Con Gái Của Đại Tá

Chương 39

“Vi Vi, nhà chị xảy ra chút chuyện, tối nay chị sẽ lên máy bay, nhờ em chăm sóc Tiểu đậu đỏ giúp chị mấy ngày nhé.” Julie vừa nói vừa sắp xếp quần áo.

 

Hướng Vi gật gật đầu, “Chị Julie, chị cứ yên tâm mà đi đi, em sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu đậu đỏ.”

 

“Chị phải đi ngay lập tức, sẽ sớm trở lại thôi.”

 

“Dạ được rồi. Trên đường đi nhớ cẩn thận.” Hướng Vi khoát tay một cái nói với Julie

 

Sau khi Julie đi, Hướng Vi vào phòng của Tiểu đậu đỏ, thấy đứa nhỏ còn đang ngủ, hôn lên trán bé một cái, “Mấy ngày nay mẹ nuôi sẽ chăm sóc con.”

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Hướng Vi lái xe đưa con trai đi nhà trẻ, Tiểu đậu đỏ nhìn Hướng Vi, nói: “Mẹ nuôi, sao mẹ không tới?”

 

“Mẹ có việc gấp phải về Mĩ, chờ mấy ngày nữa sẽ trở về. Mấy hôm nay mẹ nuôi sẽ chăm sóc cho con, được không?” Hướng Vi dừng xe lại xong, sờ sờ đầu con trai rồi mở cửa xe ôm bé xuống.

 

“Thầy giáo Quý, đã làm phiền thầy, chờ buổi chiều tôi tan việc sẽ đến đón con trai.”

 

Quý Mẫn cười nói: “Cô cứ yên tâm. Nào, Ellen, mau đi vào cùng thầy.”

 

Tiểu đậu đỏ chu miệng, đôi mắt to nhìn thẳng vào Hướng Vi, cô cúi đầu hôn con trai một ngụm, “Tiểu đậu đỏ ngoan, cùng vào với thầy đi, tan việc mẹ nuôi sẽ đến đón con nhé.”

 

Hướng Vi lấy một mảnh giấy ra, viết số điện thoại lên đó rồi đưa cho Quý Mẫn, “Thầy giáo Quý, đây là số điện thoại của tôi, nếu như có chuyện gì thì hãy gọi cho tôi ngay nhé.”

 

Quý Mẫn nhận lấy mảnh giấy, cười nói: “Vậy thì tốt, nếu quả thật có chuyện gì thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”

 

“Tạm biệt mẹ nuôi.”

 

Hướng Vi cười cười, chờ đến khi con trai vào lớp rồi mới lái xe đến công ty.

 

Hướng Vi vào phòng làm việc của mình, cúi đầu nhìn tài liệu.

 

“Hướng tổng, trưa hôm nay có một bữa cơm, người xem…”

 

Hướng Vi ngẩng đầu lên, nhíu mày một cái, “Là ai?”

 

“Là Dương tổng…”

 

“Là hắn à, tôi biết rồi, cô đi xuống đi.”

 

Mười giờ rưỡi, chuông điện thoại của Hướng Vi vang lên

 

“Alo…”

 

“Này~, Hướng tổng, là tôi đây.”

 

“Thì ra là Dương tổng à, Dương tổng là người bận rộn sao hôm nay lại rảnh rỗi mà gọi điện thoại cho tôi vậy?”

 

“Ôi chao, Hướng tổng, cô nói như vậy thật oan uổng cho tôi. Trưa hôm nay chúng ta ra ngoài dùng cơm rồi bàn chuyện hợp tác luôn được không?”

 

Hướng Vi nhíu mày một cái, “Dương tổng, bây giờ mới có mười giờ rưỡi thôi mà.”

 

“Ôi chao, phải nói trước giờ tan việc chứ, tôi đã đặt một chỗ rất tốt ở nhà hàng Sùng Minh, Hướng tổng phải cho tôi một chút mặt mũi chứ. Được rồi, Hướng tổng, đến sớm một chút nhé.”

 

Hướng Vi cúp điện thoại, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, Dương Thanh Tuấn này, cũng được coi là tuổi trẻ đẹp trai tài giỏi, nhưng mà là người quá lỗ mãng, Hướng Vi gặp qua một lần cũng không mấy hảo cảm, thứ người như thế thì chị Julie có thể đối phó được, Hướng Vi tự giễu nhớ lại.

 

“Tiểu Lưu, lấy tài liệu hạng mục hợp tác với Dương tổng sắp xếp lại thật tốt cho tôi.”

 

Từ chỗ Hướng Vi đến nhà hàng Sùng Minh cũng không tính là quá xa, chỉ có điều lái xe cũng phải mất gần một tiếng đồng hồ mới tới. Hướng Vi vừa lái xe, trong lòng vừa mắng tên họ Dương kia xối xả.

 

Đến nơi, trên mặt Hướng Vi mang theo nụ cười chuyên nghiệp, “Xin lỗi Dương tổng, tôi đã đến muộn.”

 

“Không muộn, không muộn, Hướng tổng có thể tới là đã nể mặt tôi lắm rồi.” Dương Thanh Tuấn cười nói.

 

Hướng nhíu mày một cái, lần gặp mặt này thấy thế nào cũng không giống như là nói chuyện hợp tác vậy, trong lòng Hướng Vi ngờ vực nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười vui vẻ.

 

Hướng Vi ăn rất ít, trong lòng đang nghĩ đến chuyện hợp đồng, đợi đến khi ăn xong, Hướng Vi nói: “Dương tổng, chuyện hợp tác lần này, anh xem…”

 

Dương Thanh Tuấn uống hơi nhiều, một cái móng vuốt heo thoáng kéo tay Hướng Vi, “Hướng tổng, chúng ta về nhà nói chuyện cặn kẽ có tốt hơn không?” Vừa nói tay vừa không thành thật

 

Mặt Hướng Vi tức muốn tái đi rồi, ra sức đưa tay ra ngoài, “Dương tổng, mấy ngày trước, bản hợp đồng này anh đã nói được, nên cũng không cần phải vào phòng nói chuyện, nếu Dương tổng không muốn, vậy thì suy nghĩ thêm mấy ngày nữa đi rồi gọi điện thoại cho tôi.”

 

“Ôi chao, Hướng tổng, chúng ta đều là người quen cũ, cô còn sợ tôi sao. Thành thật mà nói, Hướng tổng tuổi trẻ tài cao lại còn là một phụ nữ xinh đẹp, là đàn ông thì ai cũng thích. Cô nói có đúng không? Thanh Tuấn đối với Hướng tổng là vừa gặp đã yêu.” Vừa nói vừa ỷ vào thể hình chênh lệch giữa nam và nữ lại muốn đưa móng heo ra kéo đi.

 

Hướng Vi áp tức giận trong lòng xuống, mặt nghiêm túc nói: “Xin lỗi Dương tổng, tôi đã có bạn trai rồi.”

 

“Hướng tổng, nhưng tôi đã tìm hiểu rõ ràng, tháng bảy cô mới về nước, bạn trai ở đâu mà có nhanh vậy, ha ha…”

 

Hướng Vi nhíu mày, “Dương tổng, chúng ta đang nói về chuyện công việc, chuyện riêng của tôi không cần thiết phải báo cáo với anh, nếu Dương tổng không có thành ý hợp tác, vậy thì tạm biệt.”

 

“Hướng tổng, cô phải hiểu rõ, bản hợp đồng này sẽ giúp cô kiếm được bao nhiêu chắc cô biết chứ?” Dương Thanh Tuấn thấy cô dầu muối đều không được thì phát cáu

 

Hướng Vi hừ lạnh một tiếng, “Dương tổng, tiền luôn luôn kiếm không hết, tôi chỉ nên lấy có mức độ thôi, nếu Dương tổng không muốn vậy thì tạm biệt!”

 

“Hướng tổng, đừng nói chuyện thỏa mãn như vậy, chúng ta theo như nhu cầu, sao không tự nguyện mà làm hả? Cô nói có đúng không, Hướng tổng?”

 

Hướng Vi cười lạnh, “Dương tổng, nếu như để kí được bản hợp đồng này mà phải bán thịt, vậy thì không cần cũng được.”

 

“Xem Hướng tổng nói gì kìa, sao lại nói những lời thương tổn như vậy chứ. Hướng tổng, cô không có bạn trai, tôi không có bạn gái, cái này là trời đất tác thành cho chúng ta.”

 

Hướng Vi nhìn đông hồ đeo tay một cái, rồi nói với Dương Thanh Tuấn: “Dương tổng, tôi đã có bạn trai rồi. Đừng nghĩ người khác cũng xấu xa giống như anh. Tạm biệt.” Hướng Vi cầm túi tính đi.

 

Hôm nay, Dương Thanh Tuấn làm sao có thể để con dê béo này thoát khỏi được, kéo Hướng Vi lại, cô tức giận đá một cước vào hạ bộ của hắn, đáng tiếc thiếu chút chính xác, Hướng Vi vội vàng mở cửa phòng chạy ra ngoài, Dương Thanh Tuấn bất chấp phí dưới đang đau đớn, cũng chạy theo kéo Hướng Vi.

 

Hôm nay làm sao lại tên biến thái như vậy chứ, Hướng Vi mắng trong lòng. Hướng Vi mang giày sao gót nên không thể chạy nhanh được, dáng người cô cũng chỉ có 163cm, đâu so được với hắn cao to.

 

Dương Thanh Tuấn lôi kéo Hướng Vi một phen, “Được lắm, Hướng tổng, tình cũng không vừa nha.”

 

Hướng Vi nhìn xung quanh, đúng lúc thấy phòng bao bên cạnh mình mở cửa, bên trong có mấy người đàn ông mặc quân phục, cô ổn định tâm trạng, nhìn Dương Thanh Tuấn nói: “Dương tổng, tôi khuyên anh tốt nhất nên buông tay ra, bạn trai tôi tới rồi, nếu anh ấy nhìn thấy anh bắt nạt tôi như vậy, hôm nay anh hãy chờ bị chỉnh đi.”

 

Dương Thanh Tuấn nhíu mày một cái, có chút do dự nhìn Hướng Vi, “Hướng tổng, đừng gạt tôi, bạn trai cô ở đâu, người đâu?”

 

Hướng Vi hừ lạnh một tiếng, Hướng Vi cầm túi đi thẳng vào phòng bao bên cạnh, sao hôm nay lại xui xẻo thế này chứ, đã phóng lao thì phải theo lao thôi. Bên trong, mấy người đàn ông thấy một cô gái đang đi tới, tạm thời cũng không nói chuyện, Hướng Vi nhìn một vòng, thấy trên người bọn họ đều mặc quân phục không quân, thầm nghĩ bọn họ chắc chắn đều là quân nhân.

 

“Này cô gái…” Người trung niên này có lẽ hơn bốn mươi tuổi, thấy cô gái cứ đứng ở cửa mãi không lên tiếng, nên hỏi.

 

“Xin chào Thủ trưởng, cho tôi hỏi một chút, ở đây có ai tên là Chu Thần Dật không ạ?”

 

“Cô tìm Thần Dật à, cậu ấy vừa mới đi nhà vệ sinh, sẽ trở lại ngay thôi.” Người đàn ông kia cười nói. Vừa dứt lời liền thấy Chu Thần Dật ở sau lưng Hướng Vi, “Thần Dật, cô gái này đang tìm cậu đấy.”

 

Hướng Vi quay đầu qua, sợ hết hồn, đây không phải là anh ấy sao, mặc dù mấy năm rồi chưa gặp nhưng vẫn nhận ra. Chu Thần Dật cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, im lặng một hồi, “Em là Hướng Vi?”

 

Hướng Vi gật đầu, nghiêng đầu ra ngoài thấy Dương Thanh Tuấn đang nhìn vào bên này, lửa giận trong lòng lại bốc lên, một phen kéo tay Thần Dật ra ngoài, Dương Thanh Tuấn thấy Hướng Vi lôi kéo một người đàn ông đang đi về phía này, vừa thấy quân hàm trên vai người ta, hắn ta có chút chột dạ.

 

“Dương tổng, trân trọng giới thiệu với anh, người này chính là bạn trai của tôi. Dương tổng, anh đừng tưởng rằng anh chạy BMW là ngon lắm, bạn trai tôi chính quân nhân, chỉ dựa vào anh mà cũng dám tán tỉnh tôi!”

 

Trên trán Dương Thanh Tuấn đổ mồ lạnh, thấy sắc mặt của người đàn ông kia đang khó chịu, chán nản muốn chạy, Hướng Vi hừ một tiếng, “Anh đứng lại cho tôi, tính chạy à, có tin tôi đưa anh vào sở cảnh sát không? Tôi kiện anh tội quấy rối!”

 

Dương Thanh Tuấn vuốt vuốt mồ hôi trên đầu, gương mặt đau khổ, “Hướng tổng, là do tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, Hướng tổng cô đại nhân đại lượng có thể tha thứ cho tôi lần này được không? Bản hợp đồng tôi sẽ kí, tôi lập tức kí ngay.” Vừa nói vừa lấy cây bút từ trong túi sách ra.

 

Hướng Vi nhíu mày, “Dương tổng, thật không đúng lúc, hiện tại tôi không có tâm trạng, phải rồi, chị Julie nói đã tìm được một công ty hợp tác khác rồi, vừa rồi tôi quên nói cho anh biết, thế này đi, chờ chị Julie trở về tôi hỏi chị ấy một chút rồi hãy tính tiếp.”

 

Thực tế, Dương Thanh Tuấn chính là một con cọp giấy, vội vàng cúi đầu khom lưng nói: “Vậy tôi sẽ chờ điện thoại của Hướng tổng, bây giờ tôi còn có chút chuyện, tôi đi trước.” Nói xong quay đầu chạy thật nhanh

 

Hướng Vi như trút được cơn giận, quay đầu lại gặp Chu Thần Dật đang nhìn cô, mới phát giác vừa rồi mình đã lợi dụng anh, sắc mặt liền đỏ lên, đôi tròng mắt chỉ dám xoay chuyển xung quanh.

 

Chu Thần Dật nhíu mày một cái, xoay người đi vào phòng bao, Hướng Vi đi theo phía sau vô cùng lúng túng, muốn nói một câu gì đó, lại dường như nói cái gì cũng không được. Trực tiếp bỏ đi, hình như cũng không được, chỉ đành phải đi vào theo anh.

 

“Thần Dật, đây là bạn gái của cậu à?” Vị lớn tuổi kia cười nói rồi nhìn Hướng Vi một cái, “Khó trách, mấy năm nay Thần Dật rất thong thả, thì ra là có một cô bạn gái xinh đẹp như thế này.”

 

Vẻ mặt Hướng Vi không biết làm sao, muốn nói không phải, nhưng vừa rồi bên ngoài chính cô lại nói Chu Thần Dật là bạn trai mà.

 

Người bên trong lớn tuổi hơn Chu Thần Dật một chút, nghe vậy cũng cười rồi nhìn Chu Thần Dật một chút, lại nhìn Hướng Vi một tí, coi như da mặt Hướng Vi có dày đi nữa cũng không chịu cả phòng đang quan sát mình nha.

 

“Ha ha, người anh em, khó trách cậu chướng mắt em gái tôi, hóa ra là có cô bạn gái xinh đẹp như vậy. Không giới thiêu với chúng tôi một chút sao?” Một người đàn ông khác vỗ vỗ bả vai Thần Dật cười nói

 

Chu Thần Dật không lên tiếng, nhìn Hướng Vi một cái, nói: “Hướng Vi, qua đây ngồi đi.”

 

Hướng Vi ngồi ngay thẳng bên cạnh anh, người đàn ông vừa mới vỗ bả vai Thần Dật cười nói với Hướng Vi, “Em gái tên gọi là Hướng Vi à, tuổi còn trẻ mà đã làm tổng giám đốc rồi, thật lợi hại nha, ha ha…”

 

Hướng Vi cười gượng, sắc mặt Chu Thần Dật có chút không tốt lắm, Hướng Vi suy nghĩ không phải mình đã phá hư chuyện tốt của anh ấy rồi chứ, đời người này thật là khổ mà…

 

Toàn thân Hướng Vi ngồi bên cạnh Chu Thần Dật không được tự nhiên, làm cho cô có nỗi khổ mà không thể nói ra đó chính là, mấy người này vừa nhìn thấy cũng biết là mấy ông lớn, mỗi một người đều cho rằng cô chính là bạn gái của anh ấy, Hướng Vi thật muốn khóc mà.

 

Vị lớn tuổi kia rất hòa nhã nói chuyện nhà với Hướng Vi, hỏi người trong nhà làm gì, có anh chị em hay không, Hướng Vi thấy gương mặt của Chu Thần Dật đen thui, cũng không dám bịa đặt nên thành thật trả lời. Lại hỏi sao quen biết với Chu Thần Dật, cô trả lời cùng anh lớn lên trong đại viện. Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là thanh mai trúc mã nha.

 

Bốn giờ chiều, bọn họ mới rời khỏi, cuối cùng, vị lớn tuổi kia vỗ vỗ bả vai Chu Thần Dật, “Hôm nay sẽ cho tiểu tử cậu nghỉ một ngày, nhớ tiếp đãi bạn gái cậu cho tốt.”

 

Chờ sau khi mấy người đó rời khỏi, Hướng Vi thấy gương mặt của anh vẫn còn đen thui, cười gượng nói: “Thật xin lỗi anh Thần Dật em sai rồi.”

 

Chu Thần Dật nhìn cô, nói: “Em có lỗi gì? Không cần nói xin lỗi với anh.”

 

Hướng Vi ngớ ra, “Anh Thần Dật… Em không nên nói anh là bạn trai của em, việc này… Em không phải cố ý gây phiền toái cho anh đâu, tại vì em bị một tên biến thái quấy rầy, nên mới… Anh Thần Dật, tha thứ cho em lần này có được không?”

 

Sắc mặt Chu Thần Dật càng đen hơn, “Em cái người ngu ngốc này, ra ngoài cũng không biết nhìn người.”

 

“Em… Chu Thần Dật, anh hung dữ cái gì mà hung dữ, chẳng qua chỉ là nhờ anh làm lá chắn một chút, cũng không mất của anh miếng thịt nào mà.”

 

Chu Thần Dật híp mắt một cái, “Em vậy là có ý gì?”

 

“Hả… Không có, không có ý gì cả. Anh Thần Dật, anh xem, em vốn không phải là bạn gái anh, nên cũng không cần đưa em về.”

 

Chu Thần Dật nhíu mày, “Hướng Vi, em cho rằng chuyện này chỉ là trò đùa thôi sao!”

 

Hướng Vi chu miệng, “Anh Thần Dật, anh không thích em, em cũng không thích anh, như vậy thì có chuyện gì chứ.”

 

Chu Thần Dật nhìn Hướng Vi, mặt nghiêm túc nói: “Làm sao em biết được anh sẽ không thích em, ai nói cho em biết là anh không thích em hả?”

 

Trong đầu Hướng Vi ầm một tiếng, “Việc này…Không đúng... Cái đó… Anh Thần Dật, anh đừng trêu em được không?”

 

Chu Thần Dật vuốt vuốt đầu cô, “Được rồi, đi thôi, anh đưa em về.”

 

“Không… Không cần, em… Em tự lái xe đến…” Nhìn mặt Chu Thần Dật càng ngày càng đen, Hướng Vi vội vàng sửa lại lời nói: “Ách… Xe em để bên này…”

 

“Em ở chỗ nào vậy?”

 

Hướng Vi a một tiếng, “Em phải đi trước để đón con nuôi của em đã.”

 

“Con nuôi của em?” Chu Thần Dật nhăn mặt cau mày nhìn Hướng Vi

 

“Nhìn cái gì, chuyện em có con nuôi mắc mớ gì đến anh.”

 

 

Ở nhà trẻ, Tiểu đậu đỏ chu môi, há miệng, đôi mắt lo lắng nhìn ven đường, bạn học đều được đón đi hết, chỉ còn lại mỗi mình bé…

 

Năm giờ rưỡi, xe dừng lại trước cổng nhà trẻ, Hướng Vi mở cửa xe, vội vàng chạy vào, “Thật xin lỗi Tiểu đậu đỏ, mẹ nuôi đến muộn.”

 

Tiểu đậu đỏ nhào vào trong ngực Hướng Vi, giọng nức nở nói: “Mẹ nuôi xấu, mẹ nuôi xấu…”

 

“Tiểu đậu đỏ ngoan, về nhà mẹ nuôi làm món ngon cho con ăn có được được?” Hướng Vi ôm con trai lên xe

 

Chu Thần Dật nhìn cô một cái, “Không ngờ em cũng thích trẻ con đấy.”

 

Hướng Vi liếc mắt một cái, “Anh đây không phải là đang nói thừa sao. Tiểu đậu đỏ, nói mẹ nuôi nghe một chút, hôm nay thầy giáo dạy con cái gì?”

 

Tiểu đậu đỏ không để ý đến Hướng Vi, nghiêng đầu qua nhìn Chu Thần Dật, “Chú là ai?”

 

Chu Thần Dật nhìn bé con như búp bê, cười nói: “Chú chính là ba nuôi của con.”

 

Tiểu đậu đỏ nghẹo đầu suy nghĩ một trận, vẫn không hiểu cha nuôi là cái gì, nhìn Hướng Vi một cái, “Mẹ nuôi, ba nuôi là cái gì?”

 

Hướng Vi ho khan một tiếng, cặp mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm người nào đó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Thần Dật, anh có ý gì?”

 

Chu Thần Dật nhíu mày, “Tất cả là do em nói, anh có thể không nhận sao?”

 

Hướng Vi tức giận muốn nổ phổi, “Chu Thần Dật, anh đừng quá mức.”

 

Chu Thần Dật nói: “Vậy anh cũng nói cho em biết, Hướng Vi, có một số việc không phải em nói kết thúc là có thể kết thúc được đâu, hiểu chưa? Nếu như em rối rắm chuyện anh chưa từng theo đuổi em, vậy thì thật xin lỗi, mọi người đều đã trưởng thành, em phải biết những thứ đó chỉ là để dụ dỗ những cô gái nhỏ thôi.”

 

Hướng Vi há hốc mồm, người đàn ông này cũng thật là bình tĩnh, đúng không, đúng không? Hướng Vi hít thở sâu một cái, “Chu Thần Dật, mặc dù chúng ta quen biết từ nhỏ,♡Trần♡Thu♡Lệ♡nhưng trước đây quan hệ của chúng ta không tính là quá tốt, điểm ấy anh nên biết, lại nói tiếp, em với anh Hạo Triết còn thân thiết hơn so với anh. Xin lỗi, đối với em chuyện này quá đột nhiên.”

 

Chu Thần Dật híp mắt một cái, “Được rồi, trước hết em cứ suy nghĩ hai ngày đi đã.”

 

Hướng Vi trợn mắt há mồm nhìn anh, “Chủ tịch Mao từng nói, tất cả không phải lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để yêu thì đều là giở trò lưu manh. Chu Thần Dật, muốn đùa giỡn thì đi tìm người khác mà đùa giỡn, từng đến đây trêu chọc em!”

 

Khóe miệng Chu Thần Dật kéo ra một nụ cười, nụ cười này từ từ mở rộng, cả khuôn mặt đều rạng rỡ như hoa, ngay cả trong đôi mắt dài hẹp cũng lộ ra vui vẻ, “Vậy là được rồi, chờ em suy nghĩ thật kỹ, anh sẽ làm báo cáo kết hôn gửi lên.”

 

Hướng Vi muốn phát điên, “Cái này là anh thúc ép.”

 

“Anh làm sao thúc ép em, nam chưa cưới nữ chưa gả, hôm nay chính em cũng nói trước mặt các vị thủ trưởng anh là bạn trai em, anh cũng đâu có ép em.”

 

“Cái đó là do em sợ bị người ta dây dưa nên nói lung tung.”

 

“Hướng Vi, em cũng đã hơn hai mươi tuổi, sao cứ làm như trẻ con vậy, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, cho em suy nghĩ thật kĩ trong hai ngày.”

 

Hướng Vi tức giận thiếu chút sùi bọt mép, “Chu Thần Dật, anh cảm thấy tính cách của chúng ta hợp nhau sao? Anh là chòm sao bò cạp, còn em là chòm sao song nữ, xưa nay sẽ không hợp nhau.”

 

“Bây giờ mà em còn tin những thứ đó, hợp hay không hợp, khắp nơi chảng phải sẽ biết à.” Chu Thần Dật vừa lái xe, lại vừa nói thêm: “Tốt nhất em nên biết, đợi đến năm nay em về nhà, sẽ có không ít người đến đục khoét cánh cửa nhà em, tìm hiểu tận gốc rễ bức bách đi xem mắt, chính em nên hiểu rõ, em đừng nghĩ sẽ chạy trốn,diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn phỏng chừng trong vòng một hai năm tới đây bác Hướng lại được thăng chức, em ở bên ngoài nhiều năm như vậy thì cũng nên hiểu được, lựa chọn nào đối với em mới là tốt nhất.”

 

Hướng Vi nhìn Chu Thần Dật, cười khổ, “Nói như vậy thì em phải cảm ơn anh rồi. Chu Thần Dật, anh tuổi còn trẻ mà đã leo lên được vị trí này, đừng nói là không có ai muốn lôi kéo anh, anh đã đến tuổi này mà vẫn chưa kết hôn, Chu Thần Dật đừng nói là anh đang đợi em, em không phải là đứa trẻ hai ba tuổi, đối với tuổi trẻ quan quân của anh mà nói, tình yêu chỉ là chuyện vô nghĩa, gia thế bối cảnh mới quan trọng nhất chứ!”

 

“Hướng Vi, gia thế và tình yêu hai cái cũng không có gì mâu thuẫn, không có ai nói một cô gái nhà giàu gả cho một anh nhà nghèo sẽ hạnh phúc cả đời, môn đăng hộ đối cũng không sai, anh hi vọng em không cần phải suy nghĩ phiến diện.”

 

Hướng Vi lắc đầu, “Em cũng không nói là môn đăng hộ đối có lỗi gì, chỉ là Chu Thần Dật, hiện tại em chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, cũng chưa có ý định nói chuyện yêu đương. Mà anh, đến bây giờ em cũng chưa từng suy nghĩ qua.”

 

Chu Thần Dật híp mắt, “Vậy sao? Hóa ra trong mắt em anh là như vậy. Hướng Vi, giữa người với người điều quan trọng là duyên số, có một số người tuy có duyên nhưng không có phận, anh với cũng được coi như có duyên, năm đó lần đầu tiên khi thấy em, lúc đó chỉ mới có mấy tuổi, năm tuổi, em và Lưu Khải cùng hợp nhau tới đánh cậu ấy, đừng tưởng anh không phát hiện.⊰Diễn✰đàn☆Lê✭Qúy✬Đôn⊱Khi đó em chỉ mới có năm tuổi mà đã biết ngụy trang, em đã dùng gương mặt đó để lừa gạt bao nhiêu người rồi, phỏng chừng mỗi người ai cũng thấy Hướng Vi em là một người rất ngoan ngoãn, chính em cũng hiểu có đúng không. Khi đó anh đã nghĩ, chúng ta là thuộc cùng một loại người, thói quen ngụy trang, thờ ơ lạnh nhạt. Về phần sau này, em lại xa lánh bọn trẻ con trong đại viện, mặc dù anh không biết trong lòng em đang nghĩ gì, nhưng anh biết một chút đó là, em ghét bọn trẻ con trong đại viện bọn anh.”

 

Hướng Vi lắc đầu một cái, “Anh đừng nói giống như anh thật sự hiểu rõ về em vậy. Chu Thần Dật, chúng ta quen biết gần hai mươi năm, thời gian thật sự qua lại cũng không nhiều, em là cái hạng người gì, anh biết được bao nhiêu, mà thực tế, anh là cái hạng người gì, giống như anh em cũng không biết. Nhưng mà hiện tại, xem ra anh cũng đã lừa không ít người, ai cũng nói Chu Thần Dật anh tuy là người có chút lạnh nhạt, nhưng lại là người bản tính hiền lành. Kỳ thật anh làm sao có thể hiền lành được, sợ rằng anh mới là người dối trá nhất đó, anh làm cho người ta không nắm được điểm mấu chốt của anh, anh ngụy trang rất thành công. Trên cuộc đời này, ai cũng muốn mang trên mặt mình thật nhiều mặt nạ để tồn tại, chẳng qua em cũng chỉ là một người ích kỉ, lạnh bạc, nhưng so với Chu Thần Dật anh thì công phu của còn kém xa.”

 

Chu Thần Dật không lên tiếng, Hướng Vi cũng mệt mỏi, dễ nhận thấy Tiểu đậu đỏ cũng không biết vì sao hai người lại cãi nhau, mang theo một mắt màu xanh biếc nhìn người này một chút, rồi lại nhìn người kia một chặp, cuối cùng cũng chỉ lo chơi đùa với đồ chơi của mình.

 

Đến khu nhà ở của Hướng Vi, cô không mời Chu Thần Dật lên nhà, anh cũng không nói gì, sờ sờ đầu Tiểu đậu đỏ, “Tiểu đậu đỏ, ba nuôi về đây, qua mấy ngày nữa sẽ trở lại thăm con. Cho ba nuôi theo đuổi mẹ nuôi của con được không?”

 

Trong cuộc sống đến gần ba tuổi của Tiểu đậu đỏ, đây là lần đầu tiên bé tiếp xúc với một người đàn trưởng thành trong thời gian lâu như vậy, hiển nhiên ấn tượng của Tiểu đậu đỏ đối với Chu Thần Dật rất tốt nên vẫy vẫy tay với Chu Thần Dật, “Tạm biệt ba nuôi, ba nuôi nhớ đến thăm con sớm nha.”

 

Gương mặt Hướng Vi đen thui, muốn nổi giận nhưng lại thấy không tốt trước mặt con trai, chỉ đành phải dùng cặp mắt to nhìn chằm chằm Chu Thần Dật. Chu Thần Dật nhíu mày, ý tứ hàm xúc nhìn Hướng Vi một cái, ánh mắt dài hẹp lóe lên, “Anh… Chờ câu trả lời của em.”

back top