Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 67: Nhẫn với chả nhịn

“Lại đây” Long Tịch Bác không vui gọi Long Tịch Bảo.

 

Long Tịch Bảo vừa bước vào nhà đã thấy cặp sinh đôi ngồi trên salon ở đại sảnh, còn có chồng giấy tờ ở bên cạnh.

 

Cô ngoan ngoãn đi tới liền bị Long Tịch Bác kéo ngã ngồi trên đùi “Làm gì mà về trễ như vậy? Có gì lưu luyến không muốn về nhà sao?”. Long Tịch Bác chua chua nói.

 

Long Tịch Bảo ngồi im trong ngực anh không nói lời nào “Sao vậy? Mau trả lời!” không được cô đáp lại, Long Tịch Bác liền trầm giọng hỏi lại.

 

“Bác!” Long Tịch Hiên nhỏ giọng gọi, anh liền quay lại thấy em trai đang nhìn mình, ánh mắt đó là nói anh không nên như vậy, để việc này cho nó.

 

Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang nơi khác.

 

Liền đó Long Tịch Hiên đem người con gái từ trong lòng Long Tịch Bác ôm đến ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hỏi “Sao rồi, Bảo Bảo? Tại sao lại không vui?” giọng nói của Long Tịch Hiên như có ma lực khiến người khác an tâm, thoải mái.

 

Long Tịch Bảo đem mặt mình vùi vào trong ngực Long Tịch Hiên, vẫn duy trì im lặng. Long Tịch Bác liếc Long Tịch Hiên một cái, ánh mắt chế nhạo…, em xem, em mở lòng tốt của mình như vậy thì cũng không ai cảm kích em... Long Tịch Hiên khẽ cười một cái, tiếp tục vuốt mái tóc dài của cô, lại tiếp tục “Ngoan, nói cho anh nghe? Vì sao lại không vui”.

 

Long Tịch Bảo buồn rầu ngẩng mặt lên, mắt có chút ướt, Long Tịch Hiên giật mình, dùng tay lau nước mắt của cô “Vì sao lại khóc? Ngoan, không khóc, anh trai thương em”.

 

Anh vừa dứt lời, nước mắt âm ấm của cô giống như trân châu đứt dây liên tiếp rơi xuống tay anh.

 

“Hai người rốt cuộc đã làm gì anh Thiên, có phải từng đoạt lấy người yêu của anh ấy, cho nên bây giờ anh ấy mới muốn trả thù hai người hay không?” Long Tịch Bảo vừa khóc vừa sụt sùi hỏi.

 

“Này, hai anh nhìn giống loại đàn ông không có phẩm cấp như vậy hay sao?!” Long Tịch Bác không vui lớn tiếng nói.

 

Long Tịch Bảo liền giương ra “đôi mắt đẫm lệ”, tiếp tục nói “Phẩm cấp của đàn ông không phải là cũng người đàn bà khác lên giường sao, đàn ông các người đều là nói một đằng làm một nẻo, là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Ai biết được có phải hay không hai người hôm nào đó hormone bộc phát làm ra chuyện thất đức đó”.

 

“Long Tịch Bảo!” Long Tịch Bác rống lên một tiếng, dùng sức đập lên khay trà mới mua tạo ra tiếng “phanh” lớn.

 

Long Tịch Bảo bị anh dọa sợ vội vàng trốn vào lòng Long Tịch Hiên, sợ hãi nhìn anh, nhỏ giọng nói “Anh...anh làm gì lại hung dữ như vậy...dám làm mà không dám nhận...thật không biết xấu hổ”.

 

“Em thử lặp lại lời đó lần nữa đi!” Long Tịch Bác tức giận, nghiên răng nghiến lợi nói từng chữ một.

 

“Anh Hiên...huhu…” Long Tịch Bảo lại rơi thêm vài giọt nước mắt, ủy khuất hướng ngực Long Tịch Hiên mà rúc vào.

 

Long Tịch Hiên liếc nhìn Long Tịch Bác đã tức đến muốn sùi bọt mép, anh thật tin là nếu như anh trai đang đội tóc giả, bị chọc giận như vậy liền cháy đến trên trời luôn rồi.

 

“Bác…” Long Tịch Hiên khuyên can.

 

“Đừng gọi ta! Em có nghe hay không, nó nói như vậy là như thế nào!!!” Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, bất bình lên tiếng.

 

Long Tịch Bảo cứng rắn cãi lại một câu “Em nói như vậy không đúng sao, anh là ngựa giống!”.

 

“Em…” Long Tịch Bác tức giận, đưa tay ra bắt thân hình nhỏ bé không biết sợ trời sợ đất đang núp trong lòng Long Tịch Hiên.

 

“Aaa...anh Hiên...mau cứu em…” Long Tịch Bảo không chịu buông tay ôm chặt lấy hông Long Tịch Hiên.

 

“Bảo Bảo, em im lặng đi, không được tranh cãi” Long Tịch Hiên nhàn nhạt nói, rõ ràng có chút không vui.

 

Long Tịch Bảo chảy nước mắt, chu môi, im lặng không nói nữa…

 

“Được rồi, Bác, em ấy hiện tai đã ngoan ngoãn rồi, giờ mình nói chuyện” Long Tịch Hiên né bàn tay của Long Tịch Bác đang đưa tới, đem Long Tịch Bảo thiên vị bảo vệ trong lòng.

 

“Em hay lắm...cứ luôn nuông chìu em ấy như vậy, sớm muộn cũng có ngày em ấy lại muốn bò lên đầu em mà tiểu tiện!!!” Long Tịch Bác cao giọng nói.

 

“Em mới không ghê tởm như vậy, không giống ai kia…” Long Tịch Bảo không chút sợ phản bác lại.

 

"Long Tịch Bảo, em muốn chết sao!" Long Tịch Bác không để ý tới sự ngăn cản của Long Tịch Hiên, trực tiếp bắt lấy cô đang núp trong ngực của Long Tịch Hiên, cùng cô đối mặt.

 

“Huhuuu… anh muốn làm gì…” Long Tịch Bảo sợ hãi khóc nói.

 

“Em muốn trốn, bây giờ trốn đi cho anh xem” Long Tịch Bác cười lạnh nhìn cô.

 

“Anh….” Long Tịch Bảo tức giận la lớn.

 

“Sao?”

 

“Thật đẹp trai lại thông minh…” người nào đó rất nhanh tự nhắc mình phải nén cơn giận lại, còn tự an ủi bản thân mình, không sao, so với nén giận thì nín thở cũng gần như nhau rồi, vả lại nín thở còn có thể rèn luyện hô hấp, cho nên tục ngữ có câu ‘Thà rằng nhịn nói, cũng không thể nhịn thở được! Hừ...ta đây quan trọng nhất là còn có thể hô hấp’

 

( tác giả: xin hỏi đây là tục ngữ gì? Long Tịch Bảo: ngươi thật là cứ xen vào chuyện của ta là như thế nào, mà thật ngươi chưa nghe qua câu đó sao? Tác giả: ...).

 

“Em mới rồi vừa nói gì cơ?” Long Tịch Bác cười lạnh túm cổ áo Long Tịch Bảo, không cho chân cô ‘chạm đất’, lại còn đặc biệt hung ác lung lay thân thể bé nhỏ của cô.

 

“Hu huuuu… anh Hiên!!” Long Tịch Bảo khóc lớn tiếng gọi, thanh âm của cô giống chú cún nhỏ tội nghiệp bị người khác khi dễ.

 

Long Tịch Hiên vội vàng ôm “chú cún nhỏ” từ trong tay “người xấu” về lại, ánh mắt nhìn Long Tịch Bác mang vẻ khiển trách, anh xem, lại chọc em ấy khóc nữa rồi, anh không biết em ấy mỗi lần khóc đều rất khó dỗ hay sao!

 

Long Tịch Bac trừng mắt liếc em mình, dùng mắt nói chuyện, ai bảo em ấy cứ nói lung tung, không nghe người khác giải thích, em cứ như vậy cưng chìu em ấy, em ấy cứ như nữ vương được sủng ái rồi!

 

Long Tịch Hiên lắc đầu một cái, không để ý đến Long Tịch Bác.

 

——-ta là đường phân cách không được giải thích——

back top