Ăn cơm xong, Nguyên Trạch đi xếp hàng mua trà sữa, Chúc Yểu vào nhà vệ sinh để rửa tay. Nước chảy ào ào, rửa sạch và hong khô tay xong, vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Chúc Yểu liền nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo cùng với mùi rượu nồng nặc ập tới.
Chúc Yểu ngước nhìn. Trước mặt là một người đàn ông cao lớn chừng hai mươi mấy tuổi, mặc chiếc jacket màu đen, cổ đeo sợi dây chuyền vàng chóe, mặt đỏ phừng phừng, trên người sặc mùi rượu, râu ria xồm xoàm, miệng ngậm một điếu thuốc. Anh ta bước đi loạng choạng, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mơ màng.
Chúc Yểu vô thức nhích sang một bên, tránh né anh ta.
Vừa định đi lướt qua, cổ tay cô bị nắm chặt giống như bị thứ gì cố định lại. Tiếp theo đó là giọng nói ngả ngớn, lưu manh của người đàn ông kia. “Đừng đi vội thế chứ, nói chuyện với anh chút nào.”
Sự đụng chạm từ người xa lạ khiến Chúc Yểu lập tức nổi da gà, đầu óc cô ngưng hoạt động trong vài giây rồi lập tức giãy giụa thoát ra.
Người kia rất mạnh, lôi tay cô kéo lại, cổ tay bị nắm rất đau. Chúc Yểu lấy hết sức đạp mạnh vào chân hắn một cái, hắn ta đau đớn nên vội vàng thả tay ra. Nhân cơ hội đó, Chúc Yểu vội vã chạy ra ngoài.
Cô chạy đến nỗi chân nam đá chân chiêu, đúng lúc Nguyên Trạch xách trà sữa tới, dang tay đón được cô. Giọng anh đầy lo lắng: “Chuyện gì thế?”
Chúc Yểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyên Trạch thì lập tức yên tâm. “Có người uống say, nắm… nắm tay mình không chịu buông…”
Mắt cô tái mét, mắt rưng rưng, tuy không khóc nhưng rõ ràng là rất sợ hãi. Nguyên Trạch thấy ngực nặng trĩu, anh nhỏ nhẹ an ủi “đừng sợ” rồi cúi đầu, mắt dán vào cổ tay đang bấu chặt lấy cánh tay mình.
Da cô trắng, cổ tay mảnh mai, mềm mại. Bây giờ trên đó có một vết đỏ trông rất rõ ràng.
Nguyên Trạch vốn đang nhẹ nhàng an ủi cô, khi nhìn thấy cổ tay cô, ánh mắt lập tức tối sầm lại, rất u ám.
Ngực anh phập phồng, môi khẽ mím lại, ánh mắt dữ dội, mặt toát ra vẻ sắc lạnh. Anh nhét ly trà sữa nóng hổi vào tay cô, sau đó cúi xuống vỗ về gương mặt cô, dịu dàng nói: “Ngoan nào, đợi mình ở đây nhé.”
Chúc Yểu run lên, đi theo vài bước thì nhìn thấy Nguyên Trạch bước nhanh về phía nhà vệ sinh nam, trông thấy người đàn ông cao lớn đang nghiêng ngả tựa vào khung cửa thì xốc cổ áo hắn ta lên, kéo ngay vào nhà vệ sinh nam.
Ngay sau đó, bên trong vang lên một tràng tiếng đấm đá túi bụi…
Chúc Yểu hơi ngơ ngác, không quan tâm đến chuyện gì nữa, chạy vào nhà vệ sinh nam.
Bên trong không có ai, người đàn ông say rượu kia bị đánh gục xuống sàn, lúc này đã tỉnh rượu phần nào, mặt sưng vù xanh xanh tím tím, mũi chảy máu, dây đầy ra mặt, đang khóc lóc xin tha. Còn Nguyên Trạch thì mặt lạnh như băng, bàn tay nắm lại thành đấm hiện đầy gân xanh, trên người không còn chút khí chất ôn hòa thường ngày, mắt sắc lạnh đến kinh người.
Chúc Yểu nín thở. Cô sợ xảy ra chuyện nên vội vã chạy đến bên cạnh, níu lấy ống tay áo anh, nói nhỏ: “Nguyên Trạch, chúng ta đi thôi.”
Nguyên Trạch quay qua nhìn cô, vẻ tàn nhẫn trong mắt lập tức biến mất. Anh nhìn cô, sau đó nắm tay cô ra khỏi nhà vệ sinh nam.
Nhặt chiếc cặp bị ném ngoài cửa đeo lên vai, anh dắt Chúc Yểu ra khỏi trung tâm thương mại.
Tim Chúc Yểu đập liên hồi, cúi đầu nhìn bàn tay được anh nắm. Mấy đốt ngón tay của anh hơi đỏ, là do khi nãy đánh nhau. Chân Chúc Yểu hơi nhũn ra, cô bỗng nhớ đến một chuyện…
Đó là năm cô mười lăm tuổi, Đại Ngụy và Di Quốc giao chiến, Đại Ngụy thua. Sau đó trải qua sự thương lượng bàn bạc của bá quan văn võ, triều đình quyết định giải quyết bằng cách hòa thân.
Chúc Yểu là công chúa duy nhất của hoàng gia Đại Ngụy, chuyện hòa thân đương nhiên là rơi xuống đầu cô. Lúc đó Chúc Tấn Ung cũng không còn cách nào khác, trong triều võ tướng hiếm hoi, đều đã đến tuổi không vác nổi đao nữa, không ai dám ứng chiến. Tuy Chúc Yểu không muốn nhưng thân là công chúa, nếu đã hưởng thụ đặc quyền của công chúa thì cũng không thể từ chối trách nhiệm phải gánh vác. Khi cô đã chuẩn bị tâm lý để hòa thân thì Nguyên Trạch chủ động ra trận, xuất binh đánh Di Quốc.
Anh là quan văn, khoác chiến bào lên, cuối cùng mất tròn một năm chém giết để san bằng Di Quốc.
Cô chỉ nhìn thấy anh mặc triều phục của quan văn, chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh anh chém giết ngoài chiến trường. Trong ấn tượng của cô, anh là người không nhuốm chút bụi trần, nho nhã cao quý, mãi mãi có dáng vẻ thư sinh ôn hòa.
Chúc Yểu nhẹ nhàng lên tiếng, gọi anh. “Nguyên Trạch…”
Nguyên Trạch ừ một tiếng, tóc trước trán anh bị mồ hôi làm ướt đẫm, ánh mắt đã khôi phục vẻ ôn hòa, dịu dàng vô hại nhưng vẫn hơi khác thường ngày. Anh nghĩ ngợi rồi hỏi: “Có sợ không?”
“Cái gì?” Chúc Yểu vô thức đáp lại, ánh mắt ngơ ngác đáng yêu.
Nguyên Trạch nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Nhìn thấy mình đáng nhau, cậu có sợ không?” Anh rất hiếm khi để lộ bộ mặt này của mình, dù là ở Đại Ngụy hay hiện đại.
Chúc Yểu lắc đầu, mỉm cười, giọng rất mềm nhẹ. “Không sợ.”
Nguyên Trạch mím môi. “Vậy thì tốt.” Anh lo là sẽ dọa đến cô.
Ra khỏi trung tâm thương mại, ngoài trời có tuyết rơi, nhẹ nhàng như lông vũ, bay xuống lả tả. Chúc Yểu mở to mắt ồ lên một tiếng, đưa tay đón lấy bông tuyết. Bông tuyết lạnh lẽo tinh khiết rơi vào lòng bàn tay cô rồi nhanh chóng tan ra, ướt át và lành lạnh.
Bông tuyết còn rơi xuống đầu tóc cô, hai vai cô… Nguyên Trạch đưa tay đội mũ chiếc áo khoác lên chô cô, còn chỉnh lại vành mũ.
Chúc Yểu nghiêng đầu qua, mặt cô bị chiếc mũ che chắn kín mít nhưng vẫn hiện nụ cười. Lúc mắt cô và Nguyên Trạch chạm vào nhau, thấy ánh nhìn của anh quá đỗi dịu dàng, nụ cười của cô dần đọng lại, mắt cứ ngây ngô nhìn anh.
Có bông tuyết bị gió thổi bay đến đậu trên hàng mi cô rồi lặng lẽ tan ra. Mắt bỗng chốc lạnh lẽo và ướt át, Chúc Yểu vô thức nhắm mắt lại.
Tiếp theo, có thứ gì đó rơi xuống, cùng với hơi thở trong trẻo, sẽ sàng đậu lên môi cô.
…Một nụ hôn nhẹ, rất nhẹ.
Người khẽ run lên, cô vô thức lùi về sau một bước. Có một bàn tay nắm lấy hông cô kéo lại, làm cô dán sát vào lồng ngực của anh.
“Thần mạo phạm rồi.” Giọng Nguyên Trạch hơi khàn khàn.
Chúc Yểu mở mắt ra, nhất thời quên cả xấu hổ, không biết nên có phản ứng gì. Cô mím môi rồi ngơ ngác trả lời: “Không, không sao.”
Nguyên Trạch nhìn vẻ mặt của cô, bật cười thành tiếng.
Anh lại nhìn vào mắt cô thật lâu rồi đưa hai tay nâng mặt cô lên, hơi nghiêng đầu. Lại một nụ hôn thật nồng nàn.
Chúc Yểu ngước nhìn. Trước mặt là một người đàn ông cao lớn chừng hai mươi mấy tuổi, mặc chiếc jacket màu đen, cổ đeo sợi dây chuyền vàng chóe, mặt đỏ phừng phừng, trên người sặc mùi rượu, râu ria xồm xoàm, miệng ngậm một điếu thuốc. Anh ta bước đi loạng choạng, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mơ màng.
Chúc Yểu vô thức nhích sang một bên, tránh né anh ta.
Vừa định đi lướt qua, cổ tay cô bị nắm chặt giống như bị thứ gì cố định lại. Tiếp theo đó là giọng nói ngả ngớn, lưu manh của người đàn ông kia. “Đừng đi vội thế chứ, nói chuyện với anh chút nào.”
Sự đụng chạm từ người xa lạ khiến Chúc Yểu lập tức nổi da gà, đầu óc cô ngưng hoạt động trong vài giây rồi lập tức giãy giụa thoát ra.
Người kia rất mạnh, lôi tay cô kéo lại, cổ tay bị nắm rất đau. Chúc Yểu lấy hết sức đạp mạnh vào chân hắn một cái, hắn ta đau đớn nên vội vàng thả tay ra. Nhân cơ hội đó, Chúc Yểu vội vã chạy ra ngoài.
Cô chạy đến nỗi chân nam đá chân chiêu, đúng lúc Nguyên Trạch xách trà sữa tới, dang tay đón được cô. Giọng anh đầy lo lắng: “Chuyện gì thế?”
Chúc Yểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyên Trạch thì lập tức yên tâm. “Có người uống say, nắm… nắm tay mình không chịu buông…”
Mắt cô tái mét, mắt rưng rưng, tuy không khóc nhưng rõ ràng là rất sợ hãi. Nguyên Trạch thấy ngực nặng trĩu, anh nhỏ nhẹ an ủi “đừng sợ” rồi cúi đầu, mắt dán vào cổ tay đang bấu chặt lấy cánh tay mình.
Da cô trắng, cổ tay mảnh mai, mềm mại. Bây giờ trên đó có một vết đỏ trông rất rõ ràng.
Nguyên Trạch vốn đang nhẹ nhàng an ủi cô, khi nhìn thấy cổ tay cô, ánh mắt lập tức tối sầm lại, rất u ám.
Ngực anh phập phồng, môi khẽ mím lại, ánh mắt dữ dội, mặt toát ra vẻ sắc lạnh. Anh nhét ly trà sữa nóng hổi vào tay cô, sau đó cúi xuống vỗ về gương mặt cô, dịu dàng nói: “Ngoan nào, đợi mình ở đây nhé.”
Chúc Yểu run lên, đi theo vài bước thì nhìn thấy Nguyên Trạch bước nhanh về phía nhà vệ sinh nam, trông thấy người đàn ông cao lớn đang nghiêng ngả tựa vào khung cửa thì xốc cổ áo hắn ta lên, kéo ngay vào nhà vệ sinh nam.
Ngay sau đó, bên trong vang lên một tràng tiếng đấm đá túi bụi…
Chúc Yểu hơi ngơ ngác, không quan tâm đến chuyện gì nữa, chạy vào nhà vệ sinh nam.
Bên trong không có ai, người đàn ông say rượu kia bị đánh gục xuống sàn, lúc này đã tỉnh rượu phần nào, mặt sưng vù xanh xanh tím tím, mũi chảy máu, dây đầy ra mặt, đang khóc lóc xin tha. Còn Nguyên Trạch thì mặt lạnh như băng, bàn tay nắm lại thành đấm hiện đầy gân xanh, trên người không còn chút khí chất ôn hòa thường ngày, mắt sắc lạnh đến kinh người.
Chúc Yểu nín thở. Cô sợ xảy ra chuyện nên vội vã chạy đến bên cạnh, níu lấy ống tay áo anh, nói nhỏ: “Nguyên Trạch, chúng ta đi thôi.”
Nguyên Trạch quay qua nhìn cô, vẻ tàn nhẫn trong mắt lập tức biến mất. Anh nhìn cô, sau đó nắm tay cô ra khỏi nhà vệ sinh nam.
Nhặt chiếc cặp bị ném ngoài cửa đeo lên vai, anh dắt Chúc Yểu ra khỏi trung tâm thương mại.
Tim Chúc Yểu đập liên hồi, cúi đầu nhìn bàn tay được anh nắm. Mấy đốt ngón tay của anh hơi đỏ, là do khi nãy đánh nhau. Chân Chúc Yểu hơi nhũn ra, cô bỗng nhớ đến một chuyện…
Đó là năm cô mười lăm tuổi, Đại Ngụy và Di Quốc giao chiến, Đại Ngụy thua. Sau đó trải qua sự thương lượng bàn bạc của bá quan văn võ, triều đình quyết định giải quyết bằng cách hòa thân.
Chúc Yểu là công chúa duy nhất của hoàng gia Đại Ngụy, chuyện hòa thân đương nhiên là rơi xuống đầu cô. Lúc đó Chúc Tấn Ung cũng không còn cách nào khác, trong triều võ tướng hiếm hoi, đều đã đến tuổi không vác nổi đao nữa, không ai dám ứng chiến. Tuy Chúc Yểu không muốn nhưng thân là công chúa, nếu đã hưởng thụ đặc quyền của công chúa thì cũng không thể từ chối trách nhiệm phải gánh vác. Khi cô đã chuẩn bị tâm lý để hòa thân thì Nguyên Trạch chủ động ra trận, xuất binh đánh Di Quốc.
Anh là quan văn, khoác chiến bào lên, cuối cùng mất tròn một năm chém giết để san bằng Di Quốc.
Cô chỉ nhìn thấy anh mặc triều phục của quan văn, chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh anh chém giết ngoài chiến trường. Trong ấn tượng của cô, anh là người không nhuốm chút bụi trần, nho nhã cao quý, mãi mãi có dáng vẻ thư sinh ôn hòa.
Chúc Yểu nhẹ nhàng lên tiếng, gọi anh. “Nguyên Trạch…”
Nguyên Trạch ừ một tiếng, tóc trước trán anh bị mồ hôi làm ướt đẫm, ánh mắt đã khôi phục vẻ ôn hòa, dịu dàng vô hại nhưng vẫn hơi khác thường ngày. Anh nghĩ ngợi rồi hỏi: “Có sợ không?”
“Cái gì?” Chúc Yểu vô thức đáp lại, ánh mắt ngơ ngác đáng yêu.
Nguyên Trạch nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Nhìn thấy mình đáng nhau, cậu có sợ không?” Anh rất hiếm khi để lộ bộ mặt này của mình, dù là ở Đại Ngụy hay hiện đại.
Chúc Yểu lắc đầu, mỉm cười, giọng rất mềm nhẹ. “Không sợ.”
Nguyên Trạch mím môi. “Vậy thì tốt.” Anh lo là sẽ dọa đến cô.
Ra khỏi trung tâm thương mại, ngoài trời có tuyết rơi, nhẹ nhàng như lông vũ, bay xuống lả tả. Chúc Yểu mở to mắt ồ lên một tiếng, đưa tay đón lấy bông tuyết. Bông tuyết lạnh lẽo tinh khiết rơi vào lòng bàn tay cô rồi nhanh chóng tan ra, ướt át và lành lạnh.
Bông tuyết còn rơi xuống đầu tóc cô, hai vai cô… Nguyên Trạch đưa tay đội mũ chiếc áo khoác lên chô cô, còn chỉnh lại vành mũ.
Chúc Yểu nghiêng đầu qua, mặt cô bị chiếc mũ che chắn kín mít nhưng vẫn hiện nụ cười. Lúc mắt cô và Nguyên Trạch chạm vào nhau, thấy ánh nhìn của anh quá đỗi dịu dàng, nụ cười của cô dần đọng lại, mắt cứ ngây ngô nhìn anh.
Có bông tuyết bị gió thổi bay đến đậu trên hàng mi cô rồi lặng lẽ tan ra. Mắt bỗng chốc lạnh lẽo và ướt át, Chúc Yểu vô thức nhắm mắt lại.
Tiếp theo, có thứ gì đó rơi xuống, cùng với hơi thở trong trẻo, sẽ sàng đậu lên môi cô.
…Một nụ hôn nhẹ, rất nhẹ.
Người khẽ run lên, cô vô thức lùi về sau một bước. Có một bàn tay nắm lấy hông cô kéo lại, làm cô dán sát vào lồng ngực của anh.
“Thần mạo phạm rồi.” Giọng Nguyên Trạch hơi khàn khàn.
Chúc Yểu mở mắt ra, nhất thời quên cả xấu hổ, không biết nên có phản ứng gì. Cô mím môi rồi ngơ ngác trả lời: “Không, không sao.”
Nguyên Trạch nhìn vẻ mặt của cô, bật cười thành tiếng.
Anh lại nhìn vào mắt cô thật lâu rồi đưa hai tay nâng mặt cô lên, hơi nghiêng đầu. Lại một nụ hôn thật nồng nàn.