Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 53: Phá hư chuyện tốt

“Các người đang làm gì vậy?”

 

Giọng nói lanh lảnh của người phụ nữ liền vang dội xuyên qua cả phòng tắm đang tràn ngập sương mù, Cung Mạt Lỵ tức giận đến toàn thân phát run, chính mình cũng không thể tin được khi thấy cảnh tượng đang diễn ra ở chỗ này.

 

Chau chặt chân mày, Hạ Vũ Hi chậm rãi buông lỏng cánh tay ôm chặt Tống Khuynh Vân, càng thân thiết hơn thay cô kéo áo choàng tắm xốc xếch lại, không thích người khác nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, cho dù đối phương là phụ nữ.

 

“Vũ Hi, các người đang làm gì? Sao cô ấy lại ở chỗ này?”

 

Trong đôi mắt chứa đựng nước mắt, cô trơ mắt nhìn anh cứ y như cũ nắm lấy eo nhỏ của cô, không định buông tay ra, trong lòng đau đớn tựa như dao cắt.

 

Sáu năm rồi, cô đã nỗ lực hết sáu năm, cô cho có thể dùng nước chảy để phá vỡ đi tảng đá kia, một ngày nào đó Vũ Hi sẽ thấy cô tốt, sẽ hiểu rằng chỉ có cô mới thích hợp để làm vợ của anh nếu. Cũng vì, cũng vì do người phụ nữ này mà không thể nào giải thích được…

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt độc ác đầy oán hận của Cung Mạt Lỵ hướng thẳng tới Tống Khuynh Vân vô tội, hận không thể xông lên bóp chết cô ta.

 

Hai cánh tay trơn mịn tự nhiên móc lên cổ Hạ Vũ Hi, Tống Khuynh Vân quyến rũ liền vùi vào trong ngực anh mê hoặc, khiêu khích đón nhận ánh mắt độc ác kia của Cung Mạt Lỵ, cô ta càng tức giận, cô càng muốn biểu hiện vẻ thân mật với Hạ Vũ Hi.

 

“Chúng tôi đang làm gì ư? Cô thấy mà không hiểu sao?” Chủ động dâng bờ môi đỏ mọng lên, Tống Khuynh Vân toát ra hành vi phóng đãng mười phần.

 

“Tiện nhân, tôi đánh chết cô!”

 

Không kềm chế được cơn giận liền xông lên phía trước, Cung Mạt Lỵ nâng bàn tay lên, định sẽ đánh thật mạnh vào trên mặt của Tống Khuynh Vân.

 

“Quậy đủ chưa?”

 

Chặn ngay cánh tay của cô, Hạ Vũ Hi dùng sức đẩy ra, thuận thế đem Tống Khuynh Vân kéo vào trong ngực, để tránh cô bị thương.

 

“Vũ Hi.” Cung Mạt Lỵ bị anh dùng sức đẩy ra, suýt nữa đã ngã xuống, nâng đôi mắt đẫm lệ lên, khàn giọng gào thết, “Tôi mới là vị hôn thê của anh, làm sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Làm sao anh có thể?”

 

Thở dài, Hạ Vũ Hi không nhịn được nhìn về phía người phụ nữ ngồi sững trên mặt đất khót thút thít không ngừng, trái tim cực kì bực bội.

 

“Đủ rồi, không nên làm loạn nữa, đi ra ngoài!”

 

“Đi ra ngoài?” Cung Mạt Lỵ đột nhiên vừa khóc vừa cười, ngu ngốc vui mừng, “Anh bảo em đi ra ngoài ư? Kẻ nên đi chính là con tiện nhân kia! Sáu năm rồi, Vũ Hi, đã sáu năm rồi, còn không quên được sao? Cũng bởi vì tiện nhân này giống cô ta ư?”

 

Thân thể Hạ Vũ Hi cứng đờ, sắc mặt cũng mang theo vẻ hắc ám, hơi sửng sốt liền buông Tống Khuynh Vân ra, những giọt nước liền đi theo cùng tới bên cạnh Cung Mạt Lỵ, ngồi xổm người xuống.

 

“Mạt Lỵ, cô thật sự cho rằng sáu năm trước chuyện cô làm thì tất cả thần không biết quỷ không hay sao?”

 

Một câu nói lạnh lùng, cả người Cung Mạt Lỵ liền run lên, trên mặt hiện rõ vẻ khó hiểu, anh làm sao biết được? Không thể nào, không thể nào.

 

Đáy mắt Tống Khuynh Vân vọt qua một tia nghi ngờ, âm thầm nắm chặt quả đấm, đột nhiên từ trong nước đứng dậy.

 

“Tôi không có hứng xem vợ chồng hai người gây gổ, tôi đi trước.”

 

Đáng tiếc, cô còn chưa đi đến cạnh cửa, liền bị một lực mạnh kéo trở về, vây chặt ở trong ngực của anh.

 

“Buông tôi ra, vị hôn thê của anh đã trở về, anh còn ôm tôi được sao? Buông tôi ra!”

 

Dùng sức đánh vào lồng ngực của anh, Tống Khuynh Vân tức giận không ngừng, đáng tiếc cô không biết, trong mắt của Hạ Vũ Hi nhìn bộ dạng của cô vào lúc này, cực kỳ giống một cô gái nhỏ đang ghen.

 

Cô cứ đánh cũng không sao cả, dù sao cũng chỉ làm gãi ngứa, Hạ Vũ Hi dứt khoát ôm ngang cô gái nhỏ lên không ngừng giãy giụa, sải bước rời đi, lướt ngang qua chỗ Cung Mạt Lỵ, anh dừng bước chân lại.

 

“Mạt Lỵ, chuyện giống như vậy, tôi không hy vọng xảy ra lần thứ hai đâu.”

 

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà cứ bỏ đi, để lại không khí lành lạnh cô đơn lưu lại, còn có Cung Mạt Lỵ đang đau khổ muốn chết…

 

“Vũ Hi, em cũng không để bất luận kẻ nào từ bên cạnh em cướp đi anh, vĩnh viễn sẽ không!”

 

Vẻ mặt lầm bầm buồn bã, móng tay dài của Cung Mạt Lỵ vùi vào trong bàn tay, mắt lộ vẻ hung ác.

back top