Editor: ChieuNinh
Năm mới đối với tiểu hài tử mà nói, là chuyện tốt, nào là được mặc bộ đồ mới, có thể lấy được hồng bao (bao lì xì), còn có thể được ăn ngon. Nhóm người lớn có lẽ cảm thấy mất mặt, bận nhất chính là các nữ nhân, bởi vì ăn uống tiệc tùng, đều do các nàng chuẩn bị, thời tiết lại lạnh, rửa rau cũng đông lạnh tay.
Hôm nay, là đến nhà Nhị gia gia ăn cơm, mặc kệ là quan hệ thế nào, thời điểm qua năm mới, ba huynh đệ Vương lão đầu vẫn là sẽ tới nhà nhau ăn cơm, nhưng mà bây giờ đã là mùng mười đầu năm, thân thích mọi người đều đã đi không sai biệt lắm.
Người rất đông, Nhị gia gia cũng có mấy nhi tử, tôn tử thì càng không cần phải nói, Vương Nhị Bảo muốn tính sổ Nam Sơn lập tức, bởi vì ca hắn đã trở lại. Nhưng mà ở trên địa bàn của người khác, Vương Đại Bảo còn nói hắn, hắn mới không thể không thu liễm lại.
Một đám người đang muốn đi ngồi vào bàn, đột nhiên bên ngoài có tiếng vó ngựa: "Không lẽ là Hoa Đào tặng đồ trở lại đi." Nhị nãi nãi đắc ý nói.
Mấy người con dâu cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, từ khi tiểu cô đi Trần phủ thị trấn, cuộc sống trôi qua càng ngày càng tốt. Tuy rằng về sau lại không có giữ được đứa nhỏ, còn có vẻ bệnh, nhưng mà cũng mạnh hơn trước kia.
Nghe bà bà nói như vậy, bọn họ đều dừng công việc trong tay, cùng đi xem bên ngoài cửa. Nhị nãi nãi là muốn để cho nhà lão đại và nhà lão tam nhìn thấy thể diện nhà mình, lần trước bởi vì chuyện của tiểu cô, còn bị người ta nói tham tiền, nay cho các ngươi nhìn xem, ta cũng có tiền, không cần dưa méo táo nứt nhà các ngươi.
Trong lòng Vương Phúc Nhi nói, nha đầu thông phòng lại trở về? Lần này không biết lại có chuyện gì, nhưng mà lễ mừng năm mới, người ta cũng cho trở về? Không phải nói không được sủng sao?
Thích thị vội vàng ôm Vương Phúc Nhi vào trong ngực, bóng ma lần trước còn không có hoàn toàn biến mất. Hiện tại nếu ai đánh chủ ý lên khuê nữ nhà mình, vậy thì liều mạng với hắn!
Tất cả mọi người chờ bên ngoài, nhưng mà đợi không có bao lâu, chỉ nghe được một tiếng khóc sắc nhọn, đây là làm sao rồi? Không chịu nổi đều chạy ra nhìn, Vương Hoa Nhi cũng đi theo chạy tới, đợi trong chốc lát trở về, nói với Thích thị còn có Vương Cúc Nhi, Vương Phúc Nhi: "Bọn họ nói Hoa Đào cô cô mất rồi!"
Trách không được khóc thành như vậy, thì ra là chuyện này!
Nhị nãi nãi ở bên ngoài khóc kêu trời trách đất, liên tiếp muốn Trần gia bồi thường mệnh nữ nhi mình, nam nhân tới báo tin vẻ mặt khinh thường nói: "Lời này ngươi cũng phải rõ ràng, lúc trước nhà ngươi bán nữ nhi là tử khế, cái gì là tử khế? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Đó chính là từ nay về sau, sinh lão bệnh tử của người này đều không có liên quan gì tới nhà của ngươi. Cũng chỉ có chủ tử của nhà ta nhân từ, để cho Bích Đào cô nương có thể thường thường chiếu cố bổn gia (nhà cha mẹ) của mình, bây giờ còn cố ý phái người đến nói cho các ngươi một tiếng, nếu đổi lại là nhà khác, đã chết mười năm tám năm, các ngươi cũng không biết! Muốn chúng ta đền mạng? Các ngươi có cái tư cách gì? Lời cần nói ta đã nói tới đây rồi, các ngươi tự mình nhìn mà làm! Lai Thuận, đưa đồ cho bọn họ!"
Người gọi là Lai Thuận ném một cái bọc tới Nhị nãi nãi, Nhị nãi nãi sờ sờ cái bọc, liền không gào khóc nữa. Người nọ khinh miệt liếc mắt nhìn mọi người một cái, ngồi lên xe ngựa nghênh ngang mà đi.
Hiện tại đã xảy ra chuyện này, cơm cũng không ăn nổi, đám người Vương Phúc Nhi bụng đói đi về nhà, không thể không mặt mũi được, nữ nhi người ta vừa mới chết, ngươi còn muốn ở ăn cơm sao.
Đinh thị biết một ít bát quái, nhịn không được lại đây nói cùng Thích thị: "Nghe nói, trong bọc kia có một bao bạc trắng bóng, ta xem Nhị thẩm nuôi nữ nhi này cũng đáng!"
Thích thị nói: "Có nhiều bạc thì cô nương cũng không còn trở lại nữa."
"Tam đệ muội, ngươi có thể tưởng tượng lối khác, ngươi suy nghĩ một chút, lúc trước thời điểm Nhị thẩm bán Hoa Đào, cũng đã thật không muốn khuê nữ này, ngược lại bà còn buôn bán lời một đống tiền. Còn có vài năm nay Hoa Đào lục tục mang đồ về từ Trần phủ, cũng đáng giá không ít tiền. Nhìn nhà ở của Nhị thẩm bọn họ thì cũng biết rồi. Cuối cùng người mất đi, Trần phủ người ta còn tặng nhiều tiền lại đây như vậy, không phải kiếm thực nhiều sao?" Vẻ mặt hâm mộ.
Trong lòng Thích thị tỏ vẻ không có tiếng nói chung với nàng ta, cũng ba câu thì phản ứng nửa câu. Đinh thị vốn muốn tìm một người nói chuyện, nhưng mà như thế này cũng quá không có tinh thần, cuối cùng đành phải rời đi.
Chuyện Hoa Đào, thật sự là truyền đi rộng khắp ở Vương gia thôn, nhưng đại đa số người cảm thấy nhà Nhị nãi nãi là buôn bán lời. Ở trong mắt rất nhiều người, nữ nhi chính là hàng lỗ vốn, hiện tại hàng lỗ vốn lại không lỗ vốn, còn buôn bán lời nhiều tiền như vậy, rất nhiều người hâm mộ, có vài người còn tìm phương pháp muốn đi bán khuê nữ nhà mình cho bên trong nhà giàu người ta.
Trương thẩm nhìn không vừa mắt, nói với Thích thị: "Ta nói sao các nàng ta lại nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ khuê nữ không phải các nàng ta tự mình sinh ra sao, một chút cũng không đau lòng."
Sở thị nói: "Hiện tại ta thì chỉ khao khát có đứa khuê nữ thì mọi chuyện liền như ý, chuyện bán đứa nhỏ này, thì ta làm không được. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Những người đó thật đúng là kiến thức hạn hẹp, nuôi lớn khuê nữ, về sau tìm nữ tế tốt, hiếu kính ngươi mấy chục năm. Lúc sinh bệnh, nàng cũng có thể chăm sóc ngươi, nếu thật sự bán đi rồi, ai biết được có thể hiếu kính trong nhà hay không? Đến trong nhà người không tốt, thực giống như người kia đã nói, đã chết mười mấy năm cũng không biết, còn có thanh danh hiện tại của nhà Nhị thẩm, thật sự rất êm tai sao? Vừa nói tới nhà bà ta thì người ta đã nói là dựa vào bán nữ nhi mà phát tài. Bây giờ còn không thấy, về sau thời điểm mấy tiểu tử Nam Sơn kia làm mai, xem người ta có nói cho nhà hắn hay không, người ta cũng sợ ngoại tôn nữ của mình bị bán đấy."
Trương thẩm cười nói: "Muội tử nói quá đúng, nói chuyện cùng với ngươi liền rất thoải mái."
Vương Phúc Nhi cảm thấy rằng, tính tình Hoa Đào cô cô như vậy, có thể sống đến bây giờ đã thực không dễ dàng. Trộn lẫn ở trong nhà nhà giàu người ta, làm sao có dễ dàng như vậy? Tiểu lão bà (thiếp thất) đều có một tâm tư muốn chuyển chính thức, nhưng mà làm một nha đầu bán mình làm nô, tỷ lệ thành công cũng chỉ cực kỳ bé nhỏ. Thử nghĩ một chút, người ta đã là nhà giàu đại hộ, như vậy ngay tại vấn đề mặt mũi, nếu người khác hỏi, chủ mẫu nhà ngươi có xuất thân gì? Chẳng lẽ nói cho người khác, chủ mẫu của nhà ta chính là vật dùng tiền mua trở về sao? Vậy còn không làm người khác cười rớt răng hàm à, mà suy nghĩ xem người ta có địa vị cũng không hài lòng đi lại với nhà ngươi, vì sao hả? Đương gia phu nhân người ta là danh môn, là người đi ra từ nhà giàu, làm sao có thể hạ thấp tư thế ngồi cùng một chỗ uống trà cùng với ngươi là nữ nhân dùng vài đồng tiền dơ bẩn mua trở về đây?
Đương nhiên trong lịch sử không hiếm ví dụ tiểu lão bà chuyển thành chính thức, nhưng mà đại đa số là phi tử hoàng đế, nếu người ta đều là phi tử, yêu cầu cấp bậc nhân phẩm không ai không cao, cho nên sợ vấn đề thể diện là cái gì? Nói chẳng đâu xa, Trần gia ngay tại trong huyện tính là hộ nhà giàu, nhưng mà ở trong châu phủ, đã có thể không tính cái gì rồi. Nhưng không phải nói trong núi không có con hổ, con khỉ xưng bá vương sao? Hoa Đào cô cô là loại người một khi đắc thế, liền khinh thường người khác, người ta không thu thập ngươi thì thu thập ai?
Nhưng mà, nàng ta có thể từ một nha đầu bán mình làm nô trở thành nữ nhân lão gia Trần gia, có một chút thủ đoạn, nhưng mà vẫn bị đánh bại.
Vương Phúc Nhi cũng chỉ nghe mọi người đang nói, mới phát biểu cảm khái ở trên, hiện tại nàng chính là một nữ oa Vương gia thôn, ăn uống vui chơi, chơi đùa vui vẻ, vui vẻ qua tuổi thơ ấu.
Tiến vào tháng hai, là Vương Tiểu Bảo tròn một tuổi, ở nông thôn, cũng không lưu hành cái gì gọi là chọn đồ vật đoán tương lai, chỉ có bày tiệc rượu, vui vẻ náo náo nhiệt nhiệt. Diendanlequydon~ChieuNinh Vương Tiểu Bảo đã có thể nói đơn giản vài từ, bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh, mọi người đều nói lớn lên giống cha nhà mình, Vương Phúc Nhi thì nhìn không ra được, chẳng lẽ bởi vì nhìn mỗi ngày?
Mỗ mỗ Vương Phúc Nhi đã tới đây trước một ngày, đưa tới quần áo, mũ, giầy, còn đặc biệt đánh một cái khóa bạc. A di Vương Phúc Nhi cũng tới, đưa lên vải gấm. Mã thị ở bên cạnh nhìn thấy thì đỏ mắt: "A di các nàng, cái này thì bao nhiêu tiền." Nàng ta nghĩ, chờ chuyện qua đi, tìm Tam đệ muội đòi một ít.
A di Vương Phúc Nhi nói: "Cái gì mà tốn tiền hay không, đồ ta cho ta cháu ngoại trai, nếu đều phải tính toán, vậy còn là thân thích sao?"
Chờ đám người Mã thị đi rồi sau, a di Vương Phúc Nhi nói với tỷ tỷ nhà mình: "Tỷ, trục lý này của tỷ, vẫn chán ghét như vậy, ta thấy nàng ta chính là muốn chiếm tiện nghi, tỷ cũng không thể cho nàng ta, bằng không ta tức giận!"
"Gia Mẫn, sao nói chuyện với tỷ tỷ như vậy? Không lớn không nhỏ!" Hồ thị nói.
"Nương, con và tỷ của ta là ruột thịt, con mới nói như vậy, với người khác người thấy như con vậy sao?" A di Vương Phúc Nhi cười nói.
"Ngươi nha đầu này, cũng đã làm nương bao nhiêu năm, tính tình này vẫn không thay đổi. Ngày mai thu liễm chút, đông người như vậy."
"Đã biết nương, trong lòng con đều biết." Hồ thị biết hai tỷ muội muốn nói chuyện riêng, liền đi phòng khác chăm sóc ngoại tôn.
"Tỷ, tỷ cứ không có thái độ cứng rắn một chút, nhìn xem đó đều là loại người thế nào." A di Vương Phúc Nhi có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thích thị nói: "Gia Mẫn, ta biết, bình thường việc nhỏ, ta nhường một chút thì có thể, bằng không ngày ngày đều biến thành gà chọi sao, vậy cuộc sống này làm sao qua, nhưng chuyện lớn, trong lòng ta rất hiểu được, sẽ không lại giống như trước nữa."
Tỷ tỷ nói như vậy, Thích Gia Mẫn cũng không nói những lời khác, Thích thị nói: "Lúc này muội phu rất bận rộn?"
"Đúng vậy, tỷ, ta nói với tỷ, cha bọn nhỏ muốn đi lên huyện mở một tiệm nữa, ta cũng không biết có được không. Chúng ta đều ở trấn trên, nếu đi lên huyện, trong lòng ta không yên."
"Muội phu là người có chừng mực, hắn nói có thể vậy hẳn là được, muội chỉ cần nghe hắn là được, lên trên huyện, Điền oa tử và Lỗi oa tử đọc sách cũng càng thuận tiện hơn."
"Nói thì nói là như vậy, còn không phải là muội lo lắng không yên, sợ đến lúc đó lỗ vốn, vậy phải làm sao. Đúng rồi, tỷ, chúng ta muốn đi lên huyện, nhà tỷ đi trấn trên đi, cũng mở một gian cửa hàng, tốt hơn nhiều so với ở nông thôn."
"Vậy thì không được, muội xem tỷ phu muội đó, là việc buôn bán được sao? Đối với hoa mầu hắn còn quen thuộc, hiện tại cho người khác thuê đất, cũng đủ cho cả nhà chúng ta ăn uống vui vẻ còn có thể để dành chút tiền. Chúng ta nghĩ, chờ tiền tích lũy được nhiều hơn, lại mua một ít đất, trực tiếp thu địa tô là được."
Ai có chí nấy, Thích Gia Mẫn cũng không nói cái gì nữa, hai tỷ muội lại nói chút chuyện khác.
Ngày hôm sau, mọi người đến đông đủ, đương nhiên cũng sẽ đưa lên này nọ, đều là một khối vải, mười cái trứng gà, còn có gì đó. Nông dân, trong tay cũng không có gì thứ tốt, đi tặng lễ cho người khác, bình thường đều là như thế này.
Vương Phúc Nhi thấy trên lỗ tai Nhị nãi nãi mang theo một đôi vòng tai vàng lóng lánh, đắc ý dào dạt đi tới đây, thật sự là lấp lánh mù mắt mọi người. Diendanlequydon~ChieuNinh Người này thật đúng là, nữ nhi chết cũng không ảnh hưởng một chút nào tới bà, hiện tại liền đi ra khoe của. Cũng không sợ bị cướp.
Đương nhiên, còn có một vài người hâm mộ vây quanh Nhị nãi nãi nói chuyện, bà lại đắc ý, thấy Vương Phúc Nhi ở một bên, còn tưởng rằng là Vương Phúc Nhi nhìn thấy chảy nước miếng đấy.
"Phúc nhi, ngươi lại đây, Nhị nãi nãi cho ngươi đồ ăn ngon." Nhị nãi nãi vẫy gọi giống như kêu một động vật, vốn tưởng rằng là gọi thì đến, không nghĩ tới, Vương Phúc Nhi căn bản không quan tâm tới bà, nói thẳng: "Mỗ mỗ ta mang ăn ngon cho ta, ta đã ăn no." Người bỏ chạy rồi, làm cho Nhị nãi nãi biến thành nghẹn họng: "Thật sự là nha đầu không có gia giáo! Đại tẩu cũng không biết dạy cháu gái ra làm sao."
Có vài người sợ nháo ra chuyện không may, làm cho chủ nhân nhà người ta khó coi, cho nên liền kéo đề tài khác, thế nên Nhị nãi nãi mới yên tĩnh. Nhưng mà bà đều đang khoe ra đồ tốt của mình, người khác phụ họa. Cuối cùng ăn xong tiệc rượu trăng tròn của Vương Tiểu Bảo. Cũng không biết là ai lắm miệng, đem lời Nhị nãi nãi nói, tố cáo cho Triệu thị, Triệu thị tức giận đến không chịu được, muốn chạy đi mắng Nhị nãi nãi, Vương lão đầu mắng: "Có lý cũng biến thành sai, ngươi một bó tuổi to rồi, còn đi mắng chửi người, ngươi yên tĩnh chút đi."
Triệu thị bị đè lại, nhưng mà lại thầm oán đối với Thích thị, cảm thấy đều tại nàng không có dạy tốt nữ nhi, làm hại bà bị người khác nói. Hơn nữa Mã thị lại thường thường tới đây xúi giục, trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Hết chương 68.
Năm mới đối với tiểu hài tử mà nói, là chuyện tốt, nào là được mặc bộ đồ mới, có thể lấy được hồng bao (bao lì xì), còn có thể được ăn ngon. Nhóm người lớn có lẽ cảm thấy mất mặt, bận nhất chính là các nữ nhân, bởi vì ăn uống tiệc tùng, đều do các nàng chuẩn bị, thời tiết lại lạnh, rửa rau cũng đông lạnh tay.
Hôm nay, là đến nhà Nhị gia gia ăn cơm, mặc kệ là quan hệ thế nào, thời điểm qua năm mới, ba huynh đệ Vương lão đầu vẫn là sẽ tới nhà nhau ăn cơm, nhưng mà bây giờ đã là mùng mười đầu năm, thân thích mọi người đều đã đi không sai biệt lắm.
Người rất đông, Nhị gia gia cũng có mấy nhi tử, tôn tử thì càng không cần phải nói, Vương Nhị Bảo muốn tính sổ Nam Sơn lập tức, bởi vì ca hắn đã trở lại. Nhưng mà ở trên địa bàn của người khác, Vương Đại Bảo còn nói hắn, hắn mới không thể không thu liễm lại.
Một đám người đang muốn đi ngồi vào bàn, đột nhiên bên ngoài có tiếng vó ngựa: "Không lẽ là Hoa Đào tặng đồ trở lại đi." Nhị nãi nãi đắc ý nói.
Mấy người con dâu cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, từ khi tiểu cô đi Trần phủ thị trấn, cuộc sống trôi qua càng ngày càng tốt. Tuy rằng về sau lại không có giữ được đứa nhỏ, còn có vẻ bệnh, nhưng mà cũng mạnh hơn trước kia.
Nghe bà bà nói như vậy, bọn họ đều dừng công việc trong tay, cùng đi xem bên ngoài cửa. Nhị nãi nãi là muốn để cho nhà lão đại và nhà lão tam nhìn thấy thể diện nhà mình, lần trước bởi vì chuyện của tiểu cô, còn bị người ta nói tham tiền, nay cho các ngươi nhìn xem, ta cũng có tiền, không cần dưa méo táo nứt nhà các ngươi.
Trong lòng Vương Phúc Nhi nói, nha đầu thông phòng lại trở về? Lần này không biết lại có chuyện gì, nhưng mà lễ mừng năm mới, người ta cũng cho trở về? Không phải nói không được sủng sao?
Thích thị vội vàng ôm Vương Phúc Nhi vào trong ngực, bóng ma lần trước còn không có hoàn toàn biến mất. Hiện tại nếu ai đánh chủ ý lên khuê nữ nhà mình, vậy thì liều mạng với hắn!
Tất cả mọi người chờ bên ngoài, nhưng mà đợi không có bao lâu, chỉ nghe được một tiếng khóc sắc nhọn, đây là làm sao rồi? Không chịu nổi đều chạy ra nhìn, Vương Hoa Nhi cũng đi theo chạy tới, đợi trong chốc lát trở về, nói với Thích thị còn có Vương Cúc Nhi, Vương Phúc Nhi: "Bọn họ nói Hoa Đào cô cô mất rồi!"
Trách không được khóc thành như vậy, thì ra là chuyện này!
Nhị nãi nãi ở bên ngoài khóc kêu trời trách đất, liên tiếp muốn Trần gia bồi thường mệnh nữ nhi mình, nam nhân tới báo tin vẻ mặt khinh thường nói: "Lời này ngươi cũng phải rõ ràng, lúc trước nhà ngươi bán nữ nhi là tử khế, cái gì là tử khế? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Đó chính là từ nay về sau, sinh lão bệnh tử của người này đều không có liên quan gì tới nhà của ngươi. Cũng chỉ có chủ tử của nhà ta nhân từ, để cho Bích Đào cô nương có thể thường thường chiếu cố bổn gia (nhà cha mẹ) của mình, bây giờ còn cố ý phái người đến nói cho các ngươi một tiếng, nếu đổi lại là nhà khác, đã chết mười năm tám năm, các ngươi cũng không biết! Muốn chúng ta đền mạng? Các ngươi có cái tư cách gì? Lời cần nói ta đã nói tới đây rồi, các ngươi tự mình nhìn mà làm! Lai Thuận, đưa đồ cho bọn họ!"
Người gọi là Lai Thuận ném một cái bọc tới Nhị nãi nãi, Nhị nãi nãi sờ sờ cái bọc, liền không gào khóc nữa. Người nọ khinh miệt liếc mắt nhìn mọi người một cái, ngồi lên xe ngựa nghênh ngang mà đi.
Hiện tại đã xảy ra chuyện này, cơm cũng không ăn nổi, đám người Vương Phúc Nhi bụng đói đi về nhà, không thể không mặt mũi được, nữ nhi người ta vừa mới chết, ngươi còn muốn ở ăn cơm sao.
Đinh thị biết một ít bát quái, nhịn không được lại đây nói cùng Thích thị: "Nghe nói, trong bọc kia có một bao bạc trắng bóng, ta xem Nhị thẩm nuôi nữ nhi này cũng đáng!"
Thích thị nói: "Có nhiều bạc thì cô nương cũng không còn trở lại nữa."
"Tam đệ muội, ngươi có thể tưởng tượng lối khác, ngươi suy nghĩ một chút, lúc trước thời điểm Nhị thẩm bán Hoa Đào, cũng đã thật không muốn khuê nữ này, ngược lại bà còn buôn bán lời một đống tiền. Còn có vài năm nay Hoa Đào lục tục mang đồ về từ Trần phủ, cũng đáng giá không ít tiền. Nhìn nhà ở của Nhị thẩm bọn họ thì cũng biết rồi. Cuối cùng người mất đi, Trần phủ người ta còn tặng nhiều tiền lại đây như vậy, không phải kiếm thực nhiều sao?" Vẻ mặt hâm mộ.
Trong lòng Thích thị tỏ vẻ không có tiếng nói chung với nàng ta, cũng ba câu thì phản ứng nửa câu. Đinh thị vốn muốn tìm một người nói chuyện, nhưng mà như thế này cũng quá không có tinh thần, cuối cùng đành phải rời đi.
Chuyện Hoa Đào, thật sự là truyền đi rộng khắp ở Vương gia thôn, nhưng đại đa số người cảm thấy nhà Nhị nãi nãi là buôn bán lời. Ở trong mắt rất nhiều người, nữ nhi chính là hàng lỗ vốn, hiện tại hàng lỗ vốn lại không lỗ vốn, còn buôn bán lời nhiều tiền như vậy, rất nhiều người hâm mộ, có vài người còn tìm phương pháp muốn đi bán khuê nữ nhà mình cho bên trong nhà giàu người ta.
Trương thẩm nhìn không vừa mắt, nói với Thích thị: "Ta nói sao các nàng ta lại nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ khuê nữ không phải các nàng ta tự mình sinh ra sao, một chút cũng không đau lòng."
Sở thị nói: "Hiện tại ta thì chỉ khao khát có đứa khuê nữ thì mọi chuyện liền như ý, chuyện bán đứa nhỏ này, thì ta làm không được. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Những người đó thật đúng là kiến thức hạn hẹp, nuôi lớn khuê nữ, về sau tìm nữ tế tốt, hiếu kính ngươi mấy chục năm. Lúc sinh bệnh, nàng cũng có thể chăm sóc ngươi, nếu thật sự bán đi rồi, ai biết được có thể hiếu kính trong nhà hay không? Đến trong nhà người không tốt, thực giống như người kia đã nói, đã chết mười mấy năm cũng không biết, còn có thanh danh hiện tại của nhà Nhị thẩm, thật sự rất êm tai sao? Vừa nói tới nhà bà ta thì người ta đã nói là dựa vào bán nữ nhi mà phát tài. Bây giờ còn không thấy, về sau thời điểm mấy tiểu tử Nam Sơn kia làm mai, xem người ta có nói cho nhà hắn hay không, người ta cũng sợ ngoại tôn nữ của mình bị bán đấy."
Trương thẩm cười nói: "Muội tử nói quá đúng, nói chuyện cùng với ngươi liền rất thoải mái."
Vương Phúc Nhi cảm thấy rằng, tính tình Hoa Đào cô cô như vậy, có thể sống đến bây giờ đã thực không dễ dàng. Trộn lẫn ở trong nhà nhà giàu người ta, làm sao có dễ dàng như vậy? Tiểu lão bà (thiếp thất) đều có một tâm tư muốn chuyển chính thức, nhưng mà làm một nha đầu bán mình làm nô, tỷ lệ thành công cũng chỉ cực kỳ bé nhỏ. Thử nghĩ một chút, người ta đã là nhà giàu đại hộ, như vậy ngay tại vấn đề mặt mũi, nếu người khác hỏi, chủ mẫu nhà ngươi có xuất thân gì? Chẳng lẽ nói cho người khác, chủ mẫu của nhà ta chính là vật dùng tiền mua trở về sao? Vậy còn không làm người khác cười rớt răng hàm à, mà suy nghĩ xem người ta có địa vị cũng không hài lòng đi lại với nhà ngươi, vì sao hả? Đương gia phu nhân người ta là danh môn, là người đi ra từ nhà giàu, làm sao có thể hạ thấp tư thế ngồi cùng một chỗ uống trà cùng với ngươi là nữ nhân dùng vài đồng tiền dơ bẩn mua trở về đây?
Đương nhiên trong lịch sử không hiếm ví dụ tiểu lão bà chuyển thành chính thức, nhưng mà đại đa số là phi tử hoàng đế, nếu người ta đều là phi tử, yêu cầu cấp bậc nhân phẩm không ai không cao, cho nên sợ vấn đề thể diện là cái gì? Nói chẳng đâu xa, Trần gia ngay tại trong huyện tính là hộ nhà giàu, nhưng mà ở trong châu phủ, đã có thể không tính cái gì rồi. Nhưng không phải nói trong núi không có con hổ, con khỉ xưng bá vương sao? Hoa Đào cô cô là loại người một khi đắc thế, liền khinh thường người khác, người ta không thu thập ngươi thì thu thập ai?
Nhưng mà, nàng ta có thể từ một nha đầu bán mình làm nô trở thành nữ nhân lão gia Trần gia, có một chút thủ đoạn, nhưng mà vẫn bị đánh bại.
Vương Phúc Nhi cũng chỉ nghe mọi người đang nói, mới phát biểu cảm khái ở trên, hiện tại nàng chính là một nữ oa Vương gia thôn, ăn uống vui chơi, chơi đùa vui vẻ, vui vẻ qua tuổi thơ ấu.
Tiến vào tháng hai, là Vương Tiểu Bảo tròn một tuổi, ở nông thôn, cũng không lưu hành cái gì gọi là chọn đồ vật đoán tương lai, chỉ có bày tiệc rượu, vui vẻ náo náo nhiệt nhiệt. Diendanlequydon~ChieuNinh Vương Tiểu Bảo đã có thể nói đơn giản vài từ, bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh, mọi người đều nói lớn lên giống cha nhà mình, Vương Phúc Nhi thì nhìn không ra được, chẳng lẽ bởi vì nhìn mỗi ngày?
Mỗ mỗ Vương Phúc Nhi đã tới đây trước một ngày, đưa tới quần áo, mũ, giầy, còn đặc biệt đánh một cái khóa bạc. A di Vương Phúc Nhi cũng tới, đưa lên vải gấm. Mã thị ở bên cạnh nhìn thấy thì đỏ mắt: "A di các nàng, cái này thì bao nhiêu tiền." Nàng ta nghĩ, chờ chuyện qua đi, tìm Tam đệ muội đòi một ít.
A di Vương Phúc Nhi nói: "Cái gì mà tốn tiền hay không, đồ ta cho ta cháu ngoại trai, nếu đều phải tính toán, vậy còn là thân thích sao?"
Chờ đám người Mã thị đi rồi sau, a di Vương Phúc Nhi nói với tỷ tỷ nhà mình: "Tỷ, trục lý này của tỷ, vẫn chán ghét như vậy, ta thấy nàng ta chính là muốn chiếm tiện nghi, tỷ cũng không thể cho nàng ta, bằng không ta tức giận!"
"Gia Mẫn, sao nói chuyện với tỷ tỷ như vậy? Không lớn không nhỏ!" Hồ thị nói.
"Nương, con và tỷ của ta là ruột thịt, con mới nói như vậy, với người khác người thấy như con vậy sao?" A di Vương Phúc Nhi cười nói.
"Ngươi nha đầu này, cũng đã làm nương bao nhiêu năm, tính tình này vẫn không thay đổi. Ngày mai thu liễm chút, đông người như vậy."
"Đã biết nương, trong lòng con đều biết." Hồ thị biết hai tỷ muội muốn nói chuyện riêng, liền đi phòng khác chăm sóc ngoại tôn.
"Tỷ, tỷ cứ không có thái độ cứng rắn một chút, nhìn xem đó đều là loại người thế nào." A di Vương Phúc Nhi có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thích thị nói: "Gia Mẫn, ta biết, bình thường việc nhỏ, ta nhường một chút thì có thể, bằng không ngày ngày đều biến thành gà chọi sao, vậy cuộc sống này làm sao qua, nhưng chuyện lớn, trong lòng ta rất hiểu được, sẽ không lại giống như trước nữa."
Tỷ tỷ nói như vậy, Thích Gia Mẫn cũng không nói những lời khác, Thích thị nói: "Lúc này muội phu rất bận rộn?"
"Đúng vậy, tỷ, ta nói với tỷ, cha bọn nhỏ muốn đi lên huyện mở một tiệm nữa, ta cũng không biết có được không. Chúng ta đều ở trấn trên, nếu đi lên huyện, trong lòng ta không yên."
"Muội phu là người có chừng mực, hắn nói có thể vậy hẳn là được, muội chỉ cần nghe hắn là được, lên trên huyện, Điền oa tử và Lỗi oa tử đọc sách cũng càng thuận tiện hơn."
"Nói thì nói là như vậy, còn không phải là muội lo lắng không yên, sợ đến lúc đó lỗ vốn, vậy phải làm sao. Đúng rồi, tỷ, chúng ta muốn đi lên huyện, nhà tỷ đi trấn trên đi, cũng mở một gian cửa hàng, tốt hơn nhiều so với ở nông thôn."
"Vậy thì không được, muội xem tỷ phu muội đó, là việc buôn bán được sao? Đối với hoa mầu hắn còn quen thuộc, hiện tại cho người khác thuê đất, cũng đủ cho cả nhà chúng ta ăn uống vui vẻ còn có thể để dành chút tiền. Chúng ta nghĩ, chờ tiền tích lũy được nhiều hơn, lại mua một ít đất, trực tiếp thu địa tô là được."
Ai có chí nấy, Thích Gia Mẫn cũng không nói cái gì nữa, hai tỷ muội lại nói chút chuyện khác.
Ngày hôm sau, mọi người đến đông đủ, đương nhiên cũng sẽ đưa lên này nọ, đều là một khối vải, mười cái trứng gà, còn có gì đó. Nông dân, trong tay cũng không có gì thứ tốt, đi tặng lễ cho người khác, bình thường đều là như thế này.
Vương Phúc Nhi thấy trên lỗ tai Nhị nãi nãi mang theo một đôi vòng tai vàng lóng lánh, đắc ý dào dạt đi tới đây, thật sự là lấp lánh mù mắt mọi người. Diendanlequydon~ChieuNinh Người này thật đúng là, nữ nhi chết cũng không ảnh hưởng một chút nào tới bà, hiện tại liền đi ra khoe của. Cũng không sợ bị cướp.
Đương nhiên, còn có một vài người hâm mộ vây quanh Nhị nãi nãi nói chuyện, bà lại đắc ý, thấy Vương Phúc Nhi ở một bên, còn tưởng rằng là Vương Phúc Nhi nhìn thấy chảy nước miếng đấy.
"Phúc nhi, ngươi lại đây, Nhị nãi nãi cho ngươi đồ ăn ngon." Nhị nãi nãi vẫy gọi giống như kêu một động vật, vốn tưởng rằng là gọi thì đến, không nghĩ tới, Vương Phúc Nhi căn bản không quan tâm tới bà, nói thẳng: "Mỗ mỗ ta mang ăn ngon cho ta, ta đã ăn no." Người bỏ chạy rồi, làm cho Nhị nãi nãi biến thành nghẹn họng: "Thật sự là nha đầu không có gia giáo! Đại tẩu cũng không biết dạy cháu gái ra làm sao."
Có vài người sợ nháo ra chuyện không may, làm cho chủ nhân nhà người ta khó coi, cho nên liền kéo đề tài khác, thế nên Nhị nãi nãi mới yên tĩnh. Nhưng mà bà đều đang khoe ra đồ tốt của mình, người khác phụ họa. Cuối cùng ăn xong tiệc rượu trăng tròn của Vương Tiểu Bảo. Cũng không biết là ai lắm miệng, đem lời Nhị nãi nãi nói, tố cáo cho Triệu thị, Triệu thị tức giận đến không chịu được, muốn chạy đi mắng Nhị nãi nãi, Vương lão đầu mắng: "Có lý cũng biến thành sai, ngươi một bó tuổi to rồi, còn đi mắng chửi người, ngươi yên tĩnh chút đi."
Triệu thị bị đè lại, nhưng mà lại thầm oán đối với Thích thị, cảm thấy đều tại nàng không có dạy tốt nữ nhi, làm hại bà bị người khác nói. Hơn nữa Mã thị lại thường thường tới đây xúi giục, trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Hết chương 68.