Chương 390: kính viễn vọng
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Lãnh Diện Nhân
Hiệu đính: Ngọc Vi
Hiếm khi được một đêm yên bình. Ôm lấy thân thể mềm yếu như không xương của Ninh Vũ Tích, trong lòng Lâm Vãn Vinh hết sức bình thản, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, không thấy bóng dáng Ninh tiên tử bên cạnh, trong phòng gọn gàng chẳng thấy chút bụi, không khí còn thoang thoảng u hương, cực kỳ vắng lặng.
Thoải mái nằm thêm một lát, vẫn không thấy bóng dáng Ninh Vũ Tích đâu, không biết nàng đi đâu làm gì rồi. Lâm Vãn Vinh rời giường thu dọn một chút, chậm rãi đi ra ngoài động.
Trời đã tảng sáng, phương đông thấp thoáng ánh hào quang từ nơi xa vạn trượng đang phá mây tràn tới, từng lớp sương mù giữa hai đỉnh núi dần dần tan đi, phía đối diện tuy vẫn còn thấy mơ hồ, nhưng tầm nhìn đã tăng lên rất nhiều.
Uốn vặn thân thể một cách thoải mái, đang muốn mò tới suối nước nóng rửa mặt, chợp đưa mắt qua, trên một khối đá cao lớn xa xa, thấy một bóng dáng mỹ lệ xuất trần đang đứng. Thân hình nàng thon dài, vóc dáng thướt tha, mái tóc đen huyền tung bay trong gió nhẹ, sương sớm thấm đẫm tóc mai, thấp thoáng phản chiếu trong nắng sớm, ánh lên sắc cầu vồng lung linh.
Lâm Vãn Vinh nhìn thấy liền mừng rỡ, vốc bừa nước rưới lên mặt rửa qua loa rồi hăm hở chạy tới bên tảng đá:
- Thần tiên tỷ tỷ, ra ngoài ngắm phong cảnh, sao không gọi ta đi cùng….ý, đây là cái gì?
Dưới tảng đá có để một đống lớn củi khô, xếp chồng lên nhau vào một chỗ, hẳn là Ninh Vũ Tích tự mình thu nhặt. Trên cành khô truyền lại mùi dầu đèn nhàn nhạt, Lâm Vãn Vinh biến sắc, sửng sốt hỏi:
- Tỷ tỷ, tỷ làm cái gì thế?
Ninh Vũ Tích khẽ vuốt lọn tóc phủ bên tai, dịu dàng cười với hắn, trong mắt tựa như thống khổ, lại tựa như vui mừng:
- Ngươi đã nói, làm người phải công bằng. Ta không muốn làm Thanh Tuyền khó xử, cũng không muốn làm ngươi khó xử, vậy thì công bằng một chút, đem vận mệnh của chúng ta giao cho ông trời….
Mi mắt nàng cụp xuống, thấm đượm lệ châu trong suốt, nàng chậm rãi cho tay vào ngực áo, lấy ra một cái đánh lửa, giống y hệt cái đã vứt xuống núi ngày hôm qua.
"Hóa ra là tiên tử tỷ tỷ dọa ta, trên người nàng căn bản là mang hai cái đánh lửa." Trong lòng Lâm Vãn Vinh như có trăm mối cảm xúc đan xen, chợt nghe một tiếng "tạch" khẽ vang lên, ánh lửa bùng cháy, hàng mi dài của Ninh Vũ Tích bỗng run run, nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống, không đợi Lâm Vãn Vinh kịp phản ứng, cánh tay xinh xinh mềm mại vung lên, mồi lửa kia liền rơi xuống đống củi khô.
"Bùng" một tiếng, dầu nhanh chóng bắt lửa, hòa cùng củi khô cháy bừng bừng, khói đen cuồn cuộn bốc lên trời, ngoài mấy dặm cũng có thể nhìn thấy, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Vũ Tích, càng làm hiện vẻ xanh xao yếu đuối thật khiến người ta đau lòng.
- Tiểu tặc, ngươi muốn làm cái gì?
Trong mắt đẫm lệ, chỉ thấy Lâm Vãn Vinh như phát điên nhảy xuống tảng đá, hai nhân giẫm mạnh lên đám cỏ khô như muốn dập tắt ngọn lửa, Ninh Vũ Tích kinh hãi, chân điểm nhẹ, lướt tới trước người hắn, nhấc người hắn lên rồi vội vã lướt đi mấy thước mới dừng lại.
Nhìn ống quần rách nát của hắn, hai chân hai tay bị khói lửa làm bỏng rát, trên mặt còn dính chút tro than, Ninh Vũ Tích nắm thật chặt lấy tay hắn, miệng còn chưa nói, nước mắt đã tuôn rơi:
- Tiểu tặc, ngươi, người không muốn sống sao?
- Tỷ tỷ, tỷ biết mình đang làm gì không?
Lâm Vãn Vinh tựa như không nghe thấy lời nàng, lầm bầm hỏi.
Ninh Vũ Tích cắn chặt môi hồng, lặng lẽ gật đầu:
- Trên đời này khó khăn nhất chính là hai chữ công bằng. Trên đỉnh Tuyệt phong này, ít có người lui tới. Ta đem giữ ngươi ở đây, thật vô cùng bất công với đám Thanh Tuyền, lòng ta cũng khó yên ổn. Đã như vậy, ta liền cùng với trời cao đánh cược một phen, nếu bọn họ không nghĩ ra được biện pháp cứu ngươi đi, thì là ta thắng, ta sẽ thanh thản, không còn gì hổ thẹn, sẽ cùng ngươi ở đây mãi mãi làm phu thê, làm thần tiên khoái hoạt.
Mái tóc dài của nàng tung bay trong gió nhẹ, Ninh Vũ Tích thần sắc kiên định cắn răng nói tiếp:
- Nhưng nếu bọn họ nghĩ ra được biện pháp, vậy thì là ta thua, ta sẽ…
- Tỷ sẽ thế nào?
Lâm Vãn Vinh nắm chặt lấy tay nàng, trừng mắt hét lớn.
- Ta, ta cũng không biết.
Thấy thần sắc mạnh mẽ của hắn, trong lòng Ninh Vũ Tích mềm ra, chậm rãi nép vào ngực hắn, nước mắt tuôn rơi, dịu dàng nói:
- Tiểu tặc, ngươi đừng ép ta, ta đã đem vận mệnh của ta giao cho ông trời, chỉ có vậy cõi lòng của ta mới có thể yên ổn, mới có thể vượt qua được chính mình. Nếu không như thế, cho dù là ta và người ở cùng nhau, tâm kết cũng khó giải được, buồn bực cả đời.
Ninh Vũ Tích tuyệt không phải nói lời kích động, trời sinh tình tình nàng cố chấp như thế rồi, nếu không để nàng giải được tâm kết thì vĩnh viễn sẽ không vui vẻ hạnh phúc được một ngày.
Lâm Vãn Vinh trong lòng đau đớn, khổ sở lắc đầu than:
- Tỷ tỷ, đây là tỷ thoát ra khỏi một vòng vây này nhưng lại tiến vào một vòng luẩn quẩn khác, cớ gì phải khổ thế! Cách xuống núi, không phải là không thể, tới như thế nào thì sẽ về như thế đó…
Ninh Vũ Tinh cả kinh:
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu, cười khổ không đáp, Ninh Vũ Tích vùi đầu vào lòng hắn, yếu ớt nói:
- Ta biết, với trí thông minh của ngươi, nhất định là sớm có biện pháp rồi. Nhưng ta không quan tâm, mặc kệ là thành hay bại, ta đã rơi xuống hồng trần, không trở lại được nữa, ta làm như thế, là tạo cho Thanh Tuyền một cơ hội, cũng là tạo cho chính mình một cơ hội, để ta có thể an tâm truy cầu nguyện ước của mình. Tiểu tặc, ngươi hiểu được ta không?
"Có có thể hiểu được không ư?" Uổng cho Lâm Vãn Vinh ngày thường miệng nở hoa sen, lúc này cũng không biết nên nói sao. Đống củi khô càng cháy càng mạnh, ánh lửa bừng bừng chiếu lên má hắn, trong lòng hắn khi thì vui khi thì buồn, trăm loại tư vị trong đầu. Thật lâu cũng không nói nổi một câu.
Ninh Vũ Tích nói hết một lượt, tựa như đã vứt bỏ được tất cả gánh nặng trên người, vẻ mặt nhẹ nhõm vô cùng, nhìn hắn cười duyên dáng:
- Đừng lo lắng thay cho ta, dù ngươi nghĩ ra biện pháp, nhưng Thanh Tuyền ở đối diện lại không biết, thiên hạ này mấy người có được đầu óc như ngươi? Ta chắc gì đã thua!
- Thua rồi cũng chẳng sao!
Lâm Vãn Vinh hôn lên đôi môi anh nào, chợt bật cười:
- Nói ra tỷ không tin, ta sống được ở trên thế giới này, vốn đã là một kỳ tích vĩ đại, không có gì ta không làm được. Mà ta am hiểu nhất, chính là biến cái không thể thành có thể. Ví dụ như, chúng ta nhất định sẽ sinh bảy nam tám nữ, điểm này, không tùy theo thời gian và địa điểm mà có thể thay đổi …
- Tiểu tặc vô sỉ!
Ninh Vũ Tích khẽ hứ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, nép sát và lòng hắn, ngượng ngùng không nói được gì.
- Lâm tướng quân …. Thiên Tuyệt phong …. Lâm tướng quân … Thiên Tuyệt phong…
Hai người đang ngọt ngào, trên vách đá đối diện chợt vang lên một loạt tiếng hô hoán đồng loạt, lúc này sắc trời quang đãng, nhìn ra xa xa, mơ hồ thấy vô số binh sĩ đứng trên đỉnh núi. Tất cả cùng hướng tới bên này hô hoán, tiếp đó một tiếng hô lớn thô hào theo gió truyền lại:
- Lâm tướng quân, Lâm tướng quân…
- Là Hồ đại ca!
Lâm Vãn Vinh đứng bật dậy.
Thời tiết rất tốt, mây mù chỉ còn một lớp mong manh, Ninh Vũ Tích công lực tuyệt cao, tập trung đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trên đỉnh núi đối diện dựng lên một ống trúc lớn hình cái loa, tiếng nói thông qua ống trúc mới có thể truyền xa như vậy.
- Chúng ta biết tướng quân trên Thiên tuyệt phong, tướng quân yên tâm. Mấy vạn huynh đệ chúng ta, dù phải lấy người làm thang, cũng nhất định phải đưa tướng quân xuống. Bọn thú non người Hồ ở phương bắc càn rỡ quá mức, nhiệt huyết của các huynh đệ đều đang sôi trào, chỉ đợi tướng quân trở lại dẫn chúng ta lên phương bắc giết địch, vì nước lập công! Vì tướng quân, các huynh đệ. Lên…
Dưới núi chợt vang lên một loạt tiếng pháo, tiếp đó liền có hằng hà sa số binh sĩ lao tới, dọc theo vách núi thẳng đứng dựng tầng tầng thang mây, từng đốm đen nhỏ nhiều không đếm xuể, theo thang mây bám vách núi trèo lên trên.
- Hồ Bất Quy, bảo bọn họ dừng lại, bảo bọn họ dừng lại! Đây là sinh mạng của các huynh đệ đó, con mẹ ngươi hồ đồ, quá hồ đồ…
Lâm Vãn Vinh điên cuồng nhảy lên, lớn tiếng kêu gào, hai mắt đỏ như máu, hai bàn tay như muốn nghiến nát từng ngón. Nhưng thanh âm của hắn quá nhỏ, vô luận làm sao cũng không thể truyền tới được bờ bên kia.
Ninh Vũ Tích kéo tay hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng bảo:
- Có nhiều quân sĩ kiên cường hộ vệ ngươi như thế. Tiểu tặc, ngươi thật không phải là kẻ tầm thường! Ngươi thật sự muốn lên tiền tuyến phương bắc chống lại người Hồ sao?
Lâm Vãn Vinh nhiệt huyết dâng trào, nghiến răng đáp:
- Các huynh đệ đối đãi với ta như thế. Nếu ta không đi, con mẹ nó ta không phải là người nữa.
- Đừng có nói bậy bạ.
Ninh Vũ Tích che miệng hắn lại, sắc mặt dần dần nhợt nhạt, đột nhiên ngẩng đầu quát lên:
- Hồ Bất Quy đối diện nghe đây, Lâm tướng quân ra lệnh cho ngươi tức tốc thu binh lùi lại, không được làm uổng phí tính mạng của quân sĩ. Kẻ nào cãi lại, xử theo quân pháp!
Nàng công lực cao tuyệt, lời này truyền đi thật xa, âm thanh phảng phất dội vào vách đá đối diện. Hồ Bất Quy mừng rỡ:
- Mạt tướng tuân lênh, thu binh, thu binh! Tướng quân ra lệnh thu binh!
Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay nàng cảm kích:
- Tỷ tỷ, ta thay mặt cho tất cả các huynh đệ cám ơn tỷ!
Ninh Vũ Tích tựa vào lòng hắn, nước mắt lả chả, nghẹn ngào:
- Không cần cám ơn ta, ta cũng không biết làm như vậy là đúng hay là sai!
- Sư phó…
Đối diện đột nhiên truyền tới tiếng gọi tha thiết của một nữ tử, Lâm Vãn Vinh nghe được rõ ràng, chính là tiếng của Thanh Tuyền. Thanh âm của Tiêu tiểu thư mang chút nghẹn ngào:
- Sư phó, Lâm lang, hai người đừng lo, Từ tiểu thư sắp đến, ta nhất định có biện pháp đón hai người xuống.
- Là Thanh Tuyền!
Ninh Vũ Tích lẩm bẩm nói, ngây ngốc không biết nên đáp trả thế nào.
Trong đầu Lâm Vãn Vinh xoay chuyện nhanh chóng, chớp mắt liền hiểu ra, vừa rồi Hồ Bất Quy phái người bắc thang, chắc chắn là Thanh Tuyền ra lệnh. Nàng là đồ đệ của Ninh tiên tử, tự nhiên hiểu được tính cách của Ninh Vũ Tích, liền dùng cách dẫn dụ này để xác thực hai người chúng ta có trên vách núi hay không.
- Sư phó, sư phó, con là Hương Quân, con rất nhớ người!
Đối diện lại có một giọng trẻ con của một đứa bé gái truyền lại:
- Người đợi một lát, con và sư tỷ lập tức tới đón người xuống. Người trước tiên hãy đem tên gia hỏa khi phụ sư tỷ con đánh cho một trận nha.
Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, nắm tay tiên tử đang muốn nói chuyện nhưng lại thấy mặt nàng tái nhợt, tức thì kinh ngạc:
- Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?
Ninh Vũ Tích ôm hai gò má, nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống:
- Tiểu tặc, ta, ta có phải là sai rồi không? Nghe thấy giọng của bọn chúng, ta liền cảm thấy mình là tội nhân!
Lâm Vãn Vinh ôm nàng vào lòng:
- Tỷ tỷ, tỷ không sai, Thanh Tuyền cũng không sai. Chuyện này mặc dù có chút phức tạp một chút, nhưng cũng không phải là không có cách giải quyết. Cũng giống như tỷ nói đó, lần này là đánh cược với trời cao, vô luận là thắng hay thua, đều làm cõi lòng tỷ thanh thản.
Ninh Vũ Tích trầm mặc hồi lâu, chợt buồn bã nói:
- Vậy bây giờ ta không nói nữa…. tiểu tặc, ta sợ ta sẽ thua!
- Thua cũng không sợ, ta đã nói rồi, không có chuyện gì ta không làm được. Ta đã thề, nhất định phải lấy tỷ làm vợ, ưm…
Không đợi hắn nói xong, một làn môi mềm mại đã phủ lên miệng hắn, cảm giác êm ái kia thật khiến người ta rung động mãnh liệt. Cảm nhận hơi nóng từ trong lòng tiên tử, thân thể xinh đẹp run rẩy, tim Lâm Vãn Vinh đập dồn dập, tiên tử sa vào trần thế, tinh thần so với người phàm còn yếu ớt hơn, nếu ai nhẫn tâm vứt bỏ nàng, kẻ đó không phải là người nữa.
- Sư tỷ, tỷ nhìn thấy cái gì rồi? Có thấy sư phó không? Cho muội xem một chút!
Thấy sắc mặt sư tỷ tái nhợt, Lý hương quân đưa tay ra, muốn lấy cái vật kỳ quái trong tay Tiêu tiểu thư.
Tiêu tiểu thư cố nén nước mắt, vội vã thu hồi vật kia, thản nhiên nói:
- Không nhìn thấy, có lẽ là sư phó đi nghỉ rồi.
Lạc Ngưng lau dòng lệ trong mắt, khẩn thiết hỏi:
- Đại ca đâu?! Có nhìn thấy đại ca không?! Tỷ tỷ, cho muội nhìn đi, muội chỉ nhìn chàng một cái thôi! Mấy ngày không gặp, cũng không biết là chàng mập hay gầy đi rồi?
Tiêu tiểu thư nắm chặt lấy vật kia, cắn chặt đôi môi hồng muốn bật máu, quay đầu đi che nước mắt đang chảy xuống:
- Ta không nhìn thấy chàng, đại khái chắc chàng cũng đi nghỉ ngơi rồi. Muội yên tâm, chàng và sư phó đều rất khỏe.
Lạc Ngưng vội ôm lấy Thanh Tuyền:
- Tỷ tỷ, tỷ sao lại khóc? Vất vả lắm mới tìm được tướng công, tỷ đừng là thương tổn thân thể!
- Ngưng Nhi, ta không sao.
Tiêu Thanh Tuyền dựa vào vai Lạc Ngưng, tinh thần hư nhược, đôi vai run bần bật, nước mắt như mưa:
- Chỉ là mấy ngày không gặp, có chút nhớ chàng, đồ phóng đãng đáng chết…
Lạc Ngưng không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng, vội vỗ vai an ủi:
- Tỷ tỷ, muội cũng hận chết đại ca đi, nhưng cũng lại nhớ chết đại ca. Đợi chàng trở về, chúng ta cùng không thèm để ý đến chàng nữa.
- Không để ý tới chàng!
Tiêu Thanh Tuyền lầm bẩm tự nhủ, nhưng trong lời nói lại không có nửa phần kiên định.
Lý Hương Quân ở bên cạnh thấy hai người khóc lóc dầm dề, nhịn không được dẩu môi:
- Sư tỷ, cái thứ gọi là kính viễn vọng gì đó trong tay tỷ, rốt cuộc có thể nhìn thấy sư phó hay không? Đừng có lừa muội!
Nói tới kính viễn vọng, Lạc Ngưng cũng trở nên hứng thú, nôn nóng nhìn Tiêu Thanh Tuyền. Tiêu tiểu thư cười khổ một tiếng, chua xót:
- Ta cũng hy vọng không nhìn thấy gì cả…. kính viễn vọng này, chính là vật của Tây dương, nghe nói một người Pháp Tây Lan tên là Tháp Ốc Ni hôm qua tặng cho phụ hoàng, đồn rằng có thể nhìn xa ngàn trượng, có được kỳ vật này, phụ hoàng liền phái người đưa tới cho ta ngay trong đêm. Nào biết… cái đồ xấu xa này…
Tiêu Thanh Tuyền nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, Lạc Ngưng và Lý Hương Quân cùng nhìn nhau: "Rốt cuộc là tỷ tỷ đang chửi ai?"
Thấy tình hình không ổn, Lạc Ngưng vội vàng mở miệng:
- Đúng rồi, Xảo Xảo đi mời Từ tỷ tỷ, sao tới tận bây giờ tỷ ấy còn chưa chịu đến nhỉ.
- Nữ nhân ghê gớm này, ngay cả lời sư tỷ của ta cũng dám chống lại.
Lý Hương Quân đứng bậy dậy:
- Muội đi giết cô ta!
Lạc Ngưng bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng xua tay, Tiêu tiểu thư trừng mắt nhìn Lý Hương Quân, buồn bã nói:
- Sợ là Xảo Xảo có mời nàng ta không đến, vị Từ tiểu thư này, tình cách rất mạnh mẽ.
Nàng cắn răng nói:
- Để ta đi mời nàng ta!
----------------------
Chương 391: Kia là cái gì?
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Ngọc Vi
Hiệu đính: Ngọc Vi
- Như vậy sao được?
Lạc Ngưng kinh hãi, vội vàng giữ lấy tay nàng:
- Tỷ tỷ, tỷ người mang thai, sao có thể lên xuống bôn ba mệt nhọc, hay là muội đi, muội và Chỉ Tình tỷ tỷ tương giao thân thiết, tỷ ấy nhất định sẽ nể mặt muội.
- Đây chẳng phải là vấn đề nể mặt hay không nể mặt.
Tiêu Thanh Tuyền khẽ lắc đầu than:
- Ngưng Nhi, mấy ngày trước Từ tiểu thư mời Lâm lang qua phủ, muội có biết ta vì sao ngầm ngăn trở chàng đi gặp gỡ không?
- Điều này, hẳn là tỷ tỷ muốn quản thúc đại ta thêm phải không?
Lạc Ngưng cẩn thận thăm dò. Nàng và Từ Chỉ Tình quen nhau từ thủa nhỏ, giao tình sâu sắc, tự nhiên muốn nói giúp cho nàng ta vài lời.
Tiểu Thanh Tuyền lắc đầu:
- Quản thúc chàng, cũng chỉ là cái vỏ mà thôi, đó chính là để dọa cô ta, khiến cô ta bớt phóng túng lại một chút. Muội cũng biết đó, với tính cách của Lâm lang, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng khó quản được một phần. Vị Từ tiểu thư này, ta chỉ gặp mới mấy lần, nhân phẩm dung mạo tất nhiên không có gì phải chê trách, nhưng có một điều làm ta nhớ rất khắc sâu, đó chính là tính tình của nàng ta. Ngưng Nhi muội cũng biết đó, ngày đó ta và Lâm lang trùng phùng trong thánh phường, vào giữa thời khắc vừa mừng vừa tủi ấy, đổi lại là một người khác ở chỗ ấy, sớm đã nấp đi, để lại chút thời gian cho ta và Lâm lang tâm sự. Duy chỉ có vị Từ tiểu thư này khác biệt với mọi người, nàng ta một bước không rời Lâm lang, hơn nữa trước mặt ta thể hiện tình cảm với Lâm lang, ý đồ rất rõ ràng, chính là không muốn thua ta.
"Còn có việc này nữa à?" Lạc Ngưng thầm tặc lưỡi: "Thử nghỉ đại ca và tỷ tỷ xa cách bao lâu mới gặp lại, khi tâm tình tỷ tỷ bội phần ấm áp và kích động, lại có một nữ tử khác trước mặt tỷ ấy chủ động thân thiết với đại ca, trong lòng tỷ ấy sẽ có tư vị gì? Chẳng trách Tiêu tiểu thư đối xử với Từ Chỉ Tình không lạnh không nhạt."
Tiêu tiểu thư cười khổ:
- Ta cũng chẳng phải là người hà khắc, không tùy tiện làm khó người khác. Nhưng ở việc này, liền có thể nhìn ra tính cách của Từ tiểu thư, độc lập, hiếu thắng. Bất kể việc gì cũng không muốn thua người, có lẽ, lúc này nàng ta đang đợi ta tới cẩu khẩn đó.
Lạc Ngưng cũng không biết phải nói cái gì, buồn bã thở dài:
- Tính tình của Chỉ Tình tỷ tỷ. Có liên quan đến điều tỷ ấy trải qua. Chưa được động phòng, đã mất đi vị hôn phu, sau đó lại với thân nữ nhi ra trận giết địch, nếu không cứng rắn độc lập một chút, nào có thể kiên trì tới hôm nay? Đại ca sau này nếu thật sự phải lên tiền tuyến phía bắc, khó tránh khỏi sẽ phải giao thiệp nhiều với Chỉ Tình tỷ tỷ…
Tiêu Thanh Tuyền chậm rãi đi mấy bước, trầm ngâm hồi lâu, mới than:
- Đây cũng chính là điều ta lo lắng. Với tính tình của Từ tiểu thư, nói dễ nghe thì gọi là kiên cường, nhưng kiên cường quá mức sẽ cố chấp chỉ làm theo ý riêng của bản thân. Nếu ngày nào đó Lâm lang và nàng ta cùng lên chiến trường. Sẽ xảy ra chuyện gì thì không nói chắc được.
Lạc Ngưng không nói gì, Tiêu tiểu thư nói có đạo lý. Những điều từng trải đã tạo nên tính cách, con người Từ Chỉ Tình trở thành như vậy cũng do những gì nàng ta nếm trải.
- Tỷ tỷ, vậy tỷ còn muốn mời Chỉ Tình tỷ tỷ cứu đại ca không?
- Mời, đương nhiên phải mời.
Tiêu Thanh Tuyền kiên định:
- Không có chuyện gì quan trọng hơn Lâm lang, dù là ta phải bừng trà rót nước cũng phải mời được Từ tiểu thư đi một chuyến. Ngưng Nhi, muội ở nơi này chiếu cố cho Lâm lang thật tốt…
Nàng nghĩ ngợi chần chừ trong chốc lát. Lại lấy kính viễn vọng kia giao tới tay Lạc Ngưng:
- Thứ này muội tạm thời cầm lấy, nhớ kỹ, nếu không phải Lâm lang xảy ra chuyện, muội ngàn vạn lần không được dùng nó để nhìn.
- Vì sao?
Lạc Ngưng nghi hoặc nhìn nàng.
Tiêu tiểu thư khẽ cắn răng, sắc mặt đỏ bừng:
- Nghe nói người Tây dương tạo ra kính viễn vọng này có chút phép tắc, một ngày chỉ có thể nhìn ba lần, nếu muội hao phí cơ hội, vậy chúng ta cứu Lâm lang sẽ phải khó khăn hơn rất nhiều.
Lạc Ngưng cả kinh, vội xua tay:
- Vậy muội tạm thời sẽ không nhìn, muội sẽ ở đây nói chuyện với đại ca, đợi chàng trở lại sẽ nhìn cho kỹ.
"Đồ phóng đãng nhẫn tâm!" Tiêu tiểu thư đau xót, nước mắt trào ra, vội vàng quay đầu đi ừ một tiếng, chui vào trong kiệu nhanh chóng đi xuống núi. Hồ Bất Quy cũng là người tinh tế, sớm biết vị Xuất Vân công chúa này chính là người đứng đầu chư vị phu nhân của Lâm tướng quân, có sức ảnh hưởng cực lớn với Lâm tướng quân, vội vàng điểm một đội kỵ binh, phái Hứa Chấn hộ vệ, đi theo tướng quân phu nhân.
Ánh mặt trời chói chang, sắc xuân tươi đẹp rực rỡ, người đi đường huyên náo tấp nập không ngớt, nhưng Tiêu Thanh Tuyền chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức, thúc dục tiểu kiệu tiến về phía trước, vừa tới trước cửa Lâm phủ, còn chưa dừng lại, đã nghe hộ vệ phía trước quát chói tai:
- Điêu dân phương nào, dám ngăng cản phượng giá của công chúa?
Một âm thanh lo lắng run rẩy vọng tới:
- Người ngồi trong kiệu, phải chăng là Xuất Vân công chúa?!
Giọng nữ tử vừa cất tiếng nói rất trong trẻo, nghe tựa hồ tuổi không lớn, Tiêu tiểu thư vén rèm lên, liền thấy ngay ở phía trước, quân sĩ đao thương sáng loáng, đang ngăn cản một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, người mặc một chiếc áo mỏng, môi hồng răng trắng, da dẻ như ngọc, mặt tiều tụy vô cùng, nhưng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trời xinh của nàng, lại càng thêm phầnthương cảm động lòng người, tựa như một đóa hoa nhỏ nở vào buổi sớm mai. Thêm chút thời gian nhất định sẽ là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
"Đây là tiểu cô nương nào, sao lại quen mắt như thế?" Trong lòng Tiêu Thanh Tuyền nghi hoặc, nhưng không nhớ nổi đã gặp nàng ở đâu.
Tiểu cô nương hai tay đỡ lấy đao thương của quân sĩ phía trước, liều mạng đẩy ra, đôi mắt trong sáng kia đã long lanh nước mắt, trông như muốn lăn xuống, nàng hét lớn lên:
- Công chúa, ta muốn gặp công chúa!
Tiêu Thanh Tuyền còn chưa kịp nói, trong Lâm phủ đã có một người chạy nhanh ra, kéo lấy tay áo tiểu cô nương:
- Tiêu nhị tiểu thư, xin đừng nhiễu loạn phượng giá. Công chúa đã trở lại rồi, người nhất định sẽ đem hành tung của Lâm đại nhân báo cho tiểu thư.
Người từ phía sau chạy ra này, nếu là Lâm Vãn Vinh nhìn thấy, chắc chắn sẽ hưng phấn kêu lớn, vị này chính là Cao Tù đã lâu không gặp. Hắn phụng mệnh hoàng thượng làm thủ lĩnh hộ vệ bảo vệ Lâm phủ, ngày trước từng theo Lâm Vãn Vinh và Tiêu Ngọc Nhược trên đường từ Hàng Châu trở về, rất quen thuộc với Lâm Vãn Vinh.
"Tiêu nhị tiểu thư?" Tiêu Thanh Tuyền khẽ gật đầu, tiểu nha đầu này và tỷ tỷ của nàng có vài phần giống nhau, chẳng trách nhìn quen thuộc như vậy. Đây chính là vị Tiêu tiểu thư giới thiệu Lâm Vãn Vinh vào Tiêu gia làm việc, còn từng lấy thân cứu Lâm Vãn Vinh dưới lưỡi kiếm của Bạch Liên giáo, ngay cả nhân duyên giữa Tiêu Thanh Tuyền và Lâm Vãn Vinh, tiểu nha đầu này cũng đáng xem là một nửa người làm mai. Trong lòng Tiêu Thanh Tuyền cảm kích, lại thấy tiểu nha đầu này xinh tươi động lòng người, lại càng thích hơn, vội vàng phất tay, chúng thị vệ thu đao kiếm lại.
- Tiểu muội muội, muội gọi ta sao?
Một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai Tiêu Ngọc Sương, bình thản ung dung, vừa đằm thắm lại có một phong thái khoan khai khó tả.
Nhị tiểu thư ngẩng đầu lên nhìn, tức thì ngây người ra. Từ trên tiểu kiệu một nữ tử chậm rãi đi xuống. Áo lụa vàng, dáng vẻ thướt tha, mi như rặng núi xa, mắt tựa nước thu. Đứng trong đám người lại có một loại khí chất xuất trần trời sinh, xinh đẹp tuyệt trần.
- Người, người là …
Nhìn vẻ tuyệt lệ của của Tiêu Thanh Tuyền, Tiêu Ngọc Sương tựa hồ quên mất điều mình muốn nói, lẩm bẩm:
- Tỷ tỷ, tỷ thật là xinh đẹp.
Tiêu Thanh Tuyền nghe được một tiếng tỷ tỷ rất là vui thích, vội nắm lấy tay Ngọc Sương mỉm cười:
- Hảo muội muội, muội thật là đáng yêu. Muội ở đây là để chờ ta sao?
Ở bên kia Cao Tù khom người hành lễ:
- Công chúa, người về thật rồi. Từ cái đêm Xảo Xảo tiểu thư và Lạc tiểu thư đi. Nhị tiểu thư liền ở trước cửa phủ trông đợi tin tức của đại nhân, đến giờ đã là bốn ngày rồi. Thuộc hạ còn chưa thấy Nhị tiểu thư nghỉ ngơi chút nào.
Sắc mặt Tiêu Ngọc Sương tiều tùy vô cùng, nhìn thấy phong tư tuyệt thế của Tiêu tiểu thư, ánh mắt nàng ảm đạm, lặng lẽ cúi đầu, khẽ nói:
- Tỷ tỷ. Tỷ chính là công chúa sao? Hóa ra đúng là có một người như thiên tiên. Đáng hận là người xấu kia nói với muội, muội vẫn không tin, hơn nữa còn muốn so cao thấp với với tỷ. Nực cười, cực kỳ nực cười!
Nước mắt nàng chảy ròng ròng, thân hình lảo đảo muốn ngã, Thanh Tuyền kinh hãi, vội vã đỡ lấy nàng:
- Hảo muội muội, muội muội nói đi đâu thế, trong mắt của Lâm lang, muội chính là tiểu tiên tử, tỷ tỷ cũng phải cảm kích muội.
Nước mắt Nhị tiểu thư thành từng chuỗi chảy xuống, cắn nát đôi môi đỏ, từng tia máu rỉ ra, nhưng lại cương quyết nghiêng đầu đi, không để người khác nhìn thấy, âm thanh mang chút run rẩy:
- Công chúa tỷ tỷ, người xấu kia của nhà ta, hắn, hắn có khỏe không? Có người làm hắn bị thương không?
Thấy vẻ quật cường của Tiêu nhị tiểu thư, Tiêu Thanh Tuyền thương xót, ôm lấy vai nàng:
- Muội muội chớ nên lo lắng, người xấu kia của muội khỏe mạnh không việc gì, hiện giờ đang ở một nơi phong lưu khoái hoạt.
Tiêu Ngọc Sương gật đầu, nước mắt trào ra:
- Công chúa tỷ tỷ, muội, muội có thể gặp hắn hay không. Tỷ, tỷ đừng nên hiểu lầm, muội không có ý gì khác, muội chỉ muốn nhìn thấy hắn.
Tiêu nhị tiểu thư nghẹn ngào không ra tiếng, đôi tay nhỏ bưng chặt gò má:
- Người xấu kia vắng mặt, nhà chúng ta loạn cả lên, nương thân đã bệnh rồi, tỷ tỷ lại không thấy… muội… muội một mình không chống đỡ được. Muội nhớ hắn… không, muội không nhớ hắn, muội…
Gặp được Tiêu Thanh Tuyền, nhìn thấy dung nhan như thiên tiên của Tiêu tiểu thư, tâm tình tức thì hoàn toàn rối loạn, lẩm bẩm tự nói, không biết phải mở lời như thế nào, òa khóc.
Tiêu Thanh Tuyền cảm động, vành mắt đã ươn ướt, vỗ lên vai Nhị tiểu thư:
- Ngọc Sương muội muội, muội đừng nên lo lắng, đợi ta làm xong việc ở đây rồi, ta sẽ dẫn muội cùng đi gặp chàng.
Tiêu Ngọc Sương dường như không dám tin vào tai mình, ngẩng mạnh đầu lên, dấu nước mắt trên mặt vẫn còn:
- Tỷ tỷ, tỷ, tỷ nói thật chứ?!
Thấy Tiêu Thanh Tuyền kiên định gật đầu, Tiêu Ngọc Sương đứng ngẩn ra hồi lâu, chợt òa một tiếng nhào vào lòng Thanh Tuyền, khóc rống lên:
- Tỷ tỷ, đa tạ tỷ. Muội nhớ người xấu kia, muội rất nhớ hắn …
Tiêu Ngọc Sương cực nhọc chờ đời ở trước cửa Lâm phủ bốn ngày đêm không chợp mắt, cuối cùng tâm nguyện được đạt thành, tinh thần nhẹ nhõm, thân thể liền giống như một khối đá cứng ngắc, ngã thẳng ra đằng sau lịm đi.
Tiêu Thanh Tuyền nhanh tay lẹ mắt, vội đỡ lấy nàng, thân thể Tiêu Ngọc Sương nhũn ra, dựa vào lòng Tiêu tiểu thư, hai mắt khẽ khép lại, cuối cùng từ từ chìm vào giấc ngủ.
"Đúng là tác nghiệt!" Nhìn nụ cười ngọt ngào trong giấc ngủ của Tiêu nhị tiểu thư, hàng mi còn thấm đẫm nước mắt vẫn chưa khô, Tiêu Thanh Tuyền im lặng lắc đầu: "Tiểu cô nương như thế này, ta nhìn thấy còn thương, khỏi phải nhắc đến ông xã trời sinh đa tình của mình rồi."
An trí Tiêu nhị tiểu thư ở phòng nhỏ trong xe ngựa, Tiêu Thanh Tuyền quay người lại hỏi Cao Tù:
- Cao thị vệ, đã gặp Xảo Xảo chưa?
- Xảo Xảo tiểu thư trở lại sao?
Cao Tù kinh hãi lắc đầu:
- Ti chức không hề gặp.
"Vậy cô bé nhất định còn đang ở Từ phủ." Tiêu tiểu thư gật đầu, nhà cũng không vào, liền đi tới trước cửa Từ phủ ở cách vách. Tiêu Thanh Tuyền thân phận tôn quý, Từ gia đã có mấy người quỳ ở trước trước cửa nghênh đón, phóng mắt nhìn một lượt, nhưng lại chỉ là những quản gia hạ nhân, Từ Vị, Từ Chỉ Tình một người cùng không có ở bên trong.
Lúc này chính là buổi triều sớm, Từ Vị không ở trong phủ cũng không có gì lạ, nhưng không thấy bóng dáng Từ Chỉ Tình, Tiêu tiểu thư tức thì ngẩn ra.
- Tỷ tỷ, tỷ đã tới rồi.
Hai mắt Xảo Xảo đỏ bừng, từ trong Từ phủ đi ra, nắm lấy tay nàng, nghẹn ngào nói:
- Nha hoàn trong phủ nói, Chỉ Tình tỷ tỷ ngày hôm kia đã đi xa, tới nay còn chưa về. Muội còn không tin, đêm qua liền ở trong khuê phòng của Chỉ Tình tỷ tỷ đợi cả đêm, cũng không nhìn thấy bóng dáng tỷ ấy. Phía đại ca một khắc cùng không thể chậm trễ, Từ tỷ tỷ lại không ở nhà, giờ phải làm thế nào mới được đây?
"Không ở nhà?! Khéo vậy sao!?" Tiêu Thanh Tuyền ngạc nhiên:
- Nàng ta đi ra ngoài từ khi nào?
- Nghe những nha hoàn trong phủ nói là đi từ ngày hôm kia.
Xảo Xảo trả lời.
- Ngày hôm kia?
Tiêu Thanh Tuyền bỗng nở nụ cười, nắm lấy tay Xảo Xảo, dịu dàng nói:
- Vậy thì không phải sốt ruột nữa.
Xảo Xảo lo lắng trùng trùng:
- Sao không sốt ruột chứ? Đại ca ở trên Tuyệt phong kia, ăn không no, mặc không ấm, còn phải lúc nào cũng đề phòng sư phó của tỷ tỷ, kéo dài một ngày sẽ thêm một phần nguy hiểm.
"Nguy hiểm? Chẳng biết chàng còn vui vẻ khoái hoạt tới chừng nào nữa ấy chứ." Tiêu Thanh Tuyền có khổ mà khó lòng bày tỏ:
- Muội muội ngốc, muội cho rằng Từ tiểu thư kia đi thật sao?
- Chẳng lẽ tỷ ấy không đi?
Xảo Xảo vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Tiêu Thanh Tuyền gật đầu:
- Đại quân của Lý Thái không tới mấy ngày nữa là phải lên đường tiến về phía Bắc, Từ tiểu thư thân là quân sư, vào lúc này sao có thể rời đi. Thấy nàng ta tám phần là cố ý tránh chúng ta.
- Cố ý tránh chúng ta? Không phải đâu, Từ tỷ tỷ có tình ý với đại ca, chúng ta đều biệt…
Xảo Xảo dừng lời, nhìn Tiêu Thanh Tuyền muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Tiêu tiểu thư ảm đạm. Liếc mắt qua đám người của Từ gia, ánh mặt dừng ở một tiểu nha hòan xinh xắn, mỉm cười:
- Nếu ta không nhờ lầm. Muội tên là Ngọc Châu, nha hoàn thân cận của Từ tiểu thư, có phải không? Ngọc Châu tiểu muội, theo ta đoán, tiểu thư nhà muội, hẳn là có thư lưu lại.
Ngọc Châu vội vàng quỳ xuống hành lễ, tay dâng một phong thư:
- Xin công chúa tha thứ cho tiểu tỳ tội giấu diếm. Trước khi tiểu thư đi từng có dặn dò, nếu công chúa hỏi tiểu tỳ thì sẽ trình lên lá thư này. Nếu không hỏi, thì có thể đốt đi.
"Thì đốt đi?" Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu cười khẽ, Từ tiểu thư này thật là ngang ngạnh: "Trước tiên muốn đấu trí tuệ với ta đây."
Xảo Xảo vội vàng nhận lấy lá thư, Tiêu tiểu thư mở phong thư ra lướt thoáng qua, lá thư ngắn gọn rõ ràng, chỉ có lưa thưa mấy chữ nhỏ, xinh xắn chỉnh tề, liếc mắt qua là hiểu: …"nhanh chóng trở lại núi."
*****
- Ngươi làm cái gì vậy?
Ninh Vũ Tích lẳng lặng nép ở trong lòng hắn, nhìn hắn tỉ mỉ mài đoạn trúc thành một cái ống dài, một con mắt nheo nheo nhìn vào trong ống, xoay khắp bốn phía nhìn ngắm.
- Làm một cái kính viễn vọng đơn giản… để nhìn trộm tỷ tỷ tắm rửa!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, hôn lên gò mà óng ánh như ngọc của nàng.
- Tiểu tặc đáng ghét!
Ninh tiên tử đỏ bừng mặt, lại nhớ tình tình cả đêm đó khi đang tắm rửa bị hắn rình coi, mặt phát sốt, nhịn không được nhéo lên tay hắn, vừa thẹn vừa giận:
- Sau này không cho phép nhìn trộm.
- Nhìn trộm đương nhiên là không cần nữa rồi, ta chính là người đứng đắn.
Lâm Vãn Vinh cười lớn:
- Bây giờ ta có thể quang minh chính đại mà nhìn.
Luận tới những chuyện vô sỉ, hắn đúng là càng nói càng bạo miệng, Ninh Vũ Tinh khẽ hứ một tiếng, dung nhan như hoa, trong lòng càng yêu thích loại cảm giác ấm áp này.
Thấy đoạn trúc kia mài cũng khá ổn rồi, Lâm Vãn Vinh lấy từ trong lòng ngực ra một cái bình nhỏ, trong bình chứa ít chất lỏng màu lam, cũng không nhiều lắm. Hắn đem chiếc bình pha lê xoay về phía ánh mặt trời, nheo mắt nhìn chăm chú vào chiếc bình nhỏ, cũng không biết đang làm cái gì.
- Đây chính là nước hoa sao?
Ninh tiên tử tập trung tinh thần dò xét chiếc bình thủy tinh, hỏi nhỏ.
Lâm Vãn Vinh cười gật đầu:
- Cái này gọi là nước hoa hương lan, chính hợp với khí chất u lan không cốc* của tiên tử tỷ tỷ.
Hắn nhỏ ra một ít nước hoa, xoa lên tay tiên tử, Ninh Vũ Tích khẽ ngửi, hương thơm thoang thoảng, ít mà mãi vương vấn, nước hoa quả nhiên là danh bất hư truyền.
(* ý diễn tả vẻ điềm đạm cao nhã của Ninh tiên tử tựa như hang động xa vắng, hoa lan thanh cao)
Nữ nhân đều thích đẹp, tiên tử cũng không ngoại lệ. Ngửi thấy mùi vị độc đáo của nước hoa này, Ninh Vũ Tích mừng vô cùng, lại hít một hơi thật sâu, đang lúc cười vui, chợt lại nhớ tới cái gì đó, nụ cười tắt ngấm, ngây ngốc nhìn chiếc bình nhỏ trong tay, than khẽ:
- Hóa ra, thứ Thanh Tuyền dùng chính là nước hoa hương lan này. Tiểu tặc, là ngươi tặng cho nó sao?
"Nữ nhân đúng là mẫn cảm!" Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay nàng:
- Nước hoa này có muôn vạn mùi vị, phong tình vạn chủng, chỉ cần muốn là có thể có kết hợp cả hai dạng. Đợi sau này tra trồng đầy hoa lan trong vườn, sẽ chế cho tỷ tỷ một loại nước hoa riêng, đảm bảo là thiên hạ độc nhất vô nhị.
Ninh Vũ Tích "ừ" một tiếng cúi đầu xuống, cũng không biết đang nghĩ gì. Lâm Vãn Vinh đập chiếc bình lên tảng đá choang một tiếng, chiếc bình vỡ vụn thành mấy mảnh, nước hoa tràn ra, đổ lên mặt đất. Hắn lấy hai khối thủy tinh trong đó, cười với tiên tử:
- Tỷ tỷ, ta biến ra ma pháp cho tỷ xem.
- Biến ra ma pháp gì? Đừng để bị đứt tay?
Ninh Vũ Tích ngồi trên tảng đá, lười biếng tùy ý buông lỏng đung đưa đôi chân, giống như thiếu nữ mười mấy tuổi. Y phục trên người nàng sớm đã rách nát, lúc chân lắc lư, da thịt sáng bóng kia khi ẩn khi hiện, cách có mấy bước, Lâm Vãn Vinh có thể thấy sức sống cùng vẻ lộng lẫy của đôi đùi ngọc của nàng.
- Tiểu tặc.
Ninh Vũ Tích đỏ mặt, nhìn hắn mỉm cười, ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng, hóa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ.
Lâm Vãn Vinh nuốt mấy ngụm nước bọt, tìm mấy chiếc lá khô để trên mặt đất, tay cầm phiến kính không ngừng thay đổi phương hướng, chọn đúng góc độ ánh mặt trời chiếu vào.
Ninh Vũ Tích không biết hắn đang làm cái gì, thấy hắn tập trung toàn bộ tinh thần nhìn lên trên mặt đất, khi thì cúi đầu nhìn lá cây, lại thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mặt trời, trong lúc bồn chồn mồ hôi vã ra như tắm. Ánh mặt trời chiếu lên mảnh pha lê, làm người hoa mắt, Ninh Vũ Tích ngẩn ngơ nhìn hắn, trong lòng bỗng dâng lên một tư vị hạnh phúc chưa từng cảm nhận qua.
- Cháy lên rồi, cháy lên rồi!
Lâm Vãn Vinh đột nhiên hưng phất kêu to, Ninh Vũ Tích cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trên lá cây, tụ tập một đốm trắng sáng rực, từng làn khói xanh bay lên, đúng là làm lá cây cháy lên rồi.
Lâm Vãn Vinh vẫn còn hưng phấn, đợi tới nửa ngày không nghe thấy động tĩnh của Ninh Vũ Tích, ngẩng đầu lên lại thấy Ninh Vũ Tích đã quay đầu đi, bờ vai rung lên, nước mắt đã rơi đầy hai má.
- Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?
Lâm Vãn Vinh vội vàng nhảy tới ôm lấy gò má trơn mịn của nàng.
Ninh Vũ Tích hung hắn đánh vào ngực hắn, vẫn chưa nguôi giận, thình lình cắn lên ngực hắn, nước mắt tí tách rơi xuống:
- Hóa ra là ta tự tác đa tình rồi, ngươi chẳng cần tới đánh lửa, cũng đó thể đốt lửa lên. Ta giữ lại cái đánh lửa này có tác dụng gì?
Nàng móc cái đánh lửa trong lòng ngực ra muốn ném đi, Lâm vãn Vinh lanh tay lẹ mắt đọat lấy, Ninh Vũ Tích tức giận hừ một tiếng, chân nhỏ vung lên, một viên đá rơi xuống vực sâu không một tiếng động.
Nhìn đôi má thấm đẫm nước mắt của nàng, Lâm Vãn Vinh ngẩn người hồi lâu, đột nhiên cười phá lên.
- Ngươi cười cái gì?
Ninh Vũ Tích vừa thẹn vừa giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Lâm Vãn Vinh ghì chặt lấy thân thể nàng, nhìn vào đôi mắt nàng, nhu tình vô hạn:
- Tỷ tỷ, tỷ ngày càng giống nữ nhân, một nữ nhân chân chính.
"Ta thật sự thay đổi rồi sao?" Ninh Vũ Tích ngây ra hồi lâu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ép mình sát vào người hắn.
Lâm Vãn Vinh đem hai khối kính mài một phen, độ dày độ rộng vừa thích hợp, liền đem lắp vào trong ống trúc. Nâng chiếc kính viễn vọng lên đặt trên mặt, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bóng người trên vách đá đối diện. Mặc dù lờ mờ, nhìn không rõ khuôn mặt, Lâm Vãn Vinh vẫn hững phấn:
- Tỷ tỷ, tỷ mau lại xem đi, đây chính là kính viễn vọng ta tự chế đó, ta đúng là thiên tài!
Ninh Vũ Tích cầm kính viễn vọng nhìn ra xa, lắc đầu cười nói:
- Đúng là ngươi giỏi khoác lác nhất. Kính viễn vọng này của ngươi làm ta chóng mặt hoa mắt, nhìn cũng mơ mơ hồ hồ, ta không cần thứ này, cũng có thể nhìn xa hơn.
Với công lực của Tinh Tiên tử, trong thời tiết quang đãng thế này này nhìn thấy đỉnh bên kia, tuyệt không phải là giả dối. Lâm Vãn Vinh à một tiếng, thầm có chút thất vọng, Ninh Vũ Tích mềm lòng, nắm lấy tay hắn dịu dàng bảo:
- Một thân công phu này của ta, trong trăm vạn người mới có được một. Chiếc kính viễn vọng này của ngươi, lại có thể làm trăm vạn người có được công phu như ta, ngươi là phi thường nhất.
Thấy tâm tình của Lâm Vãn Vinh tựa như không tốt, nàng do dự một chút, thình lình hôn lên má hắn, đỏ mặt tức giận nói:
- Tên tiểu tặc tác quái ngươi, hãy tự biết đủ đi.
Gian kế của Lâm Vãn Vinh thành công, tức thì mặt mày hớn hở, xoay kính viễn vọng nhìn bốn phía, nụ cười trên mặt không thể che giấu được.
"Tiểu tặc này thật là!" Ninh Vũ Tích oán trách một tiếng, trong lòng ngọt ngào, cũng không nói nữa.
Bầu trời trong xanh, ngàn dặm không một bóng mây, Ninh Vũ Tích nhìn xa về phía trước, ánh mắt dừng trên đỉnh núi đối diện. Lúc đầu còn không thấy gì bất thường, dần dần, sắc mặt nàng biến đổi, chợt kéo lấy tay Lâm Vãn Vinh, giọng nói run rẩy:
- Tiểu tặc ngốc… kia, kia là cái gì?
- Cái gì cái gì?
Lâm Vãn Vinh điều chỉnh góc độ kính viễn vọng, chỉ thấy trên vách núi đối diện dựng đầy vật gì đen đen xếp thành một đống, nhìn không rõ lắm.
Trực giác cảm thấy có chút không đúng, vội nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt ra nhìn lại, lần này đã nhìn rõ ràng rồi, mấy chục khẩu pháo to lớn, nòng pháo âm u đang nhắm chuẩn Thiên Tuyệt phong này.
Lâm Vãn Vinh sợ tới hồn phi phách tán:
- Đại pháo…
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Lãnh Diện Nhân
Hiệu đính: Ngọc Vi
Hiếm khi được một đêm yên bình. Ôm lấy thân thể mềm yếu như không xương của Ninh Vũ Tích, trong lòng Lâm Vãn Vinh hết sức bình thản, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, không thấy bóng dáng Ninh tiên tử bên cạnh, trong phòng gọn gàng chẳng thấy chút bụi, không khí còn thoang thoảng u hương, cực kỳ vắng lặng.
Thoải mái nằm thêm một lát, vẫn không thấy bóng dáng Ninh Vũ Tích đâu, không biết nàng đi đâu làm gì rồi. Lâm Vãn Vinh rời giường thu dọn một chút, chậm rãi đi ra ngoài động.
Trời đã tảng sáng, phương đông thấp thoáng ánh hào quang từ nơi xa vạn trượng đang phá mây tràn tới, từng lớp sương mù giữa hai đỉnh núi dần dần tan đi, phía đối diện tuy vẫn còn thấy mơ hồ, nhưng tầm nhìn đã tăng lên rất nhiều.
Uốn vặn thân thể một cách thoải mái, đang muốn mò tới suối nước nóng rửa mặt, chợp đưa mắt qua, trên một khối đá cao lớn xa xa, thấy một bóng dáng mỹ lệ xuất trần đang đứng. Thân hình nàng thon dài, vóc dáng thướt tha, mái tóc đen huyền tung bay trong gió nhẹ, sương sớm thấm đẫm tóc mai, thấp thoáng phản chiếu trong nắng sớm, ánh lên sắc cầu vồng lung linh.
Lâm Vãn Vinh nhìn thấy liền mừng rỡ, vốc bừa nước rưới lên mặt rửa qua loa rồi hăm hở chạy tới bên tảng đá:
- Thần tiên tỷ tỷ, ra ngoài ngắm phong cảnh, sao không gọi ta đi cùng….ý, đây là cái gì?
Dưới tảng đá có để một đống lớn củi khô, xếp chồng lên nhau vào một chỗ, hẳn là Ninh Vũ Tích tự mình thu nhặt. Trên cành khô truyền lại mùi dầu đèn nhàn nhạt, Lâm Vãn Vinh biến sắc, sửng sốt hỏi:
- Tỷ tỷ, tỷ làm cái gì thế?
Ninh Vũ Tích khẽ vuốt lọn tóc phủ bên tai, dịu dàng cười với hắn, trong mắt tựa như thống khổ, lại tựa như vui mừng:
- Ngươi đã nói, làm người phải công bằng. Ta không muốn làm Thanh Tuyền khó xử, cũng không muốn làm ngươi khó xử, vậy thì công bằng một chút, đem vận mệnh của chúng ta giao cho ông trời….
Mi mắt nàng cụp xuống, thấm đượm lệ châu trong suốt, nàng chậm rãi cho tay vào ngực áo, lấy ra một cái đánh lửa, giống y hệt cái đã vứt xuống núi ngày hôm qua.
"Hóa ra là tiên tử tỷ tỷ dọa ta, trên người nàng căn bản là mang hai cái đánh lửa." Trong lòng Lâm Vãn Vinh như có trăm mối cảm xúc đan xen, chợt nghe một tiếng "tạch" khẽ vang lên, ánh lửa bùng cháy, hàng mi dài của Ninh Vũ Tích bỗng run run, nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống, không đợi Lâm Vãn Vinh kịp phản ứng, cánh tay xinh xinh mềm mại vung lên, mồi lửa kia liền rơi xuống đống củi khô.
"Bùng" một tiếng, dầu nhanh chóng bắt lửa, hòa cùng củi khô cháy bừng bừng, khói đen cuồn cuộn bốc lên trời, ngoài mấy dặm cũng có thể nhìn thấy, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Vũ Tích, càng làm hiện vẻ xanh xao yếu đuối thật khiến người ta đau lòng.
- Tiểu tặc, ngươi muốn làm cái gì?
Trong mắt đẫm lệ, chỉ thấy Lâm Vãn Vinh như phát điên nhảy xuống tảng đá, hai nhân giẫm mạnh lên đám cỏ khô như muốn dập tắt ngọn lửa, Ninh Vũ Tích kinh hãi, chân điểm nhẹ, lướt tới trước người hắn, nhấc người hắn lên rồi vội vã lướt đi mấy thước mới dừng lại.
Nhìn ống quần rách nát của hắn, hai chân hai tay bị khói lửa làm bỏng rát, trên mặt còn dính chút tro than, Ninh Vũ Tích nắm thật chặt lấy tay hắn, miệng còn chưa nói, nước mắt đã tuôn rơi:
- Tiểu tặc, ngươi, người không muốn sống sao?
- Tỷ tỷ, tỷ biết mình đang làm gì không?
Lâm Vãn Vinh tựa như không nghe thấy lời nàng, lầm bầm hỏi.
Ninh Vũ Tích cắn chặt môi hồng, lặng lẽ gật đầu:
- Trên đời này khó khăn nhất chính là hai chữ công bằng. Trên đỉnh Tuyệt phong này, ít có người lui tới. Ta đem giữ ngươi ở đây, thật vô cùng bất công với đám Thanh Tuyền, lòng ta cũng khó yên ổn. Đã như vậy, ta liền cùng với trời cao đánh cược một phen, nếu bọn họ không nghĩ ra được biện pháp cứu ngươi đi, thì là ta thắng, ta sẽ thanh thản, không còn gì hổ thẹn, sẽ cùng ngươi ở đây mãi mãi làm phu thê, làm thần tiên khoái hoạt.
Mái tóc dài của nàng tung bay trong gió nhẹ, Ninh Vũ Tích thần sắc kiên định cắn răng nói tiếp:
- Nhưng nếu bọn họ nghĩ ra được biện pháp, vậy thì là ta thua, ta sẽ…
- Tỷ sẽ thế nào?
Lâm Vãn Vinh nắm chặt lấy tay nàng, trừng mắt hét lớn.
- Ta, ta cũng không biết.
Thấy thần sắc mạnh mẽ của hắn, trong lòng Ninh Vũ Tích mềm ra, chậm rãi nép vào ngực hắn, nước mắt tuôn rơi, dịu dàng nói:
- Tiểu tặc, ngươi đừng ép ta, ta đã đem vận mệnh của ta giao cho ông trời, chỉ có vậy cõi lòng của ta mới có thể yên ổn, mới có thể vượt qua được chính mình. Nếu không như thế, cho dù là ta và người ở cùng nhau, tâm kết cũng khó giải được, buồn bực cả đời.
Ninh Vũ Tích tuyệt không phải nói lời kích động, trời sinh tình tình nàng cố chấp như thế rồi, nếu không để nàng giải được tâm kết thì vĩnh viễn sẽ không vui vẻ hạnh phúc được một ngày.
Lâm Vãn Vinh trong lòng đau đớn, khổ sở lắc đầu than:
- Tỷ tỷ, đây là tỷ thoát ra khỏi một vòng vây này nhưng lại tiến vào một vòng luẩn quẩn khác, cớ gì phải khổ thế! Cách xuống núi, không phải là không thể, tới như thế nào thì sẽ về như thế đó…
Ninh Vũ Tinh cả kinh:
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu, cười khổ không đáp, Ninh Vũ Tích vùi đầu vào lòng hắn, yếu ớt nói:
- Ta biết, với trí thông minh của ngươi, nhất định là sớm có biện pháp rồi. Nhưng ta không quan tâm, mặc kệ là thành hay bại, ta đã rơi xuống hồng trần, không trở lại được nữa, ta làm như thế, là tạo cho Thanh Tuyền một cơ hội, cũng là tạo cho chính mình một cơ hội, để ta có thể an tâm truy cầu nguyện ước của mình. Tiểu tặc, ngươi hiểu được ta không?
"Có có thể hiểu được không ư?" Uổng cho Lâm Vãn Vinh ngày thường miệng nở hoa sen, lúc này cũng không biết nên nói sao. Đống củi khô càng cháy càng mạnh, ánh lửa bừng bừng chiếu lên má hắn, trong lòng hắn khi thì vui khi thì buồn, trăm loại tư vị trong đầu. Thật lâu cũng không nói nổi một câu.
Ninh Vũ Tích nói hết một lượt, tựa như đã vứt bỏ được tất cả gánh nặng trên người, vẻ mặt nhẹ nhõm vô cùng, nhìn hắn cười duyên dáng:
- Đừng lo lắng thay cho ta, dù ngươi nghĩ ra biện pháp, nhưng Thanh Tuyền ở đối diện lại không biết, thiên hạ này mấy người có được đầu óc như ngươi? Ta chắc gì đã thua!
- Thua rồi cũng chẳng sao!
Lâm Vãn Vinh hôn lên đôi môi anh nào, chợt bật cười:
- Nói ra tỷ không tin, ta sống được ở trên thế giới này, vốn đã là một kỳ tích vĩ đại, không có gì ta không làm được. Mà ta am hiểu nhất, chính là biến cái không thể thành có thể. Ví dụ như, chúng ta nhất định sẽ sinh bảy nam tám nữ, điểm này, không tùy theo thời gian và địa điểm mà có thể thay đổi …
- Tiểu tặc vô sỉ!
Ninh Vũ Tích khẽ hứ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, nép sát và lòng hắn, ngượng ngùng không nói được gì.
- Lâm tướng quân …. Thiên Tuyệt phong …. Lâm tướng quân … Thiên Tuyệt phong…
Hai người đang ngọt ngào, trên vách đá đối diện chợt vang lên một loạt tiếng hô hoán đồng loạt, lúc này sắc trời quang đãng, nhìn ra xa xa, mơ hồ thấy vô số binh sĩ đứng trên đỉnh núi. Tất cả cùng hướng tới bên này hô hoán, tiếp đó một tiếng hô lớn thô hào theo gió truyền lại:
- Lâm tướng quân, Lâm tướng quân…
- Là Hồ đại ca!
Lâm Vãn Vinh đứng bật dậy.
Thời tiết rất tốt, mây mù chỉ còn một lớp mong manh, Ninh Vũ Tích công lực tuyệt cao, tập trung đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trên đỉnh núi đối diện dựng lên một ống trúc lớn hình cái loa, tiếng nói thông qua ống trúc mới có thể truyền xa như vậy.
- Chúng ta biết tướng quân trên Thiên tuyệt phong, tướng quân yên tâm. Mấy vạn huynh đệ chúng ta, dù phải lấy người làm thang, cũng nhất định phải đưa tướng quân xuống. Bọn thú non người Hồ ở phương bắc càn rỡ quá mức, nhiệt huyết của các huynh đệ đều đang sôi trào, chỉ đợi tướng quân trở lại dẫn chúng ta lên phương bắc giết địch, vì nước lập công! Vì tướng quân, các huynh đệ. Lên…
Dưới núi chợt vang lên một loạt tiếng pháo, tiếp đó liền có hằng hà sa số binh sĩ lao tới, dọc theo vách núi thẳng đứng dựng tầng tầng thang mây, từng đốm đen nhỏ nhiều không đếm xuể, theo thang mây bám vách núi trèo lên trên.
- Hồ Bất Quy, bảo bọn họ dừng lại, bảo bọn họ dừng lại! Đây là sinh mạng của các huynh đệ đó, con mẹ ngươi hồ đồ, quá hồ đồ…
Lâm Vãn Vinh điên cuồng nhảy lên, lớn tiếng kêu gào, hai mắt đỏ như máu, hai bàn tay như muốn nghiến nát từng ngón. Nhưng thanh âm của hắn quá nhỏ, vô luận làm sao cũng không thể truyền tới được bờ bên kia.
Ninh Vũ Tích kéo tay hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng bảo:
- Có nhiều quân sĩ kiên cường hộ vệ ngươi như thế. Tiểu tặc, ngươi thật không phải là kẻ tầm thường! Ngươi thật sự muốn lên tiền tuyến phương bắc chống lại người Hồ sao?
Lâm Vãn Vinh nhiệt huyết dâng trào, nghiến răng đáp:
- Các huynh đệ đối đãi với ta như thế. Nếu ta không đi, con mẹ nó ta không phải là người nữa.
- Đừng có nói bậy bạ.
Ninh Vũ Tích che miệng hắn lại, sắc mặt dần dần nhợt nhạt, đột nhiên ngẩng đầu quát lên:
- Hồ Bất Quy đối diện nghe đây, Lâm tướng quân ra lệnh cho ngươi tức tốc thu binh lùi lại, không được làm uổng phí tính mạng của quân sĩ. Kẻ nào cãi lại, xử theo quân pháp!
Nàng công lực cao tuyệt, lời này truyền đi thật xa, âm thanh phảng phất dội vào vách đá đối diện. Hồ Bất Quy mừng rỡ:
- Mạt tướng tuân lênh, thu binh, thu binh! Tướng quân ra lệnh thu binh!
Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay nàng cảm kích:
- Tỷ tỷ, ta thay mặt cho tất cả các huynh đệ cám ơn tỷ!
Ninh Vũ Tích tựa vào lòng hắn, nước mắt lả chả, nghẹn ngào:
- Không cần cám ơn ta, ta cũng không biết làm như vậy là đúng hay là sai!
- Sư phó…
Đối diện đột nhiên truyền tới tiếng gọi tha thiết của một nữ tử, Lâm Vãn Vinh nghe được rõ ràng, chính là tiếng của Thanh Tuyền. Thanh âm của Tiêu tiểu thư mang chút nghẹn ngào:
- Sư phó, Lâm lang, hai người đừng lo, Từ tiểu thư sắp đến, ta nhất định có biện pháp đón hai người xuống.
- Là Thanh Tuyền!
Ninh Vũ Tích lẩm bẩm nói, ngây ngốc không biết nên đáp trả thế nào.
Trong đầu Lâm Vãn Vinh xoay chuyện nhanh chóng, chớp mắt liền hiểu ra, vừa rồi Hồ Bất Quy phái người bắc thang, chắc chắn là Thanh Tuyền ra lệnh. Nàng là đồ đệ của Ninh tiên tử, tự nhiên hiểu được tính cách của Ninh Vũ Tích, liền dùng cách dẫn dụ này để xác thực hai người chúng ta có trên vách núi hay không.
- Sư phó, sư phó, con là Hương Quân, con rất nhớ người!
Đối diện lại có một giọng trẻ con của một đứa bé gái truyền lại:
- Người đợi một lát, con và sư tỷ lập tức tới đón người xuống. Người trước tiên hãy đem tên gia hỏa khi phụ sư tỷ con đánh cho một trận nha.
Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, nắm tay tiên tử đang muốn nói chuyện nhưng lại thấy mặt nàng tái nhợt, tức thì kinh ngạc:
- Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?
Ninh Vũ Tích ôm hai gò má, nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống:
- Tiểu tặc, ta, ta có phải là sai rồi không? Nghe thấy giọng của bọn chúng, ta liền cảm thấy mình là tội nhân!
Lâm Vãn Vinh ôm nàng vào lòng:
- Tỷ tỷ, tỷ không sai, Thanh Tuyền cũng không sai. Chuyện này mặc dù có chút phức tạp một chút, nhưng cũng không phải là không có cách giải quyết. Cũng giống như tỷ nói đó, lần này là đánh cược với trời cao, vô luận là thắng hay thua, đều làm cõi lòng tỷ thanh thản.
Ninh Vũ Tích trầm mặc hồi lâu, chợt buồn bã nói:
- Vậy bây giờ ta không nói nữa…. tiểu tặc, ta sợ ta sẽ thua!
- Thua cũng không sợ, ta đã nói rồi, không có chuyện gì ta không làm được. Ta đã thề, nhất định phải lấy tỷ làm vợ, ưm…
Không đợi hắn nói xong, một làn môi mềm mại đã phủ lên miệng hắn, cảm giác êm ái kia thật khiến người ta rung động mãnh liệt. Cảm nhận hơi nóng từ trong lòng tiên tử, thân thể xinh đẹp run rẩy, tim Lâm Vãn Vinh đập dồn dập, tiên tử sa vào trần thế, tinh thần so với người phàm còn yếu ớt hơn, nếu ai nhẫn tâm vứt bỏ nàng, kẻ đó không phải là người nữa.
- Sư tỷ, tỷ nhìn thấy cái gì rồi? Có thấy sư phó không? Cho muội xem một chút!
Thấy sắc mặt sư tỷ tái nhợt, Lý hương quân đưa tay ra, muốn lấy cái vật kỳ quái trong tay Tiêu tiểu thư.
Tiêu tiểu thư cố nén nước mắt, vội vã thu hồi vật kia, thản nhiên nói:
- Không nhìn thấy, có lẽ là sư phó đi nghỉ rồi.
Lạc Ngưng lau dòng lệ trong mắt, khẩn thiết hỏi:
- Đại ca đâu?! Có nhìn thấy đại ca không?! Tỷ tỷ, cho muội nhìn đi, muội chỉ nhìn chàng một cái thôi! Mấy ngày không gặp, cũng không biết là chàng mập hay gầy đi rồi?
Tiêu tiểu thư nắm chặt lấy vật kia, cắn chặt đôi môi hồng muốn bật máu, quay đầu đi che nước mắt đang chảy xuống:
- Ta không nhìn thấy chàng, đại khái chắc chàng cũng đi nghỉ ngơi rồi. Muội yên tâm, chàng và sư phó đều rất khỏe.
Lạc Ngưng vội ôm lấy Thanh Tuyền:
- Tỷ tỷ, tỷ sao lại khóc? Vất vả lắm mới tìm được tướng công, tỷ đừng là thương tổn thân thể!
- Ngưng Nhi, ta không sao.
Tiêu Thanh Tuyền dựa vào vai Lạc Ngưng, tinh thần hư nhược, đôi vai run bần bật, nước mắt như mưa:
- Chỉ là mấy ngày không gặp, có chút nhớ chàng, đồ phóng đãng đáng chết…
Lạc Ngưng không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng, vội vỗ vai an ủi:
- Tỷ tỷ, muội cũng hận chết đại ca đi, nhưng cũng lại nhớ chết đại ca. Đợi chàng trở về, chúng ta cùng không thèm để ý đến chàng nữa.
- Không để ý tới chàng!
Tiêu Thanh Tuyền lầm bẩm tự nhủ, nhưng trong lời nói lại không có nửa phần kiên định.
Lý Hương Quân ở bên cạnh thấy hai người khóc lóc dầm dề, nhịn không được dẩu môi:
- Sư tỷ, cái thứ gọi là kính viễn vọng gì đó trong tay tỷ, rốt cuộc có thể nhìn thấy sư phó hay không? Đừng có lừa muội!
Nói tới kính viễn vọng, Lạc Ngưng cũng trở nên hứng thú, nôn nóng nhìn Tiêu Thanh Tuyền. Tiêu tiểu thư cười khổ một tiếng, chua xót:
- Ta cũng hy vọng không nhìn thấy gì cả…. kính viễn vọng này, chính là vật của Tây dương, nghe nói một người Pháp Tây Lan tên là Tháp Ốc Ni hôm qua tặng cho phụ hoàng, đồn rằng có thể nhìn xa ngàn trượng, có được kỳ vật này, phụ hoàng liền phái người đưa tới cho ta ngay trong đêm. Nào biết… cái đồ xấu xa này…
Tiêu Thanh Tuyền nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, Lạc Ngưng và Lý Hương Quân cùng nhìn nhau: "Rốt cuộc là tỷ tỷ đang chửi ai?"
Thấy tình hình không ổn, Lạc Ngưng vội vàng mở miệng:
- Đúng rồi, Xảo Xảo đi mời Từ tỷ tỷ, sao tới tận bây giờ tỷ ấy còn chưa chịu đến nhỉ.
- Nữ nhân ghê gớm này, ngay cả lời sư tỷ của ta cũng dám chống lại.
Lý Hương Quân đứng bậy dậy:
- Muội đi giết cô ta!
Lạc Ngưng bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng xua tay, Tiêu tiểu thư trừng mắt nhìn Lý Hương Quân, buồn bã nói:
- Sợ là Xảo Xảo có mời nàng ta không đến, vị Từ tiểu thư này, tình cách rất mạnh mẽ.
Nàng cắn răng nói:
- Để ta đi mời nàng ta!
----------------------
Chương 391: Kia là cái gì?
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Ngọc Vi
Hiệu đính: Ngọc Vi
- Như vậy sao được?
Lạc Ngưng kinh hãi, vội vàng giữ lấy tay nàng:
- Tỷ tỷ, tỷ người mang thai, sao có thể lên xuống bôn ba mệt nhọc, hay là muội đi, muội và Chỉ Tình tỷ tỷ tương giao thân thiết, tỷ ấy nhất định sẽ nể mặt muội.
- Đây chẳng phải là vấn đề nể mặt hay không nể mặt.
Tiêu Thanh Tuyền khẽ lắc đầu than:
- Ngưng Nhi, mấy ngày trước Từ tiểu thư mời Lâm lang qua phủ, muội có biết ta vì sao ngầm ngăn trở chàng đi gặp gỡ không?
- Điều này, hẳn là tỷ tỷ muốn quản thúc đại ta thêm phải không?
Lạc Ngưng cẩn thận thăm dò. Nàng và Từ Chỉ Tình quen nhau từ thủa nhỏ, giao tình sâu sắc, tự nhiên muốn nói giúp cho nàng ta vài lời.
Tiểu Thanh Tuyền lắc đầu:
- Quản thúc chàng, cũng chỉ là cái vỏ mà thôi, đó chính là để dọa cô ta, khiến cô ta bớt phóng túng lại một chút. Muội cũng biết đó, với tính cách của Lâm lang, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng khó quản được một phần. Vị Từ tiểu thư này, ta chỉ gặp mới mấy lần, nhân phẩm dung mạo tất nhiên không có gì phải chê trách, nhưng có một điều làm ta nhớ rất khắc sâu, đó chính là tính tình của nàng ta. Ngưng Nhi muội cũng biết đó, ngày đó ta và Lâm lang trùng phùng trong thánh phường, vào giữa thời khắc vừa mừng vừa tủi ấy, đổi lại là một người khác ở chỗ ấy, sớm đã nấp đi, để lại chút thời gian cho ta và Lâm lang tâm sự. Duy chỉ có vị Từ tiểu thư này khác biệt với mọi người, nàng ta một bước không rời Lâm lang, hơn nữa trước mặt ta thể hiện tình cảm với Lâm lang, ý đồ rất rõ ràng, chính là không muốn thua ta.
"Còn có việc này nữa à?" Lạc Ngưng thầm tặc lưỡi: "Thử nghỉ đại ca và tỷ tỷ xa cách bao lâu mới gặp lại, khi tâm tình tỷ tỷ bội phần ấm áp và kích động, lại có một nữ tử khác trước mặt tỷ ấy chủ động thân thiết với đại ca, trong lòng tỷ ấy sẽ có tư vị gì? Chẳng trách Tiêu tiểu thư đối xử với Từ Chỉ Tình không lạnh không nhạt."
Tiêu tiểu thư cười khổ:
- Ta cũng chẳng phải là người hà khắc, không tùy tiện làm khó người khác. Nhưng ở việc này, liền có thể nhìn ra tính cách của Từ tiểu thư, độc lập, hiếu thắng. Bất kể việc gì cũng không muốn thua người, có lẽ, lúc này nàng ta đang đợi ta tới cẩu khẩn đó.
Lạc Ngưng cũng không biết phải nói cái gì, buồn bã thở dài:
- Tính tình của Chỉ Tình tỷ tỷ. Có liên quan đến điều tỷ ấy trải qua. Chưa được động phòng, đã mất đi vị hôn phu, sau đó lại với thân nữ nhi ra trận giết địch, nếu không cứng rắn độc lập một chút, nào có thể kiên trì tới hôm nay? Đại ca sau này nếu thật sự phải lên tiền tuyến phía bắc, khó tránh khỏi sẽ phải giao thiệp nhiều với Chỉ Tình tỷ tỷ…
Tiêu Thanh Tuyền chậm rãi đi mấy bước, trầm ngâm hồi lâu, mới than:
- Đây cũng chính là điều ta lo lắng. Với tính tình của Từ tiểu thư, nói dễ nghe thì gọi là kiên cường, nhưng kiên cường quá mức sẽ cố chấp chỉ làm theo ý riêng của bản thân. Nếu ngày nào đó Lâm lang và nàng ta cùng lên chiến trường. Sẽ xảy ra chuyện gì thì không nói chắc được.
Lạc Ngưng không nói gì, Tiêu tiểu thư nói có đạo lý. Những điều từng trải đã tạo nên tính cách, con người Từ Chỉ Tình trở thành như vậy cũng do những gì nàng ta nếm trải.
- Tỷ tỷ, vậy tỷ còn muốn mời Chỉ Tình tỷ tỷ cứu đại ca không?
- Mời, đương nhiên phải mời.
Tiêu Thanh Tuyền kiên định:
- Không có chuyện gì quan trọng hơn Lâm lang, dù là ta phải bừng trà rót nước cũng phải mời được Từ tiểu thư đi một chuyến. Ngưng Nhi, muội ở nơi này chiếu cố cho Lâm lang thật tốt…
Nàng nghĩ ngợi chần chừ trong chốc lát. Lại lấy kính viễn vọng kia giao tới tay Lạc Ngưng:
- Thứ này muội tạm thời cầm lấy, nhớ kỹ, nếu không phải Lâm lang xảy ra chuyện, muội ngàn vạn lần không được dùng nó để nhìn.
- Vì sao?
Lạc Ngưng nghi hoặc nhìn nàng.
Tiêu tiểu thư khẽ cắn răng, sắc mặt đỏ bừng:
- Nghe nói người Tây dương tạo ra kính viễn vọng này có chút phép tắc, một ngày chỉ có thể nhìn ba lần, nếu muội hao phí cơ hội, vậy chúng ta cứu Lâm lang sẽ phải khó khăn hơn rất nhiều.
Lạc Ngưng cả kinh, vội xua tay:
- Vậy muội tạm thời sẽ không nhìn, muội sẽ ở đây nói chuyện với đại ca, đợi chàng trở lại sẽ nhìn cho kỹ.
"Đồ phóng đãng nhẫn tâm!" Tiêu tiểu thư đau xót, nước mắt trào ra, vội vàng quay đầu đi ừ một tiếng, chui vào trong kiệu nhanh chóng đi xuống núi. Hồ Bất Quy cũng là người tinh tế, sớm biết vị Xuất Vân công chúa này chính là người đứng đầu chư vị phu nhân của Lâm tướng quân, có sức ảnh hưởng cực lớn với Lâm tướng quân, vội vàng điểm một đội kỵ binh, phái Hứa Chấn hộ vệ, đi theo tướng quân phu nhân.
Ánh mặt trời chói chang, sắc xuân tươi đẹp rực rỡ, người đi đường huyên náo tấp nập không ngớt, nhưng Tiêu Thanh Tuyền chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức, thúc dục tiểu kiệu tiến về phía trước, vừa tới trước cửa Lâm phủ, còn chưa dừng lại, đã nghe hộ vệ phía trước quát chói tai:
- Điêu dân phương nào, dám ngăng cản phượng giá của công chúa?
Một âm thanh lo lắng run rẩy vọng tới:
- Người ngồi trong kiệu, phải chăng là Xuất Vân công chúa?!
Giọng nữ tử vừa cất tiếng nói rất trong trẻo, nghe tựa hồ tuổi không lớn, Tiêu tiểu thư vén rèm lên, liền thấy ngay ở phía trước, quân sĩ đao thương sáng loáng, đang ngăn cản một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, người mặc một chiếc áo mỏng, môi hồng răng trắng, da dẻ như ngọc, mặt tiều tụy vô cùng, nhưng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trời xinh của nàng, lại càng thêm phầnthương cảm động lòng người, tựa như một đóa hoa nhỏ nở vào buổi sớm mai. Thêm chút thời gian nhất định sẽ là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
"Đây là tiểu cô nương nào, sao lại quen mắt như thế?" Trong lòng Tiêu Thanh Tuyền nghi hoặc, nhưng không nhớ nổi đã gặp nàng ở đâu.
Tiểu cô nương hai tay đỡ lấy đao thương của quân sĩ phía trước, liều mạng đẩy ra, đôi mắt trong sáng kia đã long lanh nước mắt, trông như muốn lăn xuống, nàng hét lớn lên:
- Công chúa, ta muốn gặp công chúa!
Tiêu Thanh Tuyền còn chưa kịp nói, trong Lâm phủ đã có một người chạy nhanh ra, kéo lấy tay áo tiểu cô nương:
- Tiêu nhị tiểu thư, xin đừng nhiễu loạn phượng giá. Công chúa đã trở lại rồi, người nhất định sẽ đem hành tung của Lâm đại nhân báo cho tiểu thư.
Người từ phía sau chạy ra này, nếu là Lâm Vãn Vinh nhìn thấy, chắc chắn sẽ hưng phấn kêu lớn, vị này chính là Cao Tù đã lâu không gặp. Hắn phụng mệnh hoàng thượng làm thủ lĩnh hộ vệ bảo vệ Lâm phủ, ngày trước từng theo Lâm Vãn Vinh và Tiêu Ngọc Nhược trên đường từ Hàng Châu trở về, rất quen thuộc với Lâm Vãn Vinh.
"Tiêu nhị tiểu thư?" Tiêu Thanh Tuyền khẽ gật đầu, tiểu nha đầu này và tỷ tỷ của nàng có vài phần giống nhau, chẳng trách nhìn quen thuộc như vậy. Đây chính là vị Tiêu tiểu thư giới thiệu Lâm Vãn Vinh vào Tiêu gia làm việc, còn từng lấy thân cứu Lâm Vãn Vinh dưới lưỡi kiếm của Bạch Liên giáo, ngay cả nhân duyên giữa Tiêu Thanh Tuyền và Lâm Vãn Vinh, tiểu nha đầu này cũng đáng xem là một nửa người làm mai. Trong lòng Tiêu Thanh Tuyền cảm kích, lại thấy tiểu nha đầu này xinh tươi động lòng người, lại càng thích hơn, vội vàng phất tay, chúng thị vệ thu đao kiếm lại.
- Tiểu muội muội, muội gọi ta sao?
Một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai Tiêu Ngọc Sương, bình thản ung dung, vừa đằm thắm lại có một phong thái khoan khai khó tả.
Nhị tiểu thư ngẩng đầu lên nhìn, tức thì ngây người ra. Từ trên tiểu kiệu một nữ tử chậm rãi đi xuống. Áo lụa vàng, dáng vẻ thướt tha, mi như rặng núi xa, mắt tựa nước thu. Đứng trong đám người lại có một loại khí chất xuất trần trời sinh, xinh đẹp tuyệt trần.
- Người, người là …
Nhìn vẻ tuyệt lệ của của Tiêu Thanh Tuyền, Tiêu Ngọc Sương tựa hồ quên mất điều mình muốn nói, lẩm bẩm:
- Tỷ tỷ, tỷ thật là xinh đẹp.
Tiêu Thanh Tuyền nghe được một tiếng tỷ tỷ rất là vui thích, vội nắm lấy tay Ngọc Sương mỉm cười:
- Hảo muội muội, muội thật là đáng yêu. Muội ở đây là để chờ ta sao?
Ở bên kia Cao Tù khom người hành lễ:
- Công chúa, người về thật rồi. Từ cái đêm Xảo Xảo tiểu thư và Lạc tiểu thư đi. Nhị tiểu thư liền ở trước cửa phủ trông đợi tin tức của đại nhân, đến giờ đã là bốn ngày rồi. Thuộc hạ còn chưa thấy Nhị tiểu thư nghỉ ngơi chút nào.
Sắc mặt Tiêu Ngọc Sương tiều tùy vô cùng, nhìn thấy phong tư tuyệt thế của Tiêu tiểu thư, ánh mắt nàng ảm đạm, lặng lẽ cúi đầu, khẽ nói:
- Tỷ tỷ. Tỷ chính là công chúa sao? Hóa ra đúng là có một người như thiên tiên. Đáng hận là người xấu kia nói với muội, muội vẫn không tin, hơn nữa còn muốn so cao thấp với với tỷ. Nực cười, cực kỳ nực cười!
Nước mắt nàng chảy ròng ròng, thân hình lảo đảo muốn ngã, Thanh Tuyền kinh hãi, vội vã đỡ lấy nàng:
- Hảo muội muội, muội muội nói đi đâu thế, trong mắt của Lâm lang, muội chính là tiểu tiên tử, tỷ tỷ cũng phải cảm kích muội.
Nước mắt Nhị tiểu thư thành từng chuỗi chảy xuống, cắn nát đôi môi đỏ, từng tia máu rỉ ra, nhưng lại cương quyết nghiêng đầu đi, không để người khác nhìn thấy, âm thanh mang chút run rẩy:
- Công chúa tỷ tỷ, người xấu kia của nhà ta, hắn, hắn có khỏe không? Có người làm hắn bị thương không?
Thấy vẻ quật cường của Tiêu nhị tiểu thư, Tiêu Thanh Tuyền thương xót, ôm lấy vai nàng:
- Muội muội chớ nên lo lắng, người xấu kia của muội khỏe mạnh không việc gì, hiện giờ đang ở một nơi phong lưu khoái hoạt.
Tiêu Ngọc Sương gật đầu, nước mắt trào ra:
- Công chúa tỷ tỷ, muội, muội có thể gặp hắn hay không. Tỷ, tỷ đừng nên hiểu lầm, muội không có ý gì khác, muội chỉ muốn nhìn thấy hắn.
Tiêu nhị tiểu thư nghẹn ngào không ra tiếng, đôi tay nhỏ bưng chặt gò má:
- Người xấu kia vắng mặt, nhà chúng ta loạn cả lên, nương thân đã bệnh rồi, tỷ tỷ lại không thấy… muội… muội một mình không chống đỡ được. Muội nhớ hắn… không, muội không nhớ hắn, muội…
Gặp được Tiêu Thanh Tuyền, nhìn thấy dung nhan như thiên tiên của Tiêu tiểu thư, tâm tình tức thì hoàn toàn rối loạn, lẩm bẩm tự nói, không biết phải mở lời như thế nào, òa khóc.
Tiêu Thanh Tuyền cảm động, vành mắt đã ươn ướt, vỗ lên vai Nhị tiểu thư:
- Ngọc Sương muội muội, muội đừng nên lo lắng, đợi ta làm xong việc ở đây rồi, ta sẽ dẫn muội cùng đi gặp chàng.
Tiêu Ngọc Sương dường như không dám tin vào tai mình, ngẩng mạnh đầu lên, dấu nước mắt trên mặt vẫn còn:
- Tỷ tỷ, tỷ, tỷ nói thật chứ?!
Thấy Tiêu Thanh Tuyền kiên định gật đầu, Tiêu Ngọc Sương đứng ngẩn ra hồi lâu, chợt òa một tiếng nhào vào lòng Thanh Tuyền, khóc rống lên:
- Tỷ tỷ, đa tạ tỷ. Muội nhớ người xấu kia, muội rất nhớ hắn …
Tiêu Ngọc Sương cực nhọc chờ đời ở trước cửa Lâm phủ bốn ngày đêm không chợp mắt, cuối cùng tâm nguyện được đạt thành, tinh thần nhẹ nhõm, thân thể liền giống như một khối đá cứng ngắc, ngã thẳng ra đằng sau lịm đi.
Tiêu Thanh Tuyền nhanh tay lẹ mắt, vội đỡ lấy nàng, thân thể Tiêu Ngọc Sương nhũn ra, dựa vào lòng Tiêu tiểu thư, hai mắt khẽ khép lại, cuối cùng từ từ chìm vào giấc ngủ.
"Đúng là tác nghiệt!" Nhìn nụ cười ngọt ngào trong giấc ngủ của Tiêu nhị tiểu thư, hàng mi còn thấm đẫm nước mắt vẫn chưa khô, Tiêu Thanh Tuyền im lặng lắc đầu: "Tiểu cô nương như thế này, ta nhìn thấy còn thương, khỏi phải nhắc đến ông xã trời sinh đa tình của mình rồi."
An trí Tiêu nhị tiểu thư ở phòng nhỏ trong xe ngựa, Tiêu Thanh Tuyền quay người lại hỏi Cao Tù:
- Cao thị vệ, đã gặp Xảo Xảo chưa?
- Xảo Xảo tiểu thư trở lại sao?
Cao Tù kinh hãi lắc đầu:
- Ti chức không hề gặp.
"Vậy cô bé nhất định còn đang ở Từ phủ." Tiêu tiểu thư gật đầu, nhà cũng không vào, liền đi tới trước cửa Từ phủ ở cách vách. Tiêu Thanh Tuyền thân phận tôn quý, Từ gia đã có mấy người quỳ ở trước trước cửa nghênh đón, phóng mắt nhìn một lượt, nhưng lại chỉ là những quản gia hạ nhân, Từ Vị, Từ Chỉ Tình một người cùng không có ở bên trong.
Lúc này chính là buổi triều sớm, Từ Vị không ở trong phủ cũng không có gì lạ, nhưng không thấy bóng dáng Từ Chỉ Tình, Tiêu tiểu thư tức thì ngẩn ra.
- Tỷ tỷ, tỷ đã tới rồi.
Hai mắt Xảo Xảo đỏ bừng, từ trong Từ phủ đi ra, nắm lấy tay nàng, nghẹn ngào nói:
- Nha hoàn trong phủ nói, Chỉ Tình tỷ tỷ ngày hôm kia đã đi xa, tới nay còn chưa về. Muội còn không tin, đêm qua liền ở trong khuê phòng của Chỉ Tình tỷ tỷ đợi cả đêm, cũng không nhìn thấy bóng dáng tỷ ấy. Phía đại ca một khắc cùng không thể chậm trễ, Từ tỷ tỷ lại không ở nhà, giờ phải làm thế nào mới được đây?
"Không ở nhà?! Khéo vậy sao!?" Tiêu Thanh Tuyền ngạc nhiên:
- Nàng ta đi ra ngoài từ khi nào?
- Nghe những nha hoàn trong phủ nói là đi từ ngày hôm kia.
Xảo Xảo trả lời.
- Ngày hôm kia?
Tiêu Thanh Tuyền bỗng nở nụ cười, nắm lấy tay Xảo Xảo, dịu dàng nói:
- Vậy thì không phải sốt ruột nữa.
Xảo Xảo lo lắng trùng trùng:
- Sao không sốt ruột chứ? Đại ca ở trên Tuyệt phong kia, ăn không no, mặc không ấm, còn phải lúc nào cũng đề phòng sư phó của tỷ tỷ, kéo dài một ngày sẽ thêm một phần nguy hiểm.
"Nguy hiểm? Chẳng biết chàng còn vui vẻ khoái hoạt tới chừng nào nữa ấy chứ." Tiêu Thanh Tuyền có khổ mà khó lòng bày tỏ:
- Muội muội ngốc, muội cho rằng Từ tiểu thư kia đi thật sao?
- Chẳng lẽ tỷ ấy không đi?
Xảo Xảo vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Tiêu Thanh Tuyền gật đầu:
- Đại quân của Lý Thái không tới mấy ngày nữa là phải lên đường tiến về phía Bắc, Từ tiểu thư thân là quân sư, vào lúc này sao có thể rời đi. Thấy nàng ta tám phần là cố ý tránh chúng ta.
- Cố ý tránh chúng ta? Không phải đâu, Từ tỷ tỷ có tình ý với đại ca, chúng ta đều biệt…
Xảo Xảo dừng lời, nhìn Tiêu Thanh Tuyền muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Tiêu tiểu thư ảm đạm. Liếc mắt qua đám người của Từ gia, ánh mặt dừng ở một tiểu nha hòan xinh xắn, mỉm cười:
- Nếu ta không nhờ lầm. Muội tên là Ngọc Châu, nha hoàn thân cận của Từ tiểu thư, có phải không? Ngọc Châu tiểu muội, theo ta đoán, tiểu thư nhà muội, hẳn là có thư lưu lại.
Ngọc Châu vội vàng quỳ xuống hành lễ, tay dâng một phong thư:
- Xin công chúa tha thứ cho tiểu tỳ tội giấu diếm. Trước khi tiểu thư đi từng có dặn dò, nếu công chúa hỏi tiểu tỳ thì sẽ trình lên lá thư này. Nếu không hỏi, thì có thể đốt đi.
"Thì đốt đi?" Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu cười khẽ, Từ tiểu thư này thật là ngang ngạnh: "Trước tiên muốn đấu trí tuệ với ta đây."
Xảo Xảo vội vàng nhận lấy lá thư, Tiêu tiểu thư mở phong thư ra lướt thoáng qua, lá thư ngắn gọn rõ ràng, chỉ có lưa thưa mấy chữ nhỏ, xinh xắn chỉnh tề, liếc mắt qua là hiểu: …"nhanh chóng trở lại núi."
*****
- Ngươi làm cái gì vậy?
Ninh Vũ Tích lẳng lặng nép ở trong lòng hắn, nhìn hắn tỉ mỉ mài đoạn trúc thành một cái ống dài, một con mắt nheo nheo nhìn vào trong ống, xoay khắp bốn phía nhìn ngắm.
- Làm một cái kính viễn vọng đơn giản… để nhìn trộm tỷ tỷ tắm rửa!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, hôn lên gò mà óng ánh như ngọc của nàng.
- Tiểu tặc đáng ghét!
Ninh tiên tử đỏ bừng mặt, lại nhớ tình tình cả đêm đó khi đang tắm rửa bị hắn rình coi, mặt phát sốt, nhịn không được nhéo lên tay hắn, vừa thẹn vừa giận:
- Sau này không cho phép nhìn trộm.
- Nhìn trộm đương nhiên là không cần nữa rồi, ta chính là người đứng đắn.
Lâm Vãn Vinh cười lớn:
- Bây giờ ta có thể quang minh chính đại mà nhìn.
Luận tới những chuyện vô sỉ, hắn đúng là càng nói càng bạo miệng, Ninh Vũ Tinh khẽ hứ một tiếng, dung nhan như hoa, trong lòng càng yêu thích loại cảm giác ấm áp này.
Thấy đoạn trúc kia mài cũng khá ổn rồi, Lâm Vãn Vinh lấy từ trong lòng ngực ra một cái bình nhỏ, trong bình chứa ít chất lỏng màu lam, cũng không nhiều lắm. Hắn đem chiếc bình pha lê xoay về phía ánh mặt trời, nheo mắt nhìn chăm chú vào chiếc bình nhỏ, cũng không biết đang làm cái gì.
- Đây chính là nước hoa sao?
Ninh tiên tử tập trung tinh thần dò xét chiếc bình thủy tinh, hỏi nhỏ.
Lâm Vãn Vinh cười gật đầu:
- Cái này gọi là nước hoa hương lan, chính hợp với khí chất u lan không cốc* của tiên tử tỷ tỷ.
Hắn nhỏ ra một ít nước hoa, xoa lên tay tiên tử, Ninh Vũ Tích khẽ ngửi, hương thơm thoang thoảng, ít mà mãi vương vấn, nước hoa quả nhiên là danh bất hư truyền.
(* ý diễn tả vẻ điềm đạm cao nhã của Ninh tiên tử tựa như hang động xa vắng, hoa lan thanh cao)
Nữ nhân đều thích đẹp, tiên tử cũng không ngoại lệ. Ngửi thấy mùi vị độc đáo của nước hoa này, Ninh Vũ Tích mừng vô cùng, lại hít một hơi thật sâu, đang lúc cười vui, chợt lại nhớ tới cái gì đó, nụ cười tắt ngấm, ngây ngốc nhìn chiếc bình nhỏ trong tay, than khẽ:
- Hóa ra, thứ Thanh Tuyền dùng chính là nước hoa hương lan này. Tiểu tặc, là ngươi tặng cho nó sao?
"Nữ nhân đúng là mẫn cảm!" Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay nàng:
- Nước hoa này có muôn vạn mùi vị, phong tình vạn chủng, chỉ cần muốn là có thể có kết hợp cả hai dạng. Đợi sau này tra trồng đầy hoa lan trong vườn, sẽ chế cho tỷ tỷ một loại nước hoa riêng, đảm bảo là thiên hạ độc nhất vô nhị.
Ninh Vũ Tích "ừ" một tiếng cúi đầu xuống, cũng không biết đang nghĩ gì. Lâm Vãn Vinh đập chiếc bình lên tảng đá choang một tiếng, chiếc bình vỡ vụn thành mấy mảnh, nước hoa tràn ra, đổ lên mặt đất. Hắn lấy hai khối thủy tinh trong đó, cười với tiên tử:
- Tỷ tỷ, ta biến ra ma pháp cho tỷ xem.
- Biến ra ma pháp gì? Đừng để bị đứt tay?
Ninh Vũ Tích ngồi trên tảng đá, lười biếng tùy ý buông lỏng đung đưa đôi chân, giống như thiếu nữ mười mấy tuổi. Y phục trên người nàng sớm đã rách nát, lúc chân lắc lư, da thịt sáng bóng kia khi ẩn khi hiện, cách có mấy bước, Lâm Vãn Vinh có thể thấy sức sống cùng vẻ lộng lẫy của đôi đùi ngọc của nàng.
- Tiểu tặc.
Ninh Vũ Tích đỏ mặt, nhìn hắn mỉm cười, ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng, hóa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ.
Lâm Vãn Vinh nuốt mấy ngụm nước bọt, tìm mấy chiếc lá khô để trên mặt đất, tay cầm phiến kính không ngừng thay đổi phương hướng, chọn đúng góc độ ánh mặt trời chiếu vào.
Ninh Vũ Tích không biết hắn đang làm cái gì, thấy hắn tập trung toàn bộ tinh thần nhìn lên trên mặt đất, khi thì cúi đầu nhìn lá cây, lại thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mặt trời, trong lúc bồn chồn mồ hôi vã ra như tắm. Ánh mặt trời chiếu lên mảnh pha lê, làm người hoa mắt, Ninh Vũ Tích ngẩn ngơ nhìn hắn, trong lòng bỗng dâng lên một tư vị hạnh phúc chưa từng cảm nhận qua.
- Cháy lên rồi, cháy lên rồi!
Lâm Vãn Vinh đột nhiên hưng phất kêu to, Ninh Vũ Tích cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trên lá cây, tụ tập một đốm trắng sáng rực, từng làn khói xanh bay lên, đúng là làm lá cây cháy lên rồi.
Lâm Vãn Vinh vẫn còn hưng phấn, đợi tới nửa ngày không nghe thấy động tĩnh của Ninh Vũ Tích, ngẩng đầu lên lại thấy Ninh Vũ Tích đã quay đầu đi, bờ vai rung lên, nước mắt đã rơi đầy hai má.
- Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?
Lâm Vãn Vinh vội vàng nhảy tới ôm lấy gò má trơn mịn của nàng.
Ninh Vũ Tích hung hắn đánh vào ngực hắn, vẫn chưa nguôi giận, thình lình cắn lên ngực hắn, nước mắt tí tách rơi xuống:
- Hóa ra là ta tự tác đa tình rồi, ngươi chẳng cần tới đánh lửa, cũng đó thể đốt lửa lên. Ta giữ lại cái đánh lửa này có tác dụng gì?
Nàng móc cái đánh lửa trong lòng ngực ra muốn ném đi, Lâm vãn Vinh lanh tay lẹ mắt đọat lấy, Ninh Vũ Tích tức giận hừ một tiếng, chân nhỏ vung lên, một viên đá rơi xuống vực sâu không một tiếng động.
Nhìn đôi má thấm đẫm nước mắt của nàng, Lâm Vãn Vinh ngẩn người hồi lâu, đột nhiên cười phá lên.
- Ngươi cười cái gì?
Ninh Vũ Tích vừa thẹn vừa giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Lâm Vãn Vinh ghì chặt lấy thân thể nàng, nhìn vào đôi mắt nàng, nhu tình vô hạn:
- Tỷ tỷ, tỷ ngày càng giống nữ nhân, một nữ nhân chân chính.
"Ta thật sự thay đổi rồi sao?" Ninh Vũ Tích ngây ra hồi lâu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ép mình sát vào người hắn.
Lâm Vãn Vinh đem hai khối kính mài một phen, độ dày độ rộng vừa thích hợp, liền đem lắp vào trong ống trúc. Nâng chiếc kính viễn vọng lên đặt trên mặt, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bóng người trên vách đá đối diện. Mặc dù lờ mờ, nhìn không rõ khuôn mặt, Lâm Vãn Vinh vẫn hững phấn:
- Tỷ tỷ, tỷ mau lại xem đi, đây chính là kính viễn vọng ta tự chế đó, ta đúng là thiên tài!
Ninh Vũ Tích cầm kính viễn vọng nhìn ra xa, lắc đầu cười nói:
- Đúng là ngươi giỏi khoác lác nhất. Kính viễn vọng này của ngươi làm ta chóng mặt hoa mắt, nhìn cũng mơ mơ hồ hồ, ta không cần thứ này, cũng có thể nhìn xa hơn.
Với công lực của Tinh Tiên tử, trong thời tiết quang đãng thế này này nhìn thấy đỉnh bên kia, tuyệt không phải là giả dối. Lâm Vãn Vinh à một tiếng, thầm có chút thất vọng, Ninh Vũ Tích mềm lòng, nắm lấy tay hắn dịu dàng bảo:
- Một thân công phu này của ta, trong trăm vạn người mới có được một. Chiếc kính viễn vọng này của ngươi, lại có thể làm trăm vạn người có được công phu như ta, ngươi là phi thường nhất.
Thấy tâm tình của Lâm Vãn Vinh tựa như không tốt, nàng do dự một chút, thình lình hôn lên má hắn, đỏ mặt tức giận nói:
- Tên tiểu tặc tác quái ngươi, hãy tự biết đủ đi.
Gian kế của Lâm Vãn Vinh thành công, tức thì mặt mày hớn hở, xoay kính viễn vọng nhìn bốn phía, nụ cười trên mặt không thể che giấu được.
"Tiểu tặc này thật là!" Ninh Vũ Tích oán trách một tiếng, trong lòng ngọt ngào, cũng không nói nữa.
Bầu trời trong xanh, ngàn dặm không một bóng mây, Ninh Vũ Tích nhìn xa về phía trước, ánh mắt dừng trên đỉnh núi đối diện. Lúc đầu còn không thấy gì bất thường, dần dần, sắc mặt nàng biến đổi, chợt kéo lấy tay Lâm Vãn Vinh, giọng nói run rẩy:
- Tiểu tặc ngốc… kia, kia là cái gì?
- Cái gì cái gì?
Lâm Vãn Vinh điều chỉnh góc độ kính viễn vọng, chỉ thấy trên vách núi đối diện dựng đầy vật gì đen đen xếp thành một đống, nhìn không rõ lắm.
Trực giác cảm thấy có chút không đúng, vội nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt ra nhìn lại, lần này đã nhìn rõ ràng rồi, mấy chục khẩu pháo to lớn, nòng pháo âm u đang nhắm chuẩn Thiên Tuyệt phong này.
Lâm Vãn Vinh sợ tới hồn phi phách tán:
- Đại pháo…