Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Từ khi Lí cữu cữu đi rồi, cuộc sống coi như là trôi qua bình thường thản nhiên, nhưng mà làm cho người ta thoải mái. Nếu không phải Tống thị vào tháng mười một lại khóc sướt mướt trở về, vậy cuộc sống thật đúng là xem như hạnh phúc.
Trên mặt Tống thị thế nhưng có một dấu ấn năm ngón tay, Tống nãi nãi nhìn cho dù tức giận lại là đau lòng: "Khóc gì mà khóc, con lại làm ra chuyện gì nữa đây?"
Tống thị lập tức liền bổ nhào vào trên người Tống nãi nãi: "Nương, người phải làm chủ cho con, tên nam nhân thối tha kia, hắn muốn hưu con! Con không sống nữa!"
Tống nãi nãi kinh hãi: "Con nói sự thật? Cô gia thật sự muốn hưu con? Sẽ không phải là con làm ra chuyện gì đi." Tống nãi nãi biết tính tình của nữ tế coi như cũng tốt, bằng không cũng không thể dễ dàng tha thứ cho khuê nữ của bà hồ nháo như vậy. Nhiều năm trôi qua, cũng không có nói muốn hưu thê, hiện tại như thế nào lại xảy ra chuyện này?
Tống thị khóc nói: "Còn không phải là vì con hồ ly tinh kia! So sánh hoa dại bên ngoài với hoa nhà thôi! Nương, người nhất định phải làm chủ cho con, nếu như con bị hưu, thể diện lão Tống gia chúng ta coi như mất hết, về sau đứa nhỏ của Trường Khanh có thể sẽ bị người chỉ trỏ!"
Lí thị ở bên cạnh thật sự nhịn không được nữa: "Tiểu cô nói lời này, cũng quá ác tâm đi, muội cũng đã gả đi ra ngoài nhiều năm như vậy, làm sao còn liên lụy đến tôn tử cháu gái của ta? Thanh danh Tống gia chúng ta ở Tú Thủy trấn rất dễ nghe, cũng chỉ có những người không biết mới nghe một phía thôi!" Còn có, lúc đó trực tiếp trục xuất ngươi gây tai họa cho Tống gia chẳng phải là một biện pháp sao? Dù sao ngươi cũng đã gả đi ra ngoài. Có quan hệ gì với Tống gia ta hả.
Chẳng qua suy nghĩ một chút vẫn là thật chán ghét. Tống nãi nãi cũng hiểu được khuê nữ của bà nói chuyện khó nghe, sao tự dưng nói động tới chắt trai của mình đây? Quả thực là.
"Khuê nữ, ngươi nói chuyện cũng đừng cứ thấy ba không thấy bốn như vậy, ta thấy hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, trước đi xuống nghỉ tạm một lát đi, đến lúc đó ta để ca ca ngươi hỏi rõ tình huống rồi nói sau."
Thấy Tống thị còn muốn nói nữa, Tống nãi nãi trực tiếp cho nha đầu bên cạnh đưa người đi ra ngoài.
Tống nãi nãi nói với Lí thị và Vương Phúc Nhi: "Tiểu cô ngươi nói chuyện, tuy rằng khó nghe, nhưng mà cũng có đạo lý. Mặc kệ nhà ai có một cô nãi nãi bị hưu trở về, vậy nói ra cũng không dễ nghe. Không phải ta thiên vị nó, tốt nhất là không bị hưu, dù sao thì nó ở phu gia, đối với Tống gia chúng ta cũng tốt hơn."
Lí thị nói: "Nương nói con đều hiểu được, con đã cho kêu cha của Trường Khanh trở lại. Nhìn xem rốt cuộc là tình huống gì, tốt nhất là hỏi muội phu bên kia một chút, việc hưu thê này cũng không phải việc nhỏ."
"Ừ, ngươi có lòng, Bạch Chỉ này không bớt lo, lớn như vậy rồi, cũng không hiểu chuyện."
Tống nãi nãi cũng mệt mỏi, nếu mặc kệ, thì lại chính là thân khuê nữ của mình, còn nếu quản, đây đều là chuyện phiền lòng.
Lí thị dẫn theo nhi tức trở lại trong phòng của mình, nói: "Nếu thật sự bị hưu về nhà, trong nhà chúng ta xem như không yên, Phúc nhi, con nói nên làm sao bây giờ?"
"Nương, vẫn là chờ cha đi hỏi rõ tình huống rồi nói sau, tục ngữ nói đúng, một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, trong này khẳng định là có chuyện gì rồi." Vương Phúc Nhi cũng không nguyện ý Tống thị bị hưu về nhà, như vậy thật đúng là phiền toái. Cuộc sống đang bình tĩnh phải trải qua nước sôi lửa bỏng, hơn nữa còn không biết biểu muội biểu đệ kia có phải cũng cùng đi theo nhau trở về hay không đây? Nhưng mà con cái hẳn là đều đi theo cha đi. Vương Phúc Nhi cảm thấy tính tình của Tống thị, có lẽ là bà ta lại đâm đầu gì nữa rồi, nên vị cô phụ đại nhân mới không thể nhịn được nữa. Hơn nữa hiện tại cũng không dựa vào Tống gia, lại có một quả phụ có tiền ở với hắn, lão bà này càng nhìn càng không tốt rồi. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
"Đúng vậy, cha con mỗi ngày quản mấy chuyện phiền lòng này, ta chỉ sợ về sau còn có việc liên lụy đến hắn."
"Nương, cha cũng không phải cái loại người bị người khác nắm đi, ngài cũng yên tâm đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, luôn luôn không có trở ngại."
Lí thị nói: "Xem ta này, còn phải để con tới khuyên ta, thật sự là càng sống càng nhỏ rồi."
Hai bà tức còn nói một lát, Tống Viễn Chí và Tống Trường Khanh trở về, Tống Viễn Chí nói: "Mới vừa từ chỗ của nương về đây, chuyện này ta đã biết được đại khái, một lát ta và Trường Khanh đi lên huyện xem, trong nhà nàng bận tâm nhiều hơn một chút."
Lí thị nói: "Chàng cứ yên tâm đi, trong nhà giao cho ta." Bởi vì chuyện cần phải giải quyết nhanh chút, cho nên Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh cũng không có nói được câu nào, hai phụ tử ngay cả cơm cũng không có ăn, phải đi thị trấn ngay.
Trong lòng Lí thị và Vương Phúc Nhi lại rất khó chịu với Tống thị, toàn gây họa, quả thực là!
Tống nãi nãi cũng chờ đợi nóng vội, Tống thị khóc một hồi, thì tinh thần lại phấn chấn, ăn cơm cũng đặc biệt ngon lành, không nhìn gương mặt lo lắng của mấy người khác. Vương Phúc Nhi thật sự là hận không thể dùng chổi lớn đuổi bà ta đi, người gì thế này.
Tống Viễn Chí và Tống Trường Khanh đến khi trời tối mới gấp gáp trở về, lúc này Tống thị đều đã đi ngủ, dù sao bà ta cảm thấy chỉ cần người nhà mẹ đẻ của mình ra mặt, tên nam nhân chết tiệt kia nhất định không dám hưu mình, cho nên là rất yên tâm. Mà bên này trong phòng Tống nãi nãi, mấy người Tống gia đều đang nghe tin tức Tống Viễn Chí mang về.
"Con trực tiếp đi huyện nha tìm muội phu, muội phu cái gì khác cũng chưa nói, nói thẳng lần này nhất định hưu rồi, Bạch Chỉ bí mật gạt muội phu lấy tiền khắp nơi."
Tống nãi nãi nói: "Không phải đã nói không làm nữa sao?"
Tống Viễn Chí nói: "Cũng không có yên tĩnh bao nhiêu thời gian, sau đó lại làm bí ẩn, mọi người cũng không biết. Chẳng qua lần này là có người bị bức nóng nảy, đi tố cáo đến chỗ huyện thái gia, muội phu bị huyện thái gia phạt nửa năm bổng lộc, còn đánh mười bản tử trước mặt mọi người, mặt mũi đều mất hết." Đây chính là sự thật, đều là đồng liêu với nhau, mà hắn là Huyện thừa bị đánh đòn, còn không phải chuyện chính hắn làm, là ai cũng phải nổi giận.
Tống nãi nãi lại căm tức đối với khuê nữ của mình, Tống Viễn Chí nói: "Con sợ là muội phu nói dối, cuối cùng còn tìm người chứng thực, quả nhiên là có chuyện này, mọi người đều biết là Huyện thừa bị ăn đòn rồi. Việc này cũng chỉ là một việc, còn có một việc khác, Bạch Chỉ thừa dịp muội phu không có mặt, luôn đi qua chỗ phụ bên tìm quả phụ bên kia đòi tiền. Còn có trong khi giãy chết, Bạch Chỉ thế nhưng mua chuộc được người, ngầm kê đơn quả phụ kia, cuối cùng bị người phát hiện, mấy chuyện này gộp chung cùng một chỗ, muội phu mới nói muốn hưu thê."
Ông trời ơi, Tống thị này thật đúng là tàn nhẫn, trên mặt đồng ý nam nhân của mình cùng một chỗ với quả phụ, thế nhưng âm thầm để cho người ta kê đơn, có phải cho rằng chậm rãi giết chết người ta, như vậy tiền của quả phụ đều là của bà ta hay không? Người này thật đúng là không thể ở Tống gia được, vì suy nghĩ cho an toàn của mình, Tống Trường Khanh nói: "Chuyện độc ác bẩn thỉu kê đơn người ta như vậy mà cô cô cũng có thể làm được, con nói thẳng, nếu cô cô thật sự bị hưu trở về, con không đồng ý để cô ở cùng một chỗ với chúng ta. Con cũng sợ một ngày nào đó bà ta kê đơn cho chúng ta thì sao."
Cô cô cũng biết chút phương thuốc linh tinh, thật sự để cho người kê đơn, mình làm đại phu phát hiện được đi, nhưng mà nương và Phúc nhi thì sao? Bà ta đối với hai người họ cũng không có thân thiện gì, hắn cũng không thể để nương và tức phụ của mình ra đùa giỡn.
"Viễn Chí, con đi nói với cô gia, người này không thể hưu, cho dù là đưa nó đi đến trong miếu cũng được. Thanh danh Tống gia chúng ta quan trọng hơn, nếu cô gia không đồng ý, như vậy cũng để Bạch Chỉ thủ hiếu cho cha nương hắn." Ý tứ của Tống nãi nãi là mặc kệ nói gì, người này ngươi tùy tiện xử trí, nhưng mà người là không thể hưu. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, ngươi đưa người tới trong miếu từ nay về sau không thấy mặt cũng được. Cái này cũng gián tiếp nói rõ, hiện tại Tống nãi nãi coi vị trí Tống gia là trước hết.
Tống nãi nãi quả thật là nghĩ như vậy, cùng lúc, chính khuê nữ của bà hiện tại cũng dám kê đơn, tuy rằng hạ độc là quả phụ kia, nhưng mà nếu thật sự hưu trở về, nó nhìn ai không vừa mắt có phải cũng muốn độc chết người đó hay không? Cái này khó lòng phòng bị. Về phương diện khác, chính là việc này của nữ nhi, mặc kệ làm nương thế nào, nhưng hôn sự của hai đứa ngoại tôn và ngoại tôn nữ còn chưa có định ra, nếu khuê nữ bị hưu trở về, tiền đồ của hai đứa nhỏ coi như là bị hủy. Chỉ vì hai đứa nhỏ này, để cho khuê nữ mình phải ăn khổ, đó cũng là nên làm. Vả lại, nếu thật sự bị hưu trở về, ngươi nói sẽ mặc kệ không quản sao? Hay là vẫn phải quản, mà bắt đầu quan tâm, thì đó chính là chuyện cũng nhiều hơn, tuy rằng bà đau lòng khuê nữ, nhưng mà đau lòng nhất vẫn là con trai và tôn tử.
Hơn nữa hiện tại khuê nữ mình làm sai, còn đổi trắng thay đen, không nói thật, bà quả thật là nản lòng với khuê nữ này, thôi, thôi, mình cũng đã một bó tuổi to, vẫn là cái gì cũng không cần quản thì tốt hơn.
Tống Viễn Chí đã biết ý tứ của nương mình, vì thế làm theo, bàn bạc với bên muội phu. Bọn họ còn có chút giao tình, đưa người đến nơi khác cũng tốt, ít người ít thị phi, để cho nó phải tĩnh tâm. Về phần hai đứa cháu, về sau quan tâm bọn nó nhiều hơn một chút, không để cho bọn họ chịu bắt nạt, vậy cũng có thể làm được. Hơn nữa hai đứa nhỏ cũng đều đến tuổi có thể lập gia đình, cho dù là không có mẹ ruột ở bên cạnh cũng có thể tự mình chăm sóc cho mình, hà cớ gì làm cho mọi người khó xử? Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Mọi người thương lượng xong, cuối cùng mới nói cho Tống thị, tất nhiên Tống thị là mặc kệ: "Nương, các người cũng không làm chủ cho con? Thế nhưng để cho con trở về như vậy? Người có còn là nương của con hay không?"
Tống nãi nãi nhắm mắt lại: "Ta già rồi, không quan tâm chuyện gì nữa, có chuyện gì thì ngươi đi nói với ca ca của ngươi đi thôi."
Tống thị cũng không dám nói gì với Tống Viễn Chí, nàng ta có chút sợ hắn, cũng chỉ là dám làm ầm ĩ ở trước mặt nương mình thôi. Nghe xong lời này, ngược lại bà ta không náo loạn, ánh mắt lóe lóe, nói: "Vậy được rồi, con nghe nương, nhưng mà nương để cho con ngốc ở bên cạnh ngài nhiều thêm vài ngày được không? Con cũng không biết lần này con trở về rồi, còn có thể gặp người được một lần nào hay không nữa, con luyến tiếc nương. Nương yên tâm đi, con sẽ không gây chuyện nữa."
Đại khái là Tống nãi nãi cũng hiểu được có chút thương cảm, bị Tống thị nói thì có chút mềm lòng, nên để cho Tống thị ở lại vài ngày, nói không chừng về sau khuê nữ này thật là hiếm khi được trở lại. Thương yêu nhiều năm như vậy, hiện tại mình nhịn đau dứt bỏ, nó muốn ở lại đây vài ngày thì ở vài ngày đi, về sau cũng không có cơ hội như vậy.
Tống thị ở lại vài ngày ngược lại rất an phận, không có tiếp tục làm ầm ĩ, mà lại là hòa bình ở chung với mọi người.
Vương Phúc Nhi cảm thấy khác thường tức có gian trá, có chút không thích hợp.
Lí thị nói: "Có lẽ là muốn dỗ nãi nãi con hồi tâm chuyển ý đi, nhưng mà hiện tại đã chậm, nàng như vậy cũng rất tốt, mọi người đều bình an vô sự. Lần này mặc kệ nói sao, cha con nhất định là tiễn người. Quản năm nhiều như vậy, cũng không thể quản cả đời." Bà tin tưởng nam nhân của mình nhất định cũng có điều kiện với muội phu bên kia, cho dù là đưa đến trong miếu, cũng sẽ không chịu khổ nhiều lắm.
Tống Trường Khanh nghe xong Vương Phúc Nhi nói thầm, thì nói: "Ta để cho người bên cạnh nãi nãi cẩn thận chú ý, yên tâm đi, không có chuyện gì. Ta thấy cô cô cũng chính là lại muốn đào chút tiền từ bên nãi nãi, nhưng mà lần này nãi nãi có thể làm ra quyết định như vậy, nhất định định sẽ không để cho bà ta thực hiện được, nhiều lắm là đến lúc đó chuẩn bị nhiều thêm chút đồ cho biểu đệ biểu muội bọn họ thôi." Tống Trường Khanh cảm thấy cô cô mình cũng chính là châu chấu sau mùa thu hoạch, có nhảy nhót nữa cũng sẽ không nhảy nhót ra chuyện gì.
Nhưng mà sao Vương Phúc Nhi cứ cảm thấy có chút không an tâm, chỉ là thời điểm nàng đi thỉnh an nãi nãi, Tống thị kia cũng quy củ. Nàng hỏi bọn nha đầu, cũng không có chuyện gì, chẳng lẽ mình thật là lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân tử sao?
Cũng may Tống thị ở lại vài ngày rốt cuộc chấp nhận đi trở về. Ngược lại Huyện thừa đại nhân làm rất toàn diện, lần này là tự mình lại đây đón người. Có lẽ là cảm thấy đón đi trở về cũng có thể là đáp lễ Tống thị, cho nên cũng không ngại làm công phu ngoài mặt, dù sao Tống gia cũng là nhà mỗ mỗ của hai đứa nhỏ nhà mình.
Sau khi Tống thị được đón trở về, lúc này đảo mắt là đến tháng chạp, sinh ý của tiệm thuốc cũng không tệ lắm. Vương Phúc Nhi đi theo Lí thị ở chuẩn bị đồ tết, bọn hạ nhân trong nhà cũng đều vui sướng, bởi vì chủ tử nhà này rất rộng lượng, hơn nữa đến thời điểm qua năm mới, mọi người đều được nhận lì xì.
"Nãi nãi, thiếu phu nhân, không tốt! Tế An Đường của chúng ta bị người ta niêm phong!" Nhạc An gấp gáp vội vàng chạy về, nói ra tin tức động trời này.
Lí thị lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Vương Phúc Nhi cũng đang ở đó hỏi: "Rốt cuộc là chuyện làm sao?"
Nhạc An nói: "Là thiếu gia để cho con vụng trộm chạy về, hôm nay vốn rất tốt, nhưng mà đột nhiên thật nhiều bộ khoái đi đến, trực tiếp bao vây Tế An Đường chúng ta, còn bắt lão gia và thiếu gia đi!"
Hết chương 174.
Từ khi Lí cữu cữu đi rồi, cuộc sống coi như là trôi qua bình thường thản nhiên, nhưng mà làm cho người ta thoải mái. Nếu không phải Tống thị vào tháng mười một lại khóc sướt mướt trở về, vậy cuộc sống thật đúng là xem như hạnh phúc.
Trên mặt Tống thị thế nhưng có một dấu ấn năm ngón tay, Tống nãi nãi nhìn cho dù tức giận lại là đau lòng: "Khóc gì mà khóc, con lại làm ra chuyện gì nữa đây?"
Tống thị lập tức liền bổ nhào vào trên người Tống nãi nãi: "Nương, người phải làm chủ cho con, tên nam nhân thối tha kia, hắn muốn hưu con! Con không sống nữa!"
Tống nãi nãi kinh hãi: "Con nói sự thật? Cô gia thật sự muốn hưu con? Sẽ không phải là con làm ra chuyện gì đi." Tống nãi nãi biết tính tình của nữ tế coi như cũng tốt, bằng không cũng không thể dễ dàng tha thứ cho khuê nữ của bà hồ nháo như vậy. Nhiều năm trôi qua, cũng không có nói muốn hưu thê, hiện tại như thế nào lại xảy ra chuyện này?
Tống thị khóc nói: "Còn không phải là vì con hồ ly tinh kia! So sánh hoa dại bên ngoài với hoa nhà thôi! Nương, người nhất định phải làm chủ cho con, nếu như con bị hưu, thể diện lão Tống gia chúng ta coi như mất hết, về sau đứa nhỏ của Trường Khanh có thể sẽ bị người chỉ trỏ!"
Lí thị ở bên cạnh thật sự nhịn không được nữa: "Tiểu cô nói lời này, cũng quá ác tâm đi, muội cũng đã gả đi ra ngoài nhiều năm như vậy, làm sao còn liên lụy đến tôn tử cháu gái của ta? Thanh danh Tống gia chúng ta ở Tú Thủy trấn rất dễ nghe, cũng chỉ có những người không biết mới nghe một phía thôi!" Còn có, lúc đó trực tiếp trục xuất ngươi gây tai họa cho Tống gia chẳng phải là một biện pháp sao? Dù sao ngươi cũng đã gả đi ra ngoài. Có quan hệ gì với Tống gia ta hả.
Chẳng qua suy nghĩ một chút vẫn là thật chán ghét. Tống nãi nãi cũng hiểu được khuê nữ của bà nói chuyện khó nghe, sao tự dưng nói động tới chắt trai của mình đây? Quả thực là.
"Khuê nữ, ngươi nói chuyện cũng đừng cứ thấy ba không thấy bốn như vậy, ta thấy hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, trước đi xuống nghỉ tạm một lát đi, đến lúc đó ta để ca ca ngươi hỏi rõ tình huống rồi nói sau."
Thấy Tống thị còn muốn nói nữa, Tống nãi nãi trực tiếp cho nha đầu bên cạnh đưa người đi ra ngoài.
Tống nãi nãi nói với Lí thị và Vương Phúc Nhi: "Tiểu cô ngươi nói chuyện, tuy rằng khó nghe, nhưng mà cũng có đạo lý. Mặc kệ nhà ai có một cô nãi nãi bị hưu trở về, vậy nói ra cũng không dễ nghe. Không phải ta thiên vị nó, tốt nhất là không bị hưu, dù sao thì nó ở phu gia, đối với Tống gia chúng ta cũng tốt hơn."
Lí thị nói: "Nương nói con đều hiểu được, con đã cho kêu cha của Trường Khanh trở lại. Nhìn xem rốt cuộc là tình huống gì, tốt nhất là hỏi muội phu bên kia một chút, việc hưu thê này cũng không phải việc nhỏ."
"Ừ, ngươi có lòng, Bạch Chỉ này không bớt lo, lớn như vậy rồi, cũng không hiểu chuyện."
Tống nãi nãi cũng mệt mỏi, nếu mặc kệ, thì lại chính là thân khuê nữ của mình, còn nếu quản, đây đều là chuyện phiền lòng.
Lí thị dẫn theo nhi tức trở lại trong phòng của mình, nói: "Nếu thật sự bị hưu về nhà, trong nhà chúng ta xem như không yên, Phúc nhi, con nói nên làm sao bây giờ?"
"Nương, vẫn là chờ cha đi hỏi rõ tình huống rồi nói sau, tục ngữ nói đúng, một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, trong này khẳng định là có chuyện gì rồi." Vương Phúc Nhi cũng không nguyện ý Tống thị bị hưu về nhà, như vậy thật đúng là phiền toái. Cuộc sống đang bình tĩnh phải trải qua nước sôi lửa bỏng, hơn nữa còn không biết biểu muội biểu đệ kia có phải cũng cùng đi theo nhau trở về hay không đây? Nhưng mà con cái hẳn là đều đi theo cha đi. Vương Phúc Nhi cảm thấy tính tình của Tống thị, có lẽ là bà ta lại đâm đầu gì nữa rồi, nên vị cô phụ đại nhân mới không thể nhịn được nữa. Hơn nữa hiện tại cũng không dựa vào Tống gia, lại có một quả phụ có tiền ở với hắn, lão bà này càng nhìn càng không tốt rồi. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
"Đúng vậy, cha con mỗi ngày quản mấy chuyện phiền lòng này, ta chỉ sợ về sau còn có việc liên lụy đến hắn."
"Nương, cha cũng không phải cái loại người bị người khác nắm đi, ngài cũng yên tâm đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, luôn luôn không có trở ngại."
Lí thị nói: "Xem ta này, còn phải để con tới khuyên ta, thật sự là càng sống càng nhỏ rồi."
Hai bà tức còn nói một lát, Tống Viễn Chí và Tống Trường Khanh trở về, Tống Viễn Chí nói: "Mới vừa từ chỗ của nương về đây, chuyện này ta đã biết được đại khái, một lát ta và Trường Khanh đi lên huyện xem, trong nhà nàng bận tâm nhiều hơn một chút."
Lí thị nói: "Chàng cứ yên tâm đi, trong nhà giao cho ta." Bởi vì chuyện cần phải giải quyết nhanh chút, cho nên Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh cũng không có nói được câu nào, hai phụ tử ngay cả cơm cũng không có ăn, phải đi thị trấn ngay.
Trong lòng Lí thị và Vương Phúc Nhi lại rất khó chịu với Tống thị, toàn gây họa, quả thực là!
Tống nãi nãi cũng chờ đợi nóng vội, Tống thị khóc một hồi, thì tinh thần lại phấn chấn, ăn cơm cũng đặc biệt ngon lành, không nhìn gương mặt lo lắng của mấy người khác. Vương Phúc Nhi thật sự là hận không thể dùng chổi lớn đuổi bà ta đi, người gì thế này.
Tống Viễn Chí và Tống Trường Khanh đến khi trời tối mới gấp gáp trở về, lúc này Tống thị đều đã đi ngủ, dù sao bà ta cảm thấy chỉ cần người nhà mẹ đẻ của mình ra mặt, tên nam nhân chết tiệt kia nhất định không dám hưu mình, cho nên là rất yên tâm. Mà bên này trong phòng Tống nãi nãi, mấy người Tống gia đều đang nghe tin tức Tống Viễn Chí mang về.
"Con trực tiếp đi huyện nha tìm muội phu, muội phu cái gì khác cũng chưa nói, nói thẳng lần này nhất định hưu rồi, Bạch Chỉ bí mật gạt muội phu lấy tiền khắp nơi."
Tống nãi nãi nói: "Không phải đã nói không làm nữa sao?"
Tống Viễn Chí nói: "Cũng không có yên tĩnh bao nhiêu thời gian, sau đó lại làm bí ẩn, mọi người cũng không biết. Chẳng qua lần này là có người bị bức nóng nảy, đi tố cáo đến chỗ huyện thái gia, muội phu bị huyện thái gia phạt nửa năm bổng lộc, còn đánh mười bản tử trước mặt mọi người, mặt mũi đều mất hết." Đây chính là sự thật, đều là đồng liêu với nhau, mà hắn là Huyện thừa bị đánh đòn, còn không phải chuyện chính hắn làm, là ai cũng phải nổi giận.
Tống nãi nãi lại căm tức đối với khuê nữ của mình, Tống Viễn Chí nói: "Con sợ là muội phu nói dối, cuối cùng còn tìm người chứng thực, quả nhiên là có chuyện này, mọi người đều biết là Huyện thừa bị ăn đòn rồi. Việc này cũng chỉ là một việc, còn có một việc khác, Bạch Chỉ thừa dịp muội phu không có mặt, luôn đi qua chỗ phụ bên tìm quả phụ bên kia đòi tiền. Còn có trong khi giãy chết, Bạch Chỉ thế nhưng mua chuộc được người, ngầm kê đơn quả phụ kia, cuối cùng bị người phát hiện, mấy chuyện này gộp chung cùng một chỗ, muội phu mới nói muốn hưu thê."
Ông trời ơi, Tống thị này thật đúng là tàn nhẫn, trên mặt đồng ý nam nhân của mình cùng một chỗ với quả phụ, thế nhưng âm thầm để cho người ta kê đơn, có phải cho rằng chậm rãi giết chết người ta, như vậy tiền của quả phụ đều là của bà ta hay không? Người này thật đúng là không thể ở Tống gia được, vì suy nghĩ cho an toàn của mình, Tống Trường Khanh nói: "Chuyện độc ác bẩn thỉu kê đơn người ta như vậy mà cô cô cũng có thể làm được, con nói thẳng, nếu cô cô thật sự bị hưu trở về, con không đồng ý để cô ở cùng một chỗ với chúng ta. Con cũng sợ một ngày nào đó bà ta kê đơn cho chúng ta thì sao."
Cô cô cũng biết chút phương thuốc linh tinh, thật sự để cho người kê đơn, mình làm đại phu phát hiện được đi, nhưng mà nương và Phúc nhi thì sao? Bà ta đối với hai người họ cũng không có thân thiện gì, hắn cũng không thể để nương và tức phụ của mình ra đùa giỡn.
"Viễn Chí, con đi nói với cô gia, người này không thể hưu, cho dù là đưa nó đi đến trong miếu cũng được. Thanh danh Tống gia chúng ta quan trọng hơn, nếu cô gia không đồng ý, như vậy cũng để Bạch Chỉ thủ hiếu cho cha nương hắn." Ý tứ của Tống nãi nãi là mặc kệ nói gì, người này ngươi tùy tiện xử trí, nhưng mà người là không thể hưu. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, ngươi đưa người tới trong miếu từ nay về sau không thấy mặt cũng được. Cái này cũng gián tiếp nói rõ, hiện tại Tống nãi nãi coi vị trí Tống gia là trước hết.
Tống nãi nãi quả thật là nghĩ như vậy, cùng lúc, chính khuê nữ của bà hiện tại cũng dám kê đơn, tuy rằng hạ độc là quả phụ kia, nhưng mà nếu thật sự hưu trở về, nó nhìn ai không vừa mắt có phải cũng muốn độc chết người đó hay không? Cái này khó lòng phòng bị. Về phương diện khác, chính là việc này của nữ nhi, mặc kệ làm nương thế nào, nhưng hôn sự của hai đứa ngoại tôn và ngoại tôn nữ còn chưa có định ra, nếu khuê nữ bị hưu trở về, tiền đồ của hai đứa nhỏ coi như là bị hủy. Chỉ vì hai đứa nhỏ này, để cho khuê nữ mình phải ăn khổ, đó cũng là nên làm. Vả lại, nếu thật sự bị hưu trở về, ngươi nói sẽ mặc kệ không quản sao? Hay là vẫn phải quản, mà bắt đầu quan tâm, thì đó chính là chuyện cũng nhiều hơn, tuy rằng bà đau lòng khuê nữ, nhưng mà đau lòng nhất vẫn là con trai và tôn tử.
Hơn nữa hiện tại khuê nữ mình làm sai, còn đổi trắng thay đen, không nói thật, bà quả thật là nản lòng với khuê nữ này, thôi, thôi, mình cũng đã một bó tuổi to, vẫn là cái gì cũng không cần quản thì tốt hơn.
Tống Viễn Chí đã biết ý tứ của nương mình, vì thế làm theo, bàn bạc với bên muội phu. Bọn họ còn có chút giao tình, đưa người đến nơi khác cũng tốt, ít người ít thị phi, để cho nó phải tĩnh tâm. Về phần hai đứa cháu, về sau quan tâm bọn nó nhiều hơn một chút, không để cho bọn họ chịu bắt nạt, vậy cũng có thể làm được. Hơn nữa hai đứa nhỏ cũng đều đến tuổi có thể lập gia đình, cho dù là không có mẹ ruột ở bên cạnh cũng có thể tự mình chăm sóc cho mình, hà cớ gì làm cho mọi người khó xử? Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Mọi người thương lượng xong, cuối cùng mới nói cho Tống thị, tất nhiên Tống thị là mặc kệ: "Nương, các người cũng không làm chủ cho con? Thế nhưng để cho con trở về như vậy? Người có còn là nương của con hay không?"
Tống nãi nãi nhắm mắt lại: "Ta già rồi, không quan tâm chuyện gì nữa, có chuyện gì thì ngươi đi nói với ca ca của ngươi đi thôi."
Tống thị cũng không dám nói gì với Tống Viễn Chí, nàng ta có chút sợ hắn, cũng chỉ là dám làm ầm ĩ ở trước mặt nương mình thôi. Nghe xong lời này, ngược lại bà ta không náo loạn, ánh mắt lóe lóe, nói: "Vậy được rồi, con nghe nương, nhưng mà nương để cho con ngốc ở bên cạnh ngài nhiều thêm vài ngày được không? Con cũng không biết lần này con trở về rồi, còn có thể gặp người được một lần nào hay không nữa, con luyến tiếc nương. Nương yên tâm đi, con sẽ không gây chuyện nữa."
Đại khái là Tống nãi nãi cũng hiểu được có chút thương cảm, bị Tống thị nói thì có chút mềm lòng, nên để cho Tống thị ở lại vài ngày, nói không chừng về sau khuê nữ này thật là hiếm khi được trở lại. Thương yêu nhiều năm như vậy, hiện tại mình nhịn đau dứt bỏ, nó muốn ở lại đây vài ngày thì ở vài ngày đi, về sau cũng không có cơ hội như vậy.
Tống thị ở lại vài ngày ngược lại rất an phận, không có tiếp tục làm ầm ĩ, mà lại là hòa bình ở chung với mọi người.
Vương Phúc Nhi cảm thấy khác thường tức có gian trá, có chút không thích hợp.
Lí thị nói: "Có lẽ là muốn dỗ nãi nãi con hồi tâm chuyển ý đi, nhưng mà hiện tại đã chậm, nàng như vậy cũng rất tốt, mọi người đều bình an vô sự. Lần này mặc kệ nói sao, cha con nhất định là tiễn người. Quản năm nhiều như vậy, cũng không thể quản cả đời." Bà tin tưởng nam nhân của mình nhất định cũng có điều kiện với muội phu bên kia, cho dù là đưa đến trong miếu, cũng sẽ không chịu khổ nhiều lắm.
Tống Trường Khanh nghe xong Vương Phúc Nhi nói thầm, thì nói: "Ta để cho người bên cạnh nãi nãi cẩn thận chú ý, yên tâm đi, không có chuyện gì. Ta thấy cô cô cũng chính là lại muốn đào chút tiền từ bên nãi nãi, nhưng mà lần này nãi nãi có thể làm ra quyết định như vậy, nhất định định sẽ không để cho bà ta thực hiện được, nhiều lắm là đến lúc đó chuẩn bị nhiều thêm chút đồ cho biểu đệ biểu muội bọn họ thôi." Tống Trường Khanh cảm thấy cô cô mình cũng chính là châu chấu sau mùa thu hoạch, có nhảy nhót nữa cũng sẽ không nhảy nhót ra chuyện gì.
Nhưng mà sao Vương Phúc Nhi cứ cảm thấy có chút không an tâm, chỉ là thời điểm nàng đi thỉnh an nãi nãi, Tống thị kia cũng quy củ. Nàng hỏi bọn nha đầu, cũng không có chuyện gì, chẳng lẽ mình thật là lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân tử sao?
Cũng may Tống thị ở lại vài ngày rốt cuộc chấp nhận đi trở về. Ngược lại Huyện thừa đại nhân làm rất toàn diện, lần này là tự mình lại đây đón người. Có lẽ là cảm thấy đón đi trở về cũng có thể là đáp lễ Tống thị, cho nên cũng không ngại làm công phu ngoài mặt, dù sao Tống gia cũng là nhà mỗ mỗ của hai đứa nhỏ nhà mình.
Sau khi Tống thị được đón trở về, lúc này đảo mắt là đến tháng chạp, sinh ý của tiệm thuốc cũng không tệ lắm. Vương Phúc Nhi đi theo Lí thị ở chuẩn bị đồ tết, bọn hạ nhân trong nhà cũng đều vui sướng, bởi vì chủ tử nhà này rất rộng lượng, hơn nữa đến thời điểm qua năm mới, mọi người đều được nhận lì xì.
"Nãi nãi, thiếu phu nhân, không tốt! Tế An Đường của chúng ta bị người ta niêm phong!" Nhạc An gấp gáp vội vàng chạy về, nói ra tin tức động trời này.
Lí thị lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Vương Phúc Nhi cũng đang ở đó hỏi: "Rốt cuộc là chuyện làm sao?"
Nhạc An nói: "Là thiếu gia để cho con vụng trộm chạy về, hôm nay vốn rất tốt, nhưng mà đột nhiên thật nhiều bộ khoái đi đến, trực tiếp bao vây Tế An Đường chúng ta, còn bắt lão gia và thiếu gia đi!"
Hết chương 174.