Công chúa, ngoan một chút

Chương 25: Nắm tay

Về đến nhà, mặt Chúc Yểu vẫn còn rất đỏ. Cô cụp mắt xuống thay giày, hàng mi dài và rậm lặng lẽ che đi niềm vui trong mắt. Môi cô cong lên, làm thế nào cũng không bình thường lại được nên đành mím môi, kìm nén khóe môi nhếch lên.
Cô yên lặng thay giày xong thì nghe Chúc Hằng ở chỗ sô pha đang gọi mình.
Chúc Yểu hoảng hốt ngẩng đầu lên, đứng thẳng người, đi đến bên cạnh Chúc Hằng. “Anh.”
Chúc Hằng đang cầm điện thoại chơi game, ngồi xếp bằng bên cạnh để cùng chiến đấu với Chúc Tấn Ung. Chúc Hằng lầm bầm, giọng mang theo vẻ bất đắc dĩ. “Ba, ba phải nấp trong bụi cho kỹ chứ, đừng ra đây.”
Đế vương khi xưa – giờ là ông chồng ăn bám vợ – nghe thế bèn nhíu mày, từ tốn nói: “Con biết cái gì, ba đang làm mồi, hiểu chưa.”
Chúc Hằng cãi lại, châm chọc ông. “Thôi đi ba, nhìn chiến tích của ba mà xem, 0 – 8 – 1, dâng bảo bối cho người ta. Ba cứ nấp phía dưới tháp canh nhặt xác địch không được sao?” Chế giễu xong, biết Chúc Tấn Ung sẽ tung một cước qua nên cậu nhanh chóng nhích mông qua chỗ khác. Đá không trúng. Chúc Hằng cười hì hì. Lúc này, nghe thấy tiếng của em gái mình, Chúc Hằng không ngước mắt lên nhưng giọng nói lập tức trở nên ôn hòa. “Yểu Yểu à, hôm nay bạn em có nói gì với em không?”
Chúc Yểu nghi hoặc. “Bạn nào của em?”
Chúc Hằng hiểu ý, cười qua loa. “Không có gì…” Cậu tập trung điều khiển nhân vật trên màn hình điện thoại, tiếp tục nói: “Nếu trong trường có đứa nào bắt nạt em, cứ nói với anh, anh ra mặt cho em.”
Chúc Yểu cau mày, khuyên can với giọng nhẹ nhàng: “Đánh nhau không tốt đâu.” Ngày xưa khi Chúc Hằng còn là thái tử, Chúc Yểu đã nhiều lần khuyên nhủ. Cô nói thì anh gật đầu đấy, nhưng nói xong xoay người đi là cho ra ngoài tai ngay.
Giống như bây giờ, Chúc Hằng mau mắn gật đầu, nói: “Được rồi, anh biết mà, em mau lên lầu làm bài tập đi.”
Đợi Chúc Yểu lên lầu rồi, Chúc Tấn Ung cầm chiếc điện thoại có màn hình tối om, đưa chân chọc vào chân Chúc Hằng, hỏi nhỏ: “Con dạy dỗ thằng nhóc kia rồi hả?”
Chúc Hằng ừm một tiếng, nhếch miệng khoe với giọng đầy tự hào: “Đương nhiên rồi, con là ai kia chứ. Đại ca Hành Dương đó. Thằng nhãi kia chắc là vừa chuyển trường đến nên không biết, dám động vào em gái của Chúc Hằng…”
Chiều hôm ấy, cậu chờ ngoài cổng trường để chặn đường, sau đó kéo thằng nhãi kia vào trong hẻm, có điều…
Chúc Hằng ra chiều suy tư. “Thằng nhãi đó trông có vẻ yếu ớt thế thôi chứ cũng có khí khái lắm. Nghe nói nó học giỏi, hạnh kiểm tốt, đúng kiểu Yểu Yểu thích luôn ấy.”
Hồi Chúc Yểu còn là công chúa Đại Ngụy, mười bảy tuổi vẫn chưa xuất giá. Tiêu hoàng hậu từng giúp cô chọn lọc không biết bao thanh niên ưu tú. Sau chuyện hòa thân, Chúc Tấn Ung cũng gắng hết sức để bù đắp, ông tập hợp hết tranh chân dung của những thanh niên chưa thành hôn, ưu tú nhất trong kinh thành đưa đến cho cô, hoặc thỉnh thoảng lại sắp xếp vài cuộc gặp gỡ “tình cờ”. Ngặt nỗi trái tim công chúa quá sắt đá, chưa từng rung rinh một chút nào, chỉ có một lần duy nhất là chịu nhìn một thanh niên thư sinh nhã nhặn nhiều một chút. Tuy cuối cùng không có kết quả nhưng đại khái cũng đoán được gu của tiểu công chúa.
Ôn hòa nhã nhặn, học vấn uyên thâm, khí chất cao quý.
Không ngờ cô chuyển thế đến đây vẫn giữ sở thích này.
Gần đây Chúc Tấn Ung chơi game và học được không ít những câu thô tục. Ông trừng mắt, mắng to: “Ông nội này, không bảo vệ em gái thì thôi, còn nói giúp cho thằng nhãi đó nữa. Tao không biết đâu, bây giờ tình hình đã khác, trước năm 20 tuổi, không ai được phép chạm vào con gái tao.”
Chúc Hằng liếc phụ hoàng bên cạnh mình một cái, rất muốn nói “thôi đi ba, thời buổi này con nít ở nhà trẻ đã biết yêu rồi đó”. Cậu bĩu môi, hùa theo cho có lệ. “Được rồi, con trông kỹ hơn là được mà.”
……
Làm bài tập xong, Chúc Yểu ngẩng đầu lên, chiếc đồng hồ treo tường đang chỉ 11 giờ đúng. Vì ảnh hưởng của bệnh cảm, hiệu suất học tập của cô giảm hẳn, ngay cả viết bài mà cũng chậm đi nhiều.
Ánh đèn sáng trưng chiếu vào khuôn mặt cô. Hàng mi cô dài và rậm, nét mặt tuy còn ngây ngô nhưng rất xinh đẹp, như nụ hoa đang chờ ngày nở nộ. Tay cô cầm bút, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, lấy cuốn vở ghi chép đặt bên dưới cuốn sách giáo khoa môn toán lên, cúi đầu, yên lặng lật xem.
Đầu ngón tay trắng hồng vuốt ve nét chữ trên trang giấy, Chúc Yểu nhớ lại những lời mà Nguyên Trạch nói với mình trước khi về nhà… Anh không thích cô nói chuyện với những bạn nam khác.
Tưởng Điềm Nha thường nói với cô, khi cô nhìn anh, mắt sẽ sáng lấp lánh, khi nói về anh, mắt sẽ biết cười, cong cong như vầng trăng.
Cô cứ nghĩ mình che giấu rất kỹ, nhưng thật ra có những thứ không cách nào che giấu được.
Vị thái phó uy nghi chốn triều đình kia, hiện nay sớm chiều ở bên cạnh cô, anh lại thông minh như vậy, chắc chắn đã sớm nhận ra… Nghĩ đến đây, Chúc Yểu vô thức dựng đứng cuốn vở lên, che nửa mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt sáng long lanh. Như vậy bình thường lúc cô lén nhìn anh, phải chăng anh cũng đã chú ý đến.
Hơi xấu hổ, nhưng vui sướng vẫn chiếm phần nhiều hơn.
Cô thích anh. Muốn để anh biết.
Chúc Yểu đặt cuốn vở trên tay mình xuống, cẩn thận vuốt phẳng. Cô bảo quản nó rất kỹ, lần nào cũng đặt giữa hai quyển sách lớn, như thế dù có đọc nhiều lần thì các góc vẫn nguyên vẹn. Tiếp đó cô dọn sách vở, cầm điện thoại lên, nằm xoài ra giường. Trong phòng có máy điều hòa làm ấm, cô mặc chiếc váy ngủ bằng cotton, tóc để xõa, theo động tác của cô, mái tóc chảy xuống hai bên.
Mở WeChat ra, mắt Chúc Yểu nhìn chằm chằm vào cái tên ấy. Bấm vào rồi, nhưng không biết phải nói gì đây.
Mắt cô liếc nhìn phím trò chuyện bằng video ở bên dưới khung chat, tay bấm vào đó, nhưng vẫn không dám… Cô đang chuẩn bị bấm phím “kết thúc” nhưng không biết tay trượt đến phím nào. Tiếng chuông báo cuộc gọi vang lên, căn phòng yên tĩnh, âm thanh trở nên rõ ràng hơn hết. Đầu óc Chúc Yểu trống rỗng, cô ngơ ngác trong vài giây mới vội vội vàng vàng định nhấn phím kết thúc. Đúng lúc này, một tiếng “tút” vang lên. Tay cô như bị hóa đá trên màn hình, sau đó bên kia lên tiếng: “Công chúa…”
“Ừm…” Chúc Yểu lập tức ngồi dậy, tư thế ngay ngắn, cô mím môi, lí nhí giải thích. “Mình, mình không cẩn thận nên nhấn nhầm.”
Đầu bên kia, Nguyên Trạch mím môi cười khẽ. Yên lặng khoảng hai giây, anh nhẹ nhàng nói một câu: “Sau này mình gọi cho cậu.”
Giọng nói trầm ấm như mang theo luồng điện làm cô có cảm giác như tê dại. Có gì đó khác với thường ngày, giống như, giống như là thì thầm vào bên tai cô vậy.
Mặt Chúc Yểu nóng bừng lên, trong lòng rất vui vẻ, mặt hơi cúi xuống. Bàn tay đang rảnh rỗi cứ vẽ vòng vòng lên đùi mình, môi cô cong lên, giọng bỗng chốc trở nên hoạt bát hẳn. “Ừm.”
Cô cắn môi, hỏi: “Khuya thế này rồi, cậu vẫn chưa ngủ sao?”
“Ừ.” Nguyên Trạch đáp lời: “Vừa tắm xong.”
Vừa tắm xong à. Chúc Yểu không nhịn được liên tưởng tới một vài chuyện. Cô hít sâu một hơi, nói: “Vậy cậu cẩn thận đó, đừng để bị lạnh.” Lại tiếp tục thì thầm. “Bị cảm là khó chịu lắm.”

Nguyên Trạch ừ.
Nói được vài câu, không khí lại yên tĩnh. Chúc Yểu không nói chuyện, bên kia cũng không nói gì làm hít thở thôi mà cô cũng không dám quá mạnh. Căn phòng yên ắng, qua điện thoại cô vẫn có thể nghe được hơi thở của anh. Đều đặn, chậm rãi… Cô bỗng cảm thấy ngay cả hơi thở của anh sao cũng dễ nghe đến lạ, kiểu như bảo cô nghe cả đêm thế này thì cũng không chán.
Dường như Nguyên Trạch có thể tưởng tượng được dáng vẻ thẹn thùng e ấp của cô. Hàng mi cụp xuống, trong mắt anh cũng ánh lên nụ cười, từ từ lan ra cả đôi mày. Anh nhẹ nhàng nói: “Không còn sớm nữa, cậu ngủ đi, hẹn mai gặp ở trường. Trưa mai chúng ta cùng đến căn tin ăn cơm.”
“Ừm.”
Chúc Yểu mím chặt môi nhưng nụ cười vẫn cứ bật ra, rất trong trẻo. Cô ngoan ngoãn nói: “Được”. Cuối cùng, cô hạ giọng thật khẽ, nói: “Ngủ ngon.”
Đầu bên kia cũng đáp như vậy.
Ngắt máy, Chúc Yểu ôm điện thoại ngồi lặng im trong vài giây, sau đó bỗng ngã mạnh xuống giường. “Đùng” một tiếng, đầu cô đụng trúng đầu giường, rất đau.
Mặt Chúc Yểu nhăn nhó, nước mắt trào ra, cô vội vàng đưa tay xoa đầu.
Đang ôm đầu xoa xoa, “phì” một tiếng, cô lại không nhịn được mà bật cười.
……
Buổi sáng đi học, Chúc Yểu cố ý thay một chiếc áo len mới, lông dài màu trắng, cổ áo có một chiếc nơ bước, kiểu dáng khá ngọt ngào nữ tính.
Sáng tinh mơ sương dày đặc, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, gió rét buốt. Chúc Yểu từ trên xe của gia đình bước xuống, gió ập vào mặt, mắt cô nheo lại theo phản xạ. Cô sửa sang lại quai cặp rồi chuẩn bị vào trường. Vừa đi được vài bước, bên cạnh cô bỗng có một chiếc xe đạp từ từ chạy chậm lại rồi dừng trước chỗ cô khoảng hai bước chân.
Chúc Yểu siết sợi dây thừa ra của quai cặp, ngẩng đầu nhìn anh.
Nguyên Trạch nắm tay lái xe đạp, quay đầu nhìn cô một cái rồi bước xuống xe.
Chúc Yểu vui như mở cờ, cô khẽ mỉm cười, chậm rãi bước tới trước vài bước, đứng bên cạnh anh, giọng rất ngọt ngào. “Chào buổi sáng.”
“Chào.” Nguyên Trạch đáp lại, nhìn cô, nói: “Cùng vào trường đi.”
“Ừ.” Chúc Yểu gật đầu, hai người sóng vai nhau bước vào cổng trường.
Đã lên lớp 12, công việc bên hội học sinh đã chuyển giao hết cho đàn em lớp 10, 11. Nguyên Trạch hết nhiệm kỳ, bây giờ đội trưởng đội Sao Đỏ là Trịnh Hàng, nhưng anh vẫn giữ thói quen đến trường sớm.
Vì đến sớm nên giáo viên, học sinh còn rất ít. Sương dày, yên tĩnh, cỏ cây và phòng ốc như được bọc bởi một lụa mỏng, mông lung mờ ảo. Bên tai là tiếng xe đạp, xích xe chuyển động kéo bàn đạp quay vòng, quay vòng, đều đặn và êm tai. Cả tiếng bước chân của anh và cô nữa, nhẹ nhàng bước trên mặt đất, rất đều, rất khớp nhau.
Ngày xưa tiểu công chúa chưa bao giờ dám nghĩ sẽ sóng vai đi bên cạnh thái phó thế này. Còn bây giờ, cô và anh đứng bên nhau, rất tự nhiên.
Trường có bãi đỗ xe theo quy định. Của giáo viên thì ở phía trước tòa nhà đặt văn phòng giáo viên, của học sinh thì dựng ở bãi xe trong ký túc xá. Nguyên Trạch nói với cô: “Mình đi cất xe, cậu đứng…”
“Mình đi với cậu.” Lời buột miệng mà ra, Chúc Yểu ngẩn ngơ, sau đó nhẹ nhàng ngửa đầu lên, giọng nhỏ hơn. “Được không?”
Vóc người anh cao lớn, lúc nhìn cô thì phải cúi đầu. Nhìn gương mặt trắng trẻo nõn nà của tiểu công chúa, một nụ cười bất giác hiện lên trên môi anh, giọng anh cũng bất giác nhu hòa hơn. “Được.”
Chúc Yểu tươi cười rạng rỡ, theo anh đến bãi đỗ xe giống như là cái đuôi.
Nguyên Trạch đẩy xe đạp vào trong vạch màu vàng, chân thuần thục gạt chân chống xuống rồi khom người khóa xe cẩn thận.
Trong bãi đỗ xe không có người nào khác, Chúc Yểu đứng một bên, nhìn anh không dời mắt được. Ngắm một bên mặt của anh, ngắm bóng lưng của anh, ngắm đôi bàn tay thon dài trắng trẻo của anh khi khóa xe, ngắm hàng mi yên lặng rũ xuống của anh khi cụp mắt. Không cần lý do gì khác, không cần nhân lúc anh không chú ý để len lén nhìn anh, bây giờ cô có thể nhìn anh một cách quang minh chính đại.
Nguyên Trạch chậm rãi đi đến trước mặt cô, nói: “Đi thôi.”
“Ừ.” Chúc Yểu gật đầu.
Hai người lại sóng vai nhau ra khỏi bãi đỗ xe. Nguyên Trạch quay qua quan sát Chúc Yểu, nhìn dáng vẻ ngoan hiền của cô, ngắm bộ dạng thẹn thùng của cô. Sau đó, một cách yên lặng, rất khẽ khàng, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang buông xuống của cô.
Rất nhỏ, rất mềm mại, như không có xương vậy.
“Đùng” một tiếng, trong đầu Chúc Yểu như có sét đánh qua, bước chân cô hơi khựng lại, sau đó cả người trở nên luống cuống, giống như em bé vừa biết đi đường vậy, bắt đầu cứng ngắc như đi đều bước.
Nụ cười hiện lên trong mắt Nguyên Trạch. Anh rất hiếm khi để lộ nụ cười rõ rệt như thế. Giọng anh trong trẻo, nói chuyện từ tốn rõ ràng như lúc giảng bài cho cô vậy. “Bây giờ việc học là quan trọng nhất, đợi… đợi tốt nghiệp cấp 3, chúng ta mới chính thức quen nhau, được không?”
Lớp 12 đúng là lấy việc học làm trọng, hơn nữa thành tích của mình kém như vậy… Chúc Yểu gật đầu, đồng ý.
Sau đó nghĩ đến điều gì, cô quýnh lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khẩn thiết. “Vậy, vậy mai chúng ta có nắm tay nữa không?”
Nguyên Trạch dừng bước, ngẩn người chừng vài giây, sau đó nắm chặt tay cô hơn.
“Có chứ.”

back top