai à, em làm sao có thời giờ giận dỗi với anh! Em có chuyện, anh mau xuống xe đi! À phải, hay là anh về doanh trại đi, mấy ngày nghỉ phép này em cũng đầy nghẹt hết lịch trình rồi!” Cô cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn tới anh, còn ra vẻ rất tự nhiên nói.
Cô ấy nêm hết bao muối vào đây sao? Lăng Bắc Hàn cố che giấu biểu hiện của mình, còn làm ra vẻ rất tâm đắc thưởng thức. Thức ăn này sợ rằng cho heo ăn nó còn chê nữa là…..Vậy mà thỉnh thoảng còn phải ngẩng đầu lên nhìn cô cười lấy lòng!
Thật sự ngon đến vậy sao?
Úc Tử Duyệt cầm đôi đũa lên đưa vào dĩa trứng sốt cà chua gắp định gắp thử một miếng, nhưng còn chưa kịp gắp đã bị đôi đũa của Lăng Bắc Hàn chặn lại, “Không được giành ăn với thủ trưởng!” Anh liếc nhìn cô trầm giọng nói, sau đó lại gắp một món khác cho vào miệng!
Giỏi thật….Món nãy thì mặn chết người, món này thì ngọt chết khiếp! Hơn nữa còn ngọt đến phát ngấy.
Lăng Bắc Hàn ăn một bàn thức ăn đã hoàn toàn bị thay đổi này mà cảm thấy như đang nuốt tất cả đau khổ vào trong bụng, lại còn phải duy trì vẻ mặt bình tĩnh!
“Món trứng sốt cà chua này không đến nỗi tệ chứ?” Nhìn vẻ mặt hết sức tự nhiên mà thưởng thức của anh, cô hơi có chút đắc ý hỏi, khóe miệng còn nở nụ cười hả hê.
Trứng sốt cà chua?
Nhìn một bàn đầy ắp thức ăn đều đã bị nguội lạnh, cà chua ở đâu, trứng ở nơi nào?
“Ừ, không tệ!” Anh nở nụ cười miễn cưỡng nhìn vẻ mặt đang vô cùng đắc ý của cô nói.
“Thật sự không tệ? Thức ăn để lâu bị nguội rồi, ăn sẽ đau bụng đấy!” Úc Tử Duyệt thiếu tự tin hỏi, còn rất quan tâm nhớ ra thức ăn đã bị nguội, nhưng khi nhìn đến những mảnh vỡ của chiếc ly vương vất trên ghế cùng bai rượu đỏ bị bể nát trên sàn nhà, đột nhiên nhớ lại ngày hôm qua bản thân phải chịu khổ sở như thế nào, thì cảm thấy để Lăng Bắc Hàn ăn chút đồ ăn nguội này cũng thật xứng đáng!
“Không sao, khi đi tập huấn luyện dã ngoại, có lúc đói quá cả rễ cỏ và vỏ cây cũng còn ăn được!” Lăng Bắc Hàn thản nhiên nói, nhưng trong bụng thầm nghĩ thà rằng bây giờ mình đi gặm cỏ cây còn hơn!
Nhưng ai bảo hôm qua mình sơ xuất không về nhà làm chi? Cho nên bây giờ mình chỉ có thể cắn răng cố ăn hết những món ăn khó có thể nuốt trôi này, coi như là tự trừng phạt.
“Vậy anh hãy ăn nhiều chút nha!” Úc Tử Duyệt thở khì nói, đứng lên lấy cây chổi quét dọn những mảnh vỡ trên ghế và dưới đất. Lăng Bắc Hàn khổ sở nuốt từng miếng thức ăn, khi thấy hành động đó của cô thì trong lòng càng thêm phiền muộn, không cầm đũa nổi nữa.
Buông chén đũa xuống, đi tới bên cạnh đưa tay giữ lại bàn tay nhỏ bé của cô rồi đoạt lấy cây chổi khẽ khàng nói, “Để anh, đi rửa mặt đi.”
“Không cần!” Úc Tử Duyệt thở mạnh hất anh ra, cố chấp tự mình quét dọn, giống như cũng đang trừng phạt chính mình, vạch trần sẹo của vết thương cũ ra, tự nhắc nhở chính mình, anh đã bỏ lơ không quan tâm tới mình.
Tại sao bỏ lơ không quan tâm?
Bởi vì mình không hấp dẫn, mình không phải là một cô vợ ngoan hiền chăng?
Lăng Bắc Hàn rõ ràng cảm nhận được cô có cái gì đó là lạ, nhìn cô xách cây chổi quét sạch hết miễn bai rượu trên đất rồi đi xuống nhà bếp, chỉ chốc lát sau lại trở ra đi thẳng vào phòng tắm.
Úc Tử Duyệt như bây giờ, nào có phải là cô gái hoạt bát ngây thơ nữa?
Trong khi cô rửa mặt thì anh dọn dẹp sạch sẽ phòng ăn, còn rửa hết chén dĩa, cũng không quên pha cho cô một ly trà giải rượu.
Kéo cô tới ngồi xuống ghế sofa, đưa ly trà giải rượu cho cô, anh bá đạo nói, “Từ nay về sau, không cho phép em được động tới một giọt rượu nào nữa!” Sau đó cầm bàn tay cô qua xử lý miệng vết thương.
“Ai cần anh lo! Em thích thế đó!” Cô tức giận trợn mắt nhìn lại anh phản bác. Uống ừng ực hết một ly trà, lắc lắc đầu, cảm thấy đầu vẫn còn rất đau.
Bị say rượu quả thật không dễ chịu chút nào.
Lăng Bắc Hàn ngước lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào vẻ mặt quật cường của cô. Úc Tử Duyệt bị anh nhìn chăm chú như thế trong lòng liền phát hoảng, thật ra thì từ sau lần anh nói sẽ ly hôn với cô, trong lòng cô luôn cảm thấy có chút xa cách với anh, lúc này cũng vậy.
Rất muốn rút tay về, thế nhưng anh lại kiên quyết nắm chặt.
Cô không cần anh thương hại! Không cần! Nhưng có thật là không cần không?
Úc Tử Duyệt ngơ ngác nhìn nghiêng một bên mặt đang chuyên tâm nghiêm túc sát trùng vết thương, rồi cẩn thận băng bó lại của anh mà nhịp tim không tự chủ được đập nhanh hơn.
“Đừng để dính nước, nếu bị nhiễm trùng là phải đi chích đấy!” Anh đứng dậy, cưng chiều vuốt vuốt tóc cô, “Đi ăn sáng đi!” Nhớ tới cô vẫn chưa có ăn sáng, Lăng Bắc Hàn quan tâm nói.
Úc Tử Duyệt nhìn lên chiếc đồng hồ màu trắng treo trên vách tường: Đã sắp chín giờ rồi!
“Em có chuyện phải ra ngoài!” Nói xong đi vào phòng ngủ lấy túi xách của mình rồi đi ra khỏi cửa.
“Em đi đâu?” Cô thì có chuyện gì chứ?
“Về nhà cũ lấy chút đồ!” Nhắc tới nhà cũ, đột nhiên Úc Tử Duyệt nhớ tới mình ở lại đây cả đêm mà không có báo với người nhà một tiếng, không biết bà nội và người nhà có lo lắng không đây....
Giời mới nghĩ ra mình lại làm một chuyện thiếu suy nghĩ.
“Đúng lúc anh cũng muốn về bên đó.” Lăng Bắc Hàn đi theo cô ra cửa.
Úc Tử Duyệt liếc thấy chiến binh quân sự của anh đỗ ở dưới lầu thì trợn mắt nhìn Lăng Bắc Hàn nói, “Tự đón xe buýt đi, cho đáng đời anh."
“Đại ký giả Úc, xin nương tay cho!” Rất ít khi Lăng Bắc Hàn nói cười đùa giỡn như thế, anh còn chắp hai tay lại thi lễ với cô.
“Vậy anh quay về doanh trại viết kiểm tra đi!” Úc Tử Duyệt mở cửa xe của mình ra, lạnh nhạt nói với anh xong liền bước lên xe. Lăng Bắc Hàn cũng vội vàng bước nhanh lên mở cửa bên ghế phụ ở phía trước rồi cúi người chui vào.
“Anh còn phải đón tết với em nữa mà.....” Thấy cô nghiêm mặt không giống nói giỡn, Lăng Bắc Hàn sượng sùng cười lấy lòng nói, khuôn mặt rám nắng điển trai của anh thoáng ửng hồng.
“Em không cần! Mấy ngày này em cũng phải làm việc!” Úc Tử Duyệt nguýt anh một cái bướng bỉnh nói. Sau đó cho nổ máy, ngoặc tay lái chạy về phương hướng khu cư xá.
“Lão Trình này, bộ định ngược đãi nhân viên sao!” Lăng Bắc Hàn lấy lòng cô nói.
“Không phải! Là em tự nguyện!” Anh đừng tưởng rằng lấy lòng em thì em sẽ xiêu lòng nhá. Tên xấu xa này, em còn một bụng vấn đề vẫn chưa có hỏi anh đâu đấy! Úc Tử Duyệt thầm nói ở trong lòng như thế, nhưng ngoài mặt thì tỏ ra rất lạnh rất ngầu.
Chỉ là, dáng vẻ tỏ ra đáng thương của Lăng Bắc Hàn quả thật nhìn rất buồn cười.
“......” Lăng Bắc Hàn không nói được gì nữa, mặt đen như đáy nồi.
Không lâu sau, chiếc xe nhỏ màu trắng lái vào cổng lớn dừng lại trong khoảng sân rộng. Nhìn thấy bà nội và ba mẹ chồng đang đứng ở ngưỡng cửa, khí thế kiểu này là đang hoan nghênh cả hai về nhà sao? Úc Tử Duyệt nhìn về phía Lăng Bắc Hàn, trông thấy sắc mặt của anh xanh mét thật đáng sợ, có vẻ như rất giận.
“Bà nội...Ba, mẹ, chúc mừng năm mới!” Sau khi bước xuống xe, Úc Tử Duyệt liền tiến lên phía trước nhìn mọi người khẽ mỉm cười chào hỏi.
“Duyệt Duyệt à....Tối qua về nhà mới cũng không nói một tiếng, làm mẹ với ba con lo lắng cả đêm......” Tiếu Dĩnh đột nhiên bước lên kéo lấy tay Úc Tử Duyệt, nhìn cô cười nói khác thường, điệu cười này khiến Úc Tử Duyệt dựng đứng cả lông tơ.
Sao mẹ chồng lại đột ngột tốt với mình như vậy? Chẳng những không trách cả đêm mình không về nhà, mà còn thế này....
Lăng Bắc Hàn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn ai, tự mình bỏ đi vào nhà trước, Úc Tử Duyệt cũng bị Tiếu Dĩnh lôi kéo đi vào trong.
“Duyệt Duyệt, không phải em nói muốn lấy đồ sao?” Lăng Bắc Hàn vươn tay kéo lại Úc Tử Duyệt về phía mình, cúi đầu nhìn cô dịu giọng hỏi, ý bảo cô lên lầu lấy đi.
“À.... Dạ!” Úc Tử Duyệt ngu ngơ đáp lại, cô muốn về nhà là để lấy máy chụp hình, đáp xong cũng vội vàng đi lên lầu.
Lúc này, chỉ còn lại bốn người nhà họ Lăng. Trên mặt bà nội và Lăng Chí Tiêu đều mang vẻ lúng túng. Còn Tiếu Dĩnh thì trên môi vẫn luôn nở nụ cười khó hiểu, bà là người làm ăn, làm việc gì cũng khôn khéo tính trước sau, lòng dạ phức tạp. Không như bà nội và Lăng Chí Tiêu đều cùng xuất thân là quân nhân, tính cách thẳng thắn, có gì cũng đều biểu hiện ra hết ở trên mặt.
Nhìn phản ứng này của mọi người, Lăng Bắc Hàn cũng đoán ra được, có lẽ họ đã biết đêm qua Úc Tử Duyệt đi đâu, chứ không phải cái hạng hư thân mất nết như họ đã nghĩ.
“Thế nào? Thất vọng lắm sao? Có phải cảm thấy trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo hay không?” Lăng Bắc Hàn tái mặt trừng mắt nhìn bà nội và ba mình đang ngồi trên ghế sofa, rồi chuyển sang mẹ mình đang đứng ở bên cạnh.
“Bốp....” Bà nội tức giận vỗ bàn đứng bật dậy, “Lăng Bắc Hàn, cái thằng ranh con này, cháu nói gì đó?” Bà nội gầm lên hỏi.
“Mẹ!” Lăng Chí Tiêu tiến lên kéo mẹ mình lại trầm giọng gọi,.
“Lăng Bắc Hàn! Con câm miệng ẹ!” Tiếu Dĩnh cũng lên tiếng quát nhẹ Lăng Bắc Hàn.
“Mọi ngươi dẫu sao cũng quân khu tư lệnh, gia đình có tiếng khắp cả nước mà ngay cả chút sự khoan dung cũng không có? Không thể châm chước nỗi ột cô gái chỉ mới hai mươi tuổi hay sao? Hơn nữa cô ấy còn là vợ của con, vẫn chưa đến lượt mọi người chỉ tay năm ngón đâu!” Lăng Bắc Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn ba và mẹ mình rống lên nổi cả gân xanh.
Úc Tử Duyệt cầm máy chụp hình vội vã chạy xuống lầu, nhưng còn chưa xuống tới thì chợt nghe được tiếng quát tháo ầm ĩ của Lăng Bắc Hàn khiến cô phải dừng bước.
“Đó chỉ là hiểu lầm!” Lăng Chí Tiêu trừng mắt nhìn Lăng Bắc Hàn giải thích, ông cũng chỉ vừa mới biết được sự việc mẹ mình gọi điện thoại tố cáo với Lăng Bắc Hàn!
“Hiểu lầm? Vậy người mất tích cả đêm, tại sao không thấy ai đi ?” Lăng Bắc Hàn mỉa mai nói, đối mặt với cả đám người không thể chịu nổi trong một căn nhà như thế này, nghĩ tới ngày thường Úc Tử Duyệt phải cam chịu uất ức đến cỡ nào, trái tim như bị ai càu xé.
Rốt cuộc Úc Tử Duyệt cũng hiểu được cả nhà đang thảo luận cái gì, khóe miệng nhếch lên cười khổ, nhưng trong lòng thật sự rất cảm động trước câu nói kia của Lăng Bắc Hàn, chỉ một câu như thế cũng đủ lắm rồi.
“Bắc Hàn, sao nói chuyện lớn tiếng vậy!” Cô xách theo máy chụp hình đi tới, lôi kéo bảo Lăng Bắc Hàn nhỏ tiếng lại, cũng coi như lúc nãy không hề nghe thấy gì, “Bà nội, bà đừng giận, chắc hôm nay anh ấy uống lộn thuốc rồi!”
“Đúng rồi, con đó, mẹ có cũng đi tìm nó suốt cả đêm, đâu có ngờ Duyệt Duyệt nó lại đi tới nhà mới chứ....” Lúc này Tiếu Dĩnh mới vội vàng nói để chuyển đề tài câu chuyện.
“Mẹ, là con không đúng, qua bên kia cũng không gọi điện về báo với mọi người!” Úc Tử Duyệt đỡ bà nội ngồi xuống rồi mới quay sang nhìn Tiếu Dĩnh nói, còn trừng mắt cảnh cáo Lăng Bắc Hàn.
Cách cư xử này của Úc Tử Duyệt khiến cho lòng Lăng Bắc Hàn vô cùng cảm động, cô bé ngốc này, cứ nhẫn nhịn cam chịu như vậy hoài sao?
“Bà nội, ba, mẹ, hôm nay con phải đi làm, không thể ở nhà ăn Tết với mọi người được....”
“Vậy con đi đi!” Tiếu Dĩnh cười nói, sắc mặt của bà nội cũng hơi hòa hoãn lại, “Không phải anh cũng cùng đi với em sao?” Úc Tử Duyệt lôi kéo tay Lăng Bắc Hàn vừa đi vừa nói.
Lúc này Lăng Bắc Hàn mới bừng tỉnh, không nói tiếng nào nắm tay cô đi ra cửa.
Vừa ra khỏi nhà, Úc Tử Duyệt liền cho xe dừng ở ven đường, “Anh có thể xuống rồi...” Cô lạnh lùng nói, đổi lấy ánh mắt kinh ngạc của Lăng Bắc Hàn.
“Nhanh đi, em thật sự có việc gấp!” Úc Tử Duyệt không đợi được nói.
“Em giận sao?” Lăng Bắc Hàn nhìn thấy phản ứng khác thường đó của cô chỉ bình tĩnh hỏi. Vẻ lạnh lùng lúc này của cô hoàn toàn khác hẳn với thái độ đáng ca ngợi khi nãy đã giải vây giúp cho người nhà của anh, khiến anh cảm thấy buồn bực không thôi.
“Anh hai à, em làm sao có thời giờ giận dỗi với anh! Em có chuyện, anh mau xuống xe đi! À phải, hay là anh về doanh trại đi, mấy ngày nghỉ phép này em cũng đầy nghẹt hết lịch trình rồi!” Cô cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn tới anh, còn ra vẻ rất tự nhiên nói.