Hứa Lam đã từng thấy Triệu Trầm.
Lúc trước phụ thân cùng với Duyên Bình hầu thương lượng hôn sự, nàng cũng không đến mức cảm thấy không hài lòng giống mẫu thân. Tuy Triệu Trầm được nuôi ở nông thôn, nhưng dù sao cũng là trưởng tử hầu phủ, lại nhìn thái độ Duyên Bình hầu, tự mình thu xếp hôn sự cho hắn, hiển nhiên vẫn rất coi trọng hắn. Lại nói đến bản thân Duyên Bình hầu, khi đó hắn đã ngồi ở vị trí hộ bộ Hữu thị lang, nắm thực quyền, nếu không phải Triệu Trầm bị quốc công phủ áp chế, lấy thân phận Duyên Bình hầu, hắn cũng chướng mắt nhà mình vừa không có tiền tài lại không có thực quyền.
Tuy vậy, đối với một nam nhân đã rời khỏi kinh thành nhiều năm như thế, nàng cũng không quá hào hứng, chờ mong. Vậy nên khi chuyện nghị hôn không bệnh mà chết yểu, nàng cũng không thấy thất vọng. Chỉ là, trải qua một hồi cung biến, Triệu gia theo thế nước lên mà thuyền cũng lên, lòng nàng lại bắt đầu thấp thỏm đợi mong, không ngờ lại chỉ chờ được tin báo Triệu Trầm đã thành thân.
Đối với nam nhân thiếu chút nữa đã trở thành trượng phu của mình, Hứa Lam khó tránh khỏi tò mò muốn biết hắn là người như thế nào. Mỗi lần nàng ra ngoài làm khách, hễ vô tình thấy người ta nhắc tới chuyện Triệu gia, nàng sẽ để ý lắng nghe, sau đó thì nghe được tin Triệu Trầm lập được thành tích xuất sắc ở bãi săn, trở thành quan tam phẩm chỉ huy sứ. Tam phẩm, Triệu Trầm mới mười tám tuổi đấy!
Hứa Lam càng không ngừng nghĩ tới nếu ngày ấy, hôn sự của nàng và Triệu Trầm không chết yểu thì tình huống hiện nay sẽ như thế nào, nhưng rõ ràng, đó là chuyện không thể. Triệu Trầm đã có thê tử, nàng không có khả năng sẽ gả cho hắn, Hứa Lam chỉ có thể ngóng trông Triệu Trầm là một gã có tướng mạo xấu xí, như vậy, ít ra trong lòng nàng còn dễ chịu chút ít. Ngày Hoàng Thượng hồi kinh, nàng nóng lòng chăm chú quan sát đoàn người đang trên đường hướng tới hoàng cung, một lòng chờ đợi người mình thấy sẽ là một nam nhân xấu xí, để lửa tiếc hận vì hôn sự không thành của nàng có thể được dập tắt. Website đăng truyện chính thức: diendan.com Nhưng rồi, nàng nhận ra Triệu Trầm không hề xấu. Bên cạnh Hoàng Thượng có nhiều thị vệ như vậy, lại không có ai có thể so được với hắn. Hắn trầm tĩnh đi trong đoàn người, như ngọc minh châu tản ra ánh sáng trong veo mà lạnh lùng, mê hoặc đảo điên tâm thần người khác.
Sau khi về đến nhà, Hứa Lam càng tò mò muốn biết vì sao Triệu Trầm lại coi trọng một cô nương ở nông thôn. Nàng giả vờ tùy ý hỏi thăm Quách Bảo Yên, Quách Bảo Yên khen Lâm thị xinh đẹp, trong ánh mắt lại ẩn ẩn để lộ ra ý tứ Lâm thị còn đẹp hơn nàng. Hứa Lam không tin, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, nàng ghen tị, ghen tị Lâm thị xinh đẹp, ghen tị nàng ta may mắn, càng căm hận nàng ta đoạt trượng phu tốt của mình!
Cho nên nàng muốn dạy cho nàng ta một bài học nho nhỏ.
Hứa Lam hơi hơi hất cằm, chờ đợi câu trả lời của đối phương, một dân quê chưa biết rõ chuyện đời, nàng cũng muốn nhìn xem nàng ta trả lời thế nào.
A Kết nhíu mi.
Nàng vẫn cảm thấy, đối với vài người, có thể kết giao bằng hữu hay không, lần đầu gặp mặt ít nhiều nàng đều có thể nhìn ra. Giống như Thái phu nhân hay Tần thị, các nàng đều giả vờ tỏ ra thiện ý, chẳng qua, chỉ cần một ánh mắt lơ đãng đã có thể bộc lộ tận sâu trong thâm tâm các nàng đang nghĩ gì, thậm chí là ngôn từ, tựa như đang cố dỗ ngọt, lừa gạt trẻ nhỏ, chẳng lẽ một đám người đều cho rằng nàng nông cạn, ngu ngốc đến mức không nghe ra được chân tâm, giả ý trong lời bọn họ sao?
A Kết cũng không hiểu tại sao bọn họ lại có loại suy nghĩ này, chẳng lẽ cứ là người nông thôn thì đều là kẻ ngốc sao?
“Bảo Châu!” Giữ chặt Quách Bảo Châu đang muốn tiến lên phân rõ phải trái, A Kết cũng không hỏi đối phương là ai, liếc nhìn tiểu nha hoàn còn đang thút tha thút thít quỳ ở dưới đất, bình tĩnh giải thích: “Vị cô nương này, nha hoàn của cô hấp tấp, vội vàng từ phía trước chạy đến, Như Ý lo lắng ta gặp chuyện không may nên mới đứng ra cản nàng ta lại...”
“Nàng cản thì cứ cản, tại sao lại cố ý đẩy ngã nha hoàn của ta?” Hứa Lam lạnh giọng ngắt lời A Kết, trừng mắt nhìn Như Ý, “Chút ít quy củ như vậy cũng không hiểu được, nơi này là vương phủ, không phải nơi ngươi khoe khoang sức lực của mình!”
Như Ý mặt không đổi sắc, tựa như chẳng nghe thấy mấy lời mắng chửi Hứa Lam dành cho mình.
Cô nương này thật là, tính tình như vậy cũng quá kiêu căng rồi, A Kết cười cười, hỏi ngược lại: “Nếu cô nương biết nơi này là vương phủ, vì sao còn dung túng nha hoàn của mình chạy tán loạn khắp nơi? Mới vừa rồi còn nghe nàng nói là có việc gấp muốn thay cô nương làm, chẳng lẽ không phải cố ý phá hư quy củ, mà Như Ý là nha hoàn của ta, đương nhiên phải lấy an nguy của ta làm trọng, lúc che chở ta vô tình đẩy nàng, cũng là việc có nguyên do, bằng không để yên cho nàng ta thật sự đụng vào, hỏng ngày đại hỉ của vương phủ, chúng ta đều khó thoát khỏi trách nhiệm, có phải không?”
Hứa Lam không ngờ tới A Kết có thể nói chuyện sắc sảo như thế, không khỏi giật mình nhìn nàng.
Quách Bảo Yên nhân cơ hội hoà giải, áy náy nói với A Kết: “Tẩu tử đừng tức giận, biểu tỷ của ta nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa từ trước đến giờ quen bao che khuyết điểm, cho rằng người của mình bị khi dễ nên mới nói vài câu như vậy. Tẩu tử hẳn là không có việc gì chứ, vừa rồi có bị kinh hãi không?”
Số lần A Kết giao tiếp với Quách Bảo Yên cũng không nhiều, nhưng hôm nay gặp mặt, A Kết đã hiểu vì sao Quách Bảo Châu không thích nàng ta. Nếu thật lòng muốn khuyên can, Quách Bảo Yên nên mở miệng tuyên bố thân phận mọi người trước khi Hứa Lam mở miệng, ít nhiều cũng coi như là thân thích, Hứa Lam cho dù kiêu căng cũng sẽ không làm loạn trên yến hội vương phủ. Về phần Hứa Lam, nghĩ tới ánh mắt mẫu thân Tô thị của nàng đối với mình ẩn chứa địch ý, A Kết không khỏi đắn đo, cân nhắc thêm vài phần.
Mới vừa rồi nha hoàn của Hứa Lam đột nhiên chạy đến, rốt cuộc là vô tình hay cố ý? Nếu là cố ý, giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì mà Hứa Lam lại muốn hại đứa nhỏ trong bụng nàng?
A Kết không có chút manh mối nào đành tạm gác chuyện này lại, chờ đến buổi tối hỏi lại Triệu Trầm cho rõ ràng.
“Bảo Châu, chúng ta đi thôi.” Không muốn ở lại cùng đôi biểu tỷ muội này, A Kết nhìn Quách Bảo Châu, nói.
Quách Bảo Châu dùng tư thế bảo vệ ôm lấy tay trái A Kết, cố ý lách qua hai người Hứa Lam, “Nhỏ giọng” dặn dò: “Tẩu tử cẩn thận một chút, quý nữ kinh thành tên tuổi dễ nghe, kỳ thật cũng là tốt xấu lẫn lộn, có vài tiểu thư khuê các quả thật khéo léo, dịu dàng, cũng có người lại rất thô bỉ, một chút quy củ cũng không hiểu, còn ỷ vào giọng mình lớn muốn đổi trắng thay đen.”
A Kết nhếch môi cười, không quay đầu nhìn phản ứng của Hứa Lam, nhẹ nhàng nhéo tay Quách Bảo Châu: “Được rồi, đừng được lý còn không buông tha người ta, truyền đi lại làm chúng ta mang tiếng tính toán chi ly.” Windchimelqd Bởi một lần va chạm không biết do vô tình hay cố ý mà nảy sinh tranh cãi, đối với bọn họ đều không tốt lành gì, Hứa Lam bừa bãi vô lễ, nàng cũng không muốn dùng dằng, đôi co với nàng ta.
Quách Bảo Châu nhìn nàng một cái, thật tâm nói: “Tẩu tử tính tình thật dễ chịu, ở bên cạnh tẩu thật thoải mái, trách không được biểu huynh thích tẩu nhiều đến thế, cũng chỉ có cô nương ôn nhu như vậy mới có thể ở cùng chỗ với người lạnh như băng như hắn, đổi thành ta, chắc chắn mỗi ngày đều đánh nhau với biểu huynh!”
Triệu Trầm lạnh như băng?
Nghĩ tới trượng phu luôn lén lút dùng lời ngon tiếng ngọt chọc ghẹo mình, A Kết chỉ cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại: “Vậy Bảo Châu muốn gả cho người như thế nào?”
Gương mặt đang tươi cười của Quách Bảo Châu liền cứng đờ, đột nhiên chỉ vào một khóm hoa sen ở đằng xa: “Tẩu tử, hoa bên kia thật đẹp, chúng ta qua bên kia xem đi...”
Biết nàng ghét những chuyện như thế này nhất, A Kết chỉ cười mà không nói, chậm rãi cùng nàng đi qua.
~
Buổi trưa, yến hội chính thức bắt đầu, mọi người dời bước đến chính điện của Cảnh vương phi.
Tuy rằng mời nhiều người như vậy, nhưng chân chính có thể đi vào trong điện dùng cơm cùng Cảnh vương phi đều là nữ quyến hoàng tộc, những huân quý hoặc thái thái quan gia như Thái phu nhân đều ngồi ở trong tiểu hoa viên bên ngoài điện, thân phận mọi người cũng không cách biệt quá nhiều, coi như bớt chút quy củ, cũng thản nhiên tự đắc.
A Kết thuận theo mà ngồi xuống bên cạnh Thái phu nhân, trừ khi có ai đó hỏi tới thì nàng mới nhỏ nhẹ trả lời, còn lại, cơ bản là không nói gì cả, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười dịu dàng, ánh mắt yên tĩnh nhu hòa, được không ít phu nhân âm thầm khen ngợi. Thái phu nhân đối với chuyện này rất là vừa lòng, bản lĩnh bên ngoài của cháu dâu trưởng cũng chỉ có thế, vừa rồi đối đáp cùng An vương phi như vậy, nhất định là Triệu Trầm đã sớm dặn dò qua, nàng có thể nhắc lại không thiếu chữ nào, cũng không đến mức là không có điểm tốt.
Phía trước nhẹ nhàng truyền đến tiếng cười vui vẻ của đám nam nhân, không bao lâu, một đám ma ma nha hoàn vây quanh nhũ mẫu bế Hoàng Trưởng Tôn trở về, trực tiếp đến trước chủ điện. Nữ quyến đang ngồi đều quay đầu nhìn theo Hoàng Trưởng Tôn, thẳng đến lúc nhìn không thấy nữa mới bắt đầu mở miệng tiếp tục nói chuyện.
Thái phu nhân nghiêng đầu nói nhỏ với A Kết: “Vương phi lần đầu hoài thai đã sinh được con trai, thật là có phúc khí, hôm nay nếu ngươi đã tới, hi vọng có thể dính chút không khí vui mừng, sinh cho ta một tôn tử mập mạp.”
A Kết cúi đầu vờ xấu hổ.
Yến hội rất nhanh đã kết thúc, các tân khách chuẩn bị cáo từ, Thái phu nhân cũng đứng lên, vừa muốn dẫn A Kết đi ra ngoài, trong chủ điện đột nhiên đi ra một ma ma áo lam khoảng chừng bốn mươi tuổi, lướt nhìn xung quanh một vòng rồi đi thẳng về phía Thái phu nhân.
Mọi người đều tạm thời dừng bước, tò mò nhìn ma ma kia.
Ma ma áo lam mang theo mặt mày tươi cười đi đến trước người A Kết, cúi người chào nói: “Ngài là người của Duyên Bình hầu phủ, phu nhân Triệu chỉ huy sứ?”
A Kết như trở về lúc mới vừa đi vào vương phủ, không biết làm sao đối mặt với thiện ý chuẩn bị nhuyễn kiệu của Cảnh vương phi, chỉ bối rối gật đầu theo bản năng.
“Vương phi mời phu nhân đến nội điện nói chuyện, kính xin phu nhân đi theo ta.” Ma ma áo lam tươi cười xoay người, đưa tay ý bảo A Kết đi trước.
Các nữ quyến đồng loạt nhìn về phía A Kết, trong mắt nhất thời tràn đầy hâm mộ.
Thế lực Cảnh vương tuy không bằng Thụy vương, nhưng dù sao hắn cũng do Hoàng Hậu sinh ra, là đích tử duy nhất của Hoàng Thượng, nay lại có thêm Hoàng Trưởng Tôn, nghe nói Hoàng Thượng cực kỳ vui mừng, một tháng này ban thưởng cho Cảnh vương phủ không ít thứ tốt, cũng khiến Cảnh vương phủ ngày càng náo nhiệt. Mà trong sân nhiều nữ quyến như vậy, Cảnh vương phi chỉ đối xử khác thường với A Kết, vinh hạnh đặc biệt này, làm sao không khiến cho người ta thêm vài phần kính trọng chứ?
A Kết lại không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, trong ánh mắt phức tạp đầy soi mói của Thái phu nhân, trầm ngâm đi theo ma ma áo lam vào nội điện. Như ý quay đầu dò hỏi xem có nên đi theo không, Thúy Ngọc lặng lẽ lắc đầu với nàng.
Trong nội điện, Cảnh vương phi mặc trang phục lộng lẫy ngồi ở trên tháp, đang cúi đầu dịu dàng cười với Hoàng Trưởng Tôn. Thụy vương phi và An vương phi chia ra ngồi ở hai phía bên dưới nàng, khẽ giọng khen Hoàng Trưởng Tôn không ngớt. Ngoại trừ Cảnh vương và Thụy vương, Hoàng Thượng còn có hai hoàng tử, tứ hoàng tử là do cung nữ sinh ra, hiện nay mười lăm tuổi, phải đợi sang năm tuyển phi, sau đại hôn mới ra khỏi cung xây phủ, ngũ hoàng tử là huynh đệ ruột thịt của Thụy vương, năm nay mới tròn chín tuổi.
Lúc A Kết đi vào, ba vị vương phi đều ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
A Kết nhớ kỹ những gì Tưởng ma ma dạy, hạ mắt không dám đánh giá quý nhân, quỳ gối muốn hành đại lễ.
Cảnh vương phi đúng lúc ra lệnh ma ma bên cạnh đỡ nàng, “Triệu phu nhân đang có mang, những lễ nghi phiền phức liền miễn đi.”
A Kết cảm kích tạ ơn.
Cảnh vương phi giới thiệu hai vị phu nhân với nàng, A Kết muốn hành lễ, nhưng trước đó có Cảnh vương phi miễn lễ, hai người tự nhiên cũng đều miễn lễ cho A Kết.
Sau khi ngồi xuống, A Kết lặng lẽ liếc mắt quan sát những người trước mặt. Cảnh vương phi thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, có lẽ vì vừa mới sinh xong nên dáng vẻ có phần nở nang, hai má trắng trẻo, hồng nhuận, khí sắc rất tốt, ôn nhu mà không mất vẻ đoan trang. Dieendaanleequuydonn An vương phi thì A Kết không có nhìn lâu, về phần Thụy vương phi, so với Cảnh vương phi hẳn nhỏ hơn tầm hai tuổi, trâm cài đính hồng ngọc trên đầu khiến ngũ quan của nàng càng minh diễm bức người, mắt cười nhẹ nhàng giống như thập phần vui sướng.
A Kết buông mi, nhớ lại lời nói Triệu Trầm, Thụy vương phi thành thân đã ba năm mà vẫn chưa sinh con.
A Kết đang không muốn phải suy nghĩ về chuyện bề ngoài vui vẻ của Thụy vương phi có mấy phần thật giả thì Thụy vương phi lại cười nói với nàng, “Nghe hoàng tẩu nói, tết Nguyên Tiêu này, hoàng tẩu và Triệu phu nhân có gặp mặt một lần phải không?”
A Kết hơi giật mình, nhấc mắt nhìn về phía Cảnh vương phi, thấy nàng cười gật đầu, lúc này mới đứng lên nói: “Thần phụ quả thật có vinh hạnh thấy qua vương phi một lần, chỉ tiếc lúc đó không thể chào hỏi đúng phép tắc, nếu có điểm thất lễ xin vương phi tha thứ.”
Cảnh vương phi giơ tay ý bảo nàng tiếp tục ngồi, mỉm cười: “Lúc ấy chúng ta mặc thường phục, dĩ nhiên phu nhân không nhận ra. Lần này thỉnh phu nhân lại đây chẳng qua là muốn chính miệng nói lời cảm tạ. Đêm đó phu nhân cùng Triệu đại nhân tới xem đèn trước chúng ta, chờ đợi cũng một lúc lâu, vốn ta và vương gia không nên tranh giành với hai người, cuối cùng lại chỉ vì chút tư tâm nhất thời của ta, mới khiến phu nhân nhường lại món đồ yêu thích.”
A Kết vội nói: “Vương phi đừng quá khách khí, kỳ thật đèn lồng vốn nên thuộc về ngài, lão sư phụ đã nói từ trước, đèn lồng chỉ đưa cho tiểu hài tử chơi đùa tìm niềm vui, vương phi đang mang thai thì không sao, thần phụ cùng phu quân lớn như vậy còn chen vào đoán đố đèn, giờ ngẫm lại mới thấy ngượng ngùng vì da mặt lúc đó thật dày.”
“Triệu phu nhân nói đúng, hoàng tẩu không cần tiếp tục khách khí.” Thụy vương phi tươi cười đánh gãy đoạn đối đáp khách sáo của hai người, cúi đầu nhìn Hoàng Trưởng Tôn, “Đó là đèn lồng của Phúc ca nhi chúng ta, Phúc ca nhi mau mau lớn lên, nhìn xem phụ vương con thắng được đèn lồng nào cho con nhé.”
Hoàng Trưởng Tôn mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn nàng, khóe miệng phun phun bong bóng nước.
Trong lòng Thụy vương phi mềm nhũn đau xót, ngoài miệng lại tiếp tục khen.
Cảnh vương phi ôn nhu lau khóe miệng nhi tử, nói với A Kết: “Ngọn đèn kia ta vẫn treo ở trong phòng, tháng trước bình an sinh hạ nó, vương gia khen đèn kia có phúc vận, ta cũng cảm thấy như vậy. Nay tâm nguyện của ta đã xong, phu nhân vừa vặn lại có thai, nếu phu nhân không chê, ta trả đèn lồng cho phu nhân thì thế nào?”
Sao A Kết có thể ghét bỏ đây? Đừng nói đó là đèn lồng có ý nghĩa đặc biệt, dù Cảnh vương phi chỉ tùy tiện thưởng một thứ gì đó, thì cũng đều là vinh hạnh đặc biệt của nàng.
Nàng vui vẻ tạ ơn.
Cảnh vương phi liền cho người đem đèn đến, lại đưa A Kết một ít thuốc bổ dưỡng thai, rồi mới để nàng đi, cũng không đặc biệt thân thiện, giống như vừa rồi gọi nàng vào chỉ là để trả đèn lồng.
A Kết lại rất cao hứng, ở trong xe ngựa nâng đèn lồng hồ ly vẫn còn mới tinh thưởng thức, yêu thích đến mức không nỡ buông tay, nhưng tới lúc xe ngựa về đến hầu phủ thì nàng chậm rãi thu lại ý vui mừng trên mặt. Từ lúc rời khỏi vương phủ, Thái phu nhân vẫn mím chặt môi, nét mặt tựa như không quá cao hứng, vui vẻ.
“Vương phi gọi ngươi đi vào nói gì vậy?”
Thái phu nhân ngồi ngay ngắn trên tháp, vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Theo người ngoài, Cảnh vương phi mời cháu dâu trưởng đi vào là vinh hạnh lớn lao của Duyên Bình hầu phủ, Thái phu nhân cũng cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng Cảnh vương phi chỉ gọi cháu dâu trưởng mà không gọi bà, có lẽ Cảnh vương phi không có thâm ý gì, Thái phu nhân lại cảm thấy trên mặt nóng hừng hực giống như bị người ta tát một cái. Bà là Thái phu nhân hầu phủ, hầu phủ có ân thưởng gì, đều nên do bà ra mặt nhận lấy chứ!
A Kết không hiểu cơn giận của Thái phu nhân từ đâu mà đến, nhưng nàng cũng không làm việc trái với lương tâm, thoải mái kể lại nguyên nhân một cách đơn giản.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, Thái phu nhân càng nhìn càng tức giận, lớn tiếng trách mắng: “Chuyện lớn như vậy, vì sao trước đó ngươi không nói với ta một tiếng? Cho rằng bà già này đã chết sao?” So sánh với An vương, Cảnh vương mới là long tử chân chính, khó có được cơ hội thiết lập quan hệ cùng Cảnh vương phủ, vì sao bà lại chẳng hay biết gì?
Khóe miệng A Kết khẽ co quắp, cúi đầu, ăn ngay nói thật: “Tổ mẫu đừng giận, thật ra, sau khi vương phủ đưa thiệp mời tới, ta mới nghe tướng công nhắc nhở, mới biết được người đêm đó gặp phải chính là vương gia và vương phi, trước đó tướng công vẫn không nói cho ta, sau khi nhận được bái thiếp lại dặn dò ta không nên để lộ ra ngoài, tránh cho người bên ngoài cho rằng ta thấy người sang bắt quàng làm họ. di3n.dan.l3.quy.d0n Vậy nên ta mới không dám nhiều lời.”
Trưởng tôn lo lắng như vậy quả thật có đạo lý, Thái phu nhân lúc này mới nguôi giận phần nào, nhưng vẫn trầm mặt xuống nhắc nhở: “Đối với người ngoài thì đương nhiên không thể kể ra, nhưng ta là tổ mẫu của ngươi, có chuyện gì mà ngươi phải giấu? Nếu nói cho ta hay, ta còn có thể giúp ngươi, không giống hôm nay, ngươi không hề chuẩn bị gì đã được vương phi mời vào, ai biết ngươi có bất cẩn lỡ lời đắc tội vương phi hay không? Thôi, lần này coi như xong, về sau lại có bất kỳ chuyện gì, ngươi đều phải báo trước cho ta biết, nhớ chưa?”
“Nhớ.” A Kết nhỏ giọng đáp.
Thấy nàng giống như bị kinh hãi, Thái phu nhân vì tính toán lâu dài, lại nhẹ giọng thở dài: “Đừng trách tổ mẫu nặng lời như vậy, tuổi ngươi còn nhỏ, nhiều chuyện chưa hiểu được, có những chuyện vòng vo, quanh quanh quẩn quẩn, chứ chẳng hề đơn giản như ngươi thấy. Tổ mẫu chỉ muốn nhân lúc bản thân còn minh mẫn, cố gắng chỉ điểm cho ngươi, đợi đến khi ta già cả, hồ đồ rồi, ngươi cũng có thể một mình đảm đương sự việc, khi đó tổ mẫu đi cũng yên lòng, ngươi nói phải hay không?”
Lời bà ta nói nghe thật chân tình và thân thiết lại chỉ khiến A Kết cảm thấy dối trá đến cực điểm, nhưng không thể không giả vờ trả lời bà ta: “Tổ mẫu đừng nói như vậy, ý tốt của người, ta đều hiểu, về sau ta và tướng công có việc gì nhất định sẽ thông báo trước với tổ mẫu một tiếng, để người quyết định.”
Thái phu nhân hài lòng gật đầu, nhìn bụng nàng một cái rồi khoát tay nói: “Được rồi, ngươi cũng mệt mỏi một ngày rồi, mau trở về nghỉ ngơi một chút đi.”
A Kết hành lễ cáo từ.
Trở lại Vọng Trúc hiên, sau khi thu xếp qua loa, A Kết tựa vào đầu giường, nhắm mắt nghĩ lại chuyện của cả ngày hôm nay. Tưởng ma ma đã dạy nàng, khi giao tiếp với những người trong kinh thành phải cẩn thận suy nghĩ, trước đây nàng chỉ ở trong hầu phủ không đi đâu nên chưa cảm thấy gì, hôm nay mới ra ngoài một chuyến đã gặp nhiều chuyện như vậy, rõ ràng, không phải do nàng muốn tránh là được.
Sự thù hận của An vương phi, nàng đã sớm biết tới, nhưng nhiều chuyện, A Kết vẫn chưa hiểu rõ, tựa như địch ý của mẫu tử Hứa Lam, tựa như thiện ý của Cảnh vương phi.
~
Thụy vương phủ.
Phu thê Thụy vương cùng đi vào nội thất, Thụy vương phi để cho nha hoàn giúp nàng tháo những trang sức rườm rà xuống trước, sau đó mới tự mình bước tới hầu hạ vương gia nồng nặc mùi rượu khắp người.
Đường Thao uống say, hai mắt lờ đờ mông lung, nằm ở trên tháp, ánh mắt thỉnh thoảng chớp chớp, nhìn vương phi xinh đẹp của hắn đang ân cần hầu hạ trước người mình, chờ tất cả nha hoàn lui ra, hắn mới khàn giọng mở miệng: “Phía trước ồn ào nên ta không nhìn rõ ràng đứa nhỏ như thế nào, ngươi chắc là thấy rồi chứ, nghe nói đứa nhỏ lớn lên giống phụ hoàng, thật sự giống sao?”
Thụy vương phi đỡ hắn dậy, nhét gối thêu hoa cho hắn dựa vào, sau đó đưa trà giải rượu cho hắn, mọi thứ tạm thời ổn thỏa mới cười khẽ đáp lời: “Hài tử mới đầy tháng làm sao nhìn ra giống ai chứ?” Theo ý nàng, chẳng qua là Cảnh vương tự sơn son thiếp vàng lên mặt, vì khiến Hoàng Thượng vui, chiêu trò gì cũng có thể sử dụng.
Không biết có phải do trà giải rượu hay không, trong mắt Thụy vương dần khôi phục sự tỉnh táo, hắn nhìn vương phi nhưng không nói gì.
Hoàng Trưởng Tôn có giống hay không, không phải hoàng huynh định đoạt, phụ hoàng tận mắt thấy đứa nhỏ, nhất định cũng cảm thấy như vậy nên mới ban thưởng vô số thứ tốt. Việc đó cũng không sao, tâm tư của phụ hoàng mới là quan trọng, trừ thân phận ra, chỗ nào hắn cũng mạnh hơn hoàng huynh ốm yếu kia, cố tình, lại thua kém ở vấn đề con nối dõi.
Hắn thích vương phi này, bằng không cũng sẽ không để nhóm thị thiếp uống thuốc trong ba năm nay, chỉ là hiện giờ, hắn không muốn tiếp tục chờ đợi.
Gia tộc bên ngoại của Hoàng Tôn có thân phận quá thấp cũng không ổn, đã đến lúc hắn cần chọn lựa trắc phi.
“Đúng rồi, nghe nói hoàng tẩu có gặp một vị phu nhân sao?” Chủ ý đã định, Thụy vương lại nhớ đến lời đồn đãi nghe được trong bữa tiệc.
Trượng phu đã hỏi, đương nhiên Thụy vương phi cũng kể rõ câu chuyện trong nội viện, nàng cũng có chút suy đoán: “Triệu gia đang thịnh, hoàng tẩu có phải có ý định mượn sức Triệu gia hay không?” Bằng không cần gì chỉ vì cái đèn lồng rách mà dong dài nửa ngày.
Thụy vương xoa trán.
Cho dù mượn sức thì sao chứ, người ta có thê tử, lại cũng không qua lại quá gần gũi, truyền đến tai phụ hoàng thì cũng chỉ là một tin đồn thú vị mà thôi.
Nhưng còn Triệu gia, Triệu Duẫn Đình đang là một trong sáu Bộ Thượng Thư, Triệu Trầm lại giữ chức Kim Ngô vệ thủ vệ hoàng thành, quả thật đáng để mượn sức.
Hình như Triệu gia không có cô nương đến tuổi cập kể nhỉ? Còn trong quan hệ thông gia với Triệu gia...
Thụy vương lại liếc mắt nhìn thê tử, quyết định phái người đi hỏi thăm một chút.
Thoáng chốc đã đến hoàng hôn, ngay lúc người của Thụy vương đang thấp giọng hồi bẩm lại cho chủ tử tin tức mới hỏi thăm được thì Triệu Trầm vội vã rời khỏi hoàng cung, ra roi thúc ngựa trở về hầu phủ. Website đăng truyện chính thức: diendan.com Hôm nay là lần đầu tiên thê tử của hắn ra cửa làm khách một mình, trong lòng Triệu Trầm không khỏi có chút bất an, phải nhanh chóng tận mắt nhìn thấy nàng bình yên vô sự, hắn mới có thể yên tâm.
“A Kết, nàng không sao chứ?” Chưa kịp thay thường phục, Triệu Trầm đã vội vàng tiến vào nội thất.
Buổi chiều A Kết đã ngủ một giấc, tinh thần rất thoải mái, đang tựa vào đầu giường đọc sách, nghe được tiếng động ở bên ngoài, vốn đang định ra đón đã thấy trượng phu đi vào. Thấy đầu hắn đầy mồ hôi, A Kết cười nói: “Không có việc gì...”
“Tay nàng làm sao vậy?” Ánh mắt Triệu Trầm ngưng lại, rơi vào tay phải của thê tử đang đang chống trên giường, chỗ đó có một dấu móng tay cong cong, cho dù chỉ có một đường tơ máu cũng khiến ngực hắn bốc hỏa.
Lúc trước phụ thân cùng với Duyên Bình hầu thương lượng hôn sự, nàng cũng không đến mức cảm thấy không hài lòng giống mẫu thân. Tuy Triệu Trầm được nuôi ở nông thôn, nhưng dù sao cũng là trưởng tử hầu phủ, lại nhìn thái độ Duyên Bình hầu, tự mình thu xếp hôn sự cho hắn, hiển nhiên vẫn rất coi trọng hắn. Lại nói đến bản thân Duyên Bình hầu, khi đó hắn đã ngồi ở vị trí hộ bộ Hữu thị lang, nắm thực quyền, nếu không phải Triệu Trầm bị quốc công phủ áp chế, lấy thân phận Duyên Bình hầu, hắn cũng chướng mắt nhà mình vừa không có tiền tài lại không có thực quyền.
Tuy vậy, đối với một nam nhân đã rời khỏi kinh thành nhiều năm như thế, nàng cũng không quá hào hứng, chờ mong. Vậy nên khi chuyện nghị hôn không bệnh mà chết yểu, nàng cũng không thấy thất vọng. Chỉ là, trải qua một hồi cung biến, Triệu gia theo thế nước lên mà thuyền cũng lên, lòng nàng lại bắt đầu thấp thỏm đợi mong, không ngờ lại chỉ chờ được tin báo Triệu Trầm đã thành thân.
Đối với nam nhân thiếu chút nữa đã trở thành trượng phu của mình, Hứa Lam khó tránh khỏi tò mò muốn biết hắn là người như thế nào. Mỗi lần nàng ra ngoài làm khách, hễ vô tình thấy người ta nhắc tới chuyện Triệu gia, nàng sẽ để ý lắng nghe, sau đó thì nghe được tin Triệu Trầm lập được thành tích xuất sắc ở bãi săn, trở thành quan tam phẩm chỉ huy sứ. Tam phẩm, Triệu Trầm mới mười tám tuổi đấy!
Hứa Lam càng không ngừng nghĩ tới nếu ngày ấy, hôn sự của nàng và Triệu Trầm không chết yểu thì tình huống hiện nay sẽ như thế nào, nhưng rõ ràng, đó là chuyện không thể. Triệu Trầm đã có thê tử, nàng không có khả năng sẽ gả cho hắn, Hứa Lam chỉ có thể ngóng trông Triệu Trầm là một gã có tướng mạo xấu xí, như vậy, ít ra trong lòng nàng còn dễ chịu chút ít. Ngày Hoàng Thượng hồi kinh, nàng nóng lòng chăm chú quan sát đoàn người đang trên đường hướng tới hoàng cung, một lòng chờ đợi người mình thấy sẽ là một nam nhân xấu xí, để lửa tiếc hận vì hôn sự không thành của nàng có thể được dập tắt. Website đăng truyện chính thức: diendan.com Nhưng rồi, nàng nhận ra Triệu Trầm không hề xấu. Bên cạnh Hoàng Thượng có nhiều thị vệ như vậy, lại không có ai có thể so được với hắn. Hắn trầm tĩnh đi trong đoàn người, như ngọc minh châu tản ra ánh sáng trong veo mà lạnh lùng, mê hoặc đảo điên tâm thần người khác.
Sau khi về đến nhà, Hứa Lam càng tò mò muốn biết vì sao Triệu Trầm lại coi trọng một cô nương ở nông thôn. Nàng giả vờ tùy ý hỏi thăm Quách Bảo Yên, Quách Bảo Yên khen Lâm thị xinh đẹp, trong ánh mắt lại ẩn ẩn để lộ ra ý tứ Lâm thị còn đẹp hơn nàng. Hứa Lam không tin, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, nàng ghen tị, ghen tị Lâm thị xinh đẹp, ghen tị nàng ta may mắn, càng căm hận nàng ta đoạt trượng phu tốt của mình!
Cho nên nàng muốn dạy cho nàng ta một bài học nho nhỏ.
Hứa Lam hơi hơi hất cằm, chờ đợi câu trả lời của đối phương, một dân quê chưa biết rõ chuyện đời, nàng cũng muốn nhìn xem nàng ta trả lời thế nào.
A Kết nhíu mi.
Nàng vẫn cảm thấy, đối với vài người, có thể kết giao bằng hữu hay không, lần đầu gặp mặt ít nhiều nàng đều có thể nhìn ra. Giống như Thái phu nhân hay Tần thị, các nàng đều giả vờ tỏ ra thiện ý, chẳng qua, chỉ cần một ánh mắt lơ đãng đã có thể bộc lộ tận sâu trong thâm tâm các nàng đang nghĩ gì, thậm chí là ngôn từ, tựa như đang cố dỗ ngọt, lừa gạt trẻ nhỏ, chẳng lẽ một đám người đều cho rằng nàng nông cạn, ngu ngốc đến mức không nghe ra được chân tâm, giả ý trong lời bọn họ sao?
A Kết cũng không hiểu tại sao bọn họ lại có loại suy nghĩ này, chẳng lẽ cứ là người nông thôn thì đều là kẻ ngốc sao?
“Bảo Châu!” Giữ chặt Quách Bảo Châu đang muốn tiến lên phân rõ phải trái, A Kết cũng không hỏi đối phương là ai, liếc nhìn tiểu nha hoàn còn đang thút tha thút thít quỳ ở dưới đất, bình tĩnh giải thích: “Vị cô nương này, nha hoàn của cô hấp tấp, vội vàng từ phía trước chạy đến, Như Ý lo lắng ta gặp chuyện không may nên mới đứng ra cản nàng ta lại...”
“Nàng cản thì cứ cản, tại sao lại cố ý đẩy ngã nha hoàn của ta?” Hứa Lam lạnh giọng ngắt lời A Kết, trừng mắt nhìn Như Ý, “Chút ít quy củ như vậy cũng không hiểu được, nơi này là vương phủ, không phải nơi ngươi khoe khoang sức lực của mình!”
Như Ý mặt không đổi sắc, tựa như chẳng nghe thấy mấy lời mắng chửi Hứa Lam dành cho mình.
Cô nương này thật là, tính tình như vậy cũng quá kiêu căng rồi, A Kết cười cười, hỏi ngược lại: “Nếu cô nương biết nơi này là vương phủ, vì sao còn dung túng nha hoàn của mình chạy tán loạn khắp nơi? Mới vừa rồi còn nghe nàng nói là có việc gấp muốn thay cô nương làm, chẳng lẽ không phải cố ý phá hư quy củ, mà Như Ý là nha hoàn của ta, đương nhiên phải lấy an nguy của ta làm trọng, lúc che chở ta vô tình đẩy nàng, cũng là việc có nguyên do, bằng không để yên cho nàng ta thật sự đụng vào, hỏng ngày đại hỉ của vương phủ, chúng ta đều khó thoát khỏi trách nhiệm, có phải không?”
Hứa Lam không ngờ tới A Kết có thể nói chuyện sắc sảo như thế, không khỏi giật mình nhìn nàng.
Quách Bảo Yên nhân cơ hội hoà giải, áy náy nói với A Kết: “Tẩu tử đừng tức giận, biểu tỷ của ta nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa từ trước đến giờ quen bao che khuyết điểm, cho rằng người của mình bị khi dễ nên mới nói vài câu như vậy. Tẩu tử hẳn là không có việc gì chứ, vừa rồi có bị kinh hãi không?”
Số lần A Kết giao tiếp với Quách Bảo Yên cũng không nhiều, nhưng hôm nay gặp mặt, A Kết đã hiểu vì sao Quách Bảo Châu không thích nàng ta. Nếu thật lòng muốn khuyên can, Quách Bảo Yên nên mở miệng tuyên bố thân phận mọi người trước khi Hứa Lam mở miệng, ít nhiều cũng coi như là thân thích, Hứa Lam cho dù kiêu căng cũng sẽ không làm loạn trên yến hội vương phủ. Về phần Hứa Lam, nghĩ tới ánh mắt mẫu thân Tô thị của nàng đối với mình ẩn chứa địch ý, A Kết không khỏi đắn đo, cân nhắc thêm vài phần.
Mới vừa rồi nha hoàn của Hứa Lam đột nhiên chạy đến, rốt cuộc là vô tình hay cố ý? Nếu là cố ý, giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì mà Hứa Lam lại muốn hại đứa nhỏ trong bụng nàng?
A Kết không có chút manh mối nào đành tạm gác chuyện này lại, chờ đến buổi tối hỏi lại Triệu Trầm cho rõ ràng.
“Bảo Châu, chúng ta đi thôi.” Không muốn ở lại cùng đôi biểu tỷ muội này, A Kết nhìn Quách Bảo Châu, nói.
Quách Bảo Châu dùng tư thế bảo vệ ôm lấy tay trái A Kết, cố ý lách qua hai người Hứa Lam, “Nhỏ giọng” dặn dò: “Tẩu tử cẩn thận một chút, quý nữ kinh thành tên tuổi dễ nghe, kỳ thật cũng là tốt xấu lẫn lộn, có vài tiểu thư khuê các quả thật khéo léo, dịu dàng, cũng có người lại rất thô bỉ, một chút quy củ cũng không hiểu, còn ỷ vào giọng mình lớn muốn đổi trắng thay đen.”
A Kết nhếch môi cười, không quay đầu nhìn phản ứng của Hứa Lam, nhẹ nhàng nhéo tay Quách Bảo Châu: “Được rồi, đừng được lý còn không buông tha người ta, truyền đi lại làm chúng ta mang tiếng tính toán chi ly.” Windchimelqd Bởi một lần va chạm không biết do vô tình hay cố ý mà nảy sinh tranh cãi, đối với bọn họ đều không tốt lành gì, Hứa Lam bừa bãi vô lễ, nàng cũng không muốn dùng dằng, đôi co với nàng ta.
Quách Bảo Châu nhìn nàng một cái, thật tâm nói: “Tẩu tử tính tình thật dễ chịu, ở bên cạnh tẩu thật thoải mái, trách không được biểu huynh thích tẩu nhiều đến thế, cũng chỉ có cô nương ôn nhu như vậy mới có thể ở cùng chỗ với người lạnh như băng như hắn, đổi thành ta, chắc chắn mỗi ngày đều đánh nhau với biểu huynh!”
Triệu Trầm lạnh như băng?
Nghĩ tới trượng phu luôn lén lút dùng lời ngon tiếng ngọt chọc ghẹo mình, A Kết chỉ cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại: “Vậy Bảo Châu muốn gả cho người như thế nào?”
Gương mặt đang tươi cười của Quách Bảo Châu liền cứng đờ, đột nhiên chỉ vào một khóm hoa sen ở đằng xa: “Tẩu tử, hoa bên kia thật đẹp, chúng ta qua bên kia xem đi...”
Biết nàng ghét những chuyện như thế này nhất, A Kết chỉ cười mà không nói, chậm rãi cùng nàng đi qua.
~
Buổi trưa, yến hội chính thức bắt đầu, mọi người dời bước đến chính điện của Cảnh vương phi.
Tuy rằng mời nhiều người như vậy, nhưng chân chính có thể đi vào trong điện dùng cơm cùng Cảnh vương phi đều là nữ quyến hoàng tộc, những huân quý hoặc thái thái quan gia như Thái phu nhân đều ngồi ở trong tiểu hoa viên bên ngoài điện, thân phận mọi người cũng không cách biệt quá nhiều, coi như bớt chút quy củ, cũng thản nhiên tự đắc.
A Kết thuận theo mà ngồi xuống bên cạnh Thái phu nhân, trừ khi có ai đó hỏi tới thì nàng mới nhỏ nhẹ trả lời, còn lại, cơ bản là không nói gì cả, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười dịu dàng, ánh mắt yên tĩnh nhu hòa, được không ít phu nhân âm thầm khen ngợi. Thái phu nhân đối với chuyện này rất là vừa lòng, bản lĩnh bên ngoài của cháu dâu trưởng cũng chỉ có thế, vừa rồi đối đáp cùng An vương phi như vậy, nhất định là Triệu Trầm đã sớm dặn dò qua, nàng có thể nhắc lại không thiếu chữ nào, cũng không đến mức là không có điểm tốt.
Phía trước nhẹ nhàng truyền đến tiếng cười vui vẻ của đám nam nhân, không bao lâu, một đám ma ma nha hoàn vây quanh nhũ mẫu bế Hoàng Trưởng Tôn trở về, trực tiếp đến trước chủ điện. Nữ quyến đang ngồi đều quay đầu nhìn theo Hoàng Trưởng Tôn, thẳng đến lúc nhìn không thấy nữa mới bắt đầu mở miệng tiếp tục nói chuyện.
Thái phu nhân nghiêng đầu nói nhỏ với A Kết: “Vương phi lần đầu hoài thai đã sinh được con trai, thật là có phúc khí, hôm nay nếu ngươi đã tới, hi vọng có thể dính chút không khí vui mừng, sinh cho ta một tôn tử mập mạp.”
A Kết cúi đầu vờ xấu hổ.
Yến hội rất nhanh đã kết thúc, các tân khách chuẩn bị cáo từ, Thái phu nhân cũng đứng lên, vừa muốn dẫn A Kết đi ra ngoài, trong chủ điện đột nhiên đi ra một ma ma áo lam khoảng chừng bốn mươi tuổi, lướt nhìn xung quanh một vòng rồi đi thẳng về phía Thái phu nhân.
Mọi người đều tạm thời dừng bước, tò mò nhìn ma ma kia.
Ma ma áo lam mang theo mặt mày tươi cười đi đến trước người A Kết, cúi người chào nói: “Ngài là người của Duyên Bình hầu phủ, phu nhân Triệu chỉ huy sứ?”
A Kết như trở về lúc mới vừa đi vào vương phủ, không biết làm sao đối mặt với thiện ý chuẩn bị nhuyễn kiệu của Cảnh vương phi, chỉ bối rối gật đầu theo bản năng.
“Vương phi mời phu nhân đến nội điện nói chuyện, kính xin phu nhân đi theo ta.” Ma ma áo lam tươi cười xoay người, đưa tay ý bảo A Kết đi trước.
Các nữ quyến đồng loạt nhìn về phía A Kết, trong mắt nhất thời tràn đầy hâm mộ.
Thế lực Cảnh vương tuy không bằng Thụy vương, nhưng dù sao hắn cũng do Hoàng Hậu sinh ra, là đích tử duy nhất của Hoàng Thượng, nay lại có thêm Hoàng Trưởng Tôn, nghe nói Hoàng Thượng cực kỳ vui mừng, một tháng này ban thưởng cho Cảnh vương phủ không ít thứ tốt, cũng khiến Cảnh vương phủ ngày càng náo nhiệt. Mà trong sân nhiều nữ quyến như vậy, Cảnh vương phi chỉ đối xử khác thường với A Kết, vinh hạnh đặc biệt này, làm sao không khiến cho người ta thêm vài phần kính trọng chứ?
A Kết lại không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, trong ánh mắt phức tạp đầy soi mói của Thái phu nhân, trầm ngâm đi theo ma ma áo lam vào nội điện. Như ý quay đầu dò hỏi xem có nên đi theo không, Thúy Ngọc lặng lẽ lắc đầu với nàng.
Trong nội điện, Cảnh vương phi mặc trang phục lộng lẫy ngồi ở trên tháp, đang cúi đầu dịu dàng cười với Hoàng Trưởng Tôn. Thụy vương phi và An vương phi chia ra ngồi ở hai phía bên dưới nàng, khẽ giọng khen Hoàng Trưởng Tôn không ngớt. Ngoại trừ Cảnh vương và Thụy vương, Hoàng Thượng còn có hai hoàng tử, tứ hoàng tử là do cung nữ sinh ra, hiện nay mười lăm tuổi, phải đợi sang năm tuyển phi, sau đại hôn mới ra khỏi cung xây phủ, ngũ hoàng tử là huynh đệ ruột thịt của Thụy vương, năm nay mới tròn chín tuổi.
Lúc A Kết đi vào, ba vị vương phi đều ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
A Kết nhớ kỹ những gì Tưởng ma ma dạy, hạ mắt không dám đánh giá quý nhân, quỳ gối muốn hành đại lễ.
Cảnh vương phi đúng lúc ra lệnh ma ma bên cạnh đỡ nàng, “Triệu phu nhân đang có mang, những lễ nghi phiền phức liền miễn đi.”
A Kết cảm kích tạ ơn.
Cảnh vương phi giới thiệu hai vị phu nhân với nàng, A Kết muốn hành lễ, nhưng trước đó có Cảnh vương phi miễn lễ, hai người tự nhiên cũng đều miễn lễ cho A Kết.
Sau khi ngồi xuống, A Kết lặng lẽ liếc mắt quan sát những người trước mặt. Cảnh vương phi thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, có lẽ vì vừa mới sinh xong nên dáng vẻ có phần nở nang, hai má trắng trẻo, hồng nhuận, khí sắc rất tốt, ôn nhu mà không mất vẻ đoan trang. Dieendaanleequuydonn An vương phi thì A Kết không có nhìn lâu, về phần Thụy vương phi, so với Cảnh vương phi hẳn nhỏ hơn tầm hai tuổi, trâm cài đính hồng ngọc trên đầu khiến ngũ quan của nàng càng minh diễm bức người, mắt cười nhẹ nhàng giống như thập phần vui sướng.
A Kết buông mi, nhớ lại lời nói Triệu Trầm, Thụy vương phi thành thân đã ba năm mà vẫn chưa sinh con.
A Kết đang không muốn phải suy nghĩ về chuyện bề ngoài vui vẻ của Thụy vương phi có mấy phần thật giả thì Thụy vương phi lại cười nói với nàng, “Nghe hoàng tẩu nói, tết Nguyên Tiêu này, hoàng tẩu và Triệu phu nhân có gặp mặt một lần phải không?”
A Kết hơi giật mình, nhấc mắt nhìn về phía Cảnh vương phi, thấy nàng cười gật đầu, lúc này mới đứng lên nói: “Thần phụ quả thật có vinh hạnh thấy qua vương phi một lần, chỉ tiếc lúc đó không thể chào hỏi đúng phép tắc, nếu có điểm thất lễ xin vương phi tha thứ.”
Cảnh vương phi giơ tay ý bảo nàng tiếp tục ngồi, mỉm cười: “Lúc ấy chúng ta mặc thường phục, dĩ nhiên phu nhân không nhận ra. Lần này thỉnh phu nhân lại đây chẳng qua là muốn chính miệng nói lời cảm tạ. Đêm đó phu nhân cùng Triệu đại nhân tới xem đèn trước chúng ta, chờ đợi cũng một lúc lâu, vốn ta và vương gia không nên tranh giành với hai người, cuối cùng lại chỉ vì chút tư tâm nhất thời của ta, mới khiến phu nhân nhường lại món đồ yêu thích.”
A Kết vội nói: “Vương phi đừng quá khách khí, kỳ thật đèn lồng vốn nên thuộc về ngài, lão sư phụ đã nói từ trước, đèn lồng chỉ đưa cho tiểu hài tử chơi đùa tìm niềm vui, vương phi đang mang thai thì không sao, thần phụ cùng phu quân lớn như vậy còn chen vào đoán đố đèn, giờ ngẫm lại mới thấy ngượng ngùng vì da mặt lúc đó thật dày.”
“Triệu phu nhân nói đúng, hoàng tẩu không cần tiếp tục khách khí.” Thụy vương phi tươi cười đánh gãy đoạn đối đáp khách sáo của hai người, cúi đầu nhìn Hoàng Trưởng Tôn, “Đó là đèn lồng của Phúc ca nhi chúng ta, Phúc ca nhi mau mau lớn lên, nhìn xem phụ vương con thắng được đèn lồng nào cho con nhé.”
Hoàng Trưởng Tôn mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn nàng, khóe miệng phun phun bong bóng nước.
Trong lòng Thụy vương phi mềm nhũn đau xót, ngoài miệng lại tiếp tục khen.
Cảnh vương phi ôn nhu lau khóe miệng nhi tử, nói với A Kết: “Ngọn đèn kia ta vẫn treo ở trong phòng, tháng trước bình an sinh hạ nó, vương gia khen đèn kia có phúc vận, ta cũng cảm thấy như vậy. Nay tâm nguyện của ta đã xong, phu nhân vừa vặn lại có thai, nếu phu nhân không chê, ta trả đèn lồng cho phu nhân thì thế nào?”
Sao A Kết có thể ghét bỏ đây? Đừng nói đó là đèn lồng có ý nghĩa đặc biệt, dù Cảnh vương phi chỉ tùy tiện thưởng một thứ gì đó, thì cũng đều là vinh hạnh đặc biệt của nàng.
Nàng vui vẻ tạ ơn.
Cảnh vương phi liền cho người đem đèn đến, lại đưa A Kết một ít thuốc bổ dưỡng thai, rồi mới để nàng đi, cũng không đặc biệt thân thiện, giống như vừa rồi gọi nàng vào chỉ là để trả đèn lồng.
A Kết lại rất cao hứng, ở trong xe ngựa nâng đèn lồng hồ ly vẫn còn mới tinh thưởng thức, yêu thích đến mức không nỡ buông tay, nhưng tới lúc xe ngựa về đến hầu phủ thì nàng chậm rãi thu lại ý vui mừng trên mặt. Từ lúc rời khỏi vương phủ, Thái phu nhân vẫn mím chặt môi, nét mặt tựa như không quá cao hứng, vui vẻ.
“Vương phi gọi ngươi đi vào nói gì vậy?”
Thái phu nhân ngồi ngay ngắn trên tháp, vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Theo người ngoài, Cảnh vương phi mời cháu dâu trưởng đi vào là vinh hạnh lớn lao của Duyên Bình hầu phủ, Thái phu nhân cũng cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng Cảnh vương phi chỉ gọi cháu dâu trưởng mà không gọi bà, có lẽ Cảnh vương phi không có thâm ý gì, Thái phu nhân lại cảm thấy trên mặt nóng hừng hực giống như bị người ta tát một cái. Bà là Thái phu nhân hầu phủ, hầu phủ có ân thưởng gì, đều nên do bà ra mặt nhận lấy chứ!
A Kết không hiểu cơn giận của Thái phu nhân từ đâu mà đến, nhưng nàng cũng không làm việc trái với lương tâm, thoải mái kể lại nguyên nhân một cách đơn giản.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, Thái phu nhân càng nhìn càng tức giận, lớn tiếng trách mắng: “Chuyện lớn như vậy, vì sao trước đó ngươi không nói với ta một tiếng? Cho rằng bà già này đã chết sao?” So sánh với An vương, Cảnh vương mới là long tử chân chính, khó có được cơ hội thiết lập quan hệ cùng Cảnh vương phủ, vì sao bà lại chẳng hay biết gì?
Khóe miệng A Kết khẽ co quắp, cúi đầu, ăn ngay nói thật: “Tổ mẫu đừng giận, thật ra, sau khi vương phủ đưa thiệp mời tới, ta mới nghe tướng công nhắc nhở, mới biết được người đêm đó gặp phải chính là vương gia và vương phi, trước đó tướng công vẫn không nói cho ta, sau khi nhận được bái thiếp lại dặn dò ta không nên để lộ ra ngoài, tránh cho người bên ngoài cho rằng ta thấy người sang bắt quàng làm họ. di3n.dan.l3.quy.d0n Vậy nên ta mới không dám nhiều lời.”
Trưởng tôn lo lắng như vậy quả thật có đạo lý, Thái phu nhân lúc này mới nguôi giận phần nào, nhưng vẫn trầm mặt xuống nhắc nhở: “Đối với người ngoài thì đương nhiên không thể kể ra, nhưng ta là tổ mẫu của ngươi, có chuyện gì mà ngươi phải giấu? Nếu nói cho ta hay, ta còn có thể giúp ngươi, không giống hôm nay, ngươi không hề chuẩn bị gì đã được vương phi mời vào, ai biết ngươi có bất cẩn lỡ lời đắc tội vương phi hay không? Thôi, lần này coi như xong, về sau lại có bất kỳ chuyện gì, ngươi đều phải báo trước cho ta biết, nhớ chưa?”
“Nhớ.” A Kết nhỏ giọng đáp.
Thấy nàng giống như bị kinh hãi, Thái phu nhân vì tính toán lâu dài, lại nhẹ giọng thở dài: “Đừng trách tổ mẫu nặng lời như vậy, tuổi ngươi còn nhỏ, nhiều chuyện chưa hiểu được, có những chuyện vòng vo, quanh quanh quẩn quẩn, chứ chẳng hề đơn giản như ngươi thấy. Tổ mẫu chỉ muốn nhân lúc bản thân còn minh mẫn, cố gắng chỉ điểm cho ngươi, đợi đến khi ta già cả, hồ đồ rồi, ngươi cũng có thể một mình đảm đương sự việc, khi đó tổ mẫu đi cũng yên lòng, ngươi nói phải hay không?”
Lời bà ta nói nghe thật chân tình và thân thiết lại chỉ khiến A Kết cảm thấy dối trá đến cực điểm, nhưng không thể không giả vờ trả lời bà ta: “Tổ mẫu đừng nói như vậy, ý tốt của người, ta đều hiểu, về sau ta và tướng công có việc gì nhất định sẽ thông báo trước với tổ mẫu một tiếng, để người quyết định.”
Thái phu nhân hài lòng gật đầu, nhìn bụng nàng một cái rồi khoát tay nói: “Được rồi, ngươi cũng mệt mỏi một ngày rồi, mau trở về nghỉ ngơi một chút đi.”
A Kết hành lễ cáo từ.
Trở lại Vọng Trúc hiên, sau khi thu xếp qua loa, A Kết tựa vào đầu giường, nhắm mắt nghĩ lại chuyện của cả ngày hôm nay. Tưởng ma ma đã dạy nàng, khi giao tiếp với những người trong kinh thành phải cẩn thận suy nghĩ, trước đây nàng chỉ ở trong hầu phủ không đi đâu nên chưa cảm thấy gì, hôm nay mới ra ngoài một chuyến đã gặp nhiều chuyện như vậy, rõ ràng, không phải do nàng muốn tránh là được.
Sự thù hận của An vương phi, nàng đã sớm biết tới, nhưng nhiều chuyện, A Kết vẫn chưa hiểu rõ, tựa như địch ý của mẫu tử Hứa Lam, tựa như thiện ý của Cảnh vương phi.
~
Thụy vương phủ.
Phu thê Thụy vương cùng đi vào nội thất, Thụy vương phi để cho nha hoàn giúp nàng tháo những trang sức rườm rà xuống trước, sau đó mới tự mình bước tới hầu hạ vương gia nồng nặc mùi rượu khắp người.
Đường Thao uống say, hai mắt lờ đờ mông lung, nằm ở trên tháp, ánh mắt thỉnh thoảng chớp chớp, nhìn vương phi xinh đẹp của hắn đang ân cần hầu hạ trước người mình, chờ tất cả nha hoàn lui ra, hắn mới khàn giọng mở miệng: “Phía trước ồn ào nên ta không nhìn rõ ràng đứa nhỏ như thế nào, ngươi chắc là thấy rồi chứ, nghe nói đứa nhỏ lớn lên giống phụ hoàng, thật sự giống sao?”
Thụy vương phi đỡ hắn dậy, nhét gối thêu hoa cho hắn dựa vào, sau đó đưa trà giải rượu cho hắn, mọi thứ tạm thời ổn thỏa mới cười khẽ đáp lời: “Hài tử mới đầy tháng làm sao nhìn ra giống ai chứ?” Theo ý nàng, chẳng qua là Cảnh vương tự sơn son thiếp vàng lên mặt, vì khiến Hoàng Thượng vui, chiêu trò gì cũng có thể sử dụng.
Không biết có phải do trà giải rượu hay không, trong mắt Thụy vương dần khôi phục sự tỉnh táo, hắn nhìn vương phi nhưng không nói gì.
Hoàng Trưởng Tôn có giống hay không, không phải hoàng huynh định đoạt, phụ hoàng tận mắt thấy đứa nhỏ, nhất định cũng cảm thấy như vậy nên mới ban thưởng vô số thứ tốt. Việc đó cũng không sao, tâm tư của phụ hoàng mới là quan trọng, trừ thân phận ra, chỗ nào hắn cũng mạnh hơn hoàng huynh ốm yếu kia, cố tình, lại thua kém ở vấn đề con nối dõi.
Hắn thích vương phi này, bằng không cũng sẽ không để nhóm thị thiếp uống thuốc trong ba năm nay, chỉ là hiện giờ, hắn không muốn tiếp tục chờ đợi.
Gia tộc bên ngoại của Hoàng Tôn có thân phận quá thấp cũng không ổn, đã đến lúc hắn cần chọn lựa trắc phi.
“Đúng rồi, nghe nói hoàng tẩu có gặp một vị phu nhân sao?” Chủ ý đã định, Thụy vương lại nhớ đến lời đồn đãi nghe được trong bữa tiệc.
Trượng phu đã hỏi, đương nhiên Thụy vương phi cũng kể rõ câu chuyện trong nội viện, nàng cũng có chút suy đoán: “Triệu gia đang thịnh, hoàng tẩu có phải có ý định mượn sức Triệu gia hay không?” Bằng không cần gì chỉ vì cái đèn lồng rách mà dong dài nửa ngày.
Thụy vương xoa trán.
Cho dù mượn sức thì sao chứ, người ta có thê tử, lại cũng không qua lại quá gần gũi, truyền đến tai phụ hoàng thì cũng chỉ là một tin đồn thú vị mà thôi.
Nhưng còn Triệu gia, Triệu Duẫn Đình đang là một trong sáu Bộ Thượng Thư, Triệu Trầm lại giữ chức Kim Ngô vệ thủ vệ hoàng thành, quả thật đáng để mượn sức.
Hình như Triệu gia không có cô nương đến tuổi cập kể nhỉ? Còn trong quan hệ thông gia với Triệu gia...
Thụy vương lại liếc mắt nhìn thê tử, quyết định phái người đi hỏi thăm một chút.
Thoáng chốc đã đến hoàng hôn, ngay lúc người của Thụy vương đang thấp giọng hồi bẩm lại cho chủ tử tin tức mới hỏi thăm được thì Triệu Trầm vội vã rời khỏi hoàng cung, ra roi thúc ngựa trở về hầu phủ. Website đăng truyện chính thức: diendan.com Hôm nay là lần đầu tiên thê tử của hắn ra cửa làm khách một mình, trong lòng Triệu Trầm không khỏi có chút bất an, phải nhanh chóng tận mắt nhìn thấy nàng bình yên vô sự, hắn mới có thể yên tâm.
“A Kết, nàng không sao chứ?” Chưa kịp thay thường phục, Triệu Trầm đã vội vàng tiến vào nội thất.
Buổi chiều A Kết đã ngủ một giấc, tinh thần rất thoải mái, đang tựa vào đầu giường đọc sách, nghe được tiếng động ở bên ngoài, vốn đang định ra đón đã thấy trượng phu đi vào. Thấy đầu hắn đầy mồ hôi, A Kết cười nói: “Không có việc gì...”
“Tay nàng làm sao vậy?” Ánh mắt Triệu Trầm ngưng lại, rơi vào tay phải của thê tử đang đang chống trên giường, chỗ đó có một dấu móng tay cong cong, cho dù chỉ có một đường tơ máu cũng khiến ngực hắn bốc hỏa.