Editor: ChieuNinh
Lão bà bà kia nghe xong Vương Phúc Nhi nói thì cười nói: "Tiểu Phượng là đứa bé ngoan, trong nhà trong trong ngoài ngoài đều rất có năng lực, đối mấy người láng giềng chúng ta cũng đều cười tủm tỉm, cha nương nàng cũng rất vui vẻ."
Một người khác cũng nói: "Đúng vậy, ngươi nói sao chúng ta lại không có khuê nữ và cháu gái có khả năng như vậy đây."
"Lần trước ta đi nhà nàng đánh một cái lưỡi liềm, trong tay không đủ tiền, nàng để cho ta cầm về dùng trước, chờ có tiền thì đi qua trả lại, ngươi xem xem này, sinh ý nhà bọn họ có thể không tốt sao?"
Mọi người bảy miệng tám lời, Vương Phúc Nhi nhân cơ hội chuồn đi, nói với Triệu thị và Đinh thị: "Nãi nãi và Đại bá mẫu đều nghe rõ rồi chứ?"
Triệu thị thực vừa lòng, bà cảm thấy láng giềng nhiều năm mới là người hiểu biết nhất, đứa nhỏ kêu Tiểu Phượng này thế nhưng có thể làm cho nhiều người nói nàng tốt như vậy, vậy khẳng định là tốt thật, bằng không, ai nguyện ý nói tốt cho người khác chứ. Vương gia thôn hơi chút có chuyện rắm chó, đều bị truyền đi thật sự khó nghe. Bà là người hiểu rõ nhất.
Đinh thị ở một bên nói thầm: "Con dâu quá lợi hại, cũng không được."
A, hiện tại cảm thấy người ta giỏi giang rồi. Triệu thị mắng: "Ngươi cái đồ bạo ngược, ở trước mặt ta ngươi biết ăn nói, còn có thể tranh luận, bây giờ còn sợ thú con dâu lợi hại? Ngươi muốn thú về, người ta còn không nhất định đáp ứng đâu, ngươi không có nghe những người đó nói sao, người ta tốt như vậy. Tuy rằng Đại Bảo chúng ta cũng không tệ, nhưng mà rốt cuộc là đi ra từ trong thôn, người ta mà để ý thì vẫn chướng mắt chuyện này, còn cái bộ dáng này của ngươi nữa, đến lúc đó ta thật sự là giỏ trúc múc nước công dã tràng."
Vương Phúc Nhi thấy giọng nói của Triệu thị càng lúc càng lớn, bên cạnh có mấy người đã quay đầu lại nhìn, vội kéo tay áo Triệu thị: "Nãi nãi, chúng ta nhanh rời khỏi đây, mọi người đang nhìn mình kìa, nếu như bị người biết được, thì có thể xong rồi!"
Thế này Triệu thị mới không có mắng Đinh thị nữa, cũng túm Đinh thị đi luôn. Đinh thị nói: "Ta còn chưa có nhìn thấy người."
"Ngươi còn muốn thương lượng trực tiếp ngay trước mặt hả, cũng không phải chúng ta cưới một thiên tiên, đại khái có thể là được! Cuối cùng còn không phải sống cùng với Đại Bảo!" Hiện tại cũng để cho ngươi ngoại lệ như vậy, ngươi còn muốn sao?
Trong lòng Đinh thị nói, lúc ấy ánh mắt ngươi nhìn con dâu cũng không phải vậy sao, nào có tư cách nói ta?
Mà Vương Phúc Nhi nói trong lòng, xem ra Đại bá mẫu có chút buông lỏng.
Đinh thị nghe xong người ta nói thì trong lòng thả lỏng, nhưng mà trừ bỏ biết tên là Tiểu Phượng, bên ngoài đều nói nàng tốt, quan trọng nhất là, người ta nói nhà nàng sinh ý tốt. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nếu sinh ý tốt, vậy của cải sẽ không tệ, bà ta quanh năm suốt tháng chính là đến trấn trên cũng chỉ trực tiếp đi hợp chợ, rất ít khi nhìn xem chỗ ở người trấn trên. Hiện tại thấy những người này đều mặc tốt hơn người ở Vương gia thôn, lại còn một nhà một cửa riêng, tốt hơn nhà mình là phòng gạch sống nhiều. Tâm tư lại động hơn phân nửa, nghĩ tới con trai cả của mình nếu thật sự có thể lấy một cô nương như vậy cũng không tệ. (gạch sống: gạch dùng bùn trộn rơm rạ trát lên, không phải gạch nung)
Về phần chất nữ Quyên tử, thật đúng là giống như Kim Tỏa nói, thú về có gì dùng, nhà nàng còn nghèo hơn nhà mình, đến lúc đó chẳng lẽ còn muốn tiếp tục trả lại? Ưu thế rõ ràng, lại tận mắt nhìn thấy, rốt cuộc Đinh thị cũng không phải hồ đồ, nên chọn người nào tự nhiên là rõ ràng.
Quả nhiên hiện thực là tốt đẹp, cũng tàn khốc. Triệu thị vừa thấy thần sắc của Đinh thị liền biết nàng ta nghĩ thế nào, chỉ là mặc kệ nàng ta nghĩ gì, bà cũng hài lòng có một cháu dâu trấn trên. Ít nhất về sau sẽ không có thân thích nghèo, nhi tức con trai cả tốt xấu cũng thông minh một hồi.
Cũng không biết phụ nữ ngu xuẩn này lúc ấy là phát ma khí gì, lại còn nhận định chỉ có chất nữ của mình, có gì mới mẻ chứ. Thú cái quỷ nghèo trở về, ngươi tốt lắm sao?
"Nãi nãi, Đại bá mẫu, chúng ta đi ăn cơm đi."
Vương Phúc Nhi nói. Triệu thị và Đinh thị cũng đói bụng, Triệu thị nói: "Như vậy tùy liền tìm một quán, chúng ta ăn bát mỳ là được."
Đinh thị nói: "Không phải Phúc nhi nói Tam đệ muội cho nàng mang tiền sao, chúng ta cũng không dễ dàng mới đến một chuyến, dù sao cũng phải tìm chỗ nào ngon ăn một bữa đi."
"Không phải ngươi xài tiền, nói chuyện với ngươi không đau lòng đi, ta nói ăn ở ngoài sạp thì ăn ở ngoài sạp! Nếu ngươi không thích, tự ngươi bỏ tiền đi ăn đi!" Triệu thị mắng.
Cái phụ nữ chết tiệt, lúc nào thì cũng muốn chiếm tiện nghi, ngươi cũng còn biết xấu hổ hay không! Hôm nay là làm việc cho con của ngươi, ngươi để cho người khác ra tiền, lại còn là một chất nữ của ngươi, suy nghĩ một chút, thật là xấu hổ chết được!
Rốt cuộc Đinh thị không lay chuyển được Triệu thị, nàng ta cũng không muốn tốn tiền. Kỳ thật nàng ta cảm thấy, dù sao mấy năm này nhà lão Tam phát tài, mời ăn một bữa cơm thì có làm sao, làm gì mà keo kiệt vậy chứ, nếu không ở riêng, tiền này còn có một phần của nhà mình.
Vương Phúc Nhi không có nghĩ nhiều như hai người kia, dù sao mình cũng muốn ăn cơm, mời thì mời thôi. Vì một chén mì mà nháo túi bụi, thật không ra gì. Nói đơn giản chút, sợ phiền toái, cũng không phải nàng không thể để cho hai người kia trả tiền, dù sao mình là vãn bối, đến lúc đó nói một câu trên người không có tiền, chủ quán người ta tìm cũng là hai người này, chỉ là nàng lười phải phản ứng thôi.
Vì thế ba người ngồi xuống ở một quán mì, kêu ba bát mì gà, đừng nhìn này quầy hàng nhỏ, mì nhào đủ lực, ăn vào rất ngon, ba người đều ăn sạch sẽ. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Vương Phúc Nhi thanh toán tiền, Đinh thị mới yên tâm mà Triệu thị có chút chột dạ, nhưng vẫn cố nén, lại cảm thấy mình là trưởng bối, vãn bối hiếu kính mình cũng là đương nhiên, liền quăng mất chột dạ coi như không có.
Ba người chuẩn bị đi tìm Vương Đồng Tỏa, chuyện đã xong xuôi thì phải về nhà.
Bọn họ đi đến chỗ đã hẹn trước, qua không bao lâu, Vương Đồng Tỏa liền đánh xe lại đây, trên xe còn có một người, là Tống Trường Khanh.
"Sao ngươi lại ở đây?" Vương Phúc Nhi hỏi.
Tống Trường Khanh nói: "Cữu công có chút không thoải mái, cha ta kêu ta đi xem." Nhìn hắn còn vác một cái hòm thuốc.
"Ngươi cũng có thể xuất sư rồi hả?" Vương Phúc Nhi hỏi.
"Viết thương nhỏ bệnh nhẹ thì có thể, nhưng mà về sau sẽ rất tốt." Tống Trường Khanh nói xong liền rắm thúi, biết ngay hắn sẽ là người như vậy.
Bên kia Đinh thị lặng lẽ nói với Triệu thị: "Nương, nhìn hai đứa bọn nó kìa, gặp mặt đã nói không ngừng, nói không chừng..."
"Nói không chừng cái gì? Không lắp kín miệng thì ngươi không thoải mái hả, để cho Đồng Tỏa nghe thấy được, cho ngươi đẹp mặt!"
Bọn họ cũng đều biết thái độ của hai người lão Tam đối với đứa nhỏ, nếu người khác dám chửi bới các nàng, vậy thì thật đúng là chọc tổ ong vò vẽ! Đinh thị ngậm miệng lại, nhưng mà vẫn thường xuyên nhìn lén Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh.
"Người kia là gì của ngươi, vẫn luôn nhìn chúng ta." Tống Trường Khanh nhỏ giọng nói.
Vương Phúc Nhi không cần quay đầu cũng biết Tống Trường Khanh nói là Đại bá mẫu của mình. "Là Đại bá mẫu của ta, nói cho ngươi biết, ngươi cũng đừng bị nàng ta quấn lấy, bằng không nàng sẽ nói những lời chẳng hiểu ra sao."
Tống Trường Khanh cười: "Ta thấy khẳng định nàng ta đã nói những lời chẳng hiểu ra sao với ngươi đi, bằng không sao ngươi nói như vậy."
"Ta là vì tốt cho ngươi, ngươi không tin thì quên đi, đến lúc đó có phiền toái cũng đừng tới đây tìm ta. Tú tài công sao rồi? Ta cũng không có nghe nói gì cả, hôm trước thấy ông còn rất tốt."
"Ngày hôm qua cữu công cảm nhiễm phong hàn, có chút nghẹt mũi. Thạch Đầu đi trấn lên rồi cha ta kêu ta tới đây. Yên tâm đi, ta còn có thể trị không hết cho cữu công sao?"
"Cái tật xấu rắm thúi của ngươi có thể bỏ đi hay không hả, nói ngươi béo ngươi còn thở hổn hển."
"Ta nói là thật sự, nếu ngươi không tin, ta bắt mạch cho ngươi, cam đoan có thể nói ra thân thể ngươi có được hay không." Tống Trường Khanh thấy Vương Phúc Nhi không tin, vội nói.
"Được rồi, lôi lôi kéo kéo làm gì? Ta tin còn không được sao?"
"Ngươi là thiếu gia Tế An Đường?" Đinh thị nịnh nọt nói.
Vương Phúc Nhi cho một cái biểu tình ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Tống Trường Khanh nhướng lông mày: "Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao?"
"Hắc hắc, ta là Đại bá mẫu của Phúc nhi, con trai ta là Đại Bảo đã làm chưởng quầy ở trấn trên, chính là tiệm tạp hoá ở phố tây bên kia. Tiểu thiếu gia lớn lên thật là đẹp mắt, nhìn còn đẹp hơn cả nữ oa."
Trong lòng Vương Phúc Nhi cười thầm, Tống Trường Khanh tức giận đến bùng nổ, mình là một nam oa bị người ta nói còn đẹp hơn nữ oa, thật là quăng sạch mặt mũi! Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Chỉ là người nọ là Đại bá mẫu của Phúc nhi, nếu là người khác, hắn đã sớm một đấm một phát rồi.
"Quá khen!"
"Không có quá khen, không có quá khen! Ta nói là lời nói thật, chúng ta nông dân đều thích nói thật. Hắc hắc, tiểu thiếu gia có rảnh đi nhà của ta chơi đùa đi, Tứ Bảo của nhà ta tuổi cũng xấp xỉ với ngươi, nhất định nó thích chơi với ngươi."
Tống Trường Khanh lạnh lùng nói: "Không cần, ta không có thời gian."
"Sao lại không có thời gian chứ, ta nói với ngươi, hiện tại tuổi của ngươi và Phúc nhi đều lớn, lúc này còn cùng chơi chung một chỗ nhiều cũng bất tiện, Tứ Bảo của nhà ta... Nha! Nương, ngươi làm gì vậy, làm sao nhéo ta."
"Ngậm miệng thối của ngươi lại, không nói lời nào cũng không có ai nói ngươi thành câm điếc." Triệu thị mắng: "Tống thiếu gia, ngươi đừng nghe nàng ta nói hươu nói vượn, nàng ta chính là một người hồ đồ, nói chuyện giống như đánh rắm. Trở về ta lại thu thập ngươi!"
Đinh thị không cam lòng không muốn ngậm miệng lại, tốc độ Vương Đồng Tỏa đánh xe nhanh hơn, lúc tới cửa thôn, Tống Trường Khanh xuống xe đi nhà tú tài công, người khác thì về nhà mình.
Thích thị đợi cả một ngày, thấy hai cha con trở về, vội hỏi tin tức thế nào, Vương Phúc Nhi liền nói chuyện hôm nay, Vương Hoa Nhi nói: "Xem tình hình này, Đại bá mẫu đáp ứng rồi?"
"Không sai biệt lắm đi, chúng ta có thể làm đến đây là được, chuyện về sau để cho Đại bá phụ và Đại bá mẫu con quản đi." Cho dù có thân hơn nữa, nếu nhúng tay nhiều quá, đến lúc đó còn có thể bị oán thầm, Thích thị rất hiểu rõ chuyện này.
Vương Phúc Nhi cũng cho là như vậy, lại nghĩ đến tú tài công sinh bệnh, mình muốn đi thăm ông, liền nói với cha nương, kết quả Vương Tiểu Bảo cũng muốn đi theo, Vương Phúc Nhi liền nắm tay nó cùng nhau đi qua.
Lão bà bà kia nghe xong Vương Phúc Nhi nói thì cười nói: "Tiểu Phượng là đứa bé ngoan, trong nhà trong trong ngoài ngoài đều rất có năng lực, đối mấy người láng giềng chúng ta cũng đều cười tủm tỉm, cha nương nàng cũng rất vui vẻ."
Một người khác cũng nói: "Đúng vậy, ngươi nói sao chúng ta lại không có khuê nữ và cháu gái có khả năng như vậy đây."
"Lần trước ta đi nhà nàng đánh một cái lưỡi liềm, trong tay không đủ tiền, nàng để cho ta cầm về dùng trước, chờ có tiền thì đi qua trả lại, ngươi xem xem này, sinh ý nhà bọn họ có thể không tốt sao?"
Mọi người bảy miệng tám lời, Vương Phúc Nhi nhân cơ hội chuồn đi, nói với Triệu thị và Đinh thị: "Nãi nãi và Đại bá mẫu đều nghe rõ rồi chứ?"
Triệu thị thực vừa lòng, bà cảm thấy láng giềng nhiều năm mới là người hiểu biết nhất, đứa nhỏ kêu Tiểu Phượng này thế nhưng có thể làm cho nhiều người nói nàng tốt như vậy, vậy khẳng định là tốt thật, bằng không, ai nguyện ý nói tốt cho người khác chứ. Vương gia thôn hơi chút có chuyện rắm chó, đều bị truyền đi thật sự khó nghe. Bà là người hiểu rõ nhất.
Đinh thị ở một bên nói thầm: "Con dâu quá lợi hại, cũng không được."
A, hiện tại cảm thấy người ta giỏi giang rồi. Triệu thị mắng: "Ngươi cái đồ bạo ngược, ở trước mặt ta ngươi biết ăn nói, còn có thể tranh luận, bây giờ còn sợ thú con dâu lợi hại? Ngươi muốn thú về, người ta còn không nhất định đáp ứng đâu, ngươi không có nghe những người đó nói sao, người ta tốt như vậy. Tuy rằng Đại Bảo chúng ta cũng không tệ, nhưng mà rốt cuộc là đi ra từ trong thôn, người ta mà để ý thì vẫn chướng mắt chuyện này, còn cái bộ dáng này của ngươi nữa, đến lúc đó ta thật sự là giỏ trúc múc nước công dã tràng."
Vương Phúc Nhi thấy giọng nói của Triệu thị càng lúc càng lớn, bên cạnh có mấy người đã quay đầu lại nhìn, vội kéo tay áo Triệu thị: "Nãi nãi, chúng ta nhanh rời khỏi đây, mọi người đang nhìn mình kìa, nếu như bị người biết được, thì có thể xong rồi!"
Thế này Triệu thị mới không có mắng Đinh thị nữa, cũng túm Đinh thị đi luôn. Đinh thị nói: "Ta còn chưa có nhìn thấy người."
"Ngươi còn muốn thương lượng trực tiếp ngay trước mặt hả, cũng không phải chúng ta cưới một thiên tiên, đại khái có thể là được! Cuối cùng còn không phải sống cùng với Đại Bảo!" Hiện tại cũng để cho ngươi ngoại lệ như vậy, ngươi còn muốn sao?
Trong lòng Đinh thị nói, lúc ấy ánh mắt ngươi nhìn con dâu cũng không phải vậy sao, nào có tư cách nói ta?
Mà Vương Phúc Nhi nói trong lòng, xem ra Đại bá mẫu có chút buông lỏng.
Đinh thị nghe xong người ta nói thì trong lòng thả lỏng, nhưng mà trừ bỏ biết tên là Tiểu Phượng, bên ngoài đều nói nàng tốt, quan trọng nhất là, người ta nói nhà nàng sinh ý tốt. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nếu sinh ý tốt, vậy của cải sẽ không tệ, bà ta quanh năm suốt tháng chính là đến trấn trên cũng chỉ trực tiếp đi hợp chợ, rất ít khi nhìn xem chỗ ở người trấn trên. Hiện tại thấy những người này đều mặc tốt hơn người ở Vương gia thôn, lại còn một nhà một cửa riêng, tốt hơn nhà mình là phòng gạch sống nhiều. Tâm tư lại động hơn phân nửa, nghĩ tới con trai cả của mình nếu thật sự có thể lấy một cô nương như vậy cũng không tệ. (gạch sống: gạch dùng bùn trộn rơm rạ trát lên, không phải gạch nung)
Về phần chất nữ Quyên tử, thật đúng là giống như Kim Tỏa nói, thú về có gì dùng, nhà nàng còn nghèo hơn nhà mình, đến lúc đó chẳng lẽ còn muốn tiếp tục trả lại? Ưu thế rõ ràng, lại tận mắt nhìn thấy, rốt cuộc Đinh thị cũng không phải hồ đồ, nên chọn người nào tự nhiên là rõ ràng.
Quả nhiên hiện thực là tốt đẹp, cũng tàn khốc. Triệu thị vừa thấy thần sắc của Đinh thị liền biết nàng ta nghĩ thế nào, chỉ là mặc kệ nàng ta nghĩ gì, bà cũng hài lòng có một cháu dâu trấn trên. Ít nhất về sau sẽ không có thân thích nghèo, nhi tức con trai cả tốt xấu cũng thông minh một hồi.
Cũng không biết phụ nữ ngu xuẩn này lúc ấy là phát ma khí gì, lại còn nhận định chỉ có chất nữ của mình, có gì mới mẻ chứ. Thú cái quỷ nghèo trở về, ngươi tốt lắm sao?
"Nãi nãi, Đại bá mẫu, chúng ta đi ăn cơm đi."
Vương Phúc Nhi nói. Triệu thị và Đinh thị cũng đói bụng, Triệu thị nói: "Như vậy tùy liền tìm một quán, chúng ta ăn bát mỳ là được."
Đinh thị nói: "Không phải Phúc nhi nói Tam đệ muội cho nàng mang tiền sao, chúng ta cũng không dễ dàng mới đến một chuyến, dù sao cũng phải tìm chỗ nào ngon ăn một bữa đi."
"Không phải ngươi xài tiền, nói chuyện với ngươi không đau lòng đi, ta nói ăn ở ngoài sạp thì ăn ở ngoài sạp! Nếu ngươi không thích, tự ngươi bỏ tiền đi ăn đi!" Triệu thị mắng.
Cái phụ nữ chết tiệt, lúc nào thì cũng muốn chiếm tiện nghi, ngươi cũng còn biết xấu hổ hay không! Hôm nay là làm việc cho con của ngươi, ngươi để cho người khác ra tiền, lại còn là một chất nữ của ngươi, suy nghĩ một chút, thật là xấu hổ chết được!
Rốt cuộc Đinh thị không lay chuyển được Triệu thị, nàng ta cũng không muốn tốn tiền. Kỳ thật nàng ta cảm thấy, dù sao mấy năm này nhà lão Tam phát tài, mời ăn một bữa cơm thì có làm sao, làm gì mà keo kiệt vậy chứ, nếu không ở riêng, tiền này còn có một phần của nhà mình.
Vương Phúc Nhi không có nghĩ nhiều như hai người kia, dù sao mình cũng muốn ăn cơm, mời thì mời thôi. Vì một chén mì mà nháo túi bụi, thật không ra gì. Nói đơn giản chút, sợ phiền toái, cũng không phải nàng không thể để cho hai người kia trả tiền, dù sao mình là vãn bối, đến lúc đó nói một câu trên người không có tiền, chủ quán người ta tìm cũng là hai người này, chỉ là nàng lười phải phản ứng thôi.
Vì thế ba người ngồi xuống ở một quán mì, kêu ba bát mì gà, đừng nhìn này quầy hàng nhỏ, mì nhào đủ lực, ăn vào rất ngon, ba người đều ăn sạch sẽ. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Vương Phúc Nhi thanh toán tiền, Đinh thị mới yên tâm mà Triệu thị có chút chột dạ, nhưng vẫn cố nén, lại cảm thấy mình là trưởng bối, vãn bối hiếu kính mình cũng là đương nhiên, liền quăng mất chột dạ coi như không có.
Ba người chuẩn bị đi tìm Vương Đồng Tỏa, chuyện đã xong xuôi thì phải về nhà.
Bọn họ đi đến chỗ đã hẹn trước, qua không bao lâu, Vương Đồng Tỏa liền đánh xe lại đây, trên xe còn có một người, là Tống Trường Khanh.
"Sao ngươi lại ở đây?" Vương Phúc Nhi hỏi.
Tống Trường Khanh nói: "Cữu công có chút không thoải mái, cha ta kêu ta đi xem." Nhìn hắn còn vác một cái hòm thuốc.
"Ngươi cũng có thể xuất sư rồi hả?" Vương Phúc Nhi hỏi.
"Viết thương nhỏ bệnh nhẹ thì có thể, nhưng mà về sau sẽ rất tốt." Tống Trường Khanh nói xong liền rắm thúi, biết ngay hắn sẽ là người như vậy.
Bên kia Đinh thị lặng lẽ nói với Triệu thị: "Nương, nhìn hai đứa bọn nó kìa, gặp mặt đã nói không ngừng, nói không chừng..."
"Nói không chừng cái gì? Không lắp kín miệng thì ngươi không thoải mái hả, để cho Đồng Tỏa nghe thấy được, cho ngươi đẹp mặt!"
Bọn họ cũng đều biết thái độ của hai người lão Tam đối với đứa nhỏ, nếu người khác dám chửi bới các nàng, vậy thì thật đúng là chọc tổ ong vò vẽ! Đinh thị ngậm miệng lại, nhưng mà vẫn thường xuyên nhìn lén Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh.
"Người kia là gì của ngươi, vẫn luôn nhìn chúng ta." Tống Trường Khanh nhỏ giọng nói.
Vương Phúc Nhi không cần quay đầu cũng biết Tống Trường Khanh nói là Đại bá mẫu của mình. "Là Đại bá mẫu của ta, nói cho ngươi biết, ngươi cũng đừng bị nàng ta quấn lấy, bằng không nàng sẽ nói những lời chẳng hiểu ra sao."
Tống Trường Khanh cười: "Ta thấy khẳng định nàng ta đã nói những lời chẳng hiểu ra sao với ngươi đi, bằng không sao ngươi nói như vậy."
"Ta là vì tốt cho ngươi, ngươi không tin thì quên đi, đến lúc đó có phiền toái cũng đừng tới đây tìm ta. Tú tài công sao rồi? Ta cũng không có nghe nói gì cả, hôm trước thấy ông còn rất tốt."
"Ngày hôm qua cữu công cảm nhiễm phong hàn, có chút nghẹt mũi. Thạch Đầu đi trấn lên rồi cha ta kêu ta tới đây. Yên tâm đi, ta còn có thể trị không hết cho cữu công sao?"
"Cái tật xấu rắm thúi của ngươi có thể bỏ đi hay không hả, nói ngươi béo ngươi còn thở hổn hển."
"Ta nói là thật sự, nếu ngươi không tin, ta bắt mạch cho ngươi, cam đoan có thể nói ra thân thể ngươi có được hay không." Tống Trường Khanh thấy Vương Phúc Nhi không tin, vội nói.
"Được rồi, lôi lôi kéo kéo làm gì? Ta tin còn không được sao?"
"Ngươi là thiếu gia Tế An Đường?" Đinh thị nịnh nọt nói.
Vương Phúc Nhi cho một cái biểu tình ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Tống Trường Khanh nhướng lông mày: "Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao?"
"Hắc hắc, ta là Đại bá mẫu của Phúc nhi, con trai ta là Đại Bảo đã làm chưởng quầy ở trấn trên, chính là tiệm tạp hoá ở phố tây bên kia. Tiểu thiếu gia lớn lên thật là đẹp mắt, nhìn còn đẹp hơn cả nữ oa."
Trong lòng Vương Phúc Nhi cười thầm, Tống Trường Khanh tức giận đến bùng nổ, mình là một nam oa bị người ta nói còn đẹp hơn nữ oa, thật là quăng sạch mặt mũi! Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Chỉ là người nọ là Đại bá mẫu của Phúc nhi, nếu là người khác, hắn đã sớm một đấm một phát rồi.
"Quá khen!"
"Không có quá khen, không có quá khen! Ta nói là lời nói thật, chúng ta nông dân đều thích nói thật. Hắc hắc, tiểu thiếu gia có rảnh đi nhà của ta chơi đùa đi, Tứ Bảo của nhà ta tuổi cũng xấp xỉ với ngươi, nhất định nó thích chơi với ngươi."
Tống Trường Khanh lạnh lùng nói: "Không cần, ta không có thời gian."
"Sao lại không có thời gian chứ, ta nói với ngươi, hiện tại tuổi của ngươi và Phúc nhi đều lớn, lúc này còn cùng chơi chung một chỗ nhiều cũng bất tiện, Tứ Bảo của nhà ta... Nha! Nương, ngươi làm gì vậy, làm sao nhéo ta."
"Ngậm miệng thối của ngươi lại, không nói lời nào cũng không có ai nói ngươi thành câm điếc." Triệu thị mắng: "Tống thiếu gia, ngươi đừng nghe nàng ta nói hươu nói vượn, nàng ta chính là một người hồ đồ, nói chuyện giống như đánh rắm. Trở về ta lại thu thập ngươi!"
Đinh thị không cam lòng không muốn ngậm miệng lại, tốc độ Vương Đồng Tỏa đánh xe nhanh hơn, lúc tới cửa thôn, Tống Trường Khanh xuống xe đi nhà tú tài công, người khác thì về nhà mình.
Thích thị đợi cả một ngày, thấy hai cha con trở về, vội hỏi tin tức thế nào, Vương Phúc Nhi liền nói chuyện hôm nay, Vương Hoa Nhi nói: "Xem tình hình này, Đại bá mẫu đáp ứng rồi?"
"Không sai biệt lắm đi, chúng ta có thể làm đến đây là được, chuyện về sau để cho Đại bá phụ và Đại bá mẫu con quản đi." Cho dù có thân hơn nữa, nếu nhúng tay nhiều quá, đến lúc đó còn có thể bị oán thầm, Thích thị rất hiểu rõ chuyện này.
Vương Phúc Nhi cũng cho là như vậy, lại nghĩ đến tú tài công sinh bệnh, mình muốn đi thăm ông, liền nói với cha nương, kết quả Vương Tiểu Bảo cũng muốn đi theo, Vương Phúc Nhi liền nắm tay nó cùng nhau đi qua.