Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 282: Thắng liền hai trận

Từ Trường Kim khẽ gật đầu:

- Cảm ơn đại nhân, nếu như thế thì Trường Kim sẽ thử trước. Hiện giờ hai bên đang đua tranh, thiếp sẽ vì Cao Ly mà dốc hết tâm nguyện để giành chiến thắng, đương nhiên sẽ không khách khí với Lâm đại nhân.

Nàng lấy ra một cái nến đỏ to, cắt đi ba phần tư, sau đó liền đục một lỗ nhỏ ở trên đoạn còn lại dọc theo sợi bấc. Rồi cầm sợi tơ xuyên qua lỗ đó, đợi nến phủ kín lại rồi thì đem ngọn nến có sợi chỉ đó cắt bớt đi.

- Vị tiểu muội muội này, có thể đem cửu khúc ngọc châu lại cho ta được không?

Từ Trường Kim mỉm cười với Thúy Vân, hòa ái nói.

Tiểu cung nữ chuyển cửu khúc ngọc châu cho nàng, Từ Trường Kim để lỗ nhỏ của cửu khúc ngọc châu dựng đứng trên mặt đất, cầm sợi tơ đặt vào ngay ngắn ngay miệng lỗ của cửu khúc ngọc châu, chậm rãi đẩy vào. Bên trong viên ngọc khúc khuỷu quanh co, nửa trước của sợi dây kia được bọc trong nến, miễn cưỡng đi vào. Từ cung nữ cẩn thận tỉ mỉ đốt bất nến, với những chỗ uốn khúc thì hơ thêm một chút, sợi tơ bị đốt nóng trở nên mềm mại, dễ dàng bám dọc theo các đường cong mà từ từ đi vào.

Cung nữ này khéo léo dùng nến lấp kín vừa vặn với sợi tơ, cây nến bị đốt mà mềm ra, dòng sáp từ từ chảy xuống dưới, dẫn theo sợi tơ tiến về phía trước. Nhưng việc này phải phối hợp rất tài tình, nếu chậm một tí thôi thì có thể dẫn đến tình huống nước nến chảy ra che mất các lỗ cong. Từ Trường Kim tâm tư lanh lẹ tay chân khéo léo, nàng căng mắt ra cẩn thận tỉ mỉ xâu sợi tơ, không dám có chút lơ là. Trên cánh mũi xinh xắn của nàng hiện lên những giọt mồ hôi li ti trong sáng như ngọc, trông thật là mỹ lệ.

Thực là một cách làm mộc mạc nhưng rất khéo léo, Lâm Vãn Vinh nhìn thấy thầm cười trộm, biện pháp này đúng là chỉ có sự kiên nhẫn cùng nghị lực của các cô gái như Từ Trường Kim này mới có thể hoàn thành, thay bằng những người khác, chắc chắn là không làm được. Những phẩm chất trên của Từ Trường Kim này cũng vừa khéo cũng thể hiện rõ ràng tính cách của dân tộc Cao Ly ngày nay, về điểm này đúng là đáng để Đại Hoa học tập.

Để xâu qua những đường cong khúc khuỷu của cửu khúc ngọc châu, Từ Trường Kim đã mất hơn nửa ngày cật lực, quay ra quay vào mấy lần, mới đưa sợi tơ cùng dòng sáp làm chất dẫn xuyên qua hết. Chỉ là phía trong của viên ngọc đã bị ngọn nến lấp kín, sợi tơ mặc dù đã luồn qua, nhưng không có cách nào kéo dịch chuyển. Tuy thế, không phải người nào cũng có thể tưởng tượng ra nỗi biện pháp này, mọi người trên sân đều không khỏi cực kỳ bội phục trước sự khéo léo và nghị lực của Từ Trường Kim, nhất thời tiếng vỗ tay vang lên như sấm, chúc mừng nàng vượt qua cửa ải đầu.

Từ cung nữ ngượng nghịu mỉm cười, khom người chào tiểu cung nữ Thúy Vân:

- Thật xấu hổ, mặc dù xuyên qua rồi, nhưng sợi tơ không thể kéo ra, làm cho người thêm phiền toái.

Thúy Vân vội nói:

- Vị tỷ tỷ này, sợi tơ đã xuyên qua rồi, lẽ dĩ nhiên sẽ tính là qua cửa.

Từ cung nữ mỉm cười, nói với Lâm Vãn Vinh:

- Đại nhân, đã đến lượt ngài.

Tiểu cung nữ Thúy Vân đã sớm đốt nến, hơ chảy những chỗ tắc bên trong các lỗ cong, đợi viên ngọc nguội lại, lại dùng nước rót qua lỗ nhỏ. Những hạt nước nhỏ ra từng giọt, chứng tỏ bên trong đã không còn chỗ tắc, mới đưa viên ngọc cho Lâm Vãn Vinh.

Lâm Vãn Vinh rút ra một ống trúc hẹp dài từ trong ngực, cười nói:

- Công cụ mà ta dùng có lẽ có hơi chút đặc biệt, hai vị cô nương không phải sợ đâu.




Hắn mở ống trúc ra, ở bên trong bò ra một con kiến nhỏ xíu, làm cho Thúy Vân hơi hoảng sợ kêu "a" một tiếng, còn đôi mắt xinh đẹp của Từ Trường Kim khẽ nhấp nháy, nhìn hắn nghi hoặc.

Lâm Vãn Vinh lấy ra một sợi tơ, cẩn thận tinh tế buộc vào ngang lưng con kiến, lại đặt cửu khúc ngọc châu ở cố định trên bàn, bôi một ít mật ong ở phía bên kia. Từ Trường Kim kêu lên một tiếng, trên gương mặt lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc tột cùng.

Sau khi xem xét hương thơm của mật ong kia có đủ phát tán xa không, Lâm Vãn Vinh đặt con kiến ở chính giữa cửa lỗ ngọc, ngửi thấy được mùi của mật ngọt, nó dễ dàng tìm hướng mà đi, sau thoáng chốc đã xuyên qua lỗ ngọc.

Mọi người nhìn không ngừng chớp mắt: "Như vậy đã xong ư? Nếu nói ngẫu nhiên phương pháp của Từ Trường Kim khó mà bắt chước được, thì cái phương pháp kia của Lâm Tam quả chỉ thích hợp cho đứa trẻ ba tuổi dùng. Con mẹ nó quá đơn giản đi, tiểu tử này làm sao nghĩ ra vậy?"

- Ha ha ha ha…

Hoàng đế cười sang sảng:

- Thành Vương huynh, huynh cũng thật có tuệ nhãn. Từ ái khanh, Lâm Tam này, đích xác quả là một nhân tài a!

- Hoàng thượng, ko dám dối người, thời gian tiếp xúc cùng Lâm Tam đã lâu, nhưng vi thần luôn luôn có cảm giác, trên đời này dường như đã không có chuyện gì có thể làm khó hắn.

Từ Vị mỉm cười đáp.

- Phải vậy không?

Hoàng đế cười một hơi dài.

- Đại nhân, ngài đã nghĩ cách này như thế nào?

Từ Trường Kim nhìn Lâm Vãn Vinh, hiếu kỳ nói.

Lâm Vãn Vinh cười bí hiểm:

- Nếu nàng lần sau không tố cáo tội trạng của ta trước mặt Hoàng đế, ta sẽ chỉ điểm cho nàng.

Từ Trường Kim mặt đỏ lên, không còn dám nói chuyện tiếp nữa.

- Đề thứ nhất, là do Lâm công tử cùng vương tử Cao Ly trả lời được.


Tiểu cung nữ Thúy Vân tuyên bố.

- Lộc Đông Tán, ngươi coi bây giờ làm sao? Bọn họ, đã trả lời được một đề rồi kìa.

Khuôn mặt A Sử Lặc đượm nét ưu tư, vội vàng la lên với người cố vấn bên cạnh mình.

- Không nên hoảng hốt, A Sử Lặc, cơ hội chung quy sẽ có, còn ba vấn đề nữa mà.

Lộc Đông Tán vẫn tràn đầy vẻ tự tin nói.

- Đề mục thứ hai…

Thúy Vân lại xé mở một phong thư đã niêm phong, chỉ thấy ở phía xa bỗng nhiên có mấy trăm tên binh sĩ đi tới, ba người một nhóm khiêng một cây gỗ hình tròn, chừng hơn trăm cây, toàn bộ đều rất tinh xảo.

- Đề mục này, trên sân có một trăm cây gỗ tròn lớn, mời phân biêt ra gốc và ngọn của một cây gỗ.

Thúy Vân nhẹ nhàng nói.

Tiếng nói vừa dứt, hiện trường liền yên tĩnh trở lại, mấy trăm gỗ tròn này đều tinh xảo , đều đặn như nhau, làm sao mới có thể phân ra gốc và ngọn đây?

Từ Trường Kim còn đang trầm ngâm suy nghĩ, đã nghe đến hai âm thanh cùng vang lên:

- Ta có thể phân biệt.

Một giọng Hoa ngữ có vẻ gượng gạo vang lên ở đằng xa, đích thị phát ra từ cố vấn của sứ thần Đột Quyết A Sử Lặc - Lộc Đông Tán, cái giọng nói kia thì ngay ở bên cạnh nàng, chính là cái người vừa mới chơi đùa với con kiến - Lâm đại nhân.

Từ Trường Kim không dám tin tưởng hỏi lại:

- Đại nhân, ngài thật sự biết sao?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Có thể biết, nhưng phải thử xem mới rõ được.


Lộc Đông Tán đã đến trên bục, thấy Lâm Vãn Vinh bèn cung kính hành lễ:

- Kẻ hèn Lộc Đông Tán, chính là kẻ bề tôi của Khả Hãn Đột Quyết, xin ra mắt Lâm đại nhân.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Từ xa tới là khách, Lộc huynh đã có biện pháp nhận ra chỗ nào là gốc, cái nào là ngọn, vậy mời huynh làm trước.

Lộc Đông Tán mỉm cười gật đầu đáp:

- Phân biệt rễ cây với ngọn cây, thật ra cũng không xem là khó, chỉ là có thể phải tiến hành cắt phá đi các cây gỗ này một chút. Người có tuổi, cây có vòng năm, càng gần sát cái rễ cây, vòng năm càng đậm càng rõ ràng. Chỉ cần những dũng sĩ của Đột Quyết ta đem một trăm cây gỗ tròn này cưa đầu và đuôi ra là có thể phân biệt màu sắc của vòng năm, dễ dàng nhận ra đầu và đuôi, gốc cùng ngọn rồi.

Cái gì vòng năm tuổi của cây, đều là lần đầu tiên mọi người nghe thấy, ai ai nghe được đều mơ hồ, chỉ có Lâm Vãn Vinh khẽ gật gù: "Đột Quyết có thể đứng vững nhiều năm mà không suy sụp, quả nhiên có nhân tài a! Không nói đâu xa, Lộc Đông Tán này đã đoán được một điều này, chính là đạo lý mà đời sau thường nói tới, nhưng ở thời đại này lại từ trong miệng một người Đột Quyết nói ra, càng lộ rõ vẻ phi phàm."

- Từ ái khanh, Lộc Đông Tán này nói đúng sao?

Hoàng thượng chau mày hỏi.

Từ Vị gật đầu tâu:

- Hoàng thượng, tiểu nữ Chỉ Tình từng nghiên cứu điều này, việc cây có năm tuổi, xác thực không sai, càng gần sát rễ cây, vòng tuổi ấy càng đậm nét. Lộc Đông Tán này không phải là kẻ tầm thường, hắn chính là đệ nhất cố vấn trong trướng của Khả Hãn Đột Quyết, được coi là quốc sư. Trận này chỉ e hắn sẽ thắng mất!

- Lâm Tam đâu. Lâm Tam có khả năng thắng không?

Hoàng Đế đột nhiên mở miệng nói, trong mắt hiện lên vẻ hi vọng nơi hắn.

- Cái này, lão thần không dám phán đoán bừa, nếu muốn thắng Lộc Đông Tán, trừ phi Lâm Tam nghĩ ra biện pháp xảo diệu hơn.

Từ Vị đáp.

Trong lúc nói chuyện, Lộc Đông Tán đã ra lệnh cho các thuộc hạ công binh của Đột Quyết cưa hai bên đầu và đuôi của một cây đại thụ, quả nhiên một mặt đã lộ ra vòng tuổi in sâu, Từ Trường Kim nhìn thấy gật đầu, nói thầm:

- Thế giới thật rộng lớn, không thiếu điều lạ, hôm nay Trường Kim lại học được tri thức mới nữa.

Thấy Lộc Đông Tán lại muốn sai người tiếp tục cắt cây gỗ tròn khác, Lâm Vãn Vinh vội vàng cười ngăn hắn lại:

- Lộc huynh, quả nhiên như ngài nói, biện pháp này của ngài có chút phá hoại mất đi vẻ ngoài của các cây gỗ này. Như này đi, tiểu đệ cũng có một phương pháp phân biệt gốc và ngọn cây, chờ tiểu đệ nghiệm chứng xong, lại mời Lộc huynh cho người cưa mấy cây gỗ này, hai bên cùng kiểm chứng. Đầu tiên là có thể kiểm nghiệm phương pháp của đệ xem có sai hay không, thứ hai là đã tiết kiệm chút gỗ này. Trồng cây gây rừng không phải dễ dàng a, phải trân trọng cây cối, giữ gìn rừng xanh!

Lộc Đông Tán gật đầu:




- Biện pháp này rất hay, đại nhân muốn nghiệm chứng như thế nào đây?

Lâm Vãn Vinh từ từ bước tới, quay qua mấy trăm binh sĩ khiêng gỗ đến rồi vòng tay hành lễ:

- Mời các vị huynh đệ trợ giúp, đem mấy cây gỗ tròn này quăng xuống giữa sông đi.

Từ Trường Kim và Lộc Đông Tán đều tò mò nhìn nhất cử nhất động của Lâm Vãn Vinh, Từ Vị vỗ tay "đốp" một cái, than thở:

- Ai nha, ta sao lại không nghĩ ra cái này chứ. Cung hỷ hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, trận này, chúng ta lại thắng rồi.

Những cây gỗ tròn này sau khi rơi xuống nước, dập dềnh ở trong nước vài cái rồi dần dần yên lại. Lúc đó liền xuất hiện việc kỳ quái, một cây gỗ tròn hai đầu tinh xảo như nhau, nhưng sự chìm nổi của hai đầu hoàn toàn khác biệt. Lâm Vãn Vinh tủm tỉm cười:

- Lộc huynh, theo tiểu đệ xem, cùng là một cây gỗ, nổi ở mặt nước là ngọn cây, mặt chìm xuống nước là gốc, ngươi có nhận ra chăng…?

Lộc Đông Tán giơ ngón tay cái lên:

- Lâm đại nhân, ngài quả nhiên là bác học đa tài, có thể nghĩ ra một biện pháp đơn giản như vậy, Lộc Đông Tán rất bội phục…!

A Sử Lặc vội vàng đi tới:

- Lộc Đông Tán, cái này rốt cuộc sao lại đúng? Vì sao nổi trên mặt nước là ngọn cây, chìm xuống dưới nước là gốc vậy?

Lộc Đông Tán giải thích:

- Đại thụ hướng về phía mặt trời, lượng nước đều từ theo rễ mà đi lên, vì thế gốc cây to nặng, ngọn cây hơi nhẹ, bề ngoài nhìn tinh xảo như nhau, nhưng bên trong lại có sự khác biệt. Chúng ta chọn ra mười cây, cưa thử xem sẽ biết ngay.

Sớm đã có binh sĩ tiến đến chọn ra mười cây gỗ tròn cưa ra, quả nhiên như lời Lâm Vãn Vinh nói, nơi nặng là gốc, nơi nhẹ là ngọn, không còn gì để nghi ngờ nưa, phương pháp chọn lựa của Lâm Vãn Vinh đơn giản hơn, thực dụng hơn. Trận này Lâm Tam cùng Đột Quyết đều có thể qua cửa, nhưng Lâm Tam lại lấn át Đột Quyết là sự thật không cần tranh luận, cả Lộc Đông Tán cũng không có lời lẽ nào để phủ nhận.

- Đại nhân, mấy cái học thức này của ngài, đều là từ đâu mà ra vậy? Ta có thể học tập ở ngài hay không?

Từ Trường Kim bội phục hơn, nhịn không được mở miệng hỏi ý kiến.

- Tự học, căn bản đều là tự học.

Lâm Vãn Vinh bật cười ha hả:

- Từ cung nữ, nàng muốn hướng tới ta mà bái sư ư? Ai nha, cái này có thể không hay, ta đối mặt với cô gái xinh đẹp nhất định khó có thể kiềm chế, nếu vạn nhất ta và nàng phát sinh điều gì, cái đó làm sao xứng đáng với tình hữu nghị đã lâu năm của hai nước chúng ta chứ, như vậy thật không nên!

Đôi má sáng bóng như ngọc của Từ cung nữ hiện lên hai vầng ráng hồng xinh đẹp, cúi đầu một hồi lâu mà chẳng dám thốt lên lời nào.

back top