Con đường sủng thê

Chương 63-2

Đợi đến cuối cùng chỉ còn một ngọn đèn lồng thì có lẽ là vật lấy hi vì quý, dù không có quá nhiều đèn lồng trưng bày nhưng trước sạp cũng vây quanh vài vòng trẻ nhỏ. Bởi vì đại đa số đều là cha mẹ mang lũ trẻ ra ngoài, Triệu Trầm cùng A Kết đứng ở bên trong cũng không khiến người khác chú ý, ngược lại mấy đứa nhỏ trước mặt lại thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn bọn, tò mò không biết hai ca ca xinh đẹp này muốn làm cái gì.

Đố đèn cũng dần dần tăng độ khó, thấy mọi người đều chờ mong nhìn mình, lão sư phụ điếu đủ khẩu vị, cười híp mắt nói: "Cái cuối cùng đây, ta trước hết nói phần thưởng, ngọn đèn lồng này là cái làm ta hài lòng nhất năm nay, không phải ta nói mạnh miệng, cả con đường cũng chưa chắc có người có thể hơn cái đèn này của ta. Tốt lắm, đố đèn tới, đoán vừa đi lộ dễ dàng nhất ngã sấp xuống trong rừng chi thú, cũng không thể đoán mò, còn phải giải thích đáp án mới có thể lấy đi đèn lồng."

Dã thú tổng cộng nhiều như vậy, từng đứa nhỏ mỗi đứa đoán một cái, khẳng định có có thể đoán trúng.

A Kết cúi đầu suy nghĩ, trước đó đố đèn đều là dựa theo bề ngoài của chim chóc, thú vật mà ra câu đố, đến câu cuối cùng này đột nhiên thay đổi nên có chút khó khăn.

Triệu Trầm rốt cuộc mỉm cười, định liệu trước đứng tại phía sau thê tử.

Bọn nhỏ thất chủy bát thiệt(*), đến như con thỏ bị mù mắt cũng đã lôi ra trả lời, chọc lão sư phụ cười không ngừng, đáng tiếc chưa ai đoán đúng, cả cha mẹ của lũ trẻ cũng không có đầu mối. Đoán đố đèn đêm nay là một thú vui nhưng đoán mãi vẫn không trúng, người lớn cũng mất dần kiên nhẫn để tiếp tục đứng ở chỗ này, bắt đầu dùng đủ các loại lý do lừa bọn nhỏ đi.

(*)Thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.



Lão sư phụ cũng không thèm để ý, ngồi trên ghế, cúi đầu làm đèn lồng mới.

Không có bọn nhỏ, sạp hàng nhanh chóng vắng vẻ, trừ bỏ mấy đứa nhỏ tự mình ra ngoài chơi, chỉ còn A Kết cùng Triệu Trầm và một đôi phu thê khác. Mới đầu bọn họ đứng ở bên ngoài đám người, người ít mới tới trước sạp, A Kết lơ đãng liếc bên kia một cái, ánh mắt lập tức dừng lại.

Trong đó, nam tử cao lớn hơi gầy, ước chừng trạc tuổi với Quách Tử Kính, khuôn mặt tuấn lãng tái nhợt, nhìn như thân thể có bệnh, nhưng khóe miệng hắn giơ lên, im lặng điềm đạm, không lý do khiến tinh thần người khác thoải mái. Mà bên người hắn là một nữ tử mặc váy dài xanh nhạt, tuy không phải xinh đẹp diễm lệ nhưng lại làm cho người khác không nhịn được nhìn nàng vài lần. Bàn tay nữ tử đang đỡ bụng, A Kết buông mi nhìn lại, phát hiện bụng nàng nhô ra, chắc là có thai.

"Nhìn cái gì vậy?" Triệu Trầm thấp giọng hỏi.

A Kết lắc đầu, ánh mắt nhìn lên đèn lồng, có chút thất vọng hỏi: "Chàng đoán ra là gì không?"

Triệu Trầm không đáp, hỏi lại: "Nàng muốn đèn lồng này sao?"

Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười, hiển nhiên đã biết đáp án, A Kết trong lòng vui vẻ. Hai người đều đang chờ đợi đứa trẻ của riêng mình, ngọn đèn lồng vốn chỉ dành cho hài tử (trẻ nhỏ) này liền có ý nghĩa khác, nàng đương nhiên muốn, cho dù chỉ là một cái đèn lồng thông thường, nàng cũng sẽ thích

Triệu Trầm sờ sờ đầu nàng, kéo nàng tiến lên, nam nhân bên cạnh gần như cùng hắn đồng thời mở miệng: "Lão bá, câu đố đèn này chúng ta có thể đoán hay không?"

Triệu Trầm kinh ngạc nhìn qua, nam tử hơi gầy hướng hắn nhẹ nhàng gật đầu, không hề tỏ ra bất mãn.

Lão sư phụ liếc mắt nhìn hai đôi phu thê, nhận ra bọn họ đều đứng ở đây không lâu, gật gật đầu, "Nếu các ngươi thích thì có thể đoán." Nói xong cầm ra hai tờ giấy đỏ để hai người viết ở mặt trên, tỏ vẻ công bình.


Triệu Trầm cùng nam nhân hơi gầy mỗi người cầm một tờ, cúi người viết chữ.

A Kết có chút xấu hổ, nói cho cùng, đây đều là hoạt động dành cho tiểu hài tử. Nàng lặng lẽ nhìn về phía nữ tử cách nàng vài bước, vừa lúc người nọ cũng nhìn nàng, hai mắt nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt nhau tràn đầy bất đắc dĩ cũng như nhu tình, ngọt ngào khi được trượng phu yêu thương.

Các nam nhân rất nhanh viết xong, lão sư phụ nhìn nhìn, cười nói: "Đều đoán đúng, chính là hồ ly, đáng tiếc ta chỉ có một ngọn đèn lồng, các ngươi thương lượng một chút cho ai đi." Nói xong khom người, từ giá gỗ phía dưới cầm lên một ngọn đèn lồng, còn chưa dọn xong, mấy đứa nhỏ còn đứng chỉnh tề tại chỗ phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

A Kết cũng bị hấp dẫn, si ngốc nhìn đèn lồng kia.

Đó là một cái đèn lồng nhỏ do ba con hồ ly đỏ vây quanh tạo thành một ngọn đèn màu, hai lớn một nhỏ, con hồ ly nhỏ ở bên trong, hai con lớn một con dường như đang âu yếm đầu nhỏ của tiểu hồ ly, miệng nhọn thò vào đỉnh đầu tiểu hồ ly phía trong. Một con khác lại như đang ghé vào bên tai tiểu hồ ly, tựa hồ dặn dò nó cái gì. Gió nhẹ thổi tới, ba con hồ ly xoay vòng, trông rất sống động.

A Kết rất thích ngọn đèn lồng này, nhưng khi Triệu Trầm chuẩn bị đi theo nam nhân kia thương lượng thì nàng vội kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi, tới nơi khác đi dạo." Người ta đang mang thai đứa nhỏ nên ngọn đèn lồng này đối với nàng hẳn là có ý nghĩa rất lớn.

Thanh âm nàng tuy nhỏ nhưng ở nơi im ắng này, mấy người chung quanh đều nghe rõ.

Nữ tử kinh ngạc nhìn A Kết, thấy A Kết ôn nhu nhìn về phía bụng nàng, nàng cười nói cảm tạ.


A Kết cười, sau đó nhanh chóng kéo Triệu Trầm đi, tới lúc ước chừng đã cách rất xa, nàng mới quay đầu nhìn lại, mặt lộ vẻ không đành lòng.

Thê tử lương thiện, Triệu Trầm càng thêm yêu thương, cúi đầu hôn trán nàng, nâng tay nàng nói: "Không có việc gì, chỉ cần hắn luôn luôn ở nơi này bán đèn lồng, sang năm, hai năm sau, ba năm sau, chúng ta hàng năm đều đến, mang theo đứa nhỏ cùng đi đoán. Ta thông minh như vậy, con chúng ta khẳng định cũng thông minh, đến lúc đó lại đem đèn lồng thắng trở về."

A Kết bị Triệu Trầm chọc cười, ngửa đầu nhìn hắn: "Mỗi người chỉ có thể đoán một lần, hai mươi ngọn đèn lồng, chẳng lẽ chàng muốn sinh hai mươi đứa con?"

Triệu Trầm lại hôn nàng một ngụm, "Chỉ cần nàng nguyện ý, hai mươi đứa ta cũng nuôi nổi."

A Kết đánh hắn một cái, nàng không phải heo mẹ, làm sao có thể sinh nhiều như vậy? Hai vợ chồng cười tiếp tục đi về phía trước.

Phía sau bọn họ, một đôi phu thê khác đứng tại chỗ đó một lúc lâu, đến khi bóng dáng hai người Triệu Trầm khuất trong đám đông đi đường, nữ tử mới ôn nhu cười, quan sát đèn lồng trong tay, nhìn trượng phu nói: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng trở về phủ đi?" Nam nhân gật gật đầu, đỡ thê tử đi đến đầu ngõ, chỗ đó sớm có xe ngựa chờ.



back top