Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 31: Các người nhìn lén quần lót của tôi

Long Tịch Bảo mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, cứ như vậy lại qua 3 ngày, cô ngẩng đầu nhìn cửa phòng, bọn họ vẫn không xuất hiện, sáu ngày rồi, bọn họ nhất định không cần cô nữa.

 

Như vậy, cô ở lại chỗ này cũng không còn ý nghĩa gì, có lẽ cô sẽ đi, đối với tất cả mọi người đều tốt, Long Tịch Bảo đi từ từ đến cửa phòng, nhẹ nhàng mở ra, dò xét phía ngoài.

 

"Tiểu thư, xin trở về." Hai người vệ sĩ tây trang màu đen cung kính nói.

 

Long Tịch Bảo giật mình, ngượng ngùng cười đáp: "Tôi... tôi chỉ muốn hít thở không khí mới mẻ... các anh đang bận à, ha ha." Nói xong ‘ phanh ’ một tiếng, đóng cửa lại.

 

Cửa chính không được ra... làm sao bây giờ? Long Tịch Bảo liếc một cái về vị trí cửa sổ.... không được.... nơi này là lầu ba mà....

 

Ngộ nhỡ thất bại, té thành tàn phế mất, hơn nữa bây giờ là ban ngày.... trong nhà nhiều người giúp việc như vậy, nếu như bị bọn họ nhìn thấy cô lủng lẳng trên không, không bị hù chết mới lạ...

 

Long Tịch Bảo mở cửa sổ ra, mắt liếc một cái khoảng cách, thật là cao.... nhưng mà... vì tự ái, liều mạng vậy...

 

nếu người ta đã không cần cô, cô cũng không có lý do gì mà mặt dày mày dạn nương nhờ nơi này.

 

Nếu quả như té chết, cô đã hưởng thụ qua nhiều năm ăn ngon mặc đẹp, bọn họ cưng chìu rồi.

 

Đời này cũng không có gì tiếc nuối.... tâm động không bằng hành động, bắt đầu chuẩn bị đi.

 

Buổi tối 12 giờ đúng, một cô gái có vọc người nhỏ bé, mặc váy liền áo màu đen, cầm một ruybăng thật dài.

 

Một đầu cột thật chặt vào đầu giường, không có biện pháp nào khác, trong phòng không có sợi dây thừng nào cả mà!

 

Không thể làm gì khác hơn là dùng ruybăng bình thường dùng để khiêu vũ thay thế, thật may là dải lụa ruybăng này rất bền chắc,

 

Cô gái trói thật chặt, dùng sức kéo kéo, xác định mình đã cột thật chắc xong mới đem một đầu ruybăng khác ném ra cửa sổ, ruybăng xinh đẹp trong trong bầu trời đêm thần bí kéo lê đường cong duyên dáng, bởi vì trời tối, Long Tịch Bảo không có nhìn thấy chiếc ruybăng còn cách mặt đất 2 mét, chỉ thấy cô vỗ vỗ gương mặt, hai tay nắm quyền, thấp giọng nói một câu: "Không thành công thì thành người, Long Tịch Bảo, tin tưởng mình, mày có thể!"

 

Sau đó lưu luyến nhìn một chút gian phòng mà cô đã sinh sống 18 năm, tấm giường Long Tịch Hiên mua cho cô, còn có sàng đan cùng màn lụa mà Long Tịch Bác bày biện, cuối cùng, nhắm lại hai mắt, dứt khoát bắt đầu...... leo cửa sổ......

 

Long Tịch Bảo nắm thật chặt ruybăng, thân thể nhỏ bé cứ như vậy mà nhảy ra khỏi cửa sổ, làm cho người ta không khỏi mồ hôi lạnh vì cô, cô từ từ..từng chút từng chút một bò xuống dưới, bò thì bò...... bò thì bò... bò đến cuối cùng... mặt đất đâu???? Không có, nhưng mà người cô vẫn còn đu lủng lẳng.... ngất mất... tại sao có thể như vậy... cô rõ ràng đã xem xét kĩ càng rồi mà....

 

Dù sao thì còn cách mặt đất một đoạn mà thôi, ít nhất nhảy xuống sẽ không tàn phế.... khẽ cắn răng,

 

Dù sao cô cũng không còn sức lực để leo lên, bây giờ không nhảy, sau đó cũng chỉ có thể té xuống.... thở dài... đang chuẩn bị lấy đà....

 

" Long Tịch Bảo! Em mà dám nhảy xuống thì anh sẽ đánh nát cái mông của em." Long Tịch Bác tức giận, điên cuồng hét về phía bóng dáng đang treo lủng lẳng kia, đáng chết, sớm biết thế anh nên đóng gỗ vào cửa sổ luôn!

 

Long Tịch Bảo vừa nghe giọng nói của Long Tịch Bác, sợ đến nỗi trực tiếp té xuống...: "A  ̄...."

 

"Đáng chết!" Long Tịch Bác khẽ nguyền rủa một tiếng, xông tới tiếp được Long Tịch Bảo ‘ từ trên trời giáng xuống ’, hai người chật vật cùng nhau ngã xuống trên thảm cỏ

 

"Oa... đau chết mất." Long Tịch Bảo lắc lắc đầu nhỏ, meo meo kêu lên, hoàn toàn không phát hiện lúc này cô đang nằm ở trong ngực Long Tịch Bác

 

" Long Tịch Bảo, em muốn chết phải không? Chuyện nguy hiểm như vậy em cũng dám làm!" Long Tịch Bác ôm sát bé yêu trong ngực, nổi giận rống giận, nếu không phải là anh tới sớm, ngộ nhỡ cô bị ngã... vậy làm sao bây giờ, càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng tức.

 

ôm lấy cô, đè cô ngồi trên đùi của mình để dễ đánh.... tự nhiên.... chịu tội chính là cái mông đáng yêu.

 

"A... a... anh lại đánh em.." Long Tịch Bảo bị đau giùng giằng, thật là đau mà.....

 

"Thì sao... em chính là cô bé thô lỗ đáng đánh đòn." Long Tịch Bác liên tiếp xuống tay, nhẫn tâm đánh vào mông của cô, phát ra thanh âm ‘ bốp, bốp, bốp’.

 

Long Tịch Bảo vừa thẹn thùng vừa lúng túng, lại vừa đau: "Anh mới đúng là kẻ đàn ông thô lỗ bạo lực!"

 

"Em còn dám mạnh miệng.." Long Tịch Bác giận đến nỗi gia tăng lực, đau đến nỗi khiến Long Tịch Bảo oa oa kêu to, kêu cha gọi mẹ.

 

"A... cha... mẹ... ô ô... cha mẹ ở đâu.... con sắp bị người ta đánh chết... ô ô"

 

Long Tịch Bác mắt điếc tai ngơ, dùng sức đánh cái mông nhỏ đáng thương vô tội....

 

"Anh Hiên... Anh Hiên cứu mạng... bà Lý.. chú Vương.. ô ô... anh Kiệt cứu mạng a... a... Tuyết Tuyết... ô ô... cứu mạng a." Long Tịch Bảo đau đến nước mắt loạn rơi.

 

Long Tịch Bác vẫn tiếp tục đánh.

 

"Anh Bác... em sai rồi.. em không dám nữa... anh Bác... ô ô... đau quá...." thức thời là trang tuấn kiệt, Long Tịch Bảo rất hiểu đạo lý này.

 

Long Tịch Bác lại dùng lực vỗ thêm mười mấy cái, sau đó tiện tay đẩy Long Tịch Bảo từ trên đùi anh xuống, vỗ vỗ bụi bậm cùng cỏ dại trên người, ưu nhã đứng dậy, giống như hành động vừa rồi không phải do anh làm.

 

"A..." Long Tịch Bảo bị anh đẩy như vậy, cái mông chạm đất... đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng... vội vàng nằm nghiêng trên cỏ, không để cho cái mông bị đụng tới....

 

"Anh..... anh không có tình người..." Long Tịch Bảo chảy nước mắt, tức giận trừng hướng Long Tịch Bác... kết quả.... cô phát hiện...

 

Chung quanh.... tất cả đều là người.... đen ngòm một mảnh..... có Long Tịch Hiên... bà Lý... Phượng Kiệt... Vương Phong.... còn có tất cả người giúp việc trong nhà... trời ạ..... đánh chết tôi đi...... quá.... mất thể diện....

 

Long Tịch Bảo trợn to cặp mắt xinh đẹp, không dám tin nhìn kia đám người trong bóng tối, một lúc sau, toát ra một câu: "Các người... các người... các người cũng tới nhìn lén màu của quần lót sao... các người... các ngườ... sắc lang..."

 

Lời này vừa nói ra.... nhất thời, trên đầu đám người bay qua một đám quạ, im lặng tuyệt đối......

 

"Người nào rãnh rỗi xem quần lót của em.. anh tới xem xem lá gan của em đến cùng là lớn bao nhiêu mà thôi." Phượng Kiệt nhạo báng cười đùa.

 

"Anh thật không nhìn thấy?" Long Tịch Bảo đáng thương khụt khà khụt khịt, xoa xoa nước mắt nhỏ giọng hỏi.

 

"Không có." Phượng Kiệt trái lương tâm mà nói đến... tôi nhờ... làm sao có thể không thấy... quần lót ngây thơ như vậy..

 

"Anh Kiệt, anh biết quần lót Tuyết Tuyết thích mặc nhất thế nào không?" Long Tịch Bảo ngây thơ hỏi.

 

"Anh dĩ nhiên biết, cô ấy thích mặc màu đen đăng-ten,còn in hình con lợn buồn cười giống em nữa, nhưng hoàn toàn khác nhau...." Phượng Kiệt dương dương đắc ý nói.

 

Thời gian ngừng lại... mọi người trầm mặc... Long Tịch Bác cùng Long Tịch Hiên nhìn Phượng Kiệt, mọi người dùng ánh mắt của mình nhìn Phượng Kiệt, tên ngu ngốc này, lại nói lên....

 

"Em muốn nói cho Tuyết Tuyết... anh nhìn lén quần lót của em." Long Tịch Bảo phun một câu, khóc lên....

 

"Này.... em đừng khóc..." Phượng Kiệt không biết làm sao nữa

 

"Đủ rồi, các người cũng đi xuống đi." Long Tịch Bảo rống một tiếng.... thật là đủ rồi, cô cư nhiên lại thảo luận vấn đề quần lót trước nhiều người như vậy.

 

Mọi người thấy nhìn sắc mặt của Long Tịch Bác xanh mét, rất thức thời bỏ đi, Long Tịch Bảo cũng thuộc loại người thức thời, chỉ thấy cô từ từ bò dậy, tay nhỏ bé vuốt cái mông bị thương, đi vài bước, phát hiện mắt cá chân đau nhói, xem ra là trẹo chân...

 

Cái này gọi là cái gì... tai họa nối tiếp tai họa..... ủy khuất bẹt bẹt miệng, khập khễnh hướng gian phòng đi tới... nhưng là bước đi

 

Bước đi, đi tới đi lui vẫn còn đứng tại chỗ.

 

Long Tịch Hiên níu lấy cổ áo Long Tịch Bảo, nhìn cô giả ngây giả dại ngu xuẩn, nhẹ giọng hỏi: "Em đi đâu?"

 

Long Tịch Bảo sợ hãi quay đầu lại, nhỏ giọng trả lời: "Không phải là muốn tất cả đều đi xuống sao...."

 

"Giả ngu?" Long Tịch Bác lại hỏi.

 

"Không... không dám..." Long Tịch Bảo như đưa đám, cúi đầu, ngập ngừng.

 

Long Tịch Hiên ôm ngang cô lên, mang cô đến chính phòng của cô, Long Tịch Bác đi theo sau....

 

"Em.. em không muốn ngồi... em thích nằm.." vừa tới bên giường Long Tịch Bảo gấp gáp nói, nói giỡn, cho dù giường rất mềm, ngồi xuống... cái mông sẽ đau chết mất.....

 

Long Tịch Hiên nhìn cô một chút, đặt cô trên mặt đất, chân Long Tịch Bảo mới vừa chạm đất, cả người liền úp sấp trên giường, chân thật là đau..

 

Cái mông cũng rất đau.... ngẩng đầu nhìn hai gương mặt tuấn tú giống nhau như đúc, cô biết...... quan tòa chuẩn bị tuyên án....

back top