Công chúa cầu thân

Chương 49


Hai năm
sau, tòa cao ốc Hàn Thị.

“Sở Dương, mau mau nhìn, sếp tổng, sếp tổng kìa.”

Diêu Tiểu Quyên kéo tay áo Sở Dương, cố kìm nén sự kích động trong lòng rồi nói
nhỏ với cô bạn.

Sở Dương thu ánh mắt đang tập trung nơi gót giầy lại, nhìn theo hướng Diêu Tiểu
Quyên nói, nhưng chỉ còn thấy 1 bóng người cao to đi xuống cầu thang, ngồi vào
1 chiếc ô tô cao cấp rồi nghênh ngang đi mất.

“Có cần phải thế không? Nói cho cùng cũng chẳng phải sếp của mình, bà chị của
tôi, đừng quên chúng ta chỉ là sinh viên thực tập.” Sở Dương thì thầm 1 câu.

Diêu Tiểu Quyên lườm Sở Dương 1 cái, định mặc kệ luôn nhưng chỉ lúc sau đã hí
hửng kể chuyện:

“Sếp tổng của chúng ta ngày trước là công tử phong lưu có tiếng, suốt ngày ngồi
trên tạp chí lá cải, biệt danh là “sát thủ tán gái số một”, không biết đãn nát
bao nhiêu trái tim đại gia khuê tú lẫn tiểu gia bích ngọc, cuối cùng thì gặp
quả báo.”

“Gặp quả báo?”

“Ừ.” Diêu Tiểu Quyên gật đầu, nhìn Sở Dương vẻ đắc ý. “Bị tai nạn giao thông,
sau khi tỉnh dậy đã biến thành thằng ngốc, phải mất 2 năm chữa trị mới hồi phục
bình thường, quay về công ty cách đây không lâu, nhưng nghe nói tính tình biến
đổi khác hẳn ngày trước.”

“Diêu đầu heo.” Sở Dương cắt ngang lời cô bạn. “Cậu nghe đâu ra lắm chuyện lá
cải thế? Không định đi ăn nữa à?”

“Đi, đi chứ.” Diêu Tiểu Quyên hì hì cười mấy tiếng lại tiếp tục thầm thì. “Cậu
đúng là quá đáng, người ta nói chuyện mà cứ phải để ý xem sắc mặt cậu ra sao.
Đồ vô tình! Cậu quên ai là người không quản ngượng ngùng vì bị người khác soi
mói để ở bên cạnh khi cậu khóc lóc ầm ĩ ngoài cửa trung tâm thương mại à?”

“Tớ không quên.” Sở Dương đáp. Diêu Tiểu Quyên đang định cười đắc ý đã nghe Sở
Dương chậm rãi nói tiếp. “Nhưng tiếc 1 điều là tớ không nhận ra cái cô dùng áo
phông mới mua để che mặt đó là ai.”

“Xì, còn dám trách người ta phải che mặt. Ai bảo cậu làm mất mặt như thế, ngồi
ở đấy khóc đến mức chẳng còn chút hình tượng nào.”

Sở Dương cười, không để ý đến nữa.

Mới chớp mắt đã đến lúc chuẩn bị tốt nghiệp. Có chị khóa trên giới thiệu tới
Hàn Thị thực tập, Sở Dương biết đó là cơ hội hiếm có vì dù sao cũng là công ty
lớn, học được cái gì tốt cái đấy nhưng không ngờ tuy tiếng là thực tập nhưng
thực chất lại làm chân chạy cho mọi người. Đồng nghiệp ở các phòng ban có ai
không phải là đàn anh đàn chị cơ chứ, thành ra lời nói của mọi người khiến cô
quay như chong chóng. Cả 1 ngày trời bận tối tăm mặt mũi, cảm giác người đang
bay chứ chẳng có thời gian để chân chạm đất. Vừa mới in xong chỗ tài liệu của
chị Chương đã nghe thấy có người gọi “Sở Dương, phiền cô mang chỗ tài liệu này
đi in, nhanh chân 1 chút, đang cần gấp lắm.” Lời chưa kịp dứt thì bên kia lại
có người gọi “Cô đến phòng in thì tiện thể lấy tài liệu tôi cần mang về nhé”

Sở Dương vâng 1 tiếng rồi vội chạy ra ngoài, chẳng phải vì cô nhiệt tình làm
việc mà chỉ sợ mình đi chậm 1 tí không biết lại có vị nào nhờ vả cầm đồ, đến
lúc đấy chỉ sợ chẳng có tay nào mà cầm nữa.

Từ phòng in đi ra, Sở Dương ôm 1 chồng văn kiện cao đến tận cằm. Đôi giày cao
gót khiến cô không thoải mái, đi trên nền gạch men lúc nào cũng có cảm giác như
bị trượt chân đến nơi. Sở Dương khó khăn lắm mới đi đến khi cửa thang máy đang
từ từ khép lại.

“Chờ với...” Sở Dương vội gọi.

“Sở Dương, cậu chạy đi đâu thế?”

Diêu Tiểu Quyên không biết từ chỗ nào chui ra, đập vào lưng Sở Dương làm chồng
văn kiện trên tay cô rơi tung tóe dưới đất. Cô đành đứng nhìn cửa thang máy
đóng lại trước mắt, che khuất nét mặt kinh ngạc của người đứng trong.

“Thôi chết rồi.”

Sở Dương vỗ vào trán, cả đống văn kiện bị loạn thế này thì bao giờ mới sắp xếp
đúng chỗ lại được?

Buổi chiều, cô khó khăn lắm mới có chút thời gian trốn vào phòng trà nước. Cốc
trà chưa kịp uống xo thì gặp cô bạn thân cũng đến trốn việc. Diêu Tiểu Quyên
vẫn ngại vì chuyện lúc nãy nên vừa nhìn thấy Sở Dương đã cười hoà:

“Sắp xếp xong văn kiện chưa?”

Sở Dương lườm cô bạn rồi tiếp tục uống trà.

“Đừng nhỏ nhen thế. Tối, tớ mời cậu ăn cơm là được chứ gì.”

“Cậu nói đấy nhé. Không được nuốt lời. Địa điểm do tớ chọn.”

Sở Dương nói ngay tức khắc. Diêu Tiểu Quyên chỉ còn biết trợn mắt lên lườm:




“Quân địch quá giảo hoạt.”

Hai người đang thì thầm to nhỏ thì thấy chủ nhiệm bộ phận Sở Dương làm việc đi
vào, vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy cô mới thở phào 1 cái:

“Sở Dương, mau lên, tổng giám đốc gọi cô đến văn phòng.”

“Tổng giám đốc? Sếp tổng?” Diêu Tiểu Quyên kêu lên rồi nhìn Sở Dương vẻ kinh
ngạc hết sức.

Sở Dương cũng bối rối không hiểu tại sao sếp tổng lại muốn gặp 1 sinh viên thực
tập như mình? Chỉ mỗi Diêu Tiểu Quyên là người đầu tiên phản ứng lại:

“Nhanh lên, nhanh lên nào, lại là kiểu cô bé lọ lem. Chắc sếp tổng nhìn thấy
cậu ở chỗ nào đó. Cậu nhìn lại bản thân xem, mặt cũng không thèm trang điểm?
Giang hồ cứu nguy, giang hồ cứu nguy. Cậu phải nhớ công của tớ đấy. Tối nay tớ
không mời cơm nữa đâu.” Rồi vội vội vàng vàng lấy thỏi son trong túi áo, kéo Sở
Dương lại tô lên môi cô.

Sở Dương vội đẩy bạn ra:

“Diêu đầu heo, cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy!”

Cầu thang máy đi lên hết tầng này đến tầng khác, Sở Dương cũng đầy 1 bụng câu
hỏi, đang yên đang lành sao lại gặp sếp tổng? Cô mới đến làm có mấy ngày, mà
cũng chỉ loanh quanh ở những tầng dưới, còn chưa được lên mấy tầng trên cao này
bao giờ, bởi vậy mà không tránh khỏi nao núng trong lòng.

Thư kí nhìn thấy Sở Dương đến liền nhoẻn miệng cười rồi dẫn cô đến trước cửa
văn phòng tổng giám đốc. Sở Dương đứng trước cửa hít thở mấy cái rồi tự động
viên, ban ngày ban mặt thế này chẳng lẽ anh ta dám ăn thịt mình?

Nhẹ nhàng gõ 2 cái vào cửa, bên trong vang lên tiếng nói trầm trầm:

“Mời vào...”

Sở Dương đẩy cửa vào. Văn phòng tuy rộng nhưng rất ngăn nắp, phóng khoáng. Sau
cái bàn làm việc to tướng, sếp tổng ngồi trên ghế dựa, quay lưng về phía cửa,
nghe thấy tiếng cô vào cũng không quay người lại.

Đồ bất lịch sự! Sở Dương nhủ thầm. Tuy lòng **** bới nhưng người thì vẫn ngoan
ngoãn đứng trước bàn làm việc hỏi:

“Anh tìm tôi?”

“Cô Sở Dương?” Sếp tổng hỏi, giọng nói bình thản không có 1 chút xáo trộn.

“Vâng.”

“Mời cô xem giùm văn kiện để trên bàn.” Anh ta nói.

Sở Dương nghĩ, chẳng lẽ do mình làm sai? Nhưng mình đã làm văn kiện giúp anh ta
bao giờ đâu? Lòng nghĩ vậy còn tay thì giơ ra cầm cái kẹp văn kiện lên, nhẹ
nhàng mở ra. Bên trong chỉ kẹp 1 tờ giấy, trên đó viết mấy chữ có rất nhiều nét
phức tạp, nhìn có vẻ giống chữ Trung Quốc nhưng lại không phải.

Sở Dương nghe thấy 1 tiếng “ầm” trong đầu mình. Không gian xung quanh như bị
hút hết khí oxi làm cô không thở được. Những chữ này người khác chắc chắn không
biết nhưng cô thì hiểu rõ:

“Lưỡngnhược thị trường cửu thời, hựu khởi tại triều triều mộ mộ.”

Người đó chờ 1 lúc không thấy Sở Dương trả lời liền hỏi:

“Có biết không?” Giọng nói đó giờ đây có phần xúc động.

Sở Dương thấy cổ họng mình như co cứng lại, nhìn chằm chằm vào người ngồi trước
mặt nhưng tiếc rằng đến bây giờ anh ta vẫn không chịu quay mặt lại. Cô cố trấn
tĩnh, nỗ lực kiềm chế giọng nói của mình, bình thản nói:

“Xin lỗi tổng giám đốc, tôi không biết đây là tiếng nước nào.”

Lúc lâu sau, người đó mới “ồ” lên 1 tiếng, không giấu được sự thất vọng trong
giọng nói:

“Cô đi ra đi.” Anh ta nói.

Sở Dương nhìn lại trang giấy đó, khẽ khàng in lên 1 dấu son rồi để cái kẹp tài
liệu về chỗ cũ, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Vừa vào tới cầu thang máy, sức lực
trong cô như bị dùng hết, người dựa vào thành thang máy, mặt đã ướt đẫm nước
mắt tự bao giờ.

Hóa ra, đó không phải 1 giấc mơ!

Nhật kí Hàn Diệc Thành 1

Tôi
là Hàn Diệc Thành, người thừa kế đầu tiên của tập đoàn Hàn Thị, nghe đồn trước
kia từng là công tử đào hoa được vinh danh trên bảng vàng giải trí của báo
giới, như trong một bức hình lớn được phối cảnh rất đẹp, đương nhiên trong hình
không chỉ có mình tôi, mà luôn có những cô gái khác nhau diễn cảnh chung, hoặc
ôm hoặc khoác vai, vô cùng thân mật.


Bạn hỏi tôi vì sao tôi lại dùng từ “nghe đồn” phải
không? Vì tôi không nhớ gì cả, phải, tôi đã không còn nhớ gì nữa. Năm 27 tuổi
tôi kinh qua một tai nạn chết đi sống lại, tôi đã lái xe đụng phải thành cầu
trên cầu vượt, xe lật và lăn đi rất xa.

Tất nhiên bức ảnh ấy lại được đặt trên trang nhất các
tờ báo, sau đó thế nào cũng có người chỉ hiện trạng xe lật thảm khốc đó mà nói
với người cạnh bên: “Nhìn xem! Đây chính là báo ứng!”

Đáng tiếc, tôi lại không chết, sau khi hôn mê 24 ngày
trời, tôi đã thức dậy như một kỳ tích, thế là lại có người chỉ tay lên trời
****: “Sao ông không mở mắt ra hả?”

Nhưng những người đó nào biết được, tôi tuy không
chết, nhưng Hàn Diệc Thành đã toi rồi, phải, hắn đã chết, từ khi tôi tỉnh dậy,
trong đầu tôi chẳng còn chút ký ức của hắn ta nữa, thay thế vào đó là ký ức của
một người đàn ông tên là Thừa Đức, rất dài, một ký ức trọn hai mươi ba
năm.

Tôi không đã có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không phân
biệt nổi rốt cuộc mình là Hàn Diệc Thành, hay là chàng trai có tên Thừa Đức
ấy.

Cha mẹ của Hàn Diệc Thành, ồ không, phải nói là cha mẹ
của tôi, đã vạn phần thỏa mãn với việc chết đi sống lại của tôi, cho nên không
hề quan tâm đến việc bây giờ tôi có phải đã quên béng mất họ hay không, họ nói
chỉ cần tôi sống là đã quá đủ!

Lúc nghe thấy câu nói ấy, tôi bỗng dưng muốn khóc, vì
trong ký ức của người đàn ông tên gọi Thừa Đức ấy, cũng từng có một cô gái nói
như thế với anh ta, cô ấy bảo, cô chẳng quan tâm đến chuyện gì cả, chỉ cần tôi
tiếp tục sống, vậy là đã quá đủ!

Bác sĩ nói bệnh tình của tôi cũng rất kỳ quặc, ông đã
từng nhìn thấy những trường hợp mất trí nhớ, nhưng chưa từng có kiểu mất trí
nào giống tôi, vì chẳng những khả năng đọc viết của tôi đã bị mất hẳn, hơn nữa
còn quên luôn cả những việc có liên quan đến xã hội hiện đại.

Ông ta nói đúng, giờ tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu
tiên thấy chiếc hộp vuông trên tường bỗng xuất hiện những người nhỏ tí xíu, tôi
đã kinh hãi đờ ra, cảm thấy vừa mới mẻ vừa khó hiểu, thế giới này sao lại có
người nhỏ đến thế? Vả lại tôi còn rất hiếu kỳ, làm sao cho họ ăn được
nhỉ?

Lần đầu tiên dùng điện thoại, tôi chỉ muốn xé toạc dây
điện ra để tìm xem người đang nói chuyện với tôi nấp ở chỗ nào, về sau họ cho
tôi một cái không có dây, tôi mới biết rằng, à thì ra vốn có một đồ vật thần kỳ
nghe được ngàn dặm như thế…

Lần đầu tiên ngồi xe hơi, tôi thấy rất khó chịu, buồn
nôn, muốn nôn ra, họ nói do tôi gặp tai nạn xe nên có sự sợ hãi trong tiềm thức
với xe hơi, lúc đó tôi vẫn không hiểu cái gì là tiềm thức, về sau tôi mới rõ
cảm giác khó chịu ấy không phải do tiềm thức gì gì đó, mà là do tôi bị… say
xe…

Quá nhiều lần đầu tiên, cuối cùng tôi đã từ từ quen
thuộc với xã hội này, cũng khiến tôi càng thêm quả quyết rằng, tôi chẳng phải
Hàn Diệc Thành, tôi là hồn ma ở thế giới này, tôi là Thức Đức, là tam hoàng tử
Thừa Đức của Ngõa Lặc.

Nhưng mà, Vinh Nhi đâu? Nàng đang ở nơi nào? Nàng đã
sinh sống ở một nơi như thế này sao?

Nằm lại trong bệnh viện gần hai tháng, bác sĩ nói với
tôi ông có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là các cơ quan sinh lý trong cơ
thể tôi đã phục hồi rất tốt, có thể xuất viện được rồi. Còn tin xấu là đến giờ
ông vẫn không hiểu nổi tại sao tôi lại mất sạch hoàn toàn ký ức đến thế, còn nói
nếu tôi cần hòa hợp với xã hội này lại từ đầu thì phải học lại toàn bộ, tốt
nhất là bắt đầu từ cấp tiểu học, không, ông sửa lại rất nhanh, hay là nên bắt
đầu từ mẫu giáo đi, học abc cái đã rồi tính sau.

Cuối cùng, ông lại nói với tôi bằng giọng điệu lạc
quan, qua trắc nghiệm thì IQ của tôi rất cao, học thứ gì cũng sẽ rất nhanh
thôi, không phải lo.

Cha mẹ tôi nói chẳng sao cả, cho dù tôi không học cũng
được, tiền trong nhà đủ nuôi tôi cả mấy chục đời.

Lúc bắt đầu tôi vẫn cố học, tôi bắt ép mình phải gia
nhập vào xã hội này, muốn tìm ra Vinh Nhi của tôi trong đám đông người chen
chúc như kiến, tôi biết, nàng đang ở đây…

Lúc ấy, tôi vẫn chưa biết có thể đăng tìm người thân
trên báo chí hoặc đài truyền hình, cũng không rõ có thể tra xét hộ tịch một ai
đó ở cục công an, tôi không biết chữ của thế giới này, tuy xem ra có vẻ rất đơn
giản, nhưng tôi vẫn cần có thời gian để quen với nó.

Lúc mới bắt đầu, vì tôi quá sốt ruột nên tôi định nhờ

người khác viết thay thông báo tìm Vinh Nhi hoặc Sở Dương, đồng thời trong một
buổi chiều trời quang đãng, đem dán dọc theo các con đường, nhưng chưa đợi tôi
dán được mấy tấm, đã có một bà dì trên cánh tay có đeo băng đỏ chặn tôi
lại.

Bà nói: Thấy cậu ăn mặc sành điệu như vậy, sao lại làm
những chuyện vớ vẩn thế này! Phạt tiền!

Cha mẹ tôi cũng phát hiện ra sự kỳ quặc của tôi, họ
hỏi tôi đang tìm ai, tôi nói tôi muốn tìm một cô gái, họ còn tưởng tôi nhớ lại
chuyện xưa kia, liền hỏi tôi tìm cô nào, tôi bảo đó là một cô gái tên Vinh Nhi
hoặc Sở Dương, họ vẫn có đôi chút mơ hồ, lại hỏi đó là mấy người, tôi đáp chỉ
một thôi, họ lại tiếp tục hỏi cô ấy trông thế nào, tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi
trả lời là không biết.

Phải, tôi không biết, vì hình dáng tôi đã thay đổi,
tôi không biết Vinh Nhi có thay đổi hay không.

Cha mẹ hiện giờ của tôi nói họ sẽ giúp tôi tìm, nhưng
tôi phải gấp rút học hỏi, học tiếng Hán, học ngoại ngữ, học quản trị kinh doanh
gì gì đó, vì họ chỉ có một mình tôi là con trai, tôi là người thừa kế đầu tiên
của Hàn Thị.

Tôi cười, con người luôn tham lam, lúc tôi vừa tỉnh
dậy thì họ nói chỉ cần tôi sống là đủ rồi, nhưng hiện giờ họ lại thấy không đủ
nữa.

Họ quyết định đưa tôi ra nước ngoài, một là vì nước
ngoài có bác sĩ giỏi hơn, hai là để tôi có thể học hỏi thêm nhiều kiến thức về
ngành kinh doanh hơn, ba là có hoàn cảnh ngoại ngữ, tôi hồi phục lại khả năng
ngoại ngữ của mình nhanh chóng hơn nhiều.

Thực ra trong lòng tôi hiểu rõ, họ nóng ruột muốn tôi
đi du học là vì một nguyên nhân quan trọng hơn, họ sợ tôi sẽ trở lại những ngày
tháng lấy đêm làm ngày, ăn chơi trác táng của thuở trước.

Tôi biết mình hiện giờ không phải là Tam hoàng tử Ngõa
Lặc nắm trong tay đại quyền, tôi bắt buộc phải chấp nhận một số việc, mà chuyện
khiêm tốn, che giấu năng lực vốn trước giờ không phải là xa lạ đối với tôi, tôi
hiểu được phải nhẫn nhịn, cũng hiểu được nên nhẫn nhịn thế nào.

Vinh Nhi, em đang ở đây, anh biết, anh sẽ quay về tìm
em. Trước khi lên máy bay tôi đã tự nhủ, sau đó bước thẳng lên máy bay không
quay đầu l

Tất nhiên khi lên máy bay, tôi lại buồn nôn, chẳng
những bị say xe mà còn bị say máy bay, tôi bắt đầu nhớ nhung chiến mã của mình,
và cả xe ngựa của Hoàng gia Ngõa Lặc nữa.

Hai năm sau, khi tôi lại trở về thành phố này, chẳng
ai biết tôi đã có thay đổi lớn thế nào, đến cả cha mẹ tôi cũng không tưởng tượng
nổi, họ chỉ cảm thấy tôi càng xa lạ hơn, có lần mẹ tôi lo âu buồn rầu trò
chuyện với tôi, nói tôi bây giờ khiến họ không hiểu nổi nữa.

Tôi cười thầm, tôi chỉ mới bắt đầu thích nghi với xã
hội này, đã trở thành một Thừa Đức có thể sinh tồn trong xã hội hiện đại
rồi.

Tôi bước vào tập đoàn Hàn Thị, chính thức tiếp quản cơ
nghiệp gia tộc đồ sộ này, tôi phát hiện rằng, thực ra những việc này không hề
khó khăn, chí ít cũng vẫn kém xa với những phức tạp trong tranh đấu quyền lợi ở
hoàng cung.

Từ khi trở về, tôi mải miết tìm kiếm Vinh Nhi, chỉ có
điều thế giới này to lớn hơn tôi nghĩ, trong lòng tôi bắt đầu dậy lên một nỗi
lo sợ mơ hồ, bắt đầu hoài nghi tôi thật có thể tìm ra cô ấy được hay
không?

Cho đến một ngày, trong tích tắc cửa thang máy khép
lại, tôi nghe thấy tiếng gọi “Sở Dương” bên ngoài…

Nghe thấy cô ấy đẩy cửa bước vào, tôi lại không có can
đảm nhìn cô, càng không dám hỏi thẳng xem cô có phải là Vinh Nhi không, tôi sợ,
sợ hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Quả nhiên, cô vẫn khiến tôi thất
vọng, cô nói cô không biết những chữ này. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có phần mỏi
mệt, khoát tay để cô ra ngoài, rồi không nhịn nổi lại cầm tệp tài liệu lên xem
một lần nữa những chữ Vinh Nhi đã từng viết cho tôi, không ngờ vừa mới nhìn, đã
khiến tôi kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, tôi không kìm được dụi dụi mắt,
thấy vết son môi trên giấy không hề mất đi, lúc này mới rõ mình không hoa mắt,
đó là cô, là Vinh Nhi!

Niềm vui sướng cực độ ập đến như những con sóng, suýt
nữa khiến tôi váng vất, tôi mừng rỡ đảo đến mấy vòng trong văn phòng mới nghĩ
đến chuyện cô dám lừa tôi, dám không chịu nhận tôi! Cô gái này, ước chừng bây
giờ đang tính gói ghém tay nải chuẩn bị tẩu thoát, nhưng tôi sao có thể để cô
ấy đi được!

Nhào đến bộ phận cô làm việc, ở đó tất cả mọi người
đều ngạc nhiên đờ ra nhìn tôi, tôi còn thời giờ đâu đếm xỉa đến ánh mắt của họ,
gọi to: “Vinh Nhi…” tìm kiếm khắp nơi bóng dáng thân thuộc ấy, nhưng trong căn
phòng ấy lại không tìm thấy Vinh Nhi yêu quý của tôi, lúc này tôi mới sực nhớ
ra, cô đã thay đổi hình dáng bên ngoài, cô tưởng chỉ cần cô không lên tiếng thì
tôi sẽ không tìm ra.

Tôi cười, nheo mắt lại cười rất sung sướng, tôi tin
mình có thể tìm ra cô, cho dù tướng mạo cô có thay đổi, tôi vẫn sẽ tìm ra cho
được! Tôi bước về phía góc phòng, nhìn thấy cô ấy đang cố làm ra vẻ bình tĩnh,
quả nhiên đang chuẩn bị chuồn đi, hình dáng đã khác, thân người cũng cao hơn
tôi biết, đây chính là Vinh Nhi, đây là Vinh Nhi của tôi.

“Lần này lại muốn chạy đi đâu?” Tôi vừa hỏi em
vừa cười.

Thứ
hai, trời trong , 27.5.200X

Hôm nay thời tiết nóng quá, tôi thấy hơi ghét bộ âu
phục trên người, cảm giác còn lâu mới thoải mái như khi mặc bộ áo bào mỏng trên



người , nhưng bó tay thôi, đàn ông bây giờ đều mặc thứ này, tôi cũng chẳng còn
cách nào khác, tôi không muốn chơi nổi quá, lại thêm Vinh Nhi nói nàng rất
thích đàn ông mặc âu phục, nên tôi cũng đành phải nhịn vậy.

Nhắc đến Vinh Nhi là tôi tức giận đầy ứ bụng, đúng
thế, trời rất nóng, nhưng nàng cũng không thể mặc ít như thế chứ! Bà nó, điên
thật!

Việc này phải kể đến từ lúc đón cô tan sở, vì nàng nói
không muốn trở thành một người phụ nữ chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông, nên nàng
vẫn đi làm, hơn nữa còn kiên quyết từ chối kiến nghị giữ nàng ở lại tập đoàn
Hàn Thị của tôi mà đi làm ở “Sáng Kỳ”, còn dương dương tự đắc bảo tôi rằng:
“Công ty của bọn em là top 500 mạnh nhất thế giới đó!” Khẩu khí nghe như cô là
top 500 không bằng, tôi không nhẫn tâm nói cho cô biết, để có thể cho cô vào
công ty đó, tôi đã bị tổn thất quá lớn, phải đổi bằng điều kiện để cho thân tín
cho ông chủ Sáng Kỳ đến làm việc dưới trướng tôi mới được! Haizzz, cô bé ngốc
nghếch, nàng đâu có tư chất của “nữ cường nhân” đâu! Bà nó chứ, thân tín của
ông sếp Sáng Kỳ cũng ngố chịu không nổi, sao toàn gây tai họa cho tôi? Chẳng lẽ
Vinh Nhi ở Sáng Kỳ cũng như vậy ư?

Nói xa quá rồi, trở lại chuyện tôi đến đón Vinh Nhi
tan sở vậy, hôm nay tôi đến sớm một chút, cảm thấy hơi buồn chán, cũng học theo
người ta cách dựa vào xe ngắm các em gái ăn mặc mát mẻ, ngắm mãi ngắm mãi rồi
cảm thấy bóng dáng em gái chân dài xinh đẹp phía xa kia có vẻ quen quen, cặp
mắt của cơ thể hiện giờ của tôi hơi cận thị, tôi lại không quen đeo kính, nên
đành nheo mắt lại nhìn cho rõ, lần này vừa nhìn, chỉ cảm thấy gan ruột muốn nổ
tung.

Không sai, tôi thích những em gái ăn mặc mát mẻ, nhưng
điều đó không có nghĩa là tôi chịu để vợ yêu của mình mặc hở hang cho người
khác dòm ngó!

Tôi nổi điên thật sự! Không nói thêm câu nào đã nhét
luôn cô nàng vào xe, vì động tác thô lỗ nên cô nàng đến giờ vẫn không thèm đếm
xỉa gì đến tôi.

Thôi thôi, tôi buồn ngủ rồi, phải đi ngủ đây, đàn ông
mà, sao đầu óc lại như phụ nữ được, nàng không đoái hoài gì đến tôi thì cũng
vẫn là vợ yêu, không quan tâm cũng chẳng sao, ôm nàng đi ngủ là được mà, tôi
đâu có bắt nàng lơ tôi đâu!

Phải rồi, Vinh Nhi cũng nói, dạo gần đây tôi không
biết đã bắt chước ai mà cũng bắt đầu nói “bà nó chứ” rồi, không tốt chút nào,
phải sửa lại, tôi thấy nàng nói rất cý, tôi đường đường là Hoàng tử Ngõa Lặc,
sao có thể nói “bà nó chứ” được? Ôi xấu hổ quá! Sửa thôi!

NHẬT KÝ HÀN DIỆC THÀNH 2

Thứ sáu, trời trong nhưng gió lớn, 31.5.200X

Hôm nay cuối cùng cũng làm lành với Vinh Nhi, thực ra
cũng có gì to tát đâu, Vinh Nhi cứ nói có lúc tôi quá đáng giống “sa trư” (gia
trưởng, chủ nghĩa gia trưởng) gì đó, lại còn giảo hoạt như hồ ly nữa, tôi không
hiểu, heo với hồ ly có thể đứng gần nhau ư? Chẳng phải là hai thái cực à? Sao
lại có thể dùng chung với nhau được? Hả? Đúng rồi, mà cái gì gọi là Sa Trư? Sao
tôi cứ cảm thấy hình như chưa từng nghe bao giờ vậy?

Sáng hôm nay, sếp bên Sáng Kỳ gọi điện cho tôi, nói
hắn chịu không nổi nữa rồi, nguyên văn là: “Người anh em à, cậu làm ơn làm
phước rước bà hoàng nhà cậu đi nhanh nhanh một chút có được không, chỉ cần cô
ấy không đi làm, tôi đưa cho cô ấy hai tháng lương được chứ?”

Tôi nghe câu này xong có vẻ không vui, nhà chúng tôi
thiếu tiền của cậu chắc? Chẳng qua chỉ để nàng vui thôi mà! Thật là!!! Tôi có
một tật thế này, tức là không dễ để người ta trở mặt, theo lời Vinh Nhi nói thì
chính là thuộc dạng người vừa cười vừa đâm dao ấy, vậy nên tôi cười nói với ông
sếp Sáng Kỳ: “Thế này vậy, cậu để cô ấy đi làm, cậu trả cô ấy bao nhiêu tiền
thì tôi đền lại cậu gấp đôi!”

“Tôi sẽ cho cậu gấp đôi hơn số cơ bản của cậu!” Hắn ta
kì kèo.

“Tôi gấp đôi nữa!”

“Đại ca à, hay là cậu để cô nàng sinh con đi, cậu thấy
được không?” Sếp bên đó lại đề nghị, “Để cô nàng sinh liền tù tì đứa này đến
đứa khác, không để cho cô nàng có thời gian rảnh là xong!”

Chủ ý gì thế! Nếu tôi có thể để nàng ngoan ngoãn
nghiêm chỉnh ở nhà sinh con thì tôi cần gì phí sức như vậy! Cái thằng cha sếp
Sáng Kỳ này cũng chẳng hiểu chuyện, toàn nói những lời tôi ghét cay ghét đắng,
thế là tôi định không nể mặt hắn nữa.

“Thế này đi, cậu để bà xã tôi về vậy, như thế cũng
tốt, dù gì thân tín của cậu bên này cũng không thoải mái, hai chúng ta đều giải
thoát cho nhau!” Tôi thờ ơ nói.

Sếp bên Sáng Kỳ quả thực mâu thuẫn đấu tranh một lúc
lâu, cuối cùng cũng nghiến răng đáp: “Thôi được, cứ để chị dâu ở chỗ tôi làm
việc vậy!”

Tôi cười giễu, hắn vẫn cảm thấy thiệt thòi, xì! Bà xã
của tôi tôi phải yêu quý chứ! Có điều, Vinh Nhi à, nàng thật sự biết cách gây
phiền phức đến thế sao? Nàng đã làm chuyện tầm bậy gì rồi?

Không làm được phụ nữ côngc hiện đại, thì chúng ta về
nhà làm phụ nữ nội trợ chính cho gia đình đi, hay biết bao! Sao nàng không chịu
chứ?

Còn nữa, Vinh Nhi, tại sao cứ nhắc đến chuyện sinh con
là nàng lại phản đối ngay thế? Chẳng lẽ nàng vẫn nhớ đến chuyện kia sao?
Haizzz, Vinh Nhi, thực ra ta cũng rất muốn trò chuyện với nàng về những chuyện
này, nhưng lại không dám, thật đấy, đến cả ta đây mà vừa nghĩ đến cũng cảm thấy
trong lòng bứt rứt khó chịu rồi.

Vinh Nhi, Vinh Nhi…

HOÀN

back top