Một lúc sau, Long tịch bảo đỏ mắt nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp mà nói "Viễn thúc thúc, cháu chắc là mai sẽ có người đến ‘nhận’ cháu về, nhưng cháu thật sự rất luyến tiếc người cùng dì Trúc, thúc về sau có rãnh rỗi nhất định phải đến Long gia thăm ta, có được không?"
“Được, ta có thời gian rãnh sẽ đến thăm cháu, đừng khóc” Nam Cung Viễn thay cô lau đi nước mắt trên mặt.
"Được, thúc hứa rồi đó” Long Tịch Bảo vui vẻ meo meo đến.
"Được" Nam Cung Viễn ôn nhu vuốt ve đầu của cô… nếu như cô là nữ nhi của hắn thì thật là tốt bao nhiêu.
"Bảo Bảo, ta hỏi cháu, bớt trên trán là từ nhỏ đã có sao?" Nam Cung Viễn muốn làm một lần cuối cùng xác nhận lại.
Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút, vùi mặt vào trong ngực của ông, thấp giọng nói "Đúng vậy."
Thật xin lỗi, Viễn thúc thúc, tha thứ cháu lừa gạt ngươi, thế nhưng chuyện quá mức quỷ dị, cháu thật sự là không biết nên nói sao cho người hiểu…
Nam Cung Viễn thất vọng thở dài…quả nhiên là vọng tưởng a …nàng làm sao có thể là con của mình chứ…
Con gái của ông…trên trán cũng không có cái bớt rõ ràng như vậy…nhưng tại sao cái bớt của cô lại giống bớt của mình đến như vậy…thật sự có chuyện trùng hợp kì lạ như vậy sao?
——— ta là trùng hợp tuyến phân cách ———–
"Ca ca thân ái, gần đây có khỏe không?" Hắc Viêm Minh hài hước nhìn biểu tình của Hắc Viêm Triệt.
"Có chuyện gì mau nói" Hắc Viêm Triệt mệt mỏi ngồi ở trên ghế xoay, cầm trong tay một ly rượu đỏ.
3 ngày, cô đã đi 3 ngày rồi, không có sự chiếu cố của anh cô có sống tốt hay không, buổi sáng có uống sữa hay không, gây họa có ai giúp cô thu dọn tàn cục, buổi tối lại có hay đá chăn không…nhưng điều anh bận tâm nhất là liệu Long Tịch Bảo có hay không dạy hư cô…Cô đi rồi, thế giới của anh chỉ còn lại hắc ám…Cổn Cổn, rốt cuộc em đang ở đâu chứ…
"Chậc chậc, anh thật là vô tình a, thiệt thòi em buổi tối không ngủ được, ‘ thiên tân vạn khổ ’‘ trèo non lội suối ’ tới tìm anh" Hắc Viêm Minh một bộ dáng bất cần đời.
"Hắc Viêm Minh, nếu ngươi thông minh không cần vào thời điểm này chọc tới ta." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nói.
"Anh có muốn biết hôm nay em gặp được ai hay không?" Hắc Viêm Minh đi thẳng tới tủ rượu, ưu nhã rót cho mình một ly sâm banh.
"Trong mắt ngươi trừ Tô Anh Lạc ra, còn có người khác sao." Hắc Viêm Triệt nói.
"Đừng nhắc tới cô ấy, một cô gái không biết điều" Hắc Viêm Minh thanh âm đột nhiên trầm xuống.
Hắc Viêm Triệt nhìn một chút em trai của mình, trầm mặc uống rượu.
"Được rồi, chớ bày ra bộ dáng thất hồn lạc phách đó, hôm nay em gặp được một tiểu tử béo tròn có mùi vị của anh, bên cạnh còn có một cô gái trên trán có hình ngọn lửa, anh nói xem, thế giới này có phải rất tròn hay không?” Hắc Viêm Minh nhẹ nói đến.
Nghe vậy, Hắc Viêm Triệt bá một cái đứng lên, không hề nghĩ ngợi, xông tới liền vung một quyền, tốc độ nhanh tựa như ‘ thuấn gian di động ’.
Hắc Viêm Minh cười đùa né tránh, sau đó nói "Uy! Đừng tưởng rằng anh không phải là ‘ người ’ thì có thể khi dễ người khác nha."
Hắc Viêm Triệt lạnh lùng em trai mình, "Ta không phải là ‘ người ’, ngươi chính là ‘ người ’ sao? Khốn kiếp, ngươi đã sớm biết, tại sao kéo dài tới hiện tại mới nói."
Hắc Viêm Minh nhún vai một cái, không sợ mà nói "Em không dám xác định, ngộ nhỡ không phải, anh sẽ bởi vì em ‘ nói dối quân tình ’ mà giết chết, anh cũng biết…một khi anh có chút hy vọng, sau cùng lại thất vọng, cái gì anh cũng có thể làm ra được”.
"Cút! Ngươi ở đâu đụng phải họ, nói mau." Hắc Viêm Triệt nóng nảy quát.
Hắc Viêm Minh Tà mị cười, khẽ mở môi mỏng "Las Ve¬gas".
Rầm, Hắc Viêm Triệt dâng lên một hồi huyết khí, Long Tịch Bảo…ta muốn giết ngươi, ngươi dám mang cô ấy đến một nơi loạn như vậy!
"Ngươi biết họ ở chỗ nào hay không?" Hắc Viêm Minh còn là một bộ xem kịch vui.
"Ở đâu?" Lạnh như băng chữ từ trong miệng Hắc Viêm Triệt phun ra
"Nam Cung Viễn." Hắc Viêm Minh cười nhấp một miếng rượu đỏ…
"‘ Đại gia song bạc ’?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng hỏi
"yes! you know now." Hắc Viêm Minh cầm ly rượu đối với hắn làm một mời rượu tư thế
"•••••••••••••••"
———— ta là đáng yêu tuyến phân cách ———–