Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 137: Quà tặng trí mạng

Trong siêu thị, Chúc Kỳ đang đẩy xe mua sắm, thờ ơ chọn mua thực phẩm đông lạnh, anh mang khẩu trang, lại thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, hai ngày trước anh soạn bài quá muộn, nên mệt mỏi lúc đi ngủ lại quên đắp chăn, vì thế mà bị cảm lạnh, bị cảm ngày thứ hai thì cổ họng lại bắt đầu nhiễm trùng, thật đúng là họa vô đơn chí! “Khụ khụ khụ.” Xe đẩy tới khu mỳ ăn liền, anh đưa tay lấy mỳ ăn liền đồng thời cũng ho khan một trận kịch liệt.

 

“Thầy Tiểu Kỳ? !” Nghe có người gọi mình, anh theo bản năng đảo mắt nhìn, này vừa thấy không quan trọng, nhưng quan trọng là anh đã vung mì ăn liền của người ta xuống đất hết, anh lập tức ngồi xổm người xuống nhặt lên.

 

“Cậu là thầy Tiểu Kỳ đúng không?” Vô Song cũng ngồi xổm người xuống giúp anh nhặt mỳ ăn liền lên, đồng thời xác định hỏi một lần nữa, cô thấy kiểu tóc, dáng người của anh rất giống với thầy bảnh bao á.

 

Chúc Kỳ không dám nhìn cô, cúi đầu nhàn nhạt “Dạ” một tiếng.

 

“Hô ~ tôi còn tưởng rằng tôi nhận lầm người.” Vô Song buông lỏng dây cung căng thẳng ở trong lòng rồi cười cười, sau đó thấy anh mang khẩu trang thì thu lại nụ cười, hỏi: “Thầy Tiểu Kỳ, ngài ngã bệnh sao?” Anh lại “Ừ” một tiếng đơn giản.

 

“Nghiêm trọng không?” Cô khẩn trương hỏi, còn anh lắc đầu.

 

“A ~” Vô Song có chút xấu hổ, cứ có cảm giác anh rất lãnh đạm với mình, hình như rất không nguyện ý để ý tới cô, cô có trêu chọc làm người ta không thích sao! Liếc mắt nhìn xe mua sắm của anh, tất cả đều là thực phẩm đông lạnh, thì cô lại nói: “Thầy Tiểu Kỳ, sao ngài đều ăn thực phẩm ăn nhanh?” Anh mải miết nhặt mỳ ăn liền nên hình như không nghe thấy câu hỏi của cô, hoặc có lẽ là nghe thấy nhưng ngoảnh mặt làm ngơ, Vô Song cũng rất lúng túng mà cắn cắn cánh môi, xem ra anh chàng thật sự không chào đón cô.

 

Cô đứng dậy, thả mì ăn liền đang cầm ở trong tay lên lại trên kệ, đột nhiên ở bên cạnh xông ra mấy đứa trẻ đụng vào cô, cô vẫn còn không kịp kinh hãi, thì thân thể cũng đã nghiêng xuống ngã sang bên cạnh —— “Cẩn thận.” Khi anh thấy Vô Song ngã xuống, thì muốn vịn cô cũng đã không được, anh đứng dậy một tay nắm cái giá, một tay níu cánh tay của cô lại, dùng sức kéo một chút, thì Vô Song mới từ nguy hiểm mà được anh kéo lại, và nhào vào trong ngực của anh, cái giá cũng bị lúc lắc một cái, mỳ ăn liền đặt ở phía trên rơi xuống ‘ bá bá bá ’, Chúc Kỳ hơi nghiêng người che chở cô ở trong ngực, không để cho mỳ ăn liền nện vào cô.

 

Đợi tất cả gió êm sóng lặng, sau đó anh mới buông lỏng tay đang ôm chặt cô ra, cúi đầu thấy sắc mặt Vô Song trắng bệch, anh khẩn trương mở miệng: “Chị không sao chớ?” Bởi vì cổ họng nhiễm trùng, nên thanh âm rất ồm ồm, hoàn toàn khác với thanh âm bình thường, sau khi phát giác thì trong lòng Chúc Kỳ dâng trào một chút, anh có thể nói chuyện với chị rồi.

 

Nói không bị hù là giả, mới vừa rồi cô thật sự bị sợ đến choáng váng, đứa bé trong bụng vốn rất yếu, nếu như mới vừa rồi cô thật sự té xuống, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

 

“Cám ơn.” Một lúc lâu, Vô Song mới tìm thần trí về, liền lau nước mắt đang dâng lên muốn khóc, là do quá mức sợ hãi hay là vui vẻ mà muốn khóc, cô cũng không phân rõ.

 

“Trẻ con nhà ai mà lỗ mãng như vậy?” Chúc Kỳ gầm thét, giọng nói khàn khàn kia giống như tiếng kêu cạc cạc của con vịt vậy.

 

“Ai ~ thôi đi, trẻ con không hiểu chuyện.” Vô Song khuyên anh, thấy kiểu tóc của anh rối thì hỏi: “Ngài không có bị thương chứ!” “Không sao, cũng may là đồ hộp không rớt xuống.” Hiếm khi anh còn có tâm tình nói đùa, Vô Song mấp máy môi, coi như là bị anh chọc cười rồi.

 

Liếc mắt nhìn xe mua sắm của mình, Chúc Kỳ giải thích: “Tôi ở một mình, nên mua chút thực phẩm đông lạnh đặt ở trong nhà, nếu mà về nhà trễ, hoặc là bận việc về trễ, thì chỉ cần hâm nóng lên là có thể ăn, rất dễ dàng, khụ khụ.” “A ~ như vậy à!” Mặc dù không hiểu rõ tại sao đột nhiên anh lại giải thích với mình, nhưng anh cũng đã nguyện ý mở miệng nói về bản thân rồi, nên trong lòng Vô Song vẫn thật sự cao hứng .

 

“Hôm nay Ngài không cần đi làm sao?” “Hôm nay không có lớp, nên được nghỉ ngơi.” “Vậy đến nhà tôi ăn cơm trưa đi!” “A, không cần, như vậy quá phiền toái.” “Thầy Tiểu Kỳ, thật ra thì tôi vẫn luôn muốn đáp tạ ngài đã chăm sóc cho con tôi, muốn mời ngài về nhà ăn bữa cơm, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, hôm nay vừa đúng lúc, lựa ngày không bằng đụng người, nếu mà ngài không đi, thì chính là xem thường tôi.” Lời nói của Vô Song cũng đã nói đến phần này rồi, thì Chúc Kỳ còn có thể nói gì, nên chỉ có thể gắng gượng mà gật đầu, “Được rồi!” Nhận được đáp ứng của anh, Vô Song bắt đầu mua điên cuồng, mua một đống đồ lớn, cuối cùng toàn bộ lại làm khổ Chúc Kỳ rồi, thấy anh mang túi lớn túi nhỏ cũng sắp nói không được, cô thấy ngại quá nên nói: “Thầy Tiểu Kỳ, để tôi cầm một chút đi.” “Không sao, chị chú ý mình cho kỹ là được rồi.” Nghe anh nói như vậy, thì Vô Song càng cực kỳ xấu hổ hơn, nhìn mặt bên của anh, thì trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ chua xót.

 

“Sao không đi?” Thấy cô đang sững sờ nhìn mình, Chúc Kỳ thấp thỏm sợ bị cô nhận ra.

 

“A, cậu nói cái gì?” Cô nhìn quá nhập thần nên không có nghe rõ.

 

“Không có gì, đi thôi!” Anh cúi đầu xuống, đi về phía trước.

 

Nhìn bóng lưng của anh, Vô Song hít hít vị chua ở mũi, rồi tự lẩm bẩm: “Tiểu Kỳ chắc cũng cao cỡ như vậy đi!” Thanh âm của cô rất nhẹ, nhưng Chúc Kỳ đi ở phía trước vẫn nghe rất rõ, anh thả chậm bước chân, và trong nháy mắt đôi mắt đỏ lên, anh rất muốn có nhiều dũng cảm để gọi cô một tiếng chị, nói cho cô biết, anh chính là Chúc Kỳ, nói cho cô biết, anh cũng rất nhớ rất nhớ cô.

 

Nhưng mà anh không có cái dũng khí đó.

 

Về đến nhà, Vô Song phát hiện ở cửa có một cái hộp, cô ôm cái hộp lên, nghĩ rằng có lẽ Đông Bác Hải quên mang chìa khóa trong nhà, nên mới đặt quà tặng ở cửa.

 

“Vào đi!” Mở cửa nhà ra, cô cười nói với thầy bảnh bao ở sau lưng.

 

“Nhà chị thật đẹp.” Chúc Kỳ bước vào nhà, và khen ngợi tự đáy lòng, anh cởi giày xuống, rồi đổi một đôi dép đem món ăn vào phòng bếp.

 

Vô Song thả túi xách tay xuống, rồi ngồi ở trên ghế sa lon, và mở cái hộp đóng gói tuyệt đẹp ra, lúc mở cái nắp kia ra nhìn, thì cả người cô cũng choáng váng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, còn cả người thì cứng ngắc, ngay cả dũng khí kêu lên cũng không có —— Trong hộp được đóng gói lại là bom! Chúc Kỳ từ trong phòng bếp đi ra thấy thế thì sắc mặt cũng trắng bệch, cả người phát lạnh, anh không dám kêu lên vì sợ hù cô, anh đi đến gần cô, rồi chậm rãi ngồi xổm người xuống và run rẩy mở miệng: “Đừng động ~ đừng sợ.” Bom là một cái hộp hình vuông.

 

Bên trong ngoại trừ có một bảng thời gian, thì còn có bốn cửa động, ngay chính giữa để một quả bóng tròn nhỏ tương tự như loại bóng bàn, không thể đung đưa cái hộp, bởi vì quả bóng nhỏ này tùy tiện chạy vào cái cửa động nào, thì cũng sẽ dẫn đến phát nổ.

 

“Thầy Tiểu Kỳ, thầy đi mau đi!” Vô Song lấy lại tinh thần, rồi ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng nhìn anh, và thúc giục anh mau rời đi.

 

Nhưng Chúc Kỳ lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời của cô, và còn trấn an cô: “Đừng sợ, tôi lập tức tìm người tới tháo nó ra.” Cái trán cũng đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh, lòng anh nóng như lửa tay cầm điện thoại cũng đang run rẩy.

 

Bỗng nhiên, Vô Song khóc rồi lại nâng lên nụ cừơi khổ sở, “Thầy Tiểu Kỳ, thật ra thì dáng dấp của thầy rất giống em trai đã thất lạc của tôi.” “Mie nó, sao không nhận điện thoại.” Điện thoại không gọi được, nên anh gấp đến độ phun ra từ thô tục.

 

“Thầy Tiểu Kỳ, đừng phí hơi sức nữa, người ta mà tới đây thì thuốc nổ cũng đã nổ tung rồi, thầy đi nhanh đi!

back top