Editor: ChieuNinh
"Kim Tỏa đại ca, xuống ruộng làm việc à." Vương ngốc tử chào hỏi với Vương Kim Tỏa.
Vương Kim Tỏa ừ một tiếng, hắn một chút cũng không quan tâm tới Vương ngốc tử, cảm thấy người này rất là gian.
Vương ngốc tử cũng không tức giận, thở dài: "Kim Tỏa đại ca ở riêng, về sau có tính toán gì không? Ta nghe nói các ngươi được chia tổng cộng một mẫu đất, đại ca còn có ba đứa con trai, vậy về sau phải làm sao?"
Vương Kim Tỏa giật mình, tuy rằng hắn không thích Vương ngốc tử này, nhưng mà có chút khôn vặt, cuộc sống nhà hắn ta cũng tốt. Nhưng mà, hắn cũng không muốn bị người này dắt đi: "Trước kia sống thế nào, thì hiện tại cũng như vậy."
"Ha ha, đại ca, kỳ thật, trong tay của ta cũng có vài việc làm, thiếu nhân thủ, không biết đại ca có bằng lòng giúp ta không?" Vương ngốc tử hỏi.
"Ta chỉ có chút khí lực, có thể giúp ngươi cái gì?"
"Kim Tỏa đại ca, ngươi là người thành thật, ta thì cần người như ngươi vậy. Ta cũng nói lời thật với đại ca đi, kỳ thật ta cũng muốn đại ca hỗ trợ giúp đỡ chút. Không phải ta buôn bán một ít thổ sản vùng núi sao, muốn kéo lên trên huyện đi bán, có thể kiếm chênh lệch giá. Chỉ là trong tay ta cũng không có gia súc, nếu mướn của người khác, thì khẳng định buôn bán lời ít đi không ít. Ta biết hiện tại Đồng Tỏa huynh đệ mua một con la, Kim Tỏa đại ca là thân đại ca của Đồng Tỏa huynh đệ, ngươi giúp ta nói một chút với hắn, giúp ta chuyển đồ lên thị trấn, phí chuyên chở tiết kiệm ta chia đều với Kim Tỏa đại ca, Đồng Tỏa huynh đệ có được không? Ta ấy, không quá quen thân với Đồng Tỏa huynh đệ, với Kim Tỏa đại ca thì còn quen thuộc hơn một chút, cho nên muốn kính nhờ đại ca đi nói dùm."
Vương Kim Tỏa nhanh chóng nghĩ đến, mượn gia súc của Đồng Tỏa, khẳng định là không có vấn đề. Hơn nữa khẳng định Đồng Tỏa sẽ không đòi tiền, như vậy đến lúc đó phí chuyên chở tiết kiệm phân cho Đồng Tỏa cũng có thể thuộc về mình. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Hắn cũng biết Tam đệ mình là người thành thật, vả lại sẽ không so đo vấn đề tiền bạc với người đại ca này. Đây quả thực là chuyện tiền từ trên trời rơi xuống mà, tự dưng có một cơ hội kiếm tiền.
Xem ra mình gặp được vận đỏ, sắp phát tài rồi.
Vương Kim Tỏa khó xử nói: "Ta đây phải đi hỏi huynh đệ của ta một chút đã, có được hay không, ta cũng nói không chính xác, ngươi cũng không cần ôm hy vọng."
Vương ngốc tử vội nói: "Sao có thể chứ, đại ca phải đi giúp ta làm việc, cũng giúp cho ta giảm chút tiền phí. Đại ca, đây là mười văn tiền, ngươi cầm trước, đến lúc đó chuyện thành công, ta sẽ đưa tiền còn lại cho đại ca và Đồng Tỏa huynh đệ."
Hai mắt Vương Kim Tỏa tỏa ánh sáng nhìn tiền kia, trong lòng thì ngất ngây, ngay cả hoa mầu trong ruộng cũng không xem tới, liền thí điên thí điên (vui vẻ) đi trở về.
Khi Vương ngốc tử không nhìn thấy Vương Kim Tỏa nữa, mới xì một tiếng khinh miệt: "Thứ gì đâu! Nếu không phải Lão Tử quả thật là muốn chuyển đồ đi thị trấn, ngươi cho là Lão Tử sẽ cho ngươi ba dưa hai táo hả." Vương ngốc tử thật sự muốn mượn con la của Vương Đồng Tỏa dùng, cho nên mới cho Vương Kim Tỏa một chút ơn huệ nhỏ, để cho kẻ ngốc này đi khó xử huynh đệ hắn.
Trong nhà Vương Phúc Nhi, khó có được Đại bá Vương Kim Tỏa tới đây tìm Vương Đồng Tỏa, Thích thị vội đi phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, bởi vì hai huynh đệ muốn uống mấy chén.
"Cúc nhi, chăm sóc cho đệ đệ, Hoa nhi, lấy thịt khô ra nữa, Phúc nhi, đi vào vườn rau hái ít rau trở về." Thích thị phân phó cho mọi người, bản thân nàng thì đi rửa nồi, bắt đầu nấu cơm.
Vương Hoa Nhi cằn nhằn trong miệng: "Chỉ còn lại miếng thịt khô này, còn tưởng vài ngày nữa cả nhà chúng ta ăn ngon, Đại bá cứ tới đây, thật là."
Vương Phúc Nhi cảm thấy vị Đại bá này là vô sự không đăng tam bảo điện (có chuyện mới tới), nhưng mà cũng không thể đuổi người ta đi, mà cha nương của mình là người trọng thân tình không làm như vậy được. Rau trong vườn đã mọc rất tốt, bởi vì sợ gà chạy vào bới rau, cho nên dùng rào giậu vây quanh một vòng. Vương Phúc Nhi nhìn rau hẹ mọc tươi tốt, liền cắt một ít, đến lúc đó rau hẹ xào trứng gà là được, hơn nữa còn thịt khô, coi như là hai món mặn rồi.
Trong phòng, Vương Kim Tỏa nhìn căn nhà của Vương Đồng Tỏa một lần rồi nói: "Lão Tam à, hiện tại ngươi có tiền đồ hơn ca ca, ca ca ta còn khổ lắm, đại tẩu ngươi luôn nói ta không có bản lĩnh, ta đây rất uất ức."
"Đại ca, đại tẩu cũng chỉ là nói ngoài miệng thôi, kỳ thật trong lòng không phải có ý tứ đó."
Vương Kim Tỏa khoát tay: "Ngươi đừng an ủi ta, ta biết rõ bản thân mình, mắt thấy mấy đứa Đại Bảo trưởng thành, ta còn không có tiền cho bọn nó cái phòng ở, ta làm cha thực thất bại. Ngươi xem xem, ngươi và lão Tứ, đều cất được nhà mới, chúng ta còn ngột ngạt trong nhà cũ. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hiện tại trong nhà lão Nhị cũng muốn cất nhà, mà ta làm đại ca không bản lĩnh, chỉ có thể sống dựa vào nhà của cha nương. Ngươi nói một chút xem, ta cũng muốn chuẩn bị cuộc sống thoải mái cho cha nương, cũng muốn thật hiếu thuận bọn họ, chỉ là trên tay không có tiền, cũng không thể phùng má giả làm người mập. Qua vài năm nữa, Đại Bảo, Nhị Bảo đều phải thú tức phụ, ta thật sự là mỗi ngày đều rất sầu lo."
Vương Đồng Tỏa không biết làm sao an ủi đại ca mình, chân tay có chút luống cuống, Vương Kim Tỏa còn nói thêm: "Ngươi nhìn ngươi xem, bây giờ còn mua con la, thế này ở Vương gia ta thôn cũng là đứng đầu. Hiện tại đại ca ngươi thật vất vả tìm công việc kiếm tiền, cho nên ngươi phải giúp giúp ta."
"Đại ca, chỉ cần ta có thể làm được, ca cứ việc nói." Quả nhiên Vương Đồng Tỏa nói thế.
"Cũng không phải chuyện to tác gì, chính là cho ta mượn dùng con la và xe kéo của ngươi. Ta muốn vận chuyển chút đồ cho nhà người ta lên trên huyện, người ta cho ta chút tiền, đến lúc đó cũng có thể mua chút thịt cho cha và nương mình ăn."
Đương nhiên là Vương Đồng Tỏa đáp ứng rồi, bình thường cho dù là các hương thân muốn mình hỗ trợ còn được, huống chi đây là đại ca của mình?
Vương Kim Tỏa đạt được mục đích của mình, thời điểm giữa trưa liền ăn thực khoái trá, lại còn uống đến mặt đỏ bừng. Càng về sau mấy người Vương Phúc Nhi lại thấy trên bàn một chút thịt cũng không thừa lại. Vương Hoa Nhi tức giận không thôi, lần này xào thịt, nương lại bỏ thật nhiều, rốt cuộc kết quả là ăn hết sạch, nàng có thể không tức giận sao?
Thích thị vừa thấy Vương Hoa Nhi bĩu môi, thì đã nói: "Được rồi, được rồi, đó là Đại bá của con, đến ăn chút thịt thì có là gì, đừng nghiêm mặt, tiểu oa nhi tính toán chi li làm gì?"
Vương Phúc Nhi lại hỏi cha, Đại bá tới đây làm gì, chờ Vương Đồng Tỏa nói rõ chuyện gì, sắc mặt Thích thị cũng có chút không tốt. Về sau nếu trong nhà cũ đều cứ lấy cớ như vậy đến mượn con la, vậy chẳng phải là nhà mình cũng dùng không bao nhiêu? Từ khi ở nhà mới, tâm tính Thích thị đã xảy ra biến hóa rất lớn, đó là hết thảy đều xem hắn là một gia chủ, đương nhiên hiếu kính Triệu thị và Vương lão đầu cũng là cần phải làm, chỉ cần Triệu thị không đưa ra yêu cầu quá đáng là được, nhưng mà giữa huynh đệ, cũng nên có chừng mực chứ.
"Cha, nếu về sau Đại bá đều sẽ mượn con la như vậy thì phải làm sao?" Vương Phúc Nhi hỏi.
Vương Đồng Tỏa thở dài, kêu hắn cự tuyệt đại ca của mình, thật đúng là hắn làm không được. Nhưng mà Phúc nhi nói cũng đúng, nếu về sau đại ca lại thường xuyên dùng con la nhà mình kiếm tiền, mình nên làm sao đây? Hắn chà chà tay: "Đại bá các con sẽ không như vậy." Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đều không tin, Vương Đồng Tỏa nói: "Nếu thật sự là như vậy, cha, cha sẽ không cho mượn."
"Vậy cha nói chuyện cần phải giữ lời!" Vương Hoa Nhi vội nói. Nếu không cho mượn, khẳng định sẽ đắc tội với Đại bá bọn họ, đắc tội thì đắc tội, còn giảm chút phiền toái. Vương Hoa Nhi cảm thấy nhà bên kia thì chỉ mang đến phiền toái cho nhà mình, chuyện tốt chưa từng có chia cho mình chút nào.
"Cha, nếu Đại bá thật sự như vậy, chúng ta nói cho gia gia biết, đến lúc đó để cho gia quản quản Đại bá." Vương Phúc Nhi nói. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Có rất nhiều phương pháp, không phải trực tiếp cáo trạng, trong thôn truyền nhiều lời ong tiếng ve như vậy, đến lúc đó rơi vào trong tai gia gia, vậy không phải là chuyện nhà mình rồi.
Vương Đồng Tỏa cảm thấy bản thân hắn làm gia chủ trong nhà xác thực rất kỳ cục, nếu đại ca thật sự đánh chủ ý trường kỳ dùng con la của mình, hắn vẫn cứ yếu đuối như vậy thì cũng thực xin lỗi thê nhi: "Không cần nói cho gia gia các con, cha nói, đến lúc đó không cho mượn chính là không cho mượn, cha biết đúng mực, cha còn có mấy đứa các con, bận tâm trước hết của cha cũng là mấy đứa các con."
Mấy người Vương Cúc Nhi nghe xong, trong lòng đều vui vẻ, có thể làm cho cha nói ra như vậy, chính là tiến bộ rất lớn. Vẫn luôn nhường nhịn thật sự không phải ý kiến hay, như vậy sẽ làm cho mọi người cảm thấy ngươi thành thật dễ ức hiếp, lại cứ cố tình bắt nạt ngươi.
Cứng rắn lên, làm cho người ta cảm thấy ngươi cũng không phải dễ nhào nặn như vậy, mấu chốt là người trong nhà sống tốt là được, đắc tội với người thì đắc tội với người thôi, con người sống ở trên đời này, sao có thể không đắc tội với người khác chứ? Dù sao bản thân mình không thẹn với lương tâm, chẳng phải sao? Nhiều lần đều cho ngươi lợi dụng, ngẫu nhiên một lần không cho ngươi chiếm tiện nghi, trong lòng ngươi liền oán hận, cho nên người như vậy đắc tội thì đắc tội!
Ngày khác Vương Kim Tỏa đến chuẩn bị con la, hắn vốn nghĩ là tự một mình mình đi vận chuyển hàng hóa giúp Vương ngốc tử kia. Chỉ là hắn đánh giá cao bản lĩnh của mình, hắn không điều khiển được xe kéo con la, vì thế chỉ có thể kêu Vương Đồng Tỏa đi làm. Hắn vui vẻ ngồi ở trên xe kéo, chỉ huy đệ đệ của mình đi đâu đi đâu.
Đợi đến nhà Vương ngốc tử, Vương Đồng Tỏa nói: "Đại ca, sao lại ở đây?" Vương Đồng Tỏa thật tình không thích Vương ngốc tử này, cho rằng nhân phẩm của hắn ta không ngay thẳng.
"Đồng Tỏa, ta chỉ để ý kiếm tiền, quản hắn là ai chứ? Ngươi không cần không vui, làm cho đại ca ngươi xấu mặt đi. Đồng Tỏa à, đại ca đã cầm tiền đặt cọc, nếu ngươi thực sự bỏ đi, thì ca phải đền tiền đó." Vương Kim Tỏa vội nói.
Trong lòng Vương Đồng Tỏa không thoải mái, ý tứ trong lời nói này, là mình muốn cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi. Hơn nữa trước đó đại ca đã nhận được tiền đặt cọc, cho nên chắc chắn mình nhất định phải giúp việc này. Trong lòng Vương Đồng Tỏa thật sự cảm thấy không thoải mái, cũng không biết vì sao.
Vương ngốc tử và nương tử của hắn lại rất nhiệt tình, muốn để cho hai huynh đệ đi vào uống chén trà. Tự nhiên Vương Kim Tỏa nguyện ý, nhưng mà Vương Đồng Tỏa thì một câu cũng không nói ngồi ở phía trước trên xe. Vương Kim Tỏa đành phải chuyển đồ thổ sản vùng núi lên trên xe với Vương ngốc tử, sau đó ba người xuất phát đi tới thị trấn, nếu nhanh, đến buổi tối có thể trở về.
Hết chương 52.
"Kim Tỏa đại ca, xuống ruộng làm việc à." Vương ngốc tử chào hỏi với Vương Kim Tỏa.
Vương Kim Tỏa ừ một tiếng, hắn một chút cũng không quan tâm tới Vương ngốc tử, cảm thấy người này rất là gian.
Vương ngốc tử cũng không tức giận, thở dài: "Kim Tỏa đại ca ở riêng, về sau có tính toán gì không? Ta nghe nói các ngươi được chia tổng cộng một mẫu đất, đại ca còn có ba đứa con trai, vậy về sau phải làm sao?"
Vương Kim Tỏa giật mình, tuy rằng hắn không thích Vương ngốc tử này, nhưng mà có chút khôn vặt, cuộc sống nhà hắn ta cũng tốt. Nhưng mà, hắn cũng không muốn bị người này dắt đi: "Trước kia sống thế nào, thì hiện tại cũng như vậy."
"Ha ha, đại ca, kỳ thật, trong tay của ta cũng có vài việc làm, thiếu nhân thủ, không biết đại ca có bằng lòng giúp ta không?" Vương ngốc tử hỏi.
"Ta chỉ có chút khí lực, có thể giúp ngươi cái gì?"
"Kim Tỏa đại ca, ngươi là người thành thật, ta thì cần người như ngươi vậy. Ta cũng nói lời thật với đại ca đi, kỳ thật ta cũng muốn đại ca hỗ trợ giúp đỡ chút. Không phải ta buôn bán một ít thổ sản vùng núi sao, muốn kéo lên trên huyện đi bán, có thể kiếm chênh lệch giá. Chỉ là trong tay ta cũng không có gia súc, nếu mướn của người khác, thì khẳng định buôn bán lời ít đi không ít. Ta biết hiện tại Đồng Tỏa huynh đệ mua một con la, Kim Tỏa đại ca là thân đại ca của Đồng Tỏa huynh đệ, ngươi giúp ta nói một chút với hắn, giúp ta chuyển đồ lên thị trấn, phí chuyên chở tiết kiệm ta chia đều với Kim Tỏa đại ca, Đồng Tỏa huynh đệ có được không? Ta ấy, không quá quen thân với Đồng Tỏa huynh đệ, với Kim Tỏa đại ca thì còn quen thuộc hơn một chút, cho nên muốn kính nhờ đại ca đi nói dùm."
Vương Kim Tỏa nhanh chóng nghĩ đến, mượn gia súc của Đồng Tỏa, khẳng định là không có vấn đề. Hơn nữa khẳng định Đồng Tỏa sẽ không đòi tiền, như vậy đến lúc đó phí chuyên chở tiết kiệm phân cho Đồng Tỏa cũng có thể thuộc về mình. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Hắn cũng biết Tam đệ mình là người thành thật, vả lại sẽ không so đo vấn đề tiền bạc với người đại ca này. Đây quả thực là chuyện tiền từ trên trời rơi xuống mà, tự dưng có một cơ hội kiếm tiền.
Xem ra mình gặp được vận đỏ, sắp phát tài rồi.
Vương Kim Tỏa khó xử nói: "Ta đây phải đi hỏi huynh đệ của ta một chút đã, có được hay không, ta cũng nói không chính xác, ngươi cũng không cần ôm hy vọng."
Vương ngốc tử vội nói: "Sao có thể chứ, đại ca phải đi giúp ta làm việc, cũng giúp cho ta giảm chút tiền phí. Đại ca, đây là mười văn tiền, ngươi cầm trước, đến lúc đó chuyện thành công, ta sẽ đưa tiền còn lại cho đại ca và Đồng Tỏa huynh đệ."
Hai mắt Vương Kim Tỏa tỏa ánh sáng nhìn tiền kia, trong lòng thì ngất ngây, ngay cả hoa mầu trong ruộng cũng không xem tới, liền thí điên thí điên (vui vẻ) đi trở về.
Khi Vương ngốc tử không nhìn thấy Vương Kim Tỏa nữa, mới xì một tiếng khinh miệt: "Thứ gì đâu! Nếu không phải Lão Tử quả thật là muốn chuyển đồ đi thị trấn, ngươi cho là Lão Tử sẽ cho ngươi ba dưa hai táo hả." Vương ngốc tử thật sự muốn mượn con la của Vương Đồng Tỏa dùng, cho nên mới cho Vương Kim Tỏa một chút ơn huệ nhỏ, để cho kẻ ngốc này đi khó xử huynh đệ hắn.
Trong nhà Vương Phúc Nhi, khó có được Đại bá Vương Kim Tỏa tới đây tìm Vương Đồng Tỏa, Thích thị vội đi phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, bởi vì hai huynh đệ muốn uống mấy chén.
"Cúc nhi, chăm sóc cho đệ đệ, Hoa nhi, lấy thịt khô ra nữa, Phúc nhi, đi vào vườn rau hái ít rau trở về." Thích thị phân phó cho mọi người, bản thân nàng thì đi rửa nồi, bắt đầu nấu cơm.
Vương Hoa Nhi cằn nhằn trong miệng: "Chỉ còn lại miếng thịt khô này, còn tưởng vài ngày nữa cả nhà chúng ta ăn ngon, Đại bá cứ tới đây, thật là."
Vương Phúc Nhi cảm thấy vị Đại bá này là vô sự không đăng tam bảo điện (có chuyện mới tới), nhưng mà cũng không thể đuổi người ta đi, mà cha nương của mình là người trọng thân tình không làm như vậy được. Rau trong vườn đã mọc rất tốt, bởi vì sợ gà chạy vào bới rau, cho nên dùng rào giậu vây quanh một vòng. Vương Phúc Nhi nhìn rau hẹ mọc tươi tốt, liền cắt một ít, đến lúc đó rau hẹ xào trứng gà là được, hơn nữa còn thịt khô, coi như là hai món mặn rồi.
Trong phòng, Vương Kim Tỏa nhìn căn nhà của Vương Đồng Tỏa một lần rồi nói: "Lão Tam à, hiện tại ngươi có tiền đồ hơn ca ca, ca ca ta còn khổ lắm, đại tẩu ngươi luôn nói ta không có bản lĩnh, ta đây rất uất ức."
"Đại ca, đại tẩu cũng chỉ là nói ngoài miệng thôi, kỳ thật trong lòng không phải có ý tứ đó."
Vương Kim Tỏa khoát tay: "Ngươi đừng an ủi ta, ta biết rõ bản thân mình, mắt thấy mấy đứa Đại Bảo trưởng thành, ta còn không có tiền cho bọn nó cái phòng ở, ta làm cha thực thất bại. Ngươi xem xem, ngươi và lão Tứ, đều cất được nhà mới, chúng ta còn ngột ngạt trong nhà cũ. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hiện tại trong nhà lão Nhị cũng muốn cất nhà, mà ta làm đại ca không bản lĩnh, chỉ có thể sống dựa vào nhà của cha nương. Ngươi nói một chút xem, ta cũng muốn chuẩn bị cuộc sống thoải mái cho cha nương, cũng muốn thật hiếu thuận bọn họ, chỉ là trên tay không có tiền, cũng không thể phùng má giả làm người mập. Qua vài năm nữa, Đại Bảo, Nhị Bảo đều phải thú tức phụ, ta thật sự là mỗi ngày đều rất sầu lo."
Vương Đồng Tỏa không biết làm sao an ủi đại ca mình, chân tay có chút luống cuống, Vương Kim Tỏa còn nói thêm: "Ngươi nhìn ngươi xem, bây giờ còn mua con la, thế này ở Vương gia ta thôn cũng là đứng đầu. Hiện tại đại ca ngươi thật vất vả tìm công việc kiếm tiền, cho nên ngươi phải giúp giúp ta."
"Đại ca, chỉ cần ta có thể làm được, ca cứ việc nói." Quả nhiên Vương Đồng Tỏa nói thế.
"Cũng không phải chuyện to tác gì, chính là cho ta mượn dùng con la và xe kéo của ngươi. Ta muốn vận chuyển chút đồ cho nhà người ta lên trên huyện, người ta cho ta chút tiền, đến lúc đó cũng có thể mua chút thịt cho cha và nương mình ăn."
Đương nhiên là Vương Đồng Tỏa đáp ứng rồi, bình thường cho dù là các hương thân muốn mình hỗ trợ còn được, huống chi đây là đại ca của mình?
Vương Kim Tỏa đạt được mục đích của mình, thời điểm giữa trưa liền ăn thực khoái trá, lại còn uống đến mặt đỏ bừng. Càng về sau mấy người Vương Phúc Nhi lại thấy trên bàn một chút thịt cũng không thừa lại. Vương Hoa Nhi tức giận không thôi, lần này xào thịt, nương lại bỏ thật nhiều, rốt cuộc kết quả là ăn hết sạch, nàng có thể không tức giận sao?
Thích thị vừa thấy Vương Hoa Nhi bĩu môi, thì đã nói: "Được rồi, được rồi, đó là Đại bá của con, đến ăn chút thịt thì có là gì, đừng nghiêm mặt, tiểu oa nhi tính toán chi li làm gì?"
Vương Phúc Nhi lại hỏi cha, Đại bá tới đây làm gì, chờ Vương Đồng Tỏa nói rõ chuyện gì, sắc mặt Thích thị cũng có chút không tốt. Về sau nếu trong nhà cũ đều cứ lấy cớ như vậy đến mượn con la, vậy chẳng phải là nhà mình cũng dùng không bao nhiêu? Từ khi ở nhà mới, tâm tính Thích thị đã xảy ra biến hóa rất lớn, đó là hết thảy đều xem hắn là một gia chủ, đương nhiên hiếu kính Triệu thị và Vương lão đầu cũng là cần phải làm, chỉ cần Triệu thị không đưa ra yêu cầu quá đáng là được, nhưng mà giữa huynh đệ, cũng nên có chừng mực chứ.
"Cha, nếu về sau Đại bá đều sẽ mượn con la như vậy thì phải làm sao?" Vương Phúc Nhi hỏi.
Vương Đồng Tỏa thở dài, kêu hắn cự tuyệt đại ca của mình, thật đúng là hắn làm không được. Nhưng mà Phúc nhi nói cũng đúng, nếu về sau đại ca lại thường xuyên dùng con la nhà mình kiếm tiền, mình nên làm sao đây? Hắn chà chà tay: "Đại bá các con sẽ không như vậy." Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đều không tin, Vương Đồng Tỏa nói: "Nếu thật sự là như vậy, cha, cha sẽ không cho mượn."
"Vậy cha nói chuyện cần phải giữ lời!" Vương Hoa Nhi vội nói. Nếu không cho mượn, khẳng định sẽ đắc tội với Đại bá bọn họ, đắc tội thì đắc tội, còn giảm chút phiền toái. Vương Hoa Nhi cảm thấy nhà bên kia thì chỉ mang đến phiền toái cho nhà mình, chuyện tốt chưa từng có chia cho mình chút nào.
"Cha, nếu Đại bá thật sự như vậy, chúng ta nói cho gia gia biết, đến lúc đó để cho gia quản quản Đại bá." Vương Phúc Nhi nói. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Có rất nhiều phương pháp, không phải trực tiếp cáo trạng, trong thôn truyền nhiều lời ong tiếng ve như vậy, đến lúc đó rơi vào trong tai gia gia, vậy không phải là chuyện nhà mình rồi.
Vương Đồng Tỏa cảm thấy bản thân hắn làm gia chủ trong nhà xác thực rất kỳ cục, nếu đại ca thật sự đánh chủ ý trường kỳ dùng con la của mình, hắn vẫn cứ yếu đuối như vậy thì cũng thực xin lỗi thê nhi: "Không cần nói cho gia gia các con, cha nói, đến lúc đó không cho mượn chính là không cho mượn, cha biết đúng mực, cha còn có mấy đứa các con, bận tâm trước hết của cha cũng là mấy đứa các con."
Mấy người Vương Cúc Nhi nghe xong, trong lòng đều vui vẻ, có thể làm cho cha nói ra như vậy, chính là tiến bộ rất lớn. Vẫn luôn nhường nhịn thật sự không phải ý kiến hay, như vậy sẽ làm cho mọi người cảm thấy ngươi thành thật dễ ức hiếp, lại cứ cố tình bắt nạt ngươi.
Cứng rắn lên, làm cho người ta cảm thấy ngươi cũng không phải dễ nhào nặn như vậy, mấu chốt là người trong nhà sống tốt là được, đắc tội với người thì đắc tội với người thôi, con người sống ở trên đời này, sao có thể không đắc tội với người khác chứ? Dù sao bản thân mình không thẹn với lương tâm, chẳng phải sao? Nhiều lần đều cho ngươi lợi dụng, ngẫu nhiên một lần không cho ngươi chiếm tiện nghi, trong lòng ngươi liền oán hận, cho nên người như vậy đắc tội thì đắc tội!
Ngày khác Vương Kim Tỏa đến chuẩn bị con la, hắn vốn nghĩ là tự một mình mình đi vận chuyển hàng hóa giúp Vương ngốc tử kia. Chỉ là hắn đánh giá cao bản lĩnh của mình, hắn không điều khiển được xe kéo con la, vì thế chỉ có thể kêu Vương Đồng Tỏa đi làm. Hắn vui vẻ ngồi ở trên xe kéo, chỉ huy đệ đệ của mình đi đâu đi đâu.
Đợi đến nhà Vương ngốc tử, Vương Đồng Tỏa nói: "Đại ca, sao lại ở đây?" Vương Đồng Tỏa thật tình không thích Vương ngốc tử này, cho rằng nhân phẩm của hắn ta không ngay thẳng.
"Đồng Tỏa, ta chỉ để ý kiếm tiền, quản hắn là ai chứ? Ngươi không cần không vui, làm cho đại ca ngươi xấu mặt đi. Đồng Tỏa à, đại ca đã cầm tiền đặt cọc, nếu ngươi thực sự bỏ đi, thì ca phải đền tiền đó." Vương Kim Tỏa vội nói.
Trong lòng Vương Đồng Tỏa không thoải mái, ý tứ trong lời nói này, là mình muốn cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi. Hơn nữa trước đó đại ca đã nhận được tiền đặt cọc, cho nên chắc chắn mình nhất định phải giúp việc này. Trong lòng Vương Đồng Tỏa thật sự cảm thấy không thoải mái, cũng không biết vì sao.
Vương ngốc tử và nương tử của hắn lại rất nhiệt tình, muốn để cho hai huynh đệ đi vào uống chén trà. Tự nhiên Vương Kim Tỏa nguyện ý, nhưng mà Vương Đồng Tỏa thì một câu cũng không nói ngồi ở phía trước trên xe. Vương Kim Tỏa đành phải chuyển đồ thổ sản vùng núi lên trên xe với Vương ngốc tử, sau đó ba người xuất phát đi tới thị trấn, nếu nhanh, đến buổi tối có thể trở về.
Hết chương 52.