Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 142: Sau này chúng tôi không quản em nữa!

"Anh đâu chỉ rống em, anh còn muốn đánh em nữa đấy, nén nước mắt của em lại cho anh, dám khóc ra anh liền đánh em nhừ tử!" Long Tịch Bác thanh âm lạnh lẽo không vui nhìn cô.

 

Long Tịch Bảo uất ức cắn môi dưới, đôi mắt to mê người ‘trong suốt’, không hề chớp mắt nhìn anh…

 

"Còn khóc phải không?" Long Tịch Bác nhíu mày kiếm lạnh lùng nói.

 

"Nhưng không khóc ra mà…" Long Tịch Bảo nhỏ giọng meo meo .

 

"Vậy cũng không được, đừng để cho anh nhìn thấy vật thể giống như nước trong mắt em, chướng mắt!" Long Tịch Bác quát, nha đầu chết tiệt kia, còn dám chơi chữ với anh.

 

"Anh… anh lấy mắt em ra luôn đi, hu..hu… anh Hiên." Long Tịch Bảo lớn tiếng gào lại, gào xong nước mắt liền bắt đầu rả rích rơi xuống, khóc chui vào trong ngực Long Tịch Hiên, bộ dáng uất ức vô cùng, anh dám nói cô chướng mắt… Không muốn để ý đến anh nữa… chẳng hiểu tại sao lại như vậy…

 

Long Tịch Hiên kéo vật nhỏ đang vùi trong lòng mình ra, để cho cô ngồi lại chỗ cũ, không cho cô cơ hội làm nũng…

 

"Anh… các anh... em đi… các anh thích làm sao thì làm, bản tiểu thư không phục vụ." Long Tịch Bảo có chút kinh ngạc nhìn Long Tịch Hiên một chút, lại nhìn Long Tịch Bác một chút, đẩy bọn họ ra, liền muốn xuống giường, cái gì chứ… Chỉ mình các anh phát cáu thôi sao, em cũng vậy đó…

 

Long Tịch Bác tóm được áo ngủ của người nào đó, dễ dàng bắt người nào đó trở về chỗ cũ, "Chiêu này vô dụng, hôm nay em muốn phục vụ cũng phải phục vụ, không muốn phục vụ cũng phải phục vụ, ngồi xuống."

 

"Buông… Buông tay, lộ… lộ rồi…" Áo ngủ rộng thùng thình bị Long Tịch Bác kéo lại, bả vai mịn màng trắng nõn của Long Tịch Bảo liền lộ ra trong không khí, một đen một trắng đối lập nhau, vô cùng mê người.

 

Cặp sinh đôi ngẩn người, vội vàng giúp cô kéo quần áo lại tử tế, không để cho vẻ đẹp của cô mị hoặc tinh thần của bọn họ…

 

"Hu hu… các anh… các anh khi dễ người!" Long Tịch Bảo ăn vạ ngồi trên giường, chân nhỏ không ngừng quẫy đạp, vừa khóc vừa la: "Hu hu… thật là trời không có thiên lý… người không có nhân tính nữa… cái thế giới này hắc ám như vậy, còn không để cho người ta sống sao… Ông trời, làm phiền ông mở to đôi mắt sáng ngời động lòng người nhìn cho thật kỹ… Nhìn xem tôi, một cô gái nhỏ yếu đuối bị người bắt nạt như thế nào… hu hu… Đừng đụng vào em… Đáng Ghét!"

 

Long Tịch Hiên đưa tay muốn lau nước mắt của người nào đó, kết quả bị móng vuốt nhỏ của người kia đẩy ra…

 

"Em kêu đi, em tiếp tục kêu nữa đi, có muốn anh lấy cái loa cho em luôn không?" Long Tịch Bác khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh trừng mắt nhìn cô gái nhỏ ăn vạ trước mắt… Hừ… chơi cái trò này với anh sao…

 

 

 

Long Tịch Bảo ngẩn người, nhìn hai gương mặt tuấn tú sắc mặt không tốt, dừng lại động tác duỗi chân, xoa xoa nước mắt, meo meo nói: "Các anh muốn thế nào đây...?"

 

"Anh còn muốn hỏi em muốn thế nào đấy… Em cư nhiên ở trước mặt nhiều người như vậy lại thân mật với Doãn Thiên như thế, xem tụi anh là người chết sao? Em có để tụi anh vào trong lòng không? Có nghĩ tới tụi anh sẽ nghĩ như thế nào không? Long Tịch Bảo, em rốt cuộc coi tụi anh thành cái gì?" Long Tịch Bác lạnh lùng nhìn cô, nhàn nhạt nói.

 

Long Tịch Bảo nghe vậy, hít một hơi: "Tùy các anh nghĩ như thế nào, em chính là cái loại ăn trong nồi nhìn trong bát, thích chân đứng hai thuyền, không đúng, là người chân đạp ba con thuyền được chưa, em chính là như vậy, sao nào?" Lại nữa… Bọn họ luôn không tin cô, ừ, có lẽ cô làm sai, nhưng cô thật sự chỉ là xem anh Thiên trở thành anh của mình, lâu không gặp mặt khó tránh khỏi kích động một chút, cái này thì có gì sai… Tại sao luôn muốn vì chuyện như vậy mà gây gổ… Bọn họ từng nói sẽ tin tưởng cô…

 

"Em lặp lại lần nữa." Âm thanh trầm thấp, từ trong miệng Long Tịch Bác phun ra.

 

"Lời hay không nói lần thứ hai." Long Tịch Bảo hơi hất cằm hơi nhọn lên, bất tuân nhìn anh.

 

"Em làm anh quá thất vọng." Long Tịch Bác nhìn cô một chút, tự giễu cười cười, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Cô chính là không hiểu, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, bọn họ quan tâm cô nhiều cỡ nào… Bọn họ sợ nghe được lời nói như vậy từ trong miệng cô cỡ nào… cô không hiểu… không hiểu. . . . . .

 

Long Tịch Bảo nhìn bóng lưng của anh, không biết vì sao a, cô cảm thấy anh là thật sự thất vọng… ngừng… cô càng thất vọng hơn! Thất vọng cực độ!

 

"Bảo Bảo, tại sao em mỗi lần đều phải như vậy. . . . . ." Long Tịch Hiên có chút mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm, chuyện của Doãn Thiên đã khiến bọn họ đủ phiền, tại sao cô luôn không hiểu chuyện như vậy. . . . . .

 

"Em mới muốn hỏi các anh vì sao mỗi lần đều phải như vậy chứ! Em rốt cuộc đã làm gì sai, em với anh ấy đã hôn môi rồi sao, hay là lên giường rồi, tại sao lại làm giống như em đã làm ra chuyện ám muội rồi vậy?" Long Tịch Bảo lớn tiếng quát. Thật là đủ rồi. . . . . .

 

"Em..." Long Tịch Hiên gắt gao nhìn cô chằm chằm, cuối cùng cúi đầu cười cười: "Được, bắt đầu từ hôm nay chúng tôi cũng không để ý đến em nữa, em muốn làm thế nào thì làm." Nói xong anh cũng đứng dậy đi ra ngoài.

 

Long Tịch Bảo lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh, chỉ chốc lát sau, nước mắt liền ‘tàn phá bừa bãi’ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô rốt cuộc đã làm gì sai chứ…

 

Chiến tranh bắt đầu. . .

back top