Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 528: Hữu vương


Dịch: workman
Biên tập: Thông Thiên

Nguồn :

"Giết ta?!" Triệu Khang Ninh vừa nói đã phun ra một câu như chém đinh chặt sắt như vậy, làm Lâm Vãn Vinh giật bắn cả người.

Ánh lửa bập bùng hắt bóng xuống mặt nước, trong những làn sóng lăn tăn những ánh lửa như phiêu diêu bay bổng trên mặt hồ, bốn phía yên tĩnh vô cùng, chỉ có thể nghe thấy tiếng củi cháy tí tách. Triệu Khang Ninh cùng tên Đột Quyết đẹp trai ngồi đối mặt, thỉnh thoảng cúi đầu, cung kính khi nghe hắn trò chuyện. Chỉ đến lúc nhắc tới Lâm Tam thì tiểu vương gia mới ngước đầu lên, nghiến răng, hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Lâm Vãn Vinh ép thân mình vào trong một đám cỏ nước trôi nổi, xéo một bên so với chỗ Triệu Khang Ninh đang ngồi, cách nhau bốn năm trượng. Người Đột Quyết không đề phòng có người ẩn trong nước nghe lén, hơn nữa ngọn lửa cũng u ám, ngoại trừ những lớp cỏ nước bềnh bồng ra, chúng không nhìn ra cái gì cả.

Ánh lửa sáng ngời chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Triệu Khang Ninh, hắn đang nhìn về phía tên Đột Quyết đẹp trai, kỳ vọng tìm được câu trả lời tán thành của hắn. Thế tử long tôn ngày xưa, bây giờ rơi xuống nước phải dựa vào người Hồ mới có thể sinh tồn, đến cả tổ tông cũng không màng, quả là đáng hận đáng tiếc. Lâm Vãn Vinh âm thầm hừ một tiếng, tỏ ra vô cùng khinh thường tên Tiểu vương gia này.

Người Đột Quyết trẻ tuổi cười lớn:

- Theo như lời ngươi, Lâm Tam có phải là Phò mã của Nghê Thường công chúa Đại Hoa, trước đó vài ngày hỏa thiêu Ba Ngạn Hạo Đặc không?!

Tiếng Đại hoa của người Hồ này quả là rất cứng, cũng may Lâm Vãn Vinh vào nam ra bắc, chẳng có thứ tiếng nào chưa từng nghe qua, nên lần này cũng không thấy có gì khó khăn cả.

- Đúng vậy, đúng là hắn.

Triệu Khang Ninh gằn giọng:

- Người này bất học vô thuật, thích ăn ngon mặc đẹp, khinh nam hiếp nữ, không điều ác nào không làm, chính là tên lưu manh nổi danh nhất Đại Hoa. Hai tay hắn dính vô số máu tươi, phạm vào nhiều tội đến không thể ghi hết ra được. Dân chúng Đại Hoa ta thống hận hắn tận xương tủy. Có thể nói mỗi người đều oán hận trong lòng.

"Ông nội ông cố nó chứ!" Lâm Vãn Vinh thiếu chút nữa muốn nhảy ra mở miệng chửi mắng: "Vốn tưởng rằng ta đã là người vô sỉ nhất trên đời này rồi. Hôm nay thấy Tiểu vương gia nói như vậy, mới biết được lão tử thật là quá thiện lương. Rõ ràng là ngươi làm ác sự, nhưng lại hắt cả chậu nước bẩn lên đầu ta. Ta nguyền rủa ngươi mọc trĩ ở đỉnh đầu, nổi hoa liễu dưới mông."

Tên thủ lĩnh người Hồ liếc nhìn Triệu Khang Ninh, khinh thường hừ một tiếng:

- Đến cả Phò mã của Nghê Thường công chúa mà cũng là một tên lưu manh như vậy. Tiểu vương gia các hạ, người Đại Hoa các ngươi quả thật ai nấy đếu xấu xa cả. Ha ha ha ha!

Tên Đột Quyết đẹp trai há miệng cười to. Mấy tên tùy tùng bên người hắn cũng đều dương dương đắc ý, cười hỷ hả không hề kiêng kỵ gì, nhìn Triệu Khang Ninh với ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường và miệt thị.

Sắc mặt Tiểu vương gia trắng bệch, nhưng lại không dám phản biện. Chỉ còn nước cắn răng, cố mỉm cười:

- Hữu Vương đại nhân nói rất đúng. Lâm Tam này toàn dựa vào thủ đoạn lừa đảo xấu xa, hoa ngôn xảo ngữ, mới có thể được tên hôn quân Đại Hoa tín nhiệm, rồi trở thành Phò mã Đại Hoa. Nói về bổn sự thật sự, đến cả đưa bé ba tuổi cũng hơn hắn. Không dám dối đại nhân, tính cả Đại Hoa thì Lâm Tam là người xấu xa nhất!

"Hữu Vương?!" Nghe Triệu Khang Ninh nói một tiếng như vậy, Lâm Vãn Vinh cả kinh biến sắc, đến cả việc hắn vu cáo mình như vậy cũng không thèm so đo nữa.

Đồ Tác Tá? Thanh niên này lại chính là Hữu Vương Đồ Tác Tá của thảo nguyên, danh chấn Đột Quyết? Hắn hóa ra là một người đẹp trai trẻ tuổi như thế à?! Con bà nó, ta còn một mực nghĩ rằng tên họ Đồ đó giống với Lộc Đông Tán, đều là những tên râu ria rậm rạp chứ!

Hắn cả kinh, thật sự không kìm được, vội vàng giương mắt đánh giá tên Đột Quyết Hữu Vương này.




Đồ Tác Tá đại khái cũng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Mày rậm mắt to, mũi cao, dáng vẻ oai phong, khí thế lẫm liệt, ánh mắt sáng ngời, chính là tên mỹ nam tử Đột Quyết đang trò chuyện. Từ trước giờ chỉ nghe nói Đột Quyết Tả Vương và Hữu Vương không hợp nhau, tranh đấu giữa hai bộ lạc đã diễn ra nhiều năm, nhưng quên không hỏi tuổi của chúng. Chủ nghĩa kinh nghiệm thật sự là dễ hại chết người mà!

Đồ Tác Tá cười vài tiếng, sắc mặt dần dần lạnh nhạt:

- Đại Hoa các ngươi đã lập quốc mấy trăm năm, chỉ có một người có thể dẫn quân tiến vào thảo nguyên, hỏa thiêu Ba Ngạn Hạo Đặc, chém giết dân tộc của ta, rồi an toàn trở ra như tên họ Lâm này. Ngươi nói Lâm Tam không có bổn sự, nhưng quân ta ở thảo nguyên lại lần lượt bại trong tay hắn. Nói như vậy, chẳng phải là người Đột Quyết ta càng không có bổn sự sao?! Tiểu vương gia, ngươi quả là to gan nhỉ!

Triệu Khang Ninh sửng sốt, mồ hôi chảy đầm đìa, vội vàng khoát tay biện minh:

- Hữu Vương đại nhân hiểu lầm rồi, ta không phải có ý này. Lâm Tam này sở trường nhất là âm mưu quỷ kế, ám toán sau lưng. Đột Quyết ngẫu nhiên thất thủ, cũng chỉ là do hắn vô cùng gian trá ác độc mà thôi. Hơn nữa, bại dưới tay hắn phần nhiều là thủ hạ của Tả Vương, Hữu Vương còn chưa hề ra tay mà. Ta tin Khả Hãn cũng nhất định phải để mắt tới việc này.

Đồ Tác Tá cười ha hả. Vươn tay về phía con dê nướng đã chín vàng rượm kia xé một cái đùi dê, dầu mỡ dính đầy tay, nhét vào tay Triệu Khang Ninh đang hoảng sợ còn chưa trấn định:

- Tiểu vương gia đừng để ý, Đồ Tác Tá chỉ nói đùa với ngươi thôi. Cừu hận của ngươi với Lâm Tam, ta cũng đã nghe nói qua rồi. Hắn bắt phụ vương ngươi, lại đoạt mất đàn bà của ngươi, thật sự toàn là những việc đại sỉ nhục. Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ giết hắn.

Đồ Tác Tá nói rồi, đưa bàn tay mỡ nhoe nhoét vỗ vỗ vai Triệu Khang Ninh, coi như an ủi hắn. Sắc mặt Tiểu vương gia trắng bệch, ôm quyền cung kính vái một cái, cảm kích nói:

- Tình này của Hữu Vương đại nhân, Khang Ninh cảm kích vô cùng!

Lâm Vãn Vinh nhìn thấy thế âm thầm cắn răng, xương của tên Triệu Khang Ninh này chẳng lẽ sinh ra đã mềm xèo rồi hay sao? Cúi đầu khom lưng trước mặt người Hồ, cung kính khuất phục, thật sự là nhục nhã cho huyết thống Đại Hoa trên người hắn.

Thấy vẻ mặt Triệu Khang Ninh tỏ ra sợ hãi, Đột Quyết Hữu Vương khẽ gật đầu, rồi cười nói:

- Tiểu vương gia, hôm nay ngươi bảo ta đến hồ này, là để nói việc này sao? Vậy cũng đâu cần phải chạy xa như vậy, nói chuyện ở Khắc Tư Nhĩ không được sao?

Triệu Khang Ninh nhìn bốn phía vài lần, vội vàng thấp giọng nói nhỏ:

- Mời Hữu Vương đại nhân tới đây, thật sự là có chuyện quan trọng. Vương đình có Lộc Đông Tán quốc sư một bên, Khang Ninh có nhiều việc không tiện nói, trong nhà lắm người nhiều miệng, sợ truyền ra ngoài, sẽ gây bất lợi cho Hữu Vương ngài.

Tiểu vương gia nói vẻ thần bí, Đồ Tác Tá cũng bị hấp dẫn, ồ một tiếng:

- Nói chuyện ở vương đình mà không tiện sao? Tiểu vương gia rốt cuộc muốn nói chuyện gì?

Triệu Khang Ninh cắn chặt răng:

- Mấy hôm trước hai vạn kỵ binh của tông tộc Khang Ninh đã đi Ba Ngạn Hạo Đặc, chuyện này hẳn là đại nhân cũng biết rồi?

Lâm Vãn Vinh nghe hắn nói thế, trong đầu nhất thời ngẫm lại, thì ra trong số hai vạn người Đột Quyết ngày đó hỏa tốc chạy đến Ba Ngạn Hạo Đặc, cũng có một phần của Triệu Khang Ninh. Chẳng trách những người Hồ trở nên giảo hoạt hơn nhiều.

- Có nghe.

Đồ Tác Tá gật đầu không chút do dự:

- Nghe nói sau đó ngươi còn đi Ngũ Nguyên. Mà sao, cái đó có liên quan gì với ta?!


Tiểu vương gia trịnh trọng nói:

- Đương nhiên việc này của Khang Ninh không có quan hệ gì với đại nhân, nhưng việc của Tả Vương Ba Đức Lỗ thì đại nhân hẳn là cũng nghe thấy rồi.

- Ba Đức Lỗ?!

Dù là một người Đột Quyết trầm ổn, Hữu Vương cũng biến sắc:

- Hắn làm sao?!

Tính cách người Đột Quyết quả thật có điều bộc trực. Chỉ nhìn sắc mặt Đồ Tác Tá, là biết hắn có hiềm khích với Ba Đức Lỗ. Đại khái đây chắc là sự đấu đá nội bộ trong tộc của người Đột Quyết.

Mắt thấy Hữu Vương giật mình như thế, Triệu Khang Ninh nhất thời ngẩng đầu lên:

- Đại nhân, việc Ba Đức Lỗ nếm mùi thất bại ở tiền tuyến, chắc ngài cũng nghe nói rồi. Hắn công đả Hạ Lan sơn, đánh rất nhiều trận, cuối cùng bị đánh bại, hao tốn đến cả gần mười vạn kỵ binh Đột Quyết. Tuyệt đại bộ phận đều là dũng sĩ trong tộc của ngài!

- Nói bậy!

Đồ Tác Tá mắt trợn trừng, khí thế uy nghiêm:

- Lộc Đông Tán quốc sư báo lại, tộc của ta và Ba Đức Lỗ đều có tổn thương, chia đều mỗi tộc chiếm một nửa. Đột Quyết tổn thương năm vạn người, Đại Hoa chết trận mười vạn người. Ngươi dám nói láo gạt ta?!

Ánh mắt hắn lóe ra, khí thế uy nghiêm. Triệu Khang Ninh bị dọa lui lại mấy bước. Vội hỏi:

- Có lẽ số lượng tổn thất mà Khang Ninh biết có chút sai sót. Nhưng xin đại nhân ngẫm lại, nếu ngài mà ra tiền tuyến, trận chiến này sẽ như thế nào đây? Tiền tuyến là do Ba Đức Lỗ chiến đấu, bảo hắn đối đãi dũng sĩ hai tộc một cách công bình, ngài có thể tin được không?!

Lâm Vãn Vinh nghe thế hít một hơi dài: "Tiểu tử này rõ ràng đang muốn xúc xiểm quan hệ giữa Tả, Hữu vương của Đột Quyết. Hết lần này tới lần khác còn nói là mình vô tư, không ai có thể tưởng tượng được. Đây là bộ mặt gian thần điển hình! Mẹ kiếp, chẳng lẽ lão gia tử phái hắn tới nằm vùng ở chỗ người Đột Quyết hay sao ấy nhỉ?!"

Hắn ở trong nước khoát khoát vài cái, nhịn không cười hắc hắc. Bất giác mũi cảm giác thấy ngứa ngứa, rồi có một hương thơm thoang thoảng phả qua. Mùi này thật là quái dị. Ngoại trừ thơm thơm, còn thấp thoáng có vị cay cay nữa.

- Tiểu Hứa, ngươi có ngửi thấy gì không?!

Lâm Vãn Vinh vỗ nhẹ nhẹ vào người Hứa Chấn.

Hứa Chấn vội vàng gạt nước trên mặt, nói nhỏ:

- Tướng quân. Ngửi thấy cái gì?!

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên khỏi đám cỏ nước hít một hơi. Cái mùi đó tựa hồ dần dần tản ra, lúc này ngửi lại, đã mất cảm giác rồi. Việc lạ! Hắn suy tư trong chốc lát mà không tìm được câu trả lời, chỉ biết lắc lắc đầu bất lực.


Đồ Tác Tá ngẫm nghĩ một lát, sắc mặt không điềm đạm được như lúc trước nữa:

- Ngươi nói như vậy, có chứng cớ gì không?!

Triệu Khang Ninh lắc lắc đầu, khổ sở nói:

- Ta là một ngoại tộc. Ai nấy đều đề phòng ta. Làm gì mà lấy được chứng cớ? Nhưng, ba mươi vạn Đột Quyết thiết kỵ lại không đánh hạ được Hạ Lan sơn. Không chỉ có thế, còn bị Lâm Tam đốt Ba Ngạn Hạo Đặc, tiến quân vào thảo nguyên. Đại nhân, ngài không thấy kỳ quái sao? Đây có phải là chiến lực chân thật không?

- Hừ !

Trong mắt Đồ Tác Tá chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo:

- Ngươi hoài nghi Ba Đức Lỗ và Đại Hoa âm thầm tư thông? Việc này tuyệt không có khả năng. Chúng ta là người Đột Quyết thần thánh vô địch, không giống như người Đại Hoa các ngươi!!

Lời châm chọc bất lưu tình này làm sắc mặt Triệu Khang Ninh trắng bệch, hắn cười vài tiếng nói:

- Đại nhân nói rất đúng. Tả Vương tuyệt đối sẽ không tư thông Đại Hoa, nhưng không ai dám cam đoan hắn không có tư tâm. Lúc này ba mươi vạn Đột Quyết thiết kỵ đóng ở biên giới đại mạc và thảo nguyên, Tả Vương lại ở đây, để Lộc Đông Tán quốc sư điều mười vạn nhân mã tăng viện tiền tuyến. Thứ ta nói thẳng, bốn mươi vạn binh mã nắm trong tay Ba Đức Lỗ, lợi dụng chiến sự, sử dụng chút thủ đoạn, bảo tồn thực lực Tả Vương, khiến cho các dũng sĩ tông tộc của Hữu Vương chết trận nơi sa trường, việc đó quả thực dễ như trở bàn tay. Nếu việc này trở thành sự thật, thực lực tông tộc Hữu Vương sẽ tổn hao nhiều, đại nhân tìm ai lý luận đây?

Lâm Vãn Vinh nghe hắn xúc xiểm, lòng thầm hoảng sợ: "Trước giờ không biết việc này, việc Tiểu vương gia xúc xiểm thị phi còn mạnh hơn gấp trăm lần ta ấy chứ. Quả thực là một tên gian tế trời sinh."

Đang trong lúc suy tư, mùi thơm nhàn nhạt bỗng từ mặt nước nhẹ nhàng bốc lên, dần dần đậm đặc hơn. Lâm Vãn Vinh xem xét mặt hồ vài lần, mặt hồ trong như gương, ngẫu nhiên thổi qua vài bông hoa cỏ phiêu phù trên mặt nước.

Khuôn mặt Đồ Tác Tá sạm lại, trầm ngâm không nói gì. Triệu Khang Ninh mừng rỡ, lại nói tiếp:

- Ba Đức Lỗ cứ đánh là bại, lại lấy danh nghĩa lương thảo thiếu thốn, lui về thảo nguyên án binh bất động, còn Từ Chỉ Tình cũng trú binh ở Ngũ Nguyên, cũng không chiến đấu. Tiền tuyến nhìn như khẩn trương, nhưng lại có một hiệp nghị ăn ý nào đó rất đáng hiềm nghi. Ta còn nghe nói, lúc Lộc Đông Tán quốc sư đi sứ ở Đại Hoa, hắn đã giao hảo với Lâm Tam, hai người xưng là huynh đệ, ăn uống vui vẻ, uống rượu chơi gái, không gì không làm. Theo ta biết, tên gian tặc họ Lâm từng đưa khẩu pháo mới nhất của Đại Hoa cho Lộc Đông Tán, nhưng sau đó vì hôn quân trở ngại, nên việc này chưa thành. Hữu Vương đại nhân, không nên có tâm hại người, nhưng việc phòng ngừa thì vẫn phải làm

- Sầm… !

Đồ Tác Tá đứng phắt dậy, một cước đá bay con dê béo kia, chỉ vào mũi Tiểu vương gia, cả giận nói:

- Ba Đức Lỗ và Lộc Đông Tán, tuyệt không hèn hạ như ngươi nghĩ đâu. Người Đại Hoa kia, ngươi xúc xiểm chúng ta như vậy, rốt cuộc là muốn gì đây?!

Triệu Khang Ninh vội vàng đứng lên:

- Đại nhân bớt giận, ta chỉ là nghĩ cho Hữu Vương, tuyệt không có ý xúc xiểm gì đâu.

- Không xúc xiểm?!

Đồ Tác Tá cười lạnh nhìn hắn:

- Người Đại Hoa các ngươi tham lam, mỗi một câu đều có ý tố cáo người khác. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Triệu Khang Ninh cắn chặt răng, lấy hết dũng khí nói:

- Khang Ninh mới vừa rồi nói là thiên chân vạn xác, xin đại nhân nhất định phải đề phòng Ba Đức Lỗ đâm dao sau lưng. Đương nhiên, đích xác ta cũng có chút tư tâm. Khang Ninh phát lời thề, ngày nào còn sống, nhất định phải trở về Đại Hoa, tự tay chém cái đầu chó của Lâm Tam và hôn quân, báo thù cho phụ vương ta. Còn Ba Đức Lỗ một mặt thì sử dụng thủ đoạn, tiêu diệt người khác. Mặt khác lại tiêu cực ứng chiến, tiến công bất lực. Hơn một tháng rồi, đến cả Hạ Lan sơn cũng không công hạ được, còn nói gì đến việc đưa quân tấn công Trung Nguyên. Chỉ có thay thế Ba Đức Lỗ, mời Hữu Vương đại nhân lãnh binh, phía Đột Quyết mới có thể đại thắng. Không chỉ nói như vậy, đại nhân, nếu muốn đuổi Ba Đức Lỗ đi, để Hữu Vương và tộc nhân của ngài hưởng thụ vinh quang độc nhất vô nhị của Đột Quyết, đây chính là thời cơ tốt nhất!

- Cái gì thời cơ tốt nhất?!

Ánh mắt Đồ Tác Tá lóe lên.




- Ba Đức Lỗ thất bại liên miên, mọi người đều oán hận lâu rồi. Chỉ cần Hữu Vương đại nhân ngài giơ cao ngọn cờ, liên hợp với những người khác trước mặt Khả Hãn xin được thay thế Ba Đức Lỗ. Việc này rất có lý, Khả Hãn cũng sẽ không bảo vệ hắn được. Triệt được Ba Đức Lỗ, sẽ chèn ép được bộ tộc hắn. Sau đó đại nhân ngài lãnh binh tiến vào Trung Nguyên, không gì cản nổi. Lúc này, Ba Đức Lỗ sẽ không còn cơ hội xoay ngược tình thế nữa. Từ đó Đột Quyết chỉ có Hữu Vương, không còn Tả Vương nữa.

Triệu Khang Ninh quả nhiên không hổ là thế tử của hoàng gia Đại Hoa. Mọi câu mọi chữ đều rất chí lý, hơn nữa lại đứng trên lập trường của người Đột Quyết. Đến cả Lâm Vãn Vinh cũng bắt đầu bội phục hắn.

Đồ Tác Tá bước lên một bước, đôi mắt xanh lè lóe ra, tựa hồ hơi động tâm.

Triệu Khang Ninh đắc ý vô cùng, vội vàng đi đến bên người hắn, cười nịnh nói:

- Lúc này chính là thời cơ tốt nhất. Chỉ cần đại nhân giơ tay hiệu triệu, nhất định sẽ có người ủng hộ. Mặt khác, lúc ta chạy ra khỏi Đại Hoa. Phụ vương từng lưu lại một bảo tàng. Khang Ninh tình nguyện tặng Hữu Vương năm mươi vạn lượng bạc để biểu lộ tâm tình.

- Năm mươi vạn lượng bạc?!

Đồ Tác Tá ngạc nhiên kinh hãi, mắt lóe lên. Cả Đột Quyết hãn quốc, đại khái cũng chưa bao giờ thấy nhiều bạc như vậy

- Đúng! Năm mươi vạn lượng!

Triệu Khang Ninh dương dương đắc ý giơ năm ngón tay lên:

- Mặt khác, chỉ cần đại nhân đưa quân nam hạ, quang phục Đại Hoa ta, Khang Ninh tình nguyện hiến mười tòa thành trì, vĩnh cửu nhập vào bản đồ Đột Quyết. Cũng ký minh ước hòa bình vĩnh viễn!

Đem tiền của ta cho hắn, sau đó mời người Hồ chiếm nước mình, giết ta người của ta, những việc này cho dù con chó do Lâm Vãn Vinh nuôi mà nghe được cũng tức chết, nếu không phải lúc này không phải là thời cơ động thủ, hắn đã sớm một súng bắn vỡ đầu Triệu Khang Ninh rồi.

- Thơm quá!

Hứa Chấn đang nằm một bên hắn, đột nhiên hắt hơi khẽ, vội vàng chui vào nước. Thật lâu sau mới nổi lên.

Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt:

- Tiểu Hứa, ngươi cũng ngửi được à?!

Đang khi nói chuyện, mùi thơm này dần dần đậm đặc lên. Dọc theo mặt hồ, rồi chậm rãi phát tán ra bốn phía. Lâm Vãn Vinh đánh giá chung quanh, ánh mắt dừng ở những bông hoa cỏ trôi nổi. Khuôn mặt tươi cười kiều mỵ của Ngọc Già từ từ hiện lên trước mắt…

Đồ Tác Tá mãi mà không nói lời nào, vẻ mặt động tâm lúc nãy cũng không còn. Triệu Khang Ninh cười hắc hắc:

- Có năm mươi vạn lượng bạc này, đại nhân, ngài muốn làm gì cũng được cả. Nếu Khả Hãn không nghe lời, ngài có thể trực tiếp phế truất, tự mình làm Khả...

Lời còn chưa dứt, bỗng nghe "Chát… " một tiếng. Trên mặt Tiểu vương gia đã có một vết tát đỏ bầm. Quả là đáng sợ!

Đồ Tác Tá cầm roi ngựa trong tay, đột nhiên giận dữ:

- Tên cẩu tạp chủng này, dám đối với bất kính với Đại Hãn ta! Ngươi cho người Đột Quyết là Đại Hoa các ngươi sao? Đồ Tác Tá trước giờ không tin những tên Đại Hoa bội tín, vong nghĩa, hèn hạ vô sỉ các ngươi!

Trên mặt đau rát, khuôn mặt anh tuấn trong phút chốc đã méo xệch đi, Triệu Khang Ninh sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vội vàng cúi đầu, răng đánh lập cập. Không dám có chút dị động nào.

- Đại Hoa khốn khiếp!

Đồ Tác Tá vung roi ngựa lên, đập đập vào lòng bàn tay, mắt nhìn thẳng vào Triệu Khang Ninh, rồi quay đầu sang một bên, hừ một tiếng vẻ khinh thường.

Một mùi thơm ngát thoang thoảng bốc ra mặt nước, từ từ bay vào doanh trướng. Đồ Tác Tá hít hà mấy cái, bỗng biến sắc.

back top