Trong căn phòng cổ kính, Doãn Thiên Tứ nửa ngồi ở trên giường, một miếng tiếp một miếng ăn ‘quà sinh nhật’ lấy ra từ trong tủ lạnh. Tiramisu, ngọt và đắng tựa như thiên sứ cùng ác quỷ, hài hòa và xung đột kết hợp lại.
Hắn không biết mình đang làm gì, cũng không hiểu cái bánh ngọt này có phải hỏng rồi hay không? Tại sao mùi vị ăn vào trong miệng, lại chỉ có đắng mà không có ngọt chứ?
Vô ý thức nhìn một chút sợi dây đỏ được đan lại đeo trên tay, một tóc dài tới đùi, đôi mắt to linh động, một cô bé tinh quái lại hiện lên ở trước mắt anh, cô thỉnh thoảng nghịch ngợm cười, thỉnh thoảng ưu nhã trầm tĩnh đánh đàn ca hát, thỉnh thoảng không để ý hình tượng mà ăn như hổ đói, thỉnh thoảng dịu dàng động lòng người meo meo kêu, thỉnh thoảng làm nũng đanh đá chu đôi môi đỏ mọng.
Đây hết thảy đều ấy đáng yêu lại tốt đẹp như vậy, cho đến khi…
Cô đau khổ bi thương nhìn hắn, ánh mắt kia giống như đang tố cáo hắn vô tình tàn nhẫn, cô rơi nước mắt, bị người khác ép buộc tiến vào nơi tư mật chưa từng có người khai phá… ngất đi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, giống như đang nhắc nhở hắn… hắn có bao nhiêu tàn nhẫn, cô… vô tội biết bao…
Đáng chết, hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì, những thứ này đều là cô tự chuốc lấy, hắn đã cho cô cơ hội, là cô không lựa chọn hắn, là cô tình nguyện chọn bọn họ cũng không lựa chọn hắn, là lỗi của cô, những thứ này tất cả đều là do cô tự tìm… hắn đã cho nàng cơ hội, thật đã cho… nếu như người cô chọn là hắn… hắn sẽ thương yêu cô thật tốt, không để cho cô chịu một chút uất ức nào…
Nếu như cô lựa chọn hắn…
Doãn Thiên Tứ càng nghĩ càng buồn bực, vung tay lên đem hộp bánh Tiramisu đặt ở đầu giường gạt xuống đất, cái bánh ngọt ăn không tới một phần ba cứ như vậy ‘tiêu tan mất hết’ rồi. Nhưng… đây là cái gì? Doãn Thiên Tứ nghi ngờ đi tới, nhìn tấm thiệp dưới đáy hộp, đây cũng là ‘quà sinh nhật’ sao? Chậm rãi nhặt lên, mở ra, nét chữ xinh đẹp liền nhảy vào mắt hắn.
‘Anh Thiên, thật ra thì mùi vị của bánh ngọt là ngọt hay đắng đều phải xem tâm tình của người thưởng thức, giống như cuộc sống, con người lúc còn sống, đau khổ vui mừng mỗi thứ một nửa, đừng quá so đo được mất, đừng quá chăm chăm vào quá khứ, anh sẽ càng sống vui vẻ hơn.
Anh Thiên… thật ra thì em biết rõ mục đích anh tiếp cận em không phải chỉ đơn thuần là yêu thích em, anh rất thông minh, rất cẩn thận, nhưng anh quên rằng… kế hoạch nào đều sẽ có sơ hở, sơ hở của anh chính là ‘quan tâm khiến lòng rối bời’. Chuyện em leo cửa sổ té xuống, em dám bảo đảm người của Long gia sẽ không nói ra, ngay cả Tuyết Tuyết cũng không biết, nhưng anh biết… bắt đầu từ lúc này trở đi, em liền hiểu… nhất cử nhất động của mình đều rơi vào mắt anh, con cờ anh sắp đặt ở Long gia là Mông Nguyệt đúng không?
Anh Thiên, biết vì sao em đã rõ ràng anh có mục đích nhưng vẫn bằng lòng tới gần anh không? Bởi vì em quan tâm anh, đau lòng cho anh, biết rất rõ ràng không nên nhưng vẫn rơi vào, em hi vọng anh thoát ra được. Em cũng không thể nào biết được quá khứ cùng thù hận của anh, sự kết hợp giữa thiên sứ cùng ác ma chính là anh a.
Anh Thiên, đừng làm tổn thương người nhà của em. Bọn họ chính là toàn bộ của em, nếu như anh muốn làm tổn thương bọn họ, xin anh phá hủy em trước, thật ra em hiểu rằng em không nên viết tấm thiệp này cho anh, điều em cần làm chỉ là cách xa anh, nhưng em không bỏ được, nếu như anh thấy được tấm thiệp này, nguyện ý để xuống thù hận, như vậy lại tới tìm em, nếu như anh không cách nào buông xuống thù hận… vậy… xin đừng tới tìm em nữa.
Anh Thiên, bất luận cuối cùng là kết cục như thế nào, em đều tin tưởng… Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều điều, nụ cười của anh đều là thật lòng, tối thiểu trong một khắc kia… là thật tâm.
Sinh nhật vui vẻ, anh vĩnh viễn là anh Thiên của em.
Long Tịch Bảo’
Doãn Thiên Tứ run rẩy cầm tấm thiệp trong tay, tấm thiệp rõ ràng rất nhẹ rất nhẹ lại làm cho anh cảm giác giống như có thứ gì nặng ngàn cân… đang đè trong tay của hắn, trong lòng của hắn, Bảo Nhi…anh nên nói em như thế nào mới được đây? Tại sao lại ngốc như vậy… Bảo Nhi…
Đại trạch của Long gia
Đã tối rồi, tại sao cô còn chưa tỉnh lại, cặp sinh đôi một ngày một đêm không ngủ vừa mệt mỏi vừa lo lắng nhìn thiên hạ đang nằm trên giường, thân thể mệt mỏi cùng áp lực trong lòng cũng sắp làm bọn họ điên rồi…
Cô có thể cứ như vậy vĩnh viễn cũng không tỉnh lại hay không? Cái biểu tượng trên trán lại là chuyện gì xảy ra… Bảo Bảo… em mau tỉnh lại đi, em còn không tỉnh lại, bọn anh thật muốn điên rồi.
Long Tịch Bảo mơ mơ màng màng, cảm giác mình đang rơi vào một vùng sương mù, trong sương mù loáng thoáng nhìn thấy thật là nhiều người…
A… ba Tịch? Mẹ Vũ? Anh Hiên? Anh Bác? Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ tại sao đều mặc đồ cổ trang hoa lệ.
Ah… đây không phải là cô sao? Không đúng… trên trán cô không có cái bớt đó nha? Nhưng dung mạo thật giống a…
Anh đẹp trai đứng bên cạnh mình là ai? Rất đẹp trai rất có khí chất a… nhưng mọi người tại sao đều mặc đồ cổ trang a, thật là lạ nha.
"Cục cưng, cục cưng , đừng nhìn nữa… nên đi rồi… cục cưng…" một hồi âm thanh dễ nghe truyền đến.
Đầu đau quá… đau quá… đau muốn chết… không muốn…
"Đừng!" Long Tịch Bảo quát to một tiếng ngồi dậy…
Cặp sinh đôi hoảng sợ, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng ôm lấy cô, "Bảo Bảo (Tịch Nhi), em rốt cuộc cũng tỉnh rồi."
Long Tịch Bảo mở đôi mắt to mê man… nhìn bọn họ… ánh mắt dại đi…