Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 119: Không sinh cùng lúc, nhưng chết chung huyệt

Long Tịch Bác kích động hôn cục cưng đang ngồi trên đùi anh, bàn tay có chút vội vàng xoa nhẹ bầu ngực trắng nõn của cô…

 

"A…" Long Tịch Bảo không khỏi rên rỉ ra tiếng, hơi ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ mảnh khảnh…

 

Long Tịch Bác thừa dịp hôn lên cái cổ trắng ngần của cô, để lại ấn ký ở trên đó…

 

Long Tịch Bảo có chút mê loạn đôi mắt sáng nửa mở, mặc cho anh đốt lên ‘ngọn lửa nhỏ’ kỳ quái trên người mình.

 

Long Tịch Bác nhìn bộ dạng hấp dẫn của cô, cũng không nhịn được nữa đặt cô lên trên giường, đè lên, cởi ra áo ngủ cùng áo lót của cô, không ngoài ý muốn nhìn thấy trước ngực cô một đám ấn ký màu đỏ, đôi ưng mâu nhắm lại, cúi người vùi đầu vào bầu ngực đẫy đà của cô, nhẹ nhàng liếm láp, trêu chọc…

 

"Anh Bác… ưm… a…" Long Tịch Bảo khẩn trương bắt lấy mái tóc đen của anh, phát ra những âm thanh mà chính mình cũng không thể lý giải được…

 

Long Tịch Bác bị thanh âm kiều mỵ của cô kích thích, hô hấp càng thêm dồn dập…

 

Long Tịch Bảo nghiêng mặt sang một bên cắn vào cái gối đầu bên tai, không muốn nghe thấy mình phát ra âm thanh xấu hổ như vậy…

 

Long Tịch Bác ngẩng đầu nhìn cô, kéo một góc của cái gối đầu trong miệng cô ra, hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kia, nói nhỏ: "Tịch Nhi, Tịch Nhi của anh, kêu ra đi, vì anh kêu ra đi, Tịch Nhi."

 

Long Tịch Bảo đỏ mặt, vừa đáp lại nụ hôn nóng rực của anh, vừa không tự chủ được rên rỉ ra tiếng…"Anh Bác, ưmh…"

 

"Ngoan, bé ngoan." Long Tịch Bác khàn khàn nói, bàn tay di chuyển vào bên trong bắp đùi của cô, nhẹ nhàng, như có như không khẽ vuốt ve, từ từ hướng lên trên…

 

"A…a… anh Bác, đừng như vậy… thật là ngứa..." Long Tịch Bảo không chịu được nổi da gà, nói không ra cái loại cảm giác tê dại đó là gì…

 

Long Tịch Bác lấy tay nhẹ nhàng lượn vòng vòng bên ngoài nơi bí ẩn của cô, rất nhanh cảm thấy cô ướt át…

 

"A… a… không… anh Bác…" Long Tịch Bảo xấu hổ kẹp chặt hai chân, mặc dù sau khi trải qua ngày hôm qua, chuyện nam nữ đối với cô đã không còn xa lạ nữa, nhưng…

 

Long Tịch Bác bị động tác khép chân lại của cô kích thích càng thêm khó chịu, anh cơ hồ có thể cảm giác vật nam tính ở hạ thân vốn gắng gượng nãy giờ cũng sắp muốn nổ tung, tế bào khắp toàn thân cũng đang ồn ào kêu gào muốn cô…

 

"Tịch Nhi… ngoan, anh Bác không nhịn được nữa", nói xong liền mở chân của cô ra, để cho ‘dục long’ của mình chống đỡ ở hoa tâm của cô.

 

Long Tịch Bảo cả kinh, vội vàng liên tưởng đến cảm giác đau đớn mà ngày hôm qua Long Tịch Hiên cường thế mang đến cho cô, nhưng khi nhìn Long Tịch Bác đầu đầy mồ hôi, thì khẽ run mà nói: "Anh Bác… nhẹ... nhẹ một chút… đau…"

 

Long Tịch Bác dừng động tác, nhìn dáng vẻ sợ đau nhưng lại cố tỏ ra kiên cường của cô, không khỏi đau nhói trong lòng… thương tiếc hôn một cái lên môi của cô, "Ngày hôm qua Hiên làm đau em phải không? Đừng sợ, anh bảo đảm… không đau, tin tưởng anh."

 

 

 

Long Tịch Bảo nhu thuận lại cứng ngắc gật đầu một cái, kéo ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn…

 

Long Tịch Bác khẽ cười cắn yêu cái mũi của cô, vùi đầu vào ngực của cô, khẽ liếm mút nụ hoa anh đào kia, Long Tịch Bảo hơi ưỡn người, phát ra tiếng rên rỉ kiều mỵ, cảm giác toàn thân như có một luồng điện xuyên qua vậy…

 

Long Tịch Bác thừa lúc cô mê loạn, nhẹ nhàng đem vật nam tính của mình hơi đưa vào trong dũng đạo chật hẹp của cô…

 

Long Tịch Bảo hơi nhíu lông mày, căng thẳng bắt lấy mái tóc đen của anh…

 

Mồ hôi của Long Tịch Bác rơi nhỏ giọt trên người của cô, trong lúc trêu chọc bầu ngực trắng trẻo nhạy cảm của cô thì hạ thân lại thẳng tiến thêm vài phần… Cứ như vậy… dần dần, từng chút từng chút một… anh… rốt cuộc đã hoàn toàn tiến vào bên trong cô…

 

Lúc này hai người đã thở hổn hển, Long Tịch Bảo thở phào nhẹ nhõm phát hiện ra… thật không đau… Mà Long Tịch Bác lại hít một hơi phát hiện ra… so với đánh trận còn khổ cực hơn… Ẩn nhẫn dục vọng cũng sắp muốn nổ tung, ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc dài ướt mồ hôi của cô, "Không đau có đúng không?"

 

Long Tịch Bảo xấu hổ gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp ửng hồng, vô cùng đáng yêu. Anh khích lệ hôn một cái lên gương mặt của cô, chậm rãi bắt đầu luật động…

 

"A… a… anh Bác…" Long Tịch Bảo yêu kiều hô lên…

 

"Ngoan, Tịch Nhi…" Long Tịch Bác nhẹ giọng an ủi…

 

Trong phòng… quanh quẩn tiếng thân thể va chạm, tiếng rên rỉ kiều mỵ của phụ nữ, còn có thanh âm dịu dàng trấn an của đàn ông…

 

Không biết qua bao lâu, không biết làm mấy lần… Long Tịch Bảo sức cùng lực kiệt được Long Tịch Bác thương yêu ôm vào trong ngực, mắt to nhắm thật chặt, xem ra đã ngủ say từ lâu…

 

Long Tịch Bác nhẹ nhàng hôn lên biểu tượng hình ngọn lửa trên trán cô, Tịch Nhi, cho dù sẽ ghen, cho dù sẽ giãy giụa, tụi anh cũng không buông em ra, bởi vì… em là tình yêu duy nhất của anh và Hiên… phần cảm tình này… đến chết cũng không thay đổi… Em hiểu không?!

 

Long Tịch Bảo ưm mấy tiếng, không biết mơ thấy cái gì, bàn tay nhỏ bé nắm thật bàn tay của anh, mười ngón tay quấn quít, tựa như tình yêu của bọn họ, từ thời không này… đến một thời không khác, xuyên qua ngàn năm, cuối cùng vẫn là mười ngón tay nắm chặt… không xa không rời…

 

Long Tịch Bác thỏa mãn nhắm lại đôi ưng mâu, cùng cô tiến vào mộng đẹp…

 

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cho đến khi anh phát ra tiếng hít thở đều đều, Long Tịch Bảo mới chậm rãi mở đôi mắt đẹp ra, dịu dàng nhìn dáng vẻ lúc ngủ bớt đi mấy phần bá đạo của anh, anh Bác, em hiểu rõ sự giãy giụa và trả giá của anh và anh Hiên, thứ em có thể cho các anh không nhiều, chỉ có tình yêu tràn đầy, cùng sự đối xử không chút thiên vị với cả hai, đời này… mặc kệ người ngoài nói thế nào… Em là của các anh… các anh là của em… không sinh cùng lúc, nhưng chết chung huyệt… ngày nào các anh còn sống, em sẽ còn tồn tại, ngày nào đó các anh mất đi hô hấp, em liền ngừng hô hấp cùng với hai người… em có thể yêu các anh… là hạnh phúc lớn nhất đời này của em…

 

----- ta là đường phân cách tuyến hạnh phúc -----

back top