Quán bar Dạ Tập Nhân
Doãn Thiên nhìn chất lỏng màu trắng trong tay, dưới ánh đèn lóe ra sắc thái mông lung , tại sao? Tại sao phải để hắn biết tất cả, chẳng lẽ hắn nhất định không thể yên ổn sống qua ngày sao, nhất định phải sống trong thù hận đáng ghê tởm sao? Tự giễu cười cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly thủy tinh. Trong đầu lại hiện ra một khuôn mặt mỹ lệ ưu buồn…
( Tiểu Thiên, chuyện hạnh phúc nhất đời này của mẹ chính là sinh ra con, chuyện may mắn nhất chính là gặp được ba con, nhưng mẹ rất ngốc, vô cùng ngu ngốc, rõ ràng hạnh phúc ở ngay bên cạnh cũng không muốn đến gần nó, ngược lại vẫn ôm lấy phần yêu say đắm không có khả năng. Tiểu Thiên, con phải nhớ, con là con trai của Doãn Phong, vĩnh viễn là vậy, con phải chăm sóc ba con thật tốt, báo đáp tình yêu vô tư của ba dành cho con, đây là thứ duy nhất mẹ để lại cho con, mẹ không hy vọng con có thật nhiều thành tựu, mẹ chỉ hy vọng con bình an, nếu như có thể, kiếp sau mẹ vẫn muốn làm mẹ của con, làm vợ của ba con, hi vọng khi đó, mẹ có thể buông tha phần chấp nhất này, nắm lấy hạnh phúc của mình… Nếu như có kiếp sau… Nếu như…)
Doãn Thiên lắc đầu một cái, muốn xóa đi hình ảnh trong đầu mình, tại sao? Tại sao các người lại có thể ích kỷ như vậy, luôn miệng nói yêu tôi, lại bỏ tôi một mình cô độc, tàn nhẫn chết trước mặt tôi… Các người có ai nghĩ cho tôi? Tại sao phải sinh tôi ra? Tại sao phải bắt tôi gánh chịu tất cả chứ? Tất cả các người đều oanh liệt chịu chết vì yêu, để lại một mình tôi trầm luân trong vực sâu thù hận, rốt cuộc nên trách ai? Có lẽ ai cũng không đáng trách, đáng trách nhất chính là ông trời, đáng hận nhất chính là ông trời, vì sao lại đối với tôi như vậy…
Vung tay lên, ly rượu trên bàn rơi xuống mặt đất, ‘xoảng’ một tiếng vỡ nát, nhìn mảnh vụn trong suốt trên mặt đất, Doãn Thiên lộ ra nụ cười mê mang, cầm lên bình rượu trên bàn ngửa đầu uống ừng ực ừng ực…
Long Tịch Bảo đứng ở phía trước cách hắn không xa, nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng hết sức khổ sở, sải bước đi tới, giành lại chai rượu trong tay của hắn, nhỏ giọng kêu: "Anh Thiên…"
Doãn Thiên hơi sửng sốt, nhìn cô một chút, không lên tiếng.
"Anh Thiên, anh đừng như vậy, em biết rõ trong lòng anh khó chịu, nhưng không nên dùng cách này để trút ra, nếu không em cùng anh đến võ quán Judo, có được không? Giống như trước kia lúc em không vui, chúng ta đánh một trận đã đời, nếu không, em để cho anh đánh cũng được, anh đừng như vậy được không?" Long Tịch Bảo đau lòng nhìn Doãn Thiên mặt không có biểu tình gì.
Doãn Thiên nhìn cô một chút, đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài, hắn không muốn cô nhìn thấy một mặt này của mình, càng sợ mình sẽ thương tổn đến cô…
Long Tịch Bảo theo sát ở phía sau hắn, nóng nảy nhìn hắn không chút kiêng kỵ đi qua đường cái, đưa tay muốn kéo lấy hắn, lại bị hắn gạt ra…
Doãn Thiên bước chân không ổn định bước đi, cảm thấy có chút không thăng bằng, cảm thấy cô đụng vào, vội vàng hất ra bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô ra, cũng không quay đầu lại quát: "Tránh ra, đừng tới đây."
Long Tịch Bảo quật cường lại lần nữa đưa tay kéo lấy ống tay áo của hắn, nhưng không ngờ hắn đột nhiên xoay người đẩy, khiến cô ngã về sau…
Một hồi tiếng thắng xe dồn dập vang lên, tiếp theo… ‘bịch’ một tiếng… Bóng dáng màu trắng xẹt qua trước mắt hắn, nặng nề té rớt trên mặt đất… Thế giới của hắn sụp đổ…
Doãn Thiên sững sờ nhìn Long Tịch Bảo nằm cách đó không xa, máu tươi nhiễm đỏ chiếc váy màu trắng của cô… Rượu… tỉnh, hoàn toàn tỉnh… Thật nhanh vọt tới bên cạnh cô bế cô lên, "Bảo Nhi… Em đừng làm anh sợ, Bảo Nhi, thật xin lỗi, em đừng làm anh sợ, nói chuyện với em đó."
Long Tịch Bảo lẳng lặng nằm trong ngực hắn, không có phản ứng…
Doãn Thiên nhất thời cảm giác thế giới của mình hoàn toàn rơi vào bóng tối, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh…
----- ta là đường phân cách tuyến không ngờ -----
"Bảo Nhi!" Kèm theo một tiếng quát to, một bóng người từ trên giường ngồi dậy…
Doãn Thiên khàn khàn thở hổn hển, nhìn hoàn cảnh chung quanh, nơi này là nơi nào… Mới vừa rồi là hắn nằm mơ sao? Thở ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên mặt…
"Thiên, anh không sao chứ?" Mông Nguyệt bị hoảng sợ vội vàng đi lên phía trước.
"Mông Nguyệt? Đây là đâu?" Doãn Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của cô, nhỏ giọng hỏi.
Mông Nguyệt nhìn hắn, không biết nên mở miệng thế nào…
Doãn Thiên nhìn nét mặt của cô, một loại dự cảm xấu quét qua, hắn không khỏi quát lạnh một tiếng : "Nói!"
"Bệnh viện… Đây là bệnh viện." Mông Nguyệt thấp giọng trả lời, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
Doãn Thiên ngẩn người, bệnh viện… Nói như vậy… vừa rồi không phải là mộng… "Bảo Nhi thì sao? Bảo Nhi ở đâu?" Chỉ thấy hắn giữ chặt bả vai của Mông Nguyệt, kích động lắc người cô.
Mông Nguyệt nhìn bộ dạng cuồng loạn của hắn, quay mặt đi không nói một lời.
"Cô nói đi, Bảo Nhi ở đâu? Cô nói đi." Doãn Thiên rống to, hung dữ mù quáng.
Mông Nguyệt vẫn như cũ không lên tiếng, chỉ nhíu chân mày cho thấy cô bị hắn làm đau rồi.
Doãn Thiên đẩy cô ra rồi muốn xông ra ngoài cửa….
Mông Nguyệt vội vàng chạy đến kéo lấy tay của hắn, "Long Tịch Bảo đang cấp cứu, tôi dẫn anh đi."
Doãn Thiên quay đầu lại nhìn về phía cô, đôi mắt phượng tràn đầy hốt hoảng.
Mông Nguyệt buông hắn ra, đi về phía trước…
Cặp sinh đôi chăm chú nhìn chằm chằm đèn đỏ sáng ngoài phòng giải phẫu, trong lòng rối loạn, tại sao lại như vậy… Tại sao lại như vậy…
Phượng Vũ Mặc vành mắt đỏ lên, không ngừng lau nước mắt của mình, không hiểu đây là thế nào, đột nhiên thoáng một cái, thế giới của bà tất cả đều thay đổi màu sắc, bảo bối của bà một phút trước vẫn còn tốt, ngay sau đó cư nhiên nằm trong phòng phẫu thuật, sống chết không rõ… Ông xã của bà luôn miệng nói không thể cũng trở thành có thể… Tại sao vậy… Đây đều là tại sao chứ…
Long Phi Tịch nhức đầu day mi tâm, lẳng lặng chờ đợi kết quả… Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều đã được định trước sao? Bảo Bảo… kiếp này con cũng sẽ bởi vì Doãn Thiên mà chết sao? Kiếp này cũng sẽ tái diễn số mệnh của kiếp trước sao? Vậy cần gì để cho ông trọng sinh, cần gì để cho ông lại trải qua khổ sở như thế lần nữa…
Doãn Thiên mất hồn đi tới trước mặt cặp sinh đôi, thanh âm run rẩy hỏi : "Bảo Nhi ở đâu? Bảo Nhi thế nào rồi?"
Long Tịch Bác quay đầu nhìn hắn một chút, đứng dậy cho hắn một đấm, hung hăng đánh hắn ngã xuống đất, điên cuồng gào thét : "Là mày, là mày hại cô ấy thành như bây giờ, là mày!"
Doãn Thiên mặc anh tay đấm chân đá cũng không đánh lại… chỉ lẳng lặng thừa nhận… Là hắn, là hắn tự tay đẩy cô ra, đẩy cô về phía nguy hiểm, là hắn, là hắn…
Long Phi Tịch tiến lên kéo Long Tịch Bác đang điên cuồng ra, lạnh giọng nói : "Đủ rồi."
Long Tịch Bác đột nhiên ôm lấy đầu mình, gần như suy sụp mà thì thầm : "Là tôi, là tôi nổi giận với cô ấy, là tôi bảo cô ấy đi tìm hắn, là tôi, đều là tôi."
Phượng Vũ Mặc khóc tiến lên ôm lấy anh : "Bác, con đừng hù dọa mẹ, Bảo Bảo sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì, con đừng như vậy, mẹ cũng không chịu đựng nổi đả kích nữa, Bác…"
Long Tịch Bác mặc cho mẹ mình ôm, không nói thêm gì nữa.
Từ đầu tới cuối, Long Tịch Hiên chỉ lẳng lặng ngồi, đôi ưng mâu chăm chú nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ ngoài phòng phẫu thuật, cũng không nói chuyện cũng không động đậy, giống như thế giới này chỉ còn lại một mình anh… Bảo Bảo, đừng sợ, em bị thương, anh sẽ chăm sóc em, em chết, có anh chôn theo em… Chúng ta từng nói… không sinh cùng lúc, nhưng chết chung huyệt… Em còn nhớ rõ không? Em đã nói, em sẽ vì tụi anh mà bảo vệ mình thật tốt, không để cho mình bị thương, em còn nhớ rõ không? Nếu như em thật sự yêu tụi anh… thì hãy vì tụi anh mà kiên trì… Đừng để cho bi kịch của kiếp trước tái diễn… Bảo Bảo… Bảo Bảo. . . . . .