Cốt Cách Mỹ Nhân

Chương 13: Câu đố không thể giải

Châu Văn Hạnh nói thêm hai câu, rồi bật khóc.

 

Khóc nức nở, trông rất đau lòng.

 

Thời Nghi thực sự rất hoảng hốt, an ủi cô: “Bây giờ chị không sao rồi, thật đấy, Văn Hạnh à...”

 

“Em nghĩ lại mà sợ chết đi được.” Châu Văn Hạnh nghẹn ngào. “Thật sự nghĩ lại mà vẫn sợ. Nếu chị thật sự có làm sao... anh trai em nhất định sẽ rất hận em.”

 

Cô an ủi Văn Hạnh: “Không đâu, anh ấy rất yêu em. Hơn nữa chỉ là ngoài ý muốn, phải không nào?”

 

Mỗi lần Châu Sinh Thần nhắc đến cô em gái này đều là vẻ mặt rất dịu dàng. Cô biết anh rất yêu quý Văn Hạnh, anh đối với Tiểu Nhân cũng như thế, ở biệt thự này, tình cảm ấm áp như vậy rất khó có được.

 

Văn Hạnh nói một lúc trông dáng vẻ rất mệt mỏi, cứ liên tục nói xin lỗi.

 

Cuối cùng lại thành ra cô an ủi Văn Hạnh, nói đi nói lại nhiều lần, cuối cùng khuyên Văn Hạnh về nghỉ ngơi. Cô gái mà Châu Sinh Thần để lại giúp cô thay túi truyền dịch rất thành thạo, sau đó còn cười với cô rất thân thiện.

 

“Cảm ơn.”

 

Cô gái cũng cười: “Mợ cả cứ yên tâm, cậu cả sẽ quay lại nhanh thôi.”

 

Cô sững lại, cũng cười.

 

Tới giờ ăn trưa, anh vẫn chưa quay lại.

 

Cô gái đó định giúp Thời Nghi dùng bữa, nhưng cô cười từ chối, cô chỉ cần một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt trên chiếc giường sẽ tự ăn được. Thực ra cô không thấy đói, chỉ là đến giờ dạ dày hơi đau, cô gái an ủi Thời Nghi, đau đầu và đau dạ dày đều là triệu chứng sau khi bị đuối nước, suy cho cùng là do não thiếu oxy một thời gian, bị sặc nước, những việc này đều rất khó tránh khỏi.

 

Giờ chủ yếu là ổn định thần kinh và điều trị bảo vệ gan.

 

Cô nghĩ tới việc Văn Hạnh nói tim mình ngừng đập cũng có chút sợ hãi, không truy hỏi nữa.

 

Thời Nghi cúi đầu dùng bữa, cảm thấy sự thận trọng khác thường của mọi người, dường như... đây hoàn toàn không phải là một việc ngoài ý muốn.

 

Cửa bật mở.

 

Châu Sinh Thần bước vào, ánh mắt ngay lập tức hướng tới người nằm trên giường.

 

Anh mặc quần ngủ màu trắng, lộ vẻ mệt mỏi. Châu Sinh Thần vẫy tay để cô gái rời đi, Thời Nghi cũng nhận ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh quay lại rồi sao? Anh ăn gì chưa?”

 

“Anh ăn rồi.” Châu Sinh Thần ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng đề nghị: “Anh giúp em ăn nhé?”

 

Thời Nghi chớp chớp mắt, cười: “Vâng.”

 

Vừa tỉnh lại anh đã rời khỏi, khiến cô không tránh khỏi có chút hụt hẫng.

 

Nhưng giờ lại nghĩ, anh vẫn chưa thay đồ, hơn nữa cả đêm không rời cô một bước, đợi đến lúc cô tỉnh lại mới tranh thủ thời gian tới thăm em gái.

 

“Tối qua tình trạng của bà ngoại không tốt lắm.” Anh cầm chiếc thìa trong tay, múc một thìa cháo đưa lên miệng cô. “Mọi việc cứ ập tới dồn dập.”

 

Cô ngạc nhiên: “Vậy bây giờ thì sao rồi ạ? Bà đã khỏe hơn chưa?”

 

“Bà khỏe hơn rồi, vừa rồi anh đến thăm, bà còn cùng anh nói về mấy chuyện vui ngày trước.”

 

Cô thở phào, nghĩ tới Văn Hạnh, muốn nói rồi lại thôi.

 

“Em muốn hỏi gì à?” Anh nhìn cô cười khẽ.

 

“Sức khỏe của Văn Hạnh có phải là...”

 

“Phải, vì thế mới sắp xếp cho Văn Hạnh về tĩnh dưỡng.”

 

“Tối qua...”

 

“Tối qua tình trạng của nó tốt hơn em, nhưng không nên quá chủ quan.”

 

“Vậy mà anh vẫn mang cô ấy đến thăm em sao?”

 

“Văn Hạnh cứ kiên quyết như thế...” Châu Sinh Thần bỗng nhiên không tìm ra từ nào, “... không cản nổi.”

 

Anh lại đút cho cô thêm một miếng nữa, Thời Nghi ngoan ngoãn mở miệng.

 

Cô có thể cảm thấy tâm trạng của anh hôm nay không tốt lắm, cũng không nói gì nhiều, đợi đến lúc Châu Sinh Thần đặt bát cháo và thìa xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, rút ra một chiếc dây chuyền.

 

“Mặt ngọc bình an?” Cô nhoẻn miệng cười.

 

“Phải, là mặt ngọc bình an.” Giọng anh mệt mỏi, nhưng cũng rất dịu dàng.

 

“Giúp em đeo vào nhé?” Thời Nghi chỉ vào cổ mình, làm nũng. “Nó nhất định sẽ bảo vệ em.”

 

Đó cũng là ý của anh.

 

Châu Sinh Thần cầm mặt ngọc bình an, giúp Thời Nghi tháo chiếc dây chuyền rồi đeo cho cô: “Tối qua làm sao em bị rơi xuống nước?”

 

“Tối qua?” Cô chạm vào món quà anh tặng mình, nghĩ kĩ lại. “Lúc thuyền đang quay đầu thì hơi chao đảo, khi ấy Văn Hạnh đang ngồi cạnh thuyền, nói đau đầu, em dìu cô ấy, nhưng đứng không vững nên bị rơi xuống nước.”

 

“Đứng không vững?”

 

“Vâng, có lẽ chỗ em đứng không tốt, cũng không giữ được thăng bằng, vì vậy mới bị ngã xuống.”

 

Sự việc xảy ra trong chớp mắt, lại quá bất ngờ, cô thật sự không cảm thấy có gì đặc biệt.

 

Anh ôm Thời Nghi từ phía sau thật chặt, để cô dựa vào lòng mình: “Anh mệt quá, muốn ngủ một lúc.”

 

“Vậy anh cởi áo ngoài lên đây với em đi.” Cô cầm tay anh, cảm thấy rất ấm áp.

 

“Cứ dựa như thế này đi.” Anh cũng khe khẽ đáp lại. “Anh ngủ không lâu, ôm em như thế này, nhắm mắt nghỉ một lúc là được mà.”

 

Anh nói rồi bỏ kính xuống, đặt sang bên cạnh.

 

Ôm cô trong tay, rồi thật sự không nói gì nữa, chầm chậm vào giấc ngủ.

 

Thời Nghi sợ đánh thức anh, không dám cử động.

 

Ngồi đến lúc cơ thể đều mỏi nhừ cũng không dám xoay người, cô chỉ khẽ bĩu môi thì thầm: “Nhà khoa học của em ơi, đây là cách anh chăm người ốm sao...”

 

Anh sợ cô nóng nên mở điều hoà trong phòng, lại sợ cô cảm thấy bí nên cửa sổ cũng để mở. Nhiệt độ rất mát mẻ, ý nghĩ muốn cử động mà không dám dần dần biến mất, lại nhớ tới những lời của Văn Hạnh.

 

Thời Nghi nhớ trong khoảnh khắc cô tỉnh lại bên bờ sông, thấy anh quỳ bên cạnh nhìn mình.

 

Văn Hạnh còn nói sắc mặt anh trắng bệch, không thể nói bất cứ câu nào, chỉ gọi tên cô. Có lẽ là chỉ anh dùng tư thế ấy, kéo cô từ trong cơn ảo giác quay trở về.

 

Từ đoạn ký ức ở thư phòng, đến bờ sông ngập ánh sáng của hoa đăng. Từ quá khứ, đến hiện tại.

 

Cô nghĩ đi nghĩ lại, rồi cảm thấy thật hạnh phúc.

 

Cô khe khẽ nhấc tay anh lên, cúi đầu hôn nhẹ, sau đó lại đặt về chỗ cũ.

 

Lúc cô gái quay lại giúp cô rút kim truyền ra, Châu Sinh Thần mới tỉnh dậy.

 

Thời Nghi hỏi anh xem có thể cùng đi thăm bà ngoại không, Châu Sinh Thần hơi do dự, Thời Nghi lại nói, bà ngoại quý cô như thế, nếu đi thăm bà sẽ rất vui, hơn nữa có anh ở bên nên sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu. Cuối cùng anh cũng đồng ý, gọi chú Lâm đi chuẩn bị xe.

 

Lúc đến nơi, vừa đúng lúc gặp được cả Châu Văn Xuyên và Đồng Giai Nhân.

 

Hai người đang nói chuyện với bà, khi cô bước vào khẽ gật đầu định chào hỏi. Đối với người em trai và em dâu này của Châu Sinh Thần, cô không thích chung đụng chút nào, còn cầu mong càng ít gặp càng tốt, nhưng nếu tình cờ chạm mặt như thế này thì cũng không có cách nào khác.

 

“Không biết còn có thể đợi được tới lúc nhìn thấy cháu ra đời hay không...” Bà chạm khẽ vào bụng Đồng Giai Nhân, mỉm cười, tay còn lại vẫn không ngừng lần tràng hạt.

 

“Làm sao mà không gặp được chứ?” Đồng Giai Nhân nhỏ giọng cười, nói: “Cháu vẫn còn đợi bà đặt tên cho nữa mà.”

 

“Phải rồi.” Tâm trạng của bà ngoại dường như rất tốt. “Tên của cháu đều là bà đặt cho, mới chớp mắt thôi mà đã lớn nhường này rồi.”

 

Họ đều cười.

 

Bà ngoại rất yêu quý Đồng Giai Nhân và Châu Sinh Thần.

 

Nghe qua cuộc đối thoại cũng đủ hiểu Đồng Giai Nhân thật sự lớn lên cùng Châu Sinh Thần, lúc đó bà ngoại đã chăm sóc họ trong một khoảng thời gian dài. Thanh mai trúc mã, hẳn là từ dùng để hình dung loại tình cảm này?

 

Cô ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, cách đó không xa là Châu Văn Xuyên.

 

Hai người trong chốc lát bị bỏ rơi, đều im lặng.

 

Thời Nghi cứ nhìn bà ngoại, đợi bà nhìn sang mới mỉm cười biết mình đang ở trong phòng. Còn Châu Văn Xuyên thì chỉ dõi mắt vào Đồng Giai Nhân, có vẻ rất để tâm đến người vợ này.

 

“Mẹ cháu cũng muốn đến thăm bà.” Đồng Giai Nhân bỗng nhiên nhắc tới mẹ Châu Sinh Thần.

 

Bà chỉ “ừ” khẽ một tiếng.

 

Không đáp lại câu gì, chỉ tế nhị chuyển chủ đề.

 

“Bà thấy hai anh em cháu hình như không hay gặp nhau.” Bà ngoại nhìn Châu Văn Xuyên. “Làm sao gặp nhau mà khó khăn vậy, cũng không nói gì với nhau nữa?”

 

Châu Văn Xuyên cười: “Cháu dâu nói chuyện với bà là được rồi mà, chúng cháu chỉ ngồi nghe thôi ạ.”

 

Châu Sinh Thần cũng cười khẽ, nói: “Hôm nay chủ yếu đến thăm bà, chúng cháu muốn nói chuyện với nhau còn có nhiều dịp khác mà.”

 

Xem ra hai anh em nhà họ tung hứng rất giỏi.

 

Nhưng cũng chỉ là “xem ra” mà thôi.

 

Thời Nghi nghĩ, bản thân cô còn nhận ra điều đó, bà không thể không nhìn ra.

 

Quả nhiên, bà ngoại khẽ thở dài, chầm chậm nói: “Quân tử có ba điều răn: Lúc trẻ, khí huyết chưa ổn định, phải tránh đam mê nữ sắc; đến khi khí huyết đương thịnh, phải tránh cùng người tranh đấu; về già huyết khí đã suy, phải tránh không được tham lam[1].”

 

[1] Nguyên văn: Quân tử hữu tam giới: thiếu chi thời, huyết khí vị định, giới chi tại sắc; cập kì tráng dã, huyết khi phương cương, giới chi tại đấu, cập kì lão dã, huyết khí kí suy, giới chi tại đắc (君子有三戒: 少之时, 血气未定, 戒之在色; 及其壮也, 血气方刚, 戒之在斗; 及其老也, 血气既衰, 戒之在得) trích trong Luận ngữ của Khổng Tử. (HĐ)

 

Cô hoài nghi nhìn Châu Sinh Thần.

 

Dường như anh đoán ra điều bà ngoại muốn nói bèn khẽ cười.

 

“Hai đứa các con đang lúc trai trẻ, phải tránh những việc ngoài thân dẫn đến tranh đấu...” Bà ngoại giải thích. “Anh em như thể chân tay, là duyên phận rất khó có được.”

 

Châu Văn Xuyên lắc đầu cười: “Bà ơi, bà suy nghĩ nhiều quá rồi.”

 

Đồng Giai Nhân cũng nắm tay bà rất dịu dàng: “Bà ơi, không phải thế đâu ạ, họ là hai anh em, nếu thật sự có khoảng cách thì vẫn còn cháu mà.”

 

Bà ngoại cười như không cười, tiếp tục lần tràng hạt.

 

Thật sự rất thành kính.

 

Có lẽ người già nào cũng đều kính Phật cũng như vậy.

 

Tụng kinh niệm Phật, bất cứ lúc nào cũng có thể quên đi người bên cạnh mình.

 

Bốn người rời khỏi căn gác nhỏ, sắp đến bữa tối, Đồng Giai Nhân nhìn hai anh em họ, bỗng nhiên đề nghị ra ngoài dùng bữa. Cũng vì rất lâu rồi không gặp nên muốn ôn lại chuyện cũ.

 

“Đi thôi.” Lúc Châu Sinh Thần nhìn tỏ ý dò hỏi, Thời Nghi thấp giọng nói.

 

Nơi đây cách nhà hàng mà nhà họ Châu Sinh dùng để đãi khách cũng không xa.

 

Bốn người một bàn cạnh cửa sổ.

 

Ngoài cửa sổ là hồ sen, trên mặt nước sen vẫn chưa tàn.

 

“Em nghe mẹ nói lần trước lúc chị Thời Nghi đến có vẽ một bức tranh?” Đồng Giai Nhân tự tay cầm bình trà rót cho cô. “Còn làm cho bác Lưu khen ngợi không ngớt, em cũng muốn xem.”

 

Cô cười, nói cảm ơn: “Chị chỉ vẽ mấy bông hoa sen, vẽ nhiều thành quen ấy mà.”

 

Đồng Giai Nhân cười không nói, đặt bình trà xuống.

 

Vừa may có người cầm đến hai chén canh, đặt cạnh Đồng Giai Nhân và Thời Nghi.

 

Bốn người đều cảm thấy hơi kỳ lạ, họ vẫn chưa kịp gọi gì, sao lại mang canh lên?

 

“Đây là phu nhân gọi.” Người quản gia giải thích: “Một chén để mợ hai dưỡng thai, một chén để cô Thời Nghi bồi bổ sức khỏe.”

 

Thời Nghi kinh ngạc, thật sự bất ngờ.

 

Đồng Giai Nhân nói biết rồi, mở ra rất nhanh, ngửi ngửi: “Ôi... có vẻ như không ngon lắm.”

 

Châu Văn Xuyên cười lắc đầu: “Uống hay không uống tùy em.”

 

Thời Nghi cũng mở ra, canh thơm nức, phảng phất mùi thuốc Bắc.

 

Cô cầm muỗng canh khuấy chầm chậm, rồi múc một muỗng.

 

Thời Nghi đang muốn uống canh, bỗng bị Châu Sinh Thần ngăn lại: “Em đang dùng thuốc Tây y, uống canh có thuốc Bắc sẽ không tốt.”

 

Giọng của anh không cao, mặc dù ngăn cản bất ngờ nhưng cũng rất có lý.

 

Nhưng... Thời Nghi nghĩ một lúc, lại cất tiếng: “Em chỉ uống một hai thìa, mẹ anh biết sẽ thấy vui." Châu Sinh Thần đắn đo một lúc, không rõ là đang suy nghĩ gì.

 

Cô cúi đầu uống một thìa nhỏ, khẽ nhíu mày.

 

“Sao thế?” Anh cũng nhíu mày, hỏi cô.

 

“Đắng...” Thời Nghi lè lưỡi, cười.

 

Châu Sinh Thần bất ngờ, nhưng cũng cười: “Chờ một chút để họ mang cho em điểm tâm ngọt.”

 

“Vâng.”

 

Từ khi bị ngã xuống nước, Châu Sinh Thần càng ngày càng thận trọng với những người ở cạnh cô.

 

Mỗi khi qua lại trong biệt thự này đều có một cô gái và chú Lâm đi cùng cô, Thời Nghi sợ phiền hà, nên càng ở yên trong phòng mình, nghĩ rằng khi tháng Bảy này qua đi sẽ ổn hơn.

 

Dẫu sao ở Thượng Hải cô vẫn còn bạn bè của mình, ở đây ngoài Văn Hạnh thực sự không còn có ai nói chuyện nữa, nhưng cũng là nơi yên tĩnh để cô đọc sách.

 

Từng từ từng chữ, đều rất tập trung.

 

Thái độ của mẹ Châu Sinh Thần đang dần dần biến chuyển.

 

Thậm chí còn có lúc mời cô qua uống trà.

 

Cô sợ Châu Sinh Thần sẽ lo lắng, chỉ khi đi cùng anh mới dám đến. May mà có lý do "sức khỏe không tốt", nếu không có lẽ bố mẹ biết sẽ nói cô không tôn trọng bề trên.

 

Mẹ anh luôn tự mình chuẩn bị thuốc bổ để cô uống mỗi ngày.

 

Đây là một hành động rất kỳ lạ, giống hệt như Châu Sinh Thần đối với cô, ăn gì dùng gì, đều phải chính mắt nhìn thấy mới yên tâm.

 

“Ta nghe Văn Hạnh nói, cô đã đọc rất nhiều sách cổ rồi?” Mẹ anh đợi cô bỏ muỗng canh xuống rồi mới hỏi.

 

“Cháu có đọc một ít,” Cô cười, “cảm thấy câu chữ trong văn cổ rất đẹp.”

 

“Thích cuốn nào?”

 

“Rất nhiều ạ, ừm… những cuốn sách đã xuất bản hầu như cháu đều xem qua, còn có một số sách ở tàng thư lâu nữa.”

 

Thời Nghi không thích những mối quan hệ quá phức tạp giữa người với người, vì thế hai mươi mấy năm nay phần lớn thời gian cô đều đọc sách, đọc về sự thay đổi của các triều đại, về thi từ ca phú.

 

“Ta rất thích những cô gái biết đọc sách.” Mẹ anh cười khẽ, nhìn cô.

 

Đây là lần đầu tiên, mẹ anh chịu thừa nhận cô.

 

Cô cũng cười.

 

“Nhưng... ta vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, cháu không phù hợp với gia đình ta.” Mẹ anh nhìn cô, tiếp tục nói. “Gia đình cô rất tốt, không phải quan chức hiển đạt gì, nhưng cũng là dòng dõi thư hương. Cha mẹ hòa thuận, không có anh chị em, mối quan hệ xã hội sau khi trưởng thành cũng rất đơn giản, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, mọi thứ rất ổn định, nguyên tắc, nghề nghiệp tự do thoải mái. Có đúng vậy không?”

 

Cô nghĩ một lúc, nói: “Vâng. Cuối tuần cháu ở cùng cha mẹ, buổi sáng đọc sách, buổi chiều tới mười hai giờ đêm đều làm việc trong phòng thu âm với bản thảo và micro.”

 

Châu Sinh Thần nhìn cô.

 

Tựa hồ anh muốn ngăn mẹ mình đặt câu hỏi, nhưng không biết vì sao lại bỏ ý nghĩ đó đi.

 

“Ngoài mối quan hệ với bạn học, còn có diễn viên lồng tiếng, của công ty, bạn hàng xóm, mối quan hệ xã hội của cô từ trước đến giờ đều không mở rộng ra thêm, phải không?”

 

“Vâng.” Thời Nghi đáp rất thành thật: “Cháu thích dùng thời gian vào chuyên môn lồng tiếng và đọc sách, ngoài ra thời gian còn lại thì ở bên cha mẹ, cho nên các mối quan hệ rất đơn giản, cũng phù hợp với cháu.”

 

Mẹ Châu Sinh Thần cười khẽ: “Cô sắp xếp cuộc sống của mình rất tốt, rất yên ổn, vậy tại sao không quay về tiếp tục sống cuộc sống của cô?”

 

Thời Nghi ngừng lại một lúc, muốn nói nhưng lại bị chặn lại.

 

“Cô Thời Nghi, nghe ta nói.” Phong thái trên gương mặt bà, không thể thay đổi trong một sớm một chiều. “Để ta lấy ví dụ cho cô thấy. Mười năm trước, một chiếc du thuyền xuất bến cửa biển này, du khách chủ yếu đến đây vì những cuộc giao dịch ngầm, mua bán tất cả các lĩnh vực từ chính trị, khoáng sản, ruộng đất, đá quý đến ma túy, vũ khí."

 

Cô nhớ những lời này hình như Châu Sinh Thần đã từng nói qua.

 

Có liên quan đến nguyên nhân cái chết của mẹ Tiểu Nhân.

 

“Chủ nhân chiếc du thuyền này, lại là người nhà họ Châu Sinh...” Mẹ anh khẽ kéo áo choàng của mình, tựa hồ đang nhớ lại. “Lúc đó, trên tàu có mười chín người chết, một người là người nhà họ Châu Sinh, đó là mẹ của Tiểu Nhân, còn lại đều là người ngoài. Số tiền và động sản lưu thông trong sòng bạc khi ấy đã lên tới mấy tỷ đô la Mỹ. Còn nhà họ Châu Sinh lúc đó đã lấy được quyền nắm giữ thị trường xe hơi của Iran, đồng thời cũng có được mỏ khoáng sản nguyên sinh duy nhất trên thế giới.”

 

Mẹ anh dừng lại một chút, gọi người thay trà mới.

 

Là Bích Giản Minh Nguyệt.

 

“Nghe xong có thấy giống với mấy bộ phim cô lồng tiếng không?” Mẹ anh ra hiệu cho cô dùng trà.

 

Thời Nghi khẽ gật đầu.

 

Một ví dụ cụ thể như vậy đơn giản đã miêu tả chính xác cuộc sống của nhà họ Châu Sinh. Nghĩ đi nghĩ lại thì đây là một gia đình hoàn toàn khác biệt, là một “thế giới ngầm”, có trong tay lãnh thổ của riêng mình.

 

Kỳ thực càng nghe càng thấy giống một câu chuyện hơn.

 

Quá xa lạ so với cuộc sống thực tại, nghe chỉ thấy giống truyền thuyết.

 

“Khả năng tiếp nhận của cô rất tốt, ít nhất là trong chuyện lần này, phản ứng đều rất đúng mực.” Mẹ Châu Sinh Thần khẽ thở dài, giọng nói dần trở nên dịu dàng: “Nhưng, cô sẽ không thể nào thích ứng được với cuộc sống của nhà họ Châu Sinh, đúng không?”

 

Thời Nghi “vâng” một tiếng.

 

Không thích ứng được, cũng không thể chấp nhận được.

 

Mẹ của anh cười, không nói gì thêm.

 

Bà cũng đã nói hết những điều cần nói. Chính trị, thời cuộc, quan hệ lạnh nhạt giữa những người trong nhà, nếu nhìn thấy xác của mẹ Tiểu Nhân lúc đó chắc cô gái này sẽ suy sụp.

 

Dù nói thế nào, gia pháp và những giao dịch ngầm này đều nằm ngoài pháp luật.

 

Thời Nghi nhìn Châu Sinh Thần đang cầm tách trà, áo trắng quần đen, đeo kính gọng kim loại cũng màu đen.

 

Anh uống trà, nói chuyện hay làm việc gì không có đặc biệt giống như lần cô đứng đợi anh ở Viện nghiên cứu ở Tây An, anh khoác chiếc áo blouse của phòng thí nghiệm rảo bước về phía cô.

 

Vô cùng nghiêm cẩn, bất luận là đời thường hay đang làm việc.

 

Cô đã từng hỏi anh, tại sao lại dấn thân vào con đường nghiên cứu khoa học. Anh đã trả lời là như thế là để khiến cho nhiều người hạnh phúc hơn.

 

Câu nói đó cô vẫn còn nhớ, mỗi anh nói, cô đều nhớ rất rõ ràng.

 

Cho nên cô rất kiên định.

 

Cô có thể đi theo anh, làm những việc anh thật sự muốn làm.

 

Khi Thời Nghi và mẹ mình nói chuyện, Châu Sinh Thần từ đầu đến cuối đều không tham gia.

 

Chỉ có lúc mệt mỏi, anh mới chống khuỷu tay vào thành ghế, bỏ kính xuống, day sống mũi và mi tâm, thỉnh thoảng lại nhìn Thời Nghi. Mẹ anh nói xong chuyện cần nói, rất nhanh quay lại chủ đề văn học và thơ từ ca phú. Lúc Văn Hạnh đưa Đồng Giai Nhân đến, nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, cũng chen vào góp vui. Lần này không chỉ là Đồng Giai Nhân, thậm chí cả Văn Hạnh cũng nhắc đến bức họa Thời Nghi đã từng vẽ và những lời khen ngợi mà vị khách kia dành cho cô.

 

“Ông Trần là bạn cũ của ta”, Mẹ anh cười nói, nhớ lại: “ông ta rất ngạo mạn, rất hiếm khi khen người khác.”

 

“Chị dâu...” Văn Hạnh ngay lập tức sửa lời. “Chị Thời Nghi, em thật sự rất muốn nhìn thấy bức tranh của chị, đáng tiếc đã tặng cho bác Trần rồi.” Đồng Giai Nhân cười: “Hay hôm nay vẽ lại một bức, đặt ở nhà họ Châu Sinh là được rồi.”

 

“Được không?” Văn Hạnh cười, nhìn Thời Nghi. “Được không, chị Thời Nghi?”

 

Thời Nghi đang định nhận lời, Châu Sinh Thần đột nhiên xen vào: “Vẽ tranh rất hao tổn tinh thần, sức khỏe của cô ấy vẫn chưa hồi phục.”

 

“Cũng phải.” Văn Hạnh hơi mất hứng.

 

“Nhưng...” Anh chậm rãi nói tiếp, đưa ra một đề nghị khác, “anh có thể thử vẽ lại một bức như thế.”

 

Giọng rất bình thản, tựa như đó là một việc rất đơn giản vậy.

 

Mọi người đều rất ngạc nhiên, bởi khi đó bức tranh vừa vẽ xong đã bị lấy đi, cho dù anh đã nhìn cũng chỉ duy nhất một lần đó. Vẽ lại bức tranh chỉ nhìn qua một lần, nói thì đơn giản nhưng lúc hạ bút thì thật sự rất khó.

 

Thời Nghi cũng có chút do dự, mãi cho tới khi thấy anh đứng trong phòng đọc sách hạ bút.

 

Đầu tiên là cỏ lau, mỗi nhánh đều rất nhiều lá.

 

Từng tầng một, có lúc lại dừng, dường như đang nhớ lại.

 

Vẽ xong cỏ lau, anh dừng bút, rửa qua bút bằng nước sạch, chấm vào mực đen, đặt bút xuống, hoa sen nở bừng. Anh rất chuyên tâm, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt chỉ tập trung vào trang giấy đặt trước mặt.

 

Một bông sen.

 

Vừa giống, lại vừa không giống.

 

Bông sen giữa đám cỏ lau mà cô vẽ lần đó, bút pháp mềm mại uyển chuyển, tựa như bông sen duy nhất còn lại trong hồ ngày cuối hạ, có phần lạnh lẽo.

 

Còn bút pháp của bức tranh này lại có phần phong lưu hơn, như bông sen đầu tiên trong hồ đầu hạ.

 

Cảnh trong tranh, tựa như lòng người.

 

Mẹ Châu Sinh Thần cười cảm thán, bức tranh này mặc dù ý cảnh không giống, nhưng cũng giống đến bảy tám phần. Văn Hạnh và Đồng Giai Nhân đều ngây người ngắm bức tranh, mỗi người đều đang suy nghĩ gì đó. Châu Sinh Thần khẽ ngoảnh đầu, nhìn cô: “Giống không?”

 

Thời Nghi nói không nên lời, khẽ cười, chỉ biết nhìn anh.

 

Châu Sinh Thần quan tâm cô. Anh từ đầu đến cuối luôn tôn trọng lời hứa với Thời Nghi, kiên nhẫn chăm sóc và trân trọng cô.

 

Nhìn qua một lần, đã có thể đặt bút thành tranh.

 

Nếu không để tâm, rất khó có thể làm vậy.

 

Châu Sinh Thần cũng nhìn cô, cười, đổi bút, viết mấy chữ cạnh bức tranh:

 

“Lặng ngắm sen tinh khiết. Lòng không nhiễm bụi trần.”

 

Là một câu thơ của Mạnh Hạo Nhiên.

 

Thời Nghi nhận ra câu thơ này, bỗng nhiên nhớ ra hàm ý của nó.

 

“Em nhìn xem, bông hoa sen này mọc lên từ bùn lầy mà chẳng hôi tanh mùi bùn, cũng là tự răn mình, không được để thế tục quấy nhiễu, bảo vệ trái tim trong sạch.”

 

Mười chữ đơn giản mà nhập tâm.

 

Ánh mắt của cô lướt từ bức tranh rồi dừng lại ở anh.

 

“Là thơ của Mạnh Hạo Nhiên?” Văn Hạnh rất vui vẻ, phát hiện bản thân cũng biết câu thơ này. “Rất hợp với bức tranh.”

 

Đồng Giai Nhân cũng cười, nói khẽ: “Phải, rất hợp.”

 

Trong căn phòng, chỉ có mẹ Châu Sinh Thần và Thời Nghi hiểu anh viết câu thơ của Mạnh Hạo Nhiên là muốn nói gì.

 

Cuộc nói chuyện vừa nãy, anh không hề tham gia.

 

Nhưng hoàn toàn không thỏa hiệp.

 

Những việc anh làm, những người anh lựa chọn, từ đầu đến cuối sẽ không thay đổi.

 

“Lặng ngắm sen tinh khiết. Lòng không nhiễm bụi trần.”

 

Thời Nghi trong lòng anh, là một Thời Nghi như thế. Thời Nghi của anh.

 

Hồ sen cuối hạ thường có cảm giác lụi tàn.

 

Thời Nghi bước trên chiếc cầu bằng đá cong cong uốn khúc trên mặt nước, không cảm thấy đây là cảnh sắc tàn úa thê lương. Thu tới sắc nâu loang lổ trên hồ, qua đông mặt nước đóng băng vừa dày vừa nặng nề, để rồi sang năm sắc xanh thẫm lại ngập tràn.

 

Xuân qua thu tới, năm này qua năm khác.

 

Thời Nghi quay người lại nhìn thấy Châu Sinh Thần chỉ cách mình hai ba bước chân. Cho dù là anh của kiếp trước chỉ vung tay lên đã có thể khiến hơn mười vạn tướng sĩ rào rào quỳ xuống, hay anh của kiếp này tay đút túi quần ung dung đứng trước mặt cô, tất cả đều không thể thay thế.

 

Thời Nghi cười, anh cũng khẽ cười theo.

 

“Em... thật sự không thích hợp với gia đình anh.”

 

Anh không quá để ý: “Anh cũng không thích hợp.”

 

“Anh từ nhỏ đều thế này sao?”

 

Châu Sinh Thần cười một tiếng: “Cũng không khác lúc em còn nhỏ, không quá hòa đồng.”

 

Thời Nghi nghĩ tới việc anh hiểu mình rõ như lòng bàn tay, tự nhiên cảm thấy không thoải mái: “Tài liệu của em trong tay anh, rốt cuộc chi tiết đến mức nào?”

 

“Chi tiết đến mức nào ư?” Châu Sinh Thần nghĩ một chút: “Chi tiết đến việc em thích cà phê thích bỏ thêm sữa, không bỏ đường.”

 

Thật sự quá tỉ mỉ.

 

Từ lần đầu hai người gặp nhau, thậm chí chưa gặp lại lần như hai, anh đã biết những điều này.

 

Chỉ tiếp xúc một thời gian rất ngắn ở Tây An, cô đã hoàn toàn bị anh nắm rõ. Mà đối với anh, cô hoàn toàn là si mê. Mỗi đoạn thời gian, thậm chí mỗi ngày trôi qua đều khiến cô nhận ra mọi thứ cô biết về anh trước đây đều không thật.

 

Cô dừng bước, Châu Sinh Thần cũng tự nhiên dừng lại.

 

“Quá khứ của anh, cũng là sống trong hoàn cảnh này, có thấy quen không?”

 

Chính trị, khoáng sản, đất đai, đá quý, buôn bán ma túy và vũ khí.

 

Cô cảm thấy những thứ này đều đi ngược lại với con người anh.

 

“Anh?” Dường như anh đang nghĩ gì đó, im lặng một lúc. “Anh không quen, cũng không thích, nhưng không có cách nào để gạt bỏ, quan hệ huyết thống là quan hệ duy nhất giữa người với người không thể nào gạt bỏ. Anh chỉ thích một cuộc sống đơn giản.”

 

Cô “vâng” một tiếng, khẽ trêu anh: “Thích sao Kim, thích hơn cả Trái đất mà mình đang sống?”

 

Anh bị cô trêu chọc, cũng đáp: “Nhưng đầu tiên, phải bảo vệ mảnh đất dưới chân mình. Mảnh đất dưới chân mình mà không bảo vệ được thì đồng bào dựa vào đâu để sinh tồn đây?”

 

Thời Nghi nghe anh nói, nghĩ tới rất nhiều điều.

 

Một lúc sau mới gật đầu nói: “Đúng thế cũng giống như... những người Do Thái trước đây đều bị giết hại, là vì họ không có Tổ quốc của mình.”

 

Cô nghĩ, cô hiểu ý của Châu Sinh Thần.

 

Cho dù sau này bạn đi bất cứ đâu, Tổ quốc vẫn là nơi để bạn quay về, vẫn là nơi để bạn dựa vào.

 

Thời Nghi nhìn anh một lúc, đưa tay chạm khẽ vào ngực anh: “Trái tim anh chất chứa quá nhiều điều, em chỉ cần là một phần nhỏ trong đó đã quá đủ rồi.”

 

Bữa tối, cô và anh dùng bữa trong phòng mình.

 

Đây cũng là lần đầu tiên kể từ một tháng trở lại đây, hai người có thể yên tĩnh cùng nhau dùng bữa. Thời Nghi tự mình nấu một phần canh thuốc cho Châu Sinh Thần, công thức khá đơn giản. Dường như anh không thích mùi vị của thuốc Bắc, ăn vào một chút đã nhận ra, hệt như một cậu bé mười mấy tuổi. Cô ngạc nhiên hỏi: “Có phải lúc anh còn nhỏ đã uống quá nhiều nên giờ cơ thể mới phản ứng lại như vậy không?”

 

Anh cúi đầu, tiếp tục uống thứ canh bỏng môi bỏng miệng kia.

 

Dường như không muốn thừa nhận.

 

Cô mỉm cười: “Sợ uống thuốc thì cứ thừa nhận đi mà.”

 

Anh ngẩng lên, dường như đã khôi phục lại vẻ bình thản: “Ừ, không thích lắm.”

 

Cô không giấu nổi tâm trạng vui vẻ, còn trêu anh vài ba câu.

 

Chú Lâm nhìn thấy cũng không nhịn được cười, hiếm hoi lắm mới thấy cậu cả bị người khác nhìn ra điểm yếu.

 

Châu Sinh Thần ho một tiếng, nói khẽ: “Được rồi, em còn làm ồn nữa là anh sẽ thực hiện gia pháp đấy.”

 

“Gia pháp?” Cô buột miệng, chỉ trong nháy mắt liền bừng tỉnh.

 

Câu nói mập mờ, lại ám chỉ rất rõ. Chỉ một lời nói của anh thôi cũng đủ khiến cô đỏ mặt.

 

Cô không dám trêu chọc anh nữa, lặng lẽ ăn phần ăn của mình.

 

Đến khi đọc sách, cô vẫn không cảm thấy an lòng, ngồi cạnh cửa sổ thư phòng cũng chỉ nhìn Châu Sinh Thần. Anh tựa vào sofa, vẻ thoải mái, vận một chiếc áo sơ mi dài tay khá đơn giản. Cánh tay gác lên thành ghế, vô thức nghịch những tua rua của chiếc gối tựa, có vẻ như đang rất tập trung.

 

Cô cựa người, muốn tập trung vào cuốn sách trong tay.

 

“Thời Nghi?”

 

“Dạ?” Cô quay đầu lại.

 

Anh nhìn cô: “Có chuyện gì sao?”

 

“Không có” Cô trả lời qua loa. “Không phải em đang đọc sách sao?”

 

“Em cứ hai phút lại đổi tư thế một lần.” Anh khẽ cười. “Không giống với tư thế đang đọc sách.”

 

“Em...” Cô cố gắng tìm cách viện cớ, loay hoay nghĩ một lúc, rồi cũng cười: “Anh đấy, anh cũng không tập trung đọc sách, nên mới biết em bồn chồn bất an chứ.”

 

Anh nhíu mày: “Để anh xem tối nay em đọc quyển nào”

 

Cô “vâng” một tiếng, cầm quyển sách đưa cho anh.

 

Thình lình bị anh ôm eo, đè xuống sofa, động tác vô cùng bất ngờ khiến cô sợ hụt hơi. Vừa muốn rời đi, đã cảm thấy sự thay đổi của anh.

 

Hơi thở ấm nóng dần dần kề sát gáy và ngực của cô, cô nhắm mắt, bối rối.

 

Anh bế cô lên giường.

 

Rất nhanh, hàng cúc trên váy ngủ đều bị anh cởi ra.

 

Cô vô thức nắm lấy chiếc áo sơ mi của anh, khẽ trở mình. Phần bụng có chút không thoải mái, nhưng dường như không phải ở bụng, có vẻ là cơn đau tức ở ngực truyền đến.

 

Thời Nghi muốn mở miệng nói với anh, cơ thể mình bỗng nhiên không thấy thoải mái.

 

Ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng gọi khẽ: “Cậu cả.”

 

Rất đột ngột.

 

Bình thường không có việc gì gấp, thời điểm này sẽ không có người nào ở lầu hai.

 

Anh thoáng có chút bất ngờ, dừng lại, giúp cô kéo lại vạt áo ngủ, khẽ chỉnh lại cho ngay ngắn, đứng dậy ra mở cửa.

 

Đứng ngoài cửa là một cô gái nhỏ, nhìn thấy anh mở cửa khẽ nói mục đích đến.

 

Vì cố hết sức hạ giọng thật thấp nên Thời Nghi không nghe thấy điều gì, chỉ nhìn thấy lưng của Châu Sinh Thần.

 

Rất nhanh anh quay lại nói với cô: “Trong nhà có chuyện, anh phải đi ngay bây giờ.”

 

Cô gật đầu: “Anh đi đi.”

 

Anh không nói thêm gì nữa, ngay lập tức rời đi.

 

Xem ra là một chuyện rất gấp gáp. Thời Nghi thở khẽ, bụng vẫn đau lâm râm, nhất định phải đắp chăn lên giường nghỉ ngơi, rồi cô dần chìm sâu vào giấc mộng. Bị bóng đè, từng cơn nối tiếp từng cơn.

 

Khó khăn lắm cô mới có thể thoát ra khỏi giấc mơ đó.

 

Chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt cơ bắp, thậm chí cả máu trong huyết quản, đang đau quặn lên.

 

Ngực cô đã sớm bị cơn đau đè nén không thở nổi, cô chỉ muốn thoát khỏi giấc mơ này, ra sức vật lộn cùng nó. Rất đau đớn, đau như xé ruột xé gan.

 

Cô không tỉnh dậy nổi, bị vây hãm trong giấc mơ và trong cơn đau tột cùng.

 

Cuối cùng cô ngã từ trên giường xuống, trong khoảnh khắc rơi xuống đất, cô đã hoàn toàn mất đi tri giác.

 

Ở một phòng bệnh khác, có người cũng đang phải chịu cảnh đau đớn hệt như thế.

 

Bác sĩ gia đình có mặt ở đó đều rất hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Văn Hạnh, đang khẽ trao đổi phương án điều trị có hiệu quả nhất. Thật ra trước khi về lần này, Văn Hạnh phải thực hiện phẫu thuật, nhưng cô cứ nhất quyết về nước.

 

Mẹ Châu Sinh Thần không nói được cô, chỉ có thể sắp xếp tất cả những liệu pháp điều trị cần thiết.

 

Trong đêm hôm đó, việc cô lao xuống cứu Thời Nghi thật sự đã làm mọi người kinh hãi, may sao không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.

 

Nhưng trước mắt hậu quả rất khó lường.

 

Lúc cô còn tỉnh táo, lơ mơ nhìn nhìn thấy bốn người họ Châu Sinh, lướt qua chỗ Mai Hành sau lưng họ, dừng lại vài giây. Chỉ đến khi Mai Hành cười với cô, cô mới đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

 

Không nhiều người tới.

 

Châu Sinh Thần đứng sau lưng mẹ anh, nhìn cô. Ngón tay khẽ cử động, bị mẹ cô nắm lấy, không cố sức rút ra, cô chỉ về phía anh. Châu Sinh Thần hiểu ra, ngồi vào bên cạnh.

 

Lúc anh nắm lấy tay Văn Hạnh, ngón tay trỏ của cô bắt đầu chuyển động.

 

Rất yếu ớt, nhưng cũng rất dịu dàng viết hai chữ: "Đi đi."

 

Cô nhìn thẳng vào mắt Châu Sinh Thần đầy hi vọng, mong anh có thể hiểu được ý của mình.

 

Rời khỏi đây, rời khỏi dinh thự ở Trấn Giang này.

 

Tới chân trời góc bể, sống cuộc sống mà anh mong muốn.

 

Châu Sinh Thần cũng nhìn lại cô, trong đôi mắt đen không có bất kì gợn sóng ưu tư nào, hay có thể nói bản thân đã sớm hiểu rõ suy nghĩ của em gái. Vì cô cũng giống như Thời Nghi, trước đây đã từng hỏi anh có phải không thích cuộc sống của gia đình này, anh không thể không nhận ra suy nghĩ của cô.

 

Cô rất chậm chạp lại vẽ hai đường kẻ sọc: “| |”

 

Sau đó rất kiên quyết, viết lại một lần nữa: “Đi.”

 

Văn Hạnh gắng sức chớp mắt, thở ra đầy khó nhọc.

 

Cuộc đối thoại bí mật và ngắn ngủi đó, ngoài hai người Châu Sinh Thần và Văn Hạnh ra, không còn ai thấy được. Rồi rất nhanh cô chìm vào hôn mê, mẹ Châu Sinh Thần lạnh lùng đứng dậy, nói rất nhỏ với bốn vị bác sĩ đứng đằng sau, đại ý là phải thu xếp phẫu thuật, tình trạng không mấy khả quan.

 

Châu Sinh Thần ở trong phòng nghe thấy, đợi cho đến khi tất cả mọi người đều đã rời khỏi, chỉ còn anh và mẹ. “Sự việc lần này của em con...” Cuối cùng vẫn là mẹ anh lên tiếng trước, “đáng lẽ ra đã không nghiêm trọng đến như thế”

 

“Việc này hoàn toàn không có lỗi của Thời Nghi.” Anh nói.

 

Mẹ nhìn anh, giọng bình thản, thấp giọng: “Mẹ nghĩ, cô gái này không may mắn.”

 

“Cô ấy rất bình thường. Nếu có thứ không may mắn, chắc chắn sẽ quấy nhiễu cô ấy đầu tiên” Châu Sinh Thần không mảy may thể hiện cảm xúc.

 

“Con cảm thấy gia đình của chúng ta, nếu muốn một cô gái biến mất có cần dùng những thủ đoạn ôn hòa như vậy không?”

 

Ánh mắt của mẹ anh cực kỳ lạnh lùng.

 

Châu Sinh Thần không nói gì.

 

Để Văn Hạnh có thể nghi ngơi tĩnh dưỡng, nơi này rất yên tĩnh, đến tiếng ve kêu cũng không có.

 

Lúc này, có lẽ Thời Nghi đã ngủ say rồi.

 

Anh đứng bên cửa sổ, cứ yên lặng như thế cả một đêm.

 

Đến lúc trời sắp sáng, Tiểu Nhân mới được biết tình hình của Châu Văn Hạnh, vội vã chạy đến. Cậu đẩy cửa bước vào, ngay lập tức nhận ra bầu không khí ở đây rất u ám, không gian như đặc quánh lại.

 

Tiểu Nhân đến bên mẹ Châu Sinh Thần, cất tiếng: “Chú đã về rồi.”

 

“Chú của con đã về rồi sao?” Mẹ Châu Sinh Thần dường như lại rất bất ngờ.

 

“Vừa mới về.” Trong mắt của cậu có rất nhiều điều không tiện nói ra, chỉ nhìn về phía Châu Sinh Thần: “Anh có muốn đến thăm hỏi không?"

 

- Hết chương 13 -

back top