Long Tịch Hiên buồn bực không lên tiếng. Long Tịch Bảo xuống xe. Long Tịch Bác liếc nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Long Tịch Bảo, phiền não vò tóc, làm cái gì vậy, anh không mắng cô, là cô khiến anh trở nên nóng nảy mà.
“Cậu chủ Hiên, có người tự xưng là tiểu thư Angle, đang ở phòng khách chờ cậu đã lâu rồi.” Bà Lý cung kính nói.
“Angle?” Long Tịch Hiên nhíu mày suy nghĩ một chút: “Tại sao để cô ấy ở phòng khách, sao không dẫn cô ta đi vào phòng nghỉ của tôi?”
“Tôi có mời cô ta đi, nhưng cô ấy nói thích sự bài trí ở phòng khách, nó rất đẹp, hơn nữa…cô ta nói thiếu gia sẽ không để ý.”
Long Tịch Bảo nghi ngờ liếc nhìn Long Tịch Hiên. Đây là lần đầu tiên con gái tới nhà tìm anh nha, hơn nữa quan hệ của bọn họ hình như rất tốt.
“Tôi biết rồi, bà xuống dưới trước đi.” Long Tịch Hiên thản nhiên nói.
“Vâng”
Sau khi bà Lý rời đi, Long Tịch Bác không vui nói: “Chuyện gì vậy hả, em và cô ta quan hệ như thế nào. Cô ta dám tự nói tự trả lời.”
“Bạn bè bình thường thôi. Bảo Bảo, em trở về phòng trước đi. Sau đó, anh và Anh Bác dẫn em đi ăn kem được không?” Long Tịch Hiên ôn nhu nói. Long Tịch Bảo thông minh, lập tức hiểu ý tứ lời nói của Long Tịch Hiên, anh không muốn cô nhìn thấy cô Angle đó.
Điều này làm lòng cô không thoải mái, cái gì chứ, ai mà thèm nhìn, các anh có thể có bạn gái. Tôi thì đến cả một người bạn tốt cũng không được phép có. Nghĩ tới đó, Long Tịch Bảo không nói tiếng nào, quay đầu đi về phía phòng múa.
“Nhóc con đáng chết…càng ngày càng khác thường.” Bất đắc dĩ Long Tịch Bác vuốt ve cái trán. Long Tịch Hiên nhìn Long Tịch Bảo bóng dáng nhỏ nhắn. Cô đang ghen sao? Anh có chút vui vẻ.
Trong phòng khách, một cô gái mặc một bộ màu đỏ bó sát thân người, dáng người mỹ lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, nhìn cô hết sức mảnh mai, lông mày được tỉa rất cẩn thật, lông mi xoăn tít, mắt xếch hẹp dài, sức quyến rũ như tơ, ngạo nghễ ưỡn lỗ mũi lên, đôi môi thật phong phú, một đầu tóc vàng xoăn tít tùy ý xõa, phụ nữ như vậy thật là khiêu gợi.
Người phụ nữ này mang theo sự hấp dẫn chết người, giống như “Mạn Đà La Hoa” (đây là một loại cà có độc, tuy rất đẹp nhưng cũng rất nguy hiểm) đều làm người ta mê muội, điên cuồng. Không sai, cô chính là Angle.
Cô gái vừa nhìn thấy Long Tịch Hiên tới, lập tức đi tới bên cạnh anh: “Hiên à, em…”
”Ai cho cô tới nhà tôi?” Long Tịch Hiên lạnh lùng nói.
“Em…em nhớ anh.” Cô gái sợ hãi nói.
“Cô chỉ là thư ký của tôi mà thôi, xin nhớ lấy thân phận của mình. Còn nữa…xin gọi tôi là Long tiên sinh.” Long Tịch Hiên gỡ tay cô ra, lạnh lùng nói.
“Nhưng mà, chúng ta…” Cô gái không cam lòng như vậy, cất cao giọng nói lớn.
“Chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.” Long Tịch Hiên vẫn như cũ, nhàn nhạt nói.
Long Tịch Bác lạnh lùng nhìn thấy hết mọi chuyện, anh và Hiên cũng là đàn ồng bình thường, không thể nào không phát tiết bình thường. Nhưng là, cô này chỉ liên quan đến vấn đề tình dục, còn yêu thì không.
A…lúc nào cục cưng mới có thể tiếp nhận bọn họ đây, anh thật là nhịn không được. Mỗi ngày nhìn, ôm người mình yêu mến nhất. Nhìn thấy nhưng lại ăn không được, cuộc sống…thật sự là địa ngục nhân gian mà.
Hơn nữa anh càng ngày càng chán ghét cùng phụ nữ khác phát sinh quan hệ. Tiếp tục như vậy nữa chắc anh phải ngã bệnh mất thôi, anh thở dài và xoay người đi, để lại Long Tịch Hiên cùng với angle dây dưa không nghỉ, từ từ đi tới phòng múa, đi dụ dỗ con bé mới được.
Trong phòng múa, Long Tịch Bảo mặc trên người quần áo đỏ chót mà múa bụng. Bộ này là Vũ Y, quà sinh nhật cô năm 16 tuổi, Phượng Vũ Mặc cho cô.
Trên cổ mang khăn lụa mỏng thật là đáng yêu, nhỏ bé chỉ có thể che kín hình dáng mỹ lệ hai vú cô. Phượng Vũ Mặc còn gắn trên khăn lụa rất nhiều kim cương, phản xạ ánh đèn đèn chiếu tạo ra ánh sáng lóng lánh, dưới thân là quần lụa dài, đung đưa theo chuyển động của bé con, lộ ra bắp đùi mảnh khảnh thẳng tắp như ẩn như hiện, sau đó là eo, khi cô múa bụng phát ra tiếng vang “đinh đinh đương đương”, chỉ thấy tóc dài Long Tịch Bảo xõa đến mông cùng màu với khăn lụa, chỉ lộ ra đôi mắt to mê người. Cô cứ lắc lắc eo thon nhỏ như phát tiết sự tức giận trong lòng, mà hông của cô rất phối hợp phát ra tiếng vang “đinh đinh đương đương”.
Bởi vì gian phòng trống trãi cho nên âm thanh “đinh đinh đương đương” cực kỳ rõ ràng, mà cô lại múa nhiệt tình. Một lúc sau theo tiếng nhạc từ từ chậm lại, từ từ lắc lắc eo nhỏ, động tác hấp dẫn cực điểm, chỉ thấy eo thon nhỏ của cô uyển chuyện mềm mại.
Một lát sau, âm nhạc trở nên mập mờ, chỉ thấy cô nhẹ nhàng cởi vải lụa màu xanh nhạt trên eo ra, một bên uốn éo một bên cởi quần dài, bàn tay nhỏ bé gỡ khăn lụa trên cổ xuống, chỉ thấy vòng cổ từ trên người cô bay xuống mặt đất. Lúc này, trên người cô là dây buộc da màu trắng, dưới eo là quần da màu trắng, trên người chỉ che khuất gò ngực, dưới thân chỉ bao lấy cái mông ngạo nghễ ưỡn lên.
Cô tháo khăn lụa trên mặt ra, đi từ từ đến cương quản (ống tuýt, như cột ở vũ trường á) trước mặt, tiếp theo là bắt đầu điệu múa mê người, động tác hấp dẫn, trên cẩn thận, dưới cẩn thận,xoay tròn…đột nhiện….
Phanh…một tiếng, té xuống…
“Cục cưng!” Long Tịch Bác khẩn trương chạy tới quỳ trên mặt đất, ôm lấy cô.
Tại sao đang nhảy hay như vậy lại té xuống. Long Tịch Bảo đau đến nước mắt như thác trào ra, vẫn không quên hỏi: “Anh đến bao lâu rồi?”
“Lúc em đem eo liên (khăn buộc ở lưng) quăng lung tung, em làm sao vậy, có đau không?”
Nói cách khác..anh..có thể đã nhìn thấy toàn bộ quá trình..đây không phải là rình sao.
“Anh…anh…”
“Có đau hay không, té có đau không hả?” Long Tịch Bác không để ý đến bé con đang khẩn trương hỏi.
“Làm sao anh có thể rình người ta…” Long Tịch Bảo ủy khuất nói.
“Em dám nói anh rình coi? Anh quang minh chính đại nhìn, chứ có rình đâu.” Long Tịch Bác không vui nói.
“Anh..anh…” Long Tịch Bảo ức chế chỉ vào anh, nữa ngày ngẹn không nói được, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Long Tịch Bác bắt được tay nhỏ bé của cô: “Cục cưng của anh đã trưởng thành, là một thiếu nữ xinh đẹp.”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tịch Bảo nhanh chóng biến thành trái cà chua đỏ, nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng. Nhưng vừa nghĩ tới sự bá đạo của anh, mắt lại tối xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển qua hờn dỗi.
“Thôi được rồi, không nên tức giận làm gì, anh Bác dẫn em đi ăn kem nhá.”
Long Tịch Bảo cúi đầu không nói lời nào.
“Thêm một khối bánh ngọt!” Long Tịch Bác khó khi có tâm tình tốt dụ dỗ, cô còn chưa có động tĩnh gì.
“Không thì, ngày mai anh cùng Hiên dẫn em đi chơi?”
“Anh Bác, em không còn là một đứa con nít nữa, em thừa nhận thích ăn kem cũng thích bánh ngọt, thích nhất là ngồi cáp treo phiêu liêu, nhưng anh cho rằng những thứ này có thể đổi lấy sự tự do kết giao bạn bè ư, anh Thiên là người tốt, anh không ngăn cản em cùng anh ấy chơi đùa có được hay không?” Long Tịch Bảo tức giận nói.
“ Long Tịch Bảo, cho em một chút ánh mặt trời, em liền rực rỡ có phải hay không? Anh Thiên ư? Em kêu thật thân thiết, anh không cho phép, anh chính là không cho phép cậu ta đến gần em, có nghe thấy không?” Long Tịch Bác mặt tối sầm, hầm hừ, dọa Long Tịch Bảo sợ, rụt cổ một cái, ủy khuất cắn môi dưới nhìn anh.
“Em không được dùng vẻ mặt đó.”
Long Tịch Bảo yên lặng nhìn anh, sau đó giùng giằng đẩy anh ra.
“Em đi đâu?” Long Tịch Bác hỏi, Long Tịch Bảo không nói một câu, đứng lên chuẩn bị trở về phòng.
“Đứng lại, em có thái độ gì?”
Long Tịch Bảo vẫn như cũ đi không quay đầu lại.
“Đáng chết.” Long Tịch Bác đi lên kéo cô lại, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của cô.
Tại sao cô lại không hiểu.. chẳng qua là anh sợ mất cô.
“Ngô…” Long Tịch Bảo không vui, vùng vẫy. Cô nghe lời nhưng không có nghĩa là cô không biết tức giận. Mà cô không phải là đối thủ của Long Tịch Bác, chỉ có thể ngoan ngoãn để cho anh chiếm tiện nghi.
Không biết bao lâu, Long Tịch Bảo không thể thở nổi vì thiếu oxi. Ngay lúc này, Long Tịch Bác mới buông tha cô. Long Tịch Bảo ngã ngồi trong ngực Long Tịch Bác thở hổn hển, đầu óc trống rỗng.
Long Tịch Bác ôn nhu vuốt ve tóc dài của cô: “Cục cưng, ngoan, không nên giận dỗi.”
“Người ta không có giận dỗi mà là anh không nói đạo lý.” Long Tịch Bảo meo meo kêu lên: “Anh ấy là bạn của em, quan hệ của chúng em giống như anh cùng anh Phượng Kiệt vậy, nếu như em bảo anh không để ý tới anh Phượng Kiệt, anh có chịu không?”
Long Tịch Bác trầm mặt.
“anh Bác, em bảo đảm…Em cùng anh ấy chỉ là bạn, bạn tốt, tuyệt đối sẽ không có tình cảm gì, em xin anh, em chỉ có hai người bạn tốt, em không muốn mất đi họ, em sẽ ngoan ngoãn đến công ty, cũng ngoan ngoãn không gây họa, anh để cho em tiếp tục cùng họ chơi đùa có được hay không?” Long Tịch Bảo đáng thương, ôm cổ Long Tịch Bác làm nũng.
Long Tịch Bác nhìn bé yêu một chút: “Chỉ là bạn?”
“Dạ! Em bảo đảm! Em thề!”
“Ngoan ngoãn, không gây họa?”
“Ừ ừ! Em sẽ không, sẽ không”
Long Tịch Bác thở dài một cái coi như là thỏa hiệp, đồng ý. Long Tịch Bảo vui vẻ ôm anh như muốn nhảy: “anh Bác tốt nhất, em thích anh nhất.”
Long Tịch Bác bất đắc dĩ cười, gẹo gò má trắng nõn của cô: “Em đó…”
Long Tịch Bảo nhăn nhíu lỗ mũi, hôn má anh một cái.
“Chỉ như vậy thôi à?” Long Tịch Bác sử dụng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô.
“Vậy anh muốn sao?”
“Như thế này!” Long Tịch Bác tìm được miệng cô, hôn xuống.
“Ngô…”
“Ngu ngốc, anh đã nói dùng mũi hô hấp, đần chết!”
“…lần sau sẽ có tiến bộ…” Long Tịch Bảo sờ sờ mũi, khiêm tốn tiếp thu.
“A! Đúng rồi…” Long Tịch Bảo đột nhiên quát to.
“Có chuyện gì?” Long Tịch Bác bị cô làm sợ hết hồn.
“Mới vừa rồi anh nói dẫn em đi ăn kem với bánh ngọt nha..” Cô thật ngại khi phải nói ra.
“….” Long Tịch Bác không nói gì nhìn người trước mặt.
“Nhìn anh thành tâm như vậy, em đi thay quần áo…chờ em nha anh Bác…” Nói xong, cô chạy thật nhanh đi.
Long Tịch Bác nhìn bóng lưng cô…đầu tiên là khóe miệng co giật mấy cái, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu cười.