Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 162: Tịch Liễm Diễm?Tịch Hách?

Thời gian tựa như một cái cái rắm, ‘cạch’ một tiếng, hai năm đã trôi qua…

 

Hai năm qua, người nào đó vẫn như cũ trải qua cuộc sống của Tiểu Trư, lúc muốn ăn cơm, hai vị chủ nuôi sẽ đút cho, lúc muốn tắm, hai vị chủ nuôi sẽ giúp cô, dĩ nhiên… Nếu như không cẩn thận lau súng cướp cò, vậy thì tuyệt đối là kích tình không kìm nén được, không trách được bất luận người nào… Lúc nhàm chán thì cười ha ha, ăn đồ ăn vặt, đi dạo phố một chút, có lúc tán gẫu động động môi đánh một chút rắm, cuộc sống gia đình trôi qua tương đối thoải mái... Mà cơ thể nhỏ nhắn ‘siêu mỏng bằng phẳng’ của cô cũng dưới sự ‘lao động vất vả cần cù’ ngày đêm của các chủ nuôi mà bắt đầu có chút thay đổi, tuy rằng không phải là đầy đặn, nhưng kích cỡ vừa phải, đáng yêu động lòng người… Đối với chuyện này, người nào đó cảm thấy cực kỳ vui mừng...

 

Hai năm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện, ví dụ như công ty của anh Thiên chen vào top 10 công ty lớn mạnh của toàn cầu, mặc dù không thể so sánh với Long Vũ, nhưng cũng là Hậu Sinh Khả Úy, thành ngôi sao mới trong giới thương nghiệp. Mông Nguyệt vẫn như cũ đóng vai thiên sứ bảo hộ, dùng lòng tin chấp nhất của mình, không xa không rời mà yêu anh. Hắc ác ma trong hai năm này càng thêm phát triển sự nghiệp tới đỉnh cao của thế giới, thành ‘Diêm Vương mắt tím’ không ai không biết không ai không hiểu trong giới thương nghiệp, thủ đoạn buôn bán lạnh lùng tuyệt tình nham hiểm, đến mức không lưu lại cho người ta con đường sống, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là ‘khiến người căm phẫn’! Khụ khụ… Dường như có hơi quá lời rồi… Mà Cổn Cổn thì sao… vẫn chưa trở lại bên cạnh anh ta… Bởi vì…

 

"Liễm Liễm, tiểu Hách Hách ngủ thiếp đi rồi sao?" Người hỏi chính là một cô gái, một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài tới đùi.

 

"Ngủ thiếp đi rồi, Bảo Bảo, cậu muốn dẫn tớ đến nơi nào chơi? Anh Duệ trở về không tìm được tớ, sẽ tức giận." Người trả lời cũng là một cô gái, một cô gái đáng yêu với mái tóc dài tới mông.

 

Không sai, cô gái với mái tóc dài tới đùi chính là Long Tịch Bảo, mà cô gái với mái tóc dài tới mông chính là Viên Cổn Cổn mất tích đã lâu.

 

"Liễm Liễm, cậu không phải muốn đi ra ngoài chơi sao?" Long Tịch Bảo nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, cô không còn là Viên Cổn Cổn tròn trịa phúng phính nữa, một vụ tai nạn xe cộ khiến cô nhanh chóng gầy đi, hơn nữa còn mất đi trí nhớ, tên bây giờ của cô là Tịch Liễm Diễm, con trai của cô ấy tên là Tịch Hách, là một cậu bé đẹp trai có đôi mắt màu tím và mái tóc bạch kim, tuy mới một tuổi, nhưng đã vô cũng xinh đẹp, nhìn một cái liền biết là của ai…

 

Mà ân nhân cứu mạng của bọn họ là Tịch Thành Duệ, một người đàn ông dịu dàng tao nhã nhưng lại làm cho người ta đoán không ra… Nhưng cô biết, hắn rất yêu Cổn Cổn... Năm đó linh cảm của cô không sai, Cổn Cổn thực sự xảy ra chuyện, hai năm trước cô ấy gặp phải tai nạn xe cộ, đã mất đi trí nhớ, cho nên ở trong đầu của cô ấy, không có Hắc Viêm Triệt tồn tại, thậm chí quên mất mình là ai, bởi vì nguyên nhân cô thay tên đổi họ, nên cặp sinh đôi tốn suốt cả một năm trời mới tra ra được tung tích của cô ấy, khi Bảo Bảo tìm được cô ấy, cô ấy lại không biết cô, nhưng không thay đổi chính là không thay đổi, cô ấy vẫn giống như lúc trước, đơn thuần đáng yêu, dễ làm quen, cho nên rất nhanh, cô đã tiến vào trong cuộc sống của cô ấy, chuyện này khiến Tịch Thành Duệ cô cùng bất mãn. . . . . .

 

Tịch Liễm Diễm đấu tranh trong lòng, nhìn cô, cuối cùng vẫn không chịu nổi hấp dẫn gật đầu một cái: "Tớ muốn đi."

 

"Vậy thì đi thôi, cùng lắm thì tớ đưa cậu về sớm một chút." Long Tịch Bảo đứng dậy dắt tay cô ấy, một năm rồi, cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định làm một chuyện tốt, giải cứu Hắc ác ma đang lâm vào vực sâu… Hơn nữa, cặp sinh đôi nói với cô, phải mau chóng đưa hai mẹ con bọn họ về bên cạnh Hắc ác ma, bởi vì tiểu Hách Hách chắc chắn thừa kế huyết thống của Hắc ác ma.

 

Tịch Liễm Diễm có chút do dự nhìn cô: "Anh Duệ sẽ tức giận ."

 

"Thật không có tiền đồ, cậu có đi hay không, không đi về sau tớ không để ý tới cậu nữa." Long Tịch Bảo làm bộ tức giận hất tay của cô ấy ra.

 

Tịch Liễm Diễm suy nghĩ một chút, vẫn đứng lên, lấy lòng kéo tay của Long Tịch Bảo, đi theo phía sau cô ấy, đi ra khỏi Ivory Tower đã bảo vệ cô hai năm, từng bước một bước về phía những kí ức cô đã bị mất, cùng với người ẩn núp sâu trong phần trí nhớ kia…

 

Tầng cao nhất tập đoàn Hắc Viêm…

 

Hắc Viêm Triệt ôn hoà nhìn hai người bạn tốt đang ngồi trên ghế sa-lon uống rượu, không biết nên nói gì…

 

"Cậu đây là ánh mắt gì vậy, chờ Tịch Nhi đến chúng tôi sẽ đi." Long Tịch Bác nhìn anh ta một chút, uống một ngụm rượu vang.

 

"Tại sao phải hẹn chờ ở chỗ này?" Hắc Viêm Triệt dời tầm mắt từ trên người của bọn họ về trên tài liệu, nhàn nhạt hỏi.

 

"Không tại sao cả, chính là vì muốn khoe khoang hạnh phúc ân ái của chúng tôi thôi." Long Tịch Bác khẽ cười gẩy gẩy tóc.

 

Hắc Viêm Triệt ngẩn người, không nói thêm gì nữa, ký tên mình lên tài liệu, đóng lại, lấy thêm một tập tài liệu khác, lặp lại động tác làm nhiều nhất trong hai năm qua.

 

Long Tịch Hiên nhìn khuôn mặt của Hắc Viêm Triệt không vẻ gì, lại nhìn đồng hồ treo trên tường, khóe miệng kéo lên một nụ cười như có như không… Bảo Bảo… sắp tới rồi.

 

"Bảo Bảo, đây là chỗ nào thế? Chúng ta không phải muốn đi chơi sao?" Tịch Liễm Diễm không hiểu hỏi.

 

"Đúng vậy a, anh Bác cùng anh Hiên ở chỗ này chờ chúng ta, gặp bọn họ rồi, chúng ta liền cùng nhau đi chơi." Long Tịch Bảo khẽ cười xoa đầu của cô ấy, ở trước mặt cô ấy, cứ có cảm giác mình mới là chị, muốn thương yêu ‘cô em gái’ này thật nhiều.

 

"Bảo Bảo, nơi này..." Tịch Liễm Diễm hơi nhíu mày, không biết vì sao cô có một loại cảm giác là lạ, hình như… cô trước kia đã tới nơi này rồi…

 

"Nơi này như thế nào? !" Long Tịch Bảo có chút kích động hỏi.

 

"Nơi này cao quá, có mấy tầng lầu a?"

 

"…100 tầng." Long Tịch Bảo buồn buồn đáp lại.

 

"A, vậy chúng ta đi đâu chơi?" Tịch Liễm Diễm vui vẻ nhìn cô.

 

"Phố người Hoa mới mở một nhà hàng cùng với một tiệm thú cưng, có muốn đi hay không?" Long Tịch Bảo biết cô rất thích.

 

"Muốn!" Tịch Liễm Diễm gật đầu một cái, cười hết sức rạng rỡ.

 

"Vậy thì đi nhanh một chút." Long Tịch Bảo kéo bàn tay nhỏ bé của cô ấy đi vào thang máy cá nhân chuyên dụng của Hắc Viêm Triệt…

back top