Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 145: Nhặt Xác!

Thang Thần Nhất Phẩm nằm trên đường Tân Giang rộng rãi của Đông Hải. Vào ngày 8 tháng 3 năm 2006 từng được định giá 13 vạn/ m2, náo động cả nước, các tạp chí lớn liên tục đưa tin không nói,trên internet cũng tùy ý có thế thấy được những bài thảo luận.

Hiện giờ, tuy rằng Thang Thần Nhất Phẩm tạo ra náo động đã trải qua bốn năm, nhưng nó vẫn là nơi có giá bất động sản cao ngất tại Đông Hải thậm chí cả nước. Nghe nói, rất nhiều thành phần nữ tính tri thức đều lấy việc có thể vào ở trong Thang Thần Nhất Phâm là vẻ vang, thậm chí từng có hoa hậu giảng đường của một trường đại học đưa ra lời nói, nếu có ai có thể mua được một căn phòng nhỏ cho nàng trong Thang Thần Nhất Phẩm, nàng sẽ làm vợ hai cho người đó một năm.

Các loại truyền thuyết cũng không có gì làm bằng chửng, nhưng không thể phũ nhận, người có thể mua được nhà trong Thang Thần Nhất Phẩm, không giàu thì quý.

Ban đêm. đường Tân Giang đèn đuốc sáng trung, từng chiếc xe chạy trên đường lớn, giống như một con rồng sắt thép, có chút đồ sộ.

Bên đường. trong một cãn nhà thuộc Thang Thần Nhất Phẩm.

Một người đàn bà dáng người đầy đặn, làn da trắng nõn, trần như nhộng đang tựa trên cửa sồ, uốn éo bàn tọa mượt mà. Phía sau bà ta. Hà Lão Lục để trần thân thể, hai tay đang ôm lấy bờ eo của bà, điên cuồng đẩy tới.

“Ba ba.”

Dưới ánh đèn màu tím nhạt, mỗi một lần Hà Lão Lục dùng sức đẩy tới, đều đẩy mạnh vào bàn tọa kia, phát ra thanh âm thanh thúy đồng thời thân thể mềm mại đầy đận kia cũng run lên, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

Mà mỗi khi bà ta mở to mắt, nhìn ra cảnh đêm đèn đuốc sáng lạn bên ngoài thì trong lòng bà ta lại trào ra một cỗ khoái cảm cùng kích thích không thể miêu tà.

Loại cảm giác này kích thích hơn cả dục vọng bình thường.

“A...”

Nương theo một trận đẩy mạnh điên cuồng của Hà Lão Lục, hai chân người đàn bà không tự chủ được khép vào nhau, phát ra một tiếng rên rỉ thật lớn, sau đó cả người không ngừng run rẩy, hai chân lại mềm nhũn không còn chút khí lực, nếu không phải Hà Lão Lục vẫn còn ôm bờ eo của người đàn bà. bà ta sẽ trực tiếp ngã xuống đất.

Mà người đàn bà cũng đã không còn nhớ rõ lần đầu tiên mình lên giường cùng người đàn ông phía sau là bao nhiêu lần.

Nhưng bà vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên lên giường với nam nhân này là ở trong phòng tân hôn của bà. Ngày đó, người chồng hàm hậu thành thật tuyệt đối trong mắt bà không ở nhà, bà cùng Hà Lão Lục ở trên chiếc giường tân hôn kia mây mưa thất thường.

Từ sau ngày đó, bà liền bị Hà Lão Lục chinh phục, trở thành tình phụ của Hà Lão Lục, một lần kéo dài tới hai mươi năm, hơn nữa còn sinh cho Hà Lão Lục một đứa con.

Cho tới bây giờ, chồng của bà cũng không biết đứa con kia là con của Hà Lão Lục, đồng dạng cũng không biết Hà Lão Lục mua cho bà một căn nhà tại Thang Thần Nhất Phẩm, mỗi tháng bà ta đều cùng Hà Lão Lục gặp nhau hai lần tại nơi này.

Tuy rằng cũng không biết vì sao Hà Lão Lục ngủ với bà suốt hai mươi năm mà vẫn còn chưa thấy chán, nhưng bà biết, mỗi một lần bà cùng ở chung một chỗ với Hà Lão Lục đều có thế cảm nhận cảm giác phiêu diêu dục tiên, loại cảm giác này người chồng bất lực ở trong nhà cũng không thể cho được.

Bà cũng biết, vô luận chính là bà hay con trai của bà, sau này cần cuộc sống trên người. như vậy nhất định phải chật chẽ trói chặt Hà Lão Lục.

“Lục ca, đã lâu như vậy, sao anh vẫn ưa thích kiểu này?” Vài giây sau, thân thể đã dần dần khôi phục một ít khí lực, bà xoay người lại, giống như một cô gái nhỏ làm nũng ôm lấy thân hình khôi ngô che kín vết sẹo của hắn.

Hà Lão Lục dùng sức nhéo hai ngọn núi cao, tà ác cười nói: “Chẳng lẽ em không biết là kéo màn ra, nhìn thấy cảnh đêm sẽ càng kích thích hơn nhìn trong nhà sao?”

Nghe được những lời này, trên mặt bà ta hiện lên một luồng kiều mỵ - hầu hạ Hà Lão Lục hai mươi năm, bà hiểu rất rõ ràng sờ thích của Hà Lão Lục, theo bà xem. Hà Lão Lục không thích nữ nhân trè tuổi, hoàn toàn là bởi vì hắn thích vẻ dâm dục thế này.

“Đi lấy thuốc lá giúp tôi.” Hà Lão Lục vỗ lên bàn tọa mượt mà. nhẹ nhàng vuốt ve lên chỗ kín của người đàn bà.

Người đàn bà tên là Hoa Quế nhu thuận đi tới trước đầu giường, lấy ra một điếu thuốc lá. châm lửa, nhẹ nhàng hút một hơi, sau đó đi đến bên cạnh Hà Lão Lục đút vào miệng hắn.

“Đêm nay ở sân đua xe có không ít sự tình cần phải xứ lý, hút xong điếu thuốc này thì tôi đi.” Hà Lão Lục rít mạnh một hơi thuốc lá, phun ra ngụm khói nồng đậm nói.

Liễu Hoa Quế gật gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, cũng không biết chuyện tiểu Vũ làm được thế nào, em gọi điện thoại hỏi một chút.”

Nói xong, Liễu Hoa Quế đi chân trần đến bên cạnh đầu giường. lấy ra túi xách, cầm di động bấm số của Lâm Vũ.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Vũ giống như một con chó chết nằm trên mặt đất run rầy, biểu tình khiếp sợ trên mặt tô vè hắn đang không cách nào tin tường Trần Phàm chính là sư phụ của Sở Qua...

Làm cho hắn không thể thừa nhận chính là. Sở Qua nói với hắn mặc dù Hà Lão Lục có tới cũng không cứu được hắn.

Hắn không tin.

Tuyệt không tin tưởng.

Bởi vì cho tới nay, hắn đều xem Hà Lão Lục là vị thần, theo hắn xem ra, trên thế giới này không có phiền phức gì mà Hà Lão Lục không giải quyết được.

Hắn nhớ rõ có một lần, bởi vì hắn cùng một quan nhị đại ( con nhà quan) vì tranh nữ nhân mà phát sinh xung đột, cuối cùng Hà Lão Lục vẫn thuận lợi xử lý êm thấm được chuyện kia.

“Tiểu Vũ, con nhớ kỹ, ở Đông Hải, chỉ cần con không gây chuyện với đám công tử ở tầng quan quyền cao nhất, thì không ai có thể khi dễ con.”

Đây là lời của Liễu Hoa Quế từng nói với hắn.

Nhưng lời này hắn luôn luôn nhớ rất kỹ, cũng chính bởi vì như thế, bởi vì hắn có Hà Lão Lục, nên mới dám làm những chuyện tán tận thiên lương.

Sự tình nếu làm lớn, hắn sẽ theo bản năng tìm Liễu Hoa Quế. Để bà xin Hà Lão Lục giúp đỡ, mỗi một lần Hà Lão Lục đều có thể thuận lợi giúp hắn giải quyết vấn đề.

Chỉ sau khi hắn chỉnh một phú nhị đại ở năm trước, bị Hà Lão Lục hung hãng giáo huấn một trận, hắn rõ ràng nhớ rõ, ngày hôm đó sắc mặt Hà Lão Lục rất khó coi, thậm chí ánh mắt cũng đỏ bừng.

“Tiểu Vũ. từ hôm nay trở đi nếu mày còn dám ra ngoài gây chuyện thị phi cho tao, tao chặt đứt chân chó của mày.”

Đây là nguyên lời nói lúc ấy của Hà Lão Lục.

Ngày hôm đó, hắn riêng hôi Liễu Hoa Quế, biết được chỗ dựa vừng chắc của Hà Lão Lục, cha của Sở Qua. Sở vấn Thiên kiêu hùng một đời đã chết.

Từ sau lúc đó, Lâm Vũ bắt đầu hiểu được nên điệu thấp.

Trong một năm qua, hắn cũng không dám tiếp tục gây ra chuyện lớn gì. ít nhất cũng sẽ không tranh đấu với đám công tứ ngưu bức, chỉ khi dề một ít sinh viên bình thường mà thôi.

Trước khi mâu thuẫn với Trần Phàm, hắn cũng không biết Trần Phàm là bạn trai của Tô San, lúc sau mặc dù biết chuyện này, nhưng thông qua điều tra hắn phát hiện Trần Phàm không thấy có bối cảnh gì.

Ở dưới tình hình này, hắn theo bản năng cho rằng Trần Phàm thuộc loại tiểu tử nhà nghèo gặp được vận khí cứt chó, vận khí tốt nên mới bắt được tâm hồn thiếu nữ của Tô San.

Từ nhỏ hắn được Hà Lão Lục cùng Liễu Hoa Quế hun đúc nên biết rõ, ở niên đại hiện giờ, chuyện tiểu tử nghèo cưới con gái nhà giàu làm vợ là chuyện xưa ít có tồn tại rồi. Hắn không tin cha của Tô San sẽ vì chuyện hắn động tới Trần Phàm mà đi tìm hắn phiền phức.

Đến nỗi...hắn ở trước mặt đám người Phạm Chí Vĩ khoe khoang khoác lác muốn chơi Tô San, nhiều ít chỉ là vì lòng hư vinh mà thôi.

Không dám đụng tới Tô San, nhưng hắn dám giáo huấn Trần Phàm.

Khôngkiêng nể gì.

Đây là ý tường ngay từ đầu của Lâm Vũ.

Nhưng...trước mắt đã phát sinh hết thảy cùng với ý tường trước đó của hắn hoàn toàn đi ngược lại, loại tương phản mãnh liệt này làm cho hắn không thể thừa nhận.

“Một người tịch mịch, là lỗi của hai người..

Đúng lúc này một giai điệu quen thuộc vang lên. cả người Lâm Vũ chấn động, theo sau lại nghĩ tới điều gì, nguyên trên gương mặt đã như tro tàn chợt lộ tia chờ mong, hắn lấy ra di động muốn bấm chuyển thông điện thoại.

Sở Qua đứng ngay trước người Trần Phàm, thông qua khóe mắt nhìn thấy hành động của Lâm Vũ, vốn định ngăn trở, nhưng thấy Trần Phàm không hề tò vẻ, lại lựa chọn trâm mặc.

Bởi vì trực giác nói cho hắn biết, sự tình hôm nay chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.

“Tiều Vũ. sự tình xứ lý được thế nào? Xử lý xong thì tới tìm mẹ, mẹ đưa con đi tắm xông hơi...” Điện thoại vừa chuyên, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm quen thuộc của Liễu Hoa Quế.

Đối với Lâm Vũ mà nói, giờ khắc này, thanh âm của Liễu Hoa Quế so với tiên nhạc trên trời còn dễ nghe hơn nhiều.

Thế cho nên hắn kích động đến run rẩy cả người, hơi thở cũng trở nên cực kỳ hổn hển.

Theo sau, không đợi Liễu Hoa Quế nói cho hết lời, Lâm Vũ kích động hét lớn: “Mẹ, cứu con cứu con.”

Bên kia điện thoại, trên người Liễu Hoa Quế vẫn còn lưu lại vẻ đõ bừng sau cuộc vận động. trên mặt đang lộ ra nụ cười sáng lạn.

Nhưng khi bà nghe được hai chữ “cứu con”, sắc mặt của bà trong nháy mắt đại biến.

Có lẽ do nguyên nhân quá mức kích động, thiếu chút nữa bà đã ném luôn điện thoại ra ngoài.

“Tiểu...tiểu Vũ, con làm sao vậy? Nói cho mẹ.” Kiệt lực khống chế một chút cảm xúc, sắc mặt Liễu Hoa Quế tái nhợt, giọng nói khẩn trương hòi han.

Làm như đã nhận ra biểu tình biến hóa của Liễu Hoa Quế, nguyên bản Hà Lão Lục đang đứng ngay cửa sổ hút thuốc chợt can mày, đồng thời quay đầu lại nhìn Liễu Hoa Quế.

“Mẹ, con đang ở đường XX ngay tiệm thịt nướng Mục ốc, mẹ mau nói cho cha tới cửu con, nhất định phải nhanh nếu không mẹ sê không còn gặp được con nữa.” Lâm Vũ bò lên khôi mặt đất. đầy vẻ tội nghiệp nói.

“Đứa con a, con chờ, mẹ lập tức tới lập tức tới.” Liễu Hoa Quế sợ tới mức mặt hoa thất sắc, cũng chẳng quan tâm việc cúp điện thoại, trực tiếp dùng giọng nói khóc tang nhìn Hà Lão Lục nói: “Lục ca, tiểu Vũ đã xảy ra chuyện rồi.”

Bởi vì trong khoảng thời gian này sự tình rất nhiều, tinh lực của Hà Lão Lục có chút không đủ dùng, bởi vậy sau khi Liều Hoa Quế nói được Lâm Vũ bị một sinh viên bình thường đánh, cũng không quá mức để ý, càng không cấn thận đi điều tra. mà qua loa cho Hổ ca dẫn người đi giúp Lâm Vũ trút giận.

Hiện giờ nghe được lời Liễu Hoa Quế nói Lâm Vũ đã xảy ra chuyện, đôi mày Hà Lão Lục cau càng chặt lại. sau đó dụi tắt thuốc lá. không đón lấy điện thoại trong tay Liễu Hoa Quế, chỉ lấy di động gọi điện cho Hổ ca.

Bởi vì hắn hiểu Lâm Vũ. biết lòng hư vinh của Lâm Vũ rất mạnh, mặc dù chọc tới phiền toái cũng sẽ không chịu nói lời thật, so ra mà nói. lão Hổ làm thủ hạ của hắn. tự nhiên không dám giấu diếm hắn.

Xử lý sự tình phải hiểu rõ ràng.

Đây là phong cách làm việc của Hà Lão Lục.

Trong hành lang. Lâm Vũ cũng không cúp điện thoại, khi hắn nghe được Liễu Hoa Quế cầu cứu Hà Lão Lục, nỗi sợ hãi cùng khẩn trương trong lòng giống như bị siêu vi trùng cắn nuốt, dần dần biến mất.

Đúng lúc này, trong hành lang lại vang lên tiếng chuông điện thoại, là Hổ ca.

Trước đó Lâm Vũ nói chuyện điện thoại với Liễu Hoa Quế, Hổ ca cũng nghe được, lúc này nghe được chuông điện thoại di động. tự nhiên đoán được do Hà Lão Lục gọi tới.

“Hổ ca, mau nghe đi, là điện thoại của cha tôi, cha tôi muốn tới.” Nghe được điện thoại của Hổ ca vang lên, vẻ mặt Lâm Vũ kích động nói.

Hiển nhiên, sau khi nhận được điện thoại của Liễu Hoa Quế. Lâm Vũ nảy ra ý nghĩ cho rằng Hà Lão Lục có thể cửu hắn.

Lâm Vũ nghĩ như vậy, Hổ ca cũng nghĩ như vậy, hắn cũng không làm theo lời Lâm Vũ, mà dùng loại ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn Độc Nhất Đao.

“Nói cho Hà Lão Lục, trong vòng nửa giờ tao không thấy được hắn, bảo hắn đến đây nhặt xác con hắn đi.”

Mở miệng không phải là Độc Nhất Đao.

Mà là Trần Phàm.

back top