Editor: ChieuNinh
"Nhị ca, khó chịu chết muội rồi!" Nhiệt tình của nữ nhân này ghê gớm thật, vì trong sạch nhị ca nhà mình, nàng để cho nhị ca ôm mình vọt đi qua, đại khái là vì mình vóc dáng nhỏ, người đang vây xem cũng không có nhìn thấy đâu. Vương Phúc Nhi ho khan vài tiếng, những người đó thấy được, lại cười ha ha.
"Thì ra tiểu tử cũng không có quơ được nha, lại thừa ra một nha đầu! Ha ha ha!"
Tần Ngọc Trân hận không có cái động chui vào, này này này, vì sao sẽ như vậy.
Mà nghe được lời nói của Tần Ngọc Trân mọi người đều biết là ra làm sao, thì ra là ăn trộm gà không được ngược lại còn mất nắm gạo. Tần Ngọc Trân thật đúng là không biết xấu hổ, so với Mai quả phụ kia thì da mặt còn dày hơn, chậc chậc! Khó trách bị hưu về nhà, khẳng định là làm cái chuyện gì ám muội đây.
"Phúc nhi, Nhị Bảo, lại đây!" Sắc mặt Vương Đồng Tỏa âm trầm nói với Tần Ngọc Trân: "Ta chưa bao giờ đánh nữ nhân, tuy rằng hiện tại ta rất muốn đánh, nhưng mà ta cảm thấy vẫn không nên bẩn tay mình thì hơn!"
Lão cha, người nói thật hay! Nếu không có nhiều người đang nhìn như vậy, nàng cũng phải vỗ tay cho cha!
Rốt cuộc Tần Ngọc Trân chịu không nổi, thật ra thì ả muốn chạy, đáng tiếc bị người vây quanh, các nam nhân cũng sẽ nói lời làm cho người ta chịu không nổi! Mà Vương Đồng Tỏa cũng mặc kệ mấy thứ này, bình tĩnh bón phân cho ruộng xong, sau đó mang theo khuê nữ và chất tử mình đi về nhà.
Việc này bị truyền ra trở thành một truyện cười ở Vương gia thôn, đều nói khuê nữ Tần gia bị hưu về nhà không chịu nổi tịch mịch, muốn tìm nam nhân, nhưng mà lại tìm sai người. Có người còn nói, nữ nhân Tần gia kia hãm hại người không thành, ngược lại đều bị mọi người phát hiện. Các nữ nhân cũng có thể suy luận ra rất nhiều đề tài, đều đang thảo luận vì sao Tần Ngọc Trân bị hưu bỏ.
Việc này đối với một nhà Vương Đồng Tỏa cũng không có một chút ảnh hưởng nào, ngược lại là có vài nữ nhân thời điểm khi nhìn thấy Vương Phúc Nhi, thì sẽ dỗ nàng nói tình hình ngay lúc đó. Vương Phúc Nhi cũng không ngốc, cũng chỉ cười, dù sao ta không mở miệng nói xấu đến ai khác. Nhưng mà, Thích thị thì lại dạy dỗ Vương Phúc Nhi một chút, tuy rằng việc này đối nhà mình có lợi, nhưng mà khuê nữ nhà mình cũng bị cuốn đi vào, lỡ như bị người quấy rầy, cũng là cái phiền toái.
"Nương, ta thấy Phúc nhi làm đúng đó, nếu không có nó, cái nữ nhân kia khẳng định sẽ lại bám lấy cha con, nói không chừng còn có thể lại trèo lên nhị ca đâu."
Phốc ha ha, mọi người đều bị Vương Hoa Nhi làm vui vẻ, Vương Nhị Bảo mới bao nhiêu tuổi chứ, lại trèo lên cũng nói quá sớm đi. Nhưng mà người ta da mặt dày, cũng không dám cam đoan.
Thích thị nói: "Cha con là một người lớn như vậy, còn đẩy không ra một nữ nhân? Hắn cũng nói với ta, thấy người nọ đi tới, hắn cũng đã nắm chắc xẻng trong tay rồi."
A? Thì ra là cha sớm có phòng bị, nhưng mà Vương Phúc Nhi không hối hận, bởi vì vạn nhất nữ nhân này liều lĩnh bổ nhào vào trong lòng cha, vậy không phải phiền toái sao? Làm sao giống như hiện tại, ả ôm cũng là mình, hắc hắc, ta vẫn là một tiểu nữ oa, cho dù là muốn bắt mình phụ trách cũng phụ trách không được ha...
Chuyện Tần Ngọc Trân, làm cho ca ca tẩu tẩu ả ta thực không còn mặt mũi, vừa ra khỏi cửa, đụng tới ai cũng sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn hắn. Cái này một hai lần thì nhẫn nhịn đi, nhưng mà hiện tại mỗi lần đều như vậy, tẩu tẩu Tần Ngọc Trân mặc kệ. Diendanlequydon~ChieuNinh Vốn tiểu cô này bị hưu về nhà cũng đã làm cho người trong nhà không ngẩng đầu lên nổi, hơn nữa lại còn là một người chỉ ăn không làm, hiện tại lại còn làm thanh danh Tần gia thối như vậy, nhà mình còn có oa nhi, bị người chỉ trỏ.
Tẩu tẩu Tần Ngọc Trân nói với nam nhân của mình: "Nếu ngươi không đưa muội tử ngươi đi, nhà này khỏi cần sống nữa!"
Ca ca Tần Ngọc Trân cũng là thực phiền chán, có một muội tử như vậy, thật là dọa người, hiện tại hắn cũng không dám nói chuyện tán gẫu cùng người khác. Người trong thôn giống như nhìn con khỉ, làm cho người ta hận không thể không có khuôn mặt này! Đi! Phải nhanh chóng gả gấp muội tử nhà mình đi ra ngoài!
Tìm bà mối, khuyên can mãi, hứa cho bà mối thêm tiền, chỉ cầu gả người đi thật xa là được. Rốt cuộc tìm được một hộ người ta, nhưng lại cách Vương gia thôn tới mấy trăm dặm. Hộ này là người góa vợ, nhưng lại có một đôi con trai con gái, cũng không ghét bỏ Tần Ngọc Trân không thể sinh dưỡng. Dù sao hắn có oa tử, không thể sinh dưỡng về sau cũng sẽ không bởi vì oa tử mình thân sinh mà làm khó oa tử đằng trước. Nói cách khác, hắn muốn tìm một người làm nương kiêm phụ nữ. Thanh danh cái gì, hắn không cần, dù sao nếu nữ nhân không nghe lời thì đánh, hắn một đại nam nhân còn quản không được một nữ nhân sao?
Tần Ngọc Trân nghe đại tẩu nói với ả cửa hôn nhân này, đương nhiên là mặc kệ: "Lúc trước vì cho ca ta đón dâu, bán ta đi, bây giờ còn muốn bán ta một lần nữa? Không có cửa đâu!"
Đại tẩu nàng ta lập tức biến sắc: "Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt? Vì sao kêu là bán? Lúc trước cũng chính ngươi gật đầu đáp ứng, cũng sống qua mười năm thoải mái như vậy, là chính bụng ngươi không tốt, người ta cũng đã cho ngươi cơ hội nhiều năm như vậy, rất phúc hậu rồi. Ngươi không gả, ngươi không gả vậy đừng ở tại nhà của ta, ta cũng không có ăn của ngươi uống của ngươi, oa tử của ta còn nghèo khổ kìa, còn muốn chúng ta nuôi sống ngươi cả đời? Ngươi cũng không biết tốt xấu bên ngoài nói ngươi thế nào sao? Ta cũng nói không nên lời, ta nói cho ngươi, hoặc là gả đi, hoặc là tự ngươi đi ra ngoài sống một mình. Nhưng mà ngươi sống một mình, cũng đừng ở Vương gia thôn chúng ta, ta cũng không muốn nghe thấy ngươi lại làm chuyện gì dọa người, đến lúc đó bị dìm lồng heo!"
Tần Ngọc Trân bị tẩu tẩu nói tức không chịu được, nhưng mà lại không có cách nào, hiện tại nàng ta có chút giống chuột chạy qua đường, mỗi người kêu đánh. Chuyện còn chưa hoàn thành, nay còn thành cái dạng này, phải đi địa phương như vậy xa làm mẹ kế cho người ta, dựa vào cái gì chứ!
Đều là Vương Hoa Mai kia làm hại, nếu không phải ả ta khuyến khích mình làm như vậy, mình còn sống thật tốt đấy.
Con người, xảy ra chuyện, đều thích đổ thừa lên người khác, cho tới bây giờ cũng không tự xét lại bản thân. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Tần Ngọc Trân nghĩ như vậy, bỏ chạy đi nháo đến trong nhà Vương Hoa Mai, chỉ nói nàng ta hại mình. Biến thành thật nhiều người xem náo nhiệt, hai người đánh nhau từ đầu người thành đầu heo, bà bà Vương Hoa Mai tức giận đến muốn nhi tử mình hưu thê! Rất dọa người!
Mà Vương lão đầu bên này nhìn ngoại tôn tử và ngoại tôn nữ khóc sướt mướt chạy tới báo tin, hút tẩu thuốc nhanh hơn.
"Lão nhân, ngươi nói gì đi, mặc kệ Hoa Mai thế nào, ta cũng không thể bị người khác bắt nạt." Triệu thị nói.
"Đáng! Đã sớm nói, nó tâm thuật bất chính, cũng nên chịu chút đau khổ!" Tuy rằng Vương lão đầu nói như vậy, nhưng mà dù sao cũng là khuê nữ của mình, nếu thật sự bị hưu về nhà, vậy trên mặt lão Vương gia cũng khó coi.
Ài, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể tự mình da mặt dày đi nói chuyện với thân gia thôi. Thật sự không thể hưu.
Nếu Hoa Mai là người tốt, bị nhà chồng bắt nạt, vậy thân huynh đệ nhà mẹ đẻ, khẳng định không nói hai lời, sẽ đi tìm tới cửa, nhưng mà ai kêu nàng làm chuyện không giống người làm chi?
"Để Hỉ oa tử và Nhị Nữu ở lại trong nhà, kêu lão đại tới, tìm mấy huynh đệ nó đi qua đây!" Vương lão đầu phân phó nói.
Vương Kim Tỏa bị Đinh thị dặn dò, đừng xen vào việc của người khác, đến lúc đó chỉ nghe thì tốt rồi, lần này chuyện chính là tiểu cô nhà mình đắc tội với ca ca. Người như vậy còn quan tâm cái rắm, nói không chừng lúc nào đó sẽ gài bẫy mình cũng không biết.
Qua đại khái nửa nén nhang, Vương gia bốn huynh đệ đều đến đây, Vương lão đầu nói: "Phu gia Hoa Mai nói muốn hưu thê, mặc kệ nói sao, việc này chúng ta không thể bỏ đó mặc kệ, các ngươi nói xem, nên làm sao?"
Vương Ngân Tỏa lập tức nói: "Cả nhà này cũng quá bắt nạt người, không để mấy ca ca chúng ta vào mắt, cha, chúng ta đánh tới cửa đi, muội tử ta phạm vào lỗi thế nào, để cho bọn họ nói hưu liền hưu!" Hắn cũng không nguyện ý muội tử nhà mình bị hưu trở về, bởi vì một khi đã trở lại, vậy nói không chừng còn phải gánh vác nuôi sống nàng đâu.
Vương Thiết Tỏa nói: "Mặc kệ nói sao, vì thể diện lão Vương gia chúng ta, tỷ cũng không thể bị hưu về nhà, còn có Hỉ oa tử và Nhị Nữu, bọn nó còn nhỏ, cần nương chiếu cố." Hắn thì đau lòng cháu ngoại trai vô tội, cả nhà kia cũng không giàu có, khẳng định chỉ là muốn gõ gõ tỷ, cho nên mới nói như vậy.
Vương Kim Tỏa nói: "Cái nhà kia sẽ không phải là muốn để cho chúng ta ra chút gì mới nói như vậy đi."
Mấy huynh đệ đều mở miệng, Vương Đồng Tỏa không nói gì, Vương lão đầu chỉ đành phải hỏi: "Lão Tam, ngươi nói sao?"
"Cha, con không gì để nói."
"Cha biết ngươi còn đang tức giận, nhưng mà nếu Hoa Mai bị hưu về nhà, bị nói chỉ trích là lão Vương gia chúng ta. Hiện tại các ngươi đều có nữ nhi, nếu như bị người ta nói, bọn nó có cô cô bị hưu về nhà, người khác sẽ nghĩ gì? Đến lúc đó trưởng thành thành gia cũng kém hơn người khác một ít. Không phải ta đặc biệt vì Hoa Mai, Hoa Mai làm chuyện sai lầm, cái này trong lòng ta rất rõ ràng, lão Tam, trái phải rõ ràng trước mặt, ngươi cũng không nên ghi hận nha."
"Cha, con biết, nhưng mà con cũng nói, cả nhà đi, con cũng có thể đi, nhưng mà về sau con sẽ không lui tới nhà Hoa Mai nữa!"
Ba huynh đệ khác đều hít sâu một hơi, ở trong mắt bọn họ, Vương Đồng Tỏa vẫn luôn là người rất trực tiếp, không nghĩ tới nói ra lời ngoan độc một chút cũng không hàm hồ. Còn không phải sao, cái này tương đương với chặt đứt quan hệ, lui tới nhân tình gì, cũng không có!
Vương lão đầu thở dài một hơi, nói: "Chuyện của ngươi thì tự mình quyết định, cha sẽ không ngăn cản ngươi." Dù sao cũng là Hoa Mai có lỗi với lão Tam, hắn sẽ không thiên vị nói giúp. Trái phải rõ ràng lão Tam vẫn hiểu được.
Bốn huynh đệ và Vương lão đầu liền đi phu gia (nhà chồng) Vương Hoa Mai, phu gia Vương Hoa Mai còn tưởng rằng Hoa Mai làm chuyện như vậy, huynh đệ nàng khẳng định sẽ không tới cửa. Nhưng mà kết quả lại ra chuyện ngoài dự kiến, đều chạy tới, lập tức khí thế liền hết. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Bọn họ cảm thấy dọa người, cho nên mới nói dỗi hưu thê, kỳ thật làm sao hưu cái gì thê? Chính là cưới được tức phụ đều rất khó khăn, chỉ là nương theo chuyện này, cho Vương Hoa Mai một cái giáo huấn. Hơn nữa để cho lão Vương gia cầu mình. Nhưng mà kết quả không giống như bọn họ tưởng tượng, Tam ca người ta cũng tới đây, cho nên hưu thê cũng không giải quyết được gì.
Vương Hoa Mai còn tưởng rằng Tam ca không so đo với mình, lại muốn từ trong nhà Tam ca lấy chút này nọ, kết quả Vương lão đầu nói cho nàng ta, về sau Tam ca nàng ta không lui tới với nhà nàng ta nữa, kêu nàng ta về sau đừng làm yêu thiêu thân!
"Không có khả năng, Tam ca mới sẽ không như vậy, cha, ngươi có gạt ta hay không?"
"Được, là ta lừa ngươi, vậy ngươi đi nhà Tam ca ngươi, chờ hắn lấy cái chổi đuổi ngươi đi ra. Về sau an phận chút cho ta, lại xảy ra chuyện, ta cũng không nhận thức ngươi là khuê nữ!"
Tâm tình Vương Hoa Mai ra làm sao, người khác không hiểu được, dù sao mấy người Vương Phúc Nhi nghe cha nói, về sau sẽ không lui tới nhà cô cô Hoa Mai, đều cao hứng không thôi. Có đôi khi, một cửa thân thích không tốt, thật là làm cho người ta thực khó chịu! Còn không thể đánh không thể mắng, hiện tại thì tốt rồi, sẽ không cho nàng ta vào cửa, xem nàng ta làm sao!
Hết chương 73.
"Nhị ca, khó chịu chết muội rồi!" Nhiệt tình của nữ nhân này ghê gớm thật, vì trong sạch nhị ca nhà mình, nàng để cho nhị ca ôm mình vọt đi qua, đại khái là vì mình vóc dáng nhỏ, người đang vây xem cũng không có nhìn thấy đâu. Vương Phúc Nhi ho khan vài tiếng, những người đó thấy được, lại cười ha ha.
"Thì ra tiểu tử cũng không có quơ được nha, lại thừa ra một nha đầu! Ha ha ha!"
Tần Ngọc Trân hận không có cái động chui vào, này này này, vì sao sẽ như vậy.
Mà nghe được lời nói của Tần Ngọc Trân mọi người đều biết là ra làm sao, thì ra là ăn trộm gà không được ngược lại còn mất nắm gạo. Tần Ngọc Trân thật đúng là không biết xấu hổ, so với Mai quả phụ kia thì da mặt còn dày hơn, chậc chậc! Khó trách bị hưu về nhà, khẳng định là làm cái chuyện gì ám muội đây.
"Phúc nhi, Nhị Bảo, lại đây!" Sắc mặt Vương Đồng Tỏa âm trầm nói với Tần Ngọc Trân: "Ta chưa bao giờ đánh nữ nhân, tuy rằng hiện tại ta rất muốn đánh, nhưng mà ta cảm thấy vẫn không nên bẩn tay mình thì hơn!"
Lão cha, người nói thật hay! Nếu không có nhiều người đang nhìn như vậy, nàng cũng phải vỗ tay cho cha!
Rốt cuộc Tần Ngọc Trân chịu không nổi, thật ra thì ả muốn chạy, đáng tiếc bị người vây quanh, các nam nhân cũng sẽ nói lời làm cho người ta chịu không nổi! Mà Vương Đồng Tỏa cũng mặc kệ mấy thứ này, bình tĩnh bón phân cho ruộng xong, sau đó mang theo khuê nữ và chất tử mình đi về nhà.
Việc này bị truyền ra trở thành một truyện cười ở Vương gia thôn, đều nói khuê nữ Tần gia bị hưu về nhà không chịu nổi tịch mịch, muốn tìm nam nhân, nhưng mà lại tìm sai người. Có người còn nói, nữ nhân Tần gia kia hãm hại người không thành, ngược lại đều bị mọi người phát hiện. Các nữ nhân cũng có thể suy luận ra rất nhiều đề tài, đều đang thảo luận vì sao Tần Ngọc Trân bị hưu bỏ.
Việc này đối với một nhà Vương Đồng Tỏa cũng không có một chút ảnh hưởng nào, ngược lại là có vài nữ nhân thời điểm khi nhìn thấy Vương Phúc Nhi, thì sẽ dỗ nàng nói tình hình ngay lúc đó. Vương Phúc Nhi cũng không ngốc, cũng chỉ cười, dù sao ta không mở miệng nói xấu đến ai khác. Nhưng mà, Thích thị thì lại dạy dỗ Vương Phúc Nhi một chút, tuy rằng việc này đối nhà mình có lợi, nhưng mà khuê nữ nhà mình cũng bị cuốn đi vào, lỡ như bị người quấy rầy, cũng là cái phiền toái.
"Nương, ta thấy Phúc nhi làm đúng đó, nếu không có nó, cái nữ nhân kia khẳng định sẽ lại bám lấy cha con, nói không chừng còn có thể lại trèo lên nhị ca đâu."
Phốc ha ha, mọi người đều bị Vương Hoa Nhi làm vui vẻ, Vương Nhị Bảo mới bao nhiêu tuổi chứ, lại trèo lên cũng nói quá sớm đi. Nhưng mà người ta da mặt dày, cũng không dám cam đoan.
Thích thị nói: "Cha con là một người lớn như vậy, còn đẩy không ra một nữ nhân? Hắn cũng nói với ta, thấy người nọ đi tới, hắn cũng đã nắm chắc xẻng trong tay rồi."
A? Thì ra là cha sớm có phòng bị, nhưng mà Vương Phúc Nhi không hối hận, bởi vì vạn nhất nữ nhân này liều lĩnh bổ nhào vào trong lòng cha, vậy không phải phiền toái sao? Làm sao giống như hiện tại, ả ôm cũng là mình, hắc hắc, ta vẫn là một tiểu nữ oa, cho dù là muốn bắt mình phụ trách cũng phụ trách không được ha...
Chuyện Tần Ngọc Trân, làm cho ca ca tẩu tẩu ả ta thực không còn mặt mũi, vừa ra khỏi cửa, đụng tới ai cũng sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn hắn. Cái này một hai lần thì nhẫn nhịn đi, nhưng mà hiện tại mỗi lần đều như vậy, tẩu tẩu Tần Ngọc Trân mặc kệ. Diendanlequydon~ChieuNinh Vốn tiểu cô này bị hưu về nhà cũng đã làm cho người trong nhà không ngẩng đầu lên nổi, hơn nữa lại còn là một người chỉ ăn không làm, hiện tại lại còn làm thanh danh Tần gia thối như vậy, nhà mình còn có oa nhi, bị người chỉ trỏ.
Tẩu tẩu Tần Ngọc Trân nói với nam nhân của mình: "Nếu ngươi không đưa muội tử ngươi đi, nhà này khỏi cần sống nữa!"
Ca ca Tần Ngọc Trân cũng là thực phiền chán, có một muội tử như vậy, thật là dọa người, hiện tại hắn cũng không dám nói chuyện tán gẫu cùng người khác. Người trong thôn giống như nhìn con khỉ, làm cho người ta hận không thể không có khuôn mặt này! Đi! Phải nhanh chóng gả gấp muội tử nhà mình đi ra ngoài!
Tìm bà mối, khuyên can mãi, hứa cho bà mối thêm tiền, chỉ cầu gả người đi thật xa là được. Rốt cuộc tìm được một hộ người ta, nhưng lại cách Vương gia thôn tới mấy trăm dặm. Hộ này là người góa vợ, nhưng lại có một đôi con trai con gái, cũng không ghét bỏ Tần Ngọc Trân không thể sinh dưỡng. Dù sao hắn có oa tử, không thể sinh dưỡng về sau cũng sẽ không bởi vì oa tử mình thân sinh mà làm khó oa tử đằng trước. Nói cách khác, hắn muốn tìm một người làm nương kiêm phụ nữ. Thanh danh cái gì, hắn không cần, dù sao nếu nữ nhân không nghe lời thì đánh, hắn một đại nam nhân còn quản không được một nữ nhân sao?
Tần Ngọc Trân nghe đại tẩu nói với ả cửa hôn nhân này, đương nhiên là mặc kệ: "Lúc trước vì cho ca ta đón dâu, bán ta đi, bây giờ còn muốn bán ta một lần nữa? Không có cửa đâu!"
Đại tẩu nàng ta lập tức biến sắc: "Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt? Vì sao kêu là bán? Lúc trước cũng chính ngươi gật đầu đáp ứng, cũng sống qua mười năm thoải mái như vậy, là chính bụng ngươi không tốt, người ta cũng đã cho ngươi cơ hội nhiều năm như vậy, rất phúc hậu rồi. Ngươi không gả, ngươi không gả vậy đừng ở tại nhà của ta, ta cũng không có ăn của ngươi uống của ngươi, oa tử của ta còn nghèo khổ kìa, còn muốn chúng ta nuôi sống ngươi cả đời? Ngươi cũng không biết tốt xấu bên ngoài nói ngươi thế nào sao? Ta cũng nói không nên lời, ta nói cho ngươi, hoặc là gả đi, hoặc là tự ngươi đi ra ngoài sống một mình. Nhưng mà ngươi sống một mình, cũng đừng ở Vương gia thôn chúng ta, ta cũng không muốn nghe thấy ngươi lại làm chuyện gì dọa người, đến lúc đó bị dìm lồng heo!"
Tần Ngọc Trân bị tẩu tẩu nói tức không chịu được, nhưng mà lại không có cách nào, hiện tại nàng ta có chút giống chuột chạy qua đường, mỗi người kêu đánh. Chuyện còn chưa hoàn thành, nay còn thành cái dạng này, phải đi địa phương như vậy xa làm mẹ kế cho người ta, dựa vào cái gì chứ!
Đều là Vương Hoa Mai kia làm hại, nếu không phải ả ta khuyến khích mình làm như vậy, mình còn sống thật tốt đấy.
Con người, xảy ra chuyện, đều thích đổ thừa lên người khác, cho tới bây giờ cũng không tự xét lại bản thân. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Tần Ngọc Trân nghĩ như vậy, bỏ chạy đi nháo đến trong nhà Vương Hoa Mai, chỉ nói nàng ta hại mình. Biến thành thật nhiều người xem náo nhiệt, hai người đánh nhau từ đầu người thành đầu heo, bà bà Vương Hoa Mai tức giận đến muốn nhi tử mình hưu thê! Rất dọa người!
Mà Vương lão đầu bên này nhìn ngoại tôn tử và ngoại tôn nữ khóc sướt mướt chạy tới báo tin, hút tẩu thuốc nhanh hơn.
"Lão nhân, ngươi nói gì đi, mặc kệ Hoa Mai thế nào, ta cũng không thể bị người khác bắt nạt." Triệu thị nói.
"Đáng! Đã sớm nói, nó tâm thuật bất chính, cũng nên chịu chút đau khổ!" Tuy rằng Vương lão đầu nói như vậy, nhưng mà dù sao cũng là khuê nữ của mình, nếu thật sự bị hưu về nhà, vậy trên mặt lão Vương gia cũng khó coi.
Ài, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể tự mình da mặt dày đi nói chuyện với thân gia thôi. Thật sự không thể hưu.
Nếu Hoa Mai là người tốt, bị nhà chồng bắt nạt, vậy thân huynh đệ nhà mẹ đẻ, khẳng định không nói hai lời, sẽ đi tìm tới cửa, nhưng mà ai kêu nàng làm chuyện không giống người làm chi?
"Để Hỉ oa tử và Nhị Nữu ở lại trong nhà, kêu lão đại tới, tìm mấy huynh đệ nó đi qua đây!" Vương lão đầu phân phó nói.
Vương Kim Tỏa bị Đinh thị dặn dò, đừng xen vào việc của người khác, đến lúc đó chỉ nghe thì tốt rồi, lần này chuyện chính là tiểu cô nhà mình đắc tội với ca ca. Người như vậy còn quan tâm cái rắm, nói không chừng lúc nào đó sẽ gài bẫy mình cũng không biết.
Qua đại khái nửa nén nhang, Vương gia bốn huynh đệ đều đến đây, Vương lão đầu nói: "Phu gia Hoa Mai nói muốn hưu thê, mặc kệ nói sao, việc này chúng ta không thể bỏ đó mặc kệ, các ngươi nói xem, nên làm sao?"
Vương Ngân Tỏa lập tức nói: "Cả nhà này cũng quá bắt nạt người, không để mấy ca ca chúng ta vào mắt, cha, chúng ta đánh tới cửa đi, muội tử ta phạm vào lỗi thế nào, để cho bọn họ nói hưu liền hưu!" Hắn cũng không nguyện ý muội tử nhà mình bị hưu trở về, bởi vì một khi đã trở lại, vậy nói không chừng còn phải gánh vác nuôi sống nàng đâu.
Vương Thiết Tỏa nói: "Mặc kệ nói sao, vì thể diện lão Vương gia chúng ta, tỷ cũng không thể bị hưu về nhà, còn có Hỉ oa tử và Nhị Nữu, bọn nó còn nhỏ, cần nương chiếu cố." Hắn thì đau lòng cháu ngoại trai vô tội, cả nhà kia cũng không giàu có, khẳng định chỉ là muốn gõ gõ tỷ, cho nên mới nói như vậy.
Vương Kim Tỏa nói: "Cái nhà kia sẽ không phải là muốn để cho chúng ta ra chút gì mới nói như vậy đi."
Mấy huynh đệ đều mở miệng, Vương Đồng Tỏa không nói gì, Vương lão đầu chỉ đành phải hỏi: "Lão Tam, ngươi nói sao?"
"Cha, con không gì để nói."
"Cha biết ngươi còn đang tức giận, nhưng mà nếu Hoa Mai bị hưu về nhà, bị nói chỉ trích là lão Vương gia chúng ta. Hiện tại các ngươi đều có nữ nhi, nếu như bị người ta nói, bọn nó có cô cô bị hưu về nhà, người khác sẽ nghĩ gì? Đến lúc đó trưởng thành thành gia cũng kém hơn người khác một ít. Không phải ta đặc biệt vì Hoa Mai, Hoa Mai làm chuyện sai lầm, cái này trong lòng ta rất rõ ràng, lão Tam, trái phải rõ ràng trước mặt, ngươi cũng không nên ghi hận nha."
"Cha, con biết, nhưng mà con cũng nói, cả nhà đi, con cũng có thể đi, nhưng mà về sau con sẽ không lui tới nhà Hoa Mai nữa!"
Ba huynh đệ khác đều hít sâu một hơi, ở trong mắt bọn họ, Vương Đồng Tỏa vẫn luôn là người rất trực tiếp, không nghĩ tới nói ra lời ngoan độc một chút cũng không hàm hồ. Còn không phải sao, cái này tương đương với chặt đứt quan hệ, lui tới nhân tình gì, cũng không có!
Vương lão đầu thở dài một hơi, nói: "Chuyện của ngươi thì tự mình quyết định, cha sẽ không ngăn cản ngươi." Dù sao cũng là Hoa Mai có lỗi với lão Tam, hắn sẽ không thiên vị nói giúp. Trái phải rõ ràng lão Tam vẫn hiểu được.
Bốn huynh đệ và Vương lão đầu liền đi phu gia (nhà chồng) Vương Hoa Mai, phu gia Vương Hoa Mai còn tưởng rằng Hoa Mai làm chuyện như vậy, huynh đệ nàng khẳng định sẽ không tới cửa. Nhưng mà kết quả lại ra chuyện ngoài dự kiến, đều chạy tới, lập tức khí thế liền hết. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Bọn họ cảm thấy dọa người, cho nên mới nói dỗi hưu thê, kỳ thật làm sao hưu cái gì thê? Chính là cưới được tức phụ đều rất khó khăn, chỉ là nương theo chuyện này, cho Vương Hoa Mai một cái giáo huấn. Hơn nữa để cho lão Vương gia cầu mình. Nhưng mà kết quả không giống như bọn họ tưởng tượng, Tam ca người ta cũng tới đây, cho nên hưu thê cũng không giải quyết được gì.
Vương Hoa Mai còn tưởng rằng Tam ca không so đo với mình, lại muốn từ trong nhà Tam ca lấy chút này nọ, kết quả Vương lão đầu nói cho nàng ta, về sau Tam ca nàng ta không lui tới với nhà nàng ta nữa, kêu nàng ta về sau đừng làm yêu thiêu thân!
"Không có khả năng, Tam ca mới sẽ không như vậy, cha, ngươi có gạt ta hay không?"
"Được, là ta lừa ngươi, vậy ngươi đi nhà Tam ca ngươi, chờ hắn lấy cái chổi đuổi ngươi đi ra. Về sau an phận chút cho ta, lại xảy ra chuyện, ta cũng không nhận thức ngươi là khuê nữ!"
Tâm tình Vương Hoa Mai ra làm sao, người khác không hiểu được, dù sao mấy người Vương Phúc Nhi nghe cha nói, về sau sẽ không lui tới nhà cô cô Hoa Mai, đều cao hứng không thôi. Có đôi khi, một cửa thân thích không tốt, thật là làm cho người ta thực khó chịu! Còn không thể đánh không thể mắng, hiện tại thì tốt rồi, sẽ không cho nàng ta vào cửa, xem nàng ta làm sao!
Hết chương 73.