Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Melly
- Đã sắp đặt sẵn mọi chuyện rồi ư? Sao lại phải chuẩn bị như vậy?
Lâm Vãn Vinh không hiểu được liền hỏi.
An Bích Như lườm hắn một cái, khẽ cười:
- Nói người là người thông minh, có đôi khi lại thật hồ đồ. Nếu không vì người, ta hôm nay xuất đầu lộ diện làm cái gì?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, ánh mắt xấu xa lướt qua người nàng vài lượt:
- Tỷ tỷ, ý của người là chuyện này của tỷ cùng Thành Vương hả? Hắn không phải là người yêu thích của người sao? Sao lại chuẩn bị cho ta chứ?
An Bích Như duyên dáng cười vài tiếng, đưa ánh mắt mê hoặc với hắn, sẵng giọng:
- Đúng vậy, hắn là người ta yêu thích. Hi hi… tiểu đệ đệ, chẳng lẽ ngươi ghen rồi ư?
Ghen thì chưa hẳn, nhưng mà trong lòng có chút không thoải mái, nhìn thấy một quả đào chín bị một lão khỉ già hái đi, nếu không chút ý nghĩ căm phẫn, hắn còn coi là nam nhân sao?
An Bích Như hình như nhìn rõ tâm sự của hắn, lên một mảng mây hồng xinh đẹp lượn lên khuôn mặt, trong mặt hiện lên vẻ tinh quái, cười nói:
- Hi hi, quả thật là ghen rồi, tiểu đệ đệ, ngươi yên tâm đi, Thành Vương này tuy có nhiều thèm muốn đối với ta, nhưng An Bích Như ta nhiều năm sống nay đây mai đó, thấy qua nam nhân như hắn còn nhiều hơn lông tóc trên người, sao có thể dễ dàng cho người ta chiếm tiện nghi như vậy? Hơn nữa thế gian này nam nhân toàn là lũ bạc tình bội nghĩa, lại có người nào có thể xứng đáng làm người yêu thích của ta.
Thần sắc nàng kiêu ngạo, căn bản không để nam nhân thiên hạ trong mắt, nhưng mà cũng phải nói lại, với tư sắc dung mạo lẫn học vấn khi chất của nàng, thiên hạ to lớn nhưng có thể xứng đáng làm nam nhân của nàng, thật sự là tìm không ra mấy ai.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, trên thế gian này mặc dù có nhiều việc gà rơi vaò miệng sói, nhưng cũng lắm hoa nhài phải cắm bãi cứt trâu, nàng tự cho mình là dạng siêu nhân nhất đẳng, tự nhiên là tìm không được lang quân tốt rồi.
- Tiểu đệ đệ, ngươi hôm nay tại đào viên cùng Thành Vương kết bái, tự nhiên sẽ lọt vào mắt những ai có tâm tư, huồng hồ ngươi tiêu diệt Bạch Liên giáo lại lập công đầu…
Đôi mắt mỹ lệ của An Bích Như khẽ liếc Lâm Vãn Vinh một cái, hiện lên vẻ u oán:
- Ngươi đã có bổn sự, lại không sợ quyền uy, nhất định sẽ làm Từ Vị và những người khác càng thêm coi trọng, kỳ ngộ của ngươi lập tức sẽ tới. Càng tới gần hoàng đình, liền càng tới gần sư tỷ của ta, ta lại công nhiên hiện thân trước mắt Thành Vương, càng khiến cho hắn cảnh giác, mà ngươi đã thành tử địch của Thành vương, lại là đối tượng đề cử trọng điểm của Từ Vị… Hi hi. Tiểu bại hoại, ngươi hiểu chưa?
"Thì ra con hồ ly tinh này đã sớm đoán chắc ta sẽ cùng với nàng hợp tác, đem chuyện này an bài viên mãn như thế, thật sự là suy tính tốt!" Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Tuy nói như vậy, nhưng người đừng quên, tiên tử kia còn trong tay ta, ta mà có thể nào cùng cô ta giao hảo thì mưu kế này sợ là không thể thực hiện được.
- Hi…hi…
An Bích Như bật cười rung cả người. Những đường cong mê hoặc trước nở sau đầy thật là tuyệt mỹ, khiến người ta nhìn đến run rẩy, hoa cả mắt.
- Tiểu đệ đệ, ngươi quá không hiểu rồi đây gọi là nhân sĩ chính đạo. Sư tỷ của ta bị tôn là tiên tử trên trời, trăm người sùng bái, vạn người kính ngưỡng. Cả ngày hô khẩu hiệu, nào là vì bách tính bình dân, hết lòng vì nhân gian chính nghĩa, sao lại vì chút ân oán riêng tư không đáng để ý đến mà vứt bỏ niềm tin vào đại nghĩa cả đời của ả? Như thế chẳng phải là thế nhân cười chê ư, khiến thành danh của ả bị hao tổn? Loại việc làm tổn hại đến thể diện ả tuyệt đối sẽ không làm, đó là trong lòng ả có vạn điều, chỉ một điều không như ý muốn. Nhưng chỉ cần ngươi thể hiện xuất sắc, cô ta sẽ phải đứng cùng một bên với người, vì cái gọi là chính nghĩa cùng với niềm tin chung, cô ta có thể hy sinh hạnh phúc của người khác, cũng phải duy trì thể diện của ả, với ngươi một chút điểm quan hệ nhỏ nhỏ này thì tính toán làm gì?
"Cái này cũng đúng, xem thủ đoạn làm việc của An tỷ tỷ, giảo hoạt độc đoán, tùy tâm sở dục, có thể tượng tượng nàng hoàn toàn đối lập với lphong cách của tiên tử." Lâm Vãn Vinh trong lòng tin vài phần, cười nói:
- Chỉ mong được như nàng nghĩ.
- Không chỉ như thế, Thành Vương đối với ngươi động sát tâm, còn ủy thác ta tự mình ra mặt… Ngươi nghĩ lại đi, sư tỷ của ta nếu biết ta công nhiên làm ác, lạm sát kẻ vô tội, với tâm địa " từ bi vô bỉ" của ả, ả sẽ thế nào?
Trên mặt An Bích Như hiện lên một nụ cười giảo hoạt, tựa như vô ý lộ ra cả chiếc yếm mỏng gợi cảm trên người, thật sự phải nói là phong tình vạn chúng.
- Tỷ tỷ, y phục trên người tỷ thật đẹp mắt, lại còn có hơi thiếu vật liệu một chút…
Lâm Vãn Vinh lim dim mắt nói, thấy An Bích Như tủm tỉm cười, ngân quang trong tay thoáng hiện, thần sắc hắn lập tức nghiên chỉnh lại:
- Nếu Ninh tiên tử biết nàng làm làm việc ác, cô ta tự nhiên sẽ ngăn cản… Mà ta đã từng làm bị thương cô ta, cô ta ngược lại muốn bảo vệ ta sao?
- Đại để là như thế… hi hi… cái này phải xem bản lĩnh của người rồi.
An Bích Như mỉm cười nói.
Nghĩ về những hậu quả tiền nhân, An tỷ tỷ công nhiên lộ diện bên người Thành Vương, thì ra sớm có âm mưu, đúng là tâm cơ của hồ ly tinh, thật sự không thể xem thường.
- Ta dù cho đều đã an bài tốt những việc đó, nhưng mị lực của sư tỷ ta thiên hạ điều biết rõ, mỗi hành động mỗi lời nói của ả, mỗi cái nhăn mặt, mỗi nụ cười của ả, không có nam nhân nào có thể kháng cự được, tỷ tỷ của ta còn sợ ngươi sẽ phản trắc sao,, cho nên, hi hi …
Trên mặt nàng hiện một mảng hồng, ánh mắt long lanh, chiếc lưỡi nhỏ nhẹ liếm lên đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười quyến rũ nói:
- Ngươi hiện tại đã rõ ràng tỷ tỷ hôm nay biến thành bộ dạng như vậy có dụng ý thật sự là gì chưa? Tiện nghi cho tiểu bại hoại nhà ngươi rồi.
- Thì ra tỷ tỷ sợ ta trúng mỹ nhân kế của Ninh tiên tử, mới có ý thành như vậy để khảo nghiệm ta ư? Sớm biết như thế, ta đã lớn mật một chút, lại lớn mật thêm chút nữa. Tỷ tỷ, tỷ khảo nghiệm ta một phen, cảm giác như thế nào a?
Lâm Vãn Vinh cười nói.
An Bích Như khẽ cười một tiếng:
- Chỉ tạm được thôi. Phải biết rằng, ta cũng chưa dùng thủ đoạn gì, dù có dùng cũng chỉ là mị thuật bên ngoài, sư tỷ kia của ta thật sự là mị thuật chân chính từ bên trong, chưa kể đến lời nói, chỉ một nụ cười, một cái chau mày liền có thể cướp đi hồn phách của nam nhân. Hi hi… đến lúc đó ngươi bị ả chiếm tiện nghi, cũng đừng trách ta không có đề tỉnh ngươi nha.
An Bích Như trong lúc đang nói chuyện, gót xen vẫn thoăn thoắt, đến bên bờ hồ lấy một chiếc trường bào thanh khiết khoác lên người, che phủ đôi chân ngọc trắng như tuyết kia, nhưng thân hình vẫn tha thướt, những đường cong kia vẫn uốn lượn mỹ miều, vẫn mang một vẻ hấp dẫn riêng biệt.
"Mẹ ơi, hồ ly rắc rối này cũng không biết còn có hay không những sư tỷ sư muội khác nữa, tốt nhất là để cho hồ ly này mỗi ngày đều khảo nghiệm ta như vậy, thế thật là sảng khoái!" hắn thầm than một trận, ánh mắt phóng đãng.
An Bích Như vấn mái tóc thanh tú lên cuộn thành búi, lúc này mới cười nói:
- Tốt rồi, hôm nay không còn sớm nữa, ngươi cũng nên đi đi… Ngươi chỉ cần về muộn chút, Tiêu đại trùng (con cọp họ Tiêu) sẽ ra uy đó.
"Tiêu đại trùng?" Lâm Vãn Vinh nghe được sửng sốt, rồi bật cười:
- Tỷ tỷ, tỷ muốn đi liền sao? Ài, tiểu đệ còn muốn cùng tỷ ở trong chiếc ao trong vắt này chơi đùa một phen, tỷ sao nỡ đi rồi?
- Đúng là tên gia hỏa có tặc tâm không có tặc đảm.
An Bích Như một lời nhẹ nhàng nói ra bản chất của hắn, đứng bên tảng đá lớn cười nói:
- Không cùng ngươi dây dưa nữa, lưu lại đây thêm một lát e rằng ta không nỡ rời đi. Hi hi… tiểu đệ đệ, ngươi chờ ta đên "ám sát" ngươi nhé…
Nhón chân một cái, thân như chim hồng, váy áo phất phơ, mái tóc bồng bềnh, nhẹ nhàng bay xuống, đảo mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
An hồ ly này nói đi là đi, rất là kiên quyết, hình như không có một chút lưu luyến. Đứng trên vách đá, ngắm tịch dương buông xuống, trong lòng Lâm Vãn Vinh nổi lên một loại cảm giác kỳ quái, cùng với việc của Thanh Tuyền, dẫn tới An tỷ tỷ cùng Ninh tiên tử. Giờ lại cùng Thành Vương và hoàng đình có mắc mớ, so với suy tính ban đầu của hắn thật sự là càng ngày càng xa. Việc nam nữ thích nhau, lại rối vào ân oán môn phái và quốc sự triều chính, con đường này thật sự khó đi a!
Lúc về tới nhà, Tiêu đại trùng lại không ở trong phòng, hỏi Tống tẩu thì biết Từ tiểu thư muốn nói chuyện với Đại tiểu thư, tối nay sẽ nghỉ tại Từ gia, không quay lại.
Biết Đại tiểu thư bao lâu như vậy, đây là lần đầu nàng không về vào buổi tối . Đối mặt với đình viện yên tĩnh trống trơn, hắn có chút cảm giác cô đơn, cùng Đại tiểu thư tán gẫu đã thành thói, nhất thời không thấy nàng, thật có chút không quen. Ngẫm lại An tỷ tỷ cấp cho Đại tiểu thư tên hiệu là Tiêu đại trùng, chợp thấy buồn cười, lại có chút ấm áp, nhà có vợ đanh đá chắc gì không phải là phúc.
Tiêu đại trùng vắng mặt, ngày hôm sau hắn thức dậy sớm hơn, Tống tẩu thấy hắn hiếm khi nào tới hỗ trợ trong điếm, trong lòng cũng thầm ngạc nhiên, như thế nào Đại tiểu thư đi rồi thì Lâm Tam này ngược lại tự giác như thế.
Bận rộn một hồi, đang nghĩ An tỷ tỷ lúc nào mới tới chơi trò ám sát, lại nghe ngoài cửa truyền đến một trận cười lớn:
- Lâm công tử, Lâm công tử…
Lâm Vãn Vinh vội vàng ra cửa xem, đã thấy Hồ Bất Quy mang theo Đỗ Tu Nguyên, mấy người bọn Lý Thánh, cả cháu ruột của Lý Thái là Lý Vũ Lăng, mọi người ngồi trên ngựa, đúng là cùng nhau tới bái phỏng, trong tay Hứa Chấn còn nắm một con ngựa không, cũng không biết là chuẩn bị cho ai.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười tiến lên nghênh đón:
- Hồ đại ca, Đỗ đại ca, các ngươi thế nào lại rảnh rỗi đến đấy, mau vào bên trong ngồi, Hoàn Nhi, dâng trà… Tới trong phòng Đại tiểu thư mang ra đây trà mới, mấy vị này đều là huynh đệ sống chết của ta, không được chậm trễ.
Mấy người xoay người xuống ngựa, Lỹ Vũ Lăng thấy hắn chỉ huy tự nhiên, căn bàn không giống bộ dạng một hạ nhân, ánh mắt lưu chuyển, cười nói:
- Lâm Tam, thì ra ngươi tại Tiêu gia sống thoải mái thế, ngay tú phòng Đại tiểu thư cũng có thể tùy tiện đi vào, khó trách không muốn ra chiến trường nữa.
Bọn Đỗ Tu Nguyên xấu xa cười to một trận, Lâm Vãn Vinh hắc hắc hai tiếng, hắn vốn không coi mình là người ngoài, đợi tới ngày cưới về cả hai vị tiểu thư Tiêu gia, Tiêu gia này là hồi môn của hai tỷ muội Ngọc Nhược, đến lúc đó Tiêu gia chắc chắn đổi thành họ Lâm rồi.
Hồ Bất Quy khả ố cười vài tiếng, kéo tay hắn nói:
- Lâm tướng quân, nào còn thời gian mà uống trà, đi mau đi mau, mau cùng ta đi…
Gã vừa nói ra, liền kéo hắn đi ra ngoài.
Lâm Vãn Vinh vội hỏi:
- Hồ đại ca, đây là để làm gì?
Đỗ Tu Nguyên theo bên cạnh thần bí đáp:
- Đợi một chút huynh sẽ biết.
Mấy người liên thủ, đưa hắn lên con ngựa mang theo đẩy đi, Lâm Vãn Vinh cười hì hì, thì ra mấy tên tiểu tử này sớm đã có âm mưu, vì tìm ta mà tới.
Thấy hắn đã ngồi trên tuấn mã, Lỹ Vũ Lăng hô to một tiếng, vung roi quất lên mình con bạch mã, bụi bốc mịt trời, người đi hai bên đường nghiêng người né tránh.
Ta choáng, đúng là ác thiếu gia điển hình, Lâm Vãn Vinh ha hả cười lớn, giục ngựa đi theo, những người khác liền theo sau hắn.
Phóng thẳng ra khỏi cửa thành, đi hơn mười dặm lộ trình, bên tai liền nghe được phía trước tiếng chém giết liên tục, Lâm Vãn Vinh vương đầu ra ngó, chỉ thấy phía trước bụi đất bốc lên từng trận, sát thanh rung trời, cũng không biết đang làm cái trò gì.
Lại đi được thêm vài dặm, tiếng kêu hò chém giết càng lúc càng lớn, càng lúc càng ầm ĩ. Ở đằng trước, trên mặt Lý Vũ Lăng hiện ra vẻ mừng rỡ, càng vội thúc ngựa, rào rào vài tiếng vọt đi không thấy bóng dáng đâu nữa,
- Lâm tướng quân, người xem…
Hồ Bất Quy đi sau Lâm Vãn Vinh, thúc ngựa tiến tới vài bước, cùng hắn sóng đôi, chỉ vào quang cảnh phía trước bật cười kêu lên.
Nhìn theo hướng ngón tay hắn, đã thấy phía trước là một sa trường thật lớn, nhìn không thấy giới hạn ở đâu. Trên sa trường bụi bốc lên cuồn buộn, vô số binh sĩ cầm đao thương trong tay, dựa theo chức trách chia làm các đội khác nhau đang chiến đấu.
Gần nhất chính là bộ doanh, một người chỉ huy giống như thống lĩnh, tay cầm lá cờ nhỏ không ngừng phất qua lại thao luyện binh lính, y theo kỳ ngữ của hắn mà kết các trận khác nhau, hoặc theo chữ trường mâu, hoặc là theo hình tròn, mấy vạn binh linh động tác nhanh nhẹn cấp tốc, khiến bụi bay ngợp trời, ánh vàng cả nửa đường chân trời. Những binh sĩ này cường tráng mạnh mẽ, động tác thuần thục lại mau lẹ, trên mặt tràn đầy sát khí, vừa nhìn liền biết chính là tinh binh cường tướng. Trận hình càng lúc càng đổi phức tạp, theo kỳ ngữ không ngừng biến hóa, sau cùng lại chuyển thành chia đội hình bao vây tiêu diệt. Lâm Vãn Vinh nhìn cũng hoa cả mắt.
Ở phía xa xa là đội kỵ binh, mấy vạn chiến mã cùng nhau hí lên, tiếng vó ngựa sầm sập như sấm mùa xuân rền vang, nện xuống chiến trường, đất rung núi chuyển, đinh tai nhức óc, đội kỵ binh có trăm người gom thành một đội, thao luyện trên ngựa, chiến đấu với các người giả trên mặt đất, đao thương câu xoa, binh khí đa dạng, nhằm vào chỗ yếu hại của người cỏ, xông lên chém giết.
Trận ở xa nhất, cũng là hỗn hợp bộ binh và kỵ binh, ước tính cỡ tới mấy vạn người, bộ binh đột kích phía trước, khiêng thang vượt màn lửa, tiến tới bức tường thành được dựng lên trên sa trường, thì ra là đang thao diễn công thành chiến.
Ở giữa nhóm công thành là một đài cao, một người tướng lĩnh trẻ tuổi đội mũ mặc giáp, uy phong lẫm lẫm, đang hò hét chỉ huy. Trông động tác cùng dáng vẻ thật là thuần thục và tự tin, chỉ là trên sa trường bụi đất mù mịt, không nhìn thấy rõ khuôn mặt vị tướng đó. Binh sĩ công thành hò reo rung trời, bắc thang lên thành, tranh nhau leo thang dây, vượt tường thành vào chém giết. Trên một thành cao xa xa thấy đứng vài nhóm người đang ung dung quan sát binh linh thao luyện đầy vẻ hứng thú.
- Lâm tướng quân, người nghĩ thế nào?
Trên mặt Đỗ Tu Nguyên đầy vẻ hưng phấn, lớn tiếng nói.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Đỗ đại ca, đây là sa trường diễn binh trong lời kể đấy sao? Quả nhiên uy vũ hùng tráng, khí thế đáng ngưỡng mộ.
Đỗ Tu Nguyên gật đầu đáp:
- Đúng là sa trường điểm binh. Ta tòng quân bao năm như vậy, diễn binh quy mô lớn như thế cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, đây đều là những sư đoàn tinh nhuệ của Đại Hoa. Ngày sau đánh lại người Hồ, những nam nhân rắn rỏi bất khuất này là chủ lực của Đại Hoa ta. Thanh thế này, khí thế này, nếu Đại Hoa ta không thắng, vVậy không còn thiên lý nữa.
Đỗ Tu Nguyên nói một phen, hai người Lý Thành, Hứa Chấn liên tục gật đầu, có thể làm Đỗ Tu Nguyên luôn luôn trầm ổn phải kích động như thế, mấy vạn binh mã đang diễn tập này quả thật vô cùng có sức rung động.
Lâm Vãn Vinh không nói lời nào, hắn tuy chưa từng giao thủ với người Hồ, nhưng kiếp trước xem qua tiểu thuyết cùng TiVi, đối phó với người Hồ như vậy là xong ư? Diễn tập không phải là thực chiến, hiện tại khí thế to lớn, đủ thứ hoa hòe, cũng chỉ là hoa quyền tú thối, mặc dù đẹp mắt nhưng chưa chắc đã thực dụng. Trên chiến trường vạn biến, ngay trong một khắc có thể quyết định thắng thua, nếu một hồi diễn binh đại quy mô như thế này là có thể dự đoán thành bại của chiến sự, thế còn cần gì nữa.
Hồ Bất Quy thấy được quang cảnh hoành tráng trước mắt, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, Đỗ Tu Nguyên chưa bao giờ lại kích động như thế. Hắn tại phương Bắc cũng đã giao tranh với người Hồ, biết rõ người Hồ cường hãn và hung tàn, chỉ là bởi vì vướng vào việc Bạch Liên giáo gây loạn, mới trở lại Sơn Đông lãnh binh, tự nhiên sẽ phải lên tiếng cuối cùng.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười liếc mắt nhìn hắn hỏi:
- Hồ đại ca, huynh đối với cuộc diễn binh này có cái nhìn thế nào?
Hồ Bất Quy gật gật đầu đáp:
- Binh cường mã tráng, có thể đánh với người Hồ một trận.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, lão Hồ nói thật là uyển chuyển, không chừng là sợ phát run trước sự hăng hái của tướng sĩ này. Quang cảnh to lớn trước mắt như vậy, chỉ có thể khó khăn lắm mới có đủ năng lực đánh với người Hồ một trận, xem ra sức chiến đấu của người Hồ thật sự là mạnh mẽ.
Hứa Chấn dù sao cũng còn trẻ, chưa tới hai mươi tuổi, nghe xong liền có chút mất nhuệ khí, không phục nói:
- Hồ trướng quân, người Hồ mà người nói thật sự cường hãn như vậy sao? Trước mắt đều là những sư đoàn tinh nhuệ của Đại Hoa ta, chỉ là có thể cùng với người Hồ đánh một trận thôi ư?
Hồ Bất Quy dù cho gặp việc trái nghóe, nhưng cực kỳ chú ý tới tậm trạng của huynh đệ thủ hạ, thấy Hứa Chấn trên mặt lộ ra vẻ tức giận không phục, liền uể oải thở dài, vỗ vỗ bả vai hắn:
- Hứa tiểu tử, ta trước khi gặp được người Hồ, cũng có ý nghĩ như ngươi, nhưng sự thật hơn ngàn lời nói, binh sĩ Đại Hoa trước mắt chúng ta so với người Hồ quả thật là còn kém một bậc.
Bọn người Đỗ Tu Nguyên cũng đã lăn lộn trên chiến trường, chỉ là chưa từng chạm trán với người Hồ, tuy nghe người Hồ tan bạo hung hãn, nhưng thấy kẻ không sợ chết như Hồ Bất Quy nói về người Hồ với đầy vẻ lo âu, trong lòng nhất thời nảy sinh chút bất an.
Lâm Vãn Vinh chăm chú quan sát từng sắc mặt, thấy rõ biểu tình của mọi người, mỉm cười nói:
- Hồ đại ca nói không sai, người Hồ kia chính là dân tộc du mục sống trên lưng ngựa, là những kẻ gan góc, không ở cố định. Luôn phải phiêu bạt nên không những rèn luyện kỹ năng cưỡi ngựa mà cũng phải tăng cường khả năng cảm ứng nguy cơ, cho nên mới có được lực chiến đấu cường hãn, không ngại sinh tử. Quân sĩ Đại Hoa ta mấy năm nay vui say thoải mái, khi khai chiến thất bại cũng là lẽ dĩ nhiên. Đó gọi là quen hoạn nạn sẽ sống, mãi an nhàn dễ chết. Theo chiến sự mà nói, quân dân Đại Hoa ta vì nỗi hổ thẹn sau sẽ mạnh dần lên, qua từng bước rèn luyện phát triển, dần dần gai góc. Không quá bao ngày sẽ có thể tương đương người Hồ, cưỡi ngựa bắn tên, chém bọn chúng rớt khỏi lưng ngựa. Nghĩ lại Đại Hoa ta đứng chót vớt trên cao ngàn năm, từng chịu cả trăm lần ô nhục, nhưng chúng ta nào có sợ ai, các vị huynh để không nên đánh giá mình quá thấp.
Lâm tướng quân bình thường hỷ hỷ hả hả, cần nói đến chính sự thì cũng rất có lý lẽ, Hồ Bất Quy âm thầm giờ ngón cái lên, cũng những lời như vậy, từ trong miệng lão Hồ nói ra thì dao động quân tâm, từ trong miệng Lâm tướng quân lại kích lệ lòng người.
Mấy người đều là tướng lĩnh cầm quần dưới tay Lâm tướng quân, đối với năng lực thâm sâu của Lâm tương quân đều biết, nghe hắn giảng giải như thế, nhất thời khôi phục vài phần tin tưởng, trên mặt cũng lộ ra nét cười.
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
- Hồ đại ca, Đỗ đại ca, các huynh hôm nay tới tìm ta chỉ để xem diễn binh sao?
Hồ Bất Quy cùng Đỗ Tuy Nguyên liếc mắt cho nhau một cái, đồng thơi gật đầu, ánh mắt chờ đợi đặt lên người Lâm Vãn Vinh.
Thấy thần sắc của bọn hắn, Lâm Vãn Vinh nào còn không biết ý tứ, mỉm cười nói:
- Trước tiên những điều khác chưa cần phải nói. Ba vị đại ca, còn có Hứa Chấn, các ngươi cũng là thiên hộ, cũng là thủ hạ dưới tay Lý Thái tướng quân, sao lại không tham dự việc diễn binh này?
Hồ Bất Quy nói:
- Lâm trương quân, người có điều chưa biết, đại quân chúng ta trước lúc lên đường, ngày ngày đều ở giáo trường thao luyện.Hôm nay chính là đợt diễn binh đầu tiên khi khai xuân, hoàng thượng cùng chư vị vương quân đại thần đều tới xem xét, vốn chúng ta cũng muốn tham gia, chỉ là hoàng thượng lúc trước phái một người phụ tá cho Lý tướng quân, Lý tướng quân là vì muốn kiểm tra năng lục của người này, mới đặc biệt cử hành thực binh thao luyện, nhân mã chiến sĩ đều do vị tướng quân phụ tá này tuyển chọn, Lý tướng quân không xen vào, kết quả …
Trên mặt Hồ Bất Quy lộ ra nét bối rối, không dám nói tới.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Kết quả… cuối cùng các người không được chọn.
Hồ Bất Quy đỏ mặt, nhưng lại cương nghị ôm quyền quỳ gối xuống, mấy người Đỗ Tu Nguyên cũng quỳ theo trên mặt đất, cùng nhau kêu lên:
- Mạt tướng ngu độn, làm mất mặt tướng quân, xin tướng quân trách phạt.
Lâm Vãn Vinh cả kinh, vội vàng nâng mấy người dậy nói:
- Các vị đại ca mau mau mời đứng lên, các người làm thế này là sao?
Đợi mấy người đứng lên, Hồ Bất Quy thở dài nói:
- Lâm tướng quân mấy ngày qua không ở trong quân nên có điều không biết. bữa trước phụ tá tướng quân khi tuyển chọn tướng lĩnh tham gia diễn tập, liền bắt mấy vị thiên hộ, vạn hộ chúng ta tham gia một cuộc kiểm tra.
- Kiểm tra?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:
- Trong quân còn có kiểm tra ư? Ta mới lần đầu nghe thấy.
Hồ Bất Quy ảo não nói:
- Ai nói không có nào? Biết lão Hồ ta cả đời sống với cây đao, lại bắt đi cầm bút, làm sao mà dùng cho ổn được? Kết quả qua một hồi, mấy người huynh đệ chúng ta, chỉ có Đỗ huynh để qua cửa, sau đó Đỗ huynh đệ thấy mấy người chúng ta không đủ tư cách qua, thì giận dữ gây khó dễ với phụ tá tướng quân, kết quả cũng chẳng ra sao, hắn cũng mất luôn tư cách…
Nói đến đây, hắn cũng liếc mắt cảm kích nhìn Đõ Tu Nguyên một cái, hai người bọn họ ngày trước gặp mặt là gây nhau, nhưng đều là những hán tử mạnh mẽ trọng nghĩa khí,
- Đây là cái trứng con mẹ gì chứ , mấy vị đại ca bản lĩnh thể hiện ở sa trường, có quan hệ gì tới khảo thí.
Lâm Vãn Vinh cũng rất tức giận, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai năng lực mấy vị tướng lĩnh dưới tay này, đều trưởng thành với tay đao chân thương, không phải là thứ dễ mai một.
Hắn hừ mạnh một tiếng:
- Hứa Chấn, ngươi nói xem kiểm tra cái gì, tên trứng chim nào nghĩ ra cái chủ ý này?
Hứa Chấn vội vàng khom người:
- Bẩm tướng quân, là kiểm tra binh pháp.
- Kiểm tra binh pháp?
Lâm Vãn Vinh sửng sốt:
- Ông trời ơi, cái trò này con mẹ tên nào mà hiểu được, kiêu lão tử tới kiểm tra cũng chỉ ăn trứng ngỗng, Hơn nữa tình thế trên chiến trường thiên biến vạn hóa chỉ trong chốc lác, binh pháp thuần thuật cũng ngăn khôn nổi binh biến khôn lường a!
Đỗ Tu Nguyên cười khổ một tiếng nói:
- Kiểm tra binh pháp này vốn chiếu theo sách, Hồ đại ca bọn họ xuất thân từ quân đội, dựa vào kinh nghiệm thực tế để trả lời, khác biệt lớn so với binh thư, liền bị phán là không hợp cách.
- Nói năng bậy bạ!
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:
- Vị phụ tá tướng quân này ở đâu ra? Kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra… lại rảng hơi tới tra xét quân doanh, chẳng lẽ hắn là mấy tên trạng nguyên quen được khảo thí?
Biên dịch, biên tập: Melly
- Đã sắp đặt sẵn mọi chuyện rồi ư? Sao lại phải chuẩn bị như vậy?
Lâm Vãn Vinh không hiểu được liền hỏi.
An Bích Như lườm hắn một cái, khẽ cười:
- Nói người là người thông minh, có đôi khi lại thật hồ đồ. Nếu không vì người, ta hôm nay xuất đầu lộ diện làm cái gì?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, ánh mắt xấu xa lướt qua người nàng vài lượt:
- Tỷ tỷ, ý của người là chuyện này của tỷ cùng Thành Vương hả? Hắn không phải là người yêu thích của người sao? Sao lại chuẩn bị cho ta chứ?
An Bích Như duyên dáng cười vài tiếng, đưa ánh mắt mê hoặc với hắn, sẵng giọng:
- Đúng vậy, hắn là người ta yêu thích. Hi hi… tiểu đệ đệ, chẳng lẽ ngươi ghen rồi ư?
Ghen thì chưa hẳn, nhưng mà trong lòng có chút không thoải mái, nhìn thấy một quả đào chín bị một lão khỉ già hái đi, nếu không chút ý nghĩ căm phẫn, hắn còn coi là nam nhân sao?
An Bích Như hình như nhìn rõ tâm sự của hắn, lên một mảng mây hồng xinh đẹp lượn lên khuôn mặt, trong mặt hiện lên vẻ tinh quái, cười nói:
- Hi hi, quả thật là ghen rồi, tiểu đệ đệ, ngươi yên tâm đi, Thành Vương này tuy có nhiều thèm muốn đối với ta, nhưng An Bích Như ta nhiều năm sống nay đây mai đó, thấy qua nam nhân như hắn còn nhiều hơn lông tóc trên người, sao có thể dễ dàng cho người ta chiếm tiện nghi như vậy? Hơn nữa thế gian này nam nhân toàn là lũ bạc tình bội nghĩa, lại có người nào có thể xứng đáng làm người yêu thích của ta.
Thần sắc nàng kiêu ngạo, căn bản không để nam nhân thiên hạ trong mắt, nhưng mà cũng phải nói lại, với tư sắc dung mạo lẫn học vấn khi chất của nàng, thiên hạ to lớn nhưng có thể xứng đáng làm nam nhân của nàng, thật sự là tìm không ra mấy ai.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, trên thế gian này mặc dù có nhiều việc gà rơi vaò miệng sói, nhưng cũng lắm hoa nhài phải cắm bãi cứt trâu, nàng tự cho mình là dạng siêu nhân nhất đẳng, tự nhiên là tìm không được lang quân tốt rồi.
- Tiểu đệ đệ, ngươi hôm nay tại đào viên cùng Thành Vương kết bái, tự nhiên sẽ lọt vào mắt những ai có tâm tư, huồng hồ ngươi tiêu diệt Bạch Liên giáo lại lập công đầu…
Đôi mắt mỹ lệ của An Bích Như khẽ liếc Lâm Vãn Vinh một cái, hiện lên vẻ u oán:
- Ngươi đã có bổn sự, lại không sợ quyền uy, nhất định sẽ làm Từ Vị và những người khác càng thêm coi trọng, kỳ ngộ của ngươi lập tức sẽ tới. Càng tới gần hoàng đình, liền càng tới gần sư tỷ của ta, ta lại công nhiên hiện thân trước mắt Thành Vương, càng khiến cho hắn cảnh giác, mà ngươi đã thành tử địch của Thành vương, lại là đối tượng đề cử trọng điểm của Từ Vị… Hi hi. Tiểu bại hoại, ngươi hiểu chưa?
"Thì ra con hồ ly tinh này đã sớm đoán chắc ta sẽ cùng với nàng hợp tác, đem chuyện này an bài viên mãn như thế, thật sự là suy tính tốt!" Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Tuy nói như vậy, nhưng người đừng quên, tiên tử kia còn trong tay ta, ta mà có thể nào cùng cô ta giao hảo thì mưu kế này sợ là không thể thực hiện được.
- Hi…hi…
An Bích Như bật cười rung cả người. Những đường cong mê hoặc trước nở sau đầy thật là tuyệt mỹ, khiến người ta nhìn đến run rẩy, hoa cả mắt.
- Tiểu đệ đệ, ngươi quá không hiểu rồi đây gọi là nhân sĩ chính đạo. Sư tỷ của ta bị tôn là tiên tử trên trời, trăm người sùng bái, vạn người kính ngưỡng. Cả ngày hô khẩu hiệu, nào là vì bách tính bình dân, hết lòng vì nhân gian chính nghĩa, sao lại vì chút ân oán riêng tư không đáng để ý đến mà vứt bỏ niềm tin vào đại nghĩa cả đời của ả? Như thế chẳng phải là thế nhân cười chê ư, khiến thành danh của ả bị hao tổn? Loại việc làm tổn hại đến thể diện ả tuyệt đối sẽ không làm, đó là trong lòng ả có vạn điều, chỉ một điều không như ý muốn. Nhưng chỉ cần ngươi thể hiện xuất sắc, cô ta sẽ phải đứng cùng một bên với người, vì cái gọi là chính nghĩa cùng với niềm tin chung, cô ta có thể hy sinh hạnh phúc của người khác, cũng phải duy trì thể diện của ả, với ngươi một chút điểm quan hệ nhỏ nhỏ này thì tính toán làm gì?
"Cái này cũng đúng, xem thủ đoạn làm việc của An tỷ tỷ, giảo hoạt độc đoán, tùy tâm sở dục, có thể tượng tượng nàng hoàn toàn đối lập với lphong cách của tiên tử." Lâm Vãn Vinh trong lòng tin vài phần, cười nói:
- Chỉ mong được như nàng nghĩ.
- Không chỉ như thế, Thành Vương đối với ngươi động sát tâm, còn ủy thác ta tự mình ra mặt… Ngươi nghĩ lại đi, sư tỷ của ta nếu biết ta công nhiên làm ác, lạm sát kẻ vô tội, với tâm địa " từ bi vô bỉ" của ả, ả sẽ thế nào?
Trên mặt An Bích Như hiện lên một nụ cười giảo hoạt, tựa như vô ý lộ ra cả chiếc yếm mỏng gợi cảm trên người, thật sự phải nói là phong tình vạn chúng.
- Tỷ tỷ, y phục trên người tỷ thật đẹp mắt, lại còn có hơi thiếu vật liệu một chút…
Lâm Vãn Vinh lim dim mắt nói, thấy An Bích Như tủm tỉm cười, ngân quang trong tay thoáng hiện, thần sắc hắn lập tức nghiên chỉnh lại:
- Nếu Ninh tiên tử biết nàng làm làm việc ác, cô ta tự nhiên sẽ ngăn cản… Mà ta đã từng làm bị thương cô ta, cô ta ngược lại muốn bảo vệ ta sao?
- Đại để là như thế… hi hi… cái này phải xem bản lĩnh của người rồi.
An Bích Như mỉm cười nói.
Nghĩ về những hậu quả tiền nhân, An tỷ tỷ công nhiên lộ diện bên người Thành Vương, thì ra sớm có âm mưu, đúng là tâm cơ của hồ ly tinh, thật sự không thể xem thường.
- Ta dù cho đều đã an bài tốt những việc đó, nhưng mị lực của sư tỷ ta thiên hạ điều biết rõ, mỗi hành động mỗi lời nói của ả, mỗi cái nhăn mặt, mỗi nụ cười của ả, không có nam nhân nào có thể kháng cự được, tỷ tỷ của ta còn sợ ngươi sẽ phản trắc sao,, cho nên, hi hi …
Trên mặt nàng hiện một mảng hồng, ánh mắt long lanh, chiếc lưỡi nhỏ nhẹ liếm lên đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười quyến rũ nói:
- Ngươi hiện tại đã rõ ràng tỷ tỷ hôm nay biến thành bộ dạng như vậy có dụng ý thật sự là gì chưa? Tiện nghi cho tiểu bại hoại nhà ngươi rồi.
- Thì ra tỷ tỷ sợ ta trúng mỹ nhân kế của Ninh tiên tử, mới có ý thành như vậy để khảo nghiệm ta ư? Sớm biết như thế, ta đã lớn mật một chút, lại lớn mật thêm chút nữa. Tỷ tỷ, tỷ khảo nghiệm ta một phen, cảm giác như thế nào a?
Lâm Vãn Vinh cười nói.
An Bích Như khẽ cười một tiếng:
- Chỉ tạm được thôi. Phải biết rằng, ta cũng chưa dùng thủ đoạn gì, dù có dùng cũng chỉ là mị thuật bên ngoài, sư tỷ kia của ta thật sự là mị thuật chân chính từ bên trong, chưa kể đến lời nói, chỉ một nụ cười, một cái chau mày liền có thể cướp đi hồn phách của nam nhân. Hi hi… đến lúc đó ngươi bị ả chiếm tiện nghi, cũng đừng trách ta không có đề tỉnh ngươi nha.
An Bích Như trong lúc đang nói chuyện, gót xen vẫn thoăn thoắt, đến bên bờ hồ lấy một chiếc trường bào thanh khiết khoác lên người, che phủ đôi chân ngọc trắng như tuyết kia, nhưng thân hình vẫn tha thướt, những đường cong kia vẫn uốn lượn mỹ miều, vẫn mang một vẻ hấp dẫn riêng biệt.
"Mẹ ơi, hồ ly rắc rối này cũng không biết còn có hay không những sư tỷ sư muội khác nữa, tốt nhất là để cho hồ ly này mỗi ngày đều khảo nghiệm ta như vậy, thế thật là sảng khoái!" hắn thầm than một trận, ánh mắt phóng đãng.
An Bích Như vấn mái tóc thanh tú lên cuộn thành búi, lúc này mới cười nói:
- Tốt rồi, hôm nay không còn sớm nữa, ngươi cũng nên đi đi… Ngươi chỉ cần về muộn chút, Tiêu đại trùng (con cọp họ Tiêu) sẽ ra uy đó.
"Tiêu đại trùng?" Lâm Vãn Vinh nghe được sửng sốt, rồi bật cười:
- Tỷ tỷ, tỷ muốn đi liền sao? Ài, tiểu đệ còn muốn cùng tỷ ở trong chiếc ao trong vắt này chơi đùa một phen, tỷ sao nỡ đi rồi?
- Đúng là tên gia hỏa có tặc tâm không có tặc đảm.
An Bích Như một lời nhẹ nhàng nói ra bản chất của hắn, đứng bên tảng đá lớn cười nói:
- Không cùng ngươi dây dưa nữa, lưu lại đây thêm một lát e rằng ta không nỡ rời đi. Hi hi… tiểu đệ đệ, ngươi chờ ta đên "ám sát" ngươi nhé…
Nhón chân một cái, thân như chim hồng, váy áo phất phơ, mái tóc bồng bềnh, nhẹ nhàng bay xuống, đảo mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
An hồ ly này nói đi là đi, rất là kiên quyết, hình như không có một chút lưu luyến. Đứng trên vách đá, ngắm tịch dương buông xuống, trong lòng Lâm Vãn Vinh nổi lên một loại cảm giác kỳ quái, cùng với việc của Thanh Tuyền, dẫn tới An tỷ tỷ cùng Ninh tiên tử. Giờ lại cùng Thành Vương và hoàng đình có mắc mớ, so với suy tính ban đầu của hắn thật sự là càng ngày càng xa. Việc nam nữ thích nhau, lại rối vào ân oán môn phái và quốc sự triều chính, con đường này thật sự khó đi a!
Lúc về tới nhà, Tiêu đại trùng lại không ở trong phòng, hỏi Tống tẩu thì biết Từ tiểu thư muốn nói chuyện với Đại tiểu thư, tối nay sẽ nghỉ tại Từ gia, không quay lại.
Biết Đại tiểu thư bao lâu như vậy, đây là lần đầu nàng không về vào buổi tối . Đối mặt với đình viện yên tĩnh trống trơn, hắn có chút cảm giác cô đơn, cùng Đại tiểu thư tán gẫu đã thành thói, nhất thời không thấy nàng, thật có chút không quen. Ngẫm lại An tỷ tỷ cấp cho Đại tiểu thư tên hiệu là Tiêu đại trùng, chợp thấy buồn cười, lại có chút ấm áp, nhà có vợ đanh đá chắc gì không phải là phúc.
Tiêu đại trùng vắng mặt, ngày hôm sau hắn thức dậy sớm hơn, Tống tẩu thấy hắn hiếm khi nào tới hỗ trợ trong điếm, trong lòng cũng thầm ngạc nhiên, như thế nào Đại tiểu thư đi rồi thì Lâm Tam này ngược lại tự giác như thế.
Bận rộn một hồi, đang nghĩ An tỷ tỷ lúc nào mới tới chơi trò ám sát, lại nghe ngoài cửa truyền đến một trận cười lớn:
- Lâm công tử, Lâm công tử…
Lâm Vãn Vinh vội vàng ra cửa xem, đã thấy Hồ Bất Quy mang theo Đỗ Tu Nguyên, mấy người bọn Lý Thánh, cả cháu ruột của Lý Thái là Lý Vũ Lăng, mọi người ngồi trên ngựa, đúng là cùng nhau tới bái phỏng, trong tay Hứa Chấn còn nắm một con ngựa không, cũng không biết là chuẩn bị cho ai.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười tiến lên nghênh đón:
- Hồ đại ca, Đỗ đại ca, các ngươi thế nào lại rảnh rỗi đến đấy, mau vào bên trong ngồi, Hoàn Nhi, dâng trà… Tới trong phòng Đại tiểu thư mang ra đây trà mới, mấy vị này đều là huynh đệ sống chết của ta, không được chậm trễ.
Mấy người xoay người xuống ngựa, Lỹ Vũ Lăng thấy hắn chỉ huy tự nhiên, căn bàn không giống bộ dạng một hạ nhân, ánh mắt lưu chuyển, cười nói:
- Lâm Tam, thì ra ngươi tại Tiêu gia sống thoải mái thế, ngay tú phòng Đại tiểu thư cũng có thể tùy tiện đi vào, khó trách không muốn ra chiến trường nữa.
Bọn Đỗ Tu Nguyên xấu xa cười to một trận, Lâm Vãn Vinh hắc hắc hai tiếng, hắn vốn không coi mình là người ngoài, đợi tới ngày cưới về cả hai vị tiểu thư Tiêu gia, Tiêu gia này là hồi môn của hai tỷ muội Ngọc Nhược, đến lúc đó Tiêu gia chắc chắn đổi thành họ Lâm rồi.
Hồ Bất Quy khả ố cười vài tiếng, kéo tay hắn nói:
- Lâm tướng quân, nào còn thời gian mà uống trà, đi mau đi mau, mau cùng ta đi…
Gã vừa nói ra, liền kéo hắn đi ra ngoài.
Lâm Vãn Vinh vội hỏi:
- Hồ đại ca, đây là để làm gì?
Đỗ Tu Nguyên theo bên cạnh thần bí đáp:
- Đợi một chút huynh sẽ biết.
Mấy người liên thủ, đưa hắn lên con ngựa mang theo đẩy đi, Lâm Vãn Vinh cười hì hì, thì ra mấy tên tiểu tử này sớm đã có âm mưu, vì tìm ta mà tới.
Thấy hắn đã ngồi trên tuấn mã, Lỹ Vũ Lăng hô to một tiếng, vung roi quất lên mình con bạch mã, bụi bốc mịt trời, người đi hai bên đường nghiêng người né tránh.
Ta choáng, đúng là ác thiếu gia điển hình, Lâm Vãn Vinh ha hả cười lớn, giục ngựa đi theo, những người khác liền theo sau hắn.
Phóng thẳng ra khỏi cửa thành, đi hơn mười dặm lộ trình, bên tai liền nghe được phía trước tiếng chém giết liên tục, Lâm Vãn Vinh vương đầu ra ngó, chỉ thấy phía trước bụi đất bốc lên từng trận, sát thanh rung trời, cũng không biết đang làm cái trò gì.
Lại đi được thêm vài dặm, tiếng kêu hò chém giết càng lúc càng lớn, càng lúc càng ầm ĩ. Ở đằng trước, trên mặt Lý Vũ Lăng hiện ra vẻ mừng rỡ, càng vội thúc ngựa, rào rào vài tiếng vọt đi không thấy bóng dáng đâu nữa,
- Lâm tướng quân, người xem…
Hồ Bất Quy đi sau Lâm Vãn Vinh, thúc ngựa tiến tới vài bước, cùng hắn sóng đôi, chỉ vào quang cảnh phía trước bật cười kêu lên.
Nhìn theo hướng ngón tay hắn, đã thấy phía trước là một sa trường thật lớn, nhìn không thấy giới hạn ở đâu. Trên sa trường bụi bốc lên cuồn buộn, vô số binh sĩ cầm đao thương trong tay, dựa theo chức trách chia làm các đội khác nhau đang chiến đấu.
Gần nhất chính là bộ doanh, một người chỉ huy giống như thống lĩnh, tay cầm lá cờ nhỏ không ngừng phất qua lại thao luyện binh lính, y theo kỳ ngữ của hắn mà kết các trận khác nhau, hoặc theo chữ trường mâu, hoặc là theo hình tròn, mấy vạn binh linh động tác nhanh nhẹn cấp tốc, khiến bụi bay ngợp trời, ánh vàng cả nửa đường chân trời. Những binh sĩ này cường tráng mạnh mẽ, động tác thuần thục lại mau lẹ, trên mặt tràn đầy sát khí, vừa nhìn liền biết chính là tinh binh cường tướng. Trận hình càng lúc càng đổi phức tạp, theo kỳ ngữ không ngừng biến hóa, sau cùng lại chuyển thành chia đội hình bao vây tiêu diệt. Lâm Vãn Vinh nhìn cũng hoa cả mắt.
Ở phía xa xa là đội kỵ binh, mấy vạn chiến mã cùng nhau hí lên, tiếng vó ngựa sầm sập như sấm mùa xuân rền vang, nện xuống chiến trường, đất rung núi chuyển, đinh tai nhức óc, đội kỵ binh có trăm người gom thành một đội, thao luyện trên ngựa, chiến đấu với các người giả trên mặt đất, đao thương câu xoa, binh khí đa dạng, nhằm vào chỗ yếu hại của người cỏ, xông lên chém giết.
Trận ở xa nhất, cũng là hỗn hợp bộ binh và kỵ binh, ước tính cỡ tới mấy vạn người, bộ binh đột kích phía trước, khiêng thang vượt màn lửa, tiến tới bức tường thành được dựng lên trên sa trường, thì ra là đang thao diễn công thành chiến.
Ở giữa nhóm công thành là một đài cao, một người tướng lĩnh trẻ tuổi đội mũ mặc giáp, uy phong lẫm lẫm, đang hò hét chỉ huy. Trông động tác cùng dáng vẻ thật là thuần thục và tự tin, chỉ là trên sa trường bụi đất mù mịt, không nhìn thấy rõ khuôn mặt vị tướng đó. Binh sĩ công thành hò reo rung trời, bắc thang lên thành, tranh nhau leo thang dây, vượt tường thành vào chém giết. Trên một thành cao xa xa thấy đứng vài nhóm người đang ung dung quan sát binh linh thao luyện đầy vẻ hứng thú.
- Lâm tướng quân, người nghĩ thế nào?
Trên mặt Đỗ Tu Nguyên đầy vẻ hưng phấn, lớn tiếng nói.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Đỗ đại ca, đây là sa trường diễn binh trong lời kể đấy sao? Quả nhiên uy vũ hùng tráng, khí thế đáng ngưỡng mộ.
Đỗ Tu Nguyên gật đầu đáp:
- Đúng là sa trường điểm binh. Ta tòng quân bao năm như vậy, diễn binh quy mô lớn như thế cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, đây đều là những sư đoàn tinh nhuệ của Đại Hoa. Ngày sau đánh lại người Hồ, những nam nhân rắn rỏi bất khuất này là chủ lực của Đại Hoa ta. Thanh thế này, khí thế này, nếu Đại Hoa ta không thắng, vVậy không còn thiên lý nữa.
Đỗ Tu Nguyên nói một phen, hai người Lý Thành, Hứa Chấn liên tục gật đầu, có thể làm Đỗ Tu Nguyên luôn luôn trầm ổn phải kích động như thế, mấy vạn binh mã đang diễn tập này quả thật vô cùng có sức rung động.
Lâm Vãn Vinh không nói lời nào, hắn tuy chưa từng giao thủ với người Hồ, nhưng kiếp trước xem qua tiểu thuyết cùng TiVi, đối phó với người Hồ như vậy là xong ư? Diễn tập không phải là thực chiến, hiện tại khí thế to lớn, đủ thứ hoa hòe, cũng chỉ là hoa quyền tú thối, mặc dù đẹp mắt nhưng chưa chắc đã thực dụng. Trên chiến trường vạn biến, ngay trong một khắc có thể quyết định thắng thua, nếu một hồi diễn binh đại quy mô như thế này là có thể dự đoán thành bại của chiến sự, thế còn cần gì nữa.
Hồ Bất Quy thấy được quang cảnh hoành tráng trước mắt, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, Đỗ Tu Nguyên chưa bao giờ lại kích động như thế. Hắn tại phương Bắc cũng đã giao tranh với người Hồ, biết rõ người Hồ cường hãn và hung tàn, chỉ là bởi vì vướng vào việc Bạch Liên giáo gây loạn, mới trở lại Sơn Đông lãnh binh, tự nhiên sẽ phải lên tiếng cuối cùng.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười liếc mắt nhìn hắn hỏi:
- Hồ đại ca, huynh đối với cuộc diễn binh này có cái nhìn thế nào?
Hồ Bất Quy gật gật đầu đáp:
- Binh cường mã tráng, có thể đánh với người Hồ một trận.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, lão Hồ nói thật là uyển chuyển, không chừng là sợ phát run trước sự hăng hái của tướng sĩ này. Quang cảnh to lớn trước mắt như vậy, chỉ có thể khó khăn lắm mới có đủ năng lực đánh với người Hồ một trận, xem ra sức chiến đấu của người Hồ thật sự là mạnh mẽ.
Hứa Chấn dù sao cũng còn trẻ, chưa tới hai mươi tuổi, nghe xong liền có chút mất nhuệ khí, không phục nói:
- Hồ trướng quân, người Hồ mà người nói thật sự cường hãn như vậy sao? Trước mắt đều là những sư đoàn tinh nhuệ của Đại Hoa ta, chỉ là có thể cùng với người Hồ đánh một trận thôi ư?
Hồ Bất Quy dù cho gặp việc trái nghóe, nhưng cực kỳ chú ý tới tậm trạng của huynh đệ thủ hạ, thấy Hứa Chấn trên mặt lộ ra vẻ tức giận không phục, liền uể oải thở dài, vỗ vỗ bả vai hắn:
- Hứa tiểu tử, ta trước khi gặp được người Hồ, cũng có ý nghĩ như ngươi, nhưng sự thật hơn ngàn lời nói, binh sĩ Đại Hoa trước mắt chúng ta so với người Hồ quả thật là còn kém một bậc.
Bọn người Đỗ Tu Nguyên cũng đã lăn lộn trên chiến trường, chỉ là chưa từng chạm trán với người Hồ, tuy nghe người Hồ tan bạo hung hãn, nhưng thấy kẻ không sợ chết như Hồ Bất Quy nói về người Hồ với đầy vẻ lo âu, trong lòng nhất thời nảy sinh chút bất an.
Lâm Vãn Vinh chăm chú quan sát từng sắc mặt, thấy rõ biểu tình của mọi người, mỉm cười nói:
- Hồ đại ca nói không sai, người Hồ kia chính là dân tộc du mục sống trên lưng ngựa, là những kẻ gan góc, không ở cố định. Luôn phải phiêu bạt nên không những rèn luyện kỹ năng cưỡi ngựa mà cũng phải tăng cường khả năng cảm ứng nguy cơ, cho nên mới có được lực chiến đấu cường hãn, không ngại sinh tử. Quân sĩ Đại Hoa ta mấy năm nay vui say thoải mái, khi khai chiến thất bại cũng là lẽ dĩ nhiên. Đó gọi là quen hoạn nạn sẽ sống, mãi an nhàn dễ chết. Theo chiến sự mà nói, quân dân Đại Hoa ta vì nỗi hổ thẹn sau sẽ mạnh dần lên, qua từng bước rèn luyện phát triển, dần dần gai góc. Không quá bao ngày sẽ có thể tương đương người Hồ, cưỡi ngựa bắn tên, chém bọn chúng rớt khỏi lưng ngựa. Nghĩ lại Đại Hoa ta đứng chót vớt trên cao ngàn năm, từng chịu cả trăm lần ô nhục, nhưng chúng ta nào có sợ ai, các vị huynh để không nên đánh giá mình quá thấp.
Lâm tướng quân bình thường hỷ hỷ hả hả, cần nói đến chính sự thì cũng rất có lý lẽ, Hồ Bất Quy âm thầm giờ ngón cái lên, cũng những lời như vậy, từ trong miệng lão Hồ nói ra thì dao động quân tâm, từ trong miệng Lâm tướng quân lại kích lệ lòng người.
Mấy người đều là tướng lĩnh cầm quần dưới tay Lâm tướng quân, đối với năng lực thâm sâu của Lâm tương quân đều biết, nghe hắn giảng giải như thế, nhất thời khôi phục vài phần tin tưởng, trên mặt cũng lộ ra nét cười.
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
- Hồ đại ca, Đỗ đại ca, các huynh hôm nay tới tìm ta chỉ để xem diễn binh sao?
Hồ Bất Quy cùng Đỗ Tuy Nguyên liếc mắt cho nhau một cái, đồng thơi gật đầu, ánh mắt chờ đợi đặt lên người Lâm Vãn Vinh.
Thấy thần sắc của bọn hắn, Lâm Vãn Vinh nào còn không biết ý tứ, mỉm cười nói:
- Trước tiên những điều khác chưa cần phải nói. Ba vị đại ca, còn có Hứa Chấn, các ngươi cũng là thiên hộ, cũng là thủ hạ dưới tay Lý Thái tướng quân, sao lại không tham dự việc diễn binh này?
Hồ Bất Quy nói:
- Lâm trương quân, người có điều chưa biết, đại quân chúng ta trước lúc lên đường, ngày ngày đều ở giáo trường thao luyện.Hôm nay chính là đợt diễn binh đầu tiên khi khai xuân, hoàng thượng cùng chư vị vương quân đại thần đều tới xem xét, vốn chúng ta cũng muốn tham gia, chỉ là hoàng thượng lúc trước phái một người phụ tá cho Lý tướng quân, Lý tướng quân là vì muốn kiểm tra năng lục của người này, mới đặc biệt cử hành thực binh thao luyện, nhân mã chiến sĩ đều do vị tướng quân phụ tá này tuyển chọn, Lý tướng quân không xen vào, kết quả …
Trên mặt Hồ Bất Quy lộ ra nét bối rối, không dám nói tới.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Kết quả… cuối cùng các người không được chọn.
Hồ Bất Quy đỏ mặt, nhưng lại cương nghị ôm quyền quỳ gối xuống, mấy người Đỗ Tu Nguyên cũng quỳ theo trên mặt đất, cùng nhau kêu lên:
- Mạt tướng ngu độn, làm mất mặt tướng quân, xin tướng quân trách phạt.
Lâm Vãn Vinh cả kinh, vội vàng nâng mấy người dậy nói:
- Các vị đại ca mau mau mời đứng lên, các người làm thế này là sao?
Đợi mấy người đứng lên, Hồ Bất Quy thở dài nói:
- Lâm tướng quân mấy ngày qua không ở trong quân nên có điều không biết. bữa trước phụ tá tướng quân khi tuyển chọn tướng lĩnh tham gia diễn tập, liền bắt mấy vị thiên hộ, vạn hộ chúng ta tham gia một cuộc kiểm tra.
- Kiểm tra?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:
- Trong quân còn có kiểm tra ư? Ta mới lần đầu nghe thấy.
Hồ Bất Quy ảo não nói:
- Ai nói không có nào? Biết lão Hồ ta cả đời sống với cây đao, lại bắt đi cầm bút, làm sao mà dùng cho ổn được? Kết quả qua một hồi, mấy người huynh đệ chúng ta, chỉ có Đỗ huynh để qua cửa, sau đó Đỗ huynh đệ thấy mấy người chúng ta không đủ tư cách qua, thì giận dữ gây khó dễ với phụ tá tướng quân, kết quả cũng chẳng ra sao, hắn cũng mất luôn tư cách…
Nói đến đây, hắn cũng liếc mắt cảm kích nhìn Đõ Tu Nguyên một cái, hai người bọn họ ngày trước gặp mặt là gây nhau, nhưng đều là những hán tử mạnh mẽ trọng nghĩa khí,
- Đây là cái trứng con mẹ gì chứ , mấy vị đại ca bản lĩnh thể hiện ở sa trường, có quan hệ gì tới khảo thí.
Lâm Vãn Vinh cũng rất tức giận, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai năng lực mấy vị tướng lĩnh dưới tay này, đều trưởng thành với tay đao chân thương, không phải là thứ dễ mai một.
Hắn hừ mạnh một tiếng:
- Hứa Chấn, ngươi nói xem kiểm tra cái gì, tên trứng chim nào nghĩ ra cái chủ ý này?
Hứa Chấn vội vàng khom người:
- Bẩm tướng quân, là kiểm tra binh pháp.
- Kiểm tra binh pháp?
Lâm Vãn Vinh sửng sốt:
- Ông trời ơi, cái trò này con mẹ tên nào mà hiểu được, kiêu lão tử tới kiểm tra cũng chỉ ăn trứng ngỗng, Hơn nữa tình thế trên chiến trường thiên biến vạn hóa chỉ trong chốc lác, binh pháp thuần thuật cũng ngăn khôn nổi binh biến khôn lường a!
Đỗ Tu Nguyên cười khổ một tiếng nói:
- Kiểm tra binh pháp này vốn chiếu theo sách, Hồ đại ca bọn họ xuất thân từ quân đội, dựa vào kinh nghiệm thực tế để trả lời, khác biệt lớn so với binh thư, liền bị phán là không hợp cách.
- Nói năng bậy bạ!
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:
- Vị phụ tá tướng quân này ở đâu ra? Kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra… lại rảng hơi tới tra xét quân doanh, chẳng lẽ hắn là mấy tên trạng nguyên quen được khảo thí?