Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 427: Dị thường

Dịch: workman
Biên tập: Duyên

Cố Bỉnh Ngôn đã được nghe nói về Lâm Tam tính vốn giảo hoạt mánh khóe, thấy hắn cười rất âm hiểm nhất thời tỉnh táo lại, cười khẩy rồi lạnh lùng phản biện:

- Lâm đại nhân vừa lúc ngươi tới, chắc ngươi cũng biết thành phòng Tổng binh Hứa Chấn chứ? Hắn dám tự tiện xâm nhập Vương phủ, xông thẳng vào bên trong, Cố mỗ hoài nghi hắn có dụng tâm khác, đang muốn giao cho binh bộ tra xét.

Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Hứa Chấn, cười hỏi:

- Tiên sinh nói là vị Hứa tướng quân này hả? Biết chứ … biết chứ … chúng ta chiến đấu với nhau ở chiến trường mà.

- Chỉ sợ không đơn giản chỉ là chiến đấu với nhau như thế.

Cố Bỉnh Ngôn hừ một tiếng trong mũi, cười khinh khỉnh:

- Nếu ta nhớ không lầm, Hứa Chấn - Hứa Tổng binh là một công thần đã theo bên người Lâm đại nhân tiễu trừ Bạch Liên, rồi được Từ Vị đại nhân ở Bộ Hộ báo công lên Hoàng thượng, sau đó hắn cùng nhóm với mấy vị đại tướng thủ hạ của ngươi, ta có nhớ lầm không vậy?

Đến cả chuyện này mà cũng nhớ rõ ràng, Cố Bỉnh Ngôn quả là rất có tâm tư. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn gã ra vẻ kinh ngạc, cười ha hả:

- Ồ! Thật không? Ai chà! Không nhờ Cố tiên sinh nhắc lại, tiểu đệ suýt đã quên rồi. Lão huynh cũng biết tiểu đệ vốn là người không màng danh lợi, không hề có tâm tư gì với công danh lợi lộc. Cố tiên sinh người lại còn nhớ về tiểu công thuở ban đầu của Lâm Tam, thật sự làm tiểu đệ quả thật xấu hổ quá.

Trong khi hai người nói chuyện, song phương vẫn tiếp tục giằng co nhau rất mãnh liệt. Đám tráng hán phía sau Cố Bỉnh Ngôn cầm đao kiếm lập lòe, âm thầm di động bước về phía trước, Hứa Chấn cũng không phải kẻ mơ ngủ, liền khoát tay một cái, một đội tướng sĩ thần kỵ doanh cũng lập tức tiến lên, cung nỏ trong tay phát ra ám quang âm trầm, chĩa thẳng vào mặt đối phương.

Thấy Lâm Tam ngôn từ sắc bén, Cố Bỉnh Ngôn cười lạnh lùng rồi cất lớn giọng:

- Lâm đại nhân, hôm nay không nên đàm luận về mấy chiến công cũ như vậy. Đây là Thành Vương phủ đệ do chính tiên hoàng ngự tứ, là chỗ ở của long tử hoàng tôn, địa vị rất được tôn sùng? Lâm đại nhân không chỉ dung túng thủ hạ binh sĩ đang đêm xâm nhập Vương phủ, xông vào bên trong, lại còn động thủ đánh người, dung túng cho người phóng hỏa hành hung, ngươi rốt cuộc muốn làm gì đây? Hôm nay nếu không nói cho rõ ràng, mặc kệ ngươi có thân phận gì Cố mỗ chắc chắn sẽ tố cáo ngươi tới Kim loan điện, cầu Hoàng thượng chủ trì công đạo.

Cố Bỉnh Ngôn này cũng thật là ngoa ngoắt, chỉ cần nói mấy câu là đã tố cáo Lâm Tam mấy tội lớn như phóng hỏa, hành hung, người nào có lá gan nhỏ một chút, chỉ sợ sớm đã bị hắn dọa cho sun cả vòi rồi.

- Tố cáo ta?

Trên mặt Lâm Vãn Vinh tràn đầy thần sắc vô tội. Vội xua hai tay:

- Cố tiên sinh, người tố cáo tiểu đệ cái gì? Dung túng thủ hạ, đang đêm xâm nhập Vương phủ? Việc này, dường như nói không thông lắm thì phải.

- Sao lại không thông? Chẳng lẽ Hứa Chấn không phải thủ hạ ngươi?

Cố Bỉnh Ngôn phất tay áo tức giận hừ lạnh, thần thái rất giận dữ.

Lâm Vãn Vinh cười bỉ ổi, thừa nhận:

- Hứa Chấn đúng là thủ hạ tiểu đệ … Ồ! Không đúng lắm, phải nói rằng hắn đã từng là thủ hạ của tiểu đệ. Cố tiên sinh đã hiểu rõ mọi việc của Lâm Tam như thế, hẳn là cũng biết rõ điều đó mà. Tiểu đệ bây giờ cho dù là Phó thị lang của Lại bộ, cũng chỉ là một hư hàm nho nhỏ thôi.

Còn Hứa tướng quân thì sao? Đã được thăng cấp lên làm Tổng binh thành phòng rồi, hắn là thủ trưởng đấy, ở Binh bộ cũng đã là một đại nhân vật, đâu có quan hệ gì với tiểu đệ. Người nói hắn là bộ hạ của tiểu đệ, vậy thật sự là đề cao tiểu đệ quá. Về phần tội danh dung túng thủ hạ, đêm nhập Vương phủ thì… Ai chà! Tiểu đệ lá gan nhỏ lắm, Cố tiên sinh cũng đừng hù dọa nữa.

Hắn nói liến thoắng, chỉ vài lời ba hoa đã giũ sạch bách không còn giữ lại một chút nào, làm người khác không còn chỗ có thể bắt bẻ được. Cố Bỉnh Ngôn ngẫm nghĩ một lát, Hứa Chấn đích xác không phải người dưới quyền của Lâm Tam, chỉ bằng điểm này quả thật không thế phán tội danh cho hắn. Trong lòng gã quả thật không cam lòng, vẫn truy cứu tiếp:

- Cho dù Hứa Chấn không phải là người do ngươi phái ra, nhưng dám đánh người trong Vương phủ, thậm chí phóng hỏa hành hung, ngươi giải thích thế nào đây?




- Phóng hỏa hành hung?

Lâm Vãn Vinh sắc mặt hoảng hốt:

- Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy được đâu. Cố tiên sinh, người nói ta phóng hỏa hành hung, vậy xin hỏi người có tự mắt mình thấy không?

- Việc này …

Cố Bỉnh Ngôn hơi trầm ngâm, hừ hừ đáp:

- Trên đời làm gì có sự tình trùng hợp như vậy, Vương phủ vừa bốc cháy ngươi đã xông vào ngay. Nếu nói chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, nói ra ngoài chắc chẳng ai tin phục.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, từ từ cất giọng:

- Nói như vậy thì việc này đều là do Cố tiên sinh phán đoán thôi?

- Phán đoán thì sao?

Thấy Lâm Tam sắc mặt khinh mạn, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, Cố Bỉnh Ngôn nhất thời rất giận dữ.

Lâm Vãn Vinh bật cười, thân hình lúc lắc, một tay chụp mạnh vào xe lăn:

- Cố tiên sinh thích suy đoán? Ta đây cũng không ngại hỏi ông một số việc. Ta nói, việc cài thuốc nổ mưu hại ta ở Tiêu gia, chính là chủ ý của Cố tiên sinh, có phải không?

Một tiếng này của hắn như sét đánh giữa trời quang, đập thẳng vào tai người nghe, binh sĩ thủ hạ của Hứa Chấn đều xuất phát từ trận Sơn Đông với hắn, vừa nghe Lâm đại nhân bị người hãm hại, nhất thời đều phẫn nộ:

- Giết hắn …

- Bắt tên này đập hắn thành tương đi ….

- Vì Lâm tướng quân báo thù …

- Ngươi, ngươi nói cái gì?

Cố Bỉnh Ngôn sắc mặt đại biến, bất giác lùi hai bước:

- Ngươi … ngươi không thể vu khống ta.

Có thể đem thuốc nổ cài vào trong đèn lồng, để phu nhân mang về Tiêu gia, mưu kế này quả nhiên là tinh diệu vô cùng, nếu không có người tham mưu bày cho, Thành Vương tuyệt đối sẽ không thể nghĩ ra được. Thấy tên họ Cố này ánh mắt đảo nhoay nhoáy, khi vừa thấy hắn tới thì lộ ra vẻ kinh ngạc, chắc chắn việc bày mưu hại mình dù gã không tham dự, cũng nhất định phải là đồng lõa. Lâm Vãn Vinh nghiến răng cười lạnh:

- Vu khống? Cố tiên sinh, ai làm việc này trong lòng người đó phải hiểu rõ nhất. Ông đã có thể suy đoán về ta, sao ta lại không thể suy đoán về ông chứ? Việc này không phải chuyện đùa đâu?

Thấy Lâm Tam nhìn chằm chằm vào mình, tự nhiên liên tưởng tới rất nhiều truyền thuyết về hắn, trong lòng Cố Bỉnh Ngôn sinh ra chút sợ hãi, hừ khẽ một tiếng, rồi cúi đầu xuống.

Lâm Vãn Vinh đưa mắt ra hiệu cho Hứa Chấn, Hứa Chấn khẽ gật đầu, quát to:

- Các huynh đệ, theo ta đi vào trong …

Hơn ngàn binh sĩ nhất tề gầm lên một tiếng, vung đao thương lao vào đám người đối diện, Cố Bỉnh Ngôn sắc mặt đại biến, cả giận quát:


- Đây là trọng địa trong Vương phủ, ai dám xông vào sẽ dùng tội mưu phản để xử. Lâm đại nhân ngươi cũng thấy, đó là Hứa Chấn công kích Vương phủ, ngày sau trên Kim điện, ngươi phải làm chứng cho ta.

- Là công kích sao? Ồ! Ta đây sẽ làm chứng chứ!

Lâm Vãn Vinh cười mỉa, rồi hướng về phía Hứa Chấn hỏi:

- Hứa tướng quân, Cố tiên sinh nói ngươi công kích Vương phủ, có việc này không?.

- Xin Lâm tướng quân minh xét.

Hứa Chấn ôm quyền trầm giọng trả lời:

- Mạt tướng thân là thành phòng Tổng binh, chức trách của mạt tướng là duy trì sự yên ổn ở trong kinh. Đêm nay mạt tướng đang tuần tra ở trong thành, tự nhiên thấy Vương phủ bốc lửa, liền dẫn theo binh mã vội vàng tới đây cứu trợ. Vậy mà vị Cố tiên sinh trước mắt không chỉ một mặt ngăn trở, còn cấu kết người khác, cầm đao thương đối kháng với quan quân chúng ta. Mạt tướng cho rằng chắc chắn có tâm phản trắc, Vương gia có thể thân bị hãm trong tay hắn...

- Ngươi nói linh tinh cái gì.

Cố Bỉnh Ngôn chỉ thẳng vào mũi Hứa Chấn mắng lớn.

- Ai nói linh tinh, ngày mai sẽ biết.

Lâm Vãn Vinh cười to:

- Cố tiên sinh, ông nói Hứa tướng quân công kích Vương phủ. Ta nghĩ rằng không phải. Việc bảo vệ an toàn ở kinh kỳ, duy trì yên ổn đoàn kết trong kinh thành chính là chức trách chủ yếu của thành phòng Tổng binh, Thành Vương phủ chính là một trong những nơi quan trọng nhất ở đây, là trọng điểm canh gác phòng vệ. Thân là thành phòng Tổng binh, nếu thấy Vương phủ bị cháy mà lại không đến cứu trợ, vậy hắn mới là thất chức. Cho nên ta cho rằng, tội công kích Vương phủ theo như lời Cố tiên sinh, thật sự là nói oan cho hắn. Hứa tướng quân tận trung với chức vụ, hẳn phải được thưởng mới đúng. Hứa tướng quân, mau mau cứu hỏa đi, nếu chậm một chút lỡ cháy mất cái gì không đáng cháy, vậy thì phiền toái lắm.

- Rõ!

Hứa Chấn cười trộm đang muốn ra lệnh, đã thấy Cố Bỉnh Ngôn song chưởng giơ lên, ngăn trước mặt mọi người, kêu lớn:

- Chậm đã...

- Cố tiên sinh, chẳng lẽ lửa trong Vương phủ đúng là do ông đốt hả?

Lửa cháy rực trời, đã cháy tới phòng ốc bên trong, thanh âm những vách tường bị đốt cháy sụp đổ vang lên không dứt bên tai, Lâm Vãn Vinh mặt cười mà ánh mắt lạnh lùng chỉ tay vào đám lửa:

- Làm sao ông hết lần này tới lần khác ngăn cản Hứa tướng quân cứu hỏa.

- Đám cháy này không cần hắn cứu.

Cố Bỉnh Ngôn nổi giận gầm lên một tiếng:

- Vương phủ ta tự có phương pháp dập lửa.

- Phải không?

Lâm Vãn Vinh cười âm hiểm hỏi:


- Cố tiên sinh, xin hỏi ông có thân phận gì ở Vương phủ?

Cố Bỉnh Ngôn sửng sốt một chút, gã là thân phận gì thiên hạ đều biết, tuy là vô quan vô chức, nhưng so với quan thì lớn hơn ba phần, không ai dám trêu vào hắn. Hết lần này tới lần khác Lâm Tam ra vẻ không biết. Một câu này, gã lại á khẩu không trả lời được, thật lâu sau mới nói:

- Ta là hảo hữu tri giao của Vương gia...

- Có phải là Khách khanh không.

Lâm Vãn Vinh ngắt lời gã, cất giọng nhạt nhẽo:

- An nguy của Vương phủ cũng là việc công của giang sơn xã tắc Đại Hoa ta, Thành phòng nha môn sao dám không quan tâm tới Vương phủ chứ? Thành Vương và Tiểu vương gia chưa lên tiếng, ông chỉ là một Khách khanh lại dám ở đây khoa chân múa tay ngăn trở mọi người cứu hỏa, rốt cuộc ông có âm mưu gì đây?

- Việc này...

Lâm Tam quả là miệng lưỡi đỡ chân tay, Cố Bỉnh Ngôn nhất thời không đấu lại hắn liền nổi cơn giận dữ, giọng đầy phẫn nộ:

- Lâm Tam, ngươi quả là lớn gan, còn dám đối với ta như vậy. Gia phụ chính là ân sư của Hoàng thượng và Vương gia, thuở nhỏ ta đã là bạn đọc sách với Hoàng thượng và Vương gia, tương giao như ruột thịt...

- Ông không quan không chức?

Lâm Vãn Vinh nghe gã ba hoa, ngắt luôn lời gã, cười lạnh hỏi.

Cố Bỉnh Ngôn vô quan chức, nhưng không có bất luận kẻ nào dám xúc phạm, nghe vậy cả giận:

- Cố mỗ không thèm quan chức...

- Lớn mật.

Không đợi hắn nói xong, Lâm Vãn Vinh gầm lên một tiếng:

- Quả là một điêu dân. Không quan không chức, không hiểu triều chính, lại dám lập một đám võ trang phi pháp, ngăn trở quan viên triều đình làm việc công vụ, quả là lớn gan, dám coi thường cả Bổn quan. Hứa tướng quân, hôm nay có Nghê Thường công chúa và Bổn quan ở đây tọa trấn, ngươi cứ yên tâm làm đúng theo chức quyền. Ta xem ai dám ngăn cản ngươi?

- Tuân lệnh!

Hứa Chấn sắc mặt lạnh lùng, quát lớn một tiếng:

- Các tướng sĩ nghe lệnh, mau mau tiến vào phủ cứu hỏa. Nếu gặp ai ngăn trở việc chấp hành công vụ, coi như dùng bạo lực phạm pháp, coi như mưu phản. Giết hết không tha.

- Giết hết không tha!

Hơn ngàn binh sĩ nhất tề gầm lên tiếng, thanh thế chấn động cả trời đất.

- Ta xem ai dám?

Cố Bỉnh Ngôn mắt đỏ ngầu, đứng thẳng người ngăn trở mọi người. Hơn trăm tráng hán phía sau gã cũng muốn hành động. Hứa Chấn cười lạnh một tiếng, vung tay lên, liên hoàn nỏ của thần ky doanh nhất tề phóng ra. Nỏ liên hoàn này đã được Từ Chí Tình cải tiến, ba phát một, năm phát một. Lực đạo rất lớn, uy lực vô cùng. Đám võ sĩ này tuy hộ vệ của Vương phủ, nhưng sao có thể so được với những tinh binh đã trải qua chiến trận sống chết, huống chi tiễn thủ của thần ky doanh, đều là những tinh binh do Hứa Chấn tự mình chọn lựa, có thể nói không trật một phát nào.

Từng đợt tên nối nhau bắn ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục không dứt. Đám thị vệ Vương phủ phía sau Cố Bỉnh Ngôn trong nháy mắt đã có hơn mười tên trúng tên. Hoặc trúng cổ, hoặc trúng ngực, máu tươi phun ra như suối, trong nháy mắt nhiễm hồng cả hoa viên.

Cố Bỉnh Ngôn chỉ là người đọc sách viết chữ, làm gì gặp qua tràng diện sát nhân đao thật, thương thật như vậy. Gã bị dọa sợ đến ngã chống vó lên trời, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Gã run rẩy ngước đầu lên nhìn:

- Lâm Tam, ngươi, ngươi lớn gan lắm. Ta sẽ tố cáo ngươi, ta phải tố cáo ngươi với Hoàng thượng.

Tình thế trước mắt, còn có ai thèm quan tâm tới việc gã nói cái gì, tinh binh thủ hạ của Hứa Chấn ùa nhau xông vào, tràn lên áp chế đám thị vệ còn sống. Hoa viên Vương phủ khá rộng, bọn thị vệ dựa vào võ nghệ tinh thâm và quen thuộc địa hình, còn đám quan quân dựa vào huấn luyện thành thục, trận hình hợp lý, tiến thoái tương trợ rất ăn ý, trong khoảng thời gian ngắn âm thanh sát phạt nổi lên bốn phía, hỏa quang cùng với huyết quang tung tóe khắp nơi, thế cục vô cùng hỗn loạn.

Lâm Vãn Vinh nhíu mày, sát phạt đại giới như vậy, quả không có ý nghĩa gì. Nếu muốn chạy, sớm đã chạy mất rồi.




Hắn rỉ tai với Tần Tiên Nhi vài câu, Tần tiểu thư gật gật đầu, nũng nịu:

- Mọi người trong Vương phủ nghe đây, Hứa tướng quân vào phủ để chấp hành công vụ, việc các ngươi đối kháng với hắn là đối kháng với quan quân, đối kháng với triều đình. Đây là tội mưu phản, sẽ bị chém đầu, tru di cửu tộc... Bổn cung lấy danh nghĩa Nghê Thường công chúa, ra lệnh cho các ngươi buông vũ khí, niệm tình các ngươi bị người ta kích động hoặc thậm chí không hiểu biết, bổn cung có thể cầu tình với phụ hoàng, không truy cứu tội của các ngươi. Nếu còn ngoan cố kháng cự sẽ coi như tội mưu phản, liên lụy đến cả cửu tộc, cứ giết hết rồi nói sau. Các ngươi cần phải cân nhắc cho kỹ.

Thân phận của Tần Tiên Nhi không giống người bình thường, không ít người trong Vương phủ đã nhận ra nàng. Nàng lại là kim chi ngọc diệp của Hoàng thượng, công chúa ở đây có thể đại biểu cho Hoàng thượng. Nếu còn dám tiếp tục đối kháng với công chúa, mặc dù mình hữu lý cũng biến thành tội mưu phản, bọn thị vệ cũng biết tình lý, nên sự chống cự dần dần yếu đi rất nhiều.

Đám tướng sĩ tỏ ra đại chấn, trận hình gia tăng, vây chặt lấy đám thị vệ còn sống. Chỉ trong chốc lát, nhất nhất bắt giữ tất cả. Lâm Vãn Vinh hướng về phía Tần tiểu thư gật gật đầu, Tần Tiên Nhi lại tiến tới gỡ dây trói cho đám người bị bắt, nói nhỏ:

- Bổn cung nói là giữ lời, các ngươi có thể đi. Chỉ hy vọng các ngươi giữ gìn, để sau này đừng làm những việc thương thiên hại lý nữa.

Chừng bốn năm mươi thị vệ bị bắt giữ, nguyên tưởng rằng chỉ có thể thoát được cảnh bị chém đầu, nhưng không thể thoát khỏi lao ngục tai ương. Không thể ngờ được, Nghê Thường công chúa lại khẳng khái hào phóng như thế, đích thân thả họ ra. Mọi người nhìn nhau chẳng biết phải làm gì cho phải. Có mấy người lớn gan một chút, từ từ tiến bước, hướng ra cửa muốn chạy đi. Thấy công chúa và Lâm đại nhân không hề để ý tới mình, nhất thời vẻ mặt đại chấn, ùa nhau chạy đi. Không tới một khắc, đám thị vệ bị bắt đã chạy sạch sẽ không còn một tên nào.

Tần Tiên Nhi nhìn Lâm Vãn Vinh, cười nói:

- Tướng công, biện pháp của chàng quả hữu dụng, nếu biết như thế thiếp sớm kêu gọi rồi, cũng tránh cho thủ hạ huynh đệ của chàng khỏi bị thương vong.

- Tiên Nhi yêu quý, nếu sớm kêu gọi thì không thể giống thật được - Ủa! Khuôn mặt nàng càng ngày càng mịn màng, để lão công sờ chút được không.

Hắn sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiên Nhi, cười hê hê không nghiêm chỉnh gì cả, trên mặt nở nụ cười thần bí.

Cố Bỉnh Ngôn ngã trên mặt đất không dám nói gì, gã không hiểu tại sao lại như vậy? Không thể tưởng được, mới xung đột một hồi lại biến thành kết quả này, thật là cây đổ hồ tôn tán (câu thành ngữ, ý nói: Gia chủ gặp nạn, gia nhân, thuộc hạ bỏ chạy hết). Thủ đoạn của Lâm Tam quả nhiên là khó tưởng tượng nổi.

- Lâm Tam, ta nhất định tới gặp hoàng đế tố cáo ngươi.

Sắc mặt gã lúc đỏ lúc trắng, bất bình phẫn nộ nhìn Lâm Vãn Vinh, giãy dụa cố tự đứng lên.

- Hoan nghênh!

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- À! Thuận tiện nhắc nhở Cố tiên sinh một chút, ông tốt nhất là cùng với Vương gia lên kim điện, như vậy mới có trọng lượng. Bằng không, với tội danh cản trở công sai của ông, ta cho ông là điêu dân, đó là nhẹ tội rồi. Nếu quy cho ông tội mưu phản thì, e hèm, gia phụ ông sợ không đồng ý.

- Ngươi, ngươi...

Nói về đấu võ mồm, thiên hạ làm gì có ai là đối thủ của Lâm Tam. Cố Bỉnh Ngôn bị hắn đè nén một hồi, sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa không đứng lên được nữa.

Hứa Chấn từ bên trong phủ đi ra nét mặt ngưng trọng, quay về phía Lâm Vãn Vinh chậm chậm lắc lắc đầu, ra hiệu mình không tìm được gì. Mặc dù sớm tính tới kết quả này, trong lòng Lâm Vãn Vinh vẫn có chút khỏi thất vọng. Thành Vương quả nhiên là một con cáo già, cả tòa nhà này sớm đã dọn sạch, nếu để lão chạy thoát, vậy thì Đại Hoa sẽ không có ngày nào yên ổn.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng và bụi đất, đám tướng sĩ tiếp tục phun nước dập lửa. Hứa Chấn phái hơn mười người khác dọn dẹp chiến trường. Những vết máu đỏ pha với bùn đất, trăm hoa trong vườn tàn tạ, vung vãi khắp nơi.

Tất cả người hầu nha hoàn trong Vương phủ, đến cả Cố Bỉnh Ngôn, đều bị bắt giam tại hoa viên. Vài binh sĩ cầm thuổng, đứng ở một gốc đại thụ cách đó không xa, đào lên một lớp đất, chôn xuống các tàn tích máu thịt, làm mọi người đều sợ run cả người.

- Ủa! Đây là cái gì?

Vài binh sĩ đang đào đất bên cạnh cây đại thụ, đang muốn chôn xuống một cái tay, thấy đám đất hơi đùn lên, dưới gốc cây ẩn hiện thấy một góc áo màu vàng kim, tuy chỉ là một góc, nhưng dưới ánh lửa bập bùng lại rất rực rỡ chói mắt, hiện lên màu sắc tươi sáng.

Đám nha hoàn nô bộc trong vườn đều dán mắt nhìn vào đó, đám người nhìn thấy đám binh sĩ đào ra vật này đều vô cùng ngạc nhiên. Có mấy người nhất thời hiểu ra, lập tức thay đổi sắc mặt, tiếng ồn ào vang lên đập vào tai mọi người trong hoa viên. Tâm tình khẩn trương dần dần lan tràn. Cố Bỉnh Ngôn nghe tiếng động, trong lúc vô ý nhìn lướt qua, khi thấy rõ vật đó, hoảng sợ kêu a lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

- Chuyện gì ồn ào thế?

Lâm Vãn Vinh nhíu mày hỏi.

Hứa Chấn vội vội vàng vàng chạy tới, kinh hoảng quỳ xuống đất:

- Bẩm, bẩm Lâm đại nhân, dưới cây đại thụ bên kia, phát hiện dị thường.

back top