Hơn tám giờ. sắc trời hoàn toàn tối đen. đèn đường tản ra ánh sáng mông lung, cả tòa thành thị bị ánh sáng bao phủ, lóe ra ánh sáng muôn màu. giống như một tòa mộng huyễn chi thành.
Hiện giờ. cơ hồ toàn bộ thành phố lớn đều xuất hiện tình huống kẹt xe. tuy rằng Đông Hải được ca tụng là hạt minh châu đồng phương, tuy rằng giao thông cũng cực kỳ phát triển, nhưng cũng không thể tránh được vấn đề khó khăn này.
Trên một con đường chính tại Đông Hải. đại hán được Lâm Vũ gọi là Hổ ca ngồi trong xe. vẻ mặt không kiên nhẫn hút thuốc.
“Con mẹ nó. cứ tiếp tục mãi như vậy. đêm nay chúng ta muốn chạy tới sân đua xe Vân Sơn cũng phải sau mười một giờ.” Rít mạnh một hơi thuốc. Hổ ca buồn bực nói.
Lái xe dựa theo sự phân phó của Hổ ca. ấn kèn xe vài lần. nhưng căn bàn không có chút tác dụng gì.
Lúc này nghe được lời Hổ ca. vẻ mặt lái xe khó hiểu nói: “Hổ ca. tiểu tử vừa rồi rốt cục là thân phận gì? Vì sao Lục gia phải giúp hắn?”
“Tiểu tử ngươi mới tới còn không biết tình huống. Tiểu tử đó là con riêng của Lục gia.” Hổ ca trầm giọng nói.
Vẻ mặt lái xe kinh ngạc: “Con riêng?”
“Đúng vậy. mẹ hắn là tình nhân của Lục gia, hiện giờ cũng còn liên hệ. Lục gia vẫn thường thường đến chỗ mẹ hắn.” Hổ ca giải thích: “Mày cũng biết, khẩu vị của Lục gia chúng ta đặc thù, đối với tiểu nha đầu không có hứng thú. chỉ thích những phụ nữ lớn tuổi, mà tình nhân của hắn lại là thượng hạng trong thượng hạng, nếu không Lục gia cũng sẽ không thường xuyên trợ giúp tiểu tử đó. Nhất là hồi năm trước. Lục gia vì muốn đưa tên tiếu tử vào đại học Đông Hải cũng đã tốn không ít tâm tư.”
“Thì ra là thế.” Lái xe tỉnh ngộ. theo sau lại nhớ ra điều gì đó. hỏi: “Đúng rồi Hổ ca. tôi nhớ được Lục gia vốn không có con. Như vậy chẳng phải Lục gia sẽ đối xử với tiểu tử kia chẳng khác gì con chính thức?”
“Vậy cũng không phải.” Hổ ca cười lạnh lắc đầu: “Lục gia chúng ta là ai? Nữ nhân bên người quá nhiều. Mẹ của tiểu tử đó chỉ là một trong những nữ nhân bên cạnh Lục gia. Lục gia cùng những nữ nhân khác cũng có con. hơn nữa không chỉ một đứa. Lại nói tiếp, tiểu tử đó trong số những đứa con riêng của Lục gia là tên không có tiền đồ nhất, nhưng biết học được trùm da hổ bên ngoài, mấy năm nay lợi dụng danh đầu của Lục gia ở ngoài làm mấy chuyện tán tận thiên lương rồi.”
Nói tới đây. Hổ ca nhìn thấy xe phía trước khởi động, lập tức ngừng lại dụi tắt tàn thuốc, nói: “Tốt lắm. không nhiều lời. chuyên tâm lái xe. tranh thủ sớm giải quyết tên sinh viên tiểu thí hài cho tiểu tử đó. chúng ta còn phải về sân đua xe. Mẹ nó. đêm nay có ba cuộc tranh tài đều là trận đấu thắng tiền trăm phần trăm.”
“Được.” Nghe xong Hổ ca kể chuyện bát quái, lái xe có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Cùng lúc đó. trong một chiếc thể thao ở phía sau. sắc mặt Lâm Vũ cũng cực kỳ khó coi. cảm giác giống như một nam nhân đói khát nhìn thấy một nữ nhân cởi sạch sẽ. hận không thể lập tức đẩy ngã. nhưng còn phải chờ đợi.
Đối với Lâm Vũ mà nói. hắn hận không thể lập tức nhìn thấy trường hợp đem Trần Phàm đạp xuống dưới chân, nhưng trên đường đi liên tục bị kẹt xe quá nhiều lần.
“Lâm Vũ. đã sắp nửa giờ. sợ là đến cuối cùng chúng ta có đến thì tiểu tử đó cũng đã dẫn người rời đi.” Phạm Chí Vĩ ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhìn đồng hồ. có chút lo lắng nói.
Lâm Vũ cười lạnh lắc lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa tới chín giờ. tiểu động loại kia vẫn chưa rời đi đâu.”
“Không rời là tốt rồi.” Nghe Lâm Vũ vừa nói như thế. Phạm Chí Vĩ nhớ tới việc Trần Phàm muốn hắn quỳ trước mặt Chu Văn. lập tức hận đến nghiến răng: “Tiểu động loại kia dám để cho tôi quỳ với tên Chu Văn ngu ngốc kia. đợi lát nữa tôi phải cho hắn quỳ xuống khóc bài bị chinh phục.”
“Khóc là chuyện nhỏ, tôi muốn tay phải của hắn. không phải hắn đùa cs rất ngưu bức sao? Được, tôi chặt tay phải của hắn. tôi xem hắn làm sao chơi.” Lâm Vũ hiển nhiên ác hơn Phạm Chí Vĩ, đúng như lời của Hổ ca. mấy năm nay hắn lợi dụng danh
đầu của Hà Lão Lục ỷ thế hiếp người không ít. thậm chí cả chuyện cường gian thiếu nữ cũng đã từng làm qua.
Hai mươi phút sau. bảy chiếc xe theo thứ tự đi tới trước cửa tiệm thịt nướng Mục Ốc. Đỗ thành một hàng thẳng tắp. trực tiếp ngừng lại đem mặt tiền mấy cửa hàng hoàn toàn ngăn chặn.
Chủ nhân mấy cửa hàng thấy một màn như vậy. vốn định tiến lên nói chuyện, nhưng không chờ bọn họ đi lên. rõ ràng nhìn thấy gần hai mươi tên đại hán từ trong xe đi xuống, trên người đều có hình xăm. đi bên cạnh một đại hán đeo sợi dây chuyền lớn.
Ngoài ra. còn có hai thanh niên ăn mặc thời trang.
Thấy một màn như vậy. những người chủ kia đều dừng bước, đừng nói tiến lên nói chuyện, ngay cái rắm cũng không dám phóng, hiển nhiên bọn họ cũng nhìn ra được những người này đến không có thiện ý.
“Hổ ca. chính là cửa tiệm này.” Lâm Vũ nhìn thấy bảng hiệu của tiệm thịt nướng, biểu tình không kiên nhẫn trên mặt không còn sót lại chút gì. Chỉ còn lại vẻ mặt hưng phấn, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức oanh giết Trần Phàm thành tro tàn.
Biết rõ lòng hư vinh của Lâm Vũ rất mạnh. Hổ ca nghe được lời nói của Lâm Vũ. gật đầu cười sau đó vung tay lên: “Đi. đều theo tao đi vào.”
Hổ ca vừa vung tay lên. bọn đại hán mặt mày dữ tợn phía sau không nói một lời. lập tức đi theo Hổ ca vào trong tiệm thịt nướng Mục Ốc.
Đây là một tiệm thịt nướng không nhỏ. còn chia ra hai tầng lầu. lầu một làm đại sảnh, lầu hai là ghế lô.
Nhìn thấy có khách tiến vào. người phục vụ tại đại sảnh lầu một theo bàn năng định tiến lên nghênh đón. nhưng nhìn thấy Hổ ca cầm đầu vẻ mặt dũng mãnh, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, bước chân nhất thời rụt trở về.
Cùng lúc đó. những khách nhân đang ngồi ăn tại đại sảnh lầu một. ngạc nhiên nhìn thấy hai mươi mấy người của Hổ ca mang theo một dáng vẻ càn quấy từ ngoài cửa đi vào. giống như có hẹn trước lập tức ngừng cuộc nói chuyện.
Có lẽ sợ hãi bị rước họa vào thân, những khách nhân không ai dám quang minh chính đại nhìn đoàn người Hổ ca mà cúi đầu trộm nhìn tới.
“Hổ ca. tiểu động loại kia không ở đại sảnh.” Cùng lúc đó Lâm Vũ lướt mắt nhanh qua đại sảnh, không phát hiện thân ảnh đám người Trần Phàm, lập tức nói với Hổ ca một câu. sau đó ngoắc tay gọi người phục vụ đang đứng một bên sợ đến run cả người: “Ngươi, lại đây.”
Người phục vụ nguyên bởi vì dáng vẻ lưu manh của đám người Hổ ca mà bị hù dọa không nhỏ. lúc này ngạc nhiên nghe được lời của Lâm Vũ. hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đặt mông ngồi bệch dưới đất.
“Mẹ nó. lỗ tai mày điếc a? Lão tử gọi mày. mày không nghe được?” Lâm Vũ thấy sắc mặt người phục vụ tái nhợt run rẩy. nhưng không đến. lập tức nổi giận.
Đúng lúc này, một người phục vụ đang đứng bên cạnh người phục vụ kia biết rõ bạn của mình rất nhát gan. vì thế cắn răng hướng Lâm Vũ đi tới. hỏi: “Chào ngài..
“Ba.”
Không đợi người kia nói hết lời. Lâm Vũ lập tức vải ra một cái tát. Chỉ nghe một tiếng vang giòn, trên mặt người kia lập tức hiện lên năm dấu ngón tay.
“Lão tử kêu mày sao?” Lâm Vũ đánh xong một cái tát. tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ giải hận. một phát chụp lấy cổ áo người phục vụ.
Không hiểu vì sao đột nhiên bị Lâm Vũ tát một cái. còn bị Lâm Vũ nắm lấy cổ áo. sắc mặt người phục vụ lập tức biến đổi. trong con ngươi lóe ra vẻ tức giận điên cuồng, nhưng nhìn thấy đại hán dáng vẻ lưu manh đứng sau lưng Lâm Vũ. người phục vụ đành phải cố nén đem lửa giận áp chế. kiệt lực lộ ra một vẻ tươi cười gượng ép. nói: “Người đồng sự của tôi nhát gan. tôi sợ hắn chậm trễ câu hỏi của ngài, cho nên mới đi tới.”
“Tiểu Vũ. được rồi. lên tiếng hỏi là gian ghế lô nào. chúng ta trực tiếp đi lên.” Hổ ca đang vội vã nóng lòng chạy về sân đua xe Vân Sơn. lúc này thấy Lâm Vũ theo thói quen ỷ thế hiếp người, nhịn không được mở miệng nói.
Nghe Hổ ca vừa nói như thế. Lâm Vũ mới thỏa mãn buông người phục vụ ra. âm trầm hỏi: “Có một tiểu động loại mặc sơ mi trắng cùng mấy đồng bạn của hắn đang ở nơi này ăn cơm. bọn hắn ở ghế lô nào?”
Đồng tử người phục vụ đột nhiên phóng lớn. kiệt lực nhớ lại theo sau nói: “Ngượng ngùng, trên lầu có nhiều khách nhân mặc áo sơ mi trắng, tôi không biết ngài nói người nào.”
“Bên người tiểu tử đó mang theo một nữ nhân xinh xắn. còn có một tên ngốc tử yếu ớt đeo kính, đúng rồi. còn một tên có làn da ngăm đen.” Lâm Vũ vốn định động thủ. nhưng thấy thái độ người phục vụ coi như không tệ. lại nói.
Nghe Lâm Vũ vừa nói như thế. người phục vụ lập tức đáp: “Bọn họ ở ghế lô tận cùng bên trong trên lầu hai.”
“Lưu hai người dưới lầu canh chừng đừng cho bọn hắn báo cảnh sát. những người khác theo tao đi lên.” Lời của người phục vụ vừa thốt lên. Hổ ca lập tức vung tay mang theo Lâm Vũ cùng mười mấy thủ hạ hướng cửa thang lầu đi đến.
Mà hai gã đại hán đi theo sau cùng lại chủ động ở lại. ánh mắt cay độc lần lượt lướt trên những người phục vụ cùng khách nhân, nói: “Hổ ca nói. các ngươi không được báo cảnh sát. nếu thông minh các ngươi hãy làm theo, nếu không đừng trách bọn lão tử độc ác.”
Đối mặt hai tên đại hán đầy vẻ lưu manh, vô luận là những người phục vụ của tiệm thịt nướng hay khách nhân vẫn đang giả vờ cúi đầu. tuy rằng trong lòng rất không thích, nhưng lại không ai đứng ra phản bác. thậm chí không ai dám cầm lấy di động báo cảnh sát.
Đây cũng không phải bọn họ quá mức máu lạnh, ngược lại trong lòng mỗi người đều có tinh thần trọng nghĩa, nhưng ở niên đại bị ích lợi tràn ngập hiện nay. mấy chữ tinh thần trọng nghĩa đã không còn đáng tiền, rất ít người sẽ chịu gặp nguy hiểm đi giúp đỡ người không quen biết.
So sánh với đại sành lầu một mà nói. lầu hai chiếm diện tích lớn hơn một chút, mười mấy gian ghế lô. hành lang dài đến năm sáu chục thước.
“Một hồi động thủ phải nhanh lên. tốc chiến tốc thắng, nếu người bên cạnh tiểu tử đó dám phản kháng, đánh cho tao.” Hổ ca mang theo đám người Lâm Vũ đi trong hành lang, làm những khách nhân định đi vệ sinh sợ tới mức như gặp quỷ lập tức đóng lại cửa ghế lô.
Lâm Vũ bước theo phía sau Hổ ca. lúc này trên mặt của hắn tràn ngập hưng phấn, ngạc nhiên nghe được lời Hổ ca. lập tức nói: “Hổ ca. anh không phải hỏi tôi có cần làm cho tên tiểu động loại kia gãy chân hay gãy tay sao? Tôi nghĩ, tôi muốn tay phải của hắn.”
“Không thành vấn đề.” Hổ ca tỉnh bơ gật gật đầu.
Trong ghế lô. Trần Phàm sau khi nghe được điện thoại của Ngu Huyền, liền thay đổi vị trí với Tiêu Phong, ngồi ngay chỗ dựa sát cửa vào.
Lúc này bên trong ghế lô mở lớn âm nhạc kim loại nặng, ngay cả Tô San, mọi người đều đang chơi bài pukhơ gọi là “sát nhân” thật hãng say. mà Trần Phàm nghe được ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân hỗn độn. buông bài. đứng dậy mở ra cửa phòng.
“Dát chi...”
Nương theo thanh âm thanh thúy, cửa phòng bị Trần Phàm mở ra. Trần Phàm thuận tay đóng cửa phòng, xuất hiện ngay cửa.
Cách năm thước phía trước. Lâm Vũ vốn đang nói chuyện với Hổ ca. ngạc nhiên nhìn thấy Trần Phàm xuất hiện ngay cửa ghế lô. chợt ngẩn ra. theo sau mừng rỡ kêu lên: “Hổ ca. chính là tên vương bát đàn này.”
Lời Lâm Vũ vừa thốt ra. ngay cả Hổ ca bên trong, mười mấy đại hán đều không hẹn cùng dừng bước.
“Tao chờ tụi mày đã lâu rồi.”
Ngay sau đó. không đợi Hổ ca trả lời Lâm Vũ. Trần Phàm liếm liếm môi.