Chu Thần Dật vừa đi, ngày hôm sau Hướng Vi đã vùi đầu vào công việc, vốn đang bị ốm, lại thêm những chuyện lộn này nữa nên khiến Hướng Vi có chút tiều tụy. Julie mắng cô lớn như vậy tại sao lại không biết quý trọng bản thân, rõ ràng bảo cô phải nghỉ ngơi vài ngày cho thật tốt, vẫn còn chưa hết bệnh mà lại chạy đến đây. Hướng Vi cười cười, nói là đã chơi đùa hơn một tháng rồi, cũng nên kiềm chế tâm trạng rồi.
Nếu Hướng Vi đã trở lại, vậy thì vấn đề bản quyền mua bán của bộ phim không thể không đăng lên báo rồi, trước mắt là có vài đoàn làm phim tới tìm hiểu, Julie vẫn cắn chặt răng không trả lời. Đối với chuyện này, trước sau như một Hướng Vi vẫn không mấy để tâm, chỉ nói để cho Julie phụ trách, còn cô sẽ tự mình chuẩn bị quý hai của bộ phim tiếp theo. Hai người phân công hợp tác, tự bản thân làm nghề ban đầu của mình nên phối kopwk tương đối ăn ý. Đối với nghề này thì Hướng Vi tương đối mạnh hơn Julie, nhưng mà đối với chuyện làm ăn này thì cô lại không nhạy bén bằng Julie.
Bận rộn mấy ngày, Hướng Vi cảm thấy bản thân lại tràn đầy sức lực, mỗi ngày cùng với mọi người thảo luận kịch bản, nhân vật, cuộc sống đầy đủ lại an nhàn.
Ngày mười hai tháng mười một là sinh nhật của Tiểu đậu đỏ, Julie gọi một điện thoại vượt đại dương, Tiểu đậu đỏ nghe âm thanh của mẹ nuôi, liền đem Julie vứt một bên, cầm điện thoại làm nũng với Hướng Vi, đòi cô tặng quà, Hướng Vi vui vẻ nói cuối cùng trong lòng củaTiểu đậu đỏ mình cũng có địa vị hơn chị Julie rồi.
Trước sau nước chuyện hơn một tiếng đồng hồ, mới dụ dỗ được Tiểu đậu đỏ, Hướng Vi “Cắt đất đền tiền” ký hàng loạt hiệp ước bất bình đẳng mới dụ dỗ được Tiểu đậu đỏ không tức giận với mẹ nuôi.
Julie cười ha ha, “Vi Vi, nhanh chóng chuẩn bị cho tốt, chờ Tiểu đậu đỏ trở về tìm em thực hiện.”
Hướng Vi cười cười, “Tên tiểu gia hỏa này, em nói nó lần này làm sao lại dính em như vậy chứ, thì ra là nó nhớ đến quà của nó, ôi… Chị julie, Tiểu đậu đỏ nhà chị đã biến thành Tiểu mê tiền rồi.”
Julie chớp chớp mắt, “Tất nhiên, cũng không nhìn một chút là con trai của ai.”
Hướng Vi ngồi xếp bằng trên ghế sa-lon, “Chị Julie, vậy năm nay chị cũng về Mỹ à?”
“Nếu như không có chuyện gì thì phải về thôi.” Julie cười cười, “Vậy còn em? Năm nay khi nào thì em về?”
“Không biết, về thì nhất định phải về rồi, ngày thường đã không về được, nếu cuối năm cũng không về nữa thì không được tốt lắm.”
Julie nhìn Hướng Vi, hỏi: “Vi Vi, vậy em và anh ta… Em nghĩ như thế nào?”
Hướng Vi gõ gõ đầu, “Thì không thể không nói anh ấy sao?”
“Vi Vi, chị chỉ quan tâm em thôi, mặc kệ em quyết định như thế nào, chị và Tiểu đậu đỏ đều đứng về phía em.” Julie nói xong vỗ vỗ vai Hướng Vi.
Hướng Vi cười cười, “Em biết.”
“Vi Vi, có một số việc em vẫn nên tính toán sớm một chút thì tốt hơn. Được rồi, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, nên tắm rửa rồi ngủ sớm đi, chị cũng không bồi em thức đêm đâu, chị phải ngủ để giữ gìn sắc đẹp. Ngủ ngon…”
“Ngủ ngon…”
Sau khi Julie trở về phòng, Hướng Vi ngồi trên ghế sa-lon ngẩn người. Từ hôm Chu Thần Dật đến hôm nay cũng chỉ qua có mấy ngày, nhớ tới tình trạng hỗn loạn ngày đó Hướng Vi có chút nhức đầu. Mặc dù lúc trước anh ấy có chuyện không thể liên lạc với cô, Hướng Vi cũng không phải là loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, chỉ là lần này anh thật sự là quá đáng đánh đòn, không lạnh nhạt với anh vài ngày thật đúng là vẫn xem cô như tượng đất sao!
Ngày hai mươi tháng mười một, sinh nhật Chu Thần Dật. Đúng lúc là thứ bảy, tối hôm qua Hướng Vi chơi ăn cá suốt đêm, rất không dễ dàng gì có được một ngày được nướng trên giường, điện thoại di động lại vang lên không ngừng, Hướng Vi mơ mơ màng màng cầm điện thoại dưới gối lên, “Alo…”
“Vi Vi, là anh…”
“Uhm… Có việc gì?”
“Còn chưa dậy? Cũng hơn mười hai giờ rồi, anh đã gọi cho em mấy cuộc điện thoại mà em vẫn không nhận.”
“À, do tối hôm qua chơi trò chơi hơi muộn. Anh gọi điện thoại đến có chuyện gì, nếu không có chuyện gì thì tôi còn muốn ngủ!” Hướng Vi có chút tức giận, ghét nhất những ai làm phiền giấc ngủ của người khác.
Khóe miệng Chu Thần Dật giật giật, “Hướng, Vi, hôm nay là sinh nhật của anh.”
“Uhm… Tôi biết.”
Chu Thần Dật muốn phát điên, hít sâu mấy hơi mới đè cổ tức giận trong lòng xuống, “Vi Vi, ngày đó là thái độ của anh không tốt, em vốn đang bị ốm mà anh còn chọc em tức giận. Vi Vi. Thật xin lỗi… Em… Hãy tha thứ cho anh có được không?”
Hướng Vi vuốt vuốt đầu, lúc này mới có chút tỉnh táo, im lặng một hồi, “Thần Dật, em nghĩ hai người chúng ta đều cần tỉnh táo một thời gian đã. Em chỉ muốn bình yên sống qua ngày, không cần rầm rầm rộ rộ, em chỉ muốn vào lúc em mệt mỏi thì sẽ có một bờ vai để em dựa vào, có một người chồng biết chăm sóc. Yêu cầu của em rất đơn giản, nhưng mà anh… Có khả năng này sao? Anh cho nổi sao? Thần Dật, anh quá mạnh mẽ, đoạn tình cảm này khiến em rất mệt mỏi, em nghĩ, em thật sự cần suy nghĩ nghiêm túc lại một lần nữa.”
“Em muốn chia tay anh? Vi Vi, thật xin lỗi, những hành động và việc làm của anh trước kia đã tạo thành gánh nặng cho em. Em nói rất đúng, trước kia anh quá mạnh mẽ, luôn luôn buộc em phải đáp lại, Vi Vi, anh…” Chu Thần Dật ngước mắt nhìn những bông tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, nhất thời có chút hoảng hốt.
“Này, Thần Dật… Alo…”
“Không có chuyện gì, chỉ là nhớ tới một số chuyện trước kia mà thôi. Về sau em đừng chơi quá muộn, cơ thể quan trọng hơn. Vi Vi… Có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không, cuối tháng này anh về rồi. Nếu như cuối cùng vẫn cảm thấy anh không được, thì anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”
Hướng Vi thở dài, “Thần Dật… Anh đừng như vậy, chuyện của chúng ta biến thành như vậy cũng không phải hoàn toàn do anh sai. Thần Dật, chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chúng ta đều thử thay đổi đi, bây giờ, am sẽ thử bỏ ra, sẽ không để cho một mình anh đơn độc nữa. Nhưng mà vẫn là câu nói kia, bây giờ em vẫn chưa muốn để cho mọi người trong nhà biết, có thể không?”
“Được… Vi Vi, vậy em chờ anh trở về.”
“Uhm… Thần Dật, sinh nhật vui vẻ!”
“Em hãy nghỉ ngơi cho tốt, về sau đừng chơi quá muộn. Bành Chiêu tới tìm anh, cúp máy trước. Bye bye…”
“Uhm, bye bye…” Hướng Vi cúp điện thoại, lấy Đại Hùng trên đầu giường ôm vào trong ngực, bất luận nói thế nào, lần này cô cho bản thân mình một cơ hội nữa, dù sao, trong lòng cô vẫn yêu anh. Về phần có thể dạy dỗ anh được hay không, cái vấn đề này thật là tổn thương đầu óc mà!
Sau khi quyết định chuyện này xong, cả người Hướng Vi nhẹ nhõm không ít, đối với cô Julie cũng không nói gì, nói thẳng ra là Julie chưa từng thấy cô yêu đương như vậy, thật sự là rất thú vị! Hơn nữa, về sau Julie cũng không quản chuyện của hai người bọn họ nữa, mà muốn quản cũng quản không được.
Hướng Vi không thể làm gì khác hơn là đi theo bên cạnh Julie vừa sám hối vừa bảo đảm, Julie chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ chỉ đầu Hướng Vi, “Em nha, thật sự là hết thuốc chữa rồi.”
Bây giờ tâm tình Hướng Vi đã thay đổi, nhìn về vấn đề góc độ cũng như trước kia không giống nhau, cẩn thận nhớ lại đoạn tình cảm của cô và Chu Thần Dật trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy có chút xấu hổ. Đoạn tình cảm này, từ lúc mới bắt đầu cô luôn mang theo ánh mắt khác để đối xử, từ lúc ban đầu cô không hoàn toàn tin tưởng Chu Thần Dật. Có một câu nói mà Chu Thần Dật nói không sai, giữa bọn họ, cô chính là một người máu lạnh.
Hướng Vi là người đối với người lạ thì cô nói rất lễ phép, đối với người không mấy tin tưởng, cô vĩnh viễn chỉ biết mang theo mặt nạ, chỉ có trước mặt những người cô vô cùng tin tưởng thì cô mới có thể tùy ý để lộ bản tính thật của mình, giống như ba mẹ, giống như chị Julie, hôm nay, cô cũng hy vọng Chu Thần Dật có thể trở thành là một trong những người đó.
Hướng Vi quyết định sẽ cùng với Chu Thần Dật bắt đầu một lần nữa, lần này, bởi vì tư tưởng thay đổi nên cũng có rất nhiều chuyện vì vậy mà thay đổi theo. Julie thật sự muốn đem đầu của Hướng Vi bổ ra xem trong đó đang chứa cái gì, ngày ngày gọi điện thoại cho nhau mà không thấy chán, cô ở bên cạnh nghe được mà toàn thân nổi cả da gà.
Cuối cùng Julie không chịu được nữa ra tối hậu thư cho Hướng Vi nói chờ đến khi Chu Thần Dật trở về, nhanh nhanh qua đó ở, cô cũng không cần phải giữ một người bị bệnh thần kinh trong nhà! Hướng Vi nghe xong đầu đầy vạch đen, nói thẳng ra đây là trắng trợn uy hiếp…