Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 70: Đại tiểu tiện không khống chế được?!

"Được rồi, đừng gào khóc nữa, ầm ĩ chết mất." Long Tịch Bác duỗi tay ra không biết từ nơi nào biến ra một cây kẹo que.

 

Long Tịch Bảo vừa nhìn, không đưa tay cầm lấy, mà hít mũi một cái nhìn Long Tịch Bác, ý tứ rất rõ ràng, giúp em lột ‘quần áo của nó’. Long Tịch Bác hít sâu một hơi, rốt cuộc biết cái gì gọi là ‘được voi đòi tiên’, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn vệt nước mắt của cô, vẫn là nhịn xuống tính nóng nảy sắp bộc phát, thay cô xé giấy gói kẹo que ra, sau đó nhét vào trong miệng cô.

 

Long Tịch Bảo lại hít mũi một cái, tay phải cầm lấy cây kẹo, không khóc nữa... chỉ còn chút nức nở rầu rĩ, không chớp mắt nhìn Long Tịch Bác, ý tứ của ánh mắt kia chính là ‘không cho phép em ăn, anh còn muốn len lén giấu đi ăn, ăn vặt một mình sẽ bị thủng dạ dày.’

 

"Em đây là ánh mắt gì! Đây là chuẩn bị cho em, anh mới không thích ăn cái thứ đồ bỏ đi ngọt muốn chết này!" Long Tịch Bác nổi giận hét lên.

 

Ánh mắt Long Tịch Bảo sáng lên, hít mũi một cái, hưng phấn hỏi: "Chuẩn bị cho em sao? Vậy có chuẩn bị những thứ khác hay không, ví dụ như kem ly? Thịt bò khô? Khoai tây chiên? Mì ăn liền? Bánh quy sôcôla?"

 

Long Tịch Bác chỉ nham hiểm cười nhìn cô, dịu dàng nói: "‘hạt dẻ rang’ có muốn ăn hay không?"

 

Long Tịch Bảo bẹt cái miệng , co rúc vào trong ngực Long Tịch Hiên, không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn ăn kẹo que cô thật vất vả mới có được.

 

Long Tịch Hiên khẽ cười vuốt vuốt đầu của cô, hài hước: "Có ăn rồi liền không khóc nữa à? Thật không có nguyên tắc."

 

Long Tịch Bảo liếm kẹo que, nhỏ giọng meo meo: "Tùy anh nói thế nào, chính em thoải mái thì được rồi."

 

Long Tịch Bác nhíu mày một cái: "Con gái nói chuyện thô lỗ thế này, thoải mái này thoải mái kia đặt ở bên miệng, học với ai?"

 

Long Tịch Bảo liếc anh một cái, meo meo hô lên: "Mẹ Vũ."

 

Long Tịch Bác nhỏ giọng mắng mấy tiếng. Đúng vậy a, ngoại trừ người phụ nữ kia còn có ai lại thô lỗ như vậy, thật không nên để cho Tịch Nhi thân thiết với mẹ, bình thường một bộ dáng dịu dàng khéo léo, bí mật bên dưới vừa thô lỗ vừa vô lại, còn thích xem tiểu thuyết lung tung, ở trước mặt chồng thì giả bộ ngoan ngoãn.

 

"Bảo Bảo, nghe lời, không phải không cho em ăn, mấy ngày nữa sẽ cho em ăn, nhưng mà không cho phép kiểu ăn giống như lần trước nữa, biết không?" Long Tịch Hiên một tay ôm cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại càng ngày càng dài của cô, dịu dàng nói.

 

"Không dám á." Long Tịch Bảo nũng nịu ngậm kẹo que chui vào trong ngực Long Tịch Hiên, bộ dạng yêu kiều.

 

Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn cô giả bộ ngoan ngoãn. Long Tịch Bảo vội vàng giang hai tay ra, meo meo gọi: "Anh Bác, Bảo Bảo."

 

Long Tịch Bác làm mặt xấu đưa tay ôm bé cưng đáng yêu qua, Long Tịch Bảo ‘chụt’ một cái in môi thơm lên mặt anh, sau đó cười hì hì tiếp tục ăn kẹo que.

 

Long Tịch Hiên chỉ khẽ cười lắc đầu một cái… thật là thua cô luôn!

 

———— ta là đường phân cách tuyến thắng lợi —————

 

Long Tịch Bảo nhàm chán nhìn khí trời âm u ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết rất xấu, sấm sét đánh coi như xong, trời còn mưa, trời mưa coi như xong, lại còn là mưa đá… liếc nhìn Viên Cổn Cổn bên cạnh cũng đang ngây ngô, cầm lên một viên sữa đường ném vào trong miệng.

 

 

 

Đúng vậy… sáng sớm hôm nay Hắc ác ma đem tâm can bảo bối ném tới Long gia, để cho tiểu Cổn Cổn đáng thương cùng cô có thể bầu bạn, nói thì nói sợ cô nhàm chán, thật ra thì chính là sợ cô ấy lại chuồn êm đi ra ngoài gây họa. Sau đó chính mình liền đi ra ngoài ‘làm việc’ rồi, ai biết anh ta đi làm chuyện ‘thương thiên hại lý’ gì, anh ta và cặp sinh đôi giống nhau… đều là ‘hư Ngân ’.

 

Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt to tròn trịa, có chút ai oán nói: "Ông trời cũng vì mình mà chảy nước mắt…"

 

Long Tịch Bảo cười ra tiếng, đĩnh đạc nói: "Làm ơn, trời mưa không phải ông trời khóc, mà là nó đang đi tiểu một chút."

 

Viên Cổn Cổn quay đầu quăng cho cô một ánh mắt ‘bạn thật quá đáng’… sau đó quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ…

 

Một lát sau, lại có chút bi thương nói: "Bạn xem, sấm đánh rồi, nó đều đang vì tớ mà bất bình."

 

Long Tịch Bảo lại không nhịn được bật cười, nghịch ngợm nói: "Làm ơn đi, đó là nó không cẩn thận thả một cái rắm."

 

Viên Cổn Cổn lại quay đầu ném cho cô một ánh mắt ‘bạn đủ rồi nha’, sau đó lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ….

 

Một lát sau, có chút vui mừng nói: "Mưa đá rơi xuống là bởi vì nó muốn giúp tớ dọa cái người đàn ông đáng ghét đó."

 

Long Tịch Bảo vẫn là không nhịn được cười cười nói: "Làm ơn lần thứ (n+1), mưa đá là bởi vì nó đang ư…ư…."

 

Viên Cổn Cổn rốt cuộc không nhịn được quay đầu căm tức nhìn người nào đó cười đến vui vẻ, căm giận bất bình nói: "Bạn cho rằng nó đại tiểu tiện không khống chế sao?"

 

Long Tịch Bảo bộ mặt phớt tỉnh nhìn Viên Cổn Cổn tức giận, "Cổn Cổn, con người đều có ba cái vội, nó dĩ nhiên cũng sẽ có nha, cậu làm sao có thể phân biệt chủng tộc chứ!"

 

Viên Cổn Cổn quệt miệng nhìn cô: "Cậu rất đáng ghét a, một chút cũng không phối hợp với tâm tình của tớ."

 

"Ai yêu, làm sao nha, nhiều nhất không phải là bị đánh hai cái thôi, anh ta sao cam lòng làm cậu bị thương chứ, nào giống tơ, cơ hồ là từ nhỏ bị đánh tới lớn" Long Tịch Bảo meo meo nói.

 

Viên Cổn Cổn đau khổ hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, phản bác: "Bọn họ sẽ bắt cậu quỳ ván giặt quần áo sao?"

 

"Thôi đi, ván giặt quần áo tính là gì… bo mạch chủ máy vi tính tớ cũng đã quỳ qua…" Long Tịch Bảo vẻ mặt ‘cậu thật lạc hậu’ nhìn Viên Cổn Cổn. Viên Cổn Cổn run lên một cái đồng cảm nhìn Long Tịch Bảo. Cặp sinh đôi thật đáng sợ…

 

Long Tịch Bảo cũng mở miệng hỏi: "Anh ta lại dùng tình dục uy hiếp cậu, nếu như cậu không thỏa hiệp, sẽ cưỡng ép đoạt lấy cậu sao?"

 

"Anh ấy bình thường đều không uy hiếp, anh ấy là trực tiếp mạnh mẽ đoạt lấy, sau đó chờ tớ cầu xin tha thứ còn không bỏ qua cho tớ." Viên Cổn Cổn suy nghĩ một lát rồi trả lời.

 

Long Tịch Bảo run một cái, chậc chậc, Hắc ác ma thật tà ác…

back top