Cáo từ Hồ tỷ tỷ đi ra, tôi cảm
thấy lòng mình càng nặng, tướng mạo là không thay đổi được, chả lẽ cứ làm con
chuột không nhìn thấy được ánh sáng? Mới nghĩ đến đây tôi tôi đã rầu thúi ruột,
lại nghĩ đến những lời Hồ tỷ tỷ đã nói sau khi bắt mạch cho tôi, trong lòng
càng cảm thấy lạnh lẽo.
Tỷ ấy nói: "Tiểu nha đầu,
ta nói thật với mi, lần trước lúc bắt mạch trong cung cho mi không để ý, lần
này xem kỹ, phát hiện dạng mạch của mi trước giờ ta chưa gặp qua, dường như tất
cả đều đúng, mà cũng không đúng. Sợ rằng sư thúc ta trở về cũng không làm sao
nói rõ thể chất này của mi, cho nên nói ngươi có thể thụ thai hay không, ta
cũng không chắc chắn."
Bên tai lại nhớ đến lời của
Thừa Đức tối qua, anh nói: "Vinh nhi, sinh cho ta một đứa con
nhé!"
Tôi cảm thấy lòng mình càng
rối, nhìn nhìn Thừa Đức, cảm thấy áp lực trong lòng càng nặng, như hết hơi vậy.
Thừa Đức dường như nhận ra tôi
không ổn, dừng bước, quay đầu nhìn tôi, cười nói: "Sao vậy? Vinh
nhi."
"Đừng gọi em Vinh nhi
nữa, sau này gọi em là Sở Dương đi." tôi đột nhiên nói, cũng không biết
tại sao mình lại nói ra như vậy.
Thừa Đức hơi ngẩn ra, sau đó
nhếch nhếch môi, lắc đầu.
Rẽ qua góc phố, lúc đi ra mới
phát hiện đã là một con đường náo nhiệt khác, bên cạnh là một tiệm rượu đang
tưng bừng. Lúc đi qua cửa, tôi kềm không được ngừng lại, ngước đầu nhìn lên ba
chữ lớn trên tấm biển, nhẹ giọng hỏi: "Chữ gì vậy?
Thừa Đức nhìn một cái, thờ ơ
nói: "Thực Vi Thiên."
"Vào đi, vào đi, chúng ta
làm một chầu!" tôi cười, đã đến cửa, còn có thể bỏ lỡ sao.
Thừa Đức nhìn nhìn tôi, cười
thờ ơ, rồi nói: "Về đi, muốn ăn gì bảo bọn họ đem đến được rồi."
Nghĩ Thừa Đức nói cũng đúng, ở
đây đông người phức tạp, mà ở Phồn Đô biết tiếng Thừa Đức nhiều như vậy, ngộ
nhỡ bị người ta nhận ra anh ta, tôi trái lại gây tai họa thật rồi.
Tôi thở dài, không nỡ quay đầu
nhìn cái cửa náo nhiệt đó, quay người đi cùng Thừa Đức, vừa đi chưa được hai
bước, thì nghe phía sau một giọng nam thấp trầm gọi: "Sở
Dương!"
Tôi cứng người lại, toàn thân
bị giọng nói đó ghim lại. Thừa Đức cũng nắm chặt tay tôi, sau đó nhẹ cười quay
người lại, nhìn theo phía sau tôi.
Tôi cũng quay người lại, nhìn
thấy Nam Cung Việt mặc bộ võ sĩ màu xanh đậm. Hai tháng không gặp, cảm thấy
hình như anh ta lại cao hơn một chút, đường nét trên mặt càng thêm cường tráng,
mang vẻ hơi phong sương. Ánh mắt anh ta lướt qua mặt tôi, sau đó rơi xuống tay
tôi, nhìn chăm chú, liền sau đó né đi.
Tôi cúi đầu nhìn, tên Thừa Đức
ấy đang nắm chặt tay tôi, không biết thế nào, tôi có cảm giác yêu đương vụng
trộm bị người ta bắt gặp, vô ý thức vùng khỏi tay Thừa Đức.
Thừa Đức nắm càng chặt hơn,
nhướng mày cười cười, nhìn Nam Cung Việt, nhưng nhiệt độ trong mắt lại hơi
lạnh.
Nam Cung Việt nhìn thấy động
tác nhỏ của tôi và Thừa Đức, khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai.
"Nam Cung huynh, mấy ngày
không gặp, dạo này khỏe không?" Thừa Đức cười, vẻ mặt thân ật tự nhiên,
giống như anh ta và Nam Cung Việt là bằng hữu tốt gì đó vậy. Tôi không nhịn
được bĩu môi, có hơi bái phục khả năng diễn kịch của tên này.
"Vẫn khỏe, chỉ chạy khỏi
mấy hàng ngũ Giang gia mà thôi." Nam Cung Việt lãnh đạm nói.
Sắc mặt Thừa Đức nghiêm lạnh,
tiếp sau đó cười nói: "Thật là vất vả Nam Cung huynh rồi, không biết Y Y
cô nương khỏe không?"
Nam Cung Việt thờ ơ gật đầu,
đột nhiên nói với tôi: "Sở Dương, tôi có mấy lời muốn nói với
cô."
Từ lúc gặp Nam Cung Việt, lòng
dạ tôi rối bời, nếu nói đối với anh ta hoàn toàn không có cảm giác, thì quả
thật gạt trời gạt luôn cả mình, nhưng tôi đã chọn Thừa Đức, thì không nên vạ
chạm với anh ta, nên tôi cố gắng bảo mình quên Nam Cung Việt, quên khoảng thời
gian chúng tôi sống chung với nhau, giống như tù trước giờ chúng tôi chưa từng
quen biết nhau. Khoảng thời gian trên thảo nguyên, tôi hầu như đã bảo mình làm
được, nhưng không ngờ, lúc tôi đang cho rằng mình có thể hoàn toàn trả Nam Cung
Việt về vị trí bạn bè, anh ta lại xuất hiện.
Lại lần nữa gặp Nam Cung Việt,
tôi phát hiện tần số nhịp đập tim mình thay đổi, tôi biết, là tôi không phải
với anh ta.
Khỉ thật! Chả lẽ tôi cũng là
một đứa con gái lẳng lơ lung tung sao? Tôi thầm mắng.
"Sở Dương theo tôi vào
đây." Nam Cung Việt nhẹ giọng nói, sau đó lại nói với Thừa Đức, "Tam
điện hạ về trước đi, một lát Sở Dương muốn về, tự tôi sẽ đưa cô ấy
về."
Tôi nghệch ra, Nam Cung Việt
vậy mà muốn tìm tôi nói mấy lời nhẹ nhàng, mà còn chỉ rõ những lời này Thừa Đức
không thể nghe.
"Chuyện gì nghiêm trọng
à, còn làm ra vẻ thần bí như vậy." tôi cười ruồi, "Anh ấy nghe cũng
không được sao?"
Nam Cung Việt nhìn tôi một i,
lạnh nhạt nói: "Anh ta không thể biết."
Tôi không ngờ Nam Cung Việt
nói dứt khoát như vậy, cái này không được rồi rõ ràng muốn gây sự? Tôi khó xử
nhìn Thừa Đức, không ngờ Thừa Đức lại cười, anh ta cúi đầu kề sát bên tai tôi
khẽ nói: "Nam Cung huynh cũng không phải người ngoài, huynh ấy đã có lời
muốn nói với nàng, nàng cứ đi đi, ta về trước đợi nàng, về sớm một chút."
Giọng nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, tính toán vừa vặn có thể để Nam
Cung Việt nghe thấy.
Thừa Đức nói xong nâng tay tôi
lên, trước khi tôi chưa kịp phản ứng gì đã đưa lên môi anh ta hôn nhẹ một cái,
đáy mắt chan chứa tình cảm dịu dàng ngọt ngào, sau đó nhướng mày nhìn Nam Cung
Việt, lạnh nhạt cười, quay người bỏ đi.
Cái tên Thừa Đức này, anh ta
nhất định cố ý mà! Tôi chột dạ lén nhìn Nam Cung Việt, thấy mặt anh ta không
biểu cảm gì quay người hướng "Thực Vi Thiên" mà đi, tôi vội chạy theo
lên.
Trong lòng bối rối, tôi không
làm chuyện gì có lỗi với Nam Cung Việt mà, tại sao thấy anh ta thì cảm thấy
hình như nợ anh ta cái gì đó chứ? cảm giác này thật kỳ lạ! Tôi lắc lắc đầu, nói
lảm nhảm: Sở Dương ơi là Sở Dương, chuyện tình cảm vốn là mày tự nguyện, mày
không nợ anh ta, không nợ anh ta!
Nam Cung Việt và "Thực Vi
Thiên" quan hệ rõ ràng không bình thường, ông chủ hiệu vừa nhìn thấy chúng
tôi, tự động dẫn chúng tôi ra phía đến một phòng nhỏ yên tĩnh sau hậu
viện.
Lần này một mình với Nam Cung
Việt, tôi cảm thấy không tự nhiên, cái miệng tía lia thường ngày dường như bị
khóa lại, không biết phải nói gì.
"Dạo này ...... vẫn khỏe
hả?"
Nam Cung Việt nhìn tôi, lắc
lắc đầu, lạnh nhạt trả lời: "Không khỏe."
Choáng toàn tập, vị đại ca này
đúng là thành thật, tôi vừa hỏi thì anh nói không khỏe, bảo tôi làm sao mà nói
tiếp chứ? Thôi thì tôi cứ ngậm miệng lại, không nói hay hơn, bầu không khí
trong phòng gượng gạo hẳn.
"Đi với thảo nguyên với
hắn à?" Nam Cung Việt hỏi.
Tôi gật gật đầu, "Ừ, mới
về chưa được mấy ngày."
Nam Cung Việt cười cười, nụ
cười hơi cay đắng: "Ở Phồn Đô không thấy động tĩnh của cô, thì cho rằng cô
có thể đi cùng với hắn rồi."
Tôi không biết phải nói gì,
nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nam Cung Việt im lặng nhìn tôi
hồi lâu, đột nhiên nói, "Cô tốt nhất đừng ở cùng với hắn."
Tôi ngẩn ra, làm sao cũng
không ngờ anh ta đột nhiên nói vậy, tôi và Thừa Đức đừng ở cùng nhau ư? Nam
Cung Việt nói ra những lời này sao? Tôi nghi ngờ nhìn Nam Cung Việt, anh ta né
ánh mắt của tôi, không lên tiếng.
Có vài việc phải nói rõ mới
được, tôi dùng tay vỗ nhẹ mặt mình, nở nụ cười nhẹ nhàng, cười nói: "Nam
Cung Việt, tôi yêu anh ấy, sao có thể không ở cùng với anh ấy?"
Nam Cung Việt nhìn tôi sâu
sắc, nỗi buồn không sao nói rõ hiện ra trong ánh mắt, anh ta im lặng giây lát,
thản nhiên nói: "Sở Dương, cô bây giờ không hề vui vẻ, lúc nãy khi thấy cô
ở bên ngoài, thì phát hiện cô thay đổi rất nhiều, không phải là Sở Dương trước
đây."
Thay đổi? là tâm trạng thay
đổi chứ, lại cũng không cách nào khiến mình không quan tâm, lại cũng không cách
nào đem chuyện này nói hết với người ngoài cuộc.
Tôi cười cười, vỗ vai Nam Cung
Việt một cái, cười: "Làm gì mà vui vẻ nhiều như vậy, tôi không thể cứ cả
ngày cười ngây dại trên phố? Còn thật cho rằng tôi là đứa bé gái ngốc nghếch
à!"
Nam Cung Việt không tiếp lời,
đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như do dự giây lát,"Vẫn dự tính quay
về sao?"
Tôi không biết phải trả lời
anh ta thế nào, lúc trước nói muốn quay về nên mới từ chối anh ta, bây giờ nói
với anh ta thế nào? Nói với anh ta tôi bây giờ không muốn quay về sao? Có quá
tàn nhẫn với anh ta không? Tôi nghĩ nghĩ, đã không phải với anh ta, vậy thì cứ
thẳng thắn nói hết ra đi, bất quá sau này cả hai không gặp nhau, quên sạch sẽ
đối với ai đều tốt cả.
Tôi ngẩng đầu lên cười,
"Trái lại bây giờ không muốn quay về, ở cùng với Thừa Đức, tôi rất
vui."
Người Nam Cung Việt sững lại,
lúc này mới quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt thoáng qua có chút bất nhẫn, nhẹ
giọng nói: "Nghe mẫu thân nói, nghe nói ở chỗ các cô họ hàng gần không thể
kết hôn."
Tôi gật đầu, khó hiểu Nam Cung
Việt sao lại nói đến vần đề này, trong luật hôn nhân có vẻ như nói họ hàng gần
không được kết hôn, nhưng với tôi không có liên hệ gì mà, tôi và Thừa Đức một
người Đại Chu một người Ngõa Lặc, bắn đại bác cũng không tới.
Nam Cung Việt nhếch môi lạnh
nhạt, nói: "Sau khi cô bỏ đi tôi có quay về núi một chuyến. Mẫu thân nói
với tôi một số chuyện, tôi cứ do dự nên nói với cô hay không, nói với cô tốt
hay là không tốt."
Không biết tại sao, nghe anh
ta nói vậy, tôi lại cảm thấy trong lòng hơi hoảng, một cảm giác bất an từ từ
nổi lên, tôi gượng cười: "Anh lúc nào cũng nói rườm rà, có chuyện gì nói
thẳng không thì thôi."
Nam Cung Việt vẫn ngừng lại
một chút, rồi nói: "Cô biết mẫu thân của cơ thể cô là Hoa Niệm Nô, bà vốn
là nữ tử giang hồ."
Tôi gật đầu, đúng vậy, lần
trước có nghe mẹ quý phi nói đã từng là kỳ nữ giang hồ, vậy thì làm sao? Tôi
vẫn không hiểu chuyện này thì làm sao lại liên quan đến họ hàng gần.
"Cha của Hoa Niệm Nô là
Thánh Đức hoàng đế của Ngõa Lặc." Nam Cung Việt nói, mắt cứ nhìn
Tôi chỉ cảm thấy đầu mình hơi
choáng, quan hệ lẩn quẩn này làm tôi hơi hồ đồ, mẹ quý phi của tôi là con gái ở
dân gian của Thánh Đức hoàng đế Ngõa Lặc? Tôi cảm thấy hơi buồn cười, chuyện
này thật trở thành nội dung vở kịch máu chó trong kịch truyền hình rồi!
"Anh nói mẹ quý phi là
công chúa Ngõa Lặc? Là con gái của Thánh Đức ở dân gian?" tôi hỏi vẻ không
tin.
Nam Cung Việt lặng lẽ gật đầu:
"Tuy bọn họ không hề biết vẫn còn một công chúa như vậy, nhưng Hoa Niệm Nô
thật sự là con gái của Thánh Đức hoàng đế, mẫu thân của bà vốn là con gái nhà
quyền quý ở Uyển Thành, một lần đi thăm người thân bị Thánh Đức hoàng đế thời
trẻ bắt, sau đó tuy chạy thoát, nhưng có mang, sinh hạ một con gái đặt tên Hoa
Niệm Nô. Hoa Niệm Nô vừa sinh đã bị người ta lén mang đi, nên sau này mới lưu
lạc giang hồ. Mẫu thân của bà luôn áy náy, đã ủy thác mẫu thân của tôi giúp bà
tìm kiếm đứa con gái thất lạc của mình.
"Hoàng đế hiện tại là con
trai của Thánh Đức hoàng đế? Cũng là ca ca của mẫu thân tôi hoặc đệ đệ? cậu của
Phúc Vinh gì đó?" không biết tại sao, giọng tôi lại run rẩy.
"Những chuyện này mọi
người đều không biết, trừ mẫu thân tôi. Bà nói lần trước cứu cô trong cung ra,
muốn nói chuyện này với cô, nhưng cảm thấy những chuyện của quá khứ cũng là của
quá khứ rồi, nhắc lại cũng chẳng tác dụng gì, bà cho rằng cô sau này sẽ không
có liên hệ gì với hoàng đế Ngõa Lặc." Nam Cung Việt trầm giọng nói.
Hoang đường, quá hoang đường!
Tôi chỉ cảm thấy toàn bộ chuyện này quá hoang đường.
"Anh đang kể chuyện xưa
cho tôi nghe thì phải?" tôi cười hỏi, khuôn mặt cười rất khó nhọc.
Nam Cung Việt im lặng không
nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
"Nói như vậy Thừa Đức lại
thành anh họ
Nam Cung Việt gật đầu.
Đột nhiên lúc này, tôi rất
muốn cười, tình tiết vở kịch này đúng là máu chó bà mẹ nó! Thừa Đức vậy mà lại
là anh họ của tôi! Tôi nghĩ lần sau gặp anh ta có cần chua xót gọi anh ta một
tiếng "Anh họ" hay không, cũng không biết anh ta nghe được thì sẽ có
biểu lộ gì.
"Anh họ cũng không có gì,
ở đây cũng không chú trọng họ hàng sao!" tôi chậm chạp nói, giọng nói kiên
quyết, không biết là nói cho Nam Cung Việt nghe, hay là nói cho mình nghe. Nhìn
vẻ mặt bình tĩnh của Nam Cung Việt, tôi cười: "Cha và mẹ của Thừa Đức cũng
là anh em họ mà, Thừa Đức cũng không ngốc, đoán chừng cũng không có vấn đề
gì." Ngừng một chút, rồi lại cười, "May mà anh không nói với tôi Thừa
Đức là bậc cha chú của tôi, nếu không tôi thật không biết phải làm sao sống
tiếp nữa."
Nam Cung Việt nhìn nhìn tôi,
nói: "Chỉ cần cô vui là được rồi."
Tôi cười với anh ta: "Cảm
ơn."
Hai người lại im lặng tiếp,
lại không biết phải nói gì, trong lòng không kềm nổi có hơi thất vọng, cho dù
lúc trước đã là bạn, e rằng bây giờ tiếp tục là bạn cũng không được rồi.
"Tôi muốn về." tôi
nói.
"Tôi đưa cô về." Nam
Cung Việt thản nhiên nói.
Tôi vội lắc lắc đầu, cười:
"Không cần, không cần, ban ngày mà, tôi tự về được rồi." nói xong thì
đẩy cửa bước ra ngoài, Nam Cung Việt cũng không khác sáo nữa, ngay cả tiễn cũng
không.
Tôi mới đi được mấy bước, đột
nhiên nhớ ra một vấn đề rất nghiêm trọng, đành quay người trở lại, Nam Cung
Việt vẫn đứng ở cửa sổ không động đậy, tôi ngượng ngùng cười cười, rồi nói:
"Chi bằng anh vẫn đưa tôi về nhé
Nam Cung Việt quay người, có
hơi khó hiểu nhìn tôi.
Tôi hơi xấu hổ: "Tôi
không biết đường về."
Nam Cung Việt ngẩn ra, rồi
cười, bước tới nắm tay tôi bước ra ngoài. Thấy anh ta nắm tay tôi, tôi hơi mất
tự nhiên, nhưng thấy vẻ mặt anh ta tự nhiên, thì thấy tư tưởng mình có chút xấu
xa, mọi người nhất định không nghĩ nhiều như tôi vậy.
Nam Cung Việt đưa tôi đến bên
ngoài tiểu viện, thì bỏ đi. Nhìn anh ta đi tới đi lui, tôi lần nữa biểu lộ sự
ngưỡng mộ chân thành khinh công của người xưa chúng tôi.
Về đến phòng, Thừa Đức đang
ngồi bên bàn tự rót tự uống, thấy tôi bước vào, cười vẻ mặt sáng rỡ.
Tôi trợn mắt nhìn anh, tức
giận nói: "Em muốn dọn nhà."
"Dọn nhà?"
"Ừ! Em không muốn về nhà
mình cũng phải leo tường ra leo tường vào." Tôi nói, rồi nhớ lại dáng vẻ
bị Nam Cung Việt cặp nách bay lên tường, bực bội, tại sao ngay cả cửa chính
cũng đi không được! ban ngày ban mặt mà phải leo tường, phải leo đến lúc nào
chứ?
Thừa Đức nheo đôi mắt đào hoa,
cười: "Lại không có ai cho nàng leo tường đi."
Mùi rượu theo gió bay lên, hấp
dẫn cái bụng háu đói của tôi, tôi cười khì khì với Thừa Đức, bước tới
gần.
Thừa Đức nhìn rượu trong ly,
lại nhìn tôi, cười hết cách, hỏi: "Muốn uống?"
Tôi liền gật đầu, bụng cũng
hơi đói, không khách sáo ngồi xuống vừa ăn vừa uống. Thừa Đức nhìn dáng vẻ ăn
như hổ đói của tôi, cố ý nhíu mày nói: "Công chúa nàng chú ý dáng vẻ của
mình!"
Tôi nhếch mép cười: "Nhìn
không quen đừng nhìn, ăn cơm là ăn cơm, chuyện vớ vẩn ở đâu nhiều như
vậy?" nói xong còn bưng ly rượu của Thừa Đức uống một ngụm, cảm thấy hơi
nóng theo một đường từ cổ họng trượt xuống, ái chà, rượu này mạnh thật! Tôi vừa
nháy mắt vừa nhếch môi, làm Thừa Đức cười một trận.
Tôi không đếm xỉa đến anh ta,
tiếp tục ăn, tiếp tục uống, hình như nghe ai nói qua, kỳ thực ăn uống cũng là
một cách làm giảm xì trét, nếu ăn thì buồn bực trong lòng giảm đi không
ít.
Thừa Đức vẫn cười mím chi cọp
nhìn tôi, tôi đột nhiên nhớ lại lời nói của một người bạn trong phòng, cô ta
nói: lúc ăn cơm với Sở Dương nhất thiết đừng để cô ta uống rượu, nếu cô ta nhất
định muốn uống, bạn nhất định phải say trước khi cô ta uống say! Tôi cứ luôn
không hiểu lời cô ta nói là ý gì.
"Đừng uống nữa, Vinh nhi,
rượu này mạnh đó!" Thừa Đức nói, đưa tay giành ly rượu lại, tôi vội né tay
anh ta, nói: "Không sao, anh không yên tâm tửu lượng của em à? Nhiêu đây
thì thấm gì."
Tôi uống hăng say, đương nhiên
không chịu trả rượu cho Thừa Đức.
"Em nói cho anh
biết!" tôi cười với Thừa Đức, cảm thấy tâm tình rất tốt, chuyện đè nén mấy
ngày nay không còn nữa, "Em uống rất có chừng mực."
"Mẹ em có nói, con gái
không được uống rượu ở bên ngoài, nhất là không được uống rượu bên ngoài với
con trai." Tôi lại trút đầy rượu trong miệng, rồi nói tiếp, "Thực ra
lúc nãy em tính uống rượu bên ngoài, nhưng em luôn nhớ lời mẹ dặn, lời của mẹ
em không thể không nghe, mẹ nói nếu em làm mất mặt bà, mẹ sẽ đập em què
giò."
"Vinh nhi, đừng uống nữa,
ngoan, nghe lời." Thừa Đức dịu giọng nói.
Tôi cảm thấy đầu hơi choáng,
nhưng thấy rất thoải mái, liền ôm hũ rượu vào lòng, lắc lắc đầu: "Anh yên
tâm, em không có uống nhiều."
Thừa Đức vẫn nhìn tôi chăm
chú, tôi hơi giận dỗi, nói: "Anh nghe không vậy, em không có uống
nhiều!"
Cuối cùng thấy Thừa Đức gật
đầu, tôi mới yên tâm, rồi lại cười: "Em nói cho anh biết, thực ra ai uống
nhiều rượu nếu say, thì người đó nhất định là giả vờ thôi, đầu óc tỉnh táo mà,
nói trong lòng cái gì hiểu rất rõ."
Lại đổ rượu vào miệng, đột
nhiên cảm thấy hũ rượu ôm trong ngực đâu mất tiêu: "Rượu đâu? Đưa
em!"
"Anh biết lòng em có
nhiều nỗi muồn phiền sao?" tôi lôi cổ áo Thừa Đức, nói: "Anh ta bảo
tôi sinh cho anh ta đứa con, nhưng mà, anh biết không? Em dường như vốn không
sinh được, cơ thể này vốn không sinh được."
"Em ...... nói cho anh
một bí mật, ha ha, em vốn không phải là công chúa Phúc Vinh gì đó, em chẳng qua
là dùng thân xác của cô ta, chúng ta là linh hồn vượt thời gian, có thể trở về,
chỉ cần Đinh Tiểu tiên đến, chúng ta có thể trở về, ha ha."
Chỉ cảm thấy người trước mặt
chấn động, tôi lắc lắc đầu, cảm thấy nhìn càng lúc càng không rõ.
"Nam Cung Việt? Anh làm
sao đến đây? Anh không phải đã bỏ đi rồi sao? Anh đừng trách tôi, nói thật, tôi
cũng rất động lòng ấy chứ, ha ha, "Anh nói xem tôi có phải là người đẹp
hay không?"
"Nam Cung Việt" cũng
không chịu nói, chỉ đỡ tôi dậy bước đến giường. Tôi vội kéo người lại phía sau,
vội nói: "Thế này không được, chúng ta uống rượu là uống rượu, nhưng không
thể mượn rượu làm càn, nhưng không thể ...... mượn rượu ...... làm
càn."
Sắc mặt "Nam Cung
Việt" hình như hơi tái, nhếch môi không chịu nói.
"Thật ra lúc đầu tôi
không thích anh, ha ha, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi đã thích rồi,
cho nên lúc tôi nói với anh tôi không tính ở lại đây là thật, tôi lúc đầu quả
thật không tính ở lại đây, ha ha, nhưng sau này tôi không kiểm soát được bản
thân mình."
Đột nhiên lúc này, trong lòng
cảm thấy tủi thân không chịu được, nước mắt không cầm được ứa ra. "Tôi
biết nếu tôi ở cùng với anh ta, quả là không thể được, nhưng tôi không điều
khiển được bản thân mình, Này? Nam Cung Việt, anh nói tôi có bệnh hay không?
Luận tướng mạo, luận võ công, anh không kém gì anh ta, tôi làm sao lên trộm
thuyền của anh ta chứ? Anh đi sớm làm gì? Nếu ở cùng với anh, tôi sẽ không có
nhiều chuyện buồn phiền như vậy nhỉ? Anh nói đi, sao không nói?"
"Nam Cung Việt" vẫn
không chịu nói, tôi cười, anh ta nhất định đang tức giận thì phải, rồi cười
nói: "Đừng nhỏ mọn như vậy, tôi không phải đi cùng với anh sao." Anh
ta không nói gì, lập tức bế tôi lên.
"Tôi nhớ nhà, tôi rất nhớ
nhà, hu hu." Tôi khóc tức tưởi, "Tôi nhớ ba mẹ, tôi nếu ở lại đây,
thì tôi sẽ rất lâu rất lâu không gặp được họ, nhưng nếu tôi trở về, tôi không
gặp được Thừa Đức, tôi cũng không gặp được anh ta."
"Đừng nói nữa, ngủ
đi!" anh ta hung dữ nói.
"Anh ta nếu sau này làm
hoàng đế thì làm sao? Tôi có được vào hậu cung của anh ta hay không? Khỉ thật!
Tôi mới không cần dùng chung chồng với người khác, nghĩ thôi đã ngấy lên rồi!
Nam Cung Việt, đến lúc đó anh lại tới đón tôi có được không? Nếu anh ta muốn
người con gái khác, tôi sẽ bỏ chạy với anh, Thế nào?"
Đúng, đến lúc đó tôi cũng có
thể không cần anh ta, nghĩ đến đây tôi lại cười, cười hì hì với "Nam Cung
Việt" nói: "Đến lúc đó tôi lại bỏ chạy, ha ha, chúng ta không nói với
anh ta."
"Được, không nói với anh
ta." Anh ta nhẹ giọng nói.
Tôi lúc này mới yên tâm, rúc
đầu vào ngực anh ta, thiếp đi.
thấy lòng mình càng nặng, tướng mạo là không thay đổi được, chả lẽ cứ làm con
chuột không nhìn thấy được ánh sáng? Mới nghĩ đến đây tôi tôi đã rầu thúi ruột,
lại nghĩ đến những lời Hồ tỷ tỷ đã nói sau khi bắt mạch cho tôi, trong lòng
càng cảm thấy lạnh lẽo.
Tỷ ấy nói: "Tiểu nha đầu,
ta nói thật với mi, lần trước lúc bắt mạch trong cung cho mi không để ý, lần
này xem kỹ, phát hiện dạng mạch của mi trước giờ ta chưa gặp qua, dường như tất
cả đều đúng, mà cũng không đúng. Sợ rằng sư thúc ta trở về cũng không làm sao
nói rõ thể chất này của mi, cho nên nói ngươi có thể thụ thai hay không, ta
cũng không chắc chắn."
Bên tai lại nhớ đến lời của
Thừa Đức tối qua, anh nói: "Vinh nhi, sinh cho ta một đứa con
nhé!"
Tôi cảm thấy lòng mình càng
rối, nhìn nhìn Thừa Đức, cảm thấy áp lực trong lòng càng nặng, như hết hơi vậy.
Thừa Đức dường như nhận ra tôi
không ổn, dừng bước, quay đầu nhìn tôi, cười nói: "Sao vậy? Vinh
nhi."
"Đừng gọi em Vinh nhi
nữa, sau này gọi em là Sở Dương đi." tôi đột nhiên nói, cũng không biết
tại sao mình lại nói ra như vậy.
Thừa Đức hơi ngẩn ra, sau đó
nhếch nhếch môi, lắc đầu.
Rẽ qua góc phố, lúc đi ra mới
phát hiện đã là một con đường náo nhiệt khác, bên cạnh là một tiệm rượu đang
tưng bừng. Lúc đi qua cửa, tôi kềm không được ngừng lại, ngước đầu nhìn lên ba
chữ lớn trên tấm biển, nhẹ giọng hỏi: "Chữ gì vậy?
Thừa Đức nhìn một cái, thờ ơ
nói: "Thực Vi Thiên."
"Vào đi, vào đi, chúng ta
làm một chầu!" tôi cười, đã đến cửa, còn có thể bỏ lỡ sao.
Thừa Đức nhìn nhìn tôi, cười
thờ ơ, rồi nói: "Về đi, muốn ăn gì bảo bọn họ đem đến được rồi."
Nghĩ Thừa Đức nói cũng đúng, ở
đây đông người phức tạp, mà ở Phồn Đô biết tiếng Thừa Đức nhiều như vậy, ngộ
nhỡ bị người ta nhận ra anh ta, tôi trái lại gây tai họa thật rồi.
Tôi thở dài, không nỡ quay đầu
nhìn cái cửa náo nhiệt đó, quay người đi cùng Thừa Đức, vừa đi chưa được hai
bước, thì nghe phía sau một giọng nam thấp trầm gọi: "Sở
Dương!"
Tôi cứng người lại, toàn thân
bị giọng nói đó ghim lại. Thừa Đức cũng nắm chặt tay tôi, sau đó nhẹ cười quay
người lại, nhìn theo phía sau tôi.
Tôi cũng quay người lại, nhìn
thấy Nam Cung Việt mặc bộ võ sĩ màu xanh đậm. Hai tháng không gặp, cảm thấy
hình như anh ta lại cao hơn một chút, đường nét trên mặt càng thêm cường tráng,
mang vẻ hơi phong sương. Ánh mắt anh ta lướt qua mặt tôi, sau đó rơi xuống tay
tôi, nhìn chăm chú, liền sau đó né đi.
Tôi cúi đầu nhìn, tên Thừa Đức
ấy đang nắm chặt tay tôi, không biết thế nào, tôi có cảm giác yêu đương vụng
trộm bị người ta bắt gặp, vô ý thức vùng khỏi tay Thừa Đức.
Thừa Đức nắm càng chặt hơn,
nhướng mày cười cười, nhìn Nam Cung Việt, nhưng nhiệt độ trong mắt lại hơi
lạnh.
Nam Cung Việt nhìn thấy động
tác nhỏ của tôi và Thừa Đức, khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai.
"Nam Cung huynh, mấy ngày
không gặp, dạo này khỏe không?" Thừa Đức cười, vẻ mặt thân ật tự nhiên,
giống như anh ta và Nam Cung Việt là bằng hữu tốt gì đó vậy. Tôi không nhịn
được bĩu môi, có hơi bái phục khả năng diễn kịch của tên này.
"Vẫn khỏe, chỉ chạy khỏi
mấy hàng ngũ Giang gia mà thôi." Nam Cung Việt lãnh đạm nói.
Sắc mặt Thừa Đức nghiêm lạnh,
tiếp sau đó cười nói: "Thật là vất vả Nam Cung huynh rồi, không biết Y Y
cô nương khỏe không?"
Nam Cung Việt thờ ơ gật đầu,
đột nhiên nói với tôi: "Sở Dương, tôi có mấy lời muốn nói với
cô."
Từ lúc gặp Nam Cung Việt, lòng
dạ tôi rối bời, nếu nói đối với anh ta hoàn toàn không có cảm giác, thì quả
thật gạt trời gạt luôn cả mình, nhưng tôi đã chọn Thừa Đức, thì không nên vạ
chạm với anh ta, nên tôi cố gắng bảo mình quên Nam Cung Việt, quên khoảng thời
gian chúng tôi sống chung với nhau, giống như tù trước giờ chúng tôi chưa từng
quen biết nhau. Khoảng thời gian trên thảo nguyên, tôi hầu như đã bảo mình làm
được, nhưng không ngờ, lúc tôi đang cho rằng mình có thể hoàn toàn trả Nam Cung
Việt về vị trí bạn bè, anh ta lại xuất hiện.
Lại lần nữa gặp Nam Cung Việt,
tôi phát hiện tần số nhịp đập tim mình thay đổi, tôi biết, là tôi không phải
với anh ta.
Khỉ thật! Chả lẽ tôi cũng là
một đứa con gái lẳng lơ lung tung sao? Tôi thầm mắng.
"Sở Dương theo tôi vào
đây." Nam Cung Việt nhẹ giọng nói, sau đó lại nói với Thừa Đức, "Tam
điện hạ về trước đi, một lát Sở Dương muốn về, tự tôi sẽ đưa cô ấy
về."
Tôi nghệch ra, Nam Cung Việt
vậy mà muốn tìm tôi nói mấy lời nhẹ nhàng, mà còn chỉ rõ những lời này Thừa Đức
không thể nghe.
"Chuyện gì nghiêm trọng
à, còn làm ra vẻ thần bí như vậy." tôi cười ruồi, "Anh ấy nghe cũng
không được sao?"
Nam Cung Việt nhìn tôi một i,
lạnh nhạt nói: "Anh ta không thể biết."
Tôi không ngờ Nam Cung Việt
nói dứt khoát như vậy, cái này không được rồi rõ ràng muốn gây sự? Tôi khó xử
nhìn Thừa Đức, không ngờ Thừa Đức lại cười, anh ta cúi đầu kề sát bên tai tôi
khẽ nói: "Nam Cung huynh cũng không phải người ngoài, huynh ấy đã có lời
muốn nói với nàng, nàng cứ đi đi, ta về trước đợi nàng, về sớm một chút."
Giọng nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, tính toán vừa vặn có thể để Nam
Cung Việt nghe thấy.
Thừa Đức nói xong nâng tay tôi
lên, trước khi tôi chưa kịp phản ứng gì đã đưa lên môi anh ta hôn nhẹ một cái,
đáy mắt chan chứa tình cảm dịu dàng ngọt ngào, sau đó nhướng mày nhìn Nam Cung
Việt, lạnh nhạt cười, quay người bỏ đi.
Cái tên Thừa Đức này, anh ta
nhất định cố ý mà! Tôi chột dạ lén nhìn Nam Cung Việt, thấy mặt anh ta không
biểu cảm gì quay người hướng "Thực Vi Thiên" mà đi, tôi vội chạy theo
lên.
Trong lòng bối rối, tôi không
làm chuyện gì có lỗi với Nam Cung Việt mà, tại sao thấy anh ta thì cảm thấy
hình như nợ anh ta cái gì đó chứ? cảm giác này thật kỳ lạ! Tôi lắc lắc đầu, nói
lảm nhảm: Sở Dương ơi là Sở Dương, chuyện tình cảm vốn là mày tự nguyện, mày
không nợ anh ta, không nợ anh ta!
Nam Cung Việt và "Thực Vi
Thiên" quan hệ rõ ràng không bình thường, ông chủ hiệu vừa nhìn thấy chúng
tôi, tự động dẫn chúng tôi ra phía đến một phòng nhỏ yên tĩnh sau hậu
viện.
Lần này một mình với Nam Cung
Việt, tôi cảm thấy không tự nhiên, cái miệng tía lia thường ngày dường như bị
khóa lại, không biết phải nói gì.
"Dạo này ...... vẫn khỏe
hả?"
Nam Cung Việt nhìn tôi, lắc
lắc đầu, lạnh nhạt trả lời: "Không khỏe."
Choáng toàn tập, vị đại ca này
đúng là thành thật, tôi vừa hỏi thì anh nói không khỏe, bảo tôi làm sao mà nói
tiếp chứ? Thôi thì tôi cứ ngậm miệng lại, không nói hay hơn, bầu không khí
trong phòng gượng gạo hẳn.
"Đi với thảo nguyên với
hắn à?" Nam Cung Việt hỏi.
Tôi gật gật đầu, "Ừ, mới
về chưa được mấy ngày."
Nam Cung Việt cười cười, nụ
cười hơi cay đắng: "Ở Phồn Đô không thấy động tĩnh của cô, thì cho rằng cô
có thể đi cùng với hắn rồi."
Tôi không biết phải nói gì,
nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nam Cung Việt im lặng nhìn tôi
hồi lâu, đột nhiên nói, "Cô tốt nhất đừng ở cùng với hắn."
Tôi ngẩn ra, làm sao cũng
không ngờ anh ta đột nhiên nói vậy, tôi và Thừa Đức đừng ở cùng nhau ư? Nam
Cung Việt nói ra những lời này sao? Tôi nghi ngờ nhìn Nam Cung Việt, anh ta né
ánh mắt của tôi, không lên tiếng.
Có vài việc phải nói rõ mới
được, tôi dùng tay vỗ nhẹ mặt mình, nở nụ cười nhẹ nhàng, cười nói: "Nam
Cung Việt, tôi yêu anh ấy, sao có thể không ở cùng với anh ấy?"
Nam Cung Việt nhìn tôi sâu
sắc, nỗi buồn không sao nói rõ hiện ra trong ánh mắt, anh ta im lặng giây lát,
thản nhiên nói: "Sở Dương, cô bây giờ không hề vui vẻ, lúc nãy khi thấy cô
ở bên ngoài, thì phát hiện cô thay đổi rất nhiều, không phải là Sở Dương trước
đây."
Thay đổi? là tâm trạng thay
đổi chứ, lại cũng không cách nào khiến mình không quan tâm, lại cũng không cách
nào đem chuyện này nói hết với người ngoài cuộc.
Tôi cười cười, vỗ vai Nam Cung
Việt một cái, cười: "Làm gì mà vui vẻ nhiều như vậy, tôi không thể cứ cả
ngày cười ngây dại trên phố? Còn thật cho rằng tôi là đứa bé gái ngốc nghếch
à!"
Nam Cung Việt không tiếp lời,
đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như do dự giây lát,"Vẫn dự tính quay
về sao?"
Tôi không biết phải trả lời
anh ta thế nào, lúc trước nói muốn quay về nên mới từ chối anh ta, bây giờ nói
với anh ta thế nào? Nói với anh ta tôi bây giờ không muốn quay về sao? Có quá
tàn nhẫn với anh ta không? Tôi nghĩ nghĩ, đã không phải với anh ta, vậy thì cứ
thẳng thắn nói hết ra đi, bất quá sau này cả hai không gặp nhau, quên sạch sẽ
đối với ai đều tốt cả.
Tôi ngẩng đầu lên cười,
"Trái lại bây giờ không muốn quay về, ở cùng với Thừa Đức, tôi rất
vui."
Người Nam Cung Việt sững lại,
lúc này mới quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt thoáng qua có chút bất nhẫn, nhẹ
giọng nói: "Nghe mẫu thân nói, nghe nói ở chỗ các cô họ hàng gần không thể
kết hôn."
Tôi gật đầu, khó hiểu Nam Cung
Việt sao lại nói đến vần đề này, trong luật hôn nhân có vẻ như nói họ hàng gần
không được kết hôn, nhưng với tôi không có liên hệ gì mà, tôi và Thừa Đức một
người Đại Chu một người Ngõa Lặc, bắn đại bác cũng không tới.
Nam Cung Việt nhếch môi lạnh
nhạt, nói: "Sau khi cô bỏ đi tôi có quay về núi một chuyến. Mẫu thân nói
với tôi một số chuyện, tôi cứ do dự nên nói với cô hay không, nói với cô tốt
hay là không tốt."
Không biết tại sao, nghe anh
ta nói vậy, tôi lại cảm thấy trong lòng hơi hoảng, một cảm giác bất an từ từ
nổi lên, tôi gượng cười: "Anh lúc nào cũng nói rườm rà, có chuyện gì nói
thẳng không thì thôi."
Nam Cung Việt vẫn ngừng lại
một chút, rồi nói: "Cô biết mẫu thân của cơ thể cô là Hoa Niệm Nô, bà vốn
là nữ tử giang hồ."
Tôi gật đầu, đúng vậy, lần
trước có nghe mẹ quý phi nói đã từng là kỳ nữ giang hồ, vậy thì làm sao? Tôi
vẫn không hiểu chuyện này thì làm sao lại liên quan đến họ hàng gần.
"Cha của Hoa Niệm Nô là
Thánh Đức hoàng đế của Ngõa Lặc." Nam Cung Việt nói, mắt cứ nhìn
Tôi chỉ cảm thấy đầu mình hơi
choáng, quan hệ lẩn quẩn này làm tôi hơi hồ đồ, mẹ quý phi của tôi là con gái ở
dân gian của Thánh Đức hoàng đế Ngõa Lặc? Tôi cảm thấy hơi buồn cười, chuyện
này thật trở thành nội dung vở kịch máu chó trong kịch truyền hình rồi!
"Anh nói mẹ quý phi là
công chúa Ngõa Lặc? Là con gái của Thánh Đức ở dân gian?" tôi hỏi vẻ không
tin.
Nam Cung Việt lặng lẽ gật đầu:
"Tuy bọn họ không hề biết vẫn còn một công chúa như vậy, nhưng Hoa Niệm Nô
thật sự là con gái của Thánh Đức hoàng đế, mẫu thân của bà vốn là con gái nhà
quyền quý ở Uyển Thành, một lần đi thăm người thân bị Thánh Đức hoàng đế thời
trẻ bắt, sau đó tuy chạy thoát, nhưng có mang, sinh hạ một con gái đặt tên Hoa
Niệm Nô. Hoa Niệm Nô vừa sinh đã bị người ta lén mang đi, nên sau này mới lưu
lạc giang hồ. Mẫu thân của bà luôn áy náy, đã ủy thác mẫu thân của tôi giúp bà
tìm kiếm đứa con gái thất lạc của mình.
"Hoàng đế hiện tại là con
trai của Thánh Đức hoàng đế? Cũng là ca ca của mẫu thân tôi hoặc đệ đệ? cậu của
Phúc Vinh gì đó?" không biết tại sao, giọng tôi lại run rẩy.
"Những chuyện này mọi
người đều không biết, trừ mẫu thân tôi. Bà nói lần trước cứu cô trong cung ra,
muốn nói chuyện này với cô, nhưng cảm thấy những chuyện của quá khứ cũng là của
quá khứ rồi, nhắc lại cũng chẳng tác dụng gì, bà cho rằng cô sau này sẽ không
có liên hệ gì với hoàng đế Ngõa Lặc." Nam Cung Việt trầm giọng nói.
Hoang đường, quá hoang đường!
Tôi chỉ cảm thấy toàn bộ chuyện này quá hoang đường.
"Anh đang kể chuyện xưa
cho tôi nghe thì phải?" tôi cười hỏi, khuôn mặt cười rất khó nhọc.
Nam Cung Việt im lặng không
nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
"Nói như vậy Thừa Đức lại
thành anh họ
Nam Cung Việt gật đầu.
Đột nhiên lúc này, tôi rất
muốn cười, tình tiết vở kịch này đúng là máu chó bà mẹ nó! Thừa Đức vậy mà lại
là anh họ của tôi! Tôi nghĩ lần sau gặp anh ta có cần chua xót gọi anh ta một
tiếng "Anh họ" hay không, cũng không biết anh ta nghe được thì sẽ có
biểu lộ gì.
"Anh họ cũng không có gì,
ở đây cũng không chú trọng họ hàng sao!" tôi chậm chạp nói, giọng nói kiên
quyết, không biết là nói cho Nam Cung Việt nghe, hay là nói cho mình nghe. Nhìn
vẻ mặt bình tĩnh của Nam Cung Việt, tôi cười: "Cha và mẹ của Thừa Đức cũng
là anh em họ mà, Thừa Đức cũng không ngốc, đoán chừng cũng không có vấn đề
gì." Ngừng một chút, rồi lại cười, "May mà anh không nói với tôi Thừa
Đức là bậc cha chú của tôi, nếu không tôi thật không biết phải làm sao sống
tiếp nữa."
Nam Cung Việt nhìn nhìn tôi,
nói: "Chỉ cần cô vui là được rồi."
Tôi cười với anh ta: "Cảm
ơn."
Hai người lại im lặng tiếp,
lại không biết phải nói gì, trong lòng không kềm nổi có hơi thất vọng, cho dù
lúc trước đã là bạn, e rằng bây giờ tiếp tục là bạn cũng không được rồi.
"Tôi muốn về." tôi
nói.
"Tôi đưa cô về." Nam
Cung Việt thản nhiên nói.
Tôi vội lắc lắc đầu, cười:
"Không cần, không cần, ban ngày mà, tôi tự về được rồi." nói xong thì
đẩy cửa bước ra ngoài, Nam Cung Việt cũng không khác sáo nữa, ngay cả tiễn cũng
không.
Tôi mới đi được mấy bước, đột
nhiên nhớ ra một vấn đề rất nghiêm trọng, đành quay người trở lại, Nam Cung
Việt vẫn đứng ở cửa sổ không động đậy, tôi ngượng ngùng cười cười, rồi nói:
"Chi bằng anh vẫn đưa tôi về nhé
Nam Cung Việt quay người, có
hơi khó hiểu nhìn tôi.
Tôi hơi xấu hổ: "Tôi
không biết đường về."
Nam Cung Việt ngẩn ra, rồi
cười, bước tới nắm tay tôi bước ra ngoài. Thấy anh ta nắm tay tôi, tôi hơi mất
tự nhiên, nhưng thấy vẻ mặt anh ta tự nhiên, thì thấy tư tưởng mình có chút xấu
xa, mọi người nhất định không nghĩ nhiều như tôi vậy.
Nam Cung Việt đưa tôi đến bên
ngoài tiểu viện, thì bỏ đi. Nhìn anh ta đi tới đi lui, tôi lần nữa biểu lộ sự
ngưỡng mộ chân thành khinh công của người xưa chúng tôi.
Về đến phòng, Thừa Đức đang
ngồi bên bàn tự rót tự uống, thấy tôi bước vào, cười vẻ mặt sáng rỡ.
Tôi trợn mắt nhìn anh, tức
giận nói: "Em muốn dọn nhà."
"Dọn nhà?"
"Ừ! Em không muốn về nhà
mình cũng phải leo tường ra leo tường vào." Tôi nói, rồi nhớ lại dáng vẻ
bị Nam Cung Việt cặp nách bay lên tường, bực bội, tại sao ngay cả cửa chính
cũng đi không được! ban ngày ban mặt mà phải leo tường, phải leo đến lúc nào
chứ?
Thừa Đức nheo đôi mắt đào hoa,
cười: "Lại không có ai cho nàng leo tường đi."
Mùi rượu theo gió bay lên, hấp
dẫn cái bụng háu đói của tôi, tôi cười khì khì với Thừa Đức, bước tới
gần.
Thừa Đức nhìn rượu trong ly,
lại nhìn tôi, cười hết cách, hỏi: "Muốn uống?"
Tôi liền gật đầu, bụng cũng
hơi đói, không khách sáo ngồi xuống vừa ăn vừa uống. Thừa Đức nhìn dáng vẻ ăn
như hổ đói của tôi, cố ý nhíu mày nói: "Công chúa nàng chú ý dáng vẻ của
mình!"
Tôi nhếch mép cười: "Nhìn
không quen đừng nhìn, ăn cơm là ăn cơm, chuyện vớ vẩn ở đâu nhiều như
vậy?" nói xong còn bưng ly rượu của Thừa Đức uống một ngụm, cảm thấy hơi
nóng theo một đường từ cổ họng trượt xuống, ái chà, rượu này mạnh thật! Tôi vừa
nháy mắt vừa nhếch môi, làm Thừa Đức cười một trận.
Tôi không đếm xỉa đến anh ta,
tiếp tục ăn, tiếp tục uống, hình như nghe ai nói qua, kỳ thực ăn uống cũng là
một cách làm giảm xì trét, nếu ăn thì buồn bực trong lòng giảm đi không
ít.
Thừa Đức vẫn cười mím chi cọp
nhìn tôi, tôi đột nhiên nhớ lại lời nói của một người bạn trong phòng, cô ta
nói: lúc ăn cơm với Sở Dương nhất thiết đừng để cô ta uống rượu, nếu cô ta nhất
định muốn uống, bạn nhất định phải say trước khi cô ta uống say! Tôi cứ luôn
không hiểu lời cô ta nói là ý gì.
"Đừng uống nữa, Vinh nhi,
rượu này mạnh đó!" Thừa Đức nói, đưa tay giành ly rượu lại, tôi vội né tay
anh ta, nói: "Không sao, anh không yên tâm tửu lượng của em à? Nhiêu đây
thì thấm gì."
Tôi uống hăng say, đương nhiên
không chịu trả rượu cho Thừa Đức.
"Em nói cho anh
biết!" tôi cười với Thừa Đức, cảm thấy tâm tình rất tốt, chuyện đè nén mấy
ngày nay không còn nữa, "Em uống rất có chừng mực."
"Mẹ em có nói, con gái
không được uống rượu ở bên ngoài, nhất là không được uống rượu bên ngoài với
con trai." Tôi lại trút đầy rượu trong miệng, rồi nói tiếp, "Thực ra
lúc nãy em tính uống rượu bên ngoài, nhưng em luôn nhớ lời mẹ dặn, lời của mẹ
em không thể không nghe, mẹ nói nếu em làm mất mặt bà, mẹ sẽ đập em què
giò."
"Vinh nhi, đừng uống nữa,
ngoan, nghe lời." Thừa Đức dịu giọng nói.
Tôi cảm thấy đầu hơi choáng,
nhưng thấy rất thoải mái, liền ôm hũ rượu vào lòng, lắc lắc đầu: "Anh yên
tâm, em không có uống nhiều."
Thừa Đức vẫn nhìn tôi chăm
chú, tôi hơi giận dỗi, nói: "Anh nghe không vậy, em không có uống
nhiều!"
Cuối cùng thấy Thừa Đức gật
đầu, tôi mới yên tâm, rồi lại cười: "Em nói cho anh biết, thực ra ai uống
nhiều rượu nếu say, thì người đó nhất định là giả vờ thôi, đầu óc tỉnh táo mà,
nói trong lòng cái gì hiểu rất rõ."
Lại đổ rượu vào miệng, đột
nhiên cảm thấy hũ rượu ôm trong ngực đâu mất tiêu: "Rượu đâu? Đưa
em!"
"Anh biết lòng em có
nhiều nỗi muồn phiền sao?" tôi lôi cổ áo Thừa Đức, nói: "Anh ta bảo
tôi sinh cho anh ta đứa con, nhưng mà, anh biết không? Em dường như vốn không
sinh được, cơ thể này vốn không sinh được."
"Em ...... nói cho anh
một bí mật, ha ha, em vốn không phải là công chúa Phúc Vinh gì đó, em chẳng qua
là dùng thân xác của cô ta, chúng ta là linh hồn vượt thời gian, có thể trở về,
chỉ cần Đinh Tiểu tiên đến, chúng ta có thể trở về, ha ha."
Chỉ cảm thấy người trước mặt
chấn động, tôi lắc lắc đầu, cảm thấy nhìn càng lúc càng không rõ.
"Nam Cung Việt? Anh làm
sao đến đây? Anh không phải đã bỏ đi rồi sao? Anh đừng trách tôi, nói thật, tôi
cũng rất động lòng ấy chứ, ha ha, "Anh nói xem tôi có phải là người đẹp
hay không?"
"Nam Cung Việt" cũng
không chịu nói, chỉ đỡ tôi dậy bước đến giường. Tôi vội kéo người lại phía sau,
vội nói: "Thế này không được, chúng ta uống rượu là uống rượu, nhưng không
thể mượn rượu làm càn, nhưng không thể ...... mượn rượu ...... làm
càn."
Sắc mặt "Nam Cung
Việt" hình như hơi tái, nhếch môi không chịu nói.
"Thật ra lúc đầu tôi
không thích anh, ha ha, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi đã thích rồi,
cho nên lúc tôi nói với anh tôi không tính ở lại đây là thật, tôi lúc đầu quả
thật không tính ở lại đây, ha ha, nhưng sau này tôi không kiểm soát được bản
thân mình."
Đột nhiên lúc này, trong lòng
cảm thấy tủi thân không chịu được, nước mắt không cầm được ứa ra. "Tôi
biết nếu tôi ở cùng với anh ta, quả là không thể được, nhưng tôi không điều
khiển được bản thân mình, Này? Nam Cung Việt, anh nói tôi có bệnh hay không?
Luận tướng mạo, luận võ công, anh không kém gì anh ta, tôi làm sao lên trộm
thuyền của anh ta chứ? Anh đi sớm làm gì? Nếu ở cùng với anh, tôi sẽ không có
nhiều chuyện buồn phiền như vậy nhỉ? Anh nói đi, sao không nói?"
"Nam Cung Việt" vẫn
không chịu nói, tôi cười, anh ta nhất định đang tức giận thì phải, rồi cười
nói: "Đừng nhỏ mọn như vậy, tôi không phải đi cùng với anh sao." Anh
ta không nói gì, lập tức bế tôi lên.
"Tôi nhớ nhà, tôi rất nhớ
nhà, hu hu." Tôi khóc tức tưởi, "Tôi nhớ ba mẹ, tôi nếu ở lại đây,
thì tôi sẽ rất lâu rất lâu không gặp được họ, nhưng nếu tôi trở về, tôi không
gặp được Thừa Đức, tôi cũng không gặp được anh ta."
"Đừng nói nữa, ngủ
đi!" anh ta hung dữ nói.
"Anh ta nếu sau này làm
hoàng đế thì làm sao? Tôi có được vào hậu cung của anh ta hay không? Khỉ thật!
Tôi mới không cần dùng chung chồng với người khác, nghĩ thôi đã ngấy lên rồi!
Nam Cung Việt, đến lúc đó anh lại tới đón tôi có được không? Nếu anh ta muốn
người con gái khác, tôi sẽ bỏ chạy với anh, Thế nào?"
Đúng, đến lúc đó tôi cũng có
thể không cần anh ta, nghĩ đến đây tôi lại cười, cười hì hì với "Nam Cung
Việt" nói: "Đến lúc đó tôi lại bỏ chạy, ha ha, chúng ta không nói với
anh ta."
"Được, không nói với anh
ta." Anh ta nhẹ giọng nói.
Tôi lúc này mới yên tâm, rúc
đầu vào ngực anh ta, thiếp đi.