Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 1: Hôn lễ nhục nhã (1)

 

Mở đầu: Trồng hạt thiện, nhận quả đắng

 

Bầu trời trở nên âm u lạnh lẽo trước khi tiến vào màn đêm hắc ám. Cảm giác lạnh lẽo như đè ép người khác, làm cho họ không thể thở được, mấy tia chớp ánh qua, mưa to kéo tới, trời mưa làm cho đèn đường thêm vắng lặng, những giọt nước từ không trung rơi xuống bể tan tành…

 

“Cha, đừng mà! Cầu xin cha đừng làm vậy mà!”

 

Tống Khuynh Vân quỳ trên mặt đất cầu xin, mẹ cô đang được cô che chở ở sau lưng cười khúch khích, làm cho cha cô càng giận, quả đấm của ông liền dừng lại ở trên thân hình gầy yếu chỉ vẻn vẹn mới mười tuổi của cô.

 

“Đừng ư? Lão tử đã thay người phụ nữ không biết xấu hổ này nuôi thứ nghiệt chủng như ngươi đã mười năm, ngươi còn dám kêu ta đừng sao.”

 

Gã trung niên mập mạp, trợn tròn mắt, nhẫn tâm đá một cước vào bả vai của cô gái thon gầy.

 

Tống Khuynh Vân không chịu đựng nổi, thân thể gầy yếu bị kéo lê thành một đường cong nặng nề ngã trên mặt đất đầy nước làm toàn thân cô ướt sũng.

 

“Vân Nhi, Vân Nhi, sợ…”

 

Sở Tú khiếp sợ khi thấy cô con gái bị tống ra ngoài, lập tức chạy tới bên cạnh cô, từ trong đáy mặt lộ vẻ khiếp đảm, đem thân thể nhỏ gầy của cô ôm chặt vào trong ngực.

 

“Mẹ, đừng sợ! Có Vân Nhi ở đây, đừng sợ!”

 

Theo thói quen cũ, cô cư xử ôn nhu dỗ dành mẹ, Tống Khuynh Vân miễn cưỡng chống đỡ thân thể của mình lên muốn bò đến hướng cửa.

 

“Ầm! Bốp!” Hai tiếng nổ mạnh, người trên danh nghĩa là cha của cô, lại nhẫn tâm đem tất cả gia sản của cô và mẹ cô bỏ ở cửa – là hai cặp da nhỏ được ném ra, sau đó lại đóng sầm cửa lại thật mạnh.

 

“Ba, hãy mau mở cửa ra đi, để ẹ và con đi vào trong có được không?”

 

Trong cơn mưa to, Tống Khuynh Vân giương mắt nhìn mà co rúm thân người lại, mẹ cô vì bị nước mưa lạnh giá làm cho ướt đẫm mà phát run lên, khẽ cắn răn liền lăn một vòng tròn mà bò đến cạnh cửa, vỗ cửa cầu xin :

 

“Ba ơi, con sẽ làm việc nhà, con sẽ giúp ba nấu cơm, giúp ba giặt quần áo, cầu xin ba cho con và mẹ vào trong đi có được hay không? Sức khỏe mẹ không được tốt, mắc mưa như vậy thì sẽ xảy ra bệnh đó.”

 

Mười năm rồi, ba vẫn không tin mẹ. Mười năm trước cũng bởi vì bà sinh non, liền khiến cha cô cho rằng mẹ đã phản bội ông, cho rằng cô chính là nghiệt chủng. Trong mười năm, mỗi lần ông uống say liền đánh mẹ, rốt cuộc mẹ không chịu nổi hành hạ và đánh chửi của ông, trở nên điên loạn. Tuy cô còn nhỏ tuổi nhưng đã học được cách sinh tồn như thế nào, bảo vệ mẹ và mình như thế nào, nhưng mà, cô vẫn bị đuổi đi.

 

“Ba, ba…”

 

Tống Khuynh Vân kêu gào đến khan của cổ họng, nhưng cửa vẫn khép chặt như cũ, làm cô lộ vẻ mặt lạnh đến thấu xương.

 

Thân thể co rúc lại, Tống Khuynh Vân liều mạng ôm thân thể mẹ cô – Sở Tú – vùi ở góc tường đục mưa, có thể sẽ không kháng cự nổi khi từng cơn gió xen lẫn nước mưa lạnh như băng xối xuống làm ướt đẫm thân thể mẹ con cô.

 

“Bụng, bụng… Đói… Vân Nhi, bụng bụng đói…”

 

Sờ vào cái bụng đói, mặt Sở Tú khổ sở hướng nhìn Tống Khuynh Vân kêu la. Giằng co cả đêm, cô và mẹ cũng chưa ăn được phân nửa đồ điểm tâm, cô cũng sớm bị đói làm cho choáng váng rồi.

 

“Mẹ, người hãy kiên nhẫn một chút nữa, đợi mưa tạnh lại, Vân Nhi đi mua thức ăn ngon cho người.”

 

Đau khổ nhìn mẹ cười, đáy lòng Tống Khuynh Vân đã sớm rơi vào tuyệt vọng, nhưng cô nhất định phải kiên cường, cô không thể ngã xuống, cô còn phải chăm sóc ẹ.

 

*********

 

Vừa lạnh vừa đói, hai mẹ con không hề phát hiện, từ trong bóng tối ở một chỗ không xa, một chiếc xe màu đen hiệu Limousine dừng lại, một đôi mắt lạnh lùng khôn khéo đang quan sát họ ở cửa sổ xe.

 

“Lão Lý, ông xác định, đó chính là cô ấy sao?”

 

Ngồi ở trong xe, búi tóc tinh xảo được chải chuốt theo kiểu quý phu nhân giàu có, nhìn ánh mắt sáng ngời từ tấm hình trong tay, trong hình là một cô bé ước chừng năm tuổi, cười nói tự nhiên làm cho người khác hết sức yêu mến.

 

Lâm Thục Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn cả người ướt chèm nhẹp kia, bộ dạng trong thật nhếch nhác, làm bà không khỏi nhíu mày, mặc dù bà không hài lòng lắm nhưng dù sao cũng là nguyện vọng của lão gia, bà không thể không làm.

 

“Lão Lý, lái xe qua đó.”

 

Két! Một tiếng thắng xe vang lên thật chói tai, làm phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, đèn ở đầu xe chiếu thẳng vào trên người mẹ con Tống Khuynh Vân.

 

Tống Khuynh Vân ngẩng đầu lên, tia sáng làm chói cả mắt cô, giữa ngón tay, cô nhìn thấy một phu nhân ăn mặc đắt tiền nhìn vào cô, xòe bàn tay với những ngón tay được sơn đỏ ra trước mặt.

 

“Đi theo ta đi, ta có thể cho cô ăn ngon mặc đẹp, để ẹ con cô được chăm sóc tốt nhất.”

 

Trong gương, thiếu nữ khoác chiếc áo cưới màu trắng thuân khiết, khuôn mặt mịn màng mềm nhẵn và trắng nõn, phiếm má thiếu nữ ửng hồng vì ngượng ngùng. Lông mi được vếnh lên cao, đôi mắt to như vì sao sáng, trong suốt đến nổi có thể nhìn thấy đáy, chiếc mũi nhỏ nhắn, cánh môi đầy đặn mê người, chiếc cổ nhỏ dài với sợi dây chuyền kim cương có giá trị hơn ngàn vạn.

 

Tống Khuynh Vân có chút sững sờ, nhìn chằm chằm mình trong gương, dung nhan xinh đẹp cùng với y phục được phối hợp trong rất cao quý, chính cô cũng không thể nhận ra được chính mình. Hôm nay là sinh nhật vừa tròn mười tám tuổi của cô, cũng là.

 

“Hừ! Kỹ thuật hóa trang quả đúng là thần kỳ, đem cái bộ mặt dối trá của cô che đậy đi, không lộ ra một chút dư thừa nào cả.”

 

Kèm theo tiếng huýt sáo hài hước, lời nói lạnh như băng cứ ở trong phòng hóa trang vắng lặng mà vang lên.

 

“Vũ Hi…”

 

Miệng phát run lên, Tống Khuynh Vân quay đầu lại thấy Hạ Vũ Hi đang nghiêng mình tại bên khung cửa, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi, nhưng đáy mặt lại lạnh như băng.

 

Thân thể cao lớn của hắn được khoác trên mình bộ tây phục tinh xảo, càng tôn lên đường cong hoàn mỹ trên người hắn không chút nghi ngờ nào. Hai chân thon dài được vén lên, những sợi tóc của hắn có vẻ hơi xốc xếch, càng làm cho hắn càng tăng thêm phần hấp dẫn hơn.

 

Không sai, hôm nay là ngày sinh nhật vừa tròn mười tám tuổi của Tống Khuynh Vân, cũng chính là ngày kết hôn của cô cùng Hạ Vũ Hi.

 

Tám năm trước, mẹ của Hạ Vũ Hi là Lâm Thục Nguyệt đã dẫn cô về, mục đính là muốn gả cô cho hắn. Còn cô, vì muốn báo đáp ân tình của Lâm Thục Nguyệt đã chứa chấp cô, làm cho cô càng không thể rút lui được, nên phải gả cho tên bá chủ lạnh lùng.

 

Mặc dù cô biết rõ, trong nội tâm của hắn đã yêu một người phụ nữ khác!

 

“Thế nào? Có phải vì quá vui mừng, nên không nói nên lời rồi phải không, cuối cùng thì cô cũng đạt được mục đích của mình rồi!”

 

Bàn tay hắn kìm chặt hai đầu vai bóng loáng của cô, vẻ mặt tà ác của hắn liền xuất hiện ở đỉnh đầu của cô, cánh tay hơi dùng sức làm cho cô bị đau đến cau mày lại.

 

“Vũ Hi, anh nhất định phải đối xử với tôi như vậy sao?”

 

Tống Khuynh Vân không hề ngăn cản bàn tay hắn giày vò, ngược lại nhìn hắn cười lạnh nhạt. Cô cũng là thân bất do kỷ, chẳng qua cô cũng giống như chú cá nhỏ chỉ mong muốn được sống bình an qua ngày.

 

“Vậy tôi phải làm gì với cô đây hả?” Hạ Vũ Hi cười lạnh, ghét nhất khi nhìn thấy bộ dạng của cô ta, khi xem chuyện này không hề liên quan đến mình.

 

“Cô đúng là may mắn, khi tôi không có giết chết cô đó.”

 

Rút lại nụ cười, Hạ Vũ Hi trở nên lạnh lùng, lạnh đến nổi khiến Tống Khuynh Vân phải rợn cả tóc gáy.

 

“Cốc… cốc… cốc…”, từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, kèm theo giọng người phụ nữ nũng nịu nói :

 

“Vũ Hi, anh có ở trong đó không?”

 

Người mẫu Annie, mặc bộ lễ phục bó sát toàn thân người, hở hang tới ngực. Nhìn cô rất hấp dẫn, còn chu cái miệng nhỏ nhắn đi khắp mọi nơi tìm Hạ Vũ Hi. Mới vừa rồi cô đang cùng hắn tóc mai và vành tai đang chạm vào, lập tức không còn thấy bóng hắn nữa.

 

“Đột nhiên tôi nghĩ đến một việc rất hay, tiếp đãi cô theo phương thức của chính cô.”

 

Nụ cười gợi lên chút tà ác, Hạ Vũ Hi tao nhã đi tới cạnh cửa, rồi kéo cánh cửa ra, truyền đến một loại âm thanh ồn ào vang dội. Trong lòng Tống Khuynh Vân liền có dự cảm bất thường không tốt đang kéo đến.

 

“Ái chà, Vũ Hi, thì ra anh đang ở đây sao.”

 

Vừa thấy Hạ Vũ Hi, Annie liền cười híp mắt, dán lên lồng ngực của hắn, hoàn toàn không chú ý trong phòng hóa trang còn có một người khác đang tồn tại.

 

“Sao rồi, mới không gặp có một lúc mà đã nhớ anh đến như vậy rồi sao?”

 

Bàn tay hắn liền xoa lên vòng ngực của Annie, tà ý khiêu khích, đôi mắt sắc bén của hắn cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Tống Khuynh Vân.

 

“Ư, a, Vũ Hi, anh thật là hư đó.”

 

Ngoài miệng Annie không muốn thuận theo, nhưng đôi môi đỏ mộng đã sớm chủ động dâng lên, nâng chân dài lên cao, bắt lấy eo bụng của hắn mà quấy lấy thật chặt, hành vi phóng đãng như đang quyến rũ đối phương.

 

“Cái này, tôi đi ra ngoài trước, không quấy rầy niềm vui thú của các người.”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Khuynh Vân lúc đỏ lúc trắng, đối mặt cảnh nóng bỏng, cô chỉ muốn nhanh thoát khỏi chỗ này một chút.

 

“A -”

 

Đột nhiên Tống Khuynh Vân cất tiếng, làm Annie đang đầy nhiệt huyết thì bị dọa làm giật nảy mình, lúc này cô mới phát hiện, thì ra còn có một người ở đây.

 

Mắt mở to nhìn từ trên xuống dưới thân hình của Tống Khuynh Vân, trên thân thể cô ta không hề có chút hấp dẫn, thân người khô quắt, liền cao ngạo giơ cao vòng ngực lên, cọ xát vào lồng ngực của Hạ Vũ Hi, nhìn chằm chằm cô khiêu khích.

 

“Vũ Hi, thì ra cô ta chính là người phụ nữ mà anh phải cưới sao, chậc chậc…” Annie nhìn cô khinh thường, xoay người lại quấn chặt thân thể cường tráng của Hạ Vũ Hi, “Khó trách anh muốn tìm em ăn vụng, căn bản cô ấy không thể làm cho anh ăn no rồi!”

 

Từ bị động chuyển sang chủ động, Hạ Vũ Hi nâng ót của Annie lên, ấn lên môi cô thật thô bạo, cắn răng thật chặt, dù biết cô có đôi mắt hút hồn, lúc này mới buông cô ra, do chưa thỏa mãn hết dục vọng, liền khom người nghênh đón hắn.

 

Tống Khuynh Vân nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, dù chỉ một khắc thì cô cũng không thể nào ngu ngốc được thêm nữa, tiếng rên rỉ phóng đãng của Annie đánh thẳng vào màng nhĩ của cô, làm cho cô muốn ói dục vọng mãnh liệt kia.

back top