Editor: ChieuNinh
"Gì? Muội nói gì? Thanh Mai đã trở lại?" Vương Hoa Nhi cũng muốn nhảy dựng lên.
"Nhị tỷ, tỷ không cần phải ngạc nhiên như vậy chứ, muội nghe Tứ Bảo ca nói là như thế." Vương Phúc Nhi nói.
Vương Hoa Nhi trở về thăm cha nương, nghe được tin tức này có chút ngồi không yên, đi vòng vo mấy vòng, nói: "À, hiện tại nàng trở về cũng đỡ cực khổ đi, tẩu tử kia của nàng là người như vậy, hiện tại nhiều thêm một người, nàng ta còn có thể cao hứng không? Nhưng mà, mặc kệ nàng ta, năm đó cũng bởi vì cả nhà, mới bán Thanh Mai đi, hiện tại người đã trở lại, bọn họ hẳn là coi Thanh Mai trở thành ân nhân mới được."
Vương Phúc Nhi nói: "Tỷ, tỷ nhìn người thật tốt quá, lúc trước đều có thể bán người đi, hiện tại thêm một miệng ăn, có thể cao hứng sao? Nói không chừng còn muốn gả gấp Thanh Mai đi ra ngoài, kiếm chút tiền lễ hỏi ấy."
"Muội nói phải! Không được, tỷ phải về Vương gia thôn một chuyến, nhìn xem Thanh Mai ra sao rồi." Nữ tử đã xuất giá đi lại cũng thuận tiện hơn cô nương đã đính hôn, hơn nữa Vương Hoa Nhi là có người chuyên trách đưa tới, còn mang theo một nha đầu. Vương Hoa Nhi nói, mình đặc biệt mang theo một đại nha đầu khí lực, chỉ sợ đến lúc đó tẩu tử Thanh Mai khóc lóc om sòm, chúng ta cũng có giúp đỡ.
"Tỷ, tỷ đi cũng đừng vừa tới thì ầm ỹ với người ta, trước biết rõ tình huống rồi nói sau. Nếu bản thân Thanh Mai tỷ có giữ tiền riêng, tỷ kêu nàng trăm ngàn lần cũng đừng lấy hết tiền ra, tốt xấu gì thì tự mình giấu đi một ít. Còn có tỷ hỏi một chút xem sau này nàng có dự tính gì, nếu có thể giúp, thì giúp. Còn có… "
"Còn có, chính là nhìn xem nàng có dự tính xuất giá hay không, tránh cho bị tẩu tử của nàng lại bán một lần nữa có đúng hay không? Phúc nhi, muội nói nhị tỷ đều biết, muội cứ yên tâm đi, tỷ và Thanh Mai là bạn tốt, nhưng dù sao Thanh Mai cũng không phải người nhà chúng ta, tỷ biết đúng mực, sẽ không chọc phiền toái. Tỷ dùng hết khả năng của mình giúp đỡ, cũng chỉ có thể như vậy. Còn có, đã mấy năm không thấy, cũng không biết Thanh Mai có còn giống như trước đây hay không, tuy rằng trong lòng tỷ hy vọng nàng còn giống như trước đây, nhưng mà chuyện như vậy thì ai biết được chứ?
Ài, tỷ nói cái này làm gì, chúng ta cũng đều là người lớn như vậy rồi, muội không cần cứ quan tâm thay tỷ, muội đó, chuẩn bị chuyện của mình cho tốt là được. Muội nói muội một chút xem từ nhỏ đến lớn, muội chính là đều quan tâm chúng ta, cha nương cũng không có khả năng dựa vào muội quyết định cả đời, còn có Tiểu Bảo đâu, muội cứ yên tâm đi."
Vương Phúc Nhi không nghĩ tới mình nói mấy câu lại đưa tới nhị tỷ nói nhiều như vậy, được rồi, là mình không yên lòng, sợ nhị tỷ đến lúc đó nhất thời xúc động thì nhận lời một ít chuyện không làm được, nhắc nhở nàng một chút. Quên đi, về sau nhị tỷ cũng là một trưởng tẩu, hẳn là sẽ có chừng mực. Chúng ta chỉ có thể đặt tim ở trong bụng.
Vương Phúc Nhi mãi đợi cho đến khi sắc trời cũng sắp tối đen, thì tỷ mới trở về. Vừa về đến, sắc mặt lại rất khó coi, Thích thị vội hỏi: "Bên kia tình huống không tốt sao?"
Vương Đồng Tỏa cũng hỏi: "Có xảy ra chuyện gì hay không?"
Vương Tiểu Bảo và Vương Phúc Nhi nhìn Vương Hoa Nhi, một hồi lâu sau Vương Hoa Nhi mới nói: "Quên đi, về sau con không xen vào việc của người khác, thích làm gì thì làm đi." Diendanlequydon~ChieuNinh
Mấy người nhìn thoáng qua nhau, Thích thị vội nói: "Được rồi, được rồi, là chuyện nhà người khác, chúng ta mặc kệ."
"Nhị tỷ, Thanh Mai có làm sao hay không?" Vương Phúc Nhi hỏi.
"Muội thật đúng là đã nói đúng, người này vài năm không thấy, thật sự sẽ rất thay đổi, tỷ cũng có chút không biết Thanh Mai." Vương Đồng Tỏa đi ra ngoài tưới nước cho vườn rau, Thích thị và Lý tẩu tử đi an bài cơm chiều, Vương Tiểu Bảo cũng bị Vương Phúc Nhi kêu đi đọc sách. Vương Phúc Nhi để cho tiểu nha hoàn Khấu nhi đi đun nước, lúc này trong phòng chỉ có hai tỷ muội các nàng, sau đó hỏi: "Tỷ, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Phúc nhi, muội nói thời gian vài năm, sao người ta lại biến hóa lớn như vậy? Tỷ còn cho là Thanh Mai trước kia, nhưng mà người thì cũng không còn là người ban đầu." Hôm nay Vương Hoa Nhi đi Vương gia thôn, đi thẳng đến nhà Thanh Mai, kết quả là khác nhau rất lớn với tưởng tượng của nàng. Vốn cho rằng Thanh Mai phải chịu đựng đại tẩu nàng bắt nạt, kết quả hóa ra là tẩu tử của Thanh Mai đang hầu hạ nàng. Nhìn thấy tình huống như vậy, lẽ ra Vương Hoa Nhi nên cao hứng mới đúng, dù sao đại tẩu của Thanh Mai cũng không phải tốt lành gì. Chỉ là ánh mắt của Thanh Mai cũng không có trong suốt như trước kia, nàng đối với chất nhi chất nữ cũng là một bộ dáng khinh thường, trên đầu mang theo một cây trâm vàng. Gặp nhau, thì khen bản thân nàng với Vương Hoa Nhi mình ở nhà kia chủ tử người ta tốt như thế nào như thế nào, lại là hầu hạ tốt như thế nào, mới không cần khế ước bán mình mà đã đưa trở lại, còn mang theo rất nhiều tiền, trang sức cũng cho thật nhiều. Chính bởi vì dạng này, đại tẩu của nàng mới nịnh hót nàng, trong nhà nàng giờ mọi người ai nghe nàng, Thanh Mai nói chuyện cũng trở nên chanh chua, một chút cũng không giống như trước kia. Nói trong nói ngoài, đều là khinh thường Vương gia thôn chỗ này, nói nơi này dáng vẻ thật quê mùa, quá không tốt.
Còn nói qua không lâu nữa nàng sẽ để trong nhà cất phòng gạch ngói, đến lúc đó ai muốn ở vậy thì phải hầu hạ nàng, còn nói mình vì cái nhà này đã làm nhiều như vậy, hiện tại cũng là lúc nhà này nên báo đáp lại nàng.
Hơn nữa nói xong thì đã nói đến trên người của Vương Hoa Nhi, nói Vương Hoa Nhi với hình dáng tướng mạo này, nếu lúc trước đi cùng nàng ta đến nhà chủ nhân, hiện tại cũng là nửa chủ tử, hiện nay chỉ là như thế này còn không phải không tiền đồ gì? Vương Hoa Nhi nhìn nương Thanh Mai ở bên cạnh né tránh, dường như có chút sợ Thanh Mai, một người làm nương sợ chính khuê nữ của mình, đây là cái ý tứ gì? Trong lòng Vương Hoa Nhi thật sự là càng nghe càng không thoải mái, sau đó thì hấp tấp vội vàng trở lại.
Vốn là muốn giúp đỡ hỗ trợ cho nàng một chút, kết quả chưa giúp đỡ gì, dường như người ta sống có tư có vị, còn cảm thấy mình sống không tốt. Vương Hoa Nhi nghĩ ngày bé mình ăn không đủ no, Thanh Mai đã vụng trộm để lại một chút gì đó trong nhà nàng cho mình, tình hữu nghị ngày bé rốt cuộc không về được nữa, hoàn toàn thay đổi.
"Muội nói xem, tỷ chỉ có một người bạn này, hiện tại thành như vậy, trong lòng tỷ rất khổ sở."
Vương Phúc Nhi nói: "Mọi người sẽ thay đổi, phỏng chừng Thanh Mai tỷ, mấy năm này ở bên ngoài cũng không dễ dàng, nàng biến thành như bây giờ cũng tốt, ít nhất sẽ không bị bắt nạt, tỷ hãy nghĩ tới phương diện tích cực, thì sẽ tốt hơn nhiều." Nhị tỷ chính là trong lòng mất đi một người bạn chơi đùa ngày thơ ấu, thực mất mát. Ài.
"Muội nói đúng, mặc kệ, nên thế nào thì cứ như thế, nàng như bây giờ, đại tẩu của nàng cũng không dám làm gì nàng, thật sự rất tốt, tỷ lo lắng cái gì chứ, thật là, đều là người lớn cả rồi, người ta thích sống thế nào thì tùy. Tỷ làm cho cuộc sống của mình trôi qua tốt là được. Về sau không bao giờ xen vào nữa." Vương Hoa Nhi cảm xúc đến nhanh, đi cũng nhanh, trong nháy mắt thì hỏi: "Nha hoàn này muội mua thế nào? Tỷ thấy bộ dạng bình thường, biết trong lòng muội khẳng định cũng đã cân nhắc, hắc hắc, nhưng mà Tống Trường Khanh cũng không phải như vậy, muội lo lắng cái gì."
"Nhị tỷ, chẳng lẽ Khương Điền biểu ca, nhị tỷ phu của muội chính là như vậy sao? Vậy hắn sẽ không quỳ bàn giặt đồ đi." Vương Phúc Nhi nói.
"Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, dám chế nhạo ta. Ngươi đứng lại đó cho ta." Thích thị thấy hai tỷ muội đều tốt lắm, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đều đi rửa tay, lập tức ăn cơm, con nói nha đầu con xem, tuy rằng a di của con không nói con cái gì, sao con nói trở về thì trở về hả? Cũng không thể ỷ vào a di thương con, thì muốn làm gì thì làm."
"Nương, nhìn người nói kìa, là a di kêu con về, nàng cũng nhớ người, nên phái con về đây thăm, nói măng chua của chúng ta có còn hay không, nàng muốn ăn." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
"Thì ra là nhớ măng chua của chúng ta! Con vốn không có nhớ nương."
"Đương nhiên là nhớ, nhưng mà con ngượng ngùng nói ra, hiện tại bị đã nương nhìn ra, con sẽ không nói nữa. Vương Tiểu Bảo, lại đây nâng cái bàn, chúng ta phải ăn cơm. Nương, Tiểu Bảo cũng không thể mỗi ngày ngốc ở trong phòng, tốt xấu gì cũng phải hoạt động ở bên ngoài, bằng không thân thể gầy thành cây gậy, vậy thì phải làm sao. Sợ nhất là sẽ thành con mọt sách, mỗi ngày rung đùi đắc ý, nhìn không thoải mái."
"Ngươi nha đầu kia, còn cần con nói sao, buổi sáng mỗi ngày muội muội con kêu nó chạy vòng quanh viện nhà ta trong thời gian thật dài, nói cái gì mà rèn luyện thân thể, dù sao muội muội con chủ trương, ta cũng cứ nghe là được."
Trong chốc lát, đồ ăn làm xong, cả nhà vây quanh bàn ăn ăn cơm, Vương gia ăn cơm cũng không lưu hành cái gì ăn không nói, muốn nói gì thì nói, nhưng mà điều kiện tiên quyết là trong miệng ngươi không thể có cơm, nói chuyện lóng ngóng vụng về, nghe cũng khó chịu. Vương Hoa Nhi nói một ít chuyện mới mẻ trên huyện, Vương Tiểu Bảo nói chuyện lý thú ở học đường, Vương Đồng Tỏa và Thích thị đều là cười nghe. Vương Phúc Nhi nói: "Hiện tại nương không cho muội ra ngoài, chuyện gì bên ngoài cũng không biết."
"Tam tỷ, tỷ muốn biết chuyện gì, đệ nói cho tỷ." Vương Tiểu Bảo vội nói.
Vương Hoa Nhi nói: "Tam tỷ đệ muốn biết chuyện của Tam tỷ phu đệ, đệ nên nhìn chòng học vào, đừng để cho Tam tỷ phu của đệ bị người ta bắt cóc."
Vương Phúc Nhi đá Vương Hoa Nhi một cước, Vương Tiểu Bảo nói: "Tam tỷ phu của đệ rất tốt, khẳng định sẽ không để cho người ta quải chạy đi!"
"Cha, nương, hai người nhìn xem, đây là không giống với, hiện tại Tiểu Bảo chúng ta chỉ bảo vệ tiểu tử Tống gia kia, thật là. Tiểu Bảo, nhị tỷ hỏi đệ, trong mấy tỷ phu của đệ, đệ thích ai nhất." Vương Hoa Nhi dần dần hướng dẫn.
"Đương nhiên là… " Lập tức Vương Tiểu Bảo cũng không nói tiếp, cười hắc hắc: "Đều thích, không phải đều thân tỷ phu của đệ sao, người nào với người nào chứ. Có phải hay không, nhị tỷ?"
"Tiểu tử này hiện tại biến thành tên xảo quyệt rồi, a, tỷ đã biết, khẳng định là Tống Trường Khanh cho đệ không ít lợi ích, có phải hay không hả?"
Vương Tiểu Bảo giơ cao hai tay: "Cha, nương con cái gì cũng không có nói nha, là nhị tỷ tự mình nói, mặc kệ chuyện của con."
Thích thị, Vương Đồng Tỏa, Vương Phúc Nhi, và Vương Hoa Nhi đều nở nụ cười. Bữa cơm này ăn thật sự là sảng khoái.
Ngày hôm sau, Vương Hoa Nhi mang theo măng chua đi về trên huyện, Thích thị lại muốn đi miếu nương nương cầu thần. Đêm qua bà hỏi nhị khuê nữ, còn không có động tĩnh, tuy rằng bà bà của nàng là a di, nhưng mà cũng không thể ỷ vào cái này thì hoang phí không phải sao? Vẫn là sớm sinh ra con trai cho thỏa đáng, lòng người làm nương, quả thực là.
"Phúc nhi, con cũng đi theo ta cùng đi tốt một nén hương."
"Nương, con đi làm gì? Không phải nương không cho con ra cửa sao?" Vương Phúc Nhi hỏi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
"Thì con cứ đi cùng nương thôi, dâng hương nói chung cũng không có chỗ xấu." Thích thị là hy vọng tam khuê nữ có thể được Thần Phật phù hộ, đến lúc đó cuộc sống mỹ mãn, hơn nữa sau này đây sau con nối dòng thông thuận.
Trước cửa miếu nương nương người còn đông hơn trước kia rất nhiều, bán đồ ăn vặt, bán hương, bán đồ chơi nhỏ, đều ở bày biện trước cửa. Nhóm tiểu oa nhi có được cha mẹ ôm, nhưng mà nhìn đến đồ ăn ngon gì đó, cũng nhịn không được xoay người, nháo muốn cha mẹ mua cho. Còn có tiểu oa nhi bởi vì không được như ý, thì ở bên kia khóc, khiến cho cha nương bọn nó cuối cùng không có cách nào khác, chỉ đành phải bỏ tiền mua, nhìn xem, buôn bán ở đây, chính là chú ý cho duyên phận kia.
Vương Phúc Nhi và nương mình thắp hương thượng hạng cho Quan Âm nương nương ở chính điện, Thích thị còn cúng chút tiền ở hòm công đức. Khi đang muốn đi ra ngoài, tình cờ gâp một phụ nhân mang theo vài nha đầu đi tới, Vương Phúc Nhi nhận ra được người nọ, là nương Triệu Thư Lâm. Trước kia khi Vương Phúc Nhi đi theo Triệu thị đến dâng hương, thì cũng tình cờ gặp qua bà một lần, sau đó quen biết Triệu Thư Lâm cũng đi qua nhà hắn vài lần, gặp qua nương hắn, hiện tại thấy ở trong này, Vương Phúc Nhi hành lễ.
Dương thị cũng thấy Vương Phúc Nhi, cười nói: "Vị này là Vương gia nãi nãi đi, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt."
"Nương, đây là nương của Triệu Thư Lâm." Vương Phúc Nhi lặng lẽ nói với Thích thị.
Thích thị vội trả lễ: "Là Triệu gia nãi nãi, hôm nay ngươi cũng tới đây dâng hương sao?"
"Đúng vậy, Thư Lâm của nhà ta cũng sắp đính hôn, cho nên ta đến thay hắn thắp nén hương, lại nói tiếp, ta còn không có giáp mặt cảm tạ các ngươi, trước kia là nhà các ngươi đã cứu Thư Lâm nhà ta."
"Không dám nhận, không dám nhận, đây cũng đã là chuyện nhiều năm rồi, Triệu gia nãi nãi cũng trăm ngàn lần đừng nói vậy, không đáng nhắc tới." Thích thị vội nói.
"Đúng vậy, Triệu gia nãi nãi, ta và nương ta còn có chuyện khác, ngươi xem có phải hay không?"
"Nga, nếu như vậy, chúng ta đây về sau lại tán gẫu, chờ khi Thư Lâm nhà ta chính thức đính hôn, các ngươi cần phải tới nhà của ta."
"Nhất định sẽ đến." Thích thị nói.
"Gì? Muội nói gì? Thanh Mai đã trở lại?" Vương Hoa Nhi cũng muốn nhảy dựng lên.
"Nhị tỷ, tỷ không cần phải ngạc nhiên như vậy chứ, muội nghe Tứ Bảo ca nói là như thế." Vương Phúc Nhi nói.
Vương Hoa Nhi trở về thăm cha nương, nghe được tin tức này có chút ngồi không yên, đi vòng vo mấy vòng, nói: "À, hiện tại nàng trở về cũng đỡ cực khổ đi, tẩu tử kia của nàng là người như vậy, hiện tại nhiều thêm một người, nàng ta còn có thể cao hứng không? Nhưng mà, mặc kệ nàng ta, năm đó cũng bởi vì cả nhà, mới bán Thanh Mai đi, hiện tại người đã trở lại, bọn họ hẳn là coi Thanh Mai trở thành ân nhân mới được."
Vương Phúc Nhi nói: "Tỷ, tỷ nhìn người thật tốt quá, lúc trước đều có thể bán người đi, hiện tại thêm một miệng ăn, có thể cao hứng sao? Nói không chừng còn muốn gả gấp Thanh Mai đi ra ngoài, kiếm chút tiền lễ hỏi ấy."
"Muội nói phải! Không được, tỷ phải về Vương gia thôn một chuyến, nhìn xem Thanh Mai ra sao rồi." Nữ tử đã xuất giá đi lại cũng thuận tiện hơn cô nương đã đính hôn, hơn nữa Vương Hoa Nhi là có người chuyên trách đưa tới, còn mang theo một nha đầu. Vương Hoa Nhi nói, mình đặc biệt mang theo một đại nha đầu khí lực, chỉ sợ đến lúc đó tẩu tử Thanh Mai khóc lóc om sòm, chúng ta cũng có giúp đỡ.
"Tỷ, tỷ đi cũng đừng vừa tới thì ầm ỹ với người ta, trước biết rõ tình huống rồi nói sau. Nếu bản thân Thanh Mai tỷ có giữ tiền riêng, tỷ kêu nàng trăm ngàn lần cũng đừng lấy hết tiền ra, tốt xấu gì thì tự mình giấu đi một ít. Còn có tỷ hỏi một chút xem sau này nàng có dự tính gì, nếu có thể giúp, thì giúp. Còn có… "
"Còn có, chính là nhìn xem nàng có dự tính xuất giá hay không, tránh cho bị tẩu tử của nàng lại bán một lần nữa có đúng hay không? Phúc nhi, muội nói nhị tỷ đều biết, muội cứ yên tâm đi, tỷ và Thanh Mai là bạn tốt, nhưng dù sao Thanh Mai cũng không phải người nhà chúng ta, tỷ biết đúng mực, sẽ không chọc phiền toái. Tỷ dùng hết khả năng của mình giúp đỡ, cũng chỉ có thể như vậy. Còn có, đã mấy năm không thấy, cũng không biết Thanh Mai có còn giống như trước đây hay không, tuy rằng trong lòng tỷ hy vọng nàng còn giống như trước đây, nhưng mà chuyện như vậy thì ai biết được chứ?
Ài, tỷ nói cái này làm gì, chúng ta cũng đều là người lớn như vậy rồi, muội không cần cứ quan tâm thay tỷ, muội đó, chuẩn bị chuyện của mình cho tốt là được. Muội nói muội một chút xem từ nhỏ đến lớn, muội chính là đều quan tâm chúng ta, cha nương cũng không có khả năng dựa vào muội quyết định cả đời, còn có Tiểu Bảo đâu, muội cứ yên tâm đi."
Vương Phúc Nhi không nghĩ tới mình nói mấy câu lại đưa tới nhị tỷ nói nhiều như vậy, được rồi, là mình không yên lòng, sợ nhị tỷ đến lúc đó nhất thời xúc động thì nhận lời một ít chuyện không làm được, nhắc nhở nàng một chút. Quên đi, về sau nhị tỷ cũng là một trưởng tẩu, hẳn là sẽ có chừng mực. Chúng ta chỉ có thể đặt tim ở trong bụng.
Vương Phúc Nhi mãi đợi cho đến khi sắc trời cũng sắp tối đen, thì tỷ mới trở về. Vừa về đến, sắc mặt lại rất khó coi, Thích thị vội hỏi: "Bên kia tình huống không tốt sao?"
Vương Đồng Tỏa cũng hỏi: "Có xảy ra chuyện gì hay không?"
Vương Tiểu Bảo và Vương Phúc Nhi nhìn Vương Hoa Nhi, một hồi lâu sau Vương Hoa Nhi mới nói: "Quên đi, về sau con không xen vào việc của người khác, thích làm gì thì làm đi." Diendanlequydon~ChieuNinh
Mấy người nhìn thoáng qua nhau, Thích thị vội nói: "Được rồi, được rồi, là chuyện nhà người khác, chúng ta mặc kệ."
"Nhị tỷ, Thanh Mai có làm sao hay không?" Vương Phúc Nhi hỏi.
"Muội thật đúng là đã nói đúng, người này vài năm không thấy, thật sự sẽ rất thay đổi, tỷ cũng có chút không biết Thanh Mai." Vương Đồng Tỏa đi ra ngoài tưới nước cho vườn rau, Thích thị và Lý tẩu tử đi an bài cơm chiều, Vương Tiểu Bảo cũng bị Vương Phúc Nhi kêu đi đọc sách. Vương Phúc Nhi để cho tiểu nha hoàn Khấu nhi đi đun nước, lúc này trong phòng chỉ có hai tỷ muội các nàng, sau đó hỏi: "Tỷ, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Phúc nhi, muội nói thời gian vài năm, sao người ta lại biến hóa lớn như vậy? Tỷ còn cho là Thanh Mai trước kia, nhưng mà người thì cũng không còn là người ban đầu." Hôm nay Vương Hoa Nhi đi Vương gia thôn, đi thẳng đến nhà Thanh Mai, kết quả là khác nhau rất lớn với tưởng tượng của nàng. Vốn cho rằng Thanh Mai phải chịu đựng đại tẩu nàng bắt nạt, kết quả hóa ra là tẩu tử của Thanh Mai đang hầu hạ nàng. Nhìn thấy tình huống như vậy, lẽ ra Vương Hoa Nhi nên cao hứng mới đúng, dù sao đại tẩu của Thanh Mai cũng không phải tốt lành gì. Chỉ là ánh mắt của Thanh Mai cũng không có trong suốt như trước kia, nàng đối với chất nhi chất nữ cũng là một bộ dáng khinh thường, trên đầu mang theo một cây trâm vàng. Gặp nhau, thì khen bản thân nàng với Vương Hoa Nhi mình ở nhà kia chủ tử người ta tốt như thế nào như thế nào, lại là hầu hạ tốt như thế nào, mới không cần khế ước bán mình mà đã đưa trở lại, còn mang theo rất nhiều tiền, trang sức cũng cho thật nhiều. Chính bởi vì dạng này, đại tẩu của nàng mới nịnh hót nàng, trong nhà nàng giờ mọi người ai nghe nàng, Thanh Mai nói chuyện cũng trở nên chanh chua, một chút cũng không giống như trước kia. Nói trong nói ngoài, đều là khinh thường Vương gia thôn chỗ này, nói nơi này dáng vẻ thật quê mùa, quá không tốt.
Còn nói qua không lâu nữa nàng sẽ để trong nhà cất phòng gạch ngói, đến lúc đó ai muốn ở vậy thì phải hầu hạ nàng, còn nói mình vì cái nhà này đã làm nhiều như vậy, hiện tại cũng là lúc nhà này nên báo đáp lại nàng.
Hơn nữa nói xong thì đã nói đến trên người của Vương Hoa Nhi, nói Vương Hoa Nhi với hình dáng tướng mạo này, nếu lúc trước đi cùng nàng ta đến nhà chủ nhân, hiện tại cũng là nửa chủ tử, hiện nay chỉ là như thế này còn không phải không tiền đồ gì? Vương Hoa Nhi nhìn nương Thanh Mai ở bên cạnh né tránh, dường như có chút sợ Thanh Mai, một người làm nương sợ chính khuê nữ của mình, đây là cái ý tứ gì? Trong lòng Vương Hoa Nhi thật sự là càng nghe càng không thoải mái, sau đó thì hấp tấp vội vàng trở lại.
Vốn là muốn giúp đỡ hỗ trợ cho nàng một chút, kết quả chưa giúp đỡ gì, dường như người ta sống có tư có vị, còn cảm thấy mình sống không tốt. Vương Hoa Nhi nghĩ ngày bé mình ăn không đủ no, Thanh Mai đã vụng trộm để lại một chút gì đó trong nhà nàng cho mình, tình hữu nghị ngày bé rốt cuộc không về được nữa, hoàn toàn thay đổi.
"Muội nói xem, tỷ chỉ có một người bạn này, hiện tại thành như vậy, trong lòng tỷ rất khổ sở."
Vương Phúc Nhi nói: "Mọi người sẽ thay đổi, phỏng chừng Thanh Mai tỷ, mấy năm này ở bên ngoài cũng không dễ dàng, nàng biến thành như bây giờ cũng tốt, ít nhất sẽ không bị bắt nạt, tỷ hãy nghĩ tới phương diện tích cực, thì sẽ tốt hơn nhiều." Nhị tỷ chính là trong lòng mất đi một người bạn chơi đùa ngày thơ ấu, thực mất mát. Ài.
"Muội nói đúng, mặc kệ, nên thế nào thì cứ như thế, nàng như bây giờ, đại tẩu của nàng cũng không dám làm gì nàng, thật sự rất tốt, tỷ lo lắng cái gì chứ, thật là, đều là người lớn cả rồi, người ta thích sống thế nào thì tùy. Tỷ làm cho cuộc sống của mình trôi qua tốt là được. Về sau không bao giờ xen vào nữa." Vương Hoa Nhi cảm xúc đến nhanh, đi cũng nhanh, trong nháy mắt thì hỏi: "Nha hoàn này muội mua thế nào? Tỷ thấy bộ dạng bình thường, biết trong lòng muội khẳng định cũng đã cân nhắc, hắc hắc, nhưng mà Tống Trường Khanh cũng không phải như vậy, muội lo lắng cái gì."
"Nhị tỷ, chẳng lẽ Khương Điền biểu ca, nhị tỷ phu của muội chính là như vậy sao? Vậy hắn sẽ không quỳ bàn giặt đồ đi." Vương Phúc Nhi nói.
"Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, dám chế nhạo ta. Ngươi đứng lại đó cho ta." Thích thị thấy hai tỷ muội đều tốt lắm, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đều đi rửa tay, lập tức ăn cơm, con nói nha đầu con xem, tuy rằng a di của con không nói con cái gì, sao con nói trở về thì trở về hả? Cũng không thể ỷ vào a di thương con, thì muốn làm gì thì làm."
"Nương, nhìn người nói kìa, là a di kêu con về, nàng cũng nhớ người, nên phái con về đây thăm, nói măng chua của chúng ta có còn hay không, nàng muốn ăn." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
"Thì ra là nhớ măng chua của chúng ta! Con vốn không có nhớ nương."
"Đương nhiên là nhớ, nhưng mà con ngượng ngùng nói ra, hiện tại bị đã nương nhìn ra, con sẽ không nói nữa. Vương Tiểu Bảo, lại đây nâng cái bàn, chúng ta phải ăn cơm. Nương, Tiểu Bảo cũng không thể mỗi ngày ngốc ở trong phòng, tốt xấu gì cũng phải hoạt động ở bên ngoài, bằng không thân thể gầy thành cây gậy, vậy thì phải làm sao. Sợ nhất là sẽ thành con mọt sách, mỗi ngày rung đùi đắc ý, nhìn không thoải mái."
"Ngươi nha đầu kia, còn cần con nói sao, buổi sáng mỗi ngày muội muội con kêu nó chạy vòng quanh viện nhà ta trong thời gian thật dài, nói cái gì mà rèn luyện thân thể, dù sao muội muội con chủ trương, ta cũng cứ nghe là được."
Trong chốc lát, đồ ăn làm xong, cả nhà vây quanh bàn ăn ăn cơm, Vương gia ăn cơm cũng không lưu hành cái gì ăn không nói, muốn nói gì thì nói, nhưng mà điều kiện tiên quyết là trong miệng ngươi không thể có cơm, nói chuyện lóng ngóng vụng về, nghe cũng khó chịu. Vương Hoa Nhi nói một ít chuyện mới mẻ trên huyện, Vương Tiểu Bảo nói chuyện lý thú ở học đường, Vương Đồng Tỏa và Thích thị đều là cười nghe. Vương Phúc Nhi nói: "Hiện tại nương không cho muội ra ngoài, chuyện gì bên ngoài cũng không biết."
"Tam tỷ, tỷ muốn biết chuyện gì, đệ nói cho tỷ." Vương Tiểu Bảo vội nói.
Vương Hoa Nhi nói: "Tam tỷ đệ muốn biết chuyện của Tam tỷ phu đệ, đệ nên nhìn chòng học vào, đừng để cho Tam tỷ phu của đệ bị người ta bắt cóc."
Vương Phúc Nhi đá Vương Hoa Nhi một cước, Vương Tiểu Bảo nói: "Tam tỷ phu của đệ rất tốt, khẳng định sẽ không để cho người ta quải chạy đi!"
"Cha, nương, hai người nhìn xem, đây là không giống với, hiện tại Tiểu Bảo chúng ta chỉ bảo vệ tiểu tử Tống gia kia, thật là. Tiểu Bảo, nhị tỷ hỏi đệ, trong mấy tỷ phu của đệ, đệ thích ai nhất." Vương Hoa Nhi dần dần hướng dẫn.
"Đương nhiên là… " Lập tức Vương Tiểu Bảo cũng không nói tiếp, cười hắc hắc: "Đều thích, không phải đều thân tỷ phu của đệ sao, người nào với người nào chứ. Có phải hay không, nhị tỷ?"
"Tiểu tử này hiện tại biến thành tên xảo quyệt rồi, a, tỷ đã biết, khẳng định là Tống Trường Khanh cho đệ không ít lợi ích, có phải hay không hả?"
Vương Tiểu Bảo giơ cao hai tay: "Cha, nương con cái gì cũng không có nói nha, là nhị tỷ tự mình nói, mặc kệ chuyện của con."
Thích thị, Vương Đồng Tỏa, Vương Phúc Nhi, và Vương Hoa Nhi đều nở nụ cười. Bữa cơm này ăn thật sự là sảng khoái.
Ngày hôm sau, Vương Hoa Nhi mang theo măng chua đi về trên huyện, Thích thị lại muốn đi miếu nương nương cầu thần. Đêm qua bà hỏi nhị khuê nữ, còn không có động tĩnh, tuy rằng bà bà của nàng là a di, nhưng mà cũng không thể ỷ vào cái này thì hoang phí không phải sao? Vẫn là sớm sinh ra con trai cho thỏa đáng, lòng người làm nương, quả thực là.
"Phúc nhi, con cũng đi theo ta cùng đi tốt một nén hương."
"Nương, con đi làm gì? Không phải nương không cho con ra cửa sao?" Vương Phúc Nhi hỏi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
"Thì con cứ đi cùng nương thôi, dâng hương nói chung cũng không có chỗ xấu." Thích thị là hy vọng tam khuê nữ có thể được Thần Phật phù hộ, đến lúc đó cuộc sống mỹ mãn, hơn nữa sau này đây sau con nối dòng thông thuận.
Trước cửa miếu nương nương người còn đông hơn trước kia rất nhiều, bán đồ ăn vặt, bán hương, bán đồ chơi nhỏ, đều ở bày biện trước cửa. Nhóm tiểu oa nhi có được cha mẹ ôm, nhưng mà nhìn đến đồ ăn ngon gì đó, cũng nhịn không được xoay người, nháo muốn cha mẹ mua cho. Còn có tiểu oa nhi bởi vì không được như ý, thì ở bên kia khóc, khiến cho cha nương bọn nó cuối cùng không có cách nào khác, chỉ đành phải bỏ tiền mua, nhìn xem, buôn bán ở đây, chính là chú ý cho duyên phận kia.
Vương Phúc Nhi và nương mình thắp hương thượng hạng cho Quan Âm nương nương ở chính điện, Thích thị còn cúng chút tiền ở hòm công đức. Khi đang muốn đi ra ngoài, tình cờ gâp một phụ nhân mang theo vài nha đầu đi tới, Vương Phúc Nhi nhận ra được người nọ, là nương Triệu Thư Lâm. Trước kia khi Vương Phúc Nhi đi theo Triệu thị đến dâng hương, thì cũng tình cờ gặp qua bà một lần, sau đó quen biết Triệu Thư Lâm cũng đi qua nhà hắn vài lần, gặp qua nương hắn, hiện tại thấy ở trong này, Vương Phúc Nhi hành lễ.
Dương thị cũng thấy Vương Phúc Nhi, cười nói: "Vị này là Vương gia nãi nãi đi, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt."
"Nương, đây là nương của Triệu Thư Lâm." Vương Phúc Nhi lặng lẽ nói với Thích thị.
Thích thị vội trả lễ: "Là Triệu gia nãi nãi, hôm nay ngươi cũng tới đây dâng hương sao?"
"Đúng vậy, Thư Lâm của nhà ta cũng sắp đính hôn, cho nên ta đến thay hắn thắp nén hương, lại nói tiếp, ta còn không có giáp mặt cảm tạ các ngươi, trước kia là nhà các ngươi đã cứu Thư Lâm nhà ta."
"Không dám nhận, không dám nhận, đây cũng đã là chuyện nhiều năm rồi, Triệu gia nãi nãi cũng trăm ngàn lần đừng nói vậy, không đáng nhắc tới." Thích thị vội nói.
"Đúng vậy, Triệu gia nãi nãi, ta và nương ta còn có chuyện khác, ngươi xem có phải hay không?"
"Nga, nếu như vậy, chúng ta đây về sau lại tán gẫu, chờ khi Thư Lâm nhà ta chính thức đính hôn, các ngươi cần phải tới nhà của ta."
"Nhất định sẽ đến." Thích thị nói.