Trở lại nhà họ Đông, thấy mẹ đứng ở bên ngoài cửa phòng, thì cậu bé thở một hơi thật sâu, và sau đó bày ra sắc mặt có vẻ ‘ con sai rồi ’ rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Mẹ.” Không thấy ai, nên cậu gọi trước một tiếng.
“Trở về rồi.” Vô Song bắt chéo hai chân, nghiêng người dựa vào ghế sa lon, một tay vịn lên tay ghế, nhếnh lông mày rồi lạnh lùng liếc nhìn cậu, bộ dáng tà khí kia, ngang ngựơc giống như nữ thổ phỉ! Cậu bé bị bộ dáng này của mẹ mà giật mình một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dạ đứng bên cạnh, Bạch Dạ khe khẽ lắc lắc đầu với cậu bé, bày tỏ cậu ta không nói gì.
Vô Song không biến sắc mà nhìn cậu bé, rồi ngẩng đầu dặn dò Bạch Dạ ở bên cạnh: “Đi đến trên tủ đầu giường lấy kềm cắt móng tay ra cho tôi.” “Dạ!” Bạch Dạ nghe lệnh đi làm.
Cậu bé không biết trong hồ lô của mẹ bán thuốc gì, mà cũng không dám hỏi, nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mẹ khiển trách.
Rất nhanh Bạch Dạ cầm dao cắt móng tay quay trở lại, cung kính đưa cho Vô Song, lúc ở trong tay cậu ấy nhận lấy , thì cô cố ý không cầm chắc để thử thân thủ của Bạch Dạ một chút.
Quả nhiên, Bạch Dạ thấy thế thì giống như là phản ứng của bản năng, nhanh chóng tiếp nhận kềm cắt móng mà cô làm rơi.
Cậu bé thấy thế thì đổ “Mồ hôi”, tay nhỏ bé chụp lên trên cái trán, nên nói Bạch Dạ ngốc? Hay là nên nói mẹ phúc hắc đây? Thử thân phận của cậu như vậy! “Thân thủ thật khá.” Vô Song cừơi lạnh với Bạch Dạ, ánh mắt nhìn về phía cậu bé khóc không ra nước mắt, “Con trai, con thật là có bản lãnh, có thuộc hạ tài giỏi như vậy nha!”
“..” Mẹ, mẹ đừng xảo quyệt như vậy.
Bạch Dạ kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, thật muốn phế tay của mình, chết tiệt, cậu trúng kế rồi! “Mẹ không cần thử đâu, mẹ muốn biết cái gì, thì con sẽ nói tất cả cho mẹ biết.” Biết không thể gạt được mẹ, cậu bé quyết định thẳng thắn được khoan hồng.
Vô Song buông chân gấp xuống, ngồi thẳng ngừơi, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Con gia nhập Mafia bao lâu rồi?” “Mẹ, không nói gạt mẹ, từ lúc ba tuổi thì con đã tiếp nhận đặc huấn rồi, sáu tuổi thì đựơc bà nội nâng lên vị trí.” “Tại sao mẹ vẫn không biết?” Vô Song giận đến mức đập bàn, hai mắt khó tin trợn to, chuyện cô vẫn lo lắng, không ngờ vẫn đang phát sinh ở sau lưng cô.
Lừa gạt này đối với cô mà nói giống như sét đánh ngang tai, ngũ lôi oanh đỉnh! “Mẹ, bà nội nói bà đã đề cập qua với mẹ là muốn huấn luyện con, nhưng mẹ không đồng ý, bà mới không để cho con nói cho mẹ biết .” Cậu bé phản bác.
Ba! Lên án của cậu, chọc giận tới Vô Song, nên cô cho cậu bé một cái tát tai.
Bạch Dạ và Ảnh Tử cũng kinh ngạc giật mình, nhất là Ảnh Tử, cậu ấy đã đáp ứng với chủ tử, nếu mà phu nhân đánh cậu bé, thì cậu ấy sẽ chịu thay cậu bé.
Cậu ấy muốn lên tiếng, nhưng Bạch Dạ đã đi tới kéo cậu ấy ra, bây giờ bọn họ là người ngoài nên không thể nói chen vào.
“Con biết cái gì?” Vô Song giận đến nổi dóa, nước mắt vừa cọ một cái liền trào ra ngoài, cô không đồng ý là vì muốn tốt cho ai? Nó lại còn trách cô, thật là buồn cười, thử hỏi cha mẹ ở trên đời này, có ai nguyện ý mình chịu khổ cực mà hoài thai đứa nhỏ mười tháng sinh hạ, lại trở thành công cụ báo thù của người khác.
Nó thật sự đả thương tim của cô mà, nó sao biết đựơc cô vì muốn sinh hạ nó, đã bỏ ra giá cao bao nhiêu không! Nếu như không phải vì nó.
cô cũng sẽ không rời khỏi người thân chín năm! Nếu như không phải vì nó.
cô cũng sẽ không bỏ qua biến cố của chín năm này! Nếu như không phải vì nó.
Có lẽ cuộc sống hôm nay của cô đã viên mãn rồi! Cô mất đi người thân, bạn bè, tuổi thanh xuân, tất cả đều là vì nó, cô không cầu nó cảm kích, nhưng ngay cả cảm ơn cơ bản nhất nó cũng không có, bảo sao cô không đau lòng.
“Mẹ.” Thấy mẹ khóc, cậu bé hơi sợ.
“Đừng gọi tôi!” Vô Song hét lớn, “Cậu có xem tôi là mẹ cậu không?” “Mẹ” Cậu bé nước mắt lập loè nhìn mẹ, cậu đương nhiên xem mẹ là mẹ mà, hơn nữa còn là ngừơi mà cậu yêu nhất thích nhất.
Chỉ là mẹ mình không biết, mẹ đã sinh ra một đứa con thiên tài.
Một tuổi, Q Tử đã có trí nhớ kinh người, có con mắt không quên, còn có thể phân biệt đúng hoặc sai.
Hai tuổi, thì cậu hiểu đối nhân xử thế, phân biệt thiện ác! Ba tuổi, thì cậu đặc biệt sùng bái đại anh hùng, hơn nữa còn hướng tới cuộc sống như thế, hi vọng có một ngày mình có thể trở thành đại anh hùng trừ ác trừng gian.
Bà nội đã phát hiện thiên phú của cậu, hơn nữa còn phát hiện bí mật nhỏ ở trong lòng cậu, bà hứa sẽ giúp cậu thực hiện mơ ước trở thành một đại anh hùng, khi đó cậu bé rất hưng phấn, nhưng nghĩ tới đầu tiên chính là muốn đi nói cho mẹ biết, nhưng mà bà nội nói, không thể nói cho mẹ biết, nếu để cho mẹ biết, thì cậu không đựơc làm đại anh hùng, mà còn rất có thể lập tức dọn nhà.
Cậu bé không muốn dọn nhà, không muốn rời khỏi bà nội, cũng không muốn bỏ qua cơ hội thực hiện mơ ước, nên cuối cùng cậu lựa chọn giữ kín miệng.
Bí mật tiếp nhận đặc huấn ba năm, ngày mà cậu được nâng lên vị trí, thì cậu mới biết thân phận bà nội thật sự bối cảnh của bà nội.
Thì ra bà từng là phu nhân của bố già Mafia! Mafia từ lúc hai mươi năm trước, đã bị dã tâm của đám thuộc hạ, chia cắt thiên hạ thành ba phần, mặc dù chồng của bà là bố già Mafia bị đám phản bội hại chết, nhưng khi ông còn sống cũng còn có người trung thành thần phục ở dưới cờ của bà, nghe lệnh của bà, bà huấn luyện Q Tử, không chỉ là vì báo thù cho người chồng đã chết của bà, mà còn hi vọng cậu có thể nhất thống Mafia lần nữa.
“Nếu cậu còn biết tôi là mẹ cậu, thì lập tức rời khỏi Mafia.” Vô Song hít hít mũi, và ngừng nước mắt.
Cậu bé do dự, nhiệm vụ của cậu vẫn chưa xong mà! “Không muốn?” Thấy con trai không lên tiếng, thì cô đột nhiên tức giận, “Con thật sự là cánh cứng cáp rồi, lời của mẹ cũng không nghe phải không?” Tay của cô không ngừng đánh ở trên người của cậu bé, đây là lần đầu tiên cô xuống nặng tay đánh con như vậy, mỗi lần đánh xuống, chính là lòng của cô đau! Cậu bé nén nước mắt, mặc cho mẹ đánh, cậu nhất định không khóc cũng không lên tiếng.
“Bạch Dạ cậu buông tay ra.” Ảnh Tử thấy chủ tử bị đánh, thì cũng muốn đi chịu thay cậu bé, thế nhưng Bạch Dạ lại siết chặt cậu không để cho cậu đi qua, đây là chuyện nhà của chủ tử, hai người bọn họ là người ngoài nên không thể nhúng tay vào.
“Mẹ bảo con rời khỏi Mafia, rời khỏi.” Tay của Vô Song đánh cũng đã đau rồi, nhưng cậu bé vẫn không lên tiếng không khóc ầm ĩ, cũng không né tránh, cuối cùng cô thật sự là không còn hơi thở nên mới dừng tay.
Cô chống nạnh rồi thở hổn hển, hai mắt đẫm lệ nhìn con nén nước mắt, cuối cùng hỏi một lần nữa: “Có có rời khỏi hay không.” “Mẹ.”
“Trả lời mẹ.” Cô nổi dóa mà rống.
Cậu bé cuối cùng cũng không nén nước mắt đựơc nữa mà rơi xuống, cậu cúi đầu xuống yên lặng rơi lệ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thể hiện lập trường của cậu bé.
“Đựơc ~ rất tốt, cậu không rời khỏi đúng không, vậy tôi rời khỏi, loại nhân vật lớn như cậu, tôi không chạm nổi.” Cô cười lạnh trào phúng.
“Mẹ” Cậu bé đi tới muốn cầm tay của mẹ, nhưng không ngờ mới vừa chạm đến thì đã bị mẹ hất ra.
“Tôi không phải là mẹ cậu, tôi không có đứa con không thể trêu chọc giống như cậu, tôi không có, tôi không có.” Tinh thần củaVô Song dừơng như có chút bất thường, lui về phía sau lẩm bẩm lặp lại.
“Mẹ.” Cậu bé quỳ xuống lôi kéo ống quần của mẹ và khóc lóc, “Cầu xin mẹ tha thứ cho con.” “Tôi không phải mẹ cậu, tôi không phải, không phải.” Cô tê tâm liệt phế mà rống to một trận rồi chạy ra ngoài.
“Phu nhân.” Bạch Dạ buông Ảnh Tử ra rồi đuổi theo ra ngoài.
“Mẹ.” Cậu bé bò ở trên mặt đất, lại không còn sức để mà đứng lên, chỉ có thể nhìn mẹ chạy ra ngoài.
Cậu không thể rời khỏi, khai cung rồi không thể quay đầu mũi tên, lui ra ngoài chỉ có một con đường chết, bây giờ cậu không thể chết đựơc! “Chủ tử.” Ảnh Tử đi tới, nhất thời cũng không biết nói cái gì để an ủi cậu bé, chỉ có thể cùng yên lặng với cậu bé.
Loảng xoảng! Bên ngoài đột nhiên truyền đến một thanh âm đánh vỡ đồ, Ảnh Tử tâm rét lạnh, kịp phản ứng có người ở bên ngoài nghe lén, nên cậu lập tức chạy ra ngoài, chỉ thấy một người giúp việc nữ đang nhận lỗi với một người đàn ông: “Nhị thiếu gia, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” “Cút ngay.” Đông Đông Hải quay đầu thấy Ảnh Tử đuổi theo ra ngoài, thì anh ta bị doạ không nhẹ, nên anh ta đụng phải người giúp việc nữ và làm đổ nước trà.
Ảnh Tử rất nhanh đã đuổi theo ngăn anh ta lại.
“Mày muốn làm gì, tao cảnh cáo mày đó, nơi này là nhà tao, không phải nơi mà người giương oai đâu.” Anh ta đúng là có tật giật mình, không đánh đã khai là anh ta nghe lén rồi.
Ảnh Tử từng bước một tiến tới gần anh ta, còn anh ta lui về phía sau từng bước một, thấy cậu ấy đưa tay rút súng, thì Đông Đông Hải sợ tới mức hai chân mềm nhũn, dẫm lên nước đọng trên đất, rồi lảo đảo người ngã ngồi ở trên đất.
Mặt cũng bị hù dọa đến tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đối phương chính là Mafia giết người như ngóe, nói không sợ là không đúng, huống chi Đông Đông Hải còn là một cây củi mục sợ chết như vậy.
“Ầm ĩ gì đó?” Đột nhiên, giọng nói bén nhọn của ông cụ bay tới, ánh mắt của Đông Đông Hải sáng lên, có loại xu thế khơi đống tro tàn, anh ta nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, trốn ra sau lưng ông cụ, chỉ vào Ảnh Tử giọng the thé nói: “Cha, hắn là Mafia, còn cái tên nhóc mà cha đưa về nhà, nó lại là thủ lĩnh của Mafia, quá kinh khủng mà, cha, chúng ta mau báo cảnh bắt bọn họ đi.” Tên củi mục này hiển nhiên là vết sẹo lành thì quên đau, lần này tựa như đồ ngốc mà kéo người.
“Câm miệng!” Ông cụ hung ác mà trừng mắt nhìn anh ta, “Chạy về phòng của mày đi.” “Cha, ngài cũng đã lớn tuổi rồi, nếu như cha một mình đối phó với hắn, thì khẳng định không phải là đối thủ của hắn, chúng ta vẫn là báo cảnh sát đi!” Đông Đông Hải càng kinh ngạc hơn.
“Tao lại nói một lần nữa, chạy về phòng của mày đi!” Giờ khắc này, ông cụ cũng kích động muốn quất chết anh ta, anh ta thật sự quá ngu, cũng không sợ chết sao, người ta chưa lập tức bắn anh ta, thì anh ta nên cảm động đến rơi nước mắt mà im miệng lại, đã vậy anh ta còn liều mạng mà kêu la vớ vẩn.
Đông Đông Hải rất sợ ông cụ, biết là ông cụ đang giận, nên anh ta cũng không dám lỗ mãng, lộ vẻ tức giận mà im miệng lại, sau đó xoay người chuẩn bị trở về phòng, thì lại gặp Đông Bác Hải đứng ở phía sau anh ta, anh ta lập tức xông tới, níu cổ áo của anh kêu la ầm ĩ, “Đông Bác Hải, con mẹ nó, mày thật là có bản lãnh nha, không chỉ cưới hàng đã xài rồi, mà còn là Mafia , mày muốn hại cả nhà tao đều chôn theo tụi mày sao?” Bùm! Đông Bác Hải đánh một quyền lên khuôn mặt dữ tợn của anh ta, anh ta lảo đảo rồi ngã lên trên tường bên cạnh, và mắt nổ đom đóm.
Ông cụ chỉ là thờ ơ lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, lần này ông chẳng những không có ý trách Đông Bác Hải, mà ngược lại còn cảm thấy anh ta đáng đánh, cái tên ngu xuẩn này nên chịu chút dạy dỗ!