Con gái nhà nông

Chương 62: Quyết định của biểu cô cô

Editor: ChieuNinh
Trong nhà mọi người nhìn Vương Phúc Nhi lăn qua lăn lại càn rỡ, cũng không có ngăn cản, bởi vì lần trước Vương Phúc Nhi gây sức ép lại lòi ra măng chua cuối cùng còn thành mỹ vị, nói không chừng này lại làm ra được cái gì đó. Mấy người Thích thị và Vương Đồng Tỏa không có hoài nghi, bởi vì bọn họ cảm thấy khuê nữ nhà mình rất có thiên phú ở phương diện nấu ăn. Không nói cái khác chỉ nói nấu đồ ăn đi, nấu ăn thì ngon hơn người bình thường. Tùy tiện chơi đùa vài thứ, cũng đã không giống với người khác. Giống như thêu hoa thì có người thêu đẹp, cũng có thêu bình thường, thêu đẹp, đây là ý tưởng và châm pháp đều vượt qua người thường, chẳng lẽ ngươi nói người ta là yêu quái sao? Nếu có nhiều yêu quái như vậy, vậy trên đời này sẽ không xuất hiện nhiều cách thêu như vậy, cho nên hành vi của Vương Phúc Nhi như vậy thì cũng có thể lý giải. Nhưng mà nếu bản thân Vương Phúc Nhi phát minh cái gì đó to lớn, như vậy khẳng định là bị người hoài nghi. Vương Phúc Nhi nắm vững nguyên tắc như vậy, kiên quyết không cho người khác khả nghi. Tiểu đánh tiểu nháo thì có thể, đắc ý vênh váo thì không thể được.
Hơn nữa nữ tử ở trên phương diện nấu ăn xuất chúng cũng là được người ca tụng, phụ nữ Vương gia thôn, nếu ai nấu cơm nước ngon, có mấy người không tự mình nghĩ ra được món tủ chứ? Vì thế hành vi này của Vương Phúc Nhi, chính là ở trong phạm vi tán thành của mọi người.
Lại nói, Thích thị đi sang nhà cũ vụng trộm hỏi chuyện biểu cô cô bên kia, kết quả trở về biểu tình không dễ coi chút nào, Vương Đồng Tỏa vội hỏi chuyện làm sao rồi, Thích thị thở dài: "Biểu muội lại là người hiếu tâm, nàng nói có thể lập gia đình, nhưng mà muốn dẫn cô cô theo, ta xem việc này không có kết quả."
Đúng vậy, ở nơi này, ai vui lòng thú tức phụ còn tặng kèm một nhạc mẫu chứ? Người ta cũng không phải thú không nổi tức phụ. Hơn nữa cũng không phải đi tới cửa ở rể, làm gì còn phải nuôi sống nhạc mẫu đây?
"Không được, cứ nói với biểu muội, chúng ta nuôi cô cô." Vương Đồng Tỏa nói.
Thích thị gật gật đầu, làm sao có thể để cho một nữ hài tử nhà người ta vì nguyên nhân như vậy mà không gả ra được? "Biểu muội lo lắng là sau khi nàng gả rời khỏi đây, không ai nuôi sống cô cô, nếu chúng ta đón cô cô về, vậy thì nàng cũng không cần lo lắng."
Hai phu thê thiện tâm nói quyết định của chính mình cho mấy đứa nhỏ, bình thường Vương Hoa Nhi hay có ý kiến phản đối nhất lần này cũng không có nói lời nào. Dù sao này cả nhà đều là người thiện lương, không có khả năng làm ra vẻ mặc kệ người thân thích. Vì thế việc này liền quyết định như vậy. Vương Phúc Nhi cũng không ngại rước một người thân thích về đây nuôi, chỉ cần người này không phải giống nãi nãi Triệu thị làm cho người ta chịu không nổi như vậy, vậy là được. Hơn nữa đã qua nhiều ngày như vậy, nàng cũng nghe nói cô nãi nãi là người thành thật hiền hòa, bằng không cũng sẽ không bị người ta đuổi ra ngoài. Thử nghĩ một chút, nếu bà là người mạnh mẽ giống như nãi nãi Triệu thị, làm sao thân thích bên kia của bà có thể đuổi được bà đây?
Hơn nữa nếu biểu cô cô có thể mình thà không lấy chồng cũng phải chăm sóc mẫu thân của mình, như vậy nhân phẩm của nàng cũng rất được đi.
Thích thị lại đi thương lượng với biểu cô cô Tú Nga, Tú Nga cũng biết biểu tẩu có tấm lòng tốt, nhưng mà nàng không thể không biết đúng mực, nói: "Tam biểu tẩu, tẩu và tam biểu ca đều là người tốt, hảo ý của các ngươi lòng ta cũng xin nhận. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nhưng mà trong lòng ta đã quyết định chủ ý rồi, nhất định phải hầu hạ nương ta. Nếu muốn thú ta mà không làm được điểm này, ta thà rằng cả đời không gả cho người, nương ta đã quá khổ rồi, ta không muốn tách khỏi bà. Hơn nữa người thật tình muốn ta, nhất định sẽ không để ý điểm này."
"Nhưng mà, ở nơi này chúng ta nói không thông." Thích thị khuyên nhủ.
"Thì ta đây cả đời không gả cho người! Nương ta sinh ta, ta sẽ không bỏ rơi bà rồi sống riêng mình." Tú Nga kiên định nói.
Thích thị không thể nào nói nổi Tú Nga, chỉ có thể cho là nàng không có cách nào.
Nhưng mà việc này không biết như thế nào lại bị Triệu thị biết được, Triệu thị ngoài sáng trong tối ngầm nói Thích thị và Vương Đồng Tỏa: "Các ngươi còn không có nuôi lão nương, các ngươi lại muốn nuôi một người ngoài, bản thân mình buôn bán kiếm được một chút tiền, cũng không biết mình họ gì hả, không biết là ai nuôi sống ngươi tới lớn đi."
Vương Đồng Tỏa và Thích thị bị nói mặt xám mày tro, đại khái Tú Nga và cô nãi nãi cũng nghe được lời ong tiếng ve, lại ru rú ở trong nhà. Lần này Vương lão đầu giáo huấn Triệu thị cũng không được, bà đang khó chịu nhi tử của mình đi nuôi một người ngoài. Dựa vào cái gì hả, hiện tại có thể để cho các nàng ở đây đều là mình khoan hồng độ lượng, còn để cho nhi tử của mình chăm sóc người thân trước lúc lâm chung với bà ta, không có cửa đâu!
Vương lão đầu còn muốn nói gì, Triệu thị đã nói, lão Nhị và lão Tam của nhà ngươi cũng là thân huynh đệ của tiểu cô, vì sao cũng mặc kệ nàng ta? Ta xem như đã tốt lắm rồi, nếu thật sự muốn nhi tử của ta nuôi nàng, ta đây sẽ đi nhà lão Nhị gia và nhà lão Tam làm ầm ĩ, nhìn xem ai quá đáng.
Vương lão đầu không nói, hai huynh đệ của ông quả thật là kỳ cục, biết rõ rành rành muội tử đã trở lại, nhưng là trừ bỏ ngày trở về thì có tới đây nhìn thoáng qua. Thì sau đó cũng không có tỏ vẻ gì cả, thật là đủ làm cho người ta thương tâm, nếu lão bà tử này lại nháo ra, muội tử nhà mình khẳng định là không còn mặt mũi tiếp tục sống ở đây, đến lúc đó chẳng phải là thành ra đuổi các nàng đi sao?
Ông chỉ có thể âm thầm trấn an muội tử của mình, cũng may vị cô nãi nãi này không phải người gây chuyện, cũng biết mình trở về thì chọc không ít phiền toái cho mọi người, cho nên liền nén giận, chỉ hy vọng có thể có chỗ dung thân.
Người trong Vương gia thôn mới biết được Tú Nga là muốn mang theo nương mình cùng gả đi theo, những ai trước kia xem trọng nàng đều đánh trống lui binh. Đúng vậy, nhà ai cũng đâu có bao nhiêu giàu có, nuôi sống chính mình cũng đã quá sức, còn nhiều thêm một người ngoài, đó là tuyệt đối không có khả năng. Ngay cả Tần thẩm, sau khi biết chuyện này, cũng cắt đứt luôn ý niệm này trong đầu, vội vàng thú một tức phụ thôn khác cho nhi tử của mình, người khác thì lại không cần phải nói, cứ như vậy, hôn sự Tú Nga lại khó khăn.
Bên này hiệu quả đậu hủ chát Vương Phúc Nhi làm không tệ, bởi vì bỏ thêm ớt trên mặt, thoạt nhìn đỏ au, Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh buổi sáng thời điểm ăn cháo, kẹo một miếng, đặc biệt ăn ngon, Vương Hoa Nhi véo véo mặt Vương Phúc Nhi: "Được đó, muội nha, tùy tiện chơi đùa cũng có thể làm ăn ngon như vậy, về sau có cái gì đều kêu ta, nhị tỷ ta giúp đỡ muội cùng nhau làm."
Vương Phúc Nhi nói: "Nhị tỷ nói chuyện cần phải giữ lời."
"Đương nhiên, khi nào thì ta nói chuyện không tính toán gì hết?"
"Vương Phúc Nhi ở nhà sao?" Ngoài cửa viện có người kêu.
"Ai đó, đến nhà chúng ta, còn đặc biệt tìm muội?" Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đều chạy ra ngoài cửa viện nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa, bên cạnh là một gã sai vặt mặc áo xanh, Vương Phúc Nhi nhận ra được, đây không phải gã sai vặt bên người Tống Trường Khanh sao?
Quả nhiên Tống Trường Khanh từ trong xe ngựa nhảy xuống.
"Sao ngươi lại tới đây?"

"Vì sao ta không thể tới đây, Thư Lâm, xem, đây là nhà Phúc nhi, sao hả, không sai đi."
Triệu Thư Lâm cùng đi theo tới, Vương Phúc Nhi vội hỏi nói: "Các ngươi là tự mình tới đây? Không có đi qua tú tài công bên kia?"
Tống Trường Khanh ấp úng: "Đương nhiên đi, nhưng mà đến xem ngươi, đúng không, Thư Lâm?"
Mặt Triệu Thư Lâm liền ửng đỏ, gật đầu. Vương Phúc Nhi xem thần sắc hai người này thì liền biết là đang nói dối: "Các ngươi lừa ai hả? Quên đi, vô nhà của ta nghỉ một lát trước, một lát ta để cho cha ta đưa các ngươi trở về."
Hai tiểu tử chuồn êm đi ra, cũng không sợ người trong nhà lo lắng.
"Ngươi thật nhỏ mọn, chúng ta tới đây đặc biệt đến nhìn ngươi, ngươi không mời chúng ta ăn một miếng cơm?" Tống Trường Khanh thầm oán nói.
"Có muốn ta thỉnh tú tài công tới đây tiếp khách không?" Vương Phúc Nhi trừng mắt nói. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
"Đừng đừng, được rồi, là chúng ta chuồn êm đi ra, nhưng mà buổi tối nhất định sẽ kịp trở về, hiện tại chúng ta đều đã đến đây, chẳng lẽ ngươi cũng không để cho chúng ta đi vào ngồi một lát sao."
Cuối cùng Vương Hoa Nhi cũng biết mọi chuyện, Vương Đồng Tỏa và Thích thị cũng tới đây nhìn, kết quả cuối cùng là hai tiểu tử này vào cửa. Thích thị nói, người tới là khách, dù sao cũng phải ăn một chút, Vương Đồng Tỏa thì quyết định đến lúc đó đưa hai tiểu oa nhi này an toàn trở về. Đương nhiên, hắn cũng đi nói với cùng tú tài công.
Tuy rằng Tống Trường Khanh đến Vương gia thôn rất nhiều lần, nhưng là lần đầu tiên tới nhà Vương Phúc Nhi. Mà Triệu Thư Lâm, cũng là lần đầu tiên đến Vương gia thôn, càng không cần phải nói nhà Vương Phúc Nhi. Cho nên bọn họ nhìn đến cái gì cũng đều ngạc nhiên, đến ngay cả gà ăn cỏ cũng cảm thấy tò mò, Vương Phúc Nhi khinh bỉ trong lòng.
Nhưng mà ngược lại hai người cảm thấy rất hứng thú với giàn nho trong viện, quyết định đi trở về, cũng kêu người ta đi theo làm một cái như vậy.
Thích thị tự mình xuống bếp làm một món trứng gà, sau đó trộn lẫn rau dại, lại lấy ra một con gà rừng hun khói ra, bữa tiệc này có thể nói là thực phong phú, chỉ là dù như vậy, Thích thị còn cảm thấy chậm trễ hai vị khách nhỏ này, dù sao người ta lại là nhà người có tiền ở trấn trên, cái gì mà chưa ăn?
Đừng nói, tuy rằng hai người kia không mời mà đến thực làm cho người ta đau đầu, nhưng mà lúc ăn cơm, đều thực quy củ, có nề nếp, có thể thấy được gia giáo rất tốt: "Đây là cái gì? Đỏ au?" Tống Trường Khanh chỉ vào một cái đĩa đậu hủ chát.
"Đậu hủ chát, dùng để ăn với cơm." Vương Phúc Nhi nói.
"Nhỏ như vậy?" Tống Trường Khanh cảm thấy có chút xíu như vậy, sao ăn với cơm? Còn chưa đủ hắn ăn một ngụm ấy.
Vương Phúc Nhi nói: "Thứ này một chút xíu cũng ăn rất ngon miệng, có chút mặn."
"Vậy ta nếm thử." Tống Trường Khanh nói xong liền gắp một miếng nhỏ: "Ừ, cũng không tệ lắm, Thư Lâm, ngươi nếm thử."
Triệu Thư Lâm theo lời cũng nếm thử, quả nhiên thực không sai, hắn không khỏi nhớ tới tửu lâu nhà mình: "Này, chỉ dùng đậu hủ để làm đi."
Vương Phúc Nhi gật gật đầu: "Đậu hủ mới làm bỏ đó một hai ngày liền hỏng rồi, thời tiết nóng, để lại qua đêm liền ôi thiu, cho nên ta nghĩ biện pháp, biến thành như vậy, như vậy ăn với cơm cũng ngon."
"Vậy có thể để cho ta mang về một chút hay không?" Triệu Thư Lâm thật cẩn thận hỏi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
"Đương nhiên có thể, lát ta còn muốn đưa qua cho tú tài công một ít, các ngươi đã cảm thấy có thể, như vậy khẳng định tú tài công cũng sẽ thấy ăn ngon." Ban đầu nàng không biết nhà mình ăn cảm thấy được người khác không nhất định ăn ngon, hiện tại hai người kia đều tán thành, vậy chẳng phải nói rõ là làm rất tốt.
Cái bụng ăn rất no hai người cảm thấy mỹ mãn, Tống Trường Khanh còn muốn ở lại đây chơi một lát nữa, nhưng mà Vương Phúc Nhi kiên trì muốn cho phụ thân nhà mình đưa họ trở về. Nói giỡn sao, đến lúc đó người hai nhà này thật sự đi tìm đến, còn không có yên ổn đâu. Tuy rằng phụ thân hai người đều là người phân rõ phải trái, nhưng mà bình thường đều là nữ nhân quản đứa nhỏ, nàng cũng không muốn gặp được người không phân rõ phải trái, đến lúc đó nói không rõ.
Ngoài ra Thích thị còn từ trong vườn rau hái được đậu đũa tươi mới, cà tím và rau dưa, để cho Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm mang về nhà, mặc kệ nói như thế nào cũng là một mảnh tâm ý. Hiện tại bộ dạng rau dưa trong vườn rau nhà mình cũng được. Vương Đồng Tỏa điều khiển xe la đưa hai người kia đi về Tú Thủy trấn.
Hết chương 62.

back top