Dịch: mtq
Biên tập, Biên dịch: Sát Thủ Dola
Tên Quách Biểu thiếu gia này học hành chẳng ra làm sao nhưng chơi bời những thứ này thì quen thuộc vô cùng, hắn vừa cười vừa mân mê mạnh mẽ trên mông ả nói:
-"Mấy ngày này ta ra ngoài du lãm một chuyến chứ thật sự không muốn tỷ tỷ phải cô đơn lạnh lẽo đâu.Tiểu đệ thật có lỗi quá."
Quách biểu thiếu gia và lão bảo tử đó không hề kiêng kỵ xấu hổ gì cùng nhau cười khả ố, trong mắt hắn thật sự lộ ra vẻ vui thích dường như có chút gì đó yêu mến đối với ả. Thì ra biểu thiếu gia thích loại như thế này sao, Lâm Vãn Vinh thầm cười trong lòng.
Hai người cười một lát rồi Quách Vô Thường nhét một đĩnh bạc trắng lấp lánh vào bộ ngực trắng nõn đầy đặn của Hàn tỷ tỷ. Hàn tỷ tỷ mặt mày hớn hở nói:
-"Đa tạ Quách công tử đã thưởng. Các cô nương trên lầu dưới gác đâu, Quách công tử đến , mau mau ra hầu hạ Quách đại công tử nào!"
Quách Vô Thường dương dương tự đắc bước bước vào cửa lớn của Diệu Ngọc Phuờng, sau đó nói với Lâm Vãn Vinh:
-"Thế nào Lâm Tam, học hỏi một chút đi, đối với phụ nữ thì chỉ cần ngươi có ngân lượng, muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu. Ả nào mà không phục thì hãy dùng ngân lượng đè ả nằm xuống."
Lúc này hắn đang thấy lòng xuân rạo rực, dường như đã quên mất nàng hoa khôi Tần tiểu thư kia cho dù có dùng ngân bao nhiêu ngân lượng cũng đè không nổi.
-"Thiếu gia nói chí phải."
Nét mặt Lâm Vãn Vinh lộ ra một vẻ đuợc thụ giáo sâu sắc nhưng trong lòng lại cười một trận nghiêng ngả. Điều này còn cần ngươi phải dạy ta sao? Tiền của ta xếp đống vào có thể đè chết biểu thiếu gia ngươi đấy.
Quách Vô Thường đọc sách nhận chữ không bằng hắn nhưng ở chốn thanh lâu phong nguyệt này thì lại cao hơn hắn một bậc, cũng coi như lấy lại được thể diện.
Từ đầu chí cuối, tất cả các lão bà tử và cô nương đều không thèm nhìn Lâm Vãn Vinh bằng nửa con mắt, ở chốn đưa ra đón vào này, bọn họ đã luyện được một cặp hoả nhãn kim tinh, gia nô đi cùng chủ nhân trước nay bọn họ chưa từng xem trọng vì thức ăn thừa bên miệng chủ nhân thì mới đến lượt lũ hạ nhân thôi.
Tuy màn đêm chỉ vừa buông xuống nhưng quan khách đến Diệu Ngọc Phường để hưởng lạc thì không hề ít.Trong lầu cơ man nào là oanh oanh yến yến cùng khách hàng nhộn nhịp ồn ào, những cặp đùi và bộ ngực trắng nõn cứ lấp loáng làm đau mắt người khác.Tuy Lâm Vãn Vinh đã quen với cảnh tượng này lâu rồi nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đến đây nên nhất thời nhìn ngó linh tinh, cái gì cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Còn về các cô nương trong viện này, tuy ăn mặc rất hở hang nhưng tư thái và nhan sắc đều không lọt được vào mắt Lâm Vãn Vinh .
Quách Vô Thường đưa hai tay sờ nắn hai cô nương đang ngồi trong lòng hắn một cách thuần thục, thấy Lâm Vãn Vinh lặng lẽ đứng bên cạnh mình với bộ dạng nửa như đang cười, Quách Biểu thiếu gia kỳ lạ hỏi:
-"Lâm Tam, ngươi không thích các cô nương ở đây sao? Chà, việc tiền nong ngươi không cần lo lắng, ngươi cùng thiếu gia ta ra ngoài chơi gái, không, đi tìm linh cảm nên tất cả chi phí đương nhiên do ta bao hết rồi."
Tên Quách Vô Thường này tuy chẳng có chút học vấn nào nhưng đối với kẻ dưới cũng không tồi, Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:
-"Thiếu gia, người thấy thoải mái là được rồi, nô tài không quen ở đây lắm."
Nói đùa, chỗ này không có bao cao su, ai biết những tiểu thư này có mắc bệnh hoa liễu hoặc AIDS hay không.Hơn nữa bọn họ cũng không hợp với khẩu vị của hắn.
Quách Vô Thường vỗ tay nói:
-"Ta biết rồi, Lâm Tam, ngươi vẫn là một đồng tử phải không? Ha ha, chả trách lại căng thẳng như vậy. Không sao đâu, thiếu gia ta sẽ chọn cho ngươi vài bông hoa, đảm bảo ngươi đã vào tiêu hồn động rồi thì sẽ không muốn ra ngoài đâu."
-"Công tử, chàng xấu quá đi."
Một cô nương ở bên trái của Quách Vô Thường đang uốn éo thân hình đầy đặn gợi cảm của mình trong lòng Biểu thiếu gia , liếc nhìn Lâm Vãn Vinh với ánh mắt chứa đầy tình ý, hiển nhiên là đã chú ý đến tên gia đinh tuấn tú, cơ thể toát ra một mùi vị đàn ông mạnh mẽ này rồi.
Dưới sự đề nghị hết lần này đến lần khác của biểu thiếu gia Quách Vô Thường, Lâm Vãn Vinh với kinh nghiệm đầy mình đành phải miễn cưỡng ngồi xuống giả làm chú "gà tơ". Biểu thiếu gia gọi cho hắn hai cô nương, miễn cưỡng cũng được xếp vào hàng trung cấp.
Lâm Vãn Vinh là một người tiết kiệm nên đã bỏ tiền ra mua rồi thì không thể lãng phí được.Hơn nữa hai cô nương này tuy tướng mạo không được coi là đẹp nhưng cơ thể thì cũng được lắm, chỉ cần không lên giường thì miễn cưỡng sờ mó một chút vẫn là hưng phấn lắm.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì. Có người mời thì hắn cũng chẳng khách sáo nữa mà ra tay với hai cô nương tiếp rượu này. Hai tay hắn hành động rất thành thục, miết nhẹ nắn chậm, cái cần nhẹ thì nhẹ, cái cần mạnh thì mạnh. Hắn rất quen thuộc với những điểm mẫn cảm của phụ nữ, nên không cần mất nhiều thời gian công sức hắn đã khiến cho hai cô nương ở hai bên toàn thân nóng như lửa đốt, mặt đỏ bừng bừng nhìn hắn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống chú gà tơ này trong nháy mắt.
Trời ạ! Tên Lâm Tam này có thật là xử nam hay không? Sao lại thành thục hơn cả lão tử như vậy? Lẽ nào đây là tự học thành tài? Quách Vô Thường thiếu gia nhìn "thân thủ" thành thạo của Lâm Tam mà lòng tự tin lại một lần nữa bị đả kích mạnh mẽ.
-"Tiểu thư, người nhìn xem, tên tiểu tư kia.."
Trong một gian phòng trên lầu hai, một tiểu đồng thanh tú nhìn thấy Lâm Vãn Vinh bèn quay sang nói với vị công tử đang trầm tư ngồi cạnh đó nói.
Vị công tử tuyệt sắc đó dường như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó nên chỉ nghe mà không quay ngẩng đầu lên hỏi:
-"Tên tiểu tử nào?"
-"Chính là tên hôm nọ bên bờ hồ Huyền Vũ đã …"
-"Cái gì?"
Công tử tuyệt sắc kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, nhìn bộ dạng của Lâm Vãn Vinh , nét mặt nàng như có vẻ gì đó ngoài ý muốn.
-"Hừm…Hắn vẫn còn chưa chết."
Tuyệt sắc công tử nhìn thấy hai cô gái đẹp đang thân mật đút những miếng hoa quả đã gọt sẵn vào miệng Lâm Vãn Vinh mà nhịn không được thần tình biến đôi, lạnh lùng nói:
-"Tên tiểu tử vô sỉ này, vô đạo đức, bại hoại, ta thật hối hận hôm đó ra tay quá nhẹ nếu không sớm đã kết thúc cái mạng hắn, giảm đi một cái hoạ cho phụ nữ rồi."
Gã tiểu đồng nhìn chàng một cái nói:
-"Vậy hôm nay chúng ta phải làm sao đây, tiểu thư?"
Tuyệt sắc công tử ném thanh trường kiếm trên bàn cho gã tiểu đồng, giận dữ nói:
-"Tú Hà, ngươi hãy mang kiếm của ta đi kết thúc tính mệnh hắn để khỏi làm ta bẩn mắt"
Tú Hà nhận kiếm, do dự một lát rồi hỏi:
-"Vậy nhưng, tiểu thư, trong căn phòng này toàn là một lũ đàn ông xấu xa, há lại không làm bẩn mắt chúng ta hay sao? Lẽ nào chúng ta phải giết hết sạch bọn chúng?"
Công tử khẽ hừ một tiếng nói:
-"Tất cả bọn đàn ông khác trong mắt ta đều là cỏ rác, ta tinh toán so đo với lũ cỏ rác làm gì. Chỉ là tên "đăng đồ tử"(*) đó quá khiến người khác chán ghét nên ngươi hãy đi giết hắn đi."
Tú Hà len lén cười, nếu nói như vậy thì tên tiểu tử đó không phải là cỏ rác rồi.
Nét mặt nàng hiện lên sự khó xử lại nói:
-"Nhưng tiểu thư, tiểu tỳ trước nay chưa từng giết người, lần này là lân đầu tiên giết người giữa phố, tiểu tỳ có chút không dám. Tiểu tỳ thấy chi bằng như thế này có được không? Tiểu tỳ đi bắt tên vô sỉ đó lại đây cho tiểu thư định đoạt muốn giết thế nào thì giết thế ấy."
Tú Hà nói xong, quay người nhanh chóng đi bắt Lâm Vãn Vinh nhưng tuyệt sắc công tử vội vàng nói:
-"Đứng lại…"
Tú Hà chầm chậm quay người lại, tuyệt sắc công tử nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tú Hà bèn nói:
-"Ngươi đường đột như vậy đến bắt người há không phải là sẽ bại lộ thân phận của chúng ta với kẻ họ Tần kia sao?"
Tú Hà gật đầu nói:
-"Vậy cũng đúng , tiểu thư, theo người thì chúng ta phải làm thế nào đây? Tên tiểu tử vô sỉ đó rất đáng ghét, tiểu tỳ nhất định phải bắt hắn để tiểu thư tuỳ nghi xử lý."
Tuyệt sắc công tử nhìn Lâm Vãn Vinh đang phong lưu khoái lạc ở phía xa, tức giận nghiến răng nói:
-"Hôm nay chúng ta còn có nhiệm vụ quan trọng trên mình nên tha chết cho hắn lần này. Hôm khác mà hắn vẫn vô liêm sỉ như vậy thì ta sẽ tự tay kết liễu tính mạng hắn."
Tú Hà len lén lè lưỡi ra.Từ sau cái lần bị rơi xuống nước đó, cảm thấy tiểu thư rất hay thích nổi giận vô cớ, cũng không biết có quan hệ gì với tên tiểu tử kia nữa.
Tú Hà trộm nhìn tên gia đinh đang làm chuyện xấu xa ở phía xa kia.Tên tiểu tử đó đang để tay trên ngực người phụ nữ ngồi cạnh, sờ mó khắp nơi.
Con người đó sao lại có thể vô liêm sỉ đến thế kia chứ. Trái tim Tú Hà đập dữ dội nhưng nàng lại nhìn thấy tiểu thư của mình đang chăm chú nhìn tên "đăng đồ tử" ấy, ánh mắt phát ra những tia nhìn ẩn chứa biết bao sự phẫn hận.
---------------
Chú thích:
(*)đăng đồ tử: kẻ ăn chơi, kẻ phóng đãng, kẻ dâm đãng…
Biên tập, Biên dịch: Sát Thủ Dola
Tên Quách Biểu thiếu gia này học hành chẳng ra làm sao nhưng chơi bời những thứ này thì quen thuộc vô cùng, hắn vừa cười vừa mân mê mạnh mẽ trên mông ả nói:
-"Mấy ngày này ta ra ngoài du lãm một chuyến chứ thật sự không muốn tỷ tỷ phải cô đơn lạnh lẽo đâu.Tiểu đệ thật có lỗi quá."
Quách biểu thiếu gia và lão bảo tử đó không hề kiêng kỵ xấu hổ gì cùng nhau cười khả ố, trong mắt hắn thật sự lộ ra vẻ vui thích dường như có chút gì đó yêu mến đối với ả. Thì ra biểu thiếu gia thích loại như thế này sao, Lâm Vãn Vinh thầm cười trong lòng.
Hai người cười một lát rồi Quách Vô Thường nhét một đĩnh bạc trắng lấp lánh vào bộ ngực trắng nõn đầy đặn của Hàn tỷ tỷ. Hàn tỷ tỷ mặt mày hớn hở nói:
-"Đa tạ Quách công tử đã thưởng. Các cô nương trên lầu dưới gác đâu, Quách công tử đến , mau mau ra hầu hạ Quách đại công tử nào!"
Quách Vô Thường dương dương tự đắc bước bước vào cửa lớn của Diệu Ngọc Phuờng, sau đó nói với Lâm Vãn Vinh:
-"Thế nào Lâm Tam, học hỏi một chút đi, đối với phụ nữ thì chỉ cần ngươi có ngân lượng, muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu. Ả nào mà không phục thì hãy dùng ngân lượng đè ả nằm xuống."
Lúc này hắn đang thấy lòng xuân rạo rực, dường như đã quên mất nàng hoa khôi Tần tiểu thư kia cho dù có dùng ngân bao nhiêu ngân lượng cũng đè không nổi.
-"Thiếu gia nói chí phải."
Nét mặt Lâm Vãn Vinh lộ ra một vẻ đuợc thụ giáo sâu sắc nhưng trong lòng lại cười một trận nghiêng ngả. Điều này còn cần ngươi phải dạy ta sao? Tiền của ta xếp đống vào có thể đè chết biểu thiếu gia ngươi đấy.
Quách Vô Thường đọc sách nhận chữ không bằng hắn nhưng ở chốn thanh lâu phong nguyệt này thì lại cao hơn hắn một bậc, cũng coi như lấy lại được thể diện.
Từ đầu chí cuối, tất cả các lão bà tử và cô nương đều không thèm nhìn Lâm Vãn Vinh bằng nửa con mắt, ở chốn đưa ra đón vào này, bọn họ đã luyện được một cặp hoả nhãn kim tinh, gia nô đi cùng chủ nhân trước nay bọn họ chưa từng xem trọng vì thức ăn thừa bên miệng chủ nhân thì mới đến lượt lũ hạ nhân thôi.
Tuy màn đêm chỉ vừa buông xuống nhưng quan khách đến Diệu Ngọc Phường để hưởng lạc thì không hề ít.Trong lầu cơ man nào là oanh oanh yến yến cùng khách hàng nhộn nhịp ồn ào, những cặp đùi và bộ ngực trắng nõn cứ lấp loáng làm đau mắt người khác.Tuy Lâm Vãn Vinh đã quen với cảnh tượng này lâu rồi nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đến đây nên nhất thời nhìn ngó linh tinh, cái gì cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Còn về các cô nương trong viện này, tuy ăn mặc rất hở hang nhưng tư thái và nhan sắc đều không lọt được vào mắt Lâm Vãn Vinh .
Quách Vô Thường đưa hai tay sờ nắn hai cô nương đang ngồi trong lòng hắn một cách thuần thục, thấy Lâm Vãn Vinh lặng lẽ đứng bên cạnh mình với bộ dạng nửa như đang cười, Quách Biểu thiếu gia kỳ lạ hỏi:
-"Lâm Tam, ngươi không thích các cô nương ở đây sao? Chà, việc tiền nong ngươi không cần lo lắng, ngươi cùng thiếu gia ta ra ngoài chơi gái, không, đi tìm linh cảm nên tất cả chi phí đương nhiên do ta bao hết rồi."
Tên Quách Vô Thường này tuy chẳng có chút học vấn nào nhưng đối với kẻ dưới cũng không tồi, Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:
-"Thiếu gia, người thấy thoải mái là được rồi, nô tài không quen ở đây lắm."
Nói đùa, chỗ này không có bao cao su, ai biết những tiểu thư này có mắc bệnh hoa liễu hoặc AIDS hay không.Hơn nữa bọn họ cũng không hợp với khẩu vị của hắn.
Quách Vô Thường vỗ tay nói:
-"Ta biết rồi, Lâm Tam, ngươi vẫn là một đồng tử phải không? Ha ha, chả trách lại căng thẳng như vậy. Không sao đâu, thiếu gia ta sẽ chọn cho ngươi vài bông hoa, đảm bảo ngươi đã vào tiêu hồn động rồi thì sẽ không muốn ra ngoài đâu."
-"Công tử, chàng xấu quá đi."
Một cô nương ở bên trái của Quách Vô Thường đang uốn éo thân hình đầy đặn gợi cảm của mình trong lòng Biểu thiếu gia , liếc nhìn Lâm Vãn Vinh với ánh mắt chứa đầy tình ý, hiển nhiên là đã chú ý đến tên gia đinh tuấn tú, cơ thể toát ra một mùi vị đàn ông mạnh mẽ này rồi.
Dưới sự đề nghị hết lần này đến lần khác của biểu thiếu gia Quách Vô Thường, Lâm Vãn Vinh với kinh nghiệm đầy mình đành phải miễn cưỡng ngồi xuống giả làm chú "gà tơ". Biểu thiếu gia gọi cho hắn hai cô nương, miễn cưỡng cũng được xếp vào hàng trung cấp.
Lâm Vãn Vinh là một người tiết kiệm nên đã bỏ tiền ra mua rồi thì không thể lãng phí được.Hơn nữa hai cô nương này tuy tướng mạo không được coi là đẹp nhưng cơ thể thì cũng được lắm, chỉ cần không lên giường thì miễn cưỡng sờ mó một chút vẫn là hưng phấn lắm.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì. Có người mời thì hắn cũng chẳng khách sáo nữa mà ra tay với hai cô nương tiếp rượu này. Hai tay hắn hành động rất thành thục, miết nhẹ nắn chậm, cái cần nhẹ thì nhẹ, cái cần mạnh thì mạnh. Hắn rất quen thuộc với những điểm mẫn cảm của phụ nữ, nên không cần mất nhiều thời gian công sức hắn đã khiến cho hai cô nương ở hai bên toàn thân nóng như lửa đốt, mặt đỏ bừng bừng nhìn hắn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống chú gà tơ này trong nháy mắt.
Trời ạ! Tên Lâm Tam này có thật là xử nam hay không? Sao lại thành thục hơn cả lão tử như vậy? Lẽ nào đây là tự học thành tài? Quách Vô Thường thiếu gia nhìn "thân thủ" thành thạo của Lâm Tam mà lòng tự tin lại một lần nữa bị đả kích mạnh mẽ.
-"Tiểu thư, người nhìn xem, tên tiểu tư kia.."
Trong một gian phòng trên lầu hai, một tiểu đồng thanh tú nhìn thấy Lâm Vãn Vinh bèn quay sang nói với vị công tử đang trầm tư ngồi cạnh đó nói.
Vị công tử tuyệt sắc đó dường như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó nên chỉ nghe mà không quay ngẩng đầu lên hỏi:
-"Tên tiểu tử nào?"
-"Chính là tên hôm nọ bên bờ hồ Huyền Vũ đã …"
-"Cái gì?"
Công tử tuyệt sắc kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, nhìn bộ dạng của Lâm Vãn Vinh , nét mặt nàng như có vẻ gì đó ngoài ý muốn.
-"Hừm…Hắn vẫn còn chưa chết."
Tuyệt sắc công tử nhìn thấy hai cô gái đẹp đang thân mật đút những miếng hoa quả đã gọt sẵn vào miệng Lâm Vãn Vinh mà nhịn không được thần tình biến đôi, lạnh lùng nói:
-"Tên tiểu tử vô sỉ này, vô đạo đức, bại hoại, ta thật hối hận hôm đó ra tay quá nhẹ nếu không sớm đã kết thúc cái mạng hắn, giảm đi một cái hoạ cho phụ nữ rồi."
Gã tiểu đồng nhìn chàng một cái nói:
-"Vậy hôm nay chúng ta phải làm sao đây, tiểu thư?"
Tuyệt sắc công tử ném thanh trường kiếm trên bàn cho gã tiểu đồng, giận dữ nói:
-"Tú Hà, ngươi hãy mang kiếm của ta đi kết thúc tính mệnh hắn để khỏi làm ta bẩn mắt"
Tú Hà nhận kiếm, do dự một lát rồi hỏi:
-"Vậy nhưng, tiểu thư, trong căn phòng này toàn là một lũ đàn ông xấu xa, há lại không làm bẩn mắt chúng ta hay sao? Lẽ nào chúng ta phải giết hết sạch bọn chúng?"
Công tử khẽ hừ một tiếng nói:
-"Tất cả bọn đàn ông khác trong mắt ta đều là cỏ rác, ta tinh toán so đo với lũ cỏ rác làm gì. Chỉ là tên "đăng đồ tử"(*) đó quá khiến người khác chán ghét nên ngươi hãy đi giết hắn đi."
Tú Hà len lén cười, nếu nói như vậy thì tên tiểu tử đó không phải là cỏ rác rồi.
Nét mặt nàng hiện lên sự khó xử lại nói:
-"Nhưng tiểu thư, tiểu tỳ trước nay chưa từng giết người, lần này là lân đầu tiên giết người giữa phố, tiểu tỳ có chút không dám. Tiểu tỳ thấy chi bằng như thế này có được không? Tiểu tỳ đi bắt tên vô sỉ đó lại đây cho tiểu thư định đoạt muốn giết thế nào thì giết thế ấy."
Tú Hà nói xong, quay người nhanh chóng đi bắt Lâm Vãn Vinh nhưng tuyệt sắc công tử vội vàng nói:
-"Đứng lại…"
Tú Hà chầm chậm quay người lại, tuyệt sắc công tử nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tú Hà bèn nói:
-"Ngươi đường đột như vậy đến bắt người há không phải là sẽ bại lộ thân phận của chúng ta với kẻ họ Tần kia sao?"
Tú Hà gật đầu nói:
-"Vậy cũng đúng , tiểu thư, theo người thì chúng ta phải làm thế nào đây? Tên tiểu tử vô sỉ đó rất đáng ghét, tiểu tỳ nhất định phải bắt hắn để tiểu thư tuỳ nghi xử lý."
Tuyệt sắc công tử nhìn Lâm Vãn Vinh đang phong lưu khoái lạc ở phía xa, tức giận nghiến răng nói:
-"Hôm nay chúng ta còn có nhiệm vụ quan trọng trên mình nên tha chết cho hắn lần này. Hôm khác mà hắn vẫn vô liêm sỉ như vậy thì ta sẽ tự tay kết liễu tính mạng hắn."
Tú Hà len lén lè lưỡi ra.Từ sau cái lần bị rơi xuống nước đó, cảm thấy tiểu thư rất hay thích nổi giận vô cớ, cũng không biết có quan hệ gì với tên tiểu tử kia nữa.
Tú Hà trộm nhìn tên gia đinh đang làm chuyện xấu xa ở phía xa kia.Tên tiểu tử đó đang để tay trên ngực người phụ nữ ngồi cạnh, sờ mó khắp nơi.
Con người đó sao lại có thể vô liêm sỉ đến thế kia chứ. Trái tim Tú Hà đập dữ dội nhưng nàng lại nhìn thấy tiểu thư của mình đang chăm chú nhìn tên "đăng đồ tử" ấy, ánh mắt phát ra những tia nhìn ẩn chứa biết bao sự phẫn hận.
---------------
Chú thích:
(*)đăng đồ tử: kẻ ăn chơi, kẻ phóng đãng, kẻ dâm đãng…