Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 128: Nghe lén!

 

Long Tịch Bác đón được cô gái nhỏ ‘thẹn quá hóa giận’, mặc cho cô đấm lên ngực của anh, biểu tình giống như cô đang gãi ngứa.

 

"Bộ ngực nhỏ thì sao, bây giờ đang lưu hành vóc người ‘siêu mỏng’‘bằng phẳng tinh khiết’ anh có hiểu hay không, anh không có kiến thức cũng phải có thường thức chứ, không có thường thức thì làm phiền anh cũng nên xem TV một chút, cho dù anh không xem ti vi anh cũng cần phải biết che giấu, anh cư nhiên bộc lộ trắng trợn sự dốt đặc cán mai của mình như vậy, bộ ngực nhỏ thì sao, muốn ngực lớn thì đi nông trường bò sữa mà tìm, nơi đó có rất nhiều, anh đi đi, đi đi đi đi đi đi!" Long Tịch Bảo căm giận la hét, rất quá đáng, biết rõ rành rành bộ ngực là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô, mà còn vạch trần nỗi đau của cô… quá ác độc rồi.

 

Cặp sinh đôi bị lời nói của cô chọc cho bật cười, cô thật sự rất có khiếu hài hước thiên phú…

 

"Cười cái gì mà cười? Hàm răng của các anh rất trắng sao? Cẩn thận trong kẽ răng có hành lá băm nhỏ." Long Tịch Bảo đấm mệt, thở hổn hển ngồi xụi lơ trong lòng Long Tịch Bác, tức giận nhìn bọn anh chằm chằm… con bà nó… bà cô đây gắng sức đánh anh ta như vậy, anh ta còn chế giễu… toàn bộ xem như đang đấm bóp cho anh…

 

"Tụi anh không ăn hành lá băm nhỏ, em mới ăn." Long Tịch Hiên cười nhắc nhở.

 

Long Tịch Bảo nghe vậy theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm liếm hàm răng, lại dẫn tới tiếng cười sang sảng của cặp sinh đôi…

 

Không đúng a… cô không ăn hành lá băm nhỏ rất nhiều năm rồi… người hai mặt đáng ghét, lại lừa cô…

 

"Kén ăn mà anh vẫn còn kiêu ngạo như thế sao, không coi là hổ thẹn, ngược lại vẫn lấy làm vinh dự, cũng là bởi vì các anh không ăn hành lá băm nhỏ, cho nên mới không thông minh như em." Người nào đó đỏ mặt meo meo nói.

 

Long Tịch Hiên khẽ cười gật đầu: "Em thông minh nhất, được chưa?"

 

"Hừ" Long Tịch Bảo hừ lạnh một tiếng, hất mặt lên không nhìn anh…

 

Long Tịch Hiên đi tới xoa đầu cô, "Đừng ồn ào nữa, anh bảo đảm thời gian này sẽ không đánh cái mông của em nữa."

 

Long Tịch Bảo bĩu môi, "Không có thành ý."

 

"Miễn là em không phạm phải sai lầm lớn, anh liền không bao giờ đánh cái mông của em nữa." Long Tịch Hiên tiếp tục lấy lòng.

 

"Có thật không?" Long Tịch Bảo quay đầu, nhìn vào đôi ưng mâu tà tứ của anh.

 

"Thật, nhưng tuyệt đối không cho phép nói những lời như bảo bọn anh đi tìm người khác như vậy nữa, lần này tụi anh liền tha thứ cho em, lần sau…" Vẻ mặt dịu dàng của Long Tịch Hiên đột nhiên âm trầm xuống…

 

"Biết rồi mà, người ta là nói lẫy nha, ai bảo các anh luôn khi dễ em." Long Tịch Bảo nhỏ giọng ngập ngừng.

 

"Tụi anh khi dễ em? Chỉ nhẹ nhàng vỗ cái mông của em một cái, em liền ầm ĩ đến tận bây giờ, rốt cuộc là ai khi dễ ai nào?" Long Tịch Bác buồn cười nói.

 

"Nhẹ nhàng vỗ một cái?! Phải ha, nhưng là ở chỗ ‘vết thương chồng chất, vết thương cũ còn chưa lành’ của em, nhẹ nhàng vỗ một cái… anh có muốn thử một chút hay không… như vậy so với việc người ta rắc muối lên vết thương thì khác nhau chỗ nào, thất đức!" Long Tịch Bảo không vui bĩu đôi môi đỏ mọng.

 

"Ai bảo em…"

 

"Được rồi, ngủ, ngày mai em còn phải dẫn mấy vị quý khách của em đi chơi đấy." Long Tịch Hiên cắt đứt lời chưa nói hết của Long Tịch Bác, còn tiếp tục tranh luận như vậy, không biết muốn ồn ào đến mấy giờ nữa.

 

"Đúng nha! Em muốn ngủ, các anh tùy ý." Long Tịch Bảo vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, chui ra khỏi lồng ngực của Long Tịch Bác, linh hoạt chui vào chăn…

 

Hai người kia lắc đầu một cái, tắt đèn, một trái một phải lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, vẫn là tư thế sandwich một trước một sau còn cô ở giữa, rất nhanh tiến vào mộng đẹp…

 

Nửa đêm… Long Tịch Bảo mở mắt, trong đôi mắt to long lanh, không nhìn ra một chút bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ, chỉ thấy cô rón rén bò xuống giường, thần kinh khẩn trương căng thẳng, phát huy sự mềm dẻo siêu tốt của cơ thể có được do cô luyện múa từ nhỏ, dời đi ‘núi Bác’ lại vượt qua ‘sông Hiên’, rốt cuộc cũng thành công trượt xuống giường… thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo là bọn họ không có tỉnh lại… trời ạ, thế này còn khó hơn so với việc vượt qua tia hồng ngoại đề phòng trộm cắp a…

 

Người nào đó thở ra một hơi, rón rén đi tới cửa phòng… mẹ Vũ, đừng sợ… con tới trợ giúp mẹ đây…

 

Ngoài cửa phòng của Long Phi Tịch…

 

Ah… đã trễ thế này… bọn họ vẫn chưa ngủ sao? Ba Tịch không ngủ cô làm sao trợ giúp mẹ Vũ a… nhưng đã trễ thế này… bọn họ không ngủ mà đang làm gì a… Long Tịch Bảo nghi hoặc nhìn ánh sáng từ trong khe cửa lộ ra ngoài… tò mò dán lỗ tai lên trên cửa…

 

"Ăn nhiều thêm chút nữa." Giọng nam, nghe qua tinh thần có vẻ rất tốt.

 

"Không ăn nữa, ăn không vô nữa." Giọng nữ, nghe âm thanh có vẻ rất yếu ớt.

 

"Ăn!" Giọng nam, sau đó là một loạt âm thanh sột sột soạt soạt…

 

Một lúc sau…

 

"Không cho phép lại xem những thứ lung tung kia nữa." Giọng nam

 

"Vâng" giọng nữ

 

"Vậy ngủ đi." Giọng nam

 

"Dạ." Giọng nữ

 

Lại một hồi âm thanh sột sột soạt soạt… Chỉ chốc lát sau…

 

"Anh… anh muốn làm gì…" Giọng nữ

 

"Muốn em." Giọng nam

 

"Hu hu… còn muốn hả…" Giọng nữ

 

"Muốn." Giọng nam

 

"Hu..hu…" Giọng nữ

 

Kế tiếp chính là ‘hỗn hợp âm thanh’ nam nữ làm cho người ta đỏ mặt.

 

Long Tịch Bảo đỏ mặt rời khỏi cửa phòng… trời ạ… ba Tịch… thảo nào mẹ Vũ không xuống ăn cơm, thì ra không phải là bị cấm túc, mà là không dậy nổi a…

 

Người nào đó xấu hổ muốn đi trở về phòng… vừa quay đầu lại… đã nhìn thấy phía sau hai bóng người cao lớn… Bởi vì bóng tối, nên không nhìn ra vẻ mặt của bọn họ… Không phải đâu! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Bọn họ đã tỉnh rồi hả ? Tỉnh lúc nào vậy? Hu hu… ngàn vạn lần đừng hiểu lầm…

 

Em không phải tới nghe phiên bản hiện trường ‘giáo dục giới tính’… em cũng là vô tình nghe được thôi… Em cực kỳ đơn thuần a…

back top