Ra khỏi siêu thị, sau khi lên xe, Chúc Yểu bảo trì trầm mặc, không nói gì nữa.
Nguyên Trạch đặt các túi đồ vào trong cốp rồi lên xe, nghiêng người giúp cô thắt kĩ đai an toàn. “Lạch cạch” cài xong, lại không vội ngồi lại, chỉ ôm hờ lấy cô, tầm mắt nhìn vành tai hồng thấu của tiểu công chúa, mặt mày nhiễm ý cười. Cũng không nói gì, chỉ nhìn cô.
Đôi tay Chúc Yểu đặt trên đùi, ánh mắt đối diện với anh, trong nháy mắt kia, trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không cần nói ra. Mặt cô càng đỏ hơn.
Nguyên Trạch ngồi xong, bắt đầu lái xe.
Xe là sau khi thuê nhà bên ngoài xong mới mua để thuận tiện cho đi học. Chờ đến sau khi Chúc Yểu thực tập, cũng có thể đưa đón cô đi làm và tan tầm. Mà Chúc Yểu, dường như không có làm bất cứ chuẩn bị gì, chuyện ở chung, cư như vậy tự nhiên bắt đầu.
Ở chung với Nguyên Trạch, trong lòng Chúc Yểu tràn ngập đều là vui sướng cùng cảm giác mới lạ. Mà bây giờ, mang theo túi mua hàng vào chung cư, bật đèn, đóng cửa… chỉ có hai người ở trong phòng yên tĩnh, chúc Yểu mới mơ hồ cảm thấy hơi căng thẳng.
Nguyên Trạch đặt túi mua hàng lên bàn, phân loại, rau quả tươi mới nhét vào tủ lạnh, còn có sữa chua Chúc Yểu thích uống. Tủ lạnh lập tức bị nhét đầy.
Chúc Yểu giúp anh cùng nhau sửa sang lại, dẫm lên dép lê, chạy tới chạy lui trong nhà, cả không gian đều là tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô, dáng vẻ hoạt bát mà cần mẫn… Giống như chỉ có tìm việc gì đó làm, mới có vẻ không quá xấu hổ.
Tiếp đó Chúc Yểu lại về phòng, xếp gọn gàng quần áo mình mang đến rồi bỏ vào trong tủ quần áo. Đến cuối cùng, thật sự không tìm ra việc gì làm nữa.
Khi Chúc Yểu đi ra ngoài, đúng lúc Nguyên Trạch bước ra từ phòng vệ sinh, nói: “Nước đã sẵn sàng, vào tắm đi.”
Chúc yểu ngơ ngẩn ừ một tiếng, chạy tới tủ quần áo lấy áo ngủ và quần lót để tắm…
Đầu tiên cô cầm váy ngủ chất cotton, kiểu dáng rộng thùng thình thoải mái. Tay cầm váy ngủ chậm rãi dừng lại, vẻ mặt Chúc Yểu lộ ra do dự, nghĩ nghĩ, lại nhét váy ngủ trở lại, thay bằng một chiếc váy ngủ tơ lụa màu hồng nhạt___ Bên trong là váy hai dây, bên ngoài còn có một chiếc áo khoác, sờ lên tơ lụa có cảm giác lạnh lẽo.
Bộ này đi.
Chúc Yểu hít sâu, cầm váy ngủ, tiếp theo bắt đầu nghiêm túc chọn quần lót. Đứng trước tủ quần áo câu giờ cả buổi, Chúc Yểu mới chọn xong quần áo muốn mặc, lúc sau mới ôm quần áo ì à ì ạch chạy tới phòng vệ sinh tắm rửa, giống như chú hamster nhỏ đang chạy trốn.
Advertisement / Quảng cáo
Phòng khách thật im ắng, màn hình TV đang chiếu tin quảng cáo.
Nguyên Trạch nhìn cửa phòng vệ sinh khép lại xong mới buông điều khiển từ xa trong ta ra, sau đó đứng lên, chạy tới ban công hóng gió.
Thời tiết tháng 10 ở thành phố Tấn có chút hanh khô, không khí oi bức. Đôi tay Nguyên Trạch đặt trên lan can, đèn ban công cũng không mở, khuôn mặt thâm thúy điển trai biến mất trong ánh sáng tối tăm, thần sắc phức tạp làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc.
Đứng ở ban công một lúc, Nguyên Trạch xoay người, lội trở lại phòng khách.
Nửa giờ sau, Chúc Yểu tắm và sấy tóc xong. Trên người dùng sữa tắm nên toàn thân cô thơm ngào ngạt, làn da bị hơi nóng hun đến trắng như trong suốt, lộ ra màu hồng nhàn nhạt. Sau khi ra ngoài, nhìn thấy Nguyên Trạch còn ngồi trên sô pha, cô nhỏ giọng mở miệng, nói: “Tớ tắm xong rồi.”
Bàn tay Nguyên Trạch nắm chặt điều khiển từ xa, chậm rãi nâng mắt. Ánh vào mi mắt là tiểu công chúa mới tắm xong. Anh rất ít khi thấy dáng vẻ cô mặc đồ ngủ, hồng hồng, hai đùi lộ ra, tinh tế, sáng bóng trắng như tuyết. Theo bản năng nắm chặt điều khiển trong tay thêm vài phần, tiếp đó Nguyên Trạch đặt điều khiển từ xa lên bàn trà, chợt đứng dậy: “Xem TV một lát trước đi.”
Màn hình TV chiếu chính là phim truyền hình Chúc Yểu đang theo dõi trong khoảng thời gian gần đây.
Chúc Yểu gật gật đầu, ngồi vào trên sô pha. Vị trí cô ngồi xuống, vừa khéo lại là chỗ Nguyên Trạch vừa ngồi, sự lõm xuống rất nhỏ, khi tiếp xúc với làn da có thể rõ ràng cảm nhận được độ ấm còn lưu lại. Mặt Chúc Yểu lại bắt đầu thiêu đốt, xê dịch sang bên cạnh.
Nguyên Trạch tắm rửa rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã bước ra từ phòng vệ sinh. Một đầu tóc ngắn đã được gội sạch, làm khô, mềm oặt rũ xuống, nhìn qua có vẻ nhiều thêm vài phần ấm áp vô hại.
Trên người là áo ngủ tay ngắn màu lam nhạt thật bình thường.
Tắm rửa xong, Chúc Yểu đến bên Chúc Yểu rồi ngồi xuống. Trên sô pha, hai người ngồi rất đoan chính từ bên trái nhìn qua, một cao một thấp, bóng dáng rất thẳng tắp, hết sức đứng đắn đàng hoàng.
Chúc Yểu ở bên cạnh ngửi mùi sữa tắm trên người Nguyên Trạch, khác với cô, của anh là mùi bạc hà mát lạnh, cũng là mùi hương thường ngày trên người anh, rất dễ ngửi. Chúc yểu không nghiêng người nhìn anh mà từng chút từng chút ấn điều khiển từ xa. Vậy mà hết lần này đến lần khác, TV đều chiếu quảng cáo… Đổi vài kênh, đều là quảng cáo.
Có lẽ do quá im ắng, Nguyên Trạch mở miệng đề nghị: “Có muốn ăn nho hay không?” Hôm nay đi siêu thị có mua một ít quả nho.
Tay đang ấn điều khiển từ xa của Chúc Yểu dừng lại, theo bản năng trả lời lại: “Tớ đánh răng rồi…” Cô nói xong, chớp chớp mắt, yên lặng, lại nhanh chóng bổ xung một câu, “Nhưng mà___ lát nữa có thể đánh lại một lần.”
Nguyên Trạch cong môi, nói: “Tôi đi rửa.”
Vì thế anh đứng dậy, đến tủ lại cầm chùm nho.
Chờ Nguyên Trạch rửa nho xong, quảng cáo trong TV cũng vựa lúc chiếu xong. Chúc Yểu ăn nho, quai hàm động động, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm màn hình TV, một quả lại tiếp một quả, ăn vài trái…
Chỉ là___
Không khí trong phòng khách quá xấu hổ mờ ám, quá kỳ quái.
Chúc Yểu ăn nho, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Nguyên Trạch cũng đang yên tĩnh ăn nho. Nhìn mặt mày anh, không biết sao cô nhịn không được “Phụt” một tiếng nở nụ cười.
Nguyên Trạch nhìn qua, đối diện với đôi mắt đầy ý cười của cô, cũng cười nhẹ ra tiếng.
Sau đó một tay ôm cô vào lòng ngực, cúi người hôn khóe miệng cô.
Khóe miệng có vị ngọt ngào của trái nho, hương thơm trên người cô là mùi kem dưỡng da dâu tây cô vừa mới thoa. Chúc Yểu ngửa đầu, cười khanh khánh không ngừng: “Tại sao lại có cảm giác… giống như lúc còn ở cao trung.”
Dáng vẻ rất thẹn thùng___ không dám nhìn vào mắt đối phương, tuy nhìn không thấy nhưng lỗ tai vẫn lặng lẽ nghe từng hành động của anh, toàn thân đều yên lặng chú ý anh.
Cũng may một trận cười khẽ này đã đánh vỡ không khí xấu hổ trong phòng khách.
Hai người thuận lý thành chương gắt gao ôm nhau, cảm thụ cảm giác thân mật quen thuộc, Chúc Yểu dựa trong lòng ngực anh, nâng lên đôi mắt sáng ngời, khe khẽ nói: “Nguyên Trạch, cậu có nghĩ đến… chuyện đó hay không?”
Cô nói rất nhẹ, lộ ra ngượng ngùng và cười nhẹ: “Tớ nghĩ tới…” Cô hơi dừng lại, giọng càng nhỏ, “Với cậu.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Nguyên Trạch tối đi, lý trí còn sót lại ầm ầm sụp đổ, bỗng nhiên dùng lực, đè cô trên sô pha, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, khóa chặt đôi môi cô. Bàn tay đặt nơi eo cô, cách một lớp váy ngủ trơn mượt theo bản năng di trượt.
Chúc Yểu hơi ngẩng đầu, bị đè thật chặt, không thể động đậy, ngay sau đó, nụ hôn quen thuộc như mưa rền gió dữ cạy khớp hàm cô ra, sự nôn nóng thô bạo rất rõ ràng. Chúc Yểu hoảng hốt ngây ra, bị anh hôn đến nỗi lưỡi tê rần, cánh môi bị cắn xé, lộ ra vài phần thô bạo hoàn toàn khác với lúc bình thường.
Giống như… có gì đó rất khác biệt?
Cnf chưa kịp tự hỏi, cô đã nức nở bị bao phủ trong nụ hôn triền miên lại nồng nhiệt. Chờ môi hai người tách ra, Chúc Yểu nhìn người bên trên, đôi mắt ẩm ướt, mang theo chút mông lung.
Nguyên Trạch nhìn khuôn mặt tiểu công chúa dưới thân, hô hấp nặng nề, giọng dịu dàng: “Dọa cậu rồi?”
Chỉ với nụ hôn thô bạo này à? Chúc Yểu bốn mắt nhìn nhau với anh, lawcs đầu với biên độ nhỏ, môi đỏ bừng hơi cong lên: “Không có…” Cô cười một cái, thẹn thùng nói, “Tớ cảm thấy rất tốt.”
Nói xong, Chúc Yểu thẹn thùng lấy tay che mặt.
Nguyên Trạch dịu dàng mỉm cười, duỗi tay vặn bung tay đang che trên mặt cô ra, sáp lại, hôn hôn chóp mũi cô. Sau đó xuống khỏi sô pha, không chút do dự khom lưng bế ngang cô lên.
Thân thể đột nhiên bay lên, Chúc Yểu thở nhẹ một tiếng, theo bản năng giơ tay vòng qua cổ anh. Khi ngẩng đầu nhìn, đôi mắt anh đen thẫm, còn có ý cười nhàn nhạt. Tim Chúc Yểu bắt đầu thình thịch thình thịch nhảy lên, biết kế tiếp sẽ xảy ra điều gì, cô căng thẳng bất an, rồi lại mơ hồ chờ mong.
Nguyên Trạch cúi người hôn xuống trán cô, cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng ngực, chân xải bước dài hướng tới phòng ngủ…
Cửa phòng ngủ khép hờ, Nguyên Trạch thoáng xoay người, dùng bả vai nhẹ nhàng mở cửa. Vừa vào phòng ngủ liền nhấc chân, “Phanh” một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.
Này…
Tim Chúc Yểu nảy lên một cái thật mạnh. Nằm trong lòng ngực Nguyên Trạch, nhìn hành động của anh, mặt bắt đầu nóng bỏng, rồi lại nhịn không được cười, trực tiếp vùi mặt trong lòng ngực anh.
Advertisement / Quảng cáo
Tại sao lại có cảm giác, thẹn thùng như vậy chứ?
Đèn trong phòng ngủ được đổi thành màu vàng nhạt ấm áp, Chúc Yểu bị đặt trên giường, thân thể vừa lún xuống, anh lập tức đè lên, từng chút từng chút mổ môi cô, sau đó giơ tay đẩy tóc cô hướng lên trên, sáp lại, hôn hôn cái trán trơn bóng của cô.
Đối diện với đôi mắt ngập nước của tiểu công chúa, Nguyên Trạch nói: “Vốn dĩ không định nhanh như vậy.”
Áo khách đã rơi trên sô pha ở phòng khách, trên người Chúc Yểu chỉ còn chiếc váy hai dây, một bên dây chảy xuống, đầu vai tinh tế trắng nõn, giống như tuyết chồng chất trước mái hiên vào mùa đông.
Cô hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
Giọng Nguyên Trạch thật khàn, đối diện với đôi mắt cô, từng câu từng chữ nói: “Chờ không kịp___ Thần đêm nay… lập tức muốn làm phò mã.” Khi nói chuyện, một tay anh bắt lấy cổ tay tinh tế của cô, nhanh chóng giữ trên đỉnh đầu cô, tiếp theo, váy hai dây và quần lót trên người chúc Yểu bị đẩy đến hai đầu thân thể, thẳng đến khi tuột hẳn ra, nhẹ nhàng uyển chuyển rơi trên sàn nhà…
Nguyên Trạch cúi người hôn cô, khóa chặt môi, dù tư thế hoàn toàn chiếm hữu ấn cô xuống gối đầu mà gặm mút. Nụ hôn cực nóng chậm rãi chảy xuống, một tấc lại một tấc ăn mòn da thịt cô. Hôn trong chốc lát, Nguyên Trạch nửa quỳ nửa ngồi vén lên áo ngủ trên người, cởi ra vứt trên mặt đất. Lần thứ hai cúi người hôn môi.
Hơi thở nam tính dày đặc quanh quẩn bên cô, lửa nóng thiêu đốt toàn thân, ngón chân trắng như tuyết của Chúc Yểu dùng sức cuộn tròn. Có lẽ triền miên cũng đủ lâu, chờ đến khi thật sự tiến tới, đau đớn chỉ trong chớp mắt, càng nhiều hơn là cảm giác ê ẩm trướng căng…
Khi kết thúc, cả mặt Chúc Yểu ửng hồng, đôi mắt mê ly tan rã, cái trán ướt đẫm mồ hôi, tóc ướt nhẹp dán vào làn da cùng phần da thịt nơi cổ, dính bết.
Cơ bắp trên lưng Nguyên Trạch buộc chặt, thở hổn hển, mồ hôi không ngừng chảy xuống. Anh ôm chầm lấy thân thể cô, ấn đầu cô vào lòng, tay một chút lại một chút vuốt tóc cô.
Nghỉ ngơi một lát, mặt Chúc Yểu vẫn còn rất hồng, hô hấp mang theo hơi ẩm nóng rực. Tiếng Nguyên Trạch vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tắm xong rồi đi ngủ, được không?”
Chúc Yểu vẫn còn đắm chìm trong thân mật vừa rồi, nghe Nguyên Trạch nói, khuôn mặt sửng sốt… Vừa rồi cô có thể cảm nhận được dịu dàng của Nguyên Trạch, như cố tình ẩn nhẫn.
Những mà… cứ như vậy rồi ngủ à?
Chúc Yểu chớp mắt nghĩ nghĩ, nâng lên mặt chôn trong lòng ngực anh, nhìn chằm chằm ngực trơn bóng của anh, tầm mắt dần dịch lên trên, liếm liếm môi. Cô há miệng thở dốc, thử thăm dò đề nghị: “Hay là… Em tự mình động nha.”
Nguyên Trạch ngây ngốc, xoa đầu cô, tiếng nói khàn khàn ẩn nhẫn: “Đừng xem mấy cuốn sách linh tinh.”
“... À.” Chúc Yểu rầu rĩ chớp mắt, đáp lại có lệ.
Nhìn hầu kết trong cổ họng anh không ngừng lăn lộn lên xuống, Chúc Yểu hơi do dự một chút, sau đó lớn mật sáp lại hôn lên.
Thân thể Nguyên Trạch rõ ràng run lên một chút, toàn thân cứng còng, thân thể anh bây giờ, căn bản không chịu nổi một chút trêu chọc. Nguyên Trạch hít thở thật mạnh, không nghĩ nhiều nữa, một tay ấn bả vai cô, hung hăng dùng đầu gối mở ra hai chân cô…
Sau đó, nuốt vào tất cả tiếng nức nở của cô.
Nếu nói lần đầu tiên là pha quay chậm dịu dàng thì vài lần sau chính là tốc độ x3 dũng mãnh, hơn nữa còn là một bộ phim siêu dài.
Tiếng khóc của tiểu công chúa vẫn luôn được duy trì tới sau nửa đêm.
…… Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Một rưỡi chiều ngày hôm sau, Chúc Yểu mơ mơ màng màng mở to đôi mắt. Giật giật mí mắt thật nặng, thân thể rất mệt rất mệt. Ánh mắt Chúc Yểu mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, nhớ tới chuyện tối qua, mặt bắt đầu nóng lên.
Bây giờ, cô cứ như vậy lẳng lặng nằm liệt trên giường, hoàn toàn không muốn động đậy, ngay cả ngón tay cũng lười biếng theo.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng chốt cửa chuyển động, cơ người chậm rãi tiến vào, Chúc Yểu mới động động tay, lấy chăn trên người trùm lên mặt.
Nguyên Trạch thấy động tĩnh trên giường, đáy mắt tràn ngập ý cười. Tiếp đó ngồi xuống mép giường.
Chúc Yểu cảm nhận được mép giường lún xuống, trái tim căng thẳng nảy lên, khuôn mặt lẳng lặng giấu dưới chăn, giấu đầu lòi đuôi.
Sau đó, có ngón tay nhẹ nhàng sáp lại, nhẹ nhàng kéo góc chăn.
Là Nguyên Trạch nhẹ tay kéo chăn ra___ chỉ kéo một nửa, chăn bị kéo ra, lộ ra một đôi mắt to thẹn thùng cùng với chiếc mũi nhỏ xinh.
Ánh mắt cô lấp lánh, không dám nhìn anh.
Nguyên Trạch cười nhẹ, lòng bàn tay xẹt qua khuôn mặt cô, hôn hôn trán cô, tiếng nói mang theo ý cười rõ ràng: “... Bây giờ biết sợ rồi?”
Anh vừa mở miệng, trong đầu Chúc Yểu lập tức xuất hiện kí ức tối hôm qua… Anh, quá, quá điên cuồng. Cô không biết bản thân ngủ lúc nào, chỉ biết, khi một lần cuối cùng kết thúc, cả người cô đều đang run, chỗ nào cũng phát run, nức nở đến không nói nên lời, khóc thút tha thút thít rồi được Nguyên Trạch ôm vào trong ngực dỗ dành, khóc xong liền ngủ mất.
Quá mất mặt. Chúc Yểu lại muốn che mặt.
Nguyên Trạch biết cô thẹn thùng, nói: “Đói bụng rồi phải không, dậy ăn cơm thôi.”
Chúc Yểu quả thật vừa đói vừa mệt, nhớ tới điều gì, lại rầu rĩ hỏi một câu: “Bây giờ là mấy giờ?” Khi mở miệng nói chuyện, Chúc Yểu mới sửng sốt… Giọng của cô thật khàn.
Cô xấu hổ cắn môi, khuôn mặt nhỏ sung huyết.
Nguyên Trạch quệt nhẹ chóp mũi cô, nói: “1 giờ rưỡi. Yên tâm, anh đã giúp em xin nghỉ rồi.”
Thật ra sáng nay Chúc Yểu có hai tiết học.
Nghe Nguyên Trạch nói vậy, Chúc Yểu càng thêm thẹn thùng, trong lòng gần như kêu rên lên, chờ đến khi Nguyên Trạch đi ra ngoài, cô mới nhịn không được bọc chăn lăn hai vòng trên giường.
Sau khi giãy giụa xong, Chúc Yểu đứng dậy, khi chân chạm đất cô mới phát hiện hai đùi mình đều run lẩy bẩy, mềm nhũn vô lực.
Advertisement / Quảng cáo
Chúc Yểu run rẩy đứng lên, đỡ vách tường đi ra ngoài, dẫm bước tập tễnh đến phòng vệ sinh.
Lúc vào tới bên trong phòng vệ sinh, Chúc Yểu mới cảm thụ được cơn đau nóng rát, suýt chút nữa khóc ra tiếng.
Rửa mặt xong, Chúc Yểu lại đỡ vách tường bước ra ngoài.
Ánh mặt trời buổi chiều sáng ngời, trong phòng ăn chén đũa đã được xếp xong, thức ăn cũng cực kì phong phú. Có lẽ do quá đói bụng, Chúc Yểu ngửi thấy mùi cơm cầm lòng không được nuốt nuốt nước miếng.
Bên này, vừa lúc Nguyên Trạch rót xong cánh mang ra từ phòng bếp.
Giống như thường ngày, dáng vẻ dịu dàng săn sóc ở nhà.
Chúc Yểu nhìn Nguyên Trạch áo mũ chỉnh tề, ánh mắt hơi hoảng hốt… Trong lúc cô hết sức sững sờ, Nguyên Trạch đặt cánh xuống, lấy cái gì đó ra từ trong gầm bàn trà rồi đi đến trước mặt cô.
Sau đó một loạt tiếng sột soạt, Chúc yểu nghe thấy tiếng Nguyên Trạch nói: “... Há miệng.”
Miệng phản ứng còn nhanh hơn đầu, cô há miệng, thứ trong tay Nguyên Trạch liền được thả vào. Giọng Chúc Yểu hàm hồ hỏi: “Cái gì vậy?”
“... Viên ngậm họng.” Vẻ mặt Nguyên Trạch nhàn nhạt nói, giống như tâm tình hôm nay đặc biệt tốt, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Khoang miệng lan tràn vị ngọt mát lạnh, còn mang theo vị của thuốc trong đó.
Không cần phải nói, Chúc Yểu chỉ trong nháy mắt đã nếm ra được vị của viên ngậm họng. Cô cúi đầu, xấu hổ “À” một tiếng, giọng khe khẽ, nghe vào tai có cảm giác đặc biệt ngoan ngoãn.
- ----------------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Hôm nay tiêu công chúa đi vệ sinh phải vịn tường và ngủ không đủ giấc ==
Nguyên Trạch đặt các túi đồ vào trong cốp rồi lên xe, nghiêng người giúp cô thắt kĩ đai an toàn. “Lạch cạch” cài xong, lại không vội ngồi lại, chỉ ôm hờ lấy cô, tầm mắt nhìn vành tai hồng thấu của tiểu công chúa, mặt mày nhiễm ý cười. Cũng không nói gì, chỉ nhìn cô.
Đôi tay Chúc Yểu đặt trên đùi, ánh mắt đối diện với anh, trong nháy mắt kia, trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không cần nói ra. Mặt cô càng đỏ hơn.
Nguyên Trạch ngồi xong, bắt đầu lái xe.
Xe là sau khi thuê nhà bên ngoài xong mới mua để thuận tiện cho đi học. Chờ đến sau khi Chúc Yểu thực tập, cũng có thể đưa đón cô đi làm và tan tầm. Mà Chúc Yểu, dường như không có làm bất cứ chuẩn bị gì, chuyện ở chung, cư như vậy tự nhiên bắt đầu.
Ở chung với Nguyên Trạch, trong lòng Chúc Yểu tràn ngập đều là vui sướng cùng cảm giác mới lạ. Mà bây giờ, mang theo túi mua hàng vào chung cư, bật đèn, đóng cửa… chỉ có hai người ở trong phòng yên tĩnh, chúc Yểu mới mơ hồ cảm thấy hơi căng thẳng.
Nguyên Trạch đặt túi mua hàng lên bàn, phân loại, rau quả tươi mới nhét vào tủ lạnh, còn có sữa chua Chúc Yểu thích uống. Tủ lạnh lập tức bị nhét đầy.
Chúc Yểu giúp anh cùng nhau sửa sang lại, dẫm lên dép lê, chạy tới chạy lui trong nhà, cả không gian đều là tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô, dáng vẻ hoạt bát mà cần mẫn… Giống như chỉ có tìm việc gì đó làm, mới có vẻ không quá xấu hổ.
Tiếp đó Chúc Yểu lại về phòng, xếp gọn gàng quần áo mình mang đến rồi bỏ vào trong tủ quần áo. Đến cuối cùng, thật sự không tìm ra việc gì làm nữa.
Khi Chúc Yểu đi ra ngoài, đúng lúc Nguyên Trạch bước ra từ phòng vệ sinh, nói: “Nước đã sẵn sàng, vào tắm đi.”
Chúc yểu ngơ ngẩn ừ một tiếng, chạy tới tủ quần áo lấy áo ngủ và quần lót để tắm…
Đầu tiên cô cầm váy ngủ chất cotton, kiểu dáng rộng thùng thình thoải mái. Tay cầm váy ngủ chậm rãi dừng lại, vẻ mặt Chúc Yểu lộ ra do dự, nghĩ nghĩ, lại nhét váy ngủ trở lại, thay bằng một chiếc váy ngủ tơ lụa màu hồng nhạt___ Bên trong là váy hai dây, bên ngoài còn có một chiếc áo khoác, sờ lên tơ lụa có cảm giác lạnh lẽo.
Bộ này đi.
Chúc Yểu hít sâu, cầm váy ngủ, tiếp theo bắt đầu nghiêm túc chọn quần lót. Đứng trước tủ quần áo câu giờ cả buổi, Chúc Yểu mới chọn xong quần áo muốn mặc, lúc sau mới ôm quần áo ì à ì ạch chạy tới phòng vệ sinh tắm rửa, giống như chú hamster nhỏ đang chạy trốn.
Advertisement / Quảng cáo
Phòng khách thật im ắng, màn hình TV đang chiếu tin quảng cáo.
Nguyên Trạch nhìn cửa phòng vệ sinh khép lại xong mới buông điều khiển từ xa trong ta ra, sau đó đứng lên, chạy tới ban công hóng gió.
Thời tiết tháng 10 ở thành phố Tấn có chút hanh khô, không khí oi bức. Đôi tay Nguyên Trạch đặt trên lan can, đèn ban công cũng không mở, khuôn mặt thâm thúy điển trai biến mất trong ánh sáng tối tăm, thần sắc phức tạp làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc.
Đứng ở ban công một lúc, Nguyên Trạch xoay người, lội trở lại phòng khách.
Nửa giờ sau, Chúc Yểu tắm và sấy tóc xong. Trên người dùng sữa tắm nên toàn thân cô thơm ngào ngạt, làn da bị hơi nóng hun đến trắng như trong suốt, lộ ra màu hồng nhàn nhạt. Sau khi ra ngoài, nhìn thấy Nguyên Trạch còn ngồi trên sô pha, cô nhỏ giọng mở miệng, nói: “Tớ tắm xong rồi.”
Bàn tay Nguyên Trạch nắm chặt điều khiển từ xa, chậm rãi nâng mắt. Ánh vào mi mắt là tiểu công chúa mới tắm xong. Anh rất ít khi thấy dáng vẻ cô mặc đồ ngủ, hồng hồng, hai đùi lộ ra, tinh tế, sáng bóng trắng như tuyết. Theo bản năng nắm chặt điều khiển trong tay thêm vài phần, tiếp đó Nguyên Trạch đặt điều khiển từ xa lên bàn trà, chợt đứng dậy: “Xem TV một lát trước đi.”
Màn hình TV chiếu chính là phim truyền hình Chúc Yểu đang theo dõi trong khoảng thời gian gần đây.
Chúc Yểu gật gật đầu, ngồi vào trên sô pha. Vị trí cô ngồi xuống, vừa khéo lại là chỗ Nguyên Trạch vừa ngồi, sự lõm xuống rất nhỏ, khi tiếp xúc với làn da có thể rõ ràng cảm nhận được độ ấm còn lưu lại. Mặt Chúc Yểu lại bắt đầu thiêu đốt, xê dịch sang bên cạnh.
Nguyên Trạch tắm rửa rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã bước ra từ phòng vệ sinh. Một đầu tóc ngắn đã được gội sạch, làm khô, mềm oặt rũ xuống, nhìn qua có vẻ nhiều thêm vài phần ấm áp vô hại.
Trên người là áo ngủ tay ngắn màu lam nhạt thật bình thường.
Tắm rửa xong, Chúc Yểu đến bên Chúc Yểu rồi ngồi xuống. Trên sô pha, hai người ngồi rất đoan chính từ bên trái nhìn qua, một cao một thấp, bóng dáng rất thẳng tắp, hết sức đứng đắn đàng hoàng.
Chúc Yểu ở bên cạnh ngửi mùi sữa tắm trên người Nguyên Trạch, khác với cô, của anh là mùi bạc hà mát lạnh, cũng là mùi hương thường ngày trên người anh, rất dễ ngửi. Chúc yểu không nghiêng người nhìn anh mà từng chút từng chút ấn điều khiển từ xa. Vậy mà hết lần này đến lần khác, TV đều chiếu quảng cáo… Đổi vài kênh, đều là quảng cáo.
Có lẽ do quá im ắng, Nguyên Trạch mở miệng đề nghị: “Có muốn ăn nho hay không?” Hôm nay đi siêu thị có mua một ít quả nho.
Tay đang ấn điều khiển từ xa của Chúc Yểu dừng lại, theo bản năng trả lời lại: “Tớ đánh răng rồi…” Cô nói xong, chớp chớp mắt, yên lặng, lại nhanh chóng bổ xung một câu, “Nhưng mà___ lát nữa có thể đánh lại một lần.”
Nguyên Trạch cong môi, nói: “Tôi đi rửa.”
Vì thế anh đứng dậy, đến tủ lại cầm chùm nho.
Chờ Nguyên Trạch rửa nho xong, quảng cáo trong TV cũng vựa lúc chiếu xong. Chúc Yểu ăn nho, quai hàm động động, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm màn hình TV, một quả lại tiếp một quả, ăn vài trái…
Chỉ là___
Không khí trong phòng khách quá xấu hổ mờ ám, quá kỳ quái.
Chúc Yểu ăn nho, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Nguyên Trạch cũng đang yên tĩnh ăn nho. Nhìn mặt mày anh, không biết sao cô nhịn không được “Phụt” một tiếng nở nụ cười.
Nguyên Trạch nhìn qua, đối diện với đôi mắt đầy ý cười của cô, cũng cười nhẹ ra tiếng.
Sau đó một tay ôm cô vào lòng ngực, cúi người hôn khóe miệng cô.
Khóe miệng có vị ngọt ngào của trái nho, hương thơm trên người cô là mùi kem dưỡng da dâu tây cô vừa mới thoa. Chúc Yểu ngửa đầu, cười khanh khánh không ngừng: “Tại sao lại có cảm giác… giống như lúc còn ở cao trung.”
Dáng vẻ rất thẹn thùng___ không dám nhìn vào mắt đối phương, tuy nhìn không thấy nhưng lỗ tai vẫn lặng lẽ nghe từng hành động của anh, toàn thân đều yên lặng chú ý anh.
Cũng may một trận cười khẽ này đã đánh vỡ không khí xấu hổ trong phòng khách.
Hai người thuận lý thành chương gắt gao ôm nhau, cảm thụ cảm giác thân mật quen thuộc, Chúc Yểu dựa trong lòng ngực anh, nâng lên đôi mắt sáng ngời, khe khẽ nói: “Nguyên Trạch, cậu có nghĩ đến… chuyện đó hay không?”
Cô nói rất nhẹ, lộ ra ngượng ngùng và cười nhẹ: “Tớ nghĩ tới…” Cô hơi dừng lại, giọng càng nhỏ, “Với cậu.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Nguyên Trạch tối đi, lý trí còn sót lại ầm ầm sụp đổ, bỗng nhiên dùng lực, đè cô trên sô pha, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, khóa chặt đôi môi cô. Bàn tay đặt nơi eo cô, cách một lớp váy ngủ trơn mượt theo bản năng di trượt.
Chúc Yểu hơi ngẩng đầu, bị đè thật chặt, không thể động đậy, ngay sau đó, nụ hôn quen thuộc như mưa rền gió dữ cạy khớp hàm cô ra, sự nôn nóng thô bạo rất rõ ràng. Chúc Yểu hoảng hốt ngây ra, bị anh hôn đến nỗi lưỡi tê rần, cánh môi bị cắn xé, lộ ra vài phần thô bạo hoàn toàn khác với lúc bình thường.
Giống như… có gì đó rất khác biệt?
Cnf chưa kịp tự hỏi, cô đã nức nở bị bao phủ trong nụ hôn triền miên lại nồng nhiệt. Chờ môi hai người tách ra, Chúc Yểu nhìn người bên trên, đôi mắt ẩm ướt, mang theo chút mông lung.
Nguyên Trạch nhìn khuôn mặt tiểu công chúa dưới thân, hô hấp nặng nề, giọng dịu dàng: “Dọa cậu rồi?”
Chỉ với nụ hôn thô bạo này à? Chúc Yểu bốn mắt nhìn nhau với anh, lawcs đầu với biên độ nhỏ, môi đỏ bừng hơi cong lên: “Không có…” Cô cười một cái, thẹn thùng nói, “Tớ cảm thấy rất tốt.”
Nói xong, Chúc Yểu thẹn thùng lấy tay che mặt.
Nguyên Trạch dịu dàng mỉm cười, duỗi tay vặn bung tay đang che trên mặt cô ra, sáp lại, hôn hôn chóp mũi cô. Sau đó xuống khỏi sô pha, không chút do dự khom lưng bế ngang cô lên.
Thân thể đột nhiên bay lên, Chúc Yểu thở nhẹ một tiếng, theo bản năng giơ tay vòng qua cổ anh. Khi ngẩng đầu nhìn, đôi mắt anh đen thẫm, còn có ý cười nhàn nhạt. Tim Chúc Yểu bắt đầu thình thịch thình thịch nhảy lên, biết kế tiếp sẽ xảy ra điều gì, cô căng thẳng bất an, rồi lại mơ hồ chờ mong.
Nguyên Trạch cúi người hôn xuống trán cô, cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng ngực, chân xải bước dài hướng tới phòng ngủ…
Cửa phòng ngủ khép hờ, Nguyên Trạch thoáng xoay người, dùng bả vai nhẹ nhàng mở cửa. Vừa vào phòng ngủ liền nhấc chân, “Phanh” một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.
Này…
Tim Chúc Yểu nảy lên một cái thật mạnh. Nằm trong lòng ngực Nguyên Trạch, nhìn hành động của anh, mặt bắt đầu nóng bỏng, rồi lại nhịn không được cười, trực tiếp vùi mặt trong lòng ngực anh.
Advertisement / Quảng cáo
Tại sao lại có cảm giác, thẹn thùng như vậy chứ?
Đèn trong phòng ngủ được đổi thành màu vàng nhạt ấm áp, Chúc Yểu bị đặt trên giường, thân thể vừa lún xuống, anh lập tức đè lên, từng chút từng chút mổ môi cô, sau đó giơ tay đẩy tóc cô hướng lên trên, sáp lại, hôn hôn cái trán trơn bóng của cô.
Đối diện với đôi mắt ngập nước của tiểu công chúa, Nguyên Trạch nói: “Vốn dĩ không định nhanh như vậy.”
Áo khách đã rơi trên sô pha ở phòng khách, trên người Chúc Yểu chỉ còn chiếc váy hai dây, một bên dây chảy xuống, đầu vai tinh tế trắng nõn, giống như tuyết chồng chất trước mái hiên vào mùa đông.
Cô hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
Giọng Nguyên Trạch thật khàn, đối diện với đôi mắt cô, từng câu từng chữ nói: “Chờ không kịp___ Thần đêm nay… lập tức muốn làm phò mã.” Khi nói chuyện, một tay anh bắt lấy cổ tay tinh tế của cô, nhanh chóng giữ trên đỉnh đầu cô, tiếp theo, váy hai dây và quần lót trên người chúc Yểu bị đẩy đến hai đầu thân thể, thẳng đến khi tuột hẳn ra, nhẹ nhàng uyển chuyển rơi trên sàn nhà…
Nguyên Trạch cúi người hôn cô, khóa chặt môi, dù tư thế hoàn toàn chiếm hữu ấn cô xuống gối đầu mà gặm mút. Nụ hôn cực nóng chậm rãi chảy xuống, một tấc lại một tấc ăn mòn da thịt cô. Hôn trong chốc lát, Nguyên Trạch nửa quỳ nửa ngồi vén lên áo ngủ trên người, cởi ra vứt trên mặt đất. Lần thứ hai cúi người hôn môi.
Hơi thở nam tính dày đặc quanh quẩn bên cô, lửa nóng thiêu đốt toàn thân, ngón chân trắng như tuyết của Chúc Yểu dùng sức cuộn tròn. Có lẽ triền miên cũng đủ lâu, chờ đến khi thật sự tiến tới, đau đớn chỉ trong chớp mắt, càng nhiều hơn là cảm giác ê ẩm trướng căng…
Khi kết thúc, cả mặt Chúc Yểu ửng hồng, đôi mắt mê ly tan rã, cái trán ướt đẫm mồ hôi, tóc ướt nhẹp dán vào làn da cùng phần da thịt nơi cổ, dính bết.
Cơ bắp trên lưng Nguyên Trạch buộc chặt, thở hổn hển, mồ hôi không ngừng chảy xuống. Anh ôm chầm lấy thân thể cô, ấn đầu cô vào lòng, tay một chút lại một chút vuốt tóc cô.
Nghỉ ngơi một lát, mặt Chúc Yểu vẫn còn rất hồng, hô hấp mang theo hơi ẩm nóng rực. Tiếng Nguyên Trạch vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tắm xong rồi đi ngủ, được không?”
Chúc Yểu vẫn còn đắm chìm trong thân mật vừa rồi, nghe Nguyên Trạch nói, khuôn mặt sửng sốt… Vừa rồi cô có thể cảm nhận được dịu dàng của Nguyên Trạch, như cố tình ẩn nhẫn.
Những mà… cứ như vậy rồi ngủ à?
Chúc Yểu chớp mắt nghĩ nghĩ, nâng lên mặt chôn trong lòng ngực anh, nhìn chằm chằm ngực trơn bóng của anh, tầm mắt dần dịch lên trên, liếm liếm môi. Cô há miệng thở dốc, thử thăm dò đề nghị: “Hay là… Em tự mình động nha.”
Nguyên Trạch ngây ngốc, xoa đầu cô, tiếng nói khàn khàn ẩn nhẫn: “Đừng xem mấy cuốn sách linh tinh.”
“... À.” Chúc Yểu rầu rĩ chớp mắt, đáp lại có lệ.
Nhìn hầu kết trong cổ họng anh không ngừng lăn lộn lên xuống, Chúc Yểu hơi do dự một chút, sau đó lớn mật sáp lại hôn lên.
Thân thể Nguyên Trạch rõ ràng run lên một chút, toàn thân cứng còng, thân thể anh bây giờ, căn bản không chịu nổi một chút trêu chọc. Nguyên Trạch hít thở thật mạnh, không nghĩ nhiều nữa, một tay ấn bả vai cô, hung hăng dùng đầu gối mở ra hai chân cô…
Sau đó, nuốt vào tất cả tiếng nức nở của cô.
Nếu nói lần đầu tiên là pha quay chậm dịu dàng thì vài lần sau chính là tốc độ x3 dũng mãnh, hơn nữa còn là một bộ phim siêu dài.
Tiếng khóc của tiểu công chúa vẫn luôn được duy trì tới sau nửa đêm.
…… Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Một rưỡi chiều ngày hôm sau, Chúc Yểu mơ mơ màng màng mở to đôi mắt. Giật giật mí mắt thật nặng, thân thể rất mệt rất mệt. Ánh mắt Chúc Yểu mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, nhớ tới chuyện tối qua, mặt bắt đầu nóng lên.
Bây giờ, cô cứ như vậy lẳng lặng nằm liệt trên giường, hoàn toàn không muốn động đậy, ngay cả ngón tay cũng lười biếng theo.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng chốt cửa chuyển động, cơ người chậm rãi tiến vào, Chúc Yểu mới động động tay, lấy chăn trên người trùm lên mặt.
Nguyên Trạch thấy động tĩnh trên giường, đáy mắt tràn ngập ý cười. Tiếp đó ngồi xuống mép giường.
Chúc Yểu cảm nhận được mép giường lún xuống, trái tim căng thẳng nảy lên, khuôn mặt lẳng lặng giấu dưới chăn, giấu đầu lòi đuôi.
Sau đó, có ngón tay nhẹ nhàng sáp lại, nhẹ nhàng kéo góc chăn.
Là Nguyên Trạch nhẹ tay kéo chăn ra___ chỉ kéo một nửa, chăn bị kéo ra, lộ ra một đôi mắt to thẹn thùng cùng với chiếc mũi nhỏ xinh.
Ánh mắt cô lấp lánh, không dám nhìn anh.
Nguyên Trạch cười nhẹ, lòng bàn tay xẹt qua khuôn mặt cô, hôn hôn trán cô, tiếng nói mang theo ý cười rõ ràng: “... Bây giờ biết sợ rồi?”
Anh vừa mở miệng, trong đầu Chúc Yểu lập tức xuất hiện kí ức tối hôm qua… Anh, quá, quá điên cuồng. Cô không biết bản thân ngủ lúc nào, chỉ biết, khi một lần cuối cùng kết thúc, cả người cô đều đang run, chỗ nào cũng phát run, nức nở đến không nói nên lời, khóc thút tha thút thít rồi được Nguyên Trạch ôm vào trong ngực dỗ dành, khóc xong liền ngủ mất.
Quá mất mặt. Chúc Yểu lại muốn che mặt.
Nguyên Trạch biết cô thẹn thùng, nói: “Đói bụng rồi phải không, dậy ăn cơm thôi.”
Chúc Yểu quả thật vừa đói vừa mệt, nhớ tới điều gì, lại rầu rĩ hỏi một câu: “Bây giờ là mấy giờ?” Khi mở miệng nói chuyện, Chúc Yểu mới sửng sốt… Giọng của cô thật khàn.
Cô xấu hổ cắn môi, khuôn mặt nhỏ sung huyết.
Nguyên Trạch quệt nhẹ chóp mũi cô, nói: “1 giờ rưỡi. Yên tâm, anh đã giúp em xin nghỉ rồi.”
Thật ra sáng nay Chúc Yểu có hai tiết học.
Nghe Nguyên Trạch nói vậy, Chúc Yểu càng thêm thẹn thùng, trong lòng gần như kêu rên lên, chờ đến khi Nguyên Trạch đi ra ngoài, cô mới nhịn không được bọc chăn lăn hai vòng trên giường.
Sau khi giãy giụa xong, Chúc Yểu đứng dậy, khi chân chạm đất cô mới phát hiện hai đùi mình đều run lẩy bẩy, mềm nhũn vô lực.
Advertisement / Quảng cáo
Chúc Yểu run rẩy đứng lên, đỡ vách tường đi ra ngoài, dẫm bước tập tễnh đến phòng vệ sinh.
Lúc vào tới bên trong phòng vệ sinh, Chúc Yểu mới cảm thụ được cơn đau nóng rát, suýt chút nữa khóc ra tiếng.
Rửa mặt xong, Chúc Yểu lại đỡ vách tường bước ra ngoài.
Ánh mặt trời buổi chiều sáng ngời, trong phòng ăn chén đũa đã được xếp xong, thức ăn cũng cực kì phong phú. Có lẽ do quá đói bụng, Chúc Yểu ngửi thấy mùi cơm cầm lòng không được nuốt nuốt nước miếng.
Bên này, vừa lúc Nguyên Trạch rót xong cánh mang ra từ phòng bếp.
Giống như thường ngày, dáng vẻ dịu dàng săn sóc ở nhà.
Chúc Yểu nhìn Nguyên Trạch áo mũ chỉnh tề, ánh mắt hơi hoảng hốt… Trong lúc cô hết sức sững sờ, Nguyên Trạch đặt cánh xuống, lấy cái gì đó ra từ trong gầm bàn trà rồi đi đến trước mặt cô.
Sau đó một loạt tiếng sột soạt, Chúc yểu nghe thấy tiếng Nguyên Trạch nói: “... Há miệng.”
Miệng phản ứng còn nhanh hơn đầu, cô há miệng, thứ trong tay Nguyên Trạch liền được thả vào. Giọng Chúc Yểu hàm hồ hỏi: “Cái gì vậy?”
“... Viên ngậm họng.” Vẻ mặt Nguyên Trạch nhàn nhạt nói, giống như tâm tình hôm nay đặc biệt tốt, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Khoang miệng lan tràn vị ngọt mát lạnh, còn mang theo vị của thuốc trong đó.
Không cần phải nói, Chúc Yểu chỉ trong nháy mắt đã nếm ra được vị của viên ngậm họng. Cô cúi đầu, xấu hổ “À” một tiếng, giọng khe khẽ, nghe vào tai có cảm giác đặc biệt ngoan ngoãn.
- ----------------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Hôm nay tiêu công chúa đi vệ sinh phải vịn tường và ngủ không đủ giấc ==