Con gái nhà nông

Chương 172: Cưới nàng dâu hiền

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Chẳng qua, chờ tức phụ Nhị Bảo đi tới vụng trộm lặng lẽ nói cùng Đinh thị một lát, sắc mặt của bà tất nhiên không thể đẹp mặt. Bà không kiên nhẫn nói với tức phụ Nhị Bảo: "Nàng còn có mặt mũi tới đây nháo? Trực tiếp đuổi ra đi ngoài cho ta không phải là được sao? Còn nói với ta làm gì?"
Tức phụ Nhị Bảo khó xử nói: "Nương, hôm nay là ngày gì, thật sự đuổi người đi ra ngoài, đến lúc đó nhà chúng ta trở thành trò cười mười dặm tám thôn."
Đinh thị không kiên nhẫn nói: "Ngươi đi trước nhìn, một lát ta đi qua."
Vương Phúc Nhi cúi đầu, có lẽ là chuyện phiền toái, chúng ta cũng không cần chộn rộn.
Đinh thị nhìn qua một vòng người chung quanh, nghĩ nghĩ, dù sao việc này, một mình mình trị không được, những người này cũng đều là người lão Vương gia, các nàng còn phải cùng ra chủ ý.
"Cái kia, Hoa nhi à, có phải ngươi và Thanh Mai có quan hệ tốt hay không? Đại bá mẫu cầu ngươi giúp một chuyện."
Vương Hoa Nhi nói: "Đại bá mẫu, người nói lời này, không đầu không đuôi, ta và Thanh Mai quan hệ tốt, đó cũng là chuyện ngày bé, nhiều năm như vậy, nàng là nàng ta là ta. Không nói gạt người, lần trước ta bị kích động trở về thăm nàng, nàng liếc mắt một cái đều khinh thường bộ dáng của ta, ta và nàng cũng không có gì để nói." Vương Hoa Nhi cũng hiểu biết thật sâu vị Đại bá mẫu này, nếu nhắc tới Thanh Mai, vậy nhất định chuyện phiền toái này không thoát được can hệ với Thanh Mai, nàng cũng không muốn dính vào phiền toái.
Đinh thị có chút thất vọng, còn tưởng rằng Hoa Nhi và Thanh Mai quan hệ giống như trước đây, hiện tại cũng được việc, bà lại nói với Vương Phúc Nhi: "Phúc nhi à, đầu óc ngươi linh hoạt nhất, ngươi giúp Đại bá mẫu một chút, bằng không hôm nay Đại bá mẫu có thể sẽ không còn mặt mũi."
Thích thị vội hỏi: "Đại tẩu, ngươi có việc thì nói, ngươi không nói là chuyện gì, chúng ta có thể giúp được hay không còn không nhất định đâu. Nói không đầu không đuôi như vậy, tính là gì chứ. Phúc nhi cũng không phải cái gì cũng có thể giúp, nếu để cho Phúc nhi của nhà ta đi làm chuyện xấu mới có thể giúp ngươi, ta cũng không thể để cho Phúc nhi của nhà ta đi làm đâu."
Sở thị cũng nói: "Đại tẩu, hôm nay chính là ngày vui, tẩu còn nói chuyện thật không minh bạch như vậy, đến lúc đó ai cũng không giúp được tẩu. Chúng ta đều là người lão Vương gia, cũng không thể ở ngày hôm nay như vậy, làm cho chuyện hỏng đi. Ta vừa nghe tức phụ Nhị Bảo nói cái gì mà đuổi người ra đi là làm sao? Người này rốt cuộc là ai hả?"
Vương Hà Hoa cũng vừa nói: "Đại tẩu, sao ta cảm giác không phải chuyện như vậy đây. Tẩu nói xem, Tứ Bảo vốn cũng là thân chất nhi của ta, cho dù là tẩu tìm tức phụ cho hắn tốt xấu gì cũng lên tiếng nói với chúng ta có phải không? Đột nhiên lại lập tức thì đã định ra rồi, ngày hôm nay còn có người tới nháo, tẩu nói một chút có phải tẩu không coi chúng ta trở thành người một nhà không?"
Vương Phúc Nhi nói: "Đại bá mẫu, người bên ngoài có phải là Thanh Mai hay không?"
Đại bá mẫu Đinh thị ngây người: "Phúc nhi à, chẳng trách người khác đều nói đầu óc ngươi linh hoạt, chính là Thanh Mai, nàng là đứa không biết xấu hổ, luôn quấn quít lấy Tứ Bảo của ta. Tứ Bảo không để ý tới nàng, thì mỗi ngày nàng đi tìm hắn, ta sợ đến lúc đó Tứ Bảo bị nàng câu đi rồi, cho nên mới định thân cho Tứ Bảo cửa hôn nhân này. Ta nghĩ dao sắc chặt đay rối, mọi chuyện định xong rồi, nàng sẽ không tới đây quấn quít lấy Tứ Bảo nữa. Không nghĩ tới hôm nay nàng còn tới đây, nói cái gì nếu không cho nàng một công đạo, hôm nay nàng khiến cho mọi người đều không còn mặt mũi."
Mấy người nghe Đinh thị nói xong, đều có chút không nói gì, cái này tính là cái gì hả, mông cũng không có lau sạch, hiện tại nháo đến nhà rồi.
Vương Phúc Nhi nói: "Tẩu tử của Thanh Mai có tới không?"
Nếu có người nhà đi theo nháo cùng nhau, vậy thì có thể không quá đẹp rồi.
Đinh thị nói: "Cũng không phải là còn có tẩu tử của nàng sao, nữ nhân kia cũng không phải thứ tốt, mỗi ngày chọn ba chọn bốn, ta đây cũng không thể làm ra động tĩnh lớn, bây giờ phải làm sao hả?" Vương Hoa Nhi nghe được thì sắc mặt xanh mét, dù sao Thanh Mai là bạn tốt chơi chung của nàng trước kia, hiện tại thành như vậy, trong lòng có thể không khó chịu sao?
Vương Phúc Nhi hỏi: "Đại bá mẫu, người nói thật với con, rốt cuộc Tứ Bảo ca và Thanh Mai có gì hay không?"
Đinh thị trực tiếp thề: "Tứ Bảo của nhà ta thành thật như vậy, có thể có cái gì hả, đều là nha đầu Thanh Mai kia tự mình muốn dán lên, gả không được thành gái lỡ thì nên coi trọng Tứ Bảo. Ta có thể để người đi làm nha đầu cho người ta làm nhi tức của ta sao? Nói không chừng còn không sạch sẽ đâu. Cũng có mặt đến nói chuyện này, tiền kia của nàng cũng không biết là từ đâu có được nữa."
Hiện tại không phải thời điểm nói cái này có được không, Vương Phúc Nhi có chút muốn đỡ trán. Nếu chúng ta đường đường chính chính, ngươi sợ nàng cái gì hả? Nhưng mà, hôm nay thời cơ không đúng, cho dù là không có gì, Thanh Mai lựa chọn hôm nay không biết xấu hổ mà nháo, cũng làm cho mọi người ăn không tiêu. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Vương Phúc Nhi nghĩ nghĩ, nói: "Ca ca Thanh Mai chưa từng có đến đây đi, có phải nương nàng cũng không có tới đây hay không? Đại bá mẫu, người trước đi tìm người, lặng lẽ đưa ca ca và nương Thanh Mai tới đây, để cho hai người bọn họ dẫn Thanh Mai đi. Trước cứ như vậy, đối phó hôm nay qua đi đã." Hôm nay cũng không thể gặp chuyện không may, bằng không lão Vương gia xem như nổi danh, hơn nữa loại tin tức quan hệ bất chính này, quê nhà hương thân thích nói nhất, về sau Tứ Bảo ca và tức phụ Tứ Bảo cũng không dễ làm người. Nói không chừng nhà mẹ đẻ tức phụ Tứ Bảo còn có thể rơi vào thầm oán nữa. Hơn nữa hôm nay nhiều người đến tham dự yến tiệc như vậy, một truyền mười mười truyền trăm, đến lúc đó mọi người đều sẽ biết. Có lẽ Thanh Mai chính là tính kế mọi người có điều cố kỵ, cho nên mới có thể bất chấp giá nào đi. Về phần Tứ Bảo ca và Thanh Mai rốt cuộc có liên hệ hay không, trong lòng Vương Phúc Nhi cũng hoang mang, chỉ biết là hôm nay không thể xảy ra chuyện. Tốt xấu gì nàng cũng đi ra từ Vương gia, duy trì mặt mũi người Vương gia cũng là một cái trách nhiệm của mình.
Nếu Thanh Mai này không cho người Vương gia mặt mũi, vậy ta cũng không khách khí.
Đinh thị nói: "Vậy nương và ca ca nàng đến đây có thể bắt người đi sao? Nếu bắt không đi thì làm sao?"
"Đại bá mẫu, không phải người nói, đều là tự bản thân Thanh Mai bò lên sao? Nếu là như thế này, trong lòng nương và ca ca nàng đều có cân nhắc. Lúc này chúng ta lại không để ý tới thiệt thòi, Thanh Mai và tẩu tử của nàng khẳng định là gạt nương và ca ca nàng tới đây. Nương và ca ca nàng đều là người hiểu lí lẽ, đương nhiên sẽ không để cho khuê nữ của mình làm ra chuyện như vậy, bằng không bọn họ cũng không ngốc ở Vương gia thôn nổi nữa. Bằng không, người ngẫm lại, nương và ca ca nàng cùng nhau đi theo tới đây nháo với nàng, cái này không phải nắm chắc càng lớn hơn một chút? Cho nên bọn họ khẳng định là gạt hai người kia, hiện tại chúng ta nói chuyện này cho ca ca và nương Thanh Mai, y theo tính tình bọn họ, nhất định sẽ không để cho muội tử và khuê nữ mình làm ra cái chuyện đáng chê cười như vậy." Vương Phúc Nhi giải thích hồi lâu: "Nếu người cảm thấy không được, vậy còn có biện pháp, trực tiếp tìm vài người khỏe mạnh, lặng lẽ đánh hôn mê hai người này không phải xong rồi, chỉ cần người hạ kiên quyết này."
Nói chuyện với bà ta làm sao mà khó khăn như vậy đây? Vương Phúc Nhi nói tới miệng đắng lưỡi khô. Được rồi, việc này còn phải nói một chút với Đại Bảo ca bọn họ, bọn họ nhất định thành thạo, Đại bá mẫu là người hồ đồ, việc này thì không trông cậy vào bà ta được.

"Phúc nhi, việc này hẳn là có nắm chắc đi?" Thích thị trừng mắt nhìn nửa ngày cũng hỏi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
"Nương đừng lo lắng, ca ca Thanh Mai là người thành thật, lúc này trái phải rõ ràng, khẳng định sẽ không phạm hồ đồ."
Sở thị nói: "Ca ca Thanh Mai thật ra bình thường không phát giận, một khi phát giận là quản không được. Chỉ là bình thường hắn đều rất chịu đựng đối với muội tử và tức phụ, cũng nuông chiều tính tình bọn họ càng ngày càng kỳ cục."
Vương Hoa Nhi nói: "Ca ca Thanh Mai rất nghèo, thật vất vả cưới được tức phụ, là sợ tức phụ bỏ chạy, cho nên mới dễ dàng tha thứ." Về phần Thanh Mai, bán muội tử của mình đi, tuy rằng không phải chính hắn bán, nhưng mà trong lòng có áy náy, cho nên sau khi nàng ấy trở về, cũng càng dễ dàng tha thứ, tính tình như vậy, cũng không biết nên nói hắn tốt, hay là không tốt.
Tống Trường Khanh tới đây báo tin cho Vương Phúc Nhi, chuyện đó làm xong, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngày mừng vui cũng không thể xảy ra chuyện gì, bằng không thì cũng xui xẻo.
Chuyện gì cũng phải chờ hôn sự xong rồi, khách nhân đều đi rồi, lại xử lý. Bằng không thật đúng là quăng hết mặt mũi!
Vương Hoa Nhi không biết phạm vào ngang ngược gì, nhất định phải ở lại xử lý xong chuyện Thanh Mai rồi mới trở về. Có lẽ trong lòng có một vướng mắc, Thích thị nói: "Phúc nhi, tính tình kia của nhị tỷ con là nói tới hai câu thì sẽ phát hỏa, con cũng ở lại giúp giúp nàng đi, ta thấy trong lòng nàng có ma quỷ. Nếu không biết rõ ràng, thì trong lòng nàng không qua được."
Đúng vậy, trước kia bạn chơi chung vui như vậy, được rồi, ngươi trở về, không quan tâm với Vương Hoa Nhi cũng được, vì sao lại cố tình muốn chọc Tứ Bảo ca đâu? Trước kia cũng không thấy có bao nhiêu nhiệt tình với Tứ Bảo ca, Vương Hoa Nhi hoài nghi là, chắc không phải Thanh Mai cố ý như vậy, là có gì bất mãn đối với nàng đi.
Vương Phúc Nhi ở lại, đương nhiên Tống Trường Khanh sẽ không đi, Khương Điền cũng ở lại theo, tức phụ cũng ở đây, đi trở về làm gì.
Việc này đều gạt Điền thị tức phụ mới cưới của Tứ Bảo.
Vương Tứ Bảo nói: "Con thật sự không có quan hệ gì với nàng ta, ngày bé là chơi đùa cùng một chỗ, mỗi ngày ta chỉ biết được làm ruộng, con cũng không biết vì sao nàng làm muốn như vậy." Hắn cũng rất vừa lòng đối với tức phụ Điền thị của mình, đối với Thanh Mai cũng không có phương diện ý tưởng kia, nếu thực sự có ý tưởng kia, hắn cũng sẽ không đồng ý định thân với Điền thị.
Đinh thị vội hỏi: "Ngươi nhỏ giọng chút, bị tức phụ của ngươi nghe thấy được thì ngươi tốt rồi."
Vương Phúc Nhi lại cảm thấy nếu Tứ Bảo ca không có cái ý tứ kia với Thanh Mai, còn không bằng nói việc này cho Tứ tẩu nghe đâu, không nói nàng là tức phụ Tứ Bảo, ít nhất trong lòng nàng đều biết mới được, nói không chừng chính nàng cũng có biện pháp thì sao? Chẳng qua Đinh thị tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Vương Tứ Bảo nói: "Con lại không có gì phải giấu giếm người khác, con che che dấu dấu như vậy, không có việc gì cũng thành có việc. Con phải nói rõ ràng với nàng, không phải nói phu thê phải không có gì giấu giếm sao? Con đối với lương tâm mình, cũng không thể làm cho nàng chịu ủy khuất, nên thế nào thì liền thế đó."
Tứ Bảo cũng là người bướng bỉnh, Đinh thị ngăn không được, nghĩ coi, cho dù là hiện tại ngăn cản, phu thê người ta, buổi tối nói ở trong phòng, bà còn có thể lúc nào cũng giấu giếm?
Quả nhiên khi Điền thị biết việc này, nói không tức giận đó là không có khả năng, nhưng mà nam nhân của mình chủ động nói việc này, vậy thật sự nói rõ hắn là thẳng thắn vô tư. Nam nhân này thật sự không tệ, nàng cũng phải tỏ thái độ. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Cho nên Điền thị trước mặt mọi người, nói: "Con tin tưởng Tứ Bảo, mặc kệ người khác nói như thế nào, con cũng sẽ không nghe, nếu con gả cho Tứ Bảo, thì chính là cùng hắn qua cả đời này. Cha nương, hai người yên tâm, Thanh Mai kia đơn giản chính là không muốn cho chúng con sống tốt, chỉ cần bản thân con không tin chuyện này, vậy không có việc gì, nàng ta cũng nháo không được."
Đinh thị giấu giếm cũng sợ con dâu mới biết thì việc này nháo lớn, cho nên con dâu mới tỏ thái độ, bà cũng hiểu được không có việc gì nữa. Cảm giác chuyện đã giải quyết xong, cũng không đúng, Thanh Mai cũng cư ngụ ở thôn này, đến lúc đó nàng ta thường xuyên tới đây làm ầm ĩ một trận, vậy phu thê Tứ Bảo sống cũng không thoải mái. Đinh thị trông mong nhìn Vương Phúc Nhi, hy vọng nàng có thể nghĩ biện pháp tốt, không cho Thanh Mai kia tới đây.
Vương Phúc Nhi nói trong lòng, biện pháp tốt? Đó chính là gả Thanh Mai đi ra ngoài là được, lập gia đình rồi nàng cũng không làm ầm ĩ được, nhưng mà hôn sự của người ta chúng ta chen miệng được sao? Nếu lo lắng cố sức đi giúp người ta, nói không chừng người ta còn tưởng rằng mình thiếu nợ người ta đấy.
Chẳng qua nương và ca ca Thanh Mai đều tới đây, đến xin lỗi với Đinh thị, nói khuê nữ mình không hiểu chuyện, về sau tuyệt đối không sẽ phát sinh chuyện như vậy. Đinh thị nghe xong châm chọc khiêu khích, cũng may Toàn thị và Tống thị khuyên bảo, người này không thể quá phận, nếu Đinh thị nói nữa, nói không chừng chọc giận người ta, làm người phải khoan dung mà độ lượng.
Nương Thanh Mai nói: "Đều là không phải của ta, năm đó nếu ta không bán nàng đi thì tốt rồi, hiện tại trong lòng đứa nhỏ Thanh Mai này hận ta."
Ca ca Thanh Mai cũng nói: "Cũng do bản thân ta không có bản lĩnh, còn phải bán muội tử của mình, hiện tại đã xảy ra việc này, đều là tại ta."
***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cưng chiều cũng là thương tổn!
Hết chương 172.

back top