Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 147: Yêu sự thật ở trước mặt (18)

Bị đánh một cái tát, nên sắc mặt của Đông Bác Hải trong nháy mắt đã thay đổi đến mức cực kỳ khó coi.

 

Anh năm lần bảy lượt cúi thấp người đi theo cô, cho cô che chở cùng thương yêu tốt nhất, nhưng quay đầu lại thì cô hoàn toàn không tin tưởng anh.

 

Trong lòng vô cùng phiền não cộng thêm buồn khổ của anh, thế là tính xấu của đại thiếu gia đã bộc phát vào một khắc này —— “Em muốn anh thừa nhận đúng không, OK, anh thừa nhận.

 

Đông Bác Hải chính là kẻ bạc tình, lần này em hài lòng rồi chứ!” Thanh âm của anh liền lập tức thay đổi đến mức lạnh lùng vô tình, nó tựa như mảnh băng bay vút đến phía Vô Song, cắt toàn bộ cơ thể cô đến đau đớn, chỉ có nước mắt từ lổ hổng phát tiết ra.

 

Tức quá mà, thấy cô khóc đến bi thương, cả người Đông Bác Hải cũng cảm thấy đau lòng hối hận, muốn đưa tay lau nước mắt của cô, nhưng không ngờ, Vô Song đẩy tay của anh ra, sải bước đi lướt qua bên người anh.

 

Đông Bác Hải giận đến mức nắm chặt quả đấm, gân xanh ở trên trán cũng nổi lên, hận đến nỗi cắn răng nghiến lợi, chỉ có cô mới phát cáu sao, anh cũng có mà! Anh phiền não nén giận rồi từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, vừa mới cúi đầu đang chuẩn bị đốt thuốc, thì liếc thấy Vương Lôi Lôi đứng ở cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, đốm lửa kia lại từ từ tăng lên, hai ngón tay cầm điếu thuốc, anh nhìn chằm chằm vào cô ta, sau đó cáu kỉnh mà gầm nhẹ: “Lần này thì cô hài lòng rồi chứ.” Đồ đàn bà xui xẻo! Anh gầm xong, rồi cũng bực tức mà ném thuốc lá lên trên đất, giày da đen bóng ra sức đạp lên điếu thuốc kia, cho đến khi điếu thuốc bị anh hủy đến thay đổi hoàn toàn, thì anh mới dừng tay! Anh ngẩng đầu lần nữa hung ác mà trừng Vương Lôi Lôi một cái, ngụ ý rõ ràng là cảnh cáo: nếu mà Vô Song có chuyện gì, gốc cây thuốc lá chính là kết quả của cô! Hiểu được cảnh cáo ở trong mắt anh, Vương Lôi Lôi hít vào một hơi lạnh.

 

Đông Bác Hải xoay người, ngay cả đầu cũng không quay lại mà sải bước rời đi, để lại cô gái cả người mềm nhũn chỉ có thể dựa vào tường thì mới có thể đứng vững, đang ở đó buồn bã khóc thút thít.

 

Vô Song một mình lao ra khỏi bệnh viện, rồi chạy đi rất xa, cô mới dừng lại, một mình đi dạo phố chẳng có mục đích.

 

“A ~ vị hôn thê thần bí của Đông Tam Thiếu cuối cùng cũng hiện thân rồi, tháng sau là hôn lễ của bọn họ, oa, vậy nhất định sẽ là hôn lễ thế kỷ.” “Cho mình nhìn một chút, oa, cô gái này nhìn qua thật thanh thuần nha!” “Ừ, mình thật hâm mộ cô ấy nha, có thể gả cho người đàn ông ưu tú như Tam thiếu gia.” “Ai ~ mình lại rất đồng tình với cô ấy, đều nói nhà giàu có là nước rất sâu, thê không bằng thiếp.” “Có ý gì?” “Chính là vợ của nhà giàu chỉ dùng để giữ thể diện, người chân chính được cưng chiều chính là tình nhân mà đám công tử bao nuôi ở bên ngoài.” “A ~ thiệt hay giả?” “Không rõ ràng lắm, mình cũng chỉ nghe đồn.” Ở phía trước có hai cô bé đang tay nắm tay cầm tờ báo thảo luận rồi sau đó đi lướt qua bên người cô, nghe các cô bé ấy nói chuyện, cô cười khổ sở, mọi người đều hiểu đạo lý này, là cô quá cố chấp, là cô đánh giá mình quá cao? Hay là do cô quá tin tưởng anh? Mới có thể làm cho mình thương tích khắp người như vậy! Cô vừa đi vừa khóc, yêu sự thật ở trước mặt, cô thật sự không biết nên đi con đường nào! Đi bao lâu, cô cũng không có chú ý, nhưng đến lúc mệt mỏi thì cô dừng lại ngồi xuống ở trên ghế hành lang đường đi, mải miết khóc ~ cô khóc được một hồi, thì đột nhiên có người đưa tới cho cô một cái khăn tay, cô ngẩng đầu lên —— Kinh ngạc giật mình, không chỉ là người không quen biết, mà còn là một người ngoại quốc, a ~ không, chính xác mà nói phải là một người con lai, người đàn ông tuy có một đôi mắt hẹp dài màu xanh đậm, nhưng lại có một mái tóc đen nhánh.

 

Cảm giác đầu tiên của Vô Song với hắn ta chính là vô cùng lạnh lùng sắc sảo, mặc dù khuôn mặt của hắn ta mỉm cười, và cười rất thân thiện, thế nhưng lại che dấu loại sát khí cùng phách khí vương giả bẩm sinh.

 

Tựa như ~ là vàng sẽ có lúc phát sáng.

 

“Ai bắt nạt em vậy?” Mày kiếm nhíu lại, giọng điệu này của hắn ta, giống như bọn họ rất quen vậy.

 

Hình như bọn họ không biết nhau mà! Vô Song nghĩ như vậy.

 

Cô không quen bắt chuyện với người xa lạ, lại càng không thích đàn ông to gan tự đến bắt chuyện làm quen như vậy, cho nên theo bản năng cô muốn tránh hắn ta, cô rũ rèm mắt xuống, rồi đứng dậy chuẩn bị đi, không ngờ người đàn ông nhẹ nhàng cầm cánh tay của cô, nở nụ cười yêu nghiệt mị hoặc mọi người.

 

Không thể phủ nhận, dáng dấp của tên yêu nghiệt này thật sự rất cực phẩm, một khuôn mặt đẹp trai được toàn thế giới công nhận! Cho dù dáng dấp của hắn đẹp trai đến mức nào thì cũng không có liên quan tới cô, cô và hắn cũng không quen! “Tiểu thư, nhanh như vậy đã quên mất tôi rồi?” Hắn ta cúi đầu cười nói.

 

“Chúng ta từng gặp qua sao?” Ở trong đầu Vô Song nhanh chóng lọc một chút, gương mặt này dường như không có trong ký ức của cô.

 

“Đô-la.” Hắn ta tốt bụng nhắc nhở cô một chút.

 

Đô-la? “Cái gì Đô-la?” Vô Song nhướng mày không hiểu, cô thích nhất chính là hình cái đầu của Mao gia gia, OK.

 

Người đàn ông thật sự cảm thấy dáng điệu thơ ngây này của cô đáng yêu không chịu được, tâm tình tốt tựa như mặt trời của mùa xuân tháng ba, ấm áp dễ chịu.

 

“A ~ anh chính là người bị trọng thương đêm đó?” Vô Song kinh ngạc đến mức con ngươi cũng sắp rớt xuống, không nhịn được mà nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn ta một chút, hoàn hảo không tổn hao gì, “Anh còn chưa chết?” Bị thương nặng như vậy, cô còn tưởng rằng không chết thì cũng tàn phế, không ngờ tới hắn ta lại hoàn hảo không tổn hao gì, thật là kỳ tích! Thấy hắn không giận mà ngược lại cười, nụ cười đó rất u ám, đột nhiên Vô Song liền cảnh giác, hắn là người của xã hội đen, cô lại lừa gạt tiền của hắn, hôm nay người ta xuất hiện ở trước mặt cô, rất có thể —— “Không phải là anh đến báo thù tôi chứ?” “Trả thù em?” Người đàn ông bỗng cười, và hỏi ngược lại: “Tôi vì sao muốn trả thù em?”

 

“Tôi vơ vét tiền của anh.” Vô Song thực sự nghĩ không ra, người đàn ông này lại hẹp hòi như vậy, mặc dù hắn bỏ tiền ra, nhưng cô cũng có giúp đỡ hắn mà! Hiện tại hắn qua sông rồi, sẽ tới hủy cầu, thật không có lương tâm mà, không có lương tâm.

 

Đàn ông quả nhiên không phải đồ tốt, khinh bỉ! Người đàn ông cười ‘ hì hì ’, “Em hiểu lầm rồi, hôm nay là tôi tới đáp tạ em.” Ba ba.

 

Hắn ta vỗ tay hai cái, thì lúc này một người con trai mặc âu phục màu đen mang theo một valy da màu đen đi tới, y cung kính đưa valy da cho người đàn ông rồi sau đó lui xuống, người đàn ông mở valy ra và bên trong toàn là nhân dân tệ.

 

Oa $_$ ~ rất nhiều hình cái đầu Mao gia gia nha! Nếu đổi lại trước kia, thì nhất định cô sẽ thất kinh, sau đó sẽ nuốt nước miếng mãnh liệt, nhưng mà bây giờ cô thật bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hai mắt như sóng nước không xao, tiền nhiều thì có thể mua được tình yêu thật lòng sao? “Đây là đáp tạ ân cứu mạng của em.” Sau một lúc, người đàn ông thu hồi valy da rồi đưa cho cô.

 

“Không cần đâu, anh đã trả rồi.” Cô không phải là phụ nữ thấy tiền sáng mắt, cho nên cự tuyệt nhận tiền của hắn.

 

Hình như không ngờ tới cô sẽ cự tuyệt, người đàn ông nhíu chân mày một chút, rồi chợt cười vui vẻ, cô gái này quả nhiên không giống người khác .

 

“Vậy tôi có thể làm gì để giúp em không?” Tỷ như giúp cô dạy dỗ người hại cô chảy nước mắt.

 

Vô Song lắc lắc đầu, “Không có ~ cám ơn.” Thấy cô xoay người muốn đi, người đàn ông cầm cánh tay của cô lần nữa, “Có thể nói cho tôi biết, tên của em là gì không?” “Tôi.” “Buông mẹ tôi ra.”

back top